Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)
Chương 277
Phó Mật rơi xuống nước.
Hoàng Hậu, Thái Tử các công chúa đều ở ngự hoa viên, bên người đi theo nhiều cung nữ thái giám hầu hạ như vậy, sao có thể cho đường muội nhà mẹ đẻ Hoàng Hậu xảy ra chuyện, không đợi Phó Dung phân phó, có cung nữ biết bơi cướp công nhảy xuống cứu người, cùng Thải Diên bên bờ hợp lực đem Phó Mật kéo lên.
Cũng không biết sao khéo như vậy, Phó Mật cái trán đụng đá ở đáy hồ, ngất đi.
Phó Dung vội cho người đem Phó Mật đưa về Phượng Nghi cung.
Nhưng nàng thấy rất rõ ràng, Phó Mật là chính mình nhảy xuống.
Phó Dung không biết Phó Mật đến cùng muốn làm cái gì, nhưng người khác không nhìn thấy, nếu như bởi vì Phó Mật là hung thủ đời trước đẩy nàng rơi xuống nước mà đối với việc này thờ ơ, nàng không có cách nào giải thích nguyên do với mọi người Cảnh Dương Hầu phủ. Phó Dung cũng không muốn cho Từ Tấn biết, Từ Tấn hỏi nàng kiếp trước chết như thế nào, Phó Dung nói dối là ở Túc vương phủ không cẩn thận rơi xuống nước. Hiện tại kéo ra Phó Mật là hung thủ, Từ Tấn hỏi tới, nàng lại phải nói dối, số lần nhiều dễ dàng làm Từ Tấn sinh nghi.
Cần gì không có việc lại đi tìm việc đâu.
Chạy về Phượng Nghi cung, Mai Hương đã phái người thu thập một gian sương phòng mé Tây viện Phượng Nghi cung. Cung nữ trực tiếp nâng Phó Mật đến. Thái y họ Lý rất nhanh liền tới, thay Phó Mật kiểm tra thương thế rồi hướng đám người Phó Dung nói: "Hồi nương nương, Ngũ cô nương trán bị tụ huyết, não bộ chịu va chạm dẫn đến hôn mê, ngoại thương phải trị tốt, thương tổn cụ thể còn phải đợi Ngũ cô nương tỉnh lại rồi chẩn."
Tam phu nhân nhớ thân phận của mình, không có ỷ vào nàng là thím của Hoàng Hậu liền mất quy củ, lúc này lại nhịn không được cướp hỏi: "Vậy đến cùng khi nào có thể tỉnh?" Nàng có một nữ nhi như vậy, hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, Phó Hựu tuy rằng làm con thừa tự, rốt cuộc không phải là ruột thịt, nữ nhi có rủi ro không may, nàng cũng không sống nổi nữa.
Nghĩ đi nghĩ lại bi ai từ đó đến, nằm ở trên người Phó Mật lặng lẽ khóc.
Phó Dung nhìn Tam phu nhân rung động bả vai, nghĩ tới nếu như đời trước nàng chết rồi, những người khác sinh hoạt vẫn tiếp tục. Ca ca phát hiện nàng chết rồi sẽ tự trách như thế nào? Phụ thân mẫu thân không còn nữ nhi, lần thứ ba người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, sẽ đau lòng như thế nào? Mà hết thảy kia, đều là do Phó Mật ban tặng.
Nàng cùng Phó Mật có thù sao?
Không có, khi đó hai người nói chuyện còn chưa nhiều như đời này, Phó Mật vì sao muốn giết một người đường tỷ không oán không thù?
Cẩn thận ngẫm lại, Phó Dung liền hiểu được lý do Phó Mật ra tay, đại để giống Thẩm Tình đời này. Lúc ấy tiên đế tuyển phi cho Từ Tấn, An vương, nàng và Thẩm Tình một đường đi tham gia hoa yến, Thẩm Tình hảo tâm cho nàng ăn tỏi, lý do là giúp nàng không cần tiến cung, kỳ thật còn không phải là sợ bị nàng cướp đi nổi bật? Đời trước trong một đám quý nữ chỉ có mình có thể ngăn chặn hào quang của Phó Mật, Phó Mật sợ An vương nhìn trúng nàng, liền giết nàng, vậy bây giờ đâu, Phó Mật vì sao cố ý rơi xuống nước...
Bên tai truyền đến thanh âm Lý thái y trầm ổn, "Khi nào tỉnh lại, thần nói cũng không chừng, Ngũ cô nương tỉnh càng nhanh, thuyết minh thương thế càng nhẹ, bất quá cho dù tỉnh, hai ngày này Ngũ cô nương không thích hợp ngồi xe ngựa xóc nảy, tĩnh dưỡng tốt nhất."
Tĩnh dưỡng a?
Phó Dung hiểu, Phó Mật là muốn ở trong cung sống thêm mấy ngày đi?
Nhìn mĩ nhân trên giường hôn mê bất tỉnh, Phó Dung chỉ cảm thấy từ đáy lòng chậm rãi nổi lên một cỗ lạnh lẽo. Tề Trúc, Thẩm Tình, Thôi Oản, Lý Hoa Dung đối phó nàng như thế nào, Phó Dung sẽ tức giận cũng sẽ không thất vọng, bởi vì đó đều là người ngoài. Nhưng Phó Mật là đường muội a, nàng còn bởi vì Phó Mật đời này không cần lại gánh vác danh tiếng khắc phu mà thở nhẹ một hơi, sau này cũng vì nàng ấy không thể thay đổi vận mệnh mà thổn thức, Phó Mật sao lại đối với nàng như vậy?
Đời trước An vương là Hoàng Thượng, Hoàng Thượng tuyển tú, Phó Mật tham tuyển, lo lắng bị nàng đè xuống, xúc động đẩy nàng một phen, tốt xấu cũng có chút đạo lý, cũng chứng minh nàng ấy ích kỷ âm độc. Nhưng đời này, Từ Tấn là trượng phu của nàng, là tỷ phu Phó Mật, Phó Mật ở đâu ra mặt cướp cùng nàng? Từ Tấn háo sắc cũng thôi, nhưng Từ Tấn cách đây không lâu mới chứng tỏ muốn chuyên sủng một mình nàng, Phó Mật cứ như vậy tin tưởng nàng ấy có thể làm cho Từ Tấn tự đánh vào miệng?
Phó Dung không giận, chỉ là cảm thấy buồn cười, Phó Mật đến cùng dựa vào đâu?
"Tam thẩm, Ngũ muội muội đã không thích hợp di chuyển, trước hết để nàng ở trong cung dưỡng thương đi" Phó Dung trấn an nói với Tam phu nhân, "Ta mời Ngũ muội muội đến ngắm hoa, không ngờ có ngoài ý muốn này, ta trong lòng cũng băn khoăn, đợi Ngũ muội muội bình phục ta lại đưa nàng hoàn hảo không tổn hao gì trở về, như vậy ta cũng an lòng a."
Tam phu nhân thụ sủng nhược kinh, vội vã nói: "Nương nương, chuyện này, là A Mật chính mình ham chơi rớt xuống, quấy rầy nhã hứng cả nhà, kinh động Thái Tử công chúa, còn thêm phiền toái cho nương nương, quả thực là khó thoát khỏi trách nhiệm..."
Phó Dung thấy sợ hãi tự trách từ đáy lòng trong mắtTam phu nhân, hiểu được nàng không phải đồng lõa của Phó Mật, ngược lại dễ chịu một chút, cười vỗ vỗ tay bà, "Được rồi được rồi, đều là người một nhà, Tam thẩm đừng khách khí với ta, Tam thẩm yên tâm đem Ngũ muội muội lưu lại ở trong cung, ta sẽ phái người chiếu cố tốt, có tin tức gì cũng lập tức báo về."
Tam phu nhân chỉ có thể đáp ứng. Nữ nhi không cử động được, lưu lại ở trong cung đã phiền toái Phó Dung, nàng cũng yêu cầu ở lại, chẳng phải là nói nàng không tín nhiệm Phó Dung? Nàng cũng không có thể diện mở miệng, Kiều thị đợi người cũng chưa từng ở lại trong cung.
Sắp xếp xong việc dưỡng bệnh, Phó Dung lưu Tam phu nhân ở chỗ này trông giữ Phó Mật, nàng cùng nữ quyến đại phòng Nhị phòng về chính viện trước.
Buổi trưa nhất định là muốn ở chỗ này dùng cơm.
Trước khi dùng cơm, Lâm thị dẫn Phó Uyển đợi tiểu bối nhi trong hành lang nhìn bọn nhỏ chơi sờ người mù. Phó Mật rơi xuống nước, các cung nữ lập tức đem bọn nhỏ ôm đi, từ Chương ca nhi tới A Tuyền A Bội ai cũng không chịu ảnh hưởng. Nhìn Chương ca nhi bịt mắt sờ soạng chung quanh, Nguyệt tỷ nhi cùng Viện Viện A Tuyền chen ở một nơi che miệng vụng trộm cười, Lâm thị liếc mắt nhìn thượng phòng, yên tâm.
Nàng chỉ biết, cô cháu gái này nhân hậu.
Nhưng Phó Dung cũng không phải đối với ai đều nhân hậu.
"Nương yên tâm, ta không ngốc, nàng vong ân bội nghĩa, ta tuyệt không làm Đông Quách tiên sinh." Trong phòng, Phó Dung cười nói với mẫu thân.
Thấy nữ nhi trong lòng hiểu rõ, khám phá thủ đoạn Phó Mật, Kiều thị ngây ngẩn, trêu ghẹo hỏi nữ nhi: "Cứ như vậy yên tâm hắn?"
Nàng cùng Phó Phẩm Ngôn cảm tình cũng đủ sâu, tương đối yên tâm với Phó Phẩm Ngôn là sau khi sinh xong tiểu nữ nhi đã qua 7-8 năm, Nùng Nùng cùng Hoàng Thượng mới thành thân mấy năm a, con rể có thân phận như vậy, chẳng lẽ giữa hai người phát sinh chuyện gì nàng không biết, mới khiến nữ nhi tín nhiệm Hoàng Đế con rể như thế?
Phó Dung cười không nói.
Cùng Từ Tấn thành thân sáu năm, hắn đối với nàng một năm so với một năm càng tốt, nàng tín nhiệm hắn cũng một năm càng hơn một năm. Trên đời nhiều đôi vợ chồng như vậy, có nào đối nào vận mệnh ly kỳ giống bọn họ như vậy? Ngay từ đầu Từ Tấn không coi trọng nàng, Phó Dung cũng phản cảm hắn lạnh lùng không biết ôn nhu, dần dần hiện giờ nồng tình mật ý.
Từ Tấn đối với nàng tốt cỡ nào, nàng không thể dùng một hai sự kiện giải thích rõ ràng, đó là mỗi một ngày chung đụng mới biết được, chỉ có hắn hiểu, chỉ có nàng biết.
Bởi vậy Phó Mật lưu lại ở trong cung, Phó Dung một chút cũng không lo lắng, ngược lại muốn mượn Từ Tấn hung hăng quạt nàng một cái tát.
~
Dùng qua cơm trưa, Phó Mật vẫn không tỉnh, Tam phu nhân lo lắng cũng vô dụng, theo đám người Kiều thị xuất cung.
Khách nhân bên trong, ngoại trừ Phó Mật bởi vì rơi xuống nước bị thương lưu lại đây, còn một mình Viện Viện. Phó Dung thích cháu ngoại nữ này, muốn lưu nàng ở trong cung chơi thêm vài ngày, cho A Tuyền A Bội làm bạn, A Thần nếu không phải quá nhỏ, sợ tỷ tỷ trong nhà nhớ mong, Phó Dung cũng muốn giữ hắn.
"Dì, ta còn muốn đi vườn hoa chơi." Viện Viện lần đầu tiên tiến cung, tò mò cực kỳ, tiểu cô nương sáu tuổi còn không quá hiểu quy củ thân phận, vẫn chỉ coi Phó Dung là dì mà làm nũng.
Phó Dung đương nhiên thỏa mãn ngoại sanh nữ, nói với Trăn ca: "Trăn ca nhi đưa tỷ tỷ đi dạo chơi, không cho phép đi chỗ nguy hiểm, bằng không ta cho phụ hoàng phạt ngươi." Nàng phải dỗ A Tuyền A Bội đi ngủ.
Trăn ca nhi lập tức cam đoan: "Ta mang tỷ tỷ đi ngắm hoa!" Nói xong nắm tay tỷ tỷ đi ra ngoài, bộ dáng tiểu chủ nhân.
Ra cửa, lại gọi Lăng Thủ vẫn chờ ở bên ngoài cùng đi.
Viện Viện nhớ Lăng Thủ, dừng bước chân lại, giơ cằm nhỏ hỏi hắn: "Ta biết đứng tấn, sư phụ ngươi dạy ngươi sao?"
Lúc một nhà dì còn ngụ ở vương phủ thì biết được Lăng Thủ muốn học công phu bảo vệ Trăn ca nhi, Viện Viện khuyên Lăng Thủ học bản lĩnh với phụ thân nàng. Lăng Thủ lại nói hắn đã bái Hứa gia thị vệ lợi hại nhất bên người di phụ làm thầy. Viện Viện nói phụ thân của mình càng lợi hại, Lăng Thủ không tin, Viện Viện liền mất hứng, về nhà hỏi phụ thân, phụ thân cười nói hắn có thể đánh ngã hai Hứa gia.
Viện Viện đặc biệt cao hứng, mỗi lần nhìn thấy Lăng Thủ đều muốn so với hắn, nàng cũng học công phu, trưởng thành khẳng định so Lăng Thủ công phu tốt hơn.
Lăng Thủ nhìn nàng bị Trăn ca nhi nắm tay đâu, Viện Viện vừa quay đầu hắn liền choáng váng, đỏ mặt không biết nên nói cái gì. Trăn ca nhi biết Lăng Thủ thành thật, thay hắn trả lời: "Lăng Thủ năm ngoái đã đứng tấn, Hứa gia còn khen hắn thiên phú tốt."
Viện Viện nghe, bĩu bĩu môi, gạt tay đệ đệ ra, tức ưng ức tự mình đi.
Trăn ca nhi nghi hoặc nhìn bóng dáng tỷ tỷ, sao lại tức giận?
Hắn nhìn về phía Lăng Thủ.
Lăng Thủ cũng không biết a.
Chủ tớ hai người đưa mắt nhìn nhau, phía trước Viện Viện đột nhiên quay đầu lại, giãn eo nhỏ gọi bọn họ: "Các ngươi có đi hay không? Không đi thì tự ta đi!"
Trăn ca nhi Lăng Thủ mau chóng chạy tới.
Mai Hương đưa bọn họ ra cửa, quay về coi là việc vui kể cho Phó Dung, Phó Dung không nhịn được cười, "Viện Viện giống thân cô cô nàng." Lương Ánh Phương chẳng phải cũng như vậy?
Nghĩ tới tỷ muội tốt gả xa tới Viên gia ở Tây Bắc, Phó Dung tâm huyết dâng trào, phân phó Mai Hương chuẩn bị giấy bút, dỗ xong các nữ nhi, nàng ngồi trước cửa sổ viết thư cho Lương Ánh Phương.
Từ Tấn đột nhiên trở lại.
Sau khi đăng cơ, thời gian Từ Tấn bồi Phó Dung chẳng kém mấy lúc ở vương phủ. Dậy sớm thượng triều, buổi chiều lại trở về, chỉ là trở về so với trước kia sớm hơn một chút, cũng coi như là Hoàng Thượng tốt cần chính yêu dân. Hiện tại lại tới, chẳng lẽ là nghe nói chuyện Phó Mật?
Phó Dung buông thư xuống, đi ra ngoài đón hắn.
Từ Tấn nhìn một chút các nữ nhi ngủ say trên giường ở gian ngoài, dắt tay Phó Dung vào trong phòng: "Nghe nói có người bị thương?"
Phó Dung hạ chắc quyết tâm không cho Từ Tấn phát giác nửa phần không đúng, liền có chút lo lắng nói: "Đúng vậy, Ngũ muội muội không cẩn thận rớt xuống hồ, đụng phải trán, thái y nói lúc này không hợp lộn xộn, ta để người trước ở mé Tây viện dưỡng bệnh, bình phục lại trở về."
Lại là Ngũ cô nương kia.
Nghĩ tới năm ngoái Phó Tuyên xuất giá, vị Ngũ cô nương này từng rình coi hắn cùng bọn nhỏ câu cá, Từ Tấn trong lòng liền không vui, ôm Phó Dung nói: "Tỉnh rồi thì phái người đưa trở về..." Nói đến một nửa sợ Phó Dung hiểu lầm hắn bất mãn hành động nàng tự tiện giữ người tiến cung, lại vội vàng giải thích, "Nàng ấy tuổi tác như thế, ở lại trong cung lâu dễ chọc người chỉ trích, không giống Viện Viện, thích ở lại bao lâu thì ở, không có người đồn đoán."
Trong lời nói tất cả đều là để ý nàng, Phó Dung thỏa mãn cực kỳ, không nhắc Phó Mật nữa, tựa vào trong ngực hắn nhẹ giọng hỏi: "Hoàng Thượng tại sao trở lại?"
Giữa phu thê, có một ánh mắt, một động tác, một cái âm cuối mềm yếu bày ra trước mắt có thểphát ra tín hiệu mờ ám. Từ Tấn vốn chỉ tính toán bồi nàng trò chuyện, vừa nhìn Phó Dung mắt đẹp ươn ướt, như muốn nói lại thôi, hỏa lập tức bùng lên, nắm lấy tay nàng dò vào lồng ngực mình, "Tới đòi thưởng, hôm nay Nùng Nùng có thể đoàn tụ với người nhà, tính toán cám ơn ta như thế nào?"
Phó Dung chuyển mắt, âm thanh giảo hoạt, hoạt bát, "Ta không biết..."
Nàng không biết, Từ Tấn liền dùng hành động nói cho nàng biết.
Màn lụa rơi xuống, quần áo từng kiện từng kiện quăng ra.
Mai Hương đi tới cửa phòng, vừa vặn nghe được Phó Dung la hoảng một tiếng, tiếp theo là khiển trách yếu ớt, ngại Hoàng Thượng làm đau nàng ...
Nào đau? Mai Hương vô tâm ngẫm lại, đỏ mặt vòng trở về.
Chủ tử và Ngũ cô nương có bao nhiêu tình cảm, nàng rất rõ ràng, sao có thể vì chuyện nhỏ Ngũ cô nương vừa tỉnh này quấy rầy các chủ tử "Nghỉ trưa"?
Hoàng Thượng đi rồi lại nói tiếp cũng kịp.
Hoàng Hậu, Thái Tử các công chúa đều ở ngự hoa viên, bên người đi theo nhiều cung nữ thái giám hầu hạ như vậy, sao có thể cho đường muội nhà mẹ đẻ Hoàng Hậu xảy ra chuyện, không đợi Phó Dung phân phó, có cung nữ biết bơi cướp công nhảy xuống cứu người, cùng Thải Diên bên bờ hợp lực đem Phó Mật kéo lên.
Cũng không biết sao khéo như vậy, Phó Mật cái trán đụng đá ở đáy hồ, ngất đi.
Phó Dung vội cho người đem Phó Mật đưa về Phượng Nghi cung.
Nhưng nàng thấy rất rõ ràng, Phó Mật là chính mình nhảy xuống.
Phó Dung không biết Phó Mật đến cùng muốn làm cái gì, nhưng người khác không nhìn thấy, nếu như bởi vì Phó Mật là hung thủ đời trước đẩy nàng rơi xuống nước mà đối với việc này thờ ơ, nàng không có cách nào giải thích nguyên do với mọi người Cảnh Dương Hầu phủ. Phó Dung cũng không muốn cho Từ Tấn biết, Từ Tấn hỏi nàng kiếp trước chết như thế nào, Phó Dung nói dối là ở Túc vương phủ không cẩn thận rơi xuống nước. Hiện tại kéo ra Phó Mật là hung thủ, Từ Tấn hỏi tới, nàng lại phải nói dối, số lần nhiều dễ dàng làm Từ Tấn sinh nghi.
Cần gì không có việc lại đi tìm việc đâu.
Chạy về Phượng Nghi cung, Mai Hương đã phái người thu thập một gian sương phòng mé Tây viện Phượng Nghi cung. Cung nữ trực tiếp nâng Phó Mật đến. Thái y họ Lý rất nhanh liền tới, thay Phó Mật kiểm tra thương thế rồi hướng đám người Phó Dung nói: "Hồi nương nương, Ngũ cô nương trán bị tụ huyết, não bộ chịu va chạm dẫn đến hôn mê, ngoại thương phải trị tốt, thương tổn cụ thể còn phải đợi Ngũ cô nương tỉnh lại rồi chẩn."
Tam phu nhân nhớ thân phận của mình, không có ỷ vào nàng là thím của Hoàng Hậu liền mất quy củ, lúc này lại nhịn không được cướp hỏi: "Vậy đến cùng khi nào có thể tỉnh?" Nàng có một nữ nhi như vậy, hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, Phó Hựu tuy rằng làm con thừa tự, rốt cuộc không phải là ruột thịt, nữ nhi có rủi ro không may, nàng cũng không sống nổi nữa.
Nghĩ đi nghĩ lại bi ai từ đó đến, nằm ở trên người Phó Mật lặng lẽ khóc.
Phó Dung nhìn Tam phu nhân rung động bả vai, nghĩ tới nếu như đời trước nàng chết rồi, những người khác sinh hoạt vẫn tiếp tục. Ca ca phát hiện nàng chết rồi sẽ tự trách như thế nào? Phụ thân mẫu thân không còn nữ nhi, lần thứ ba người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, sẽ đau lòng như thế nào? Mà hết thảy kia, đều là do Phó Mật ban tặng.
Nàng cùng Phó Mật có thù sao?
Không có, khi đó hai người nói chuyện còn chưa nhiều như đời này, Phó Mật vì sao muốn giết một người đường tỷ không oán không thù?
Cẩn thận ngẫm lại, Phó Dung liền hiểu được lý do Phó Mật ra tay, đại để giống Thẩm Tình đời này. Lúc ấy tiên đế tuyển phi cho Từ Tấn, An vương, nàng và Thẩm Tình một đường đi tham gia hoa yến, Thẩm Tình hảo tâm cho nàng ăn tỏi, lý do là giúp nàng không cần tiến cung, kỳ thật còn không phải là sợ bị nàng cướp đi nổi bật? Đời trước trong một đám quý nữ chỉ có mình có thể ngăn chặn hào quang của Phó Mật, Phó Mật sợ An vương nhìn trúng nàng, liền giết nàng, vậy bây giờ đâu, Phó Mật vì sao cố ý rơi xuống nước...
Bên tai truyền đến thanh âm Lý thái y trầm ổn, "Khi nào tỉnh lại, thần nói cũng không chừng, Ngũ cô nương tỉnh càng nhanh, thuyết minh thương thế càng nhẹ, bất quá cho dù tỉnh, hai ngày này Ngũ cô nương không thích hợp ngồi xe ngựa xóc nảy, tĩnh dưỡng tốt nhất."
Tĩnh dưỡng a?
Phó Dung hiểu, Phó Mật là muốn ở trong cung sống thêm mấy ngày đi?
Nhìn mĩ nhân trên giường hôn mê bất tỉnh, Phó Dung chỉ cảm thấy từ đáy lòng chậm rãi nổi lên một cỗ lạnh lẽo. Tề Trúc, Thẩm Tình, Thôi Oản, Lý Hoa Dung đối phó nàng như thế nào, Phó Dung sẽ tức giận cũng sẽ không thất vọng, bởi vì đó đều là người ngoài. Nhưng Phó Mật là đường muội a, nàng còn bởi vì Phó Mật đời này không cần lại gánh vác danh tiếng khắc phu mà thở nhẹ một hơi, sau này cũng vì nàng ấy không thể thay đổi vận mệnh mà thổn thức, Phó Mật sao lại đối với nàng như vậy?
Đời trước An vương là Hoàng Thượng, Hoàng Thượng tuyển tú, Phó Mật tham tuyển, lo lắng bị nàng đè xuống, xúc động đẩy nàng một phen, tốt xấu cũng có chút đạo lý, cũng chứng minh nàng ấy ích kỷ âm độc. Nhưng đời này, Từ Tấn là trượng phu của nàng, là tỷ phu Phó Mật, Phó Mật ở đâu ra mặt cướp cùng nàng? Từ Tấn háo sắc cũng thôi, nhưng Từ Tấn cách đây không lâu mới chứng tỏ muốn chuyên sủng một mình nàng, Phó Mật cứ như vậy tin tưởng nàng ấy có thể làm cho Từ Tấn tự đánh vào miệng?
Phó Dung không giận, chỉ là cảm thấy buồn cười, Phó Mật đến cùng dựa vào đâu?
"Tam thẩm, Ngũ muội muội đã không thích hợp di chuyển, trước hết để nàng ở trong cung dưỡng thương đi" Phó Dung trấn an nói với Tam phu nhân, "Ta mời Ngũ muội muội đến ngắm hoa, không ngờ có ngoài ý muốn này, ta trong lòng cũng băn khoăn, đợi Ngũ muội muội bình phục ta lại đưa nàng hoàn hảo không tổn hao gì trở về, như vậy ta cũng an lòng a."
Tam phu nhân thụ sủng nhược kinh, vội vã nói: "Nương nương, chuyện này, là A Mật chính mình ham chơi rớt xuống, quấy rầy nhã hứng cả nhà, kinh động Thái Tử công chúa, còn thêm phiền toái cho nương nương, quả thực là khó thoát khỏi trách nhiệm..."
Phó Dung thấy sợ hãi tự trách từ đáy lòng trong mắtTam phu nhân, hiểu được nàng không phải đồng lõa của Phó Mật, ngược lại dễ chịu một chút, cười vỗ vỗ tay bà, "Được rồi được rồi, đều là người một nhà, Tam thẩm đừng khách khí với ta, Tam thẩm yên tâm đem Ngũ muội muội lưu lại ở trong cung, ta sẽ phái người chiếu cố tốt, có tin tức gì cũng lập tức báo về."
Tam phu nhân chỉ có thể đáp ứng. Nữ nhi không cử động được, lưu lại ở trong cung đã phiền toái Phó Dung, nàng cũng yêu cầu ở lại, chẳng phải là nói nàng không tín nhiệm Phó Dung? Nàng cũng không có thể diện mở miệng, Kiều thị đợi người cũng chưa từng ở lại trong cung.
Sắp xếp xong việc dưỡng bệnh, Phó Dung lưu Tam phu nhân ở chỗ này trông giữ Phó Mật, nàng cùng nữ quyến đại phòng Nhị phòng về chính viện trước.
Buổi trưa nhất định là muốn ở chỗ này dùng cơm.
Trước khi dùng cơm, Lâm thị dẫn Phó Uyển đợi tiểu bối nhi trong hành lang nhìn bọn nhỏ chơi sờ người mù. Phó Mật rơi xuống nước, các cung nữ lập tức đem bọn nhỏ ôm đi, từ Chương ca nhi tới A Tuyền A Bội ai cũng không chịu ảnh hưởng. Nhìn Chương ca nhi bịt mắt sờ soạng chung quanh, Nguyệt tỷ nhi cùng Viện Viện A Tuyền chen ở một nơi che miệng vụng trộm cười, Lâm thị liếc mắt nhìn thượng phòng, yên tâm.
Nàng chỉ biết, cô cháu gái này nhân hậu.
Nhưng Phó Dung cũng không phải đối với ai đều nhân hậu.
"Nương yên tâm, ta không ngốc, nàng vong ân bội nghĩa, ta tuyệt không làm Đông Quách tiên sinh." Trong phòng, Phó Dung cười nói với mẫu thân.
Thấy nữ nhi trong lòng hiểu rõ, khám phá thủ đoạn Phó Mật, Kiều thị ngây ngẩn, trêu ghẹo hỏi nữ nhi: "Cứ như vậy yên tâm hắn?"
Nàng cùng Phó Phẩm Ngôn cảm tình cũng đủ sâu, tương đối yên tâm với Phó Phẩm Ngôn là sau khi sinh xong tiểu nữ nhi đã qua 7-8 năm, Nùng Nùng cùng Hoàng Thượng mới thành thân mấy năm a, con rể có thân phận như vậy, chẳng lẽ giữa hai người phát sinh chuyện gì nàng không biết, mới khiến nữ nhi tín nhiệm Hoàng Đế con rể như thế?
Phó Dung cười không nói.
Cùng Từ Tấn thành thân sáu năm, hắn đối với nàng một năm so với một năm càng tốt, nàng tín nhiệm hắn cũng một năm càng hơn một năm. Trên đời nhiều đôi vợ chồng như vậy, có nào đối nào vận mệnh ly kỳ giống bọn họ như vậy? Ngay từ đầu Từ Tấn không coi trọng nàng, Phó Dung cũng phản cảm hắn lạnh lùng không biết ôn nhu, dần dần hiện giờ nồng tình mật ý.
Từ Tấn đối với nàng tốt cỡ nào, nàng không thể dùng một hai sự kiện giải thích rõ ràng, đó là mỗi một ngày chung đụng mới biết được, chỉ có hắn hiểu, chỉ có nàng biết.
Bởi vậy Phó Mật lưu lại ở trong cung, Phó Dung một chút cũng không lo lắng, ngược lại muốn mượn Từ Tấn hung hăng quạt nàng một cái tát.
~
Dùng qua cơm trưa, Phó Mật vẫn không tỉnh, Tam phu nhân lo lắng cũng vô dụng, theo đám người Kiều thị xuất cung.
Khách nhân bên trong, ngoại trừ Phó Mật bởi vì rơi xuống nước bị thương lưu lại đây, còn một mình Viện Viện. Phó Dung thích cháu ngoại nữ này, muốn lưu nàng ở trong cung chơi thêm vài ngày, cho A Tuyền A Bội làm bạn, A Thần nếu không phải quá nhỏ, sợ tỷ tỷ trong nhà nhớ mong, Phó Dung cũng muốn giữ hắn.
"Dì, ta còn muốn đi vườn hoa chơi." Viện Viện lần đầu tiên tiến cung, tò mò cực kỳ, tiểu cô nương sáu tuổi còn không quá hiểu quy củ thân phận, vẫn chỉ coi Phó Dung là dì mà làm nũng.
Phó Dung đương nhiên thỏa mãn ngoại sanh nữ, nói với Trăn ca: "Trăn ca nhi đưa tỷ tỷ đi dạo chơi, không cho phép đi chỗ nguy hiểm, bằng không ta cho phụ hoàng phạt ngươi." Nàng phải dỗ A Tuyền A Bội đi ngủ.
Trăn ca nhi lập tức cam đoan: "Ta mang tỷ tỷ đi ngắm hoa!" Nói xong nắm tay tỷ tỷ đi ra ngoài, bộ dáng tiểu chủ nhân.
Ra cửa, lại gọi Lăng Thủ vẫn chờ ở bên ngoài cùng đi.
Viện Viện nhớ Lăng Thủ, dừng bước chân lại, giơ cằm nhỏ hỏi hắn: "Ta biết đứng tấn, sư phụ ngươi dạy ngươi sao?"
Lúc một nhà dì còn ngụ ở vương phủ thì biết được Lăng Thủ muốn học công phu bảo vệ Trăn ca nhi, Viện Viện khuyên Lăng Thủ học bản lĩnh với phụ thân nàng. Lăng Thủ lại nói hắn đã bái Hứa gia thị vệ lợi hại nhất bên người di phụ làm thầy. Viện Viện nói phụ thân của mình càng lợi hại, Lăng Thủ không tin, Viện Viện liền mất hứng, về nhà hỏi phụ thân, phụ thân cười nói hắn có thể đánh ngã hai Hứa gia.
Viện Viện đặc biệt cao hứng, mỗi lần nhìn thấy Lăng Thủ đều muốn so với hắn, nàng cũng học công phu, trưởng thành khẳng định so Lăng Thủ công phu tốt hơn.
Lăng Thủ nhìn nàng bị Trăn ca nhi nắm tay đâu, Viện Viện vừa quay đầu hắn liền choáng váng, đỏ mặt không biết nên nói cái gì. Trăn ca nhi biết Lăng Thủ thành thật, thay hắn trả lời: "Lăng Thủ năm ngoái đã đứng tấn, Hứa gia còn khen hắn thiên phú tốt."
Viện Viện nghe, bĩu bĩu môi, gạt tay đệ đệ ra, tức ưng ức tự mình đi.
Trăn ca nhi nghi hoặc nhìn bóng dáng tỷ tỷ, sao lại tức giận?
Hắn nhìn về phía Lăng Thủ.
Lăng Thủ cũng không biết a.
Chủ tớ hai người đưa mắt nhìn nhau, phía trước Viện Viện đột nhiên quay đầu lại, giãn eo nhỏ gọi bọn họ: "Các ngươi có đi hay không? Không đi thì tự ta đi!"
Trăn ca nhi Lăng Thủ mau chóng chạy tới.
Mai Hương đưa bọn họ ra cửa, quay về coi là việc vui kể cho Phó Dung, Phó Dung không nhịn được cười, "Viện Viện giống thân cô cô nàng." Lương Ánh Phương chẳng phải cũng như vậy?
Nghĩ tới tỷ muội tốt gả xa tới Viên gia ở Tây Bắc, Phó Dung tâm huyết dâng trào, phân phó Mai Hương chuẩn bị giấy bút, dỗ xong các nữ nhi, nàng ngồi trước cửa sổ viết thư cho Lương Ánh Phương.
Từ Tấn đột nhiên trở lại.
Sau khi đăng cơ, thời gian Từ Tấn bồi Phó Dung chẳng kém mấy lúc ở vương phủ. Dậy sớm thượng triều, buổi chiều lại trở về, chỉ là trở về so với trước kia sớm hơn một chút, cũng coi như là Hoàng Thượng tốt cần chính yêu dân. Hiện tại lại tới, chẳng lẽ là nghe nói chuyện Phó Mật?
Phó Dung buông thư xuống, đi ra ngoài đón hắn.
Từ Tấn nhìn một chút các nữ nhi ngủ say trên giường ở gian ngoài, dắt tay Phó Dung vào trong phòng: "Nghe nói có người bị thương?"
Phó Dung hạ chắc quyết tâm không cho Từ Tấn phát giác nửa phần không đúng, liền có chút lo lắng nói: "Đúng vậy, Ngũ muội muội không cẩn thận rớt xuống hồ, đụng phải trán, thái y nói lúc này không hợp lộn xộn, ta để người trước ở mé Tây viện dưỡng bệnh, bình phục lại trở về."
Lại là Ngũ cô nương kia.
Nghĩ tới năm ngoái Phó Tuyên xuất giá, vị Ngũ cô nương này từng rình coi hắn cùng bọn nhỏ câu cá, Từ Tấn trong lòng liền không vui, ôm Phó Dung nói: "Tỉnh rồi thì phái người đưa trở về..." Nói đến một nửa sợ Phó Dung hiểu lầm hắn bất mãn hành động nàng tự tiện giữ người tiến cung, lại vội vàng giải thích, "Nàng ấy tuổi tác như thế, ở lại trong cung lâu dễ chọc người chỉ trích, không giống Viện Viện, thích ở lại bao lâu thì ở, không có người đồn đoán."
Trong lời nói tất cả đều là để ý nàng, Phó Dung thỏa mãn cực kỳ, không nhắc Phó Mật nữa, tựa vào trong ngực hắn nhẹ giọng hỏi: "Hoàng Thượng tại sao trở lại?"
Giữa phu thê, có một ánh mắt, một động tác, một cái âm cuối mềm yếu bày ra trước mắt có thểphát ra tín hiệu mờ ám. Từ Tấn vốn chỉ tính toán bồi nàng trò chuyện, vừa nhìn Phó Dung mắt đẹp ươn ướt, như muốn nói lại thôi, hỏa lập tức bùng lên, nắm lấy tay nàng dò vào lồng ngực mình, "Tới đòi thưởng, hôm nay Nùng Nùng có thể đoàn tụ với người nhà, tính toán cám ơn ta như thế nào?"
Phó Dung chuyển mắt, âm thanh giảo hoạt, hoạt bát, "Ta không biết..."
Nàng không biết, Từ Tấn liền dùng hành động nói cho nàng biết.
Màn lụa rơi xuống, quần áo từng kiện từng kiện quăng ra.
Mai Hương đi tới cửa phòng, vừa vặn nghe được Phó Dung la hoảng một tiếng, tiếp theo là khiển trách yếu ớt, ngại Hoàng Thượng làm đau nàng ...
Nào đau? Mai Hương vô tâm ngẫm lại, đỏ mặt vòng trở về.
Chủ tử và Ngũ cô nương có bao nhiêu tình cảm, nàng rất rõ ràng, sao có thể vì chuyện nhỏ Ngũ cô nương vừa tỉnh này quấy rầy các chủ tử "Nghỉ trưa"?
Hoàng Thượng đi rồi lại nói tiếp cũng kịp.
Tác giả :
Tiếu Giai Nhân