Con Đường Trở Thành Thiên Hậu
Chương 162
Hạ Lăng nghe ra ý tứ trong lời nói của anh ta, tính tình không chịu thua kém bộc phát trong nháy mắt: “Không cần, tôi có thể làm được.”
Bạch Mộ Dung nghi ngờ nhìn cô.
Hạ Lăng trừng anh ta: “Nhìn cái gì mà nhìn, tôi…” Cô vốn dĩ muốn nói, năm đó cô là thiên hậu, Bạch Mộ Dung thấy cô còn phải nhường đường đấy… Đây là sự thật, năm đó danh tiếng của cô quá lớn, nếu nói trắng ra Bạch Mộ Dung và Trịnh Thần Hạo là thiên vương, vậy cô chính là thiên hậu siêu cấp, các thiên vương, thiên hậu khác thấy cô còn phải cúi đầu.
Năm đó, họ gặp nhau trong một hoạt động, quả thật Bạch Mộ Dung đã dừng bước, nhường đường cho cô.
Nhưng bây giờ, cô không thể nói ra những lời này, một nhân vật nhỏ nhoi muốn đùa giỡn kiêu ngạo với một người đã có danh tiếng lớn cũng không được, đành phải tiếp tục hậm hực, rồi trừng mắt nhìn anh ta: “Anh đừng xem thường người khác có được không, sau này tôi sẽ là thiên hậu đấy!”
“Ha ha ha.” Nhóm người bên Thiên Nghệ gồm Bạch Mộ Dung và Tạ Lâm Lang đều nở nụ cười, cảm thấy hậu bối nhỏ nhắn Diệp Linh Lăng này thật đáng yêu. Tạ Lâm Lang không nhịn được sờ đầu cô: “Ngoan nha, đừng làm loạn, được được được, cô nhất định sẽ làm thiên hậu… Phì.”
Hạ Lăng muốn rơi lệ đầy mặt, tại sao cô nói thật lại không ai tin?
Bạch Mộ Dung cũng không nhịn được cười tủm tỉm: “Được rồi, vậy cô cố lên nhé, tôi lên trước. Có thể vào chung đội với tôi hay không, phải xem sự cố gắng của cô rồi.” Anh ta sẽ tận lực chọn một đội phù hợp với cô, hơn nữa, như vậy cũng tốt, cô lên sân khấu sau, hoàn toàn dựa vào năng lực để được phân vào đội của anh, sẽ không có lời đồn rằng anh ta cố tình che chở cô.
Chị Mạch Na nói đúng, nếu muốn nâng ai đó lên, thì phải nâng lên thật tốt, không lưu lại bất kì cái cớ nào mà người khác có thể soi mói.
Trên sân khấu, cuộc tuyển chọn trực tiếp chính thức bắt đầu.
Cuộc tuyển chọn trực tiếp này gồm năm đợt, mỗi đợt khoảng mười người, đợt đêm nay gồm mười tuyển thủ có thứ tự đầu, ở Thiên Nghệ chỉ có Tạ Lâm Lang. Tạ Lâm Lang rất được yêu thích trên sân khấu, chọn được một đội khá tốt, tạo ra một màn mở đầu tốt cho mọi người.
Sau khi tan cuộc, đoàn người cười nói chào tạm biệt rồi về nhà.
Trở lại chung cư, chuông cửa vang lên.
Hạ Lăng ra mở cửa, thấy người đứng trước cửa là Tô Đường. Trên tay người đẹp Tô cầm túi lớn túi nhỏ, trên mặt nở nụ cười hoàn mỹ nhưng lạnh lùng, cô ta nho nhã lễ phép nói với cô: “Cô Diệp, cậu chủ bảo tôi đến đưa cho cô vài thứ.”
Hạ Lăng nghiêng người cho cô ta đi vào.
Trời đã tối om rồi, nếu không phải Tô Đường xuất hiện, thì cô đã suýt quên rằng, mình đã lâu không gặp Lệ Lôi, lần trước nói chuyện điện thoại, anh bảo đang ở nước ngoài xử lý việc làm ăn, cũng không biết bây giờ thế nào rồi.
Tô Đường mang mấy cái túi vào phòng khách.
Hạ Lăng hỏi: “Cái gì vậy?”
Tô Đường ưu nhã mà lãnh đạm nói: “Cô có thể tự xem, nếu không có việc khác thì tôi về trước.” Về chuyện Hạ Lăng trở thành bạn gái của Lệ Lôi, anh không giấu Tô Đường, vì thế, Tô Đường đã mất ngủ mấy đêm, sắc mặt tiều tụy hơn lúc trước rất nhiều, phải trang điểm mới miễn cưỡng che giấu được.
Cô ta nhìn Hạ Lăng, cô gái trước mặt này tùy ý đi một đôi dép lê bằng vải bông, tóc xõa tung, mặt mày mềm mại nhỏ nhắn chỉ được xem là thanh tú, nhưng đã trở thành một cái gai trong lòng cô ta, không thể nhổ đi, hơi chạm đến là đau đớn.
Cô ta phải dùng sự kiềm chế lớn nhất, mới không để lộ ra ánh mắt oán độc.
Hạ Lăng nghiêng đầu nói: “Không có việc gì, cảm ơn cô.” Có lẽ phụ nữ có giác quan thứ sáu, cô cảm thấy Tô Đường không thích cô lắm, nhưng không biết vì sao. Hạ Lăng cũng lười suy đoán tâm tư của Tô Đường, giữa người với người quan trọng là duyên phận, nếu tính cách không hợp, không cần phải miễn cưỡng thu hẹp khoảng cách.
Cô lịch sự đưa Tô Đường ra ngoài, rồi ngồi xổm trong phòng khách bóc túi giấy.
Lệ Lôi đưa đến một đống quần áo, màu sắc nhẹ nhàng, lịch sự tao nhã, được cắt may vừa người, vừa đưa tay sờ lên đã mang đến xúc cảm thoải mái khiến người ta yêu thích. Cô nhìn nhãn hiệu, thấy chất liệu một chiếc áo chui đầu là vải tơ tằm thượng hạng đan xen với nhung cừu Scotland, một cặp váy dài và áo trên bằng bông vải Ai Cập, một cái áo khoác dạ hoa Scabal…
Trước kia, cô quen mặc quần áo có chất liệu tốt nên biết rất khó có được chúng.
Cô gọi điện thoại cho Lệ Lôi: “Anh không cần tặng em món quà quý giá như vậy.” Mặc dù anh là bạn trai cô, cũng rất có tiền, nhưng cô vẫn hi vọng mình có thể độc lập, hi vọng bình đẳng với anh. Cô không muốn phải phụ thuộc vào người yêu.
Trong điện thoại, giọng của Lệ Lôi rất vui vẻ: “Những cái đó không tính là gì, Tiểu Lăng, em là bạn gái anh, chỉ cần là đồ em thích, anh đều sẽ mua cho em.”
“Đồ em thích?” Cô nói mình thích những thứ này từ khi nào… Mặc dù, quả thật rất thích.
“Em đã quên rồi sao?” Giọng nói của anh vẫn vui vẻ như cũ: “Lúc em vừa ra mắt, chị Mạch Na hỏi em thích nhãn hiệu nào, em đã nói hai nhãn hiệu này. Lúc ấy Đàm Anh cũng ở đó, anh ta nói với anh, anh đã ghi nhớ ngay.”
Nghe anh nói như vậy, cô nghĩ lại, quả thực có chuyện như vậy.
“Làm sao em biết hai nhãn hiệu này?” Lệ Lôi tò mò hỏi: “Là nhãn hiệu thủ công ở Châu Âu, do thợ may cao cấp sản xuất, ngay cả anh cũng chưa nghe nói đến, cũng may có Tô Đường hỗ trợ tìm giúp.”
“Chị Mạch Na không phải cũng biết sao? Lúc ấy, em vừa nói xong thì chị ấy đã biết, còn nói với em nó quá đắt, đừng hòng được mặc cái này.” Cô tránh nói vào vấn đề chính: “Đâu có khó tìm như vậy, là kiến thức của anh hạn hẹp thôi.”
Ở bên kia điện thoại, Lệ Lôi đứng bên cạnh cửa kính sát đất trong phòng tổng thống của khách sạn cao cấp, nhìn cảnh đêm sáng bừng bên ngoài cửa sổ, ánh mắt hơi trầm xuống. Tiểu Lăng không nói làm sao cô biết hai nhãn hiệu này, nhưng anh đã điều tra hai nhãn hiệu này rồi, là hai nhãn hiệu mà lúc còn sống Hạ Lăng thích mặc nhất. Là trùng hợp sao?
Chân mày anh nhíu chặt lại, nhưng không bao lâu sau đã điều chỉnh được tâm trạng, anh nói vào điện thoại: “Tiểu Lăng, có phải em đang cười nhạo anh quê mùa không?” Giọng anh ấm ức.
Hạ Lăng thở dài.
Thời gian này ở chung, cô mới phát hiện người đàn ông này thích làm nũng thế nào, mỗi ngày không được dỗ dành vài câu là tuyệt đối không bỏ qua, không thể thiếu sự kiên nhẫn và mấy câu mềm mỏng được. Trong lòng cô thầm than thở, lúc mới quen biết, tại sao lại cảm thấy anh nguy hiểm và hung hãn chứ? Ảo giác, tuyệt đối là ảo giác.
Anh được cô dỗ dành nên vui vẻ, cảm thấy hài lòng mà cúp điện thoại.
Hạ Lăng nằm trằn trọc trên giường, vì hai nhãn hiệu kia mà lại nhớ đến rất nhiều chuyện cũ, mất ngủ đến hơn nửa đêm.
Ngày hôm sau, chị Mạch Na thấy quần áo cô mặc: “Chậc, Tiểu Lăng, đây không phải là quần áo lần trước nói sao? Hạ Lăng cũng rất thích hai nhãn hiệu này, chẳng những em hát có chút giống cô ấy, cả gu thưởng thức cũng rất giống đấy.”
“Boss đưa đấy, tùy tiện mặc thôi.” Hạ Lăng có chút lo lắng đáp, cô không thể để người khác cảm thấy cô giống với mình đời trước được, tâm trạng gần đây luôn không yên, dường như lúc nào cũng có thể bị người ta nhìn ra điểm giống nhau, quá nguy hiểm.
Chị Mạch Na cười lắc đầu: “Boss đúng là coi tiền như rác, cũng chỉ có anh ấy mới vui vẻ trả tiền cho em thôi, phải biết quý trọng.” Chị ấy lại nói: “Mặc lên rất xinh đẹp đấy, quả thật khiến em nổi bật, cứ mặc như vậy đi. Nhưng mà, chuyện yêu đương của em và boss, nhất định phải giữ bí mật chặt chẽ đấy, biết không, nếu không, nó sẽ phá hủy cuộc đời nghệ sỹ của em.”
Hạ Lăng có chút buồnn rầu, cô trầm mặc một lát mới đáp: “Vâng, em sẽ chú ý.”
Trong ký ức, lại có một đoạn ngắn hiện lên…
“Tiểu Lăng, trước mặt người khác đừng hôn anh như vậy, phải chú ý hình tượng trước công chúng.”
Đó là giọng nói trầm thấp, hấp dẫn mà uy nghiêm của Bùi Tử Hoành.
Bạch Mộ Dung nghi ngờ nhìn cô.
Hạ Lăng trừng anh ta: “Nhìn cái gì mà nhìn, tôi…” Cô vốn dĩ muốn nói, năm đó cô là thiên hậu, Bạch Mộ Dung thấy cô còn phải nhường đường đấy… Đây là sự thật, năm đó danh tiếng của cô quá lớn, nếu nói trắng ra Bạch Mộ Dung và Trịnh Thần Hạo là thiên vương, vậy cô chính là thiên hậu siêu cấp, các thiên vương, thiên hậu khác thấy cô còn phải cúi đầu.
Năm đó, họ gặp nhau trong một hoạt động, quả thật Bạch Mộ Dung đã dừng bước, nhường đường cho cô.
Nhưng bây giờ, cô không thể nói ra những lời này, một nhân vật nhỏ nhoi muốn đùa giỡn kiêu ngạo với một người đã có danh tiếng lớn cũng không được, đành phải tiếp tục hậm hực, rồi trừng mắt nhìn anh ta: “Anh đừng xem thường người khác có được không, sau này tôi sẽ là thiên hậu đấy!”
“Ha ha ha.” Nhóm người bên Thiên Nghệ gồm Bạch Mộ Dung và Tạ Lâm Lang đều nở nụ cười, cảm thấy hậu bối nhỏ nhắn Diệp Linh Lăng này thật đáng yêu. Tạ Lâm Lang không nhịn được sờ đầu cô: “Ngoan nha, đừng làm loạn, được được được, cô nhất định sẽ làm thiên hậu… Phì.”
Hạ Lăng muốn rơi lệ đầy mặt, tại sao cô nói thật lại không ai tin?
Bạch Mộ Dung cũng không nhịn được cười tủm tỉm: “Được rồi, vậy cô cố lên nhé, tôi lên trước. Có thể vào chung đội với tôi hay không, phải xem sự cố gắng của cô rồi.” Anh ta sẽ tận lực chọn một đội phù hợp với cô, hơn nữa, như vậy cũng tốt, cô lên sân khấu sau, hoàn toàn dựa vào năng lực để được phân vào đội của anh, sẽ không có lời đồn rằng anh ta cố tình che chở cô.
Chị Mạch Na nói đúng, nếu muốn nâng ai đó lên, thì phải nâng lên thật tốt, không lưu lại bất kì cái cớ nào mà người khác có thể soi mói.
Trên sân khấu, cuộc tuyển chọn trực tiếp chính thức bắt đầu.
Cuộc tuyển chọn trực tiếp này gồm năm đợt, mỗi đợt khoảng mười người, đợt đêm nay gồm mười tuyển thủ có thứ tự đầu, ở Thiên Nghệ chỉ có Tạ Lâm Lang. Tạ Lâm Lang rất được yêu thích trên sân khấu, chọn được một đội khá tốt, tạo ra một màn mở đầu tốt cho mọi người.
Sau khi tan cuộc, đoàn người cười nói chào tạm biệt rồi về nhà.
Trở lại chung cư, chuông cửa vang lên.
Hạ Lăng ra mở cửa, thấy người đứng trước cửa là Tô Đường. Trên tay người đẹp Tô cầm túi lớn túi nhỏ, trên mặt nở nụ cười hoàn mỹ nhưng lạnh lùng, cô ta nho nhã lễ phép nói với cô: “Cô Diệp, cậu chủ bảo tôi đến đưa cho cô vài thứ.”
Hạ Lăng nghiêng người cho cô ta đi vào.
Trời đã tối om rồi, nếu không phải Tô Đường xuất hiện, thì cô đã suýt quên rằng, mình đã lâu không gặp Lệ Lôi, lần trước nói chuyện điện thoại, anh bảo đang ở nước ngoài xử lý việc làm ăn, cũng không biết bây giờ thế nào rồi.
Tô Đường mang mấy cái túi vào phòng khách.
Hạ Lăng hỏi: “Cái gì vậy?”
Tô Đường ưu nhã mà lãnh đạm nói: “Cô có thể tự xem, nếu không có việc khác thì tôi về trước.” Về chuyện Hạ Lăng trở thành bạn gái của Lệ Lôi, anh không giấu Tô Đường, vì thế, Tô Đường đã mất ngủ mấy đêm, sắc mặt tiều tụy hơn lúc trước rất nhiều, phải trang điểm mới miễn cưỡng che giấu được.
Cô ta nhìn Hạ Lăng, cô gái trước mặt này tùy ý đi một đôi dép lê bằng vải bông, tóc xõa tung, mặt mày mềm mại nhỏ nhắn chỉ được xem là thanh tú, nhưng đã trở thành một cái gai trong lòng cô ta, không thể nhổ đi, hơi chạm đến là đau đớn.
Cô ta phải dùng sự kiềm chế lớn nhất, mới không để lộ ra ánh mắt oán độc.
Hạ Lăng nghiêng đầu nói: “Không có việc gì, cảm ơn cô.” Có lẽ phụ nữ có giác quan thứ sáu, cô cảm thấy Tô Đường không thích cô lắm, nhưng không biết vì sao. Hạ Lăng cũng lười suy đoán tâm tư của Tô Đường, giữa người với người quan trọng là duyên phận, nếu tính cách không hợp, không cần phải miễn cưỡng thu hẹp khoảng cách.
Cô lịch sự đưa Tô Đường ra ngoài, rồi ngồi xổm trong phòng khách bóc túi giấy.
Lệ Lôi đưa đến một đống quần áo, màu sắc nhẹ nhàng, lịch sự tao nhã, được cắt may vừa người, vừa đưa tay sờ lên đã mang đến xúc cảm thoải mái khiến người ta yêu thích. Cô nhìn nhãn hiệu, thấy chất liệu một chiếc áo chui đầu là vải tơ tằm thượng hạng đan xen với nhung cừu Scotland, một cặp váy dài và áo trên bằng bông vải Ai Cập, một cái áo khoác dạ hoa Scabal…
Trước kia, cô quen mặc quần áo có chất liệu tốt nên biết rất khó có được chúng.
Cô gọi điện thoại cho Lệ Lôi: “Anh không cần tặng em món quà quý giá như vậy.” Mặc dù anh là bạn trai cô, cũng rất có tiền, nhưng cô vẫn hi vọng mình có thể độc lập, hi vọng bình đẳng với anh. Cô không muốn phải phụ thuộc vào người yêu.
Trong điện thoại, giọng của Lệ Lôi rất vui vẻ: “Những cái đó không tính là gì, Tiểu Lăng, em là bạn gái anh, chỉ cần là đồ em thích, anh đều sẽ mua cho em.”
“Đồ em thích?” Cô nói mình thích những thứ này từ khi nào… Mặc dù, quả thật rất thích.
“Em đã quên rồi sao?” Giọng nói của anh vẫn vui vẻ như cũ: “Lúc em vừa ra mắt, chị Mạch Na hỏi em thích nhãn hiệu nào, em đã nói hai nhãn hiệu này. Lúc ấy Đàm Anh cũng ở đó, anh ta nói với anh, anh đã ghi nhớ ngay.”
Nghe anh nói như vậy, cô nghĩ lại, quả thực có chuyện như vậy.
“Làm sao em biết hai nhãn hiệu này?” Lệ Lôi tò mò hỏi: “Là nhãn hiệu thủ công ở Châu Âu, do thợ may cao cấp sản xuất, ngay cả anh cũng chưa nghe nói đến, cũng may có Tô Đường hỗ trợ tìm giúp.”
“Chị Mạch Na không phải cũng biết sao? Lúc ấy, em vừa nói xong thì chị ấy đã biết, còn nói với em nó quá đắt, đừng hòng được mặc cái này.” Cô tránh nói vào vấn đề chính: “Đâu có khó tìm như vậy, là kiến thức của anh hạn hẹp thôi.”
Ở bên kia điện thoại, Lệ Lôi đứng bên cạnh cửa kính sát đất trong phòng tổng thống của khách sạn cao cấp, nhìn cảnh đêm sáng bừng bên ngoài cửa sổ, ánh mắt hơi trầm xuống. Tiểu Lăng không nói làm sao cô biết hai nhãn hiệu này, nhưng anh đã điều tra hai nhãn hiệu này rồi, là hai nhãn hiệu mà lúc còn sống Hạ Lăng thích mặc nhất. Là trùng hợp sao?
Chân mày anh nhíu chặt lại, nhưng không bao lâu sau đã điều chỉnh được tâm trạng, anh nói vào điện thoại: “Tiểu Lăng, có phải em đang cười nhạo anh quê mùa không?” Giọng anh ấm ức.
Hạ Lăng thở dài.
Thời gian này ở chung, cô mới phát hiện người đàn ông này thích làm nũng thế nào, mỗi ngày không được dỗ dành vài câu là tuyệt đối không bỏ qua, không thể thiếu sự kiên nhẫn và mấy câu mềm mỏng được. Trong lòng cô thầm than thở, lúc mới quen biết, tại sao lại cảm thấy anh nguy hiểm và hung hãn chứ? Ảo giác, tuyệt đối là ảo giác.
Anh được cô dỗ dành nên vui vẻ, cảm thấy hài lòng mà cúp điện thoại.
Hạ Lăng nằm trằn trọc trên giường, vì hai nhãn hiệu kia mà lại nhớ đến rất nhiều chuyện cũ, mất ngủ đến hơn nửa đêm.
Ngày hôm sau, chị Mạch Na thấy quần áo cô mặc: “Chậc, Tiểu Lăng, đây không phải là quần áo lần trước nói sao? Hạ Lăng cũng rất thích hai nhãn hiệu này, chẳng những em hát có chút giống cô ấy, cả gu thưởng thức cũng rất giống đấy.”
“Boss đưa đấy, tùy tiện mặc thôi.” Hạ Lăng có chút lo lắng đáp, cô không thể để người khác cảm thấy cô giống với mình đời trước được, tâm trạng gần đây luôn không yên, dường như lúc nào cũng có thể bị người ta nhìn ra điểm giống nhau, quá nguy hiểm.
Chị Mạch Na cười lắc đầu: “Boss đúng là coi tiền như rác, cũng chỉ có anh ấy mới vui vẻ trả tiền cho em thôi, phải biết quý trọng.” Chị ấy lại nói: “Mặc lên rất xinh đẹp đấy, quả thật khiến em nổi bật, cứ mặc như vậy đi. Nhưng mà, chuyện yêu đương của em và boss, nhất định phải giữ bí mật chặt chẽ đấy, biết không, nếu không, nó sẽ phá hủy cuộc đời nghệ sỹ của em.”
Hạ Lăng có chút buồnn rầu, cô trầm mặc một lát mới đáp: “Vâng, em sẽ chú ý.”
Trong ký ức, lại có một đoạn ngắn hiện lên…
“Tiểu Lăng, trước mặt người khác đừng hôn anh như vậy, phải chú ý hình tượng trước công chúng.”
Đó là giọng nói trầm thấp, hấp dẫn mà uy nghiêm của Bùi Tử Hoành.
Tác giả :
Khongthusaobiet