Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)
Chương 58
Bên này thuyền, Lâm Sơ Hà cũng buông màn trúc xuống.
Thẩm Tình tò mò hỏi thăm Phó Dung: "Tam tỷ tỷ đã gặp Túc vương điện hạ?"
Lời vừa nói, vài tiểu cô nương đều tò mò nhìn Phó Dung.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phó Tuyên nhất thời căng lên. Phó Dung lặng lẽ nắm tay muội muội, mặt đồng dạng nghi hoặc: "Chưa từng, chỉ nghe ca ca kể lại từng qua lại với điện hạ. Ca ca thường ra cửa, có lẽ tình cờ gặp điện hạ?" Chuyện nàng và Từ Tấn từng ở chung một thôn trang, dù không xảy ra cái gì, cũng không nên truyền ra ngoài.
Tần Vân Ngọc gật đầu phụ họa: "Đầu năm ngoái đến đầu năm nay, Tứ biểu ca bận công sự ở Hà Nam, có thể gặp khi đi ngang qua Ký Châu." Đám người Phó Thần vừa qua thì nàng cũng chạy đến bên này.
Thẩm Tình im lặng nhìn Phó Dung.
Phó Bảo trừng nàng một cái, cười hỏi Tần Vân Ngọc: "Nguyệt tỷ tỷ không đi sao?"
Đều là cô nương choai choai, Tần Vân Ngọc hắc hắc cười: "Nằm mơ đi, muốn để Phó đại ca thấy sao? Muốn gặp cũng phải đợi mùng mười."
Phó Dung ở bên cạnh nghe các nàng lấy Phó Định và Tần Vân Nguyệt nói đùa, trong lòng có chút chua chua. Kiếp trước nàng vào kinh thì vợ chồng Phó Định đã có một con trai nhỏ, tiểu tử trắng trẻo mập mạp, rất giống Quan ca nhi, dù nàng gần như đã quên bộ dáng đệ đệ. Nàng thích đứa cháu nhỏ này nhưng Phó Bảo không cho nàng chạm vào, lúc ấy Phó Dung rất chờ mong ca ca sớm cưới tẩu tử.
Cưới tẩu tử?
Phó Dung không tự chủ nhìn Lâm Sơ Hà.
Mới quen hôm qua, Phó Dung không thể hiểu Lâm Sơ Hà nhưng nhìn tác phong làm việc, rất có khí độ tiểu thư khuê các nên ánh mắt thất thố nhìn chằm chằm ca ca vừa rồi, chẳng lẽ coi trọng ca ca? Ừm, Lâm Sơ Hà rất dễ nhìn, mặt trứng ngỗng, mắt hạnh đen láy, chỉ là phụ thân nàng là thứ tử, sợ Lâm gia chướng mắt...
Phó Dung phát sầu, thân phận nhà mình trong mắt gia đình huân quý trong kinh thành thật không chịu chào đón.
Thôi, chuyện chẳng đâu vào đâu, hiện tại nghĩ nhiều làm gì?
Trên bờ sông, từng đợt trống trận dồn dập truyền đến, trên lầu các mọi người không hẹn mà cùng chạy về phía cửa sổ, trông ngóng đứng xem.
Đấu thuyền rồng sắp bắt đầu.
"Tới…tới…tới…, đánh cuộc thuyền nào thắng không!" Phó Bảo hưng phấn, cầm danh sách thuyền rồng đòi được trong tay huynh trưởng, cúi đầu liếc nhìn: "Các đội tham gia thi đấu đợt này đều ở đây, ta cá Túc vương phủ thắng!"
Bậc này thi đấu, các phủ đệ đều phái đội ngũ của mình tham gia, từ An vương, Túc vương cho tới các thương gia giàu có ở kinh thành, các sòng bạc cũng sẽ khai cuộc, có người một đêm phất nhanh, có người nháy mắt thua tất cả ngân lượng tích góp bấy lâu.
Thẩm Tình và Phó Mật cùng cược Túc vương.
Tần Vân Ngọc cười các nàng: "Các ngươi đừng ngại ta và Tứ biểu ca, không cần, ta cược An vương điện hạ!"
Đang nói, một tiểu nha hoàn bưng khay đi vào, cười nói: "Các tiểu thư, điện hạ và các vị công tử mời các tiểu thư cược chung, Phó đại công tử nói không giới hạn số lượng bạc cược."
Nam nữ cùng cược nên không tiện đưa thiếp thân, trên khay đều là bạc, có năm lượng, có mười hai, chỉ có hai nguyên bảo vàng rực, vô cùng nổi bật, không cần nói cũng biết là ai.
Phó Dung thầm khinh thường Từ Tấn khoe khoang, lấy năm lượng, hỏi Phó Tuyên: "Năm ngoái Khang vương điện hạ thắng, năm nay ta cược hắn, còn muội muội?"
Phó Tuyên nhìn danh sách, tùy tiện chỉ: "Muội cược Trung Nghĩa hầu phủ” Phó Dung thiếu chút nữa làm rớt ngân lượng!
Trung Nghĩa hầu phủ là Ngô gia, đời trước muội muội là gả cho Thế Tử Trung Nghĩa hầu phủ, trời định sao?
Phó Dung cảm khái sờ đầu muội muội, Phó Tuyên khó hiểu bỏ ngân lượng của hai tỷ muội vào khay.
Phó Bảo cũng đổi cửa cược.
Tiểu nha hoàn xuống lầu, trở về thuyền hoa bên kia.
Phó Định nhìn bạc trong khay, cười hỏi: "Các tiểu thư chọn ai?"
Trí nhớ tiểu nha hoàn rất tốt, không chút nghĩ ngợi: "Lâm tiểu thư chọn Phượng Lai Nghi, Tứ tiểu thư, Ngũ tiểu thư và Thẩm tiểu thư chọn Túc vương điện hạ, Tần tiểu thư chọn An vương điện hạ, Tam tiểu thư chọn Khang vương điện hạ, Lục tiểu thư chọn Trung Nghĩa hầu phủ."
Từ Tấn đứng bên giường, nghe Phó Dung chọn Khang vương, khóe miệng mím lại, nháy mắt với Hứa gia: "Lên bờ dặn dò mọi người toàn lực ứng phó."
Hứa gia lĩnh mệnh, liếc nhìn cái khay trên bàn. Vương gia gì đó, dù vài đĩnh vàng, cũng vào tay Tam cô nương. May mắn Khang vương là dân ăn nhậu chơi bời, trong phủ người chơi xúc cúc, múa sư, đua thuyền rồng đều có bản lĩnh, chỉ cần động tay động chân một chút thì hôm nay hắn có thể thắng.
Rất nhanh, đấu thuyền rồng chính thức bắt đầu.
Từ Tấn ngồi một mình trên thuyền, nhìn như đang quan sát đấu thuyền, ánh mắt lại lặng lẽ nhìn thuyền hoa sát vách.
Gặp ban ngày khác với gặp buổi tối. Buổi tối dù mềm mại đáng yêu cũng không thể sánh bằng ban ngày dày công trang điểm, đầu mày khóe mắt, một cái nhăn mày, một nụ cười đều cơ trí hoạt bát như ấu lộc trong núi vui sướng, khiến người ta nghĩ bắt nạt hoài. Hôm nay, hắn khổ tâm sắp xếp mới tìm lý do quang minh chính đại gặp nhau, nàng lại không thèm nhìn hắn vài lần, các cô nương nhích đến gần cửa sổ đứng xem, nàng cứ lo nhìn các tiểu cô nương đó...
Màn trúc chặt chẽ, có thể thấy bóng người ẩn hiện lay động bên trong.
Hắn lắng tai phân biệt giọng của nàng, khổ nỗi thuyền rồng như thoi đưa, trận đấu đã sắp kết thúc, tiếng trống dồn dập như mưa rền, dân chúng bên bờ hò hét vang trời, bao phủ giọng nói của nàng.
Từ Tấn đột nhiên muốn cười.
Gần đây càng ngày càng không khống chế được mình? Năm ngoái, mấy tháng mới thấy nàng một lần cũng chưa từng nóng ruột nóng gan thế này.
"Vương gia, Khang vương điện hạ thắng" Hứa gia đi tới báo.
Từ Tấn cười khổ, nói với mấy người Phó Thần: "Năm ngoái hắn thắng, luận ăn nhậu chơi bời, kinh thành sợ là không ai sánh kịp Nhị ca ta."
Tần Anh ảo não: "Quả nhiên không thể tin lời đồn, năm ngoái Khang vương điện hạ đúng là thắng bằng bản lĩnh!" Chuyển mắt nhìn chiếc khay, nói với Phó Thần: “Tam tiểu thư cược Khang vương điện hạ sao? Thật thông minh."
Từ Tấn quét mắt nhìn hắn, nói với tiểu nha hoàn: "Qua bên kia báo tin đi."
Tiểu nha hoàn lập tức đi, Phó Thần cười nói: “Muội muội ta vận khí tốt, trước kia chúng ta cược đấu thuyền rồng ở Giang Nam, hầu hết đều là nàng thắng."
"Tam muội muội là người cơ trí." Phó Định phụ họa, nhìn sang bên bờ, do dự nhắc nhở Từ Tấn: "Khi nào điện hạ về, chậm trễ sợ cổng thành không dễ vào?"
Toàn bộ đệ tử Phó gia đều nhìn Từ Tấn, người ta lên tiếng, họ mới đi được.
Từ Tấn nhàn tản ngồi trên ghế chủ vị: "Khó được ra khỏi thành một lần, hôm nay bản vương tính chơi thuyền trên sông, buổi trưa tới Thanh Phong các ăn cơm, không biết ai có nhã hứng theo bồi?"
Thanh Phong các là một tửu lâu cao bảy tầng, bên sông Định Hà, lan can nhìn ra sông, cảnh sắc hợp lòng người, sinh ý thịnh vượng. Bình thường muốn đến phải đặt bàn trước, hôm nay nhất định nhã gian ở Thanh Phong càng là thiên kim khó cầu.
Phó Định chưa từng có ý kết giao ân tính với Túc vương. Đại muội muội là trắc phi Thái Tử, trong mắt người ngoài, Cảnh Dương Hầu phủ là phe cánh của Thái Tử, nhưng hắn cưới Vân Nguyệt, có quan hệ thông gia với Tần gia. Tần gia lại có giao tình thâm sâu với Túc vương, dường như bớt cùng Túc vương dùng một bữa cơm cũng không thay đổi cái gì. Phụ thân nói đúng, đám hỏi của đại hộ ở kinh thành là chuyện thường, chỉ cần bản thân ngay thẳng không cần để ý người khác nhàn ngôn toái ngữ, huống chi Túc vương mời chủ yếu là vì tình cảm với Phó Thần, hắn không tiện cự tuyệt.
Phó Định nhìn Phó Thần tỏ ý bảo hắn mở miệng.
Phó Thần chắp tay: "Vô cùng cảm ơn ý tốt của điện hạ, chỉ sợ người nhiều làm tiêu tốn hầu bao của vương gia."
Từ Tấn cao giọng cười to: "Chính Đường thật biết đùa!" Nói xong đi tới bên người Phó Thần, đơn độc nói chuyện với hắn.
Hai thuyền hoa đậu gần nhau nên đám người Phó Dung nhất thanh nhị sở tiếng cười của Từ Tấn.
Tần Vân Ngọc kinh ngạc nói với Phó Dung: "Bình thường Tứ biểu ca không hay cười, xem ra thật sự thưởng thức ca ca tỷ."
Phó Dung cười cười: "Ca ca ta tập võ từ nhỏ, thích kết giao bằng hữu giang hồ, khó được điện hạ không ghét hắn thô bỉ."
Lâm Sơ Hà nghe, nghĩ tới khuôn mặt khôi ngô thanh tuyển của Phó Thần, thật không hợp với hai chữ thô bỉ.
Phó Dung không để ý sự khác thường của nàng, nhìn Lan Hương cất kỹ ngân lượng, một lần nữa trở lại bên cửa sổ, ngẩn người nhìn nước sông. Từ Tấn thật giảo hoạt, buổi tối lấy lòng nàng cũng thôi, ban ngày còn tìm cách kết giao với ca ca, một khi ca ca bị hắn lôi kéo, có thể hay không lấy cớ bái phỏng ca ca ngụy trang đến nhà nàng?
Mới nghĩ tới, tiểu nha hoàn lại đến báo, Túc vương mời đi Thanh Phong các dùng cơm, đại thiếu gia đã đáp ứng.
Phó Dung áo não nắm chặt quyền, hạ quyết tâm sau này không cho Từ Tấn cơ hội gặp nàng một mình nữa.
Cố tình Từ Tấn lại muốn gặp nàng.
Từ Tấn bao hết các tầng trên Thanh Phong các, nam nữ ngồi hai nhã gian khác nhau, khai tiệc không bao lâu, tỳ nữ bưng đồ ăn không cẩn thận hất đổ nước canh lên người Phó Dung, không thể không thay xiêm y. Phó Dung biết tỳ nữ là người Từ Tấn nhưng nàng không còn lựa chọn khác, đành dẫn Lan Hương lên nhã gian chuyên để nữ quyến nghỉ ngơi.
Nhã gian trang hoàng vô cùng phú quý, còn hơn cả thư phòng của Phó Dung.
Phó Dung đứng ở cửa quan sát bên trong, quả nhiên phát hiện vạt áo thấp thoáng sau bình phong, là y phục Từ Tấn mặc hôm nay.
Người này đã phí hết tâm tư sắp xếp, khẳng định là không chỉ muốn trò chuyện.
Phó Dung quay người, nhận y phục Lan Hương đưa qua, nhỏ giọng phân phó: "Chúng ta ra ngoài, làm việc cần cẩn thận, ngươi ở ngoài trông cửa, đừng để người khác vô ý xông vào."
Lan Hương không nghĩ nhiều, ngoan ngoãn gật đầu.
Phó Dung giơ tay đóng cửa, cài chốt cửa lại.
Phó Dung quay đầu lại, lạnh lùng trừng Từ Tấn đang từ sau bình phong đi ra.
Từ Tấn thức thời, chỉ đứng bên người Phó Dung cúi đầu nói nhỏ: "Mau lên, chúng ta không có nhiều thời gian."
Nhìn xiêm y bị bẩn trên người, Phó Dung thật muốn cho hắn một tát, đồng dạng thấp giọng: "Ba câu, nói xong ba câu ta sẽ đi, vương gia nếu không đáp ứng, đến mùng tám ta cũng không đi mua vẹt gì đó."
Từ Tấn hơi giật mình, nhìn tiểu cô nương trốn đến sau bình phong, hắn thủ lễ xoay người, nhìn bàn trà cười.
Phó Dung rất nhanh thay xong y phục, Từ Tấn thấy nàng đi ra, tỏ ý bảo nàng đứng yên, hắn bước lên trước, cúi đầu nhìn nàng: "Sao không cược ta thắng?"
Hắn cao to đứng trước mắt, Phó Dung kìm lòng không được lui về sau một bước, quay đầu nói: "May mắn ta không cược điện hạ, không phải sao?"
Từ Tấn hiểu nàng tức hắn lần này thất lễ, nhưng hắn cũng sinh khí, nâng cằm nàng lên: "Nàng không tin ta nên ta muốn phạt nàng."
Phó Dung khựng lại, trừng phạt...
Phó Dung đưa tay định che miệng lại nhưng vẫn chậm một bước. Từ Tấn một tay ôm eo nhỏ xinh kéo vào lòng, một tay vòng qua đầu vai nàng ra đằng sau thuận tiện ngăn trở ý đồ của nàng, sau đó ngấu nghiến cánh môi.
Thẩm Tình tò mò hỏi thăm Phó Dung: "Tam tỷ tỷ đã gặp Túc vương điện hạ?"
Lời vừa nói, vài tiểu cô nương đều tò mò nhìn Phó Dung.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phó Tuyên nhất thời căng lên. Phó Dung lặng lẽ nắm tay muội muội, mặt đồng dạng nghi hoặc: "Chưa từng, chỉ nghe ca ca kể lại từng qua lại với điện hạ. Ca ca thường ra cửa, có lẽ tình cờ gặp điện hạ?" Chuyện nàng và Từ Tấn từng ở chung một thôn trang, dù không xảy ra cái gì, cũng không nên truyền ra ngoài.
Tần Vân Ngọc gật đầu phụ họa: "Đầu năm ngoái đến đầu năm nay, Tứ biểu ca bận công sự ở Hà Nam, có thể gặp khi đi ngang qua Ký Châu." Đám người Phó Thần vừa qua thì nàng cũng chạy đến bên này.
Thẩm Tình im lặng nhìn Phó Dung.
Phó Bảo trừng nàng một cái, cười hỏi Tần Vân Ngọc: "Nguyệt tỷ tỷ không đi sao?"
Đều là cô nương choai choai, Tần Vân Ngọc hắc hắc cười: "Nằm mơ đi, muốn để Phó đại ca thấy sao? Muốn gặp cũng phải đợi mùng mười."
Phó Dung ở bên cạnh nghe các nàng lấy Phó Định và Tần Vân Nguyệt nói đùa, trong lòng có chút chua chua. Kiếp trước nàng vào kinh thì vợ chồng Phó Định đã có một con trai nhỏ, tiểu tử trắng trẻo mập mạp, rất giống Quan ca nhi, dù nàng gần như đã quên bộ dáng đệ đệ. Nàng thích đứa cháu nhỏ này nhưng Phó Bảo không cho nàng chạm vào, lúc ấy Phó Dung rất chờ mong ca ca sớm cưới tẩu tử.
Cưới tẩu tử?
Phó Dung không tự chủ nhìn Lâm Sơ Hà.
Mới quen hôm qua, Phó Dung không thể hiểu Lâm Sơ Hà nhưng nhìn tác phong làm việc, rất có khí độ tiểu thư khuê các nên ánh mắt thất thố nhìn chằm chằm ca ca vừa rồi, chẳng lẽ coi trọng ca ca? Ừm, Lâm Sơ Hà rất dễ nhìn, mặt trứng ngỗng, mắt hạnh đen láy, chỉ là phụ thân nàng là thứ tử, sợ Lâm gia chướng mắt...
Phó Dung phát sầu, thân phận nhà mình trong mắt gia đình huân quý trong kinh thành thật không chịu chào đón.
Thôi, chuyện chẳng đâu vào đâu, hiện tại nghĩ nhiều làm gì?
Trên bờ sông, từng đợt trống trận dồn dập truyền đến, trên lầu các mọi người không hẹn mà cùng chạy về phía cửa sổ, trông ngóng đứng xem.
Đấu thuyền rồng sắp bắt đầu.
"Tới…tới…tới…, đánh cuộc thuyền nào thắng không!" Phó Bảo hưng phấn, cầm danh sách thuyền rồng đòi được trong tay huynh trưởng, cúi đầu liếc nhìn: "Các đội tham gia thi đấu đợt này đều ở đây, ta cá Túc vương phủ thắng!"
Bậc này thi đấu, các phủ đệ đều phái đội ngũ của mình tham gia, từ An vương, Túc vương cho tới các thương gia giàu có ở kinh thành, các sòng bạc cũng sẽ khai cuộc, có người một đêm phất nhanh, có người nháy mắt thua tất cả ngân lượng tích góp bấy lâu.
Thẩm Tình và Phó Mật cùng cược Túc vương.
Tần Vân Ngọc cười các nàng: "Các ngươi đừng ngại ta và Tứ biểu ca, không cần, ta cược An vương điện hạ!"
Đang nói, một tiểu nha hoàn bưng khay đi vào, cười nói: "Các tiểu thư, điện hạ và các vị công tử mời các tiểu thư cược chung, Phó đại công tử nói không giới hạn số lượng bạc cược."
Nam nữ cùng cược nên không tiện đưa thiếp thân, trên khay đều là bạc, có năm lượng, có mười hai, chỉ có hai nguyên bảo vàng rực, vô cùng nổi bật, không cần nói cũng biết là ai.
Phó Dung thầm khinh thường Từ Tấn khoe khoang, lấy năm lượng, hỏi Phó Tuyên: "Năm ngoái Khang vương điện hạ thắng, năm nay ta cược hắn, còn muội muội?"
Phó Tuyên nhìn danh sách, tùy tiện chỉ: "Muội cược Trung Nghĩa hầu phủ” Phó Dung thiếu chút nữa làm rớt ngân lượng!
Trung Nghĩa hầu phủ là Ngô gia, đời trước muội muội là gả cho Thế Tử Trung Nghĩa hầu phủ, trời định sao?
Phó Dung cảm khái sờ đầu muội muội, Phó Tuyên khó hiểu bỏ ngân lượng của hai tỷ muội vào khay.
Phó Bảo cũng đổi cửa cược.
Tiểu nha hoàn xuống lầu, trở về thuyền hoa bên kia.
Phó Định nhìn bạc trong khay, cười hỏi: "Các tiểu thư chọn ai?"
Trí nhớ tiểu nha hoàn rất tốt, không chút nghĩ ngợi: "Lâm tiểu thư chọn Phượng Lai Nghi, Tứ tiểu thư, Ngũ tiểu thư và Thẩm tiểu thư chọn Túc vương điện hạ, Tần tiểu thư chọn An vương điện hạ, Tam tiểu thư chọn Khang vương điện hạ, Lục tiểu thư chọn Trung Nghĩa hầu phủ."
Từ Tấn đứng bên giường, nghe Phó Dung chọn Khang vương, khóe miệng mím lại, nháy mắt với Hứa gia: "Lên bờ dặn dò mọi người toàn lực ứng phó."
Hứa gia lĩnh mệnh, liếc nhìn cái khay trên bàn. Vương gia gì đó, dù vài đĩnh vàng, cũng vào tay Tam cô nương. May mắn Khang vương là dân ăn nhậu chơi bời, trong phủ người chơi xúc cúc, múa sư, đua thuyền rồng đều có bản lĩnh, chỉ cần động tay động chân một chút thì hôm nay hắn có thể thắng.
Rất nhanh, đấu thuyền rồng chính thức bắt đầu.
Từ Tấn ngồi một mình trên thuyền, nhìn như đang quan sát đấu thuyền, ánh mắt lại lặng lẽ nhìn thuyền hoa sát vách.
Gặp ban ngày khác với gặp buổi tối. Buổi tối dù mềm mại đáng yêu cũng không thể sánh bằng ban ngày dày công trang điểm, đầu mày khóe mắt, một cái nhăn mày, một nụ cười đều cơ trí hoạt bát như ấu lộc trong núi vui sướng, khiến người ta nghĩ bắt nạt hoài. Hôm nay, hắn khổ tâm sắp xếp mới tìm lý do quang minh chính đại gặp nhau, nàng lại không thèm nhìn hắn vài lần, các cô nương nhích đến gần cửa sổ đứng xem, nàng cứ lo nhìn các tiểu cô nương đó...
Màn trúc chặt chẽ, có thể thấy bóng người ẩn hiện lay động bên trong.
Hắn lắng tai phân biệt giọng của nàng, khổ nỗi thuyền rồng như thoi đưa, trận đấu đã sắp kết thúc, tiếng trống dồn dập như mưa rền, dân chúng bên bờ hò hét vang trời, bao phủ giọng nói của nàng.
Từ Tấn đột nhiên muốn cười.
Gần đây càng ngày càng không khống chế được mình? Năm ngoái, mấy tháng mới thấy nàng một lần cũng chưa từng nóng ruột nóng gan thế này.
"Vương gia, Khang vương điện hạ thắng" Hứa gia đi tới báo.
Từ Tấn cười khổ, nói với mấy người Phó Thần: "Năm ngoái hắn thắng, luận ăn nhậu chơi bời, kinh thành sợ là không ai sánh kịp Nhị ca ta."
Tần Anh ảo não: "Quả nhiên không thể tin lời đồn, năm ngoái Khang vương điện hạ đúng là thắng bằng bản lĩnh!" Chuyển mắt nhìn chiếc khay, nói với Phó Thần: “Tam tiểu thư cược Khang vương điện hạ sao? Thật thông minh."
Từ Tấn quét mắt nhìn hắn, nói với tiểu nha hoàn: "Qua bên kia báo tin đi."
Tiểu nha hoàn lập tức đi, Phó Thần cười nói: “Muội muội ta vận khí tốt, trước kia chúng ta cược đấu thuyền rồng ở Giang Nam, hầu hết đều là nàng thắng."
"Tam muội muội là người cơ trí." Phó Định phụ họa, nhìn sang bên bờ, do dự nhắc nhở Từ Tấn: "Khi nào điện hạ về, chậm trễ sợ cổng thành không dễ vào?"
Toàn bộ đệ tử Phó gia đều nhìn Từ Tấn, người ta lên tiếng, họ mới đi được.
Từ Tấn nhàn tản ngồi trên ghế chủ vị: "Khó được ra khỏi thành một lần, hôm nay bản vương tính chơi thuyền trên sông, buổi trưa tới Thanh Phong các ăn cơm, không biết ai có nhã hứng theo bồi?"
Thanh Phong các là một tửu lâu cao bảy tầng, bên sông Định Hà, lan can nhìn ra sông, cảnh sắc hợp lòng người, sinh ý thịnh vượng. Bình thường muốn đến phải đặt bàn trước, hôm nay nhất định nhã gian ở Thanh Phong càng là thiên kim khó cầu.
Phó Định chưa từng có ý kết giao ân tính với Túc vương. Đại muội muội là trắc phi Thái Tử, trong mắt người ngoài, Cảnh Dương Hầu phủ là phe cánh của Thái Tử, nhưng hắn cưới Vân Nguyệt, có quan hệ thông gia với Tần gia. Tần gia lại có giao tình thâm sâu với Túc vương, dường như bớt cùng Túc vương dùng một bữa cơm cũng không thay đổi cái gì. Phụ thân nói đúng, đám hỏi của đại hộ ở kinh thành là chuyện thường, chỉ cần bản thân ngay thẳng không cần để ý người khác nhàn ngôn toái ngữ, huống chi Túc vương mời chủ yếu là vì tình cảm với Phó Thần, hắn không tiện cự tuyệt.
Phó Định nhìn Phó Thần tỏ ý bảo hắn mở miệng.
Phó Thần chắp tay: "Vô cùng cảm ơn ý tốt của điện hạ, chỉ sợ người nhiều làm tiêu tốn hầu bao của vương gia."
Từ Tấn cao giọng cười to: "Chính Đường thật biết đùa!" Nói xong đi tới bên người Phó Thần, đơn độc nói chuyện với hắn.
Hai thuyền hoa đậu gần nhau nên đám người Phó Dung nhất thanh nhị sở tiếng cười của Từ Tấn.
Tần Vân Ngọc kinh ngạc nói với Phó Dung: "Bình thường Tứ biểu ca không hay cười, xem ra thật sự thưởng thức ca ca tỷ."
Phó Dung cười cười: "Ca ca ta tập võ từ nhỏ, thích kết giao bằng hữu giang hồ, khó được điện hạ không ghét hắn thô bỉ."
Lâm Sơ Hà nghe, nghĩ tới khuôn mặt khôi ngô thanh tuyển của Phó Thần, thật không hợp với hai chữ thô bỉ.
Phó Dung không để ý sự khác thường của nàng, nhìn Lan Hương cất kỹ ngân lượng, một lần nữa trở lại bên cửa sổ, ngẩn người nhìn nước sông. Từ Tấn thật giảo hoạt, buổi tối lấy lòng nàng cũng thôi, ban ngày còn tìm cách kết giao với ca ca, một khi ca ca bị hắn lôi kéo, có thể hay không lấy cớ bái phỏng ca ca ngụy trang đến nhà nàng?
Mới nghĩ tới, tiểu nha hoàn lại đến báo, Túc vương mời đi Thanh Phong các dùng cơm, đại thiếu gia đã đáp ứng.
Phó Dung áo não nắm chặt quyền, hạ quyết tâm sau này không cho Từ Tấn cơ hội gặp nàng một mình nữa.
Cố tình Từ Tấn lại muốn gặp nàng.
Từ Tấn bao hết các tầng trên Thanh Phong các, nam nữ ngồi hai nhã gian khác nhau, khai tiệc không bao lâu, tỳ nữ bưng đồ ăn không cẩn thận hất đổ nước canh lên người Phó Dung, không thể không thay xiêm y. Phó Dung biết tỳ nữ là người Từ Tấn nhưng nàng không còn lựa chọn khác, đành dẫn Lan Hương lên nhã gian chuyên để nữ quyến nghỉ ngơi.
Nhã gian trang hoàng vô cùng phú quý, còn hơn cả thư phòng của Phó Dung.
Phó Dung đứng ở cửa quan sát bên trong, quả nhiên phát hiện vạt áo thấp thoáng sau bình phong, là y phục Từ Tấn mặc hôm nay.
Người này đã phí hết tâm tư sắp xếp, khẳng định là không chỉ muốn trò chuyện.
Phó Dung quay người, nhận y phục Lan Hương đưa qua, nhỏ giọng phân phó: "Chúng ta ra ngoài, làm việc cần cẩn thận, ngươi ở ngoài trông cửa, đừng để người khác vô ý xông vào."
Lan Hương không nghĩ nhiều, ngoan ngoãn gật đầu.
Phó Dung giơ tay đóng cửa, cài chốt cửa lại.
Phó Dung quay đầu lại, lạnh lùng trừng Từ Tấn đang từ sau bình phong đi ra.
Từ Tấn thức thời, chỉ đứng bên người Phó Dung cúi đầu nói nhỏ: "Mau lên, chúng ta không có nhiều thời gian."
Nhìn xiêm y bị bẩn trên người, Phó Dung thật muốn cho hắn một tát, đồng dạng thấp giọng: "Ba câu, nói xong ba câu ta sẽ đi, vương gia nếu không đáp ứng, đến mùng tám ta cũng không đi mua vẹt gì đó."
Từ Tấn hơi giật mình, nhìn tiểu cô nương trốn đến sau bình phong, hắn thủ lễ xoay người, nhìn bàn trà cười.
Phó Dung rất nhanh thay xong y phục, Từ Tấn thấy nàng đi ra, tỏ ý bảo nàng đứng yên, hắn bước lên trước, cúi đầu nhìn nàng: "Sao không cược ta thắng?"
Hắn cao to đứng trước mắt, Phó Dung kìm lòng không được lui về sau một bước, quay đầu nói: "May mắn ta không cược điện hạ, không phải sao?"
Từ Tấn hiểu nàng tức hắn lần này thất lễ, nhưng hắn cũng sinh khí, nâng cằm nàng lên: "Nàng không tin ta nên ta muốn phạt nàng."
Phó Dung khựng lại, trừng phạt...
Phó Dung đưa tay định che miệng lại nhưng vẫn chậm một bước. Từ Tấn một tay ôm eo nhỏ xinh kéo vào lòng, một tay vòng qua đầu vai nàng ra đằng sau thuận tiện ngăn trở ý đồ của nàng, sau đó ngấu nghiến cánh môi.
Tác giả :
Tiếu Giai Nhân