Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)
Chương 64
Tâm tình Từ Tấn vô cùng tốt.
Nàng tuân thủ quá nhiều quy củ, không dễ dàng cho phép hắn đụng chạm, lúc nào cũng phải có lý hợp thích hợp mới được. Lúc nàng phạm sai lầm là thời cơ tốt nhất nhưng không phải lúc nào cũng hữu dụng, vì nàng thường không ra cửa, không ra cửa sẽ không phạm sai lầm, hắn cũng không có lý do chính đáng. Hiện tại tốt lắm, chuyện Tề gia và chuyện tặng vẹt, nàng không thể cự tuyệt phần thưởng cho hắn.
Trước khi xuất phát, Từ Tấn cố ý tắm rửa sạch sẽ.
Ban đêm không tiện cưỡi ngựa, may mắn trăng thanh gió mát, không sợ ra mồ hôi làm nàng phiền chán.
Quen thuộc đi vào khuê phòng của nàng, đặt đèn lồng nhỏ bên cạnh chiếu sáng, Từ Tấn lưu loát chui vào màn lụa, cởi giày trèo lên giường.
"Ngươi, ngươi làm gì?" Nam nhân ngang nhiên trèo lên giường, Phó Dung giận dữ, lạnh lùng kéo chăn: "Đi xuống!"
Còn vô sỉ hơn nàng nghĩ!
Từ Tấn kinh ngạc khi thấy nàng còn thức, nhưng cũng không gấp, sau khi vén lại màn lụa ngay ngắn, hắn mới quay người nhìn nàng: "Mùa hè nhiều muỗi, ta ngồi bên giường, sợ muỗi bay vào. Nùng Nùng, nàng bị bệnh hay sao mà mặt khó coi quá vậy?"
Dù mỗi lần Từ Tấn đến, Phó Dung đều ngủ say nhưng sắc mặt luôn hồng hào khỏe khoén, nhưng đêm nay, sắc mặt nàng tái nhợt như bị bệnh, có vẻ không hợp với lửa giận đang hừng hực cháy trong mắt nàng.
Xuất phát từ lo lắng, Từ Tấn đặt tay lên trán Phó Dung.
Phó Dung không ngờ da mặt hắn dày cỡ này, khẽ thở dài, ngoan ngoãn mặc hắn sờ: "Không bị bệnh, chỉ là thân thể không thoải mái, mới ngủ một chút thì bị ngươi đánh thức. Vương gia, chuyện Tề gia là vương gia âm thầm sưu tập chứng cớ?"
Từ Tấn không yên lòng "Ân" một tiếng, vốn định chờ nàng hỏi tới sẽ khoe khoang một phen để nàng biết hắn tra bao lâu mới tìm được chứng cớ vặn ngã một đại quan trấn thủ biên cương, nhưng nhìn nàng như vậy, hắn lại không có tâm tư, nhíu mày: "Không bệnh sao mặt lại kém vậy? Ban ngày đã mời lang trung rồi à?"
Phó Dung quay đầu: "Nói ngươi cũng không hiểu, vương gia về đi, đêm nay ta không có tinh thần bồi ngươi."
Từ Tấn sao có thể yên tâm, thấy nàng không chịu nói, vói tay vào chăn nắm lấy tay nhỏ của nàng bắt mạch. Từ nhỏ đã bị bệnh lạ, ngoại trừ tìm kiếm lương y, Từ Tấn cũng tự nghiên cứu một chút dược lý, nhìn vài bệnh nhẹ bình thường cũng không thành vấn đề.
Nam nhân chuyên chú, Phó Dung lại lặng lẽ nắm chặt đệm chăn.
Năm ngoái, Từ Tấn thay nàng bắt mạch cũng không nói gì, Phó Dung nghĩ hắn mượn việc bắt mạch để chiếm tiện nghi. Nhưng hiện tại, Phó Dung không chắc, chẳng lẽ Từ Tấn có bản lĩnh thực sự?
Dù có, hẳn là sờ mạch sẽ không biết được có nguyệt sự hay không?
Thấy mày Từ Tấn nhíu ngày càng sâu, Phó Dung lo âu, thử thu tay lại: "Nói không bệnh, ngươi..."
"Vậy sao nàng lại phờ phạc ỉu xìu?" Từ Tấn thật nhìn không ra, dứt khoát nắm tay nàng hỏi, thấy Phó Dung mím môi, bất đắc dĩ: "Nàng không nói, sao ta có thể yên tâm đi?"
Phó Dung đợi chính là câu này, ra vẻ cực độ khó nói rồi lại như bị bức bách không thể không nói, nàng chui đầu vào chăn, nhắm mắt lại, quay đầu đi: "Là…Là nguyệt sự, ngày đầu tiên sẽ không có tinh thần, vương gia về nhanh đi." Dùng sức thu tay lại, kéo chăn xoay qua chỗ khác.
Ngày mai ca ca ứng tuyển, rồi tiến cung tham gia vòng chung kết, không giống thi Hương, thi Xuân, thi võ sẽ có kết quả ngay lập tức nên chậm nhất năm ngày sau mẹ con nàng sẽ về Tín Đô, lấy cớ nguyệt sự là vô cùng thích hợp, vừa vặn tránh thoát mấy ngày. Có lẽ vô dụng với nam nhân khác nhưng Phó Dung hiểu Từ Tấn. Người này tuy thích chiếm tiện nghi nhưng vẫn thương hương tiếc ngọc. lần đầu tiên hai người cùng giường, hắn không có một chút ôn tồn trực tiếp làm việc, nghe nàng kêu đau, động tác cũng chậm lại...
Trốn trong chăn, Phó Dung âm thầm mừng rỡ vì sự thông minh của mình, ngóng trông nam nhân mau chút rời đi.
Lại không đoán được nam nhân đang làm gì.
Từ Tấn hít mấy hơi thật sâu, không ngửi thấy bất kỳ mùi vị dư thừa nào ngoài mùi hương trên người Phó Dung.
Nghĩ tới bản lĩnh gạt người bẩm sinh của Phó Dung, Từ Tấn không thể không hoài nghi.
Nếu giả bộ nguyệt sự, vậy nét tái nhợt trên mặt cũng là giả bộ, chắc chắn là phấn trắng.
Từ Tấn chậm rãi cười, càng hy vọng nàng là giả bộ, thưởng phạt cùng tính một lượt, đêm nay...
Nơi nào đó rục rịch, Từ Tấn tạm thời đình chỉ ý định xây dựng hình tượng đẹp, nằm nghiêng bên người Phó Dung, kéo nàng ôm vào trong ngực: "Tốt, đêm nay không nháo nàng, nhưng ta lặn lội đường xa từ vương phủ đến đây gặp nàng, Nùng Nùng cho ta hôn một cái?"
Trên giường của nàng, đời này hắn không chút ngại ngùng nói ra lời ngon tiếng ngọt mà bản thân chưa bao giờ nghĩ sẽ nói.
"Sao vương gia luôn khi dễ ta?" Phó Dung rầu rĩ oán giận.
Từ Tấn cười khẽ, biết nàng thẹn thùng, hắn chậm rãi kéo chăn xuống cổ nàng. Phó Dung ôm mặt, Từ Tấn chậm rãi dụ dỗ: "Hôn một cái thôi, Nùng Nùng ngoan nào?"
Phó Dung liên tục lắc đầu.
Từ Tấn cười, kéo tay nàng ra.
Phó Dung biết lần này là không thể trốn, cự tuyệt chỉ là giả bộ xấu hổ thuận tiện khó dễ hắn một chút, nên Từ Tấn kéo, nàng cũng thuận theo, nhắm mắt chờ hôn.
Từ Tấn nhìn đôi môi hồng nhuận, chậm rãi lại gần. Hô hấp giao thoa, chạm như chưa chạm, nhịn nhịn, đổi thành hôn mặt Phó Dung.
Phó Dung hơi bất ngờ nhưng vậy càng tốt.
Chỉ là, làm Phó Dung phát hiện Từ Tấn thay vì hôn nàng không bằng nói là chó liếm: "Đủ rồi, ngươi..."
"Nùng Nùng trang điểm?" Từ Tấn thở hồng hộc ngẩng đầu, một tay ôm chặt không cho nàng trốn.
Phó Dung cố gắng giải thích: "Ta không hiểu vương gia nói gì."
"Sao mặt bên này trắng hơn bên kia? Thiếu chút nữa bị nàng gạt." Từ Tấn ôn nhu trào phúng, ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve sườn mặt chưa bị hắn hôn, dần dần lộ ra sắc mặt hồng nhuận: "Dám giả bệnh lừa ta, đáng giận không?"
Nói dối bị vạch trần, Phó Dung cúi đầu ủy khuất: "Ta muốn lừa ngươi sao? Không phải do mỗi lần vương gia đến đều phi lễ ta? Ta không có khí lực lớn như vương gia, chỉ có hạ sách này."
"Nàng chắc chắn thân thể nàng không thoải mái ta sẽ rời đi?" Từ Tấn không hỏi sao nàng biết hắn đến.
Phó Dung cắn môi, ngước mắt nhìn hắn, lại lập tức chuyển đi: "Ta muốn thăm dò xem vương gia có thật lòng thương ta."
"Kết quả thế nào?" Nàng nũng nịu, Từ Tấn nhịn không được xoay người áp lên người nàng, một tay chống đỡ giường, một tay nâng mặt nàng.
Tư thế này quá nguy hiểm, Phó Dung sinh lòng cảnh giác, sợ hãi cầu xin: "Vương gia quá thông minh ta không đoán được, chỉ là vương gia định không để ý danh dự của ta sao?"
Mắt đẹp dấy lên ánh nước, nước mắt phảng phất tùy thời sẽ rơi, Từ Tấn cúi đầu hôn lên, thở dài: "Ta thật lòng thích nàng, trước khi kết hôn ta nói không chạm vào nàng thì tuyệt đối sẽ không chạm. Nàng biết ta nói không chạm là không chạm vào cái gì."
"Nhưng hiện tại ta cũng không thích, vương gia thích ta thì nên thủ lễ." Phó Dung nhắm mắt giảng đạo.
Từ Tấn cười, ngón trỏ vuốt ve khóe miệng nàng: "Nàng rời nhà ra ngoài, có nhớ mình là tiểu thư khuê các hay tùy tâm sở dục, giờ lại yêu cầu ta quân tử? Nùng Nùng, sách vở là chết, chúng ta nhất định là vợ chồng, một số việc không cần so đo quá nhiều. Hơn nữa, không phải lúc nào tới ta cũng như vậy, hôm nay không phải có việc mừng sao?”
Nam nhân dẻo miệng giảo biện, Phó Dung nhất thời không thể phản bác, đợi nàng chuẩn bị mở miệng thì đã bị chặn lại.
Bốn môi kề sát ướt át, chỉ có thể cùng hắn cướp đoạt mới thở được nhưng cướp tới đoạt lui, khí lực đều bị hắn hút hết, thuận tiện gọi dậy ký ức ngủ say. Từng hình ảnh cùng hắn quấn quýt si mê hiện lên trong đầu, như người đói bụng gặp bữa ăn ngon, có độc cũng không thể từ chối. Hiện thực và hồi ức giao thoa khó phân biệt, lý trí và dục vọng đấu tranh giằng xé, Phó Dung bắt đầu hận chính mình, vì sao không thể khống chế thân thể, lại hận Từ Tấn bá đạo thành thạo...
"Ngươi..."
Hiện tại tới lượt Từ Tấn cầu nàng, bàn tay ngỗ ngược thăm dò vào váy ngủ của nàng tạm dừng lại, môi khẽ chạm vào môi tiểu cô nương, âm thanh khàn khàn ôn nhu, phảng phất chỉ cần nàng theo hắn, cái gì hắn cũng nguyện ý nghe nàng: "Nùng Nùng đừng sợ, chạm một chút, sau này nàng nói gì ta cũng nghe, Nùng Nùng..."
Nói xong, sợ nàng cự tuyệt, một lần nữa chặn miệng nàng lại hôn sâu, tay thì đột phá áo lót mỏng.
Thân thể Phó Dung run lên.
Lòng hắn rung động.
Cùng ký ức kém khá xa, làm hắn thỏa mãn trước nay chưa từng có, nhỏ nhắn xinh xắn càng chọc người thương xót.
Hai đời chưa từng thử qua hái hai nơi một lúc, Từ Tấn kìm lòng không được lưu luyến đi xuống. Nàng không thể nói chuyện, thân thể lắc lư kháng cự, hắn cọ cọ theo cử động của nàng. Phó Dung nhận thấy uy hiếp, thông minh bất động. Từ Tấn thất vọng, ngón trỏ bản năng đè xuống địa phương nàng sợ nhất. Từ Tấn rốt cuộc nhịn không được, tay tiếp tục khi dễ nàng, đầu cũng đi xuống, cách áo mỏng nhấm nháp.
Phó Dung giương đầu lên, cắn chặt, hai tay nắm tóc hắn muốn bức, hắn lại không sợ đau, liên tục không ngừng...
Trong màn lụa rốt cuộc bình tĩnh trở lại, đồ ngủ Phó Dung đã ướt phân nửa.
Nàng đưa lưng về phía Từ Tấn, cũng không đắp chăn, mặc Từ Tấn bồi tội thế nào cũng không thèm để ý.
Từ Tấn biết lần này mình đã chọc giận nàng, hắn không hối hận nhưng lại sợ bộ dáng không có sinh cơ của nàng.
"Nùng Nùng, ta không dám nữa, nàng tha thứ ta lần này?" Từ Tấn thay nàng đắp chăn, cúi người dỗ dành.
Phó Dung không chút động lòng.
Trên người Từ Tấn vốn có chút mồ hôi, sốt ruột càng nhiều hơn: "Nùng Nùng, danh sách tuyển chọn thị vệ lần này ta đã tra qua, với bản lĩnh của ca ca nàng và Lương Thông, khả năng vào tam giáp rất cao. Ta đã sắp xếp điều ca ca nàng vào Kim Ngô vệ, Lương Thông đi trung quân phủ đô đốc, đều là thất phẩm. Nàng đừng ngại quan nhỏ, lần tuyển chọn này chỉ có bốn vị trí thất phẩm, còn lại đều là thị vệ tiểu tốt."
Lòng Phó Dung khẽ động.
Đời trước ca ca và Lương Thông đều bắt đầu là phủ quân vệ. Phủ quân vệ và Kim Ngô vệ đều là kinh vệ bên cạnh Hoàng Thượng, chỉ là không có nhiều cơ hội diện kiến Hoàng Thượng như Kim Ngô vệ.
Nhưng nàng không hiếm lạ.
Ca ca tự thân có thể thăng chức, nàng không vội, không giống việc phụ thân sớm vào kinh có ý nghĩa lớn với nàng, nên Từ Tấn đừng nghĩ dùng cái này lấy lòng nàng.
"Phải không? Có phải vương gia cảm thấy cho ta chỗ tốt, ta cứ thế mặc vương gia xử trí? Không bằng vương gia sắp xếp ca ca ta chức quan cao hơn, có lẽ ta sẽ cao hứng tự tiến cử hầu hạ chăn gối..." Nói chưa dứt, đột nhiên ôm mặt khóc.
Lần này Từ Tấn bắt đầu hối hận, muốn ôm nàng vào ngực, Phó Dung bỗng ngồi dậy, chửi nhỏ: "Ngươi đi, không đi ta chết cho ngươi coi!"
"Ta..." Từ Tấn muốn tranh thủ thêm một chút, thấy Phó Dung thật sự muốn cắn lưỡi mới vội xuống giường, cách màn lụa bồi tội: "Ta, mấy ngày nữa ta lại tới thăm nàng, nàng yên tâm, trước khi kết hôn ta tuyệt sẽ không đường đột như vậy, bằng không phạt ta, phạt ta... Sẽ không được gặp lại nàng."
Phó Dung cười lạnh.
Từ Tấn mơ hồ nhìn thấy, biết đêm nay nói gì nàng cũng không nghe, nhắc đèn lồng rời đi.
Người vừa đi, bả vai Phó Dung đcương cứng nhất thời suy sụp xuống, ngã xuống giường sinh hờn dỗi.
Từ Tấn liên phát thề đều không chịu nói ác lời, nhất định là tà tâm bất tử, nếu nàng dễ dàng thỏa hiệp, hắn sẽ được nước lấn tới nên trong thời gian nàng phải tận dụng cơ hội này mặt lạnh với hắn, thanh tĩnh ngày nào được ngày náy.
Nghĩ xong rồi, cảm giác trước ngực một mảnh mát lạnh, Phó Dung đứng dậy đổi áo ngủ, trở lại trên giường.
Ngoài cửa sổ, Từ Tấn nhẹ một hơi.
Rốt cuộc ngủ, vừa mới nghe nàng đứng dậy, hắn còn nghĩ nàng luẩn quẩn muốn tự sát...
Thủ tới canh ba, Từ Tấn mới vào phòng lại, thấy nàng ngủ say mới yên tâm rời đi.
Nàng tuân thủ quá nhiều quy củ, không dễ dàng cho phép hắn đụng chạm, lúc nào cũng phải có lý hợp thích hợp mới được. Lúc nàng phạm sai lầm là thời cơ tốt nhất nhưng không phải lúc nào cũng hữu dụng, vì nàng thường không ra cửa, không ra cửa sẽ không phạm sai lầm, hắn cũng không có lý do chính đáng. Hiện tại tốt lắm, chuyện Tề gia và chuyện tặng vẹt, nàng không thể cự tuyệt phần thưởng cho hắn.
Trước khi xuất phát, Từ Tấn cố ý tắm rửa sạch sẽ.
Ban đêm không tiện cưỡi ngựa, may mắn trăng thanh gió mát, không sợ ra mồ hôi làm nàng phiền chán.
Quen thuộc đi vào khuê phòng của nàng, đặt đèn lồng nhỏ bên cạnh chiếu sáng, Từ Tấn lưu loát chui vào màn lụa, cởi giày trèo lên giường.
"Ngươi, ngươi làm gì?" Nam nhân ngang nhiên trèo lên giường, Phó Dung giận dữ, lạnh lùng kéo chăn: "Đi xuống!"
Còn vô sỉ hơn nàng nghĩ!
Từ Tấn kinh ngạc khi thấy nàng còn thức, nhưng cũng không gấp, sau khi vén lại màn lụa ngay ngắn, hắn mới quay người nhìn nàng: "Mùa hè nhiều muỗi, ta ngồi bên giường, sợ muỗi bay vào. Nùng Nùng, nàng bị bệnh hay sao mà mặt khó coi quá vậy?"
Dù mỗi lần Từ Tấn đến, Phó Dung đều ngủ say nhưng sắc mặt luôn hồng hào khỏe khoén, nhưng đêm nay, sắc mặt nàng tái nhợt như bị bệnh, có vẻ không hợp với lửa giận đang hừng hực cháy trong mắt nàng.
Xuất phát từ lo lắng, Từ Tấn đặt tay lên trán Phó Dung.
Phó Dung không ngờ da mặt hắn dày cỡ này, khẽ thở dài, ngoan ngoãn mặc hắn sờ: "Không bị bệnh, chỉ là thân thể không thoải mái, mới ngủ một chút thì bị ngươi đánh thức. Vương gia, chuyện Tề gia là vương gia âm thầm sưu tập chứng cớ?"
Từ Tấn không yên lòng "Ân" một tiếng, vốn định chờ nàng hỏi tới sẽ khoe khoang một phen để nàng biết hắn tra bao lâu mới tìm được chứng cớ vặn ngã một đại quan trấn thủ biên cương, nhưng nhìn nàng như vậy, hắn lại không có tâm tư, nhíu mày: "Không bệnh sao mặt lại kém vậy? Ban ngày đã mời lang trung rồi à?"
Phó Dung quay đầu: "Nói ngươi cũng không hiểu, vương gia về đi, đêm nay ta không có tinh thần bồi ngươi."
Từ Tấn sao có thể yên tâm, thấy nàng không chịu nói, vói tay vào chăn nắm lấy tay nhỏ của nàng bắt mạch. Từ nhỏ đã bị bệnh lạ, ngoại trừ tìm kiếm lương y, Từ Tấn cũng tự nghiên cứu một chút dược lý, nhìn vài bệnh nhẹ bình thường cũng không thành vấn đề.
Nam nhân chuyên chú, Phó Dung lại lặng lẽ nắm chặt đệm chăn.
Năm ngoái, Từ Tấn thay nàng bắt mạch cũng không nói gì, Phó Dung nghĩ hắn mượn việc bắt mạch để chiếm tiện nghi. Nhưng hiện tại, Phó Dung không chắc, chẳng lẽ Từ Tấn có bản lĩnh thực sự?
Dù có, hẳn là sờ mạch sẽ không biết được có nguyệt sự hay không?
Thấy mày Từ Tấn nhíu ngày càng sâu, Phó Dung lo âu, thử thu tay lại: "Nói không bệnh, ngươi..."
"Vậy sao nàng lại phờ phạc ỉu xìu?" Từ Tấn thật nhìn không ra, dứt khoát nắm tay nàng hỏi, thấy Phó Dung mím môi, bất đắc dĩ: "Nàng không nói, sao ta có thể yên tâm đi?"
Phó Dung đợi chính là câu này, ra vẻ cực độ khó nói rồi lại như bị bức bách không thể không nói, nàng chui đầu vào chăn, nhắm mắt lại, quay đầu đi: "Là…Là nguyệt sự, ngày đầu tiên sẽ không có tinh thần, vương gia về nhanh đi." Dùng sức thu tay lại, kéo chăn xoay qua chỗ khác.
Ngày mai ca ca ứng tuyển, rồi tiến cung tham gia vòng chung kết, không giống thi Hương, thi Xuân, thi võ sẽ có kết quả ngay lập tức nên chậm nhất năm ngày sau mẹ con nàng sẽ về Tín Đô, lấy cớ nguyệt sự là vô cùng thích hợp, vừa vặn tránh thoát mấy ngày. Có lẽ vô dụng với nam nhân khác nhưng Phó Dung hiểu Từ Tấn. Người này tuy thích chiếm tiện nghi nhưng vẫn thương hương tiếc ngọc. lần đầu tiên hai người cùng giường, hắn không có một chút ôn tồn trực tiếp làm việc, nghe nàng kêu đau, động tác cũng chậm lại...
Trốn trong chăn, Phó Dung âm thầm mừng rỡ vì sự thông minh của mình, ngóng trông nam nhân mau chút rời đi.
Lại không đoán được nam nhân đang làm gì.
Từ Tấn hít mấy hơi thật sâu, không ngửi thấy bất kỳ mùi vị dư thừa nào ngoài mùi hương trên người Phó Dung.
Nghĩ tới bản lĩnh gạt người bẩm sinh của Phó Dung, Từ Tấn không thể không hoài nghi.
Nếu giả bộ nguyệt sự, vậy nét tái nhợt trên mặt cũng là giả bộ, chắc chắn là phấn trắng.
Từ Tấn chậm rãi cười, càng hy vọng nàng là giả bộ, thưởng phạt cùng tính một lượt, đêm nay...
Nơi nào đó rục rịch, Từ Tấn tạm thời đình chỉ ý định xây dựng hình tượng đẹp, nằm nghiêng bên người Phó Dung, kéo nàng ôm vào trong ngực: "Tốt, đêm nay không nháo nàng, nhưng ta lặn lội đường xa từ vương phủ đến đây gặp nàng, Nùng Nùng cho ta hôn một cái?"
Trên giường của nàng, đời này hắn không chút ngại ngùng nói ra lời ngon tiếng ngọt mà bản thân chưa bao giờ nghĩ sẽ nói.
"Sao vương gia luôn khi dễ ta?" Phó Dung rầu rĩ oán giận.
Từ Tấn cười khẽ, biết nàng thẹn thùng, hắn chậm rãi kéo chăn xuống cổ nàng. Phó Dung ôm mặt, Từ Tấn chậm rãi dụ dỗ: "Hôn một cái thôi, Nùng Nùng ngoan nào?"
Phó Dung liên tục lắc đầu.
Từ Tấn cười, kéo tay nàng ra.
Phó Dung biết lần này là không thể trốn, cự tuyệt chỉ là giả bộ xấu hổ thuận tiện khó dễ hắn một chút, nên Từ Tấn kéo, nàng cũng thuận theo, nhắm mắt chờ hôn.
Từ Tấn nhìn đôi môi hồng nhuận, chậm rãi lại gần. Hô hấp giao thoa, chạm như chưa chạm, nhịn nhịn, đổi thành hôn mặt Phó Dung.
Phó Dung hơi bất ngờ nhưng vậy càng tốt.
Chỉ là, làm Phó Dung phát hiện Từ Tấn thay vì hôn nàng không bằng nói là chó liếm: "Đủ rồi, ngươi..."
"Nùng Nùng trang điểm?" Từ Tấn thở hồng hộc ngẩng đầu, một tay ôm chặt không cho nàng trốn.
Phó Dung cố gắng giải thích: "Ta không hiểu vương gia nói gì."
"Sao mặt bên này trắng hơn bên kia? Thiếu chút nữa bị nàng gạt." Từ Tấn ôn nhu trào phúng, ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve sườn mặt chưa bị hắn hôn, dần dần lộ ra sắc mặt hồng nhuận: "Dám giả bệnh lừa ta, đáng giận không?"
Nói dối bị vạch trần, Phó Dung cúi đầu ủy khuất: "Ta muốn lừa ngươi sao? Không phải do mỗi lần vương gia đến đều phi lễ ta? Ta không có khí lực lớn như vương gia, chỉ có hạ sách này."
"Nàng chắc chắn thân thể nàng không thoải mái ta sẽ rời đi?" Từ Tấn không hỏi sao nàng biết hắn đến.
Phó Dung cắn môi, ngước mắt nhìn hắn, lại lập tức chuyển đi: "Ta muốn thăm dò xem vương gia có thật lòng thương ta."
"Kết quả thế nào?" Nàng nũng nịu, Từ Tấn nhịn không được xoay người áp lên người nàng, một tay chống đỡ giường, một tay nâng mặt nàng.
Tư thế này quá nguy hiểm, Phó Dung sinh lòng cảnh giác, sợ hãi cầu xin: "Vương gia quá thông minh ta không đoán được, chỉ là vương gia định không để ý danh dự của ta sao?"
Mắt đẹp dấy lên ánh nước, nước mắt phảng phất tùy thời sẽ rơi, Từ Tấn cúi đầu hôn lên, thở dài: "Ta thật lòng thích nàng, trước khi kết hôn ta nói không chạm vào nàng thì tuyệt đối sẽ không chạm. Nàng biết ta nói không chạm là không chạm vào cái gì."
"Nhưng hiện tại ta cũng không thích, vương gia thích ta thì nên thủ lễ." Phó Dung nhắm mắt giảng đạo.
Từ Tấn cười, ngón trỏ vuốt ve khóe miệng nàng: "Nàng rời nhà ra ngoài, có nhớ mình là tiểu thư khuê các hay tùy tâm sở dục, giờ lại yêu cầu ta quân tử? Nùng Nùng, sách vở là chết, chúng ta nhất định là vợ chồng, một số việc không cần so đo quá nhiều. Hơn nữa, không phải lúc nào tới ta cũng như vậy, hôm nay không phải có việc mừng sao?”
Nam nhân dẻo miệng giảo biện, Phó Dung nhất thời không thể phản bác, đợi nàng chuẩn bị mở miệng thì đã bị chặn lại.
Bốn môi kề sát ướt át, chỉ có thể cùng hắn cướp đoạt mới thở được nhưng cướp tới đoạt lui, khí lực đều bị hắn hút hết, thuận tiện gọi dậy ký ức ngủ say. Từng hình ảnh cùng hắn quấn quýt si mê hiện lên trong đầu, như người đói bụng gặp bữa ăn ngon, có độc cũng không thể từ chối. Hiện thực và hồi ức giao thoa khó phân biệt, lý trí và dục vọng đấu tranh giằng xé, Phó Dung bắt đầu hận chính mình, vì sao không thể khống chế thân thể, lại hận Từ Tấn bá đạo thành thạo...
"Ngươi..."
Hiện tại tới lượt Từ Tấn cầu nàng, bàn tay ngỗ ngược thăm dò vào váy ngủ của nàng tạm dừng lại, môi khẽ chạm vào môi tiểu cô nương, âm thanh khàn khàn ôn nhu, phảng phất chỉ cần nàng theo hắn, cái gì hắn cũng nguyện ý nghe nàng: "Nùng Nùng đừng sợ, chạm một chút, sau này nàng nói gì ta cũng nghe, Nùng Nùng..."
Nói xong, sợ nàng cự tuyệt, một lần nữa chặn miệng nàng lại hôn sâu, tay thì đột phá áo lót mỏng.
Thân thể Phó Dung run lên.
Lòng hắn rung động.
Cùng ký ức kém khá xa, làm hắn thỏa mãn trước nay chưa từng có, nhỏ nhắn xinh xắn càng chọc người thương xót.
Hai đời chưa từng thử qua hái hai nơi một lúc, Từ Tấn kìm lòng không được lưu luyến đi xuống. Nàng không thể nói chuyện, thân thể lắc lư kháng cự, hắn cọ cọ theo cử động của nàng. Phó Dung nhận thấy uy hiếp, thông minh bất động. Từ Tấn thất vọng, ngón trỏ bản năng đè xuống địa phương nàng sợ nhất. Từ Tấn rốt cuộc nhịn không được, tay tiếp tục khi dễ nàng, đầu cũng đi xuống, cách áo mỏng nhấm nháp.
Phó Dung giương đầu lên, cắn chặt, hai tay nắm tóc hắn muốn bức, hắn lại không sợ đau, liên tục không ngừng...
Trong màn lụa rốt cuộc bình tĩnh trở lại, đồ ngủ Phó Dung đã ướt phân nửa.
Nàng đưa lưng về phía Từ Tấn, cũng không đắp chăn, mặc Từ Tấn bồi tội thế nào cũng không thèm để ý.
Từ Tấn biết lần này mình đã chọc giận nàng, hắn không hối hận nhưng lại sợ bộ dáng không có sinh cơ của nàng.
"Nùng Nùng, ta không dám nữa, nàng tha thứ ta lần này?" Từ Tấn thay nàng đắp chăn, cúi người dỗ dành.
Phó Dung không chút động lòng.
Trên người Từ Tấn vốn có chút mồ hôi, sốt ruột càng nhiều hơn: "Nùng Nùng, danh sách tuyển chọn thị vệ lần này ta đã tra qua, với bản lĩnh của ca ca nàng và Lương Thông, khả năng vào tam giáp rất cao. Ta đã sắp xếp điều ca ca nàng vào Kim Ngô vệ, Lương Thông đi trung quân phủ đô đốc, đều là thất phẩm. Nàng đừng ngại quan nhỏ, lần tuyển chọn này chỉ có bốn vị trí thất phẩm, còn lại đều là thị vệ tiểu tốt."
Lòng Phó Dung khẽ động.
Đời trước ca ca và Lương Thông đều bắt đầu là phủ quân vệ. Phủ quân vệ và Kim Ngô vệ đều là kinh vệ bên cạnh Hoàng Thượng, chỉ là không có nhiều cơ hội diện kiến Hoàng Thượng như Kim Ngô vệ.
Nhưng nàng không hiếm lạ.
Ca ca tự thân có thể thăng chức, nàng không vội, không giống việc phụ thân sớm vào kinh có ý nghĩa lớn với nàng, nên Từ Tấn đừng nghĩ dùng cái này lấy lòng nàng.
"Phải không? Có phải vương gia cảm thấy cho ta chỗ tốt, ta cứ thế mặc vương gia xử trí? Không bằng vương gia sắp xếp ca ca ta chức quan cao hơn, có lẽ ta sẽ cao hứng tự tiến cử hầu hạ chăn gối..." Nói chưa dứt, đột nhiên ôm mặt khóc.
Lần này Từ Tấn bắt đầu hối hận, muốn ôm nàng vào ngực, Phó Dung bỗng ngồi dậy, chửi nhỏ: "Ngươi đi, không đi ta chết cho ngươi coi!"
"Ta..." Từ Tấn muốn tranh thủ thêm một chút, thấy Phó Dung thật sự muốn cắn lưỡi mới vội xuống giường, cách màn lụa bồi tội: "Ta, mấy ngày nữa ta lại tới thăm nàng, nàng yên tâm, trước khi kết hôn ta tuyệt sẽ không đường đột như vậy, bằng không phạt ta, phạt ta... Sẽ không được gặp lại nàng."
Phó Dung cười lạnh.
Từ Tấn mơ hồ nhìn thấy, biết đêm nay nói gì nàng cũng không nghe, nhắc đèn lồng rời đi.
Người vừa đi, bả vai Phó Dung đcương cứng nhất thời suy sụp xuống, ngã xuống giường sinh hờn dỗi.
Từ Tấn liên phát thề đều không chịu nói ác lời, nhất định là tà tâm bất tử, nếu nàng dễ dàng thỏa hiệp, hắn sẽ được nước lấn tới nên trong thời gian nàng phải tận dụng cơ hội này mặt lạnh với hắn, thanh tĩnh ngày nào được ngày náy.
Nghĩ xong rồi, cảm giác trước ngực một mảnh mát lạnh, Phó Dung đứng dậy đổi áo ngủ, trở lại trên giường.
Ngoài cửa sổ, Từ Tấn nhẹ một hơi.
Rốt cuộc ngủ, vừa mới nghe nàng đứng dậy, hắn còn nghĩ nàng luẩn quẩn muốn tự sát...
Thủ tới canh ba, Từ Tấn mới vào phòng lại, thấy nàng ngủ say mới yên tâm rời đi.
Tác giả :
Tiếu Giai Nhân