Con Đường Trở Thành Thiên Hậu
Chương 23
"Phải. Động tác nhảy của cô không có lỗi gì, còn có thể lôi kéo người xung quanh, thật sự là lựa chọn rất tốt cho nhóm nhảy." Vệ Thiều Âm nói.
Nỗi băn khoăn cuối cùng cũng được giải đáp, Hạ Lăng rốt cuộc cũng biết tại sao trước đây anh ta lựa chọn cô, không nhịn được cười gượng. Ngoại trừ cô, đa số những thực tập sinh này mới chỉ luyện vũ đạo ngắn ngủi mấy năm, làm sao vượt qua được cô kiếp trước mười lăm, mười sáu năm chăm chỉ không ngừng được? Hơn nữa, cô thân là thiên hậu, cảnh tượng hoành tráng gì mà chưa từng nhìn thấy, rất khó bị tác động của bên ngoài, muốn lôi kéo họ càng dễ như trở bàn tay.
"Sau này quay MV, tôi càng chú trọng quan sát cô, tuy không khiến người khác chú ý, nhưng cô tiến bộ rất nhanh, dường như mỗi ngày đều có lĩnh ngộ mới, không ngừng nâng cao." Vệ Thiều Âm nói:
“Những thực tập sinh khác chỉ coi lần quay này như một nhiệm vụ, nhưng cô lại có thể chú ý học hỏi kinh nghiệm, cô rất thông minh, cũng rất chăm chỉ."
"... Cảm ơn." Hạ Lăng thực sự không biết nên nói gì cho phải, không phải cô đang học hỏi kinh nghiệm, mà chỉ cẩn thận lộ ra những kỹ xảo vốn có của mình, tranh thủ sớm "tiến bộ" một cách hợp lý đến trình độ của kiếp trước. Nếu không, rõ ràng có thể nhảy rất xuất sắc, vẫn còn phải giả vờ hết lần này đến lần khác rằng mình nhảy không tốt, thật sự là một loại tra tấn.
"Nhưng dựa vào những thứ này, còn chưa đủ để nói lên vì sao anh đề xuất cho tôi ra mắt?" Cô hỏi. Làng giải trí nhiều người thông minh cố gắng đến rồi lại đi, nhưng có thể nở rộ ra ánh sáng lộng lẫy trên bản đồ ngôi sao, chẳng ai dễ dàng hơn ai cả.
"Đương nhiên còn vì những điều khác nữa." Vệ Thiều Âm cười khẽ:
“Quan trọng nhất vẫn là ngày đó tôi nghe thấy cô hát... Cô đứng trên sân thượng hát bài hát kia của Hạ Lăng. Rõ ràng giai điệu kia hoàn toàn không phù hợp với giọng hát của cô, nhưng cô lại thay đổi thành dễ nghe như vậy. Người thông minh trong làng giải trí quả thật rất nhiều, nhưng thực sự có năng lực thì rất ít, cô hiểu rõ chính mình, hơn nữa còn có năng lực và hành động để biến khó thành dễ... Đợi một thời gian nữa, cô có thể vô cùng nổi tiếng."
"Cho nên" Vệ Thiều Âm tổng kết:
“Cho cô ra mắt, cũng không tổn hại gì đến thân phận của tôi, trái lại, có thể tự tay nâng một ngôi sao từ từ bay lên, tôi cũng rất vui vẻ."
"Cảm ơn đã cất nhắc, nếu vậy, tôi sẽ như anh mong muốn, đến phòng thu âm giúp đỡ." Lời cũng đã nói ra, Hạ Lăng cũng không có lý do gì để từ chối. Trên thực tế, Vệ Thiều Âm bằng lòng để cô ra mắt, vẫn khiến cô rất vui vẻ, ít nhất cũng không cần lo lắng rơi vào tay người chế tác hạng ba nào đó. Dù sao, một trong những chuyện mà cuộc đời cô ghét nhất, chính là làm việc với kẻ ngu dốt.
Trời thu ngày càng lạnh.
Ngoài cửa sổ, hoa phượng trên cây bắt đầu rơi lả tả từng cánh xuống mặt đất, thân thể Hạ Lăng đã từ từ chuyển biến tốt hơn, đến lúc có thể rời đi.
Quản gia dẫn cô đến hoa viên sau núi tìm Lệ Lôi chào tạm biệt, rặng phù dung lớn thướt tha yểu điệu. Cô hơi sợ hãi nhìn hắn cắt tỉa lá cây trong bụi hoa, tay nghề chuyên nghiệp, dáng vẻ ung dung, nghĩ thầm, người này thật sự cái gì cũng biết.
Quản gia cười nói với cô:
“Cô Diệp, hoa phù dung lần trước đưa đến phòng cô, là thiếu gia tự tay cắt tỉa."
Những người hầu này vốn dĩ cũng không nhiệt tình với Hạ Lăng, ví dụ như chuyện hoa phù dung, lúc đầu mang đến cũng không hề nói cho cô. Nhưng từ khi cô ăn một bữa cơm với Lệ Lôi, còn được hắn ôm suốt một quãng đường quay lại, thái độ của họ cũng có chuyển biến nho nhỏ.
Hạ Lăng cũng không thèm để đến sự thay đổi này, lòng người dễ thay đổi, tình người ấm lạnh, đơn giản thế thôi.
Nhưng điều khiến cô để ý là, Lệ Lôi vậy mà lại tự tay cắt hoa tặng cô. Hắn rốt cuộc là rảnh rỗi quá, hay có âm mưu khác? Không phải cô tự kỷ, thật sự dùng thân phận của hắn, đối xử tốt với một thực tập sinh nho nhỏ như cô thì hơi khập khiễng.
Lệ Lôi thả kéo cắt hoa trong tay xuống, đi tới. Hôm nay anh ta mặc một cái áo T-shirt màu xám cổ tròn, quần dài ở nhà, nhìn qua rất thoải mái, có một loại cảm giác nhàn hạ. Theo bước chân của anh, đường nét cơ bắp căng chặt giấu dưới lớp quần áo như ẩn như hiện, khỏe mạnh dũng mãnh, tỏa ra một loại khí chất nguy hiểm mà mê người.
Anh ta dừng lại trước mặt Hạ Lăng, cúi đầu mỉm cười:
“Không ở thêm mấy ngày sao?"
"Thân thể của tôi đã không sao, chương trình của trung tâm đào tạo rất nặng, tôi nhất định phải quay về luyện tập." Cô lễ phép nói.
Lệ Lôi lơ đãng, dẫn cô ngồi xuống một chiếc ghế dựa bằng gỗ bên cạnh:
"Cô có thể không đi."
Lông mày cô hơi nhíu lại, mơ hồ có một cảm giác gì đó.
Quả nhiên, giọng nói lười biếng của hắn vang lên:
“Miễn là cô đồng ý, có thể luôn ở lại bên cạnh tôi. Bên trung tâm đào tạo tôi sẽ sắp xếp, nếu cô muốn học, thích thì có thể đi học, nếu không muốn học, không đi cũng không sao."
Có mấy lời không cần quá rõ ràng, nhưng nếu Hạ Lăng còn nghe không hiểu, thì đã sống phí hai đời.
Đây là Lệ Lôi muốn bao nuôi cô.
Loại chuyện này nhìn quen trong làng giải trí rồi, cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Kiếp trước, nếu không phải có Bùi Tử Hoành che chở, quả thật cũng không biết có bao nhiêu người cuồng vọng nhúng chàm cô. Nhưng bây giờ nghĩ lại một chút, cho dù cô từng khờ dại như vậy cho rằng mình có quan hệ yêu đương với Bùi Tử Hoành, nhưng cho đến nay, không phải là cô được anh bao nuôi sao?
Nỗi buồn chợt đến, Hạ Lăng rũ mắt xuống, giấu đi cảm xúc.
Lệ Lôi chậm rãi uống trà, rất kiên nhẫn đợi đáp án của cô. Dáng vẻ anh ta nhấp từng ngụm nhỏ rất tao nhã, thành thục trôi chảy, ổn định nhàn nhã, rất có tinh túy cổ xưa. Cô không khỏi nghĩ, kiểu người như anh ta, có tiền có thế, thân phận cao quý, lại tuấn mỹ như thế, muốn dạng người đẹp nào mà không có? Tại sao lại chỉ vừa mắt người thanh tú như cô?
Cô thật sự nghi ngờ.
"Vì sao?" Cô vô thức cất tiếng hỏi.
Lệ Lôi liếc nhìn Hạ Lăng một cái, trong tròng mắt sâu màu xanh lục tản ra ý cười:
“Tôi nói rồi, cô là kiểu người mà tôi thích. Mà hơn nữa, cô còn rất sạch sẽ, lại biết điều."
Sắc mặt Hạ Lăng lạnh xuống, sạch sẽ... tiêu chuẩn hắn dùng để đánh giá tình cảm, thân thể của cô, có lẽ còn phái người điều tra quá khứ yêu đương của cô, khiến cô cảm thấy bị sỉ nhục.
Cô bỗng nhiên đứng lên:
“Rất xin lỗi khiến anh thất vọng, tôi tuyệt đối không biết điều. Boss, cảm ơn anh đã tiếp đãi trong khoảng thời gian qua, ngày mai tôi sẽ rời đi."
Anh ta không ngăn cản cô.
Thậm chí, khi cô lên đường còn phái quản gia đến tiễn.
Quản gia giúp cô mang hành lý lên xe, lại giao cho cô một chiếc hộp được đóng gói tinh xảo:
“Cô Diệp, thiếu gia nói lần trước làm bẩn điện thoại của cô, cho nên tặng chiếc mới cho cô, xin cô nhận lấy."
Lúc này cô mới nhớ đến, trước đó khi Lệ Lôi bị thương đã mượn điện thoại của cô gọi điện, khiến trên điện thoại dính đầy máu... khi đó sắc mặt cô còn có chút không vui, thì ra, anh ta đã chú ý đến từ lâu.
Chẳng qua, nếu anh ta đã có ý đồ với cô, cô không thể nhận đồ của anh ta được.
Hạ Lăng nhẹ nhàng đầy trả chiếc hộp cho quản gia:
“Lòng tốt của thiếu gia nhà ông tôi xin ghi nhớ trong lòng, cái này xin ông hãy cầm về."
Quản gia dường như đã tính đến trường hợp này từ trước, chỉ cung kính lại đưa chiếc hộp ra:
“Thiếu gia nói rồi, nếu cô Diệp không bằng lòng nhận lấy, thì nhất định là thành ý của cậu ấy còn chưa đủ, nếu như vậy, chỉ có thể cho tôi dẫn theo một đội người tiễn đến trung tâm đào tạo. Cô Diệp, xin cô đừng làm khó người hầu như chúng tôi."
Nỗi băn khoăn cuối cùng cũng được giải đáp, Hạ Lăng rốt cuộc cũng biết tại sao trước đây anh ta lựa chọn cô, không nhịn được cười gượng. Ngoại trừ cô, đa số những thực tập sinh này mới chỉ luyện vũ đạo ngắn ngủi mấy năm, làm sao vượt qua được cô kiếp trước mười lăm, mười sáu năm chăm chỉ không ngừng được? Hơn nữa, cô thân là thiên hậu, cảnh tượng hoành tráng gì mà chưa từng nhìn thấy, rất khó bị tác động của bên ngoài, muốn lôi kéo họ càng dễ như trở bàn tay.
"Sau này quay MV, tôi càng chú trọng quan sát cô, tuy không khiến người khác chú ý, nhưng cô tiến bộ rất nhanh, dường như mỗi ngày đều có lĩnh ngộ mới, không ngừng nâng cao." Vệ Thiều Âm nói:
“Những thực tập sinh khác chỉ coi lần quay này như một nhiệm vụ, nhưng cô lại có thể chú ý học hỏi kinh nghiệm, cô rất thông minh, cũng rất chăm chỉ."
"... Cảm ơn." Hạ Lăng thực sự không biết nên nói gì cho phải, không phải cô đang học hỏi kinh nghiệm, mà chỉ cẩn thận lộ ra những kỹ xảo vốn có của mình, tranh thủ sớm "tiến bộ" một cách hợp lý đến trình độ của kiếp trước. Nếu không, rõ ràng có thể nhảy rất xuất sắc, vẫn còn phải giả vờ hết lần này đến lần khác rằng mình nhảy không tốt, thật sự là một loại tra tấn.
"Nhưng dựa vào những thứ này, còn chưa đủ để nói lên vì sao anh đề xuất cho tôi ra mắt?" Cô hỏi. Làng giải trí nhiều người thông minh cố gắng đến rồi lại đi, nhưng có thể nở rộ ra ánh sáng lộng lẫy trên bản đồ ngôi sao, chẳng ai dễ dàng hơn ai cả.
"Đương nhiên còn vì những điều khác nữa." Vệ Thiều Âm cười khẽ:
“Quan trọng nhất vẫn là ngày đó tôi nghe thấy cô hát... Cô đứng trên sân thượng hát bài hát kia của Hạ Lăng. Rõ ràng giai điệu kia hoàn toàn không phù hợp với giọng hát của cô, nhưng cô lại thay đổi thành dễ nghe như vậy. Người thông minh trong làng giải trí quả thật rất nhiều, nhưng thực sự có năng lực thì rất ít, cô hiểu rõ chính mình, hơn nữa còn có năng lực và hành động để biến khó thành dễ... Đợi một thời gian nữa, cô có thể vô cùng nổi tiếng."
"Cho nên" Vệ Thiều Âm tổng kết:
“Cho cô ra mắt, cũng không tổn hại gì đến thân phận của tôi, trái lại, có thể tự tay nâng một ngôi sao từ từ bay lên, tôi cũng rất vui vẻ."
"Cảm ơn đã cất nhắc, nếu vậy, tôi sẽ như anh mong muốn, đến phòng thu âm giúp đỡ." Lời cũng đã nói ra, Hạ Lăng cũng không có lý do gì để từ chối. Trên thực tế, Vệ Thiều Âm bằng lòng để cô ra mắt, vẫn khiến cô rất vui vẻ, ít nhất cũng không cần lo lắng rơi vào tay người chế tác hạng ba nào đó. Dù sao, một trong những chuyện mà cuộc đời cô ghét nhất, chính là làm việc với kẻ ngu dốt.
Trời thu ngày càng lạnh.
Ngoài cửa sổ, hoa phượng trên cây bắt đầu rơi lả tả từng cánh xuống mặt đất, thân thể Hạ Lăng đã từ từ chuyển biến tốt hơn, đến lúc có thể rời đi.
Quản gia dẫn cô đến hoa viên sau núi tìm Lệ Lôi chào tạm biệt, rặng phù dung lớn thướt tha yểu điệu. Cô hơi sợ hãi nhìn hắn cắt tỉa lá cây trong bụi hoa, tay nghề chuyên nghiệp, dáng vẻ ung dung, nghĩ thầm, người này thật sự cái gì cũng biết.
Quản gia cười nói với cô:
“Cô Diệp, hoa phù dung lần trước đưa đến phòng cô, là thiếu gia tự tay cắt tỉa."
Những người hầu này vốn dĩ cũng không nhiệt tình với Hạ Lăng, ví dụ như chuyện hoa phù dung, lúc đầu mang đến cũng không hề nói cho cô. Nhưng từ khi cô ăn một bữa cơm với Lệ Lôi, còn được hắn ôm suốt một quãng đường quay lại, thái độ của họ cũng có chuyển biến nho nhỏ.
Hạ Lăng cũng không thèm để đến sự thay đổi này, lòng người dễ thay đổi, tình người ấm lạnh, đơn giản thế thôi.
Nhưng điều khiến cô để ý là, Lệ Lôi vậy mà lại tự tay cắt hoa tặng cô. Hắn rốt cuộc là rảnh rỗi quá, hay có âm mưu khác? Không phải cô tự kỷ, thật sự dùng thân phận của hắn, đối xử tốt với một thực tập sinh nho nhỏ như cô thì hơi khập khiễng.
Lệ Lôi thả kéo cắt hoa trong tay xuống, đi tới. Hôm nay anh ta mặc một cái áo T-shirt màu xám cổ tròn, quần dài ở nhà, nhìn qua rất thoải mái, có một loại cảm giác nhàn hạ. Theo bước chân của anh, đường nét cơ bắp căng chặt giấu dưới lớp quần áo như ẩn như hiện, khỏe mạnh dũng mãnh, tỏa ra một loại khí chất nguy hiểm mà mê người.
Anh ta dừng lại trước mặt Hạ Lăng, cúi đầu mỉm cười:
“Không ở thêm mấy ngày sao?"
"Thân thể của tôi đã không sao, chương trình của trung tâm đào tạo rất nặng, tôi nhất định phải quay về luyện tập." Cô lễ phép nói.
Lệ Lôi lơ đãng, dẫn cô ngồi xuống một chiếc ghế dựa bằng gỗ bên cạnh:
"Cô có thể không đi."
Lông mày cô hơi nhíu lại, mơ hồ có một cảm giác gì đó.
Quả nhiên, giọng nói lười biếng của hắn vang lên:
“Miễn là cô đồng ý, có thể luôn ở lại bên cạnh tôi. Bên trung tâm đào tạo tôi sẽ sắp xếp, nếu cô muốn học, thích thì có thể đi học, nếu không muốn học, không đi cũng không sao."
Có mấy lời không cần quá rõ ràng, nhưng nếu Hạ Lăng còn nghe không hiểu, thì đã sống phí hai đời.
Đây là Lệ Lôi muốn bao nuôi cô.
Loại chuyện này nhìn quen trong làng giải trí rồi, cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Kiếp trước, nếu không phải có Bùi Tử Hoành che chở, quả thật cũng không biết có bao nhiêu người cuồng vọng nhúng chàm cô. Nhưng bây giờ nghĩ lại một chút, cho dù cô từng khờ dại như vậy cho rằng mình có quan hệ yêu đương với Bùi Tử Hoành, nhưng cho đến nay, không phải là cô được anh bao nuôi sao?
Nỗi buồn chợt đến, Hạ Lăng rũ mắt xuống, giấu đi cảm xúc.
Lệ Lôi chậm rãi uống trà, rất kiên nhẫn đợi đáp án của cô. Dáng vẻ anh ta nhấp từng ngụm nhỏ rất tao nhã, thành thục trôi chảy, ổn định nhàn nhã, rất có tinh túy cổ xưa. Cô không khỏi nghĩ, kiểu người như anh ta, có tiền có thế, thân phận cao quý, lại tuấn mỹ như thế, muốn dạng người đẹp nào mà không có? Tại sao lại chỉ vừa mắt người thanh tú như cô?
Cô thật sự nghi ngờ.
"Vì sao?" Cô vô thức cất tiếng hỏi.
Lệ Lôi liếc nhìn Hạ Lăng một cái, trong tròng mắt sâu màu xanh lục tản ra ý cười:
“Tôi nói rồi, cô là kiểu người mà tôi thích. Mà hơn nữa, cô còn rất sạch sẽ, lại biết điều."
Sắc mặt Hạ Lăng lạnh xuống, sạch sẽ... tiêu chuẩn hắn dùng để đánh giá tình cảm, thân thể của cô, có lẽ còn phái người điều tra quá khứ yêu đương của cô, khiến cô cảm thấy bị sỉ nhục.
Cô bỗng nhiên đứng lên:
“Rất xin lỗi khiến anh thất vọng, tôi tuyệt đối không biết điều. Boss, cảm ơn anh đã tiếp đãi trong khoảng thời gian qua, ngày mai tôi sẽ rời đi."
Anh ta không ngăn cản cô.
Thậm chí, khi cô lên đường còn phái quản gia đến tiễn.
Quản gia giúp cô mang hành lý lên xe, lại giao cho cô một chiếc hộp được đóng gói tinh xảo:
“Cô Diệp, thiếu gia nói lần trước làm bẩn điện thoại của cô, cho nên tặng chiếc mới cho cô, xin cô nhận lấy."
Lúc này cô mới nhớ đến, trước đó khi Lệ Lôi bị thương đã mượn điện thoại của cô gọi điện, khiến trên điện thoại dính đầy máu... khi đó sắc mặt cô còn có chút không vui, thì ra, anh ta đã chú ý đến từ lâu.
Chẳng qua, nếu anh ta đã có ý đồ với cô, cô không thể nhận đồ của anh ta được.
Hạ Lăng nhẹ nhàng đầy trả chiếc hộp cho quản gia:
“Lòng tốt của thiếu gia nhà ông tôi xin ghi nhớ trong lòng, cái này xin ông hãy cầm về."
Quản gia dường như đã tính đến trường hợp này từ trước, chỉ cung kính lại đưa chiếc hộp ra:
“Thiếu gia nói rồi, nếu cô Diệp không bằng lòng nhận lấy, thì nhất định là thành ý của cậu ấy còn chưa đủ, nếu như vậy, chỉ có thể cho tôi dẫn theo một đội người tiễn đến trung tâm đào tạo. Cô Diệp, xin cô đừng làm khó người hầu như chúng tôi."
Tác giả :
Khongthusaobiet