Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)
Chương 28
Trong tiếng cười vui sướng của Từ Tịch, áy náy đáy lòng Phó Dung đối Từ Yến, dần dần không còn.
Tình huynh muội, nàng so với ai đều hiểu, nàng thích ca ca, ỷ lại ca ca, lại tuyệt đối sẽ không cùng tẩu tử tương lai cướp ca ca.
Từ Tịch khắp nơi đối nghịch cùng nàng, một bên là ái thê, một bên là sủng muội, Phó Dung có thể thông cảm Từ Yến kẹp ở giữa muội muội cùng nàng rất khó xử, nhưng thân làm trượng phu, hắn không có bản lĩnh sủng ái nàng, không có bảo hộ được nàng, không thể bảo vệ hộ khỏi bị người nhà hắn ủy khuất, mặc dù là mẹ con quận vương phi quá càn quấy.
Nàng dùng tình không sâu lại như thế nào? Chỉ cần Từ Yến có thể bảo vệ nàng, nàng tự sẽ nhu tình mật ý, dỗ hắn vui vẻ.
Nháo tới hòa ly, không phải nàng vô tình từ bỏ hắn, là mẫu thân muội muội của hắn bức nàng đi, nàng căn bản không nợ hắn.
Đời này, liền để hắn sống cùng người nhà hắn đi, không có nàng, bọn họ sẽ vui vẻ giống hiện tại không phải sao?
"Đang nghĩ cái gì?" Nàng nhắm mắt, sắc mặt bình tĩnh, trong lòng Từ Tấn phức tạp, cố ý thử dò xét nói: "Ngươi có biết huynh muội kia là ai?"
Hiện tại Phó Dung một chút cũng không muốn nhắc người quận vương phủ, thuận miệng có lệ nói: "Vương gia vừa mới không phải nhìn thấy sao? Tốt lắm, vương gia có thể đứng dậy rồi." Nói tới cuối cùng, nàng mở mắt ra, không vui nhìn chăm chú nam nhân trên người. Loại tư thế này, bất kỳ nữ tử đàng hoàng nào đều sẽ không nhìn hắn thuận mắt.
Từ Tấn không động, nhìn chằm chằm vào nàng hỏi: "Nghe giọng điệu của ngươi, biết rõ thân phận đối phương?" Theo đạo lý, hắn ở Tín Đô không có người quen, chỉ có thân thích nhà quận vương phủ này, ngày lễ ngày tết ở trong cung sẽ gặp được, nàng chỉ có biết rõ thân phận huynh muội Từ Yến, mới có thể chắc chắn hắn nhìn thấy người tới liền biết được đối phương họ gì tên chi.
Mới thấy Từ Yến một lần liền nhớ kỹ âm thanh, quả nhiên vẫn là để ý.
Không chờ Phó Dung trả lời, Từ Tấn tiếp tục nói: "Cũng phải, lúc trước ngươi khẳng định thấy qua huyện chủ, nhận ra nàng ấy cũng không kỳ quái."
Hắn tự hỏi tự đáp, Phó Dung hoàn toàn không hiểu lời này có ý nghĩa gì. Phát giác thân thể nam nhân ép tới nàng càng chặt, Phó Dung cho là Từ Tấn còn muốn chiếm tiện nghi một lát, sắc mặt không khỏi lạnh xuống, xô đẩy muốn đứng dậy: "Mời vương gia đứng lên trước!"
Từ Tấn ép chặt không buông, nhìn cô nương dưới thân thái độ đột nhiên thay đổi, mặt lạnh như sương.
Nàng không đáp lại từng gặp Từ Tịch hay không, là muốn mơ hồ đi qua? Vì sao mơ hồ, còn không phải là không muốn thừa nhận thấy qua Từ Yến? Nếu nàng trong lòng không có quỷ, đơn giản một lần ngẫu nhiên gặp gỡ, có sao không dám thừa nhận?
Vương phi tương lai của mình nhớ thương người khác, Từ Tấn làm sao có thể nhẫn?
Nàng càng sốt ruột giãy thoát, lồng ngực Từ Tấn liền càng phiền muộn, phút chốc nâng lấy đầu Phó Dung, cúi người chặn lại miệng nàng, thuần thục công thành đoạt đất.
Nụ hôn này tới quá đột ngột, Phó Dung khiếp sợ quên phản ứng.
Hắn hôn nàng?
Nàng ngơ ngác, Từ Tấn nhân cơ hội bừa bãi nếm mùi vị của nàng, nếm tốt đẹp hắn đã non nửa năm không được hưởng, mút nàng ngọt lành. Vừa mới trốn ở trong bụi cỏ nhìn nàng lau một quả táo đỏ ăn, lúc ấy hắn liền tham, nghĩ tới hôn nàng một ngụm, khẳng định có thể nếm tới táo ngọt, quả thật như thế.
Cảm giác này quá tốt, Từ Tấn quên hắn còn đang sinh khí, biết nàng kiều, thói quen mà ôn nhu với nàng.
Rung động quen thuộc được đánh thức, Phó Dung kìm lòng không được run rẩy, ngay sau đó rốt cuộc tỉnh táo lại, nghĩ cũng không nghĩ liền quay đầu né tránh, không nghĩ Từ Tấn sớm cầm giữ đầu nàng, nàng hơi lệch chút một điểm, hắn lập tức dùng sức nâng lấy nàng, lại tham lam mà đuổi theo, hô hấp dồn dập như lửa.
Hô hấp Phó Dung cũng rối loạn.
Vào ban ngày nàng cùng Từ Tấn dường như có ngăn cách không thể vượt qua, nhưng là tới buổi tối, ngay cả Phó Dung cũng nói không rõ ràng vì sao thân thể hai người sẽ hợp phách như vậy, không có ôn nhu lời ngon tiếng ngọt, không có chan chứa tình cảm chăm chú nhìn, chỉ có trong bóng tối hắn kéo dài thảo phạt, nàng như khóc nỉ non, hắn lẳng lặng thấp thở gấp.
Hiện thực cùng hồi ức đan xen, Phó Dung có chút phân không rõ người ở chỗ nào, thẳng đến Từ Tấn thả lưỡi nàng lại đến ăn môi nàng, hỏa trong cơ thể Phó Dung bị hắn gợi lên thoáng cái liền lạnh.
Từ Tấn kia, chưa bao giờ hôn nàng.
Có đôi khi hai người cũng không tắt đèn, Từ Tấn đa dạng nhiều kiểu, lúc đưa lưng về phía hắn Phó Dung không biết, nhưng khi bị hắn ôm ở trên đùi, bị hắn để ở trên vách tường, hai người mặt đối mặt thì Phó Dung ở trong mắt Từ Tấn nhìn đến khát vọng, mắt hắn như mực, nhìn chằm chằm vào môi nàng nhìn chằm chằm vào ngực nàng cổ họng chuyển động, đờ đẫn ý loạn tình mê. Đối mặt người trượng phu Từ Tấn này, nam nhân tuấn mĩ dũng mãnh, Phó Dung bản năng muốn thân cận, trông mong Từ Tấn giống như Từ Yến, cho nàng càng nhiều thoải mái.
Có một lần nàng không nhịn được, thử thăm dò nâng lên mặt hắn, Từ Tấn động tác không ngừng, chỉ có ánh mắt khẽ biến, như là muốn biết nàng muốn làm cái gì. Phó Dung nhìn hắn, liếm môi một cái, phát hiện mắt Từ Tấn càng sâu cổ họng lại một lần chuyển động, Phó Dung cả gan tiến đến. Trách nàng ngốc, lúc ấy nàng còn ôm một tia hi vọng thu phục được người nam nhân này, kết quả Từ Tấn bỗng nhiên quay đầu...
Phó Dung chưa từng bị người ghét bỏ như thế.
Nàng biết Từ Tấn ghét bỏ cái gì, tốt, lúc ấy ngại nàng bị người chạm qua, hiện tại liền không chê sao?
Phi, hắn nghĩ thân, nàng còn ghét bỏ hắn đâu!
Trong lòng có hận, Phó Dung đảo khách thành chủ, nhân lúc Từ Tấn vui mừng mở mắt ra thì hung hăng cắn lên môi hắn.
Đau đớn khó chịu, Từ Tấn thoáng cái ngồi dậy, một tay lau miệng, nhìn xem máu trên mu bàn tay chướng mắt, khó có thể tin: "Ngươi điên rồi!"
"Ngươi mới điên rồi! Ai bảo ngươi hôn ta, ngươi lại hôn một cái thử xem, cho rằng ngươi là vương gia liền rất giỏi sao!" Phó Dung ghét bỏ mà phi hai cái bên cạnh, lại dùng ống tay áo liên tục lau miệng.
Nàng ghét bỏ hắn như vậy, Từ Tấn giận dữ, một lần nữa đè xuống, một tay nắm lấy hai tay Phó Dung, một tay đè cằm nàng lại, lại lưu lại ấn ký của hắn trên cánh môi đỏ tươi. Phó Dung đương nhiên không cam tâm cho hắn thân, trong lòng chỉ có tức giận, cái gì lý trí đều quên, dùng khí lực cả người xoay eo đá chân muốn đẩy hắn xuống. Nàng cố chấp dã man như ngựa thoát cương, Từ Tấn cũng không chịu thua, đôi chân gắt gao cố trụ nàng, càng là dùng "Dao găm" của hắn hung hăng đâm nàng một chút.
Phó Dung bị đau, động tác dừng lại.
Từ Tấn lúc này tuy rằng còn chặn miệng nàng, nơi nào lại có tư vị gì, thuần túy là phát tiết bực bội mà thôi, phát giác nàng dừng lại, hắn cũng tạm thời buông nàng ra, ngẩng đầu nhìn mắt nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy lửa giận trong mắt đối phương.
Từ Tấn cười lạnh, còn không chịu phục, vậy hắn liền tiếp tục thân.
Phó Dung sợ, so khí lực cùng Từ Tấn, nàng không phải tự tìm khổ sao? Thật bức hắn, không chừng hắn ở trong này cường muốn nàng...
Phó Dung khóc, không có âm thanh, chỉ có bả vai rung động.
Từ Tấn phát hiện, ngẩng đầu, nhìn thấy nàng nhắm mắt, mặt đầy nước mắt, lông mi rậm rạp đều ướt, giống bích thảo bị mưa rơi.
Nàng khóc yên lặng, Từ Tấn lại có chút hốt hoảng.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng khóc, chân chính khóc, bởi bị ủy khuất rơi lệ, mà không phải là trong màn giường khoái hoạt tới không chịu được mà khóc.
Đầy ngập lửa giận đều không còn, ánh mắt đảo qua tóc đen nàng tán loạn, môi nàng phát sưng, Từ Tấn đột ngột ý thức được mình làm cái gì.
Nàng dù có không đúng, cuối cùng chỉ là tiểu cô nương 13 tuổi, đã bao giờ bị khi dễ như vậy?
Từ Tấn ngượng ngập dời người khỏi Phó Dung, ngồi ở một bên nhìn nàng, nghĩ đợi nàng bình phục sau mới mở miệng.
Phó Dung không để ý hắn, nghiêng người qua, cánh tay chống đỡ liền muốn đứng lên.
"Đợi chút, " Từ Tấn nhanh tay lẹ mắt nắm lấy cánh tay nàng.
Phó Dung ngồi xổm, cũng không thèm quay đầu lại: "Vương gia còn muốn làm cái gì? Ngươi là vương gia, phụ thân ta cũng không đắc tội được ngươi, nếu như vương gia thật nghĩ... Chỉ cầu vương gia xong xuôi giúp ta mặc quần áo lại, để ta quần áo chỉnh tề xuống Hoàng Tuyền, cũng để phụ thân ta tìm được ta thì không đến mức quá bi thống."
Không buồn không vui nói nhỏ, như một cái tát đánh trên mặt Từ Tấn.
Hắn là vương gia, thật sự muốn nữ nhân, tự nhiên sẽ có vô số quý nữ đếm không hết muốn vào phủ, cần gì phải làm loại chuyện không bằng cầm thú? Nàng cho hắn là loại người nào? Hắn chỉ là bởi trong lòng nàng nhớ thương Từ Yến, nhất thời tức giận...
Nhưng nàng không biết, ở trong mắt nàng, hắn chính là đang khi dễ nàng.
Bất kể nói thế nào, loại chuyện này, đều là hắn đuối lý.
"Vừa mới, là ta, là bản vương không đúng, Phó cô nương mạo đẹp, ta, tình khó kiềm nén, nhưng ta tuyệt đối không có ý niệm nhưu vậy, ngươi đừng hiểu lầm." Cho tới bây giờ chưa từng nói lời xin lỗi một tiểu cô nương, ngắn ngủi vài câu bồi tội Từ Tấn nói lắp bắp, liên tục gián đoạn.
"Vậy ta có thể đi được chưa?" Phó Dung thử giãy thoát tay hắn.
Nàng nhỏ nhắn xinh xắn mà ngồi xổm ở đó, xương sống thẳng lưng không chịu quay đầu lại, rõ ràng còn đang sinh khí, Từ Tấn muốn nàng vui vẻ, làm sao có thể để nàng ôm giận dỗi rời đi?
Biết nàng thích nhất cái gì, Từ Tấn đưa tay đi đỡ bả vai nàng, Phó Dung muốn trốn, động tác Từ Tấn vội vàng nhanh hơn ôm toàn thân nàng tới trên đùi, lúc Phó Dung giãy giụa ôm nàng thật chặt, cúi đầu giải thích: "Ngươi đừng nóng giận, ta biết ta không đúng, nói như thế nào đều là đường đột ngươi. Ngươi yên tâm, ta sẽ phụ trách, đợi ngươi lớn chút nữa, ta cưới ngươi làm vương phi, vương phi Túc vương phủ."
Cưới nàng?
Phó Dung kinh ngạc ngẩng đầu, hoài nghi mình có nghe lầm hay không.
Từ Tấn tìm tòi nghiên cứu nhìn mắt nàng, chờ mong nhìn trong mắt nàng kinh hỉ, chỉ là mắt nàng đẫm lệ mông lung, nhìn thế nào đều là ủy khuất đáng thương. Từ Tấn tâm địa lại mềm nhũn, tay áp vào trên mặt nàng, dùng ngón cái nhẹ nhàng giúp nàng lau lệ, " Bồi tội như vậy, ngươi có bằng lòng hay không?"
Giọng nói hắn ôn nhu, mắt phượng mang theo ý cười dỗ người, Phó Dung nhìn thẳng hắn chốc lát, chuyển tầm mắt đi.
Nguyện ý cái gì?
Làm vương phi của hắn?
Ai biết hiện tại hắn nói là thiệt hay giả vậy; đơn đơn giản giản một câu, có lẽ chỉ là dỗ nàng thôi?
Lại nói tiếp cho dù là thật sự, chẳng lẽ muốn nàng gả sang, không tới mấy năm lại thủ tiết cho hắn?
"Vương gia có ý tốt, đáng tiếc dân nữ thân phận thấp kém, thật sự không dám trèo cao, chỉ cầu vương gia buông ta ra. Ta nguyện ý tin tưởng vương gia vừa rồi chỉ là nhất thời xúc động, kính xin vương gia cũng cẩn thủ quân tử chi lễ." Buông xuống rèm mi, Phó Dung nhẹ nhàng nói, "Vương gia cũng không cần áy náy, chuyện hôm nay ta sẽ làm như không có phát sinh, vương gia ở trong lòng ta như trước là người cao phong lượng tiết làm việc theo lẽ công bằng."
Từ Tấn hơi hơi siết chặt cánh tay, trầm mặc một lát mới nâng lên cằm nàng: "Ngươi không nguyện gả ta?"
Phó Dung vẫn là câu nói kia, "Vương gia thân phận tôn quý, dân nữ vô tâm trèo cao."
Nàng mắt ướt trong veo, trong veo đến Từ Tấn nhìn không thấu trong lòng nàng đang nghĩ cái gì, suy đoán nói: "Ngươi không tin ta?"
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một lý do này.
Nam nhân quá cố chấp, Phó Dung sinh bực bội, chẳng lẽ Từ Tấn thật là quân tử, đụng phải nàng liền muốn cưới nàng? Hay là bởi vì thích nàng mới nghĩ cưới?
Cái nào đều sẽ không thay đổi nàng quyết định trốn xa khỏi hắn.
Vừa muốn tìm cái cớ khéo léo từ chối, trong tay đột nhiên bị người nhét thứ gì đó, Phó Dung còn chưa cúi đầu, Từ Tấn liền nắm chặt tay nàng nâng lên, nhìn mắt nàng nói: "Đây là ngọc bội ta đeo tùy thân, hôm nay ta đem nó tặng cho ngươi làm tín vật, đợi ngươi cập kê, ta tất nghênh cưới ngươi làm vương phi."
Phó Dung khiếp sợ đến quên nói chuyện.
Cho rằng nàng cao hứng thành như vậy, trong lòng Từ Tấn rốt cuộc thoải mái, hôn nhẹ cái trán nàng nói: "Được rồi, ta nên đi rồi, ngươi ở chỗ này ngoan ngoãn, có cơ hội ta sẽ đến nhìn ngươi."
"Ta..."
"Còn nữa, " Từ Tấn cắt ngang lời nàng chưa ra khỏi miệng, nắm tay nàng dặn dò: "Nhớ tìm lý do giải thích cho ca ca ngươi nghe, đừng khiến hắn sinh nghi." Nói xong cúi đầu, thơm một chút trên môi tiểu cô nương, "Thật sự phải đi rồi."
Lại không lưu luyến, đứng dậy rời đi.
Phó Dung nghệch mặt, vội vã gọi hắn, "Ngươi chờ một chút, ngươi..."
" Hoa Điền của ngươi lệch rồi." Từ Tấn không muốn nghe nàng tiếp tục cố làm ra vẻ rụt rè, đứng ở ngoài bụi cỏ vô cùng nghiêm túc mà nhắc nhở.
Phó Dung kinh hãi, vội vàng xoay qua chỗ khác, đợi nàng ý thức được Từ Tấn lừa nàng thì chung quanh đã không có bóng dáng nam nhân.
Tình huynh muội, nàng so với ai đều hiểu, nàng thích ca ca, ỷ lại ca ca, lại tuyệt đối sẽ không cùng tẩu tử tương lai cướp ca ca.
Từ Tịch khắp nơi đối nghịch cùng nàng, một bên là ái thê, một bên là sủng muội, Phó Dung có thể thông cảm Từ Yến kẹp ở giữa muội muội cùng nàng rất khó xử, nhưng thân làm trượng phu, hắn không có bản lĩnh sủng ái nàng, không có bảo hộ được nàng, không thể bảo vệ hộ khỏi bị người nhà hắn ủy khuất, mặc dù là mẹ con quận vương phi quá càn quấy.
Nàng dùng tình không sâu lại như thế nào? Chỉ cần Từ Yến có thể bảo vệ nàng, nàng tự sẽ nhu tình mật ý, dỗ hắn vui vẻ.
Nháo tới hòa ly, không phải nàng vô tình từ bỏ hắn, là mẫu thân muội muội của hắn bức nàng đi, nàng căn bản không nợ hắn.
Đời này, liền để hắn sống cùng người nhà hắn đi, không có nàng, bọn họ sẽ vui vẻ giống hiện tại không phải sao?
"Đang nghĩ cái gì?" Nàng nhắm mắt, sắc mặt bình tĩnh, trong lòng Từ Tấn phức tạp, cố ý thử dò xét nói: "Ngươi có biết huynh muội kia là ai?"
Hiện tại Phó Dung một chút cũng không muốn nhắc người quận vương phủ, thuận miệng có lệ nói: "Vương gia vừa mới không phải nhìn thấy sao? Tốt lắm, vương gia có thể đứng dậy rồi." Nói tới cuối cùng, nàng mở mắt ra, không vui nhìn chăm chú nam nhân trên người. Loại tư thế này, bất kỳ nữ tử đàng hoàng nào đều sẽ không nhìn hắn thuận mắt.
Từ Tấn không động, nhìn chằm chằm vào nàng hỏi: "Nghe giọng điệu của ngươi, biết rõ thân phận đối phương?" Theo đạo lý, hắn ở Tín Đô không có người quen, chỉ có thân thích nhà quận vương phủ này, ngày lễ ngày tết ở trong cung sẽ gặp được, nàng chỉ có biết rõ thân phận huynh muội Từ Yến, mới có thể chắc chắn hắn nhìn thấy người tới liền biết được đối phương họ gì tên chi.
Mới thấy Từ Yến một lần liền nhớ kỹ âm thanh, quả nhiên vẫn là để ý.
Không chờ Phó Dung trả lời, Từ Tấn tiếp tục nói: "Cũng phải, lúc trước ngươi khẳng định thấy qua huyện chủ, nhận ra nàng ấy cũng không kỳ quái."
Hắn tự hỏi tự đáp, Phó Dung hoàn toàn không hiểu lời này có ý nghĩa gì. Phát giác thân thể nam nhân ép tới nàng càng chặt, Phó Dung cho là Từ Tấn còn muốn chiếm tiện nghi một lát, sắc mặt không khỏi lạnh xuống, xô đẩy muốn đứng dậy: "Mời vương gia đứng lên trước!"
Từ Tấn ép chặt không buông, nhìn cô nương dưới thân thái độ đột nhiên thay đổi, mặt lạnh như sương.
Nàng không đáp lại từng gặp Từ Tịch hay không, là muốn mơ hồ đi qua? Vì sao mơ hồ, còn không phải là không muốn thừa nhận thấy qua Từ Yến? Nếu nàng trong lòng không có quỷ, đơn giản một lần ngẫu nhiên gặp gỡ, có sao không dám thừa nhận?
Vương phi tương lai của mình nhớ thương người khác, Từ Tấn làm sao có thể nhẫn?
Nàng càng sốt ruột giãy thoát, lồng ngực Từ Tấn liền càng phiền muộn, phút chốc nâng lấy đầu Phó Dung, cúi người chặn lại miệng nàng, thuần thục công thành đoạt đất.
Nụ hôn này tới quá đột ngột, Phó Dung khiếp sợ quên phản ứng.
Hắn hôn nàng?
Nàng ngơ ngác, Từ Tấn nhân cơ hội bừa bãi nếm mùi vị của nàng, nếm tốt đẹp hắn đã non nửa năm không được hưởng, mút nàng ngọt lành. Vừa mới trốn ở trong bụi cỏ nhìn nàng lau một quả táo đỏ ăn, lúc ấy hắn liền tham, nghĩ tới hôn nàng một ngụm, khẳng định có thể nếm tới táo ngọt, quả thật như thế.
Cảm giác này quá tốt, Từ Tấn quên hắn còn đang sinh khí, biết nàng kiều, thói quen mà ôn nhu với nàng.
Rung động quen thuộc được đánh thức, Phó Dung kìm lòng không được run rẩy, ngay sau đó rốt cuộc tỉnh táo lại, nghĩ cũng không nghĩ liền quay đầu né tránh, không nghĩ Từ Tấn sớm cầm giữ đầu nàng, nàng hơi lệch chút một điểm, hắn lập tức dùng sức nâng lấy nàng, lại tham lam mà đuổi theo, hô hấp dồn dập như lửa.
Hô hấp Phó Dung cũng rối loạn.
Vào ban ngày nàng cùng Từ Tấn dường như có ngăn cách không thể vượt qua, nhưng là tới buổi tối, ngay cả Phó Dung cũng nói không rõ ràng vì sao thân thể hai người sẽ hợp phách như vậy, không có ôn nhu lời ngon tiếng ngọt, không có chan chứa tình cảm chăm chú nhìn, chỉ có trong bóng tối hắn kéo dài thảo phạt, nàng như khóc nỉ non, hắn lẳng lặng thấp thở gấp.
Hiện thực cùng hồi ức đan xen, Phó Dung có chút phân không rõ người ở chỗ nào, thẳng đến Từ Tấn thả lưỡi nàng lại đến ăn môi nàng, hỏa trong cơ thể Phó Dung bị hắn gợi lên thoáng cái liền lạnh.
Từ Tấn kia, chưa bao giờ hôn nàng.
Có đôi khi hai người cũng không tắt đèn, Từ Tấn đa dạng nhiều kiểu, lúc đưa lưng về phía hắn Phó Dung không biết, nhưng khi bị hắn ôm ở trên đùi, bị hắn để ở trên vách tường, hai người mặt đối mặt thì Phó Dung ở trong mắt Từ Tấn nhìn đến khát vọng, mắt hắn như mực, nhìn chằm chằm vào môi nàng nhìn chằm chằm vào ngực nàng cổ họng chuyển động, đờ đẫn ý loạn tình mê. Đối mặt người trượng phu Từ Tấn này, nam nhân tuấn mĩ dũng mãnh, Phó Dung bản năng muốn thân cận, trông mong Từ Tấn giống như Từ Yến, cho nàng càng nhiều thoải mái.
Có một lần nàng không nhịn được, thử thăm dò nâng lên mặt hắn, Từ Tấn động tác không ngừng, chỉ có ánh mắt khẽ biến, như là muốn biết nàng muốn làm cái gì. Phó Dung nhìn hắn, liếm môi một cái, phát hiện mắt Từ Tấn càng sâu cổ họng lại một lần chuyển động, Phó Dung cả gan tiến đến. Trách nàng ngốc, lúc ấy nàng còn ôm một tia hi vọng thu phục được người nam nhân này, kết quả Từ Tấn bỗng nhiên quay đầu...
Phó Dung chưa từng bị người ghét bỏ như thế.
Nàng biết Từ Tấn ghét bỏ cái gì, tốt, lúc ấy ngại nàng bị người chạm qua, hiện tại liền không chê sao?
Phi, hắn nghĩ thân, nàng còn ghét bỏ hắn đâu!
Trong lòng có hận, Phó Dung đảo khách thành chủ, nhân lúc Từ Tấn vui mừng mở mắt ra thì hung hăng cắn lên môi hắn.
Đau đớn khó chịu, Từ Tấn thoáng cái ngồi dậy, một tay lau miệng, nhìn xem máu trên mu bàn tay chướng mắt, khó có thể tin: "Ngươi điên rồi!"
"Ngươi mới điên rồi! Ai bảo ngươi hôn ta, ngươi lại hôn một cái thử xem, cho rằng ngươi là vương gia liền rất giỏi sao!" Phó Dung ghét bỏ mà phi hai cái bên cạnh, lại dùng ống tay áo liên tục lau miệng.
Nàng ghét bỏ hắn như vậy, Từ Tấn giận dữ, một lần nữa đè xuống, một tay nắm lấy hai tay Phó Dung, một tay đè cằm nàng lại, lại lưu lại ấn ký của hắn trên cánh môi đỏ tươi. Phó Dung đương nhiên không cam tâm cho hắn thân, trong lòng chỉ có tức giận, cái gì lý trí đều quên, dùng khí lực cả người xoay eo đá chân muốn đẩy hắn xuống. Nàng cố chấp dã man như ngựa thoát cương, Từ Tấn cũng không chịu thua, đôi chân gắt gao cố trụ nàng, càng là dùng "Dao găm" của hắn hung hăng đâm nàng một chút.
Phó Dung bị đau, động tác dừng lại.
Từ Tấn lúc này tuy rằng còn chặn miệng nàng, nơi nào lại có tư vị gì, thuần túy là phát tiết bực bội mà thôi, phát giác nàng dừng lại, hắn cũng tạm thời buông nàng ra, ngẩng đầu nhìn mắt nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy lửa giận trong mắt đối phương.
Từ Tấn cười lạnh, còn không chịu phục, vậy hắn liền tiếp tục thân.
Phó Dung sợ, so khí lực cùng Từ Tấn, nàng không phải tự tìm khổ sao? Thật bức hắn, không chừng hắn ở trong này cường muốn nàng...
Phó Dung khóc, không có âm thanh, chỉ có bả vai rung động.
Từ Tấn phát hiện, ngẩng đầu, nhìn thấy nàng nhắm mắt, mặt đầy nước mắt, lông mi rậm rạp đều ướt, giống bích thảo bị mưa rơi.
Nàng khóc yên lặng, Từ Tấn lại có chút hốt hoảng.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng khóc, chân chính khóc, bởi bị ủy khuất rơi lệ, mà không phải là trong màn giường khoái hoạt tới không chịu được mà khóc.
Đầy ngập lửa giận đều không còn, ánh mắt đảo qua tóc đen nàng tán loạn, môi nàng phát sưng, Từ Tấn đột ngột ý thức được mình làm cái gì.
Nàng dù có không đúng, cuối cùng chỉ là tiểu cô nương 13 tuổi, đã bao giờ bị khi dễ như vậy?
Từ Tấn ngượng ngập dời người khỏi Phó Dung, ngồi ở một bên nhìn nàng, nghĩ đợi nàng bình phục sau mới mở miệng.
Phó Dung không để ý hắn, nghiêng người qua, cánh tay chống đỡ liền muốn đứng lên.
"Đợi chút, " Từ Tấn nhanh tay lẹ mắt nắm lấy cánh tay nàng.
Phó Dung ngồi xổm, cũng không thèm quay đầu lại: "Vương gia còn muốn làm cái gì? Ngươi là vương gia, phụ thân ta cũng không đắc tội được ngươi, nếu như vương gia thật nghĩ... Chỉ cầu vương gia xong xuôi giúp ta mặc quần áo lại, để ta quần áo chỉnh tề xuống Hoàng Tuyền, cũng để phụ thân ta tìm được ta thì không đến mức quá bi thống."
Không buồn không vui nói nhỏ, như một cái tát đánh trên mặt Từ Tấn.
Hắn là vương gia, thật sự muốn nữ nhân, tự nhiên sẽ có vô số quý nữ đếm không hết muốn vào phủ, cần gì phải làm loại chuyện không bằng cầm thú? Nàng cho hắn là loại người nào? Hắn chỉ là bởi trong lòng nàng nhớ thương Từ Yến, nhất thời tức giận...
Nhưng nàng không biết, ở trong mắt nàng, hắn chính là đang khi dễ nàng.
Bất kể nói thế nào, loại chuyện này, đều là hắn đuối lý.
"Vừa mới, là ta, là bản vương không đúng, Phó cô nương mạo đẹp, ta, tình khó kiềm nén, nhưng ta tuyệt đối không có ý niệm nhưu vậy, ngươi đừng hiểu lầm." Cho tới bây giờ chưa từng nói lời xin lỗi một tiểu cô nương, ngắn ngủi vài câu bồi tội Từ Tấn nói lắp bắp, liên tục gián đoạn.
"Vậy ta có thể đi được chưa?" Phó Dung thử giãy thoát tay hắn.
Nàng nhỏ nhắn xinh xắn mà ngồi xổm ở đó, xương sống thẳng lưng không chịu quay đầu lại, rõ ràng còn đang sinh khí, Từ Tấn muốn nàng vui vẻ, làm sao có thể để nàng ôm giận dỗi rời đi?
Biết nàng thích nhất cái gì, Từ Tấn đưa tay đi đỡ bả vai nàng, Phó Dung muốn trốn, động tác Từ Tấn vội vàng nhanh hơn ôm toàn thân nàng tới trên đùi, lúc Phó Dung giãy giụa ôm nàng thật chặt, cúi đầu giải thích: "Ngươi đừng nóng giận, ta biết ta không đúng, nói như thế nào đều là đường đột ngươi. Ngươi yên tâm, ta sẽ phụ trách, đợi ngươi lớn chút nữa, ta cưới ngươi làm vương phi, vương phi Túc vương phủ."
Cưới nàng?
Phó Dung kinh ngạc ngẩng đầu, hoài nghi mình có nghe lầm hay không.
Từ Tấn tìm tòi nghiên cứu nhìn mắt nàng, chờ mong nhìn trong mắt nàng kinh hỉ, chỉ là mắt nàng đẫm lệ mông lung, nhìn thế nào đều là ủy khuất đáng thương. Từ Tấn tâm địa lại mềm nhũn, tay áp vào trên mặt nàng, dùng ngón cái nhẹ nhàng giúp nàng lau lệ, " Bồi tội như vậy, ngươi có bằng lòng hay không?"
Giọng nói hắn ôn nhu, mắt phượng mang theo ý cười dỗ người, Phó Dung nhìn thẳng hắn chốc lát, chuyển tầm mắt đi.
Nguyện ý cái gì?
Làm vương phi của hắn?
Ai biết hiện tại hắn nói là thiệt hay giả vậy; đơn đơn giản giản một câu, có lẽ chỉ là dỗ nàng thôi?
Lại nói tiếp cho dù là thật sự, chẳng lẽ muốn nàng gả sang, không tới mấy năm lại thủ tiết cho hắn?
"Vương gia có ý tốt, đáng tiếc dân nữ thân phận thấp kém, thật sự không dám trèo cao, chỉ cầu vương gia buông ta ra. Ta nguyện ý tin tưởng vương gia vừa rồi chỉ là nhất thời xúc động, kính xin vương gia cũng cẩn thủ quân tử chi lễ." Buông xuống rèm mi, Phó Dung nhẹ nhàng nói, "Vương gia cũng không cần áy náy, chuyện hôm nay ta sẽ làm như không có phát sinh, vương gia ở trong lòng ta như trước là người cao phong lượng tiết làm việc theo lẽ công bằng."
Từ Tấn hơi hơi siết chặt cánh tay, trầm mặc một lát mới nâng lên cằm nàng: "Ngươi không nguyện gả ta?"
Phó Dung vẫn là câu nói kia, "Vương gia thân phận tôn quý, dân nữ vô tâm trèo cao."
Nàng mắt ướt trong veo, trong veo đến Từ Tấn nhìn không thấu trong lòng nàng đang nghĩ cái gì, suy đoán nói: "Ngươi không tin ta?"
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một lý do này.
Nam nhân quá cố chấp, Phó Dung sinh bực bội, chẳng lẽ Từ Tấn thật là quân tử, đụng phải nàng liền muốn cưới nàng? Hay là bởi vì thích nàng mới nghĩ cưới?
Cái nào đều sẽ không thay đổi nàng quyết định trốn xa khỏi hắn.
Vừa muốn tìm cái cớ khéo léo từ chối, trong tay đột nhiên bị người nhét thứ gì đó, Phó Dung còn chưa cúi đầu, Từ Tấn liền nắm chặt tay nàng nâng lên, nhìn mắt nàng nói: "Đây là ngọc bội ta đeo tùy thân, hôm nay ta đem nó tặng cho ngươi làm tín vật, đợi ngươi cập kê, ta tất nghênh cưới ngươi làm vương phi."
Phó Dung khiếp sợ đến quên nói chuyện.
Cho rằng nàng cao hứng thành như vậy, trong lòng Từ Tấn rốt cuộc thoải mái, hôn nhẹ cái trán nàng nói: "Được rồi, ta nên đi rồi, ngươi ở chỗ này ngoan ngoãn, có cơ hội ta sẽ đến nhìn ngươi."
"Ta..."
"Còn nữa, " Từ Tấn cắt ngang lời nàng chưa ra khỏi miệng, nắm tay nàng dặn dò: "Nhớ tìm lý do giải thích cho ca ca ngươi nghe, đừng khiến hắn sinh nghi." Nói xong cúi đầu, thơm một chút trên môi tiểu cô nương, "Thật sự phải đi rồi."
Lại không lưu luyến, đứng dậy rời đi.
Phó Dung nghệch mặt, vội vã gọi hắn, "Ngươi chờ một chút, ngươi..."
" Hoa Điền của ngươi lệch rồi." Từ Tấn không muốn nghe nàng tiếp tục cố làm ra vẻ rụt rè, đứng ở ngoài bụi cỏ vô cùng nghiêm túc mà nhắc nhở.
Phó Dung kinh hãi, vội vàng xoay qua chỗ khác, đợi nàng ý thức được Từ Tấn lừa nàng thì chung quanh đã không có bóng dáng nam nhân.
Tác giả :
Tiếu Giai Nhân