Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)
Chương 59
Phó Dung xô đẩy giãy giụa, Từ Tấn đuổi sát không buông, phảng phất đầy bàn quý và lạ đều không bằng môi lưỡi nàng.
May mắn hắn còn nhớ được thời gian hai người không nhiều lắm.
Cuối cùng mút mút, Từ Tấn rốt cuộc buông tha cô nương trong ngực, nâng khuôn mặt nàng diễm như đào, nhìn chằm chằm vào con ngươi nàng bởi phẫn nộ càng thêm thủy nhuận, khẽ cười nói: "Thích ăn chua ngọt cá?"
Trên mặt Phó Dung thoáng cái đỏ ửng.
Bởi vì đời trước, Phó Dung đối thân mật giữa nam và nữ sớm không còn ngượng ngùng khẩn trương ban đầu, Từ Tấn muốn hôn, nàng ngăn trở, ngăn không được chỉ xem như bị cẩu cắn hai cái, nói không hơn có bao nhiêu phản cảm, ngoại trừ thân thể có chút biến hóa, trong lòng là không có gì gợn sóng. Chỉ là, Từ Tấn hiện tại nói...
Trong miệng hắn chỉ có nhàn nhạt mùi rượu, nàng lại ăn nhiều đồ ăn như vậy...
Không nghĩ tiếp tục dây dưa cùng hắn, Phó Dung nghiêng người muốn đi.
Từ Tấn nắm lấy cánh tay nàng, ôn nhu chăm chú nhìn sườn mặt nàng: "Nùng Nùng, hôm nay ta rất cao hứng, ban ngày ngươi còn đẹp hơn cả buổi tối."
Nói xong buông tay, ngoan ngoãn trốn đến sau bình phong.
Phó Dung quay đầu nhìn lướt một cái, hít thở thật sâu mấy lần, dùng khăn lau lau miệng, vẻ mặt bình tĩnh đi mở cửa.
Lan Hương nhận lấy trong túi đồ nhỏ tay nàng, đối với chuyện bên trong chẳng hề hay biết.
Phó Dung rời khỏi thời gian một cốc trà, vài cô nương trong nhã gian thấy nàng trở về, thần sắc như thường, tự nhiên cũng sẽ không nghĩ tới nàng đã nói chuyện cùng Túc vương điện hạ ngay nhã gian sát vách, cười mời nàng ngồi vào chỗ.
Trời chiều ngả về Tây, mọi người mới trở về Cảnh Dương Hầu phủ.
Phó Thần cùng hai muội muội đi trở về.
Phó Dung nghĩ tới ánh mắt Lâm Sơ Hà nhìn ca ca lúc tạm biệt, thử dò xét nói: "Ca ca, đại ca đón dâu, kế tiếp chính là huynh, huynh thích dạng cô nương gì a? Quay đầu ta nói cho nương, trong lòng nương cũng có cái suy tính, đến lúc đó người khác giới thiệu, nương có cái định liệu."
Phó Thần thuận miệng nói: "Qua 2 năm lại nói tiếp đi, hiện tại trước kiếm tiền đồ, chuyện cưới tẩu tử cho các ngươi sau này lại nghĩ."
Phó Dung nhìn hắn, hiểu, hôm nay ca ca căn bản không lưu ý Lâm Sơ Hà, bằng không hơi có chút tâm tư, trước khi trả lời cũng sẽ do dự một chút.
Cố tình Tương vương không mộng, thần nữ có tâm.
Lâm Sơ Hà mới trở lại nhà khách, liền bị mẫu thân Đồng thị mời đi qua.
"Nương." Lâm Sơ Hà nhẹ nhàng gọi.
Đồng thị từ trên giường ngẩng đầu, nhìn xem nữ nhi mình trổ mã như hoa như ngọc, càng xem càng hài lòng, ngoắc nói: "Ngồi tới cạnh nương, cùng nương nói một chút, hôm nay đi ra ngoài chơi vui vẻ không?"
Vui vẻ không?
Trong đầu hiện lên bóng dáng Phó Thần cao thẳng, Lâm Sơ Hà gật gật đầu, hơi đỏ mặt nói: "Bên này đấu thuyền rồng so Tô Châu phủ chúng ta còn náo nhiệt hơn, xem so tài thì gặp gỡ Túc vương điện hạ cùng Tần gia Nhị cô nương, đại biểu ca làm chủ, buổi trưa cùng bọn họ dùng cơm ở Thanh Phong các, trở về liền muộn hơn dự tính."
Túc vương điện hạ a? Đồng thị nghĩ ngợi một lúc, không để trong lòng, thân phận như vậy nữ nhi quan viên bình thường không trèo lên được, bám lên gả sang cũng chưa chắc thoải mái, nào giống Phó gia, hai nhà là thân thích, nữ nhi gả tới có thân cô mẫu chiếu ứng, tuyệt đối không chịu khổ, liền nhỏ giọng hỏi: " Nói chuyện cùng Nhị biểu ca ngươi không? Nương nhớ hồi nhỏ ngươi thích đọc sách cùng Nhị biểu ca ngươi."
Lâm Sơ Hà nhíu mày: "Nương nói chuyện hồi nhỏ làm cái gì? Ta, ta đối Nhị biểu ca chỉ có tình huynh muội, nương không cần suy đoán lung tung."
Chuyện hôn nhân, cha mẹ chi mệnh, Lâm Sơ Hà biết mẫu thân mang nàng lại đây là muốn ở kinh thành tìm mối hôn sự, cũng mơ hồ đoán được mẫu thân nhìn trúng là Phó Hựu. Nếu như không có gặp Phó Thần, chỉ cần nhà bác nguyện ý, nàng sẽ thanh thản ổn định gả tới, làm bổn phận tức phụ. Nhưng giờ đây, lòng nàng đã có người yêu mến, liền nghĩ tranh thủ một chút.
Trước tiên làm, chính là bỏ đi tâm tư mẫu thân gả nàng cho Nhị biểu ca.
Sắc mặt Đồng thị so với nàng còn khó coi, nhưng nàng nhìn xem nữ nhi, không có lại tiếp tục đề tài này. Nữ nhi có lẽ chỉ là ngượng ngùng, đợi nàng cùng chị chồng thương lượng tốt lắm, nữ nhi còn không phải là nghe trưởng bối sắp xếp?
Ngày kế, nhân lúc Lâm thị được thanh nhàn chốc lát, Đồng thị tùy ý hỏi: "Nhuận Chi tuổi tác cũng tới, tỷ tỷ có chọn người hợp ý?"
Trong lòng Lâm thị lộp bộp một chút.
Nàng hiểu được ý tứ em dâu, cũng nguyện ý kết thân cùng nhà mẹ đẻ, lại không phải là cưới cháu gái, mà là tính toán gả nữ nhi Phó Bảo cho Lâm Thiều Đường. Tính tình nữ nhi, nói dễ nghe là hoạt bát ngay thẳng, nói khó nghe chính là không có tâm nhãn, chỉ có gả cho gia đình biết gốc gác nàng mới yên tâm, vừa vặn Lâm Thiều Đường cùng nữ nhi thanh mai trúc mã, cái gì đều dung túng nữ nhi. Đương nhiên, Lâm Sơ Hà nàng cũng thích, nhưng gia đình giàu có không có hôn sự đổi thân, chỉ có thể kết một môn thân, vậy thì, thay vì nhà mình chiếu cố Lâm Sơ Hà, nàng đương nhiên càng hy vọng để người nhà mẹ đẻ sủng nữ nhi của nàng.
Không tốt trực tiếp cự tuyệt, Lâm thị mỉm cười nói: "Không có, năm ngoái nhắc qua mấy lần, Nhuận Chi đều không nguyện ý, kiên trì bảo sau thi Hương rồi làm mai. Vậy còn phải đợi 2 năm, ta không quá cao hứng, không ngăn nổi Hầu gia tán thành, liên miệng khen hắn có chí khí, vậy ta cũng chỉ có thể tùy bọn họ a, có người tới hỏi cưới đều đẩy, để Nhuận Chi an tâm đọc sách cũng tốt."
2 năm sau Phó Hựu mười tám, nếu là thi được cử nhân, lại tăng thêm thân phận đích tử Hầu phủ, sẽ sầu không có hôn sự tốt?
Lâm Sơ Hà lại chờ không được.
Đồng thị không cam tâm mà nói: "Đón dâu không vội, có thể đính hôn trước..."
Lâm thị lắc lắc đầu, ngó nhìn cửa, nhỏ giọng nói: "Đừng nói nữa, ta cũng cùng Hầu gia nói như vậy, bị Hầu gia mắng không kiến thức, ta dứt khoát mặc kệ, dù sao Hầu gia làm việc trước nay có chừng mực, tựa như tức phụ Hành Chi, bộ dáng nhân phẩm đều không có chỗ sai, ta liền chờ hưởng thanh phúc đi."
Lời nói đến mức độ này, Đồng thị cũng không tốt lại nhắc, có vẻ nữ nhi nàng trừ bỏ Phó Hựu không chỗ gả.
Tìm cái cớ cáo từ, hồi nhà khách sau Đồng thị muốn nhìn xem nữ nhi đang làm cái gì, lại không tìm được người, kêu tiểu nha hoàn hỏi, mới biết được nữ nhi bị Phó Bảo kéo đi Đông viện tìm hai cô nương Nhị phòng chơi.
Đồng thị nhíu mày.
Nàng khinh thường Phó Phẩm Ngôn xuất thân thứ tử, cũng không thích hồ ly tinh Kiều thị. Nhà mẹ đẻ lão thái thái ở Hàng Châu, nghe nói lúc trước Kiều thị thông đồng Phó Phẩm Xuyên mất hồn mất vía, kiên trì không chịu cưới cháu gái ruột thịt lão thái thái, lão thái thái trong cơn tức giận nhân lúc Phó Phẩm Xuyên đi Lâm gia Tô Châu làm khách thì phối Kiều thị cho thứ tử Nhị phòng, triệt để chặt đứt ý niệm Phó Phẩm Xuyên. Phó Phẩm Xuyên phi thường tức giận, biết Lâm gia nhìn trúng hắn, sau lưng lão thái thái tự mình đi Lâm gia hỏi cưới, chính là không chịu cưới người lão thái thái sắp xếp.
Cho nên lão thái thái hận Kiều thị, cũng không yêu thương Lâm thị.
"Đi, chọn vài thớt Tô lụa chúng ta mang tới, ta đi Đông viện dạo." Đồng thị phân phó tiểu nha hoàn nói. Nàng đi qua lĩnh nữ nhi trở về, miễn cho dính tao khí trên người Kiều thị, còn có Phó tam cô nương kia, còn nhỏ tuổi liền học bảy tám phần Kiều thị, nữ nhi nhà mình cũng không thể học nàng. ( sau này nhà người ta lên, đi theo ăn chực mấy lần. Thứ gì á )
Nhóm Phó Dung đá quả cầu ở trong sân, Phó Tuyên, Phó Bảo vừa mới xong, bây giờ là Phó Dung so cùng Lâm Sơ Hà. Kiều thị dưới tàng cây ngồi trên ghế mây, một lát cúi đầu may đồ hè cho Quan nhi, một lát ngẩng đầu ngó nhìn, mỉm cười doanh doanh.
Nhìn thấy Đồng thị mang theo lễ đến, Kiều thị mau chóng đứng dậy nghênh đón: "Phu nhân sao lại rảnh rỗi tới bên này?"
Đồng thị ngó nhìn hai tiểu cô nương chuyên chú đá quả cầu như cũ, cười nói: "Đều là thân thích, nên thường thường đi lại, hai ngày trước thật sự không có thời gian mới không đến đây. Đến, vài thớt sa tanh này đều là ta mang tới từ Tô Châu, Nhị phu nhân đừng ghét bỏ, làm váy ngày cho nhóm Tam cô nương."
Gấm Tô Châu nổi tiếng thiên hạ, Kiều thị vừa tỏ ý bảo Xảo Hạnh tiếp vừa trêu ghẹo nói: "Phu nhân thật là biết nói đùa, đây đều là chất liệu tốt đỉnh đỉnh khó được, sao có thể lãng phí làm xiêm y thường ngày? Mau mời ngồi, nhàn rỗi nhìn xem các nàng cùng chơi đùa, ta đều cảm thấy mình trẻ ra vài tuổi."
Đồng thị nhìn xem mặt Kiều thị lúm đồng tiền như hoa, rõ ràng lớn hơn mình, nhìn lại là nhỏ hơn vài tuổi, trong lòng không thoải mái, ngồi một hồi liền lại đứng lên: "Thiếu chút nữa đã quên, ta đáp ứng lão thái thái muốn bồi nàng đánh cờ, Sơ Hà, A Bảo, các ngươi là theo ta trở về hay là lại chơi một lát?"
Phó Bảo còn chưa chơi đủ, Lâm Sơ Hà thu tới mẫu thân ý bảo, đè xuống nghi vấn trong lòng, cười nhìn mẹ con Kiều thị cáo từ: "Vậy chúng ta đi trước nhìn lão thái thái, ngày khác lại đến quấy rầy bá mẫu."
Trên mặt Kiều thị thân mật không thay đổi, cùng hai nữ nhi đi tiễn người.
Phó Dung không yên lòng nói chuyện với Phó Bảo, ánh mắt đảo quanh ở trên người Đồng thị.
Lấy cớ gọi nữ nhi trở về đều tìm có lệ như vậy, trong lòng rốt cuộc là khinh thường Nhị phòng bọn họ cỡ nào?
Lúc đến cổng viện, hai thiếu niên cao lớn cười nói đi vào trong, hai bên chào hỏi nhau, Phó Thần cùng Lương Thông sóng vai đi tới một bên, hành lễ với Đồng thị. Đồng thị vừa muốn hàn huyên hai câu, lại thấy nữ nhi bên người gương mặt thanh tú đỏ bừng, một đôi mắt ướt lặng lẽ liếc về phía Phó Thần, muốn nhìn lại không dám nhìn.
Đến nước này, Đồng thị nào còn có cái gì không hiểu?
Đơn giản hàn huyên hai câu, vội vàng dẫn Lâm Sơ Hà, Phó Bảo rời đi.
"Mẫu thân, chúng ta làm tốt khế ước mua bán nhà, Thiếu Cừ nói sáng mai liền dọn qua." Phó Thần không có nhìn nhiều ba người Đồng thị, thay Lương Thông mở miệng.
Kiều thị thấy nhi tử còn chưa động tâm, thu hồi phức tạp trong lòng, bất đắc dĩ hỏi Lương Thông: " Vội vã như vậy làm cái gì? Nha hoàn gã sai vặt hầu hạ người đều chọn tốt lắm chưa? Gia cụ có cần đổi hay không? Còn có..."
Lương Thông mau chóng ngắt lời nói: "Bá mẫu không cần lo lắng, Thiếu Cừ không quá chú trọng những kia, có Trường Võ ở bên người hầu hạ là đủ rồi, cái khác chậm rãi đến, không vội."
Hắn hạ chắc quyết tâm, Kiều thị cũng không tốt lại khuyên.
Ngày kế Phó Bảo lại đây chơi thì bên người chỉ mang theo tiểu nha hoàn, Phó Dung nhìn xem mẫu thân, thấy khóe miệng mẫu thân mang theo ý cười trào phúng, yên tâm. Đồng thị chướng mắt ca ca, bọn họ cũng chướng mắt thông gia như nàng vậy, duy nhất có chút đáng tiếc là Lâm Sơ Hà, nhưng lại có biện pháp nào, thế đạo này, có bao nhiêu cô nương có thể vừa lòng đẹp ý gả cho người trong lòng?
Cơm chiều sau Kiều thị tới đây nhìn nữ nhi, vừa chải tóc cho nàng vừa thở dài: " Trong lòng ca ca ngươi chỉ nghĩ luyện võ với tiền đồ, đối những việc kia còn chưa để bụng, muội muội ngươi còn nhỏ, có mấy lời nương chỉ có thể nói với ngươi. Sau này tận lực thiếu nói chuyện với Lâm cô nương đi, chúng ta trước lạnh mặt xuống, cũng để cho nàng sớm chút hết hy vọng."
"Ta biết, nương yên tâm đi." Phó Dung ngẩng đầu, nhìn mẫu thân cười.
Kiều thị xoa bóp mũi nhỏ nàng: "Đến kinh thành ngược lại hiểu chuyện hơn không ít."
Phó Dung cọ cọ mẫu thân, nịnh nọt nói: "Ta không hiểu chuyện, nương sao đáp ứng mang ta đi ra ngoài chơi? Đều nói Bồ Tát Vĩnh Thái tự linh nghiệm, ngày mai ta muốn khẩn cầu cho ca ca tiền đồ như gấm, tương lai làm đại quan, nhìn ai còn dám khinh thường hắn."
Kiều thị gật gật đầu, nói: "Nương cũng cầu, cầu huynh đệ tỷ muội các ngươi đều yên lành, một cái so một cái càng tốt."
May mắn hắn còn nhớ được thời gian hai người không nhiều lắm.
Cuối cùng mút mút, Từ Tấn rốt cuộc buông tha cô nương trong ngực, nâng khuôn mặt nàng diễm như đào, nhìn chằm chằm vào con ngươi nàng bởi phẫn nộ càng thêm thủy nhuận, khẽ cười nói: "Thích ăn chua ngọt cá?"
Trên mặt Phó Dung thoáng cái đỏ ửng.
Bởi vì đời trước, Phó Dung đối thân mật giữa nam và nữ sớm không còn ngượng ngùng khẩn trương ban đầu, Từ Tấn muốn hôn, nàng ngăn trở, ngăn không được chỉ xem như bị cẩu cắn hai cái, nói không hơn có bao nhiêu phản cảm, ngoại trừ thân thể có chút biến hóa, trong lòng là không có gì gợn sóng. Chỉ là, Từ Tấn hiện tại nói...
Trong miệng hắn chỉ có nhàn nhạt mùi rượu, nàng lại ăn nhiều đồ ăn như vậy...
Không nghĩ tiếp tục dây dưa cùng hắn, Phó Dung nghiêng người muốn đi.
Từ Tấn nắm lấy cánh tay nàng, ôn nhu chăm chú nhìn sườn mặt nàng: "Nùng Nùng, hôm nay ta rất cao hứng, ban ngày ngươi còn đẹp hơn cả buổi tối."
Nói xong buông tay, ngoan ngoãn trốn đến sau bình phong.
Phó Dung quay đầu nhìn lướt một cái, hít thở thật sâu mấy lần, dùng khăn lau lau miệng, vẻ mặt bình tĩnh đi mở cửa.
Lan Hương nhận lấy trong túi đồ nhỏ tay nàng, đối với chuyện bên trong chẳng hề hay biết.
Phó Dung rời khỏi thời gian một cốc trà, vài cô nương trong nhã gian thấy nàng trở về, thần sắc như thường, tự nhiên cũng sẽ không nghĩ tới nàng đã nói chuyện cùng Túc vương điện hạ ngay nhã gian sát vách, cười mời nàng ngồi vào chỗ.
Trời chiều ngả về Tây, mọi người mới trở về Cảnh Dương Hầu phủ.
Phó Thần cùng hai muội muội đi trở về.
Phó Dung nghĩ tới ánh mắt Lâm Sơ Hà nhìn ca ca lúc tạm biệt, thử dò xét nói: "Ca ca, đại ca đón dâu, kế tiếp chính là huynh, huynh thích dạng cô nương gì a? Quay đầu ta nói cho nương, trong lòng nương cũng có cái suy tính, đến lúc đó người khác giới thiệu, nương có cái định liệu."
Phó Thần thuận miệng nói: "Qua 2 năm lại nói tiếp đi, hiện tại trước kiếm tiền đồ, chuyện cưới tẩu tử cho các ngươi sau này lại nghĩ."
Phó Dung nhìn hắn, hiểu, hôm nay ca ca căn bản không lưu ý Lâm Sơ Hà, bằng không hơi có chút tâm tư, trước khi trả lời cũng sẽ do dự một chút.
Cố tình Tương vương không mộng, thần nữ có tâm.
Lâm Sơ Hà mới trở lại nhà khách, liền bị mẫu thân Đồng thị mời đi qua.
"Nương." Lâm Sơ Hà nhẹ nhàng gọi.
Đồng thị từ trên giường ngẩng đầu, nhìn xem nữ nhi mình trổ mã như hoa như ngọc, càng xem càng hài lòng, ngoắc nói: "Ngồi tới cạnh nương, cùng nương nói một chút, hôm nay đi ra ngoài chơi vui vẻ không?"
Vui vẻ không?
Trong đầu hiện lên bóng dáng Phó Thần cao thẳng, Lâm Sơ Hà gật gật đầu, hơi đỏ mặt nói: "Bên này đấu thuyền rồng so Tô Châu phủ chúng ta còn náo nhiệt hơn, xem so tài thì gặp gỡ Túc vương điện hạ cùng Tần gia Nhị cô nương, đại biểu ca làm chủ, buổi trưa cùng bọn họ dùng cơm ở Thanh Phong các, trở về liền muộn hơn dự tính."
Túc vương điện hạ a? Đồng thị nghĩ ngợi một lúc, không để trong lòng, thân phận như vậy nữ nhi quan viên bình thường không trèo lên được, bám lên gả sang cũng chưa chắc thoải mái, nào giống Phó gia, hai nhà là thân thích, nữ nhi gả tới có thân cô mẫu chiếu ứng, tuyệt đối không chịu khổ, liền nhỏ giọng hỏi: " Nói chuyện cùng Nhị biểu ca ngươi không? Nương nhớ hồi nhỏ ngươi thích đọc sách cùng Nhị biểu ca ngươi."
Lâm Sơ Hà nhíu mày: "Nương nói chuyện hồi nhỏ làm cái gì? Ta, ta đối Nhị biểu ca chỉ có tình huynh muội, nương không cần suy đoán lung tung."
Chuyện hôn nhân, cha mẹ chi mệnh, Lâm Sơ Hà biết mẫu thân mang nàng lại đây là muốn ở kinh thành tìm mối hôn sự, cũng mơ hồ đoán được mẫu thân nhìn trúng là Phó Hựu. Nếu như không có gặp Phó Thần, chỉ cần nhà bác nguyện ý, nàng sẽ thanh thản ổn định gả tới, làm bổn phận tức phụ. Nhưng giờ đây, lòng nàng đã có người yêu mến, liền nghĩ tranh thủ một chút.
Trước tiên làm, chính là bỏ đi tâm tư mẫu thân gả nàng cho Nhị biểu ca.
Sắc mặt Đồng thị so với nàng còn khó coi, nhưng nàng nhìn xem nữ nhi, không có lại tiếp tục đề tài này. Nữ nhi có lẽ chỉ là ngượng ngùng, đợi nàng cùng chị chồng thương lượng tốt lắm, nữ nhi còn không phải là nghe trưởng bối sắp xếp?
Ngày kế, nhân lúc Lâm thị được thanh nhàn chốc lát, Đồng thị tùy ý hỏi: "Nhuận Chi tuổi tác cũng tới, tỷ tỷ có chọn người hợp ý?"
Trong lòng Lâm thị lộp bộp một chút.
Nàng hiểu được ý tứ em dâu, cũng nguyện ý kết thân cùng nhà mẹ đẻ, lại không phải là cưới cháu gái, mà là tính toán gả nữ nhi Phó Bảo cho Lâm Thiều Đường. Tính tình nữ nhi, nói dễ nghe là hoạt bát ngay thẳng, nói khó nghe chính là không có tâm nhãn, chỉ có gả cho gia đình biết gốc gác nàng mới yên tâm, vừa vặn Lâm Thiều Đường cùng nữ nhi thanh mai trúc mã, cái gì đều dung túng nữ nhi. Đương nhiên, Lâm Sơ Hà nàng cũng thích, nhưng gia đình giàu có không có hôn sự đổi thân, chỉ có thể kết một môn thân, vậy thì, thay vì nhà mình chiếu cố Lâm Sơ Hà, nàng đương nhiên càng hy vọng để người nhà mẹ đẻ sủng nữ nhi của nàng.
Không tốt trực tiếp cự tuyệt, Lâm thị mỉm cười nói: "Không có, năm ngoái nhắc qua mấy lần, Nhuận Chi đều không nguyện ý, kiên trì bảo sau thi Hương rồi làm mai. Vậy còn phải đợi 2 năm, ta không quá cao hứng, không ngăn nổi Hầu gia tán thành, liên miệng khen hắn có chí khí, vậy ta cũng chỉ có thể tùy bọn họ a, có người tới hỏi cưới đều đẩy, để Nhuận Chi an tâm đọc sách cũng tốt."
2 năm sau Phó Hựu mười tám, nếu là thi được cử nhân, lại tăng thêm thân phận đích tử Hầu phủ, sẽ sầu không có hôn sự tốt?
Lâm Sơ Hà lại chờ không được.
Đồng thị không cam tâm mà nói: "Đón dâu không vội, có thể đính hôn trước..."
Lâm thị lắc lắc đầu, ngó nhìn cửa, nhỏ giọng nói: "Đừng nói nữa, ta cũng cùng Hầu gia nói như vậy, bị Hầu gia mắng không kiến thức, ta dứt khoát mặc kệ, dù sao Hầu gia làm việc trước nay có chừng mực, tựa như tức phụ Hành Chi, bộ dáng nhân phẩm đều không có chỗ sai, ta liền chờ hưởng thanh phúc đi."
Lời nói đến mức độ này, Đồng thị cũng không tốt lại nhắc, có vẻ nữ nhi nàng trừ bỏ Phó Hựu không chỗ gả.
Tìm cái cớ cáo từ, hồi nhà khách sau Đồng thị muốn nhìn xem nữ nhi đang làm cái gì, lại không tìm được người, kêu tiểu nha hoàn hỏi, mới biết được nữ nhi bị Phó Bảo kéo đi Đông viện tìm hai cô nương Nhị phòng chơi.
Đồng thị nhíu mày.
Nàng khinh thường Phó Phẩm Ngôn xuất thân thứ tử, cũng không thích hồ ly tinh Kiều thị. Nhà mẹ đẻ lão thái thái ở Hàng Châu, nghe nói lúc trước Kiều thị thông đồng Phó Phẩm Xuyên mất hồn mất vía, kiên trì không chịu cưới cháu gái ruột thịt lão thái thái, lão thái thái trong cơn tức giận nhân lúc Phó Phẩm Xuyên đi Lâm gia Tô Châu làm khách thì phối Kiều thị cho thứ tử Nhị phòng, triệt để chặt đứt ý niệm Phó Phẩm Xuyên. Phó Phẩm Xuyên phi thường tức giận, biết Lâm gia nhìn trúng hắn, sau lưng lão thái thái tự mình đi Lâm gia hỏi cưới, chính là không chịu cưới người lão thái thái sắp xếp.
Cho nên lão thái thái hận Kiều thị, cũng không yêu thương Lâm thị.
"Đi, chọn vài thớt Tô lụa chúng ta mang tới, ta đi Đông viện dạo." Đồng thị phân phó tiểu nha hoàn nói. Nàng đi qua lĩnh nữ nhi trở về, miễn cho dính tao khí trên người Kiều thị, còn có Phó tam cô nương kia, còn nhỏ tuổi liền học bảy tám phần Kiều thị, nữ nhi nhà mình cũng không thể học nàng. ( sau này nhà người ta lên, đi theo ăn chực mấy lần. Thứ gì á )
Nhóm Phó Dung đá quả cầu ở trong sân, Phó Tuyên, Phó Bảo vừa mới xong, bây giờ là Phó Dung so cùng Lâm Sơ Hà. Kiều thị dưới tàng cây ngồi trên ghế mây, một lát cúi đầu may đồ hè cho Quan nhi, một lát ngẩng đầu ngó nhìn, mỉm cười doanh doanh.
Nhìn thấy Đồng thị mang theo lễ đến, Kiều thị mau chóng đứng dậy nghênh đón: "Phu nhân sao lại rảnh rỗi tới bên này?"
Đồng thị ngó nhìn hai tiểu cô nương chuyên chú đá quả cầu như cũ, cười nói: "Đều là thân thích, nên thường thường đi lại, hai ngày trước thật sự không có thời gian mới không đến đây. Đến, vài thớt sa tanh này đều là ta mang tới từ Tô Châu, Nhị phu nhân đừng ghét bỏ, làm váy ngày cho nhóm Tam cô nương."
Gấm Tô Châu nổi tiếng thiên hạ, Kiều thị vừa tỏ ý bảo Xảo Hạnh tiếp vừa trêu ghẹo nói: "Phu nhân thật là biết nói đùa, đây đều là chất liệu tốt đỉnh đỉnh khó được, sao có thể lãng phí làm xiêm y thường ngày? Mau mời ngồi, nhàn rỗi nhìn xem các nàng cùng chơi đùa, ta đều cảm thấy mình trẻ ra vài tuổi."
Đồng thị nhìn xem mặt Kiều thị lúm đồng tiền như hoa, rõ ràng lớn hơn mình, nhìn lại là nhỏ hơn vài tuổi, trong lòng không thoải mái, ngồi một hồi liền lại đứng lên: "Thiếu chút nữa đã quên, ta đáp ứng lão thái thái muốn bồi nàng đánh cờ, Sơ Hà, A Bảo, các ngươi là theo ta trở về hay là lại chơi một lát?"
Phó Bảo còn chưa chơi đủ, Lâm Sơ Hà thu tới mẫu thân ý bảo, đè xuống nghi vấn trong lòng, cười nhìn mẹ con Kiều thị cáo từ: "Vậy chúng ta đi trước nhìn lão thái thái, ngày khác lại đến quấy rầy bá mẫu."
Trên mặt Kiều thị thân mật không thay đổi, cùng hai nữ nhi đi tiễn người.
Phó Dung không yên lòng nói chuyện với Phó Bảo, ánh mắt đảo quanh ở trên người Đồng thị.
Lấy cớ gọi nữ nhi trở về đều tìm có lệ như vậy, trong lòng rốt cuộc là khinh thường Nhị phòng bọn họ cỡ nào?
Lúc đến cổng viện, hai thiếu niên cao lớn cười nói đi vào trong, hai bên chào hỏi nhau, Phó Thần cùng Lương Thông sóng vai đi tới một bên, hành lễ với Đồng thị. Đồng thị vừa muốn hàn huyên hai câu, lại thấy nữ nhi bên người gương mặt thanh tú đỏ bừng, một đôi mắt ướt lặng lẽ liếc về phía Phó Thần, muốn nhìn lại không dám nhìn.
Đến nước này, Đồng thị nào còn có cái gì không hiểu?
Đơn giản hàn huyên hai câu, vội vàng dẫn Lâm Sơ Hà, Phó Bảo rời đi.
"Mẫu thân, chúng ta làm tốt khế ước mua bán nhà, Thiếu Cừ nói sáng mai liền dọn qua." Phó Thần không có nhìn nhiều ba người Đồng thị, thay Lương Thông mở miệng.
Kiều thị thấy nhi tử còn chưa động tâm, thu hồi phức tạp trong lòng, bất đắc dĩ hỏi Lương Thông: " Vội vã như vậy làm cái gì? Nha hoàn gã sai vặt hầu hạ người đều chọn tốt lắm chưa? Gia cụ có cần đổi hay không? Còn có..."
Lương Thông mau chóng ngắt lời nói: "Bá mẫu không cần lo lắng, Thiếu Cừ không quá chú trọng những kia, có Trường Võ ở bên người hầu hạ là đủ rồi, cái khác chậm rãi đến, không vội."
Hắn hạ chắc quyết tâm, Kiều thị cũng không tốt lại khuyên.
Ngày kế Phó Bảo lại đây chơi thì bên người chỉ mang theo tiểu nha hoàn, Phó Dung nhìn xem mẫu thân, thấy khóe miệng mẫu thân mang theo ý cười trào phúng, yên tâm. Đồng thị chướng mắt ca ca, bọn họ cũng chướng mắt thông gia như nàng vậy, duy nhất có chút đáng tiếc là Lâm Sơ Hà, nhưng lại có biện pháp nào, thế đạo này, có bao nhiêu cô nương có thể vừa lòng đẹp ý gả cho người trong lòng?
Cơm chiều sau Kiều thị tới đây nhìn nữ nhi, vừa chải tóc cho nàng vừa thở dài: " Trong lòng ca ca ngươi chỉ nghĩ luyện võ với tiền đồ, đối những việc kia còn chưa để bụng, muội muội ngươi còn nhỏ, có mấy lời nương chỉ có thể nói với ngươi. Sau này tận lực thiếu nói chuyện với Lâm cô nương đi, chúng ta trước lạnh mặt xuống, cũng để cho nàng sớm chút hết hy vọng."
"Ta biết, nương yên tâm đi." Phó Dung ngẩng đầu, nhìn mẫu thân cười.
Kiều thị xoa bóp mũi nhỏ nàng: "Đến kinh thành ngược lại hiểu chuyện hơn không ít."
Phó Dung cọ cọ mẫu thân, nịnh nọt nói: "Ta không hiểu chuyện, nương sao đáp ứng mang ta đi ra ngoài chơi? Đều nói Bồ Tát Vĩnh Thái tự linh nghiệm, ngày mai ta muốn khẩn cầu cho ca ca tiền đồ như gấm, tương lai làm đại quan, nhìn ai còn dám khinh thường hắn."
Kiều thị gật gật đầu, nói: "Nương cũng cầu, cầu huynh đệ tỷ muội các ngươi đều yên lành, một cái so một cái càng tốt."
Tác giả :
Tiếu Giai Nhân