Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)
Chương 101
Trở lại Đông viện, cùng cha mẹ, đệ đệ, muội muội nói chuyện một hồi, Phó Dung liền trở về phòng đi ngủ, ngồi xe xóc nảy qua lại, thật sự có hơi mệt.
Ngủ thẳng giấc tới hoàng hôn.
Tỉnh ngủ, Phó Dung đem phần thắng cược hôm nay ra xem.
Nam Châu của Thục phi, cỡ quả trứng gà, đây là đồ tốt có tiền cũngkhông mua được, Phó Dung lệnh cho Mai Hương cẩn thận cất đi. Của Thôi Oản và Tần Vân Ngọc đều là thỏi bạc hai mươi lượng, Phó Dung đặt ở trong tay chuyển chuyển, nói với Mai Hương: "Lan Hương đâu? Gọi đến đây, ta có lời nói với các ngươi."
Mai Hương mang theo nghi hoặc đi gọi.
Rất nhanh hai người cùng đi vào trong.
Phó Dung đem hai người gọi đến bên người, cho mỗi người một thỏi bạc, nhẹ giọng nói: "Ta cùng vương gia gặp gỡ mấy lần, ta biết trong lòng các ngươi đều có nghi hoặc, cụ thể ta không tiện nói với các ngươi, các ngươi chỉ cần nhớ kỹ, ta làm việc tự có chừng mực, tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm. Bạc này các ngươi cất kỹ, coi như là phí dán miệng đi."
Nói tới một câu cuối cùng, ngữ khí càng hoạt bát.
Mai Hương, Lan Hương đương nhiên biết đó là lời nói đùa, nhất tề cảm ơn: "Cô nương yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ nửa câu."
Cô nương nhà mình đã cùng vương gia đính hôn, gặp mặt trước thì có quan hệ gì? Cô nương làm việc bí ẩn, ngay cả các nàng bên cạnh đều không rõ ràng, người ngoài càng không có khả năng biết. Hơn nữa các nàng là nha hoàn, cô nương vốn không cần cùng các nàng giải thích, cô nương giọng mềm lời nhẹ đem các nàng làm tâm phúc đối đãi, phần này tình ý, so với bạc đều nặng hơn bao nhiêu.
"Múc nước đi thôi, ta rửa mặt, thừa dịp hiện tại trời lạnh nhanh lại tiếp tục thêu thùa may vá." Phó Dung duỗi người một cái, có chút bất đắc dĩ nói.
Nàng còn đồ cưới chưa thêu xong đâu.
Mai Hương, Lan Hương cười đi chuẩn bị.
Rửa mặt xong, sảng khoái tinh thần, Phó Dung dời tới dưới cửa sổ khâu đồ cưới, nghĩ tới trong xe ngựa thái độ Từ Tấn đã mềm mại xuống, khóe miệng cong lên. Nam nhân kia, một khi chiếm tiện nghi, liền đều dễ nói chuyện, chỉ hi vọng hắn rụt rè chút, đừng có nửa đêm tới tìm nàng. Phó Dung không nghĩ giận dữ cùng hắn, nhưng loại chuyện này trăm triệu không thể nuông chiều, cho dù có hôn ước cũng không được, miễn cho hắn xem thường nàng.
Đề phòng Từ Tấn, Phó Dung buổi tối cố ý chọn bộ đồ ngủ nghiêm kín.
Nhưng Từ Tấn cũng không định đi.
Trong lòng hắn rất muốn, trong xe ngựa hôn môi làm cho hắn nếm tủy biết vị, hận không thể lập tức đi nhà nàng tùy tâm sở dục. Nhưng hắn lạnh nhạt với nàng lâu như vậy, hôm nay mới hòa hảo liền lại gần, càng thể hiện rõ những lãnh đạm kia chỉ là giận dỗi. Thứ hai, đêm hôm lẻn vàokhuê phòng quả thật không quá quân tử, ban ngày nàng chỉ cho phép hắn hôn một cái, nghĩ đến là còn kiêng dè.
Dạo dạo dây Trường Mệnh trong tay, Từ Tấn không tự giác mà liếm liếm môi.
Nàng chủ động hôn hắn, nhiệt tình lên giống hồ ly tham ăn. Hắn muốn lần thứ hai thì nàng cự tuyệt hẳn, chỉ là kiêng dè theo nghi thức xã giao, không phải chán ghét hắn. Tựa như đời trước, tới bên cạnh hắn, nàng liền an tâm sống cùng hắn, có dày công cách ăn mặc tận lực lấy lòng, cũng có ban đêm gắt gao ôm nhau liên tục kiều ngữ...
Nàng làm người ta không thích nhất ở chỗ nàng vô tình ích kỷ, trên mặt cười tâm lại thủy chung bình thản, si tình như Từ Yến cũng không thể giữ được nàng. Nhưng hắn nên may mắn nàng ích kỷ như vậy, bằng không đời trước hắn không có cơ hội gặp được nàng, sẽ không biết trên đời còn có một cô nương hắn có thể chạm vào.
Ánh mắt rơi vào năm viên ngọc châu trên dây Trường Mệnh, Từ Tấn giơ lên điều chỉnh ống kính nhìn, quả thật đều là đồ tốt.
Ngọc Châu oánh nhuận, xuyên thấu qua vầng sáng nhu hòa, Từ Tấn nhớ đến tiểu cô nương cướp dây Trường Mệnh về sau đó bộ dáng bẽn lẽn ngượng ngùng.
"Ta muốn đeo lên cho ngươi a, buổi sáng liền đã nghĩ."
Lời tâm tình khoan khoái như vậy, nàng tùy cơ ứng biến không cần bất kỳ chuẩn bị gì, mở miệng là đến, giống như thật sự là như vậy.
Từ Tấn cười cười, nhặt lên một dây Trường Mệnh khác, sợi tơ ngũ sắc không sai biệt lắm, nhưng phía trên trân châu đều không còn.
Một cái là có lệ làm cho hắn, một cái là thành tâm làm, tuy rằng phần kia thành tâm cũng không phải sinh ra từ yêu thích, mà là nàng chỉ có thể dựa vào hắn.
Một khi trở thành vợ chồng, chính là một đời.
Trước đó, Từ Tấn tính toán cùng nàng hư tình giả ý mà sống tiếp, khi nghe được nàng lời ngon tiếng ngọt, lĩnh hội qua nàng ôn nhu thật giả khó phân biệt, hắn vẫn là không cam tâm.
Nàng cũng là người, trái tim kia thật sự ủ không nóng?
Từ Tấn nhắm mắt lại, hồi tưởng nàng hai đời.
Nàng rời Từ Yến đi, là bởi vì không ở chung được với người nhà Từ Yến. Hắn bên này không có loại phiền toái đó, mẫu thân ngoài ý muốn mà thích nàng, phụ hoàng không đếm xỉa tới chuyện vợ chồng bọn họ, hắn một mình mở phủ, nàng cũng không cần lo lắng chị em dâu thân thích không hợp, thực sự có không hợp, hắn sẽ bảo vệ nàng, không có người có thể khi dễ người của Từ Tấn hắn.
Nàng đời trước trước nhìn trúng An vương, hơn nửa là bởi vì An vương thoạt nhìn so với hắn dễ dàng tiếp cận hơn? Hiện tại hắn không lạnh nhạt, nàng cũng không sợ.
Về phần Phó Dung trăm phương ngàn kế trốn hắn...
Nàng sợ nhất hẳn là gả cho hắn, mấy năm sau phải làm quả phụ, điểm này Từ Tấn không thể nói cho nàng biết, nhưng hắn có thể một năm lại một năm chứng minh cho nàng thấy, hắn có thể sống được rất tốt. Còn lại, nàng không thích hắn ban đêm xằng bậy, hắn có thể không đi nhà nàng, dù sao rất nhanh nàng sẽ gả tới, hai ba tháng hắn vẫn có thể nhịn, ngoại trừ chuyện đó, nàng còn không thích hắn cái gì?
Không thích hắn bóp nàng hằn dấu móng tay, không thích hắn hôn xong nói trong miệng nàng có mùi vị, còn không thích... hắn nhìn nàng thất thố.
Nghĩ tới những tính trẻ con kia của nàng, Từ Tấn không nhịn được cười.
Nếu như hắn đều lựa theo nàng, nàng có thể hay không thật sự thích hắn?
Từ Yến không làm được, hắn cũng không làm được sao?
Sủng ái mà thôi, hắn hoàn toàn có thể cho, hắn chỉ cần bảo vệ tốt chính mình, đợi nàng chân chính đem tâm giao ra.
Một người trượng phu, nếu không thể khiến thê tử mình thật lòng đối đãi, truyền ra ngoài cũng mất mặt quá đi.
"Hứa gia." Đem hai cây dây Trường Mệnh thu tới ống tay áo, Từ Tấn ngồi thẳng lên gọi người.
Hứa gia một thân hắc y đi vào trong, tiến đến nghe lệnh, thần sắc so với quá khứ một năm vừa rồi thì rõ ràng thoải mái hơn vài phần, "Vương gia có gì phân phó?"
Từ Tấn biết Hứa gia thông minh, ví như vào ban ngày hắn giả bộ không thoải mái, không cần nhắc nhở, Hứa gia đều biết làm như thế nào. Kỳ thật tâm tư bị người dưới nhìn thấu, là điều tối kỵ của người trên, bất quá Hứa gia trung thành, Từ Tấn hoàn toàn tín nhiệm hắn, lại nói Hứa gia cũng không phải nhiều lần đoán đúng, trước mắt không phải hiểu lầm?
"Đem cái hộp ngũ sắc trân châu kia lấy tới."
Hứa gia vừa nghe đã hiểu ngay, vương gia quả nhiên muốn đi tìm Tam cô nương, nếu không bảo hắn chuẩn bị lễ vật làm cái gì?
Bước chân hắn nhẹ nhàng mà đi, rất nhanh mang cái kia hộp trang sức gỗ tử đàn khảm bát bảo trở về. Bởi vì ở trong khố phòng quá lâu, trên hộp trang sức đã lưu lại một lớp bụi thật dày, Hứa gia đương nhiên cẩn thận chà lau qua, đưa tới trước mặt Từ Tấn thì đã sạch sẽ lại.
Từ Tấn không mấy quan tâm mà mở hộp ra, trước mắt một mảnh châu quang bảo sắc.
Lại nghĩ tới năm ngoái đưa cho nàng thì nàng bộ dạng nhỏ mọn luyến tiếc làm cho hắn năm hạt trân châu.
Từ Tấn niết một hạt trân châu, đột nhiên có chút không xác định, hỏi Hứa gia: "Ngươi có biết nơi này tổng cộng có bao nhiêu hạt sao?" Nàng hẳn sẽ không đếm từng hạt đi, thật như vậy, hiện tại hắn lấy ra năm hạt, nàng phát hiện có thể hay không nghĩ nhiều?
Hứa gia xấu hổ cười: "Cái này, thuộc hạ không đếm quá, nếu không hiện tại đếm?"
Từ Tấn lắc đầu, thoáng yên tâm, Hứa gia tâm tư tinh tế như thế đều không đếm qua, nàng hẳn là cũng không đến mức như vậy.
Lấy ra năm hạt châu, Từ Tấn trầm tư chốc lát, cho Hứa gia trở về, cố ý dặn dò một câu: "Sớm đi ngủ đi."
Hứa gia sửng sốt.
Từ Tấn đem kinh ngạc của hắn nhìn ở trong mắt, nở nụ cười đầy thâm ý, đợi Hứa gia đi, hắn cầm hộp trang sức đặt tới bên cạnh, lại đem hai cái dây Trường Mệnh cầm lên, đặt chung một chỗ quan sát.
Nàng đưa lễ vật, hắn luôn muốn đáp lễ dỗ nàng, đem dây Trường Mệnh kia cho nàng, vừa vặn làm cho nàng biết hắn không có quên qua nàng. Ở trước mặt Phó Dung mất mặt nhiều lần như vậy, chỉ cần không làm nàng phát giác ra hắn là trùng sinh, nàng cũng không có gì đắc ý, hiểu lầm hắn thâm tình càng tốt, có lẽ còn có chút chút cảm động.
Chỉ là, thứ này như thế nào biên (kết hạt)?
Trong vương phủ cũng có nha hoàn, nhưng các nàng không xứng chạm vào dây Trường Mệnh của hắn cùng nàng, hắn chỉ có thể chính mình tự làm.
Từ Tấn thật sâu nhíu mày.
~
Buổi sáng tỉnh lại, Phó Dung nhìn kĩ xiêm y trên người, lần này thật sự kinh ngạc.
Chẳng lẽ Từ Tấn cải tà quy chính?
Hay là, hai người vừa mới làm dịu quan hệ, hắn tạm thời bỏ xuống dáng vẻ vô lại giống như trước đây?
Phó Dung sờ sờ đùi. Không thể đi, hôm qua ở trong xe Từ Tấn đè nàng cọ chỗ đó, da mặt rõ ràng sắp muốn so với thiên hậu (da mặt dày).
Nghĩ tới Từ Tấn uy phong, Phó Dung không khống chế được nghĩ tới đầu tháng 8 đại hôn, tâm không khỏi co lại.
Nàng sợ đau...
Chỉ vì đêm tân hôn chịu bớt chút hành hạ, Phó Dung cũng phải sớm một chút đem Từ Tấn dỗ tốt a, bằng không tên kia cùng đời trước một dạng lỗ mãng, Phó Dung tuyệt đối phải chịu khổ, dù sao hiện tại nàng vẫn là hoàng hoa khuê nữ.
Trước khi kết hôn cơ hội hai người gặp mặt không nhiều, Phó Dung quyết định chủ ý, nếu như Từ Tấn lại đến khuê phòng nàng, nàng thà rằng hơi chút cho hắn điểm ngon ngọt, triệt để làm tiêu tan khúc mắc trong lòng hắn, thành thân thì nàng cũng có lá gan làm làm nũng.
Nhưng liên tiếp mấy đêm, Từ Tấn đều không đến đây.
Hiện tại lúc Phó Dung bắt đầu lo lắng Từ Tấn có phải hay không biết nàng ở trên xe giả bộ lấy lòng thì Từ Tấn đến Cảnh Dương Hầu phủ làm khách.
Lan Hương hưng phấn mà chạy vào chuyển lời thì Phó Dung đang khâu đồ cưới, nghe Lan Hương nói xong, Phó Dung nhớ ra hôm nay phụ thân được nghỉ, Từ Tấn quả thật có thể quang minh chính đại mà đến gặp chuẩn nhạc phụ.
"Tới thì tới, có cái gì đáng ngạc nhiên?" Phó Dung liếc mắt quở trách Lan Hương một cái, tiếp tục cúi đầu thiêu thùa may vá, khí định thần nhàn.
Lan Hương không ngờ tới nàng bình tĩnh như vậy, dường như chính mình thật sự ngạc nhiênquá mức, ngượng ngập nhìn về phía Mai Hương: "Vương gia lần đầu tiên đến, ta cho rằng cô nương sẽ cao hứng mà."
Phó Dung đầu cũng không ngẩng mà dặn dò: "Ngươi đi nói những tiểu nha kia hoàn, làm cho các nàng đều thành thành thật thật ở trong viện đợi, không cho phép đi phía trước thò đầu ngó dáo dác, bị người nhìn thấy, mất mặt mũi của ta."
"Cô nương yên tâm, ta tự mình đi xem bọn họ!" Lan Hương lập tức nghiêm mặt nói, cùng Mai Hương rời đi.
Phó Dung động tác trên tay chậm rãi dừng lại, buồn bực nhìn về phía ngoài cửa sổ, lần trước Từ Tấn cũng nói có chuyện muốn tìm phụ thân, chẳng lẽ có việc thật?
Tiền viện.
Ở chính viện bên kia cùng Phó Phẩm Xuyên nói chuyện một lúc, Phó Phẩm Ngôn liền đem Từ Tấn mời tới Đông viện nhà mình.
Kiều thị sớm được tin báo, nước trà, điểm tâm đều cho người chuẩn bị tốt, bưng tới trong sảnh đường, nàng một người đàn bà không thể đi vào, chỉ phân phó Xảo Hạnh sai người theo dõi hậu viện, đừng kêu tiểu nha hoàn tò mò chạy tới mất mặt xấu hổ, nàng ở trong phòng dỗ Quan ca nhi.
Phó Phẩm Ngôn lại phái người tới, mời các nàng mẫu tử đi ra phía trước gặp khách.
Kiều thị không tránh khỏi khẩn trương, nhìn gương quan sát nhiều lần, xác định không có chỗ thất lễ, lúc này mới dắt Quan ca nhi đi ra ngoài, nhỏ giọng dặn dò: "Quan ca nhi nghe lời, thấy khách nhân không cho phép khóc nháo, biết không?"
Quan ca nhi ngoan ngoãn gật đầu.
Không ngờ quẹo vào sảnh đường, không nhìn thấy chuẩn tỷ phu đâu, mà lại nhìn thấy một lồng sắt lớn.
"Hồ ly!" Quan ca nhi giòn giòn gọi, người đã hướng cái lồng chạy tới.
"Đứa nhỏ này!" Kiều thị cũng bất ngờ, cũng may phản ứng đủ nhanh, đi nhanh mấy bước túm lấy tiểu tử, ngồi chồm hổm xuống dạy hắn: "Hồ ly là vương gia mang tới, Quan ca nhi có phải hay không nên cám ơn vương gia trước?"
Quan ca nhi quay đầu, nhìn thấy bên người phụ thân có một nam nhân đặc biệt đẹp mắt, hình như đã từng gặp ở đâu.
Kiều thị nhân cơ hội dẫn hắn đi tới phía trước Từ Tấn, vừa muốn hành lễ, Từ Tấn cười nói: "Bá mẫu không cần khách sáo, đem ta làm vãn bối nhìn là được rồi."
Hắn so với lần trước gặp mặt còn hiền hoà hơn, Kiều thị trong lòng cao hứng cực kỳ, nhưng vẫn kiên trì hành lễ.
Từ Tấn không cưỡng cầu, chuyển giọng giải thích: "Lúc trước săn linh hồ này, là vì bồi bổ cho nương nương, chỉ là nương nương không thích sát sinh, lệnh cho ta mang trở về. Đoan ngọ thì vô tình nghe Tam cô nương nhắc tới Quan ca nhi còn nhớ nó, vừa vặn trong phủ ta cũng không có người thích, hôm nay liền mang tới đây, đưa cho Quan ca nhi chơi."
Kiều thị thụ sủng nhược kinh: "Lễ này quá quý trọng, vương gia..."
Từ Tấn ngắt lời nói: "Cảnh Hành niên thiếu, bá mẫu không nhận, ngược lại là bảo ta không biết nên như thế nào cùng bá phụ bá mẫu ở chung."
Kiều thị do dự nhìn về phía trượng phu.
Phó Phẩm Ngôn gật gật đầu, cười nói: "Vương gia có ý tốt, chúng ta cũng đừng khách khí."
Kiều thị liền thuận thế cảm ơn.
Từ Tấn sờ sờ đầu Quan ca nhi, cáo từ nói: "Trong phủ còn có việc, ngày khác lại đến quấy rầy."
Hai vợ chồng Phó Phẩm Ngôn cùng nhau đi ra ngoài tiễn hắn.
Đoàn người mới tới cổng Đông viện, liền thấy gã sai vặt thiếp thân của Lương Thông là Trường Võ vội vàng chạy tới, nhìn thấy có khách, vừa nhìn thì không giàu cũng là quý, hắn thức thời thối lui đến bên cạnh cúi đầu hành lễ, nhưng trên mặt vui mừng đều không che giấu được.
Từ Tấn cũng không nhận ra hắn, liếc thấy Hứa gia lặng lẽ duỗi ra hai ngón tay, hắn chậm rãi dừng bước lại, không quá chắc chắn hỏi: "Ngươi là tùy tùng bên cạnh Lương tổng kỳ? Bản vương hình như đã gặp qua ngươi ở đâu."
Lương Thông võ nghệ siêu quần, đầu xuân thăng tổng kỳ chính thất phẩm, ngược lại là Phó Thần còn chưa có cơ hội tấn chức.
Trường Võ tâm tư thông thấu, vừa nghe Từ Tấn tự xưng bản vương, lập tức quỳ xuống hành lễ: "Trường Võ thấy qua Túc vương điện hạ! Điện hạ thế nhưng nhận ra tiểu nhân, tiểu nhân đời này coi như không sống uổng!"
Từ Tấn gật đầu.
Phó Phẩm Ngôn nhìn mặt đoán ý, cười nói: "Mấy ngày không thấy, ngươi càng ngày càng biết nói năng, nói đi, Thiếu Cừ phái ngươi lại đây làm cái gì?"
Trường Võ khom lưng đứng lên, toét miệng nói hỉ: "Hồi lão gia phu nhân, nãi nãi nhà ta (Phó Uyển) có tin vui..."
Còn chưa nói hết, bị Kiều thị bức thiết ngắt lời: "Thật sự? Mời lang trung nhìn qua sao?"
Trường Võ liên tục gật đầu: "Nhìn qua nhìn qua, nói là sắp hai tháng!"
Kiều thị đại hỉ, nếu không phải cố kỵ Từ Tấn ở đây, nói không chừng lập tức sẽ phân phó người chuẩn bị xe.
Từ Tấn cũng quay người hướng nhị lão chúc mừng, trở lại trên xe ngựa, trên mặt không còn tươi cười.
Lương Thiếu Cừ kia, động tác ngược lại là đủ nhanh.
Lấy ra dây Trường Mệnh chính mình tự tay biên, Từ Tấn quyết định đêm nay đi qua tìm nàng nói chuyện một chút.
Ngủ thẳng giấc tới hoàng hôn.
Tỉnh ngủ, Phó Dung đem phần thắng cược hôm nay ra xem.
Nam Châu của Thục phi, cỡ quả trứng gà, đây là đồ tốt có tiền cũngkhông mua được, Phó Dung lệnh cho Mai Hương cẩn thận cất đi. Của Thôi Oản và Tần Vân Ngọc đều là thỏi bạc hai mươi lượng, Phó Dung đặt ở trong tay chuyển chuyển, nói với Mai Hương: "Lan Hương đâu? Gọi đến đây, ta có lời nói với các ngươi."
Mai Hương mang theo nghi hoặc đi gọi.
Rất nhanh hai người cùng đi vào trong.
Phó Dung đem hai người gọi đến bên người, cho mỗi người một thỏi bạc, nhẹ giọng nói: "Ta cùng vương gia gặp gỡ mấy lần, ta biết trong lòng các ngươi đều có nghi hoặc, cụ thể ta không tiện nói với các ngươi, các ngươi chỉ cần nhớ kỹ, ta làm việc tự có chừng mực, tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm. Bạc này các ngươi cất kỹ, coi như là phí dán miệng đi."
Nói tới một câu cuối cùng, ngữ khí càng hoạt bát.
Mai Hương, Lan Hương đương nhiên biết đó là lời nói đùa, nhất tề cảm ơn: "Cô nương yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ nửa câu."
Cô nương nhà mình đã cùng vương gia đính hôn, gặp mặt trước thì có quan hệ gì? Cô nương làm việc bí ẩn, ngay cả các nàng bên cạnh đều không rõ ràng, người ngoài càng không có khả năng biết. Hơn nữa các nàng là nha hoàn, cô nương vốn không cần cùng các nàng giải thích, cô nương giọng mềm lời nhẹ đem các nàng làm tâm phúc đối đãi, phần này tình ý, so với bạc đều nặng hơn bao nhiêu.
"Múc nước đi thôi, ta rửa mặt, thừa dịp hiện tại trời lạnh nhanh lại tiếp tục thêu thùa may vá." Phó Dung duỗi người một cái, có chút bất đắc dĩ nói.
Nàng còn đồ cưới chưa thêu xong đâu.
Mai Hương, Lan Hương cười đi chuẩn bị.
Rửa mặt xong, sảng khoái tinh thần, Phó Dung dời tới dưới cửa sổ khâu đồ cưới, nghĩ tới trong xe ngựa thái độ Từ Tấn đã mềm mại xuống, khóe miệng cong lên. Nam nhân kia, một khi chiếm tiện nghi, liền đều dễ nói chuyện, chỉ hi vọng hắn rụt rè chút, đừng có nửa đêm tới tìm nàng. Phó Dung không nghĩ giận dữ cùng hắn, nhưng loại chuyện này trăm triệu không thể nuông chiều, cho dù có hôn ước cũng không được, miễn cho hắn xem thường nàng.
Đề phòng Từ Tấn, Phó Dung buổi tối cố ý chọn bộ đồ ngủ nghiêm kín.
Nhưng Từ Tấn cũng không định đi.
Trong lòng hắn rất muốn, trong xe ngựa hôn môi làm cho hắn nếm tủy biết vị, hận không thể lập tức đi nhà nàng tùy tâm sở dục. Nhưng hắn lạnh nhạt với nàng lâu như vậy, hôm nay mới hòa hảo liền lại gần, càng thể hiện rõ những lãnh đạm kia chỉ là giận dỗi. Thứ hai, đêm hôm lẻn vàokhuê phòng quả thật không quá quân tử, ban ngày nàng chỉ cho phép hắn hôn một cái, nghĩ đến là còn kiêng dè.
Dạo dạo dây Trường Mệnh trong tay, Từ Tấn không tự giác mà liếm liếm môi.
Nàng chủ động hôn hắn, nhiệt tình lên giống hồ ly tham ăn. Hắn muốn lần thứ hai thì nàng cự tuyệt hẳn, chỉ là kiêng dè theo nghi thức xã giao, không phải chán ghét hắn. Tựa như đời trước, tới bên cạnh hắn, nàng liền an tâm sống cùng hắn, có dày công cách ăn mặc tận lực lấy lòng, cũng có ban đêm gắt gao ôm nhau liên tục kiều ngữ...
Nàng làm người ta không thích nhất ở chỗ nàng vô tình ích kỷ, trên mặt cười tâm lại thủy chung bình thản, si tình như Từ Yến cũng không thể giữ được nàng. Nhưng hắn nên may mắn nàng ích kỷ như vậy, bằng không đời trước hắn không có cơ hội gặp được nàng, sẽ không biết trên đời còn có một cô nương hắn có thể chạm vào.
Ánh mắt rơi vào năm viên ngọc châu trên dây Trường Mệnh, Từ Tấn giơ lên điều chỉnh ống kính nhìn, quả thật đều là đồ tốt.
Ngọc Châu oánh nhuận, xuyên thấu qua vầng sáng nhu hòa, Từ Tấn nhớ đến tiểu cô nương cướp dây Trường Mệnh về sau đó bộ dáng bẽn lẽn ngượng ngùng.
"Ta muốn đeo lên cho ngươi a, buổi sáng liền đã nghĩ."
Lời tâm tình khoan khoái như vậy, nàng tùy cơ ứng biến không cần bất kỳ chuẩn bị gì, mở miệng là đến, giống như thật sự là như vậy.
Từ Tấn cười cười, nhặt lên một dây Trường Mệnh khác, sợi tơ ngũ sắc không sai biệt lắm, nhưng phía trên trân châu đều không còn.
Một cái là có lệ làm cho hắn, một cái là thành tâm làm, tuy rằng phần kia thành tâm cũng không phải sinh ra từ yêu thích, mà là nàng chỉ có thể dựa vào hắn.
Một khi trở thành vợ chồng, chính là một đời.
Trước đó, Từ Tấn tính toán cùng nàng hư tình giả ý mà sống tiếp, khi nghe được nàng lời ngon tiếng ngọt, lĩnh hội qua nàng ôn nhu thật giả khó phân biệt, hắn vẫn là không cam tâm.
Nàng cũng là người, trái tim kia thật sự ủ không nóng?
Từ Tấn nhắm mắt lại, hồi tưởng nàng hai đời.
Nàng rời Từ Yến đi, là bởi vì không ở chung được với người nhà Từ Yến. Hắn bên này không có loại phiền toái đó, mẫu thân ngoài ý muốn mà thích nàng, phụ hoàng không đếm xỉa tới chuyện vợ chồng bọn họ, hắn một mình mở phủ, nàng cũng không cần lo lắng chị em dâu thân thích không hợp, thực sự có không hợp, hắn sẽ bảo vệ nàng, không có người có thể khi dễ người của Từ Tấn hắn.
Nàng đời trước trước nhìn trúng An vương, hơn nửa là bởi vì An vương thoạt nhìn so với hắn dễ dàng tiếp cận hơn? Hiện tại hắn không lạnh nhạt, nàng cũng không sợ.
Về phần Phó Dung trăm phương ngàn kế trốn hắn...
Nàng sợ nhất hẳn là gả cho hắn, mấy năm sau phải làm quả phụ, điểm này Từ Tấn không thể nói cho nàng biết, nhưng hắn có thể một năm lại một năm chứng minh cho nàng thấy, hắn có thể sống được rất tốt. Còn lại, nàng không thích hắn ban đêm xằng bậy, hắn có thể không đi nhà nàng, dù sao rất nhanh nàng sẽ gả tới, hai ba tháng hắn vẫn có thể nhịn, ngoại trừ chuyện đó, nàng còn không thích hắn cái gì?
Không thích hắn bóp nàng hằn dấu móng tay, không thích hắn hôn xong nói trong miệng nàng có mùi vị, còn không thích... hắn nhìn nàng thất thố.
Nghĩ tới những tính trẻ con kia của nàng, Từ Tấn không nhịn được cười.
Nếu như hắn đều lựa theo nàng, nàng có thể hay không thật sự thích hắn?
Từ Yến không làm được, hắn cũng không làm được sao?
Sủng ái mà thôi, hắn hoàn toàn có thể cho, hắn chỉ cần bảo vệ tốt chính mình, đợi nàng chân chính đem tâm giao ra.
Một người trượng phu, nếu không thể khiến thê tử mình thật lòng đối đãi, truyền ra ngoài cũng mất mặt quá đi.
"Hứa gia." Đem hai cây dây Trường Mệnh thu tới ống tay áo, Từ Tấn ngồi thẳng lên gọi người.
Hứa gia một thân hắc y đi vào trong, tiến đến nghe lệnh, thần sắc so với quá khứ một năm vừa rồi thì rõ ràng thoải mái hơn vài phần, "Vương gia có gì phân phó?"
Từ Tấn biết Hứa gia thông minh, ví như vào ban ngày hắn giả bộ không thoải mái, không cần nhắc nhở, Hứa gia đều biết làm như thế nào. Kỳ thật tâm tư bị người dưới nhìn thấu, là điều tối kỵ của người trên, bất quá Hứa gia trung thành, Từ Tấn hoàn toàn tín nhiệm hắn, lại nói Hứa gia cũng không phải nhiều lần đoán đúng, trước mắt không phải hiểu lầm?
"Đem cái hộp ngũ sắc trân châu kia lấy tới."
Hứa gia vừa nghe đã hiểu ngay, vương gia quả nhiên muốn đi tìm Tam cô nương, nếu không bảo hắn chuẩn bị lễ vật làm cái gì?
Bước chân hắn nhẹ nhàng mà đi, rất nhanh mang cái kia hộp trang sức gỗ tử đàn khảm bát bảo trở về. Bởi vì ở trong khố phòng quá lâu, trên hộp trang sức đã lưu lại một lớp bụi thật dày, Hứa gia đương nhiên cẩn thận chà lau qua, đưa tới trước mặt Từ Tấn thì đã sạch sẽ lại.
Từ Tấn không mấy quan tâm mà mở hộp ra, trước mắt một mảnh châu quang bảo sắc.
Lại nghĩ tới năm ngoái đưa cho nàng thì nàng bộ dạng nhỏ mọn luyến tiếc làm cho hắn năm hạt trân châu.
Từ Tấn niết một hạt trân châu, đột nhiên có chút không xác định, hỏi Hứa gia: "Ngươi có biết nơi này tổng cộng có bao nhiêu hạt sao?" Nàng hẳn sẽ không đếm từng hạt đi, thật như vậy, hiện tại hắn lấy ra năm hạt, nàng phát hiện có thể hay không nghĩ nhiều?
Hứa gia xấu hổ cười: "Cái này, thuộc hạ không đếm quá, nếu không hiện tại đếm?"
Từ Tấn lắc đầu, thoáng yên tâm, Hứa gia tâm tư tinh tế như thế đều không đếm qua, nàng hẳn là cũng không đến mức như vậy.
Lấy ra năm hạt châu, Từ Tấn trầm tư chốc lát, cho Hứa gia trở về, cố ý dặn dò một câu: "Sớm đi ngủ đi."
Hứa gia sửng sốt.
Từ Tấn đem kinh ngạc của hắn nhìn ở trong mắt, nở nụ cười đầy thâm ý, đợi Hứa gia đi, hắn cầm hộp trang sức đặt tới bên cạnh, lại đem hai cái dây Trường Mệnh cầm lên, đặt chung một chỗ quan sát.
Nàng đưa lễ vật, hắn luôn muốn đáp lễ dỗ nàng, đem dây Trường Mệnh kia cho nàng, vừa vặn làm cho nàng biết hắn không có quên qua nàng. Ở trước mặt Phó Dung mất mặt nhiều lần như vậy, chỉ cần không làm nàng phát giác ra hắn là trùng sinh, nàng cũng không có gì đắc ý, hiểu lầm hắn thâm tình càng tốt, có lẽ còn có chút chút cảm động.
Chỉ là, thứ này như thế nào biên (kết hạt)?
Trong vương phủ cũng có nha hoàn, nhưng các nàng không xứng chạm vào dây Trường Mệnh của hắn cùng nàng, hắn chỉ có thể chính mình tự làm.
Từ Tấn thật sâu nhíu mày.
~
Buổi sáng tỉnh lại, Phó Dung nhìn kĩ xiêm y trên người, lần này thật sự kinh ngạc.
Chẳng lẽ Từ Tấn cải tà quy chính?
Hay là, hai người vừa mới làm dịu quan hệ, hắn tạm thời bỏ xuống dáng vẻ vô lại giống như trước đây?
Phó Dung sờ sờ đùi. Không thể đi, hôm qua ở trong xe Từ Tấn đè nàng cọ chỗ đó, da mặt rõ ràng sắp muốn so với thiên hậu (da mặt dày).
Nghĩ tới Từ Tấn uy phong, Phó Dung không khống chế được nghĩ tới đầu tháng 8 đại hôn, tâm không khỏi co lại.
Nàng sợ đau...
Chỉ vì đêm tân hôn chịu bớt chút hành hạ, Phó Dung cũng phải sớm một chút đem Từ Tấn dỗ tốt a, bằng không tên kia cùng đời trước một dạng lỗ mãng, Phó Dung tuyệt đối phải chịu khổ, dù sao hiện tại nàng vẫn là hoàng hoa khuê nữ.
Trước khi kết hôn cơ hội hai người gặp mặt không nhiều, Phó Dung quyết định chủ ý, nếu như Từ Tấn lại đến khuê phòng nàng, nàng thà rằng hơi chút cho hắn điểm ngon ngọt, triệt để làm tiêu tan khúc mắc trong lòng hắn, thành thân thì nàng cũng có lá gan làm làm nũng.
Nhưng liên tiếp mấy đêm, Từ Tấn đều không đến đây.
Hiện tại lúc Phó Dung bắt đầu lo lắng Từ Tấn có phải hay không biết nàng ở trên xe giả bộ lấy lòng thì Từ Tấn đến Cảnh Dương Hầu phủ làm khách.
Lan Hương hưng phấn mà chạy vào chuyển lời thì Phó Dung đang khâu đồ cưới, nghe Lan Hương nói xong, Phó Dung nhớ ra hôm nay phụ thân được nghỉ, Từ Tấn quả thật có thể quang minh chính đại mà đến gặp chuẩn nhạc phụ.
"Tới thì tới, có cái gì đáng ngạc nhiên?" Phó Dung liếc mắt quở trách Lan Hương một cái, tiếp tục cúi đầu thiêu thùa may vá, khí định thần nhàn.
Lan Hương không ngờ tới nàng bình tĩnh như vậy, dường như chính mình thật sự ngạc nhiênquá mức, ngượng ngập nhìn về phía Mai Hương: "Vương gia lần đầu tiên đến, ta cho rằng cô nương sẽ cao hứng mà."
Phó Dung đầu cũng không ngẩng mà dặn dò: "Ngươi đi nói những tiểu nha kia hoàn, làm cho các nàng đều thành thành thật thật ở trong viện đợi, không cho phép đi phía trước thò đầu ngó dáo dác, bị người nhìn thấy, mất mặt mũi của ta."
"Cô nương yên tâm, ta tự mình đi xem bọn họ!" Lan Hương lập tức nghiêm mặt nói, cùng Mai Hương rời đi.
Phó Dung động tác trên tay chậm rãi dừng lại, buồn bực nhìn về phía ngoài cửa sổ, lần trước Từ Tấn cũng nói có chuyện muốn tìm phụ thân, chẳng lẽ có việc thật?
Tiền viện.
Ở chính viện bên kia cùng Phó Phẩm Xuyên nói chuyện một lúc, Phó Phẩm Ngôn liền đem Từ Tấn mời tới Đông viện nhà mình.
Kiều thị sớm được tin báo, nước trà, điểm tâm đều cho người chuẩn bị tốt, bưng tới trong sảnh đường, nàng một người đàn bà không thể đi vào, chỉ phân phó Xảo Hạnh sai người theo dõi hậu viện, đừng kêu tiểu nha hoàn tò mò chạy tới mất mặt xấu hổ, nàng ở trong phòng dỗ Quan ca nhi.
Phó Phẩm Ngôn lại phái người tới, mời các nàng mẫu tử đi ra phía trước gặp khách.
Kiều thị không tránh khỏi khẩn trương, nhìn gương quan sát nhiều lần, xác định không có chỗ thất lễ, lúc này mới dắt Quan ca nhi đi ra ngoài, nhỏ giọng dặn dò: "Quan ca nhi nghe lời, thấy khách nhân không cho phép khóc nháo, biết không?"
Quan ca nhi ngoan ngoãn gật đầu.
Không ngờ quẹo vào sảnh đường, không nhìn thấy chuẩn tỷ phu đâu, mà lại nhìn thấy một lồng sắt lớn.
"Hồ ly!" Quan ca nhi giòn giòn gọi, người đã hướng cái lồng chạy tới.
"Đứa nhỏ này!" Kiều thị cũng bất ngờ, cũng may phản ứng đủ nhanh, đi nhanh mấy bước túm lấy tiểu tử, ngồi chồm hổm xuống dạy hắn: "Hồ ly là vương gia mang tới, Quan ca nhi có phải hay không nên cám ơn vương gia trước?"
Quan ca nhi quay đầu, nhìn thấy bên người phụ thân có một nam nhân đặc biệt đẹp mắt, hình như đã từng gặp ở đâu.
Kiều thị nhân cơ hội dẫn hắn đi tới phía trước Từ Tấn, vừa muốn hành lễ, Từ Tấn cười nói: "Bá mẫu không cần khách sáo, đem ta làm vãn bối nhìn là được rồi."
Hắn so với lần trước gặp mặt còn hiền hoà hơn, Kiều thị trong lòng cao hứng cực kỳ, nhưng vẫn kiên trì hành lễ.
Từ Tấn không cưỡng cầu, chuyển giọng giải thích: "Lúc trước săn linh hồ này, là vì bồi bổ cho nương nương, chỉ là nương nương không thích sát sinh, lệnh cho ta mang trở về. Đoan ngọ thì vô tình nghe Tam cô nương nhắc tới Quan ca nhi còn nhớ nó, vừa vặn trong phủ ta cũng không có người thích, hôm nay liền mang tới đây, đưa cho Quan ca nhi chơi."
Kiều thị thụ sủng nhược kinh: "Lễ này quá quý trọng, vương gia..."
Từ Tấn ngắt lời nói: "Cảnh Hành niên thiếu, bá mẫu không nhận, ngược lại là bảo ta không biết nên như thế nào cùng bá phụ bá mẫu ở chung."
Kiều thị do dự nhìn về phía trượng phu.
Phó Phẩm Ngôn gật gật đầu, cười nói: "Vương gia có ý tốt, chúng ta cũng đừng khách khí."
Kiều thị liền thuận thế cảm ơn.
Từ Tấn sờ sờ đầu Quan ca nhi, cáo từ nói: "Trong phủ còn có việc, ngày khác lại đến quấy rầy."
Hai vợ chồng Phó Phẩm Ngôn cùng nhau đi ra ngoài tiễn hắn.
Đoàn người mới tới cổng Đông viện, liền thấy gã sai vặt thiếp thân của Lương Thông là Trường Võ vội vàng chạy tới, nhìn thấy có khách, vừa nhìn thì không giàu cũng là quý, hắn thức thời thối lui đến bên cạnh cúi đầu hành lễ, nhưng trên mặt vui mừng đều không che giấu được.
Từ Tấn cũng không nhận ra hắn, liếc thấy Hứa gia lặng lẽ duỗi ra hai ngón tay, hắn chậm rãi dừng bước lại, không quá chắc chắn hỏi: "Ngươi là tùy tùng bên cạnh Lương tổng kỳ? Bản vương hình như đã gặp qua ngươi ở đâu."
Lương Thông võ nghệ siêu quần, đầu xuân thăng tổng kỳ chính thất phẩm, ngược lại là Phó Thần còn chưa có cơ hội tấn chức.
Trường Võ tâm tư thông thấu, vừa nghe Từ Tấn tự xưng bản vương, lập tức quỳ xuống hành lễ: "Trường Võ thấy qua Túc vương điện hạ! Điện hạ thế nhưng nhận ra tiểu nhân, tiểu nhân đời này coi như không sống uổng!"
Từ Tấn gật đầu.
Phó Phẩm Ngôn nhìn mặt đoán ý, cười nói: "Mấy ngày không thấy, ngươi càng ngày càng biết nói năng, nói đi, Thiếu Cừ phái ngươi lại đây làm cái gì?"
Trường Võ khom lưng đứng lên, toét miệng nói hỉ: "Hồi lão gia phu nhân, nãi nãi nhà ta (Phó Uyển) có tin vui..."
Còn chưa nói hết, bị Kiều thị bức thiết ngắt lời: "Thật sự? Mời lang trung nhìn qua sao?"
Trường Võ liên tục gật đầu: "Nhìn qua nhìn qua, nói là sắp hai tháng!"
Kiều thị đại hỉ, nếu không phải cố kỵ Từ Tấn ở đây, nói không chừng lập tức sẽ phân phó người chuẩn bị xe.
Từ Tấn cũng quay người hướng nhị lão chúc mừng, trở lại trên xe ngựa, trên mặt không còn tươi cười.
Lương Thiếu Cừ kia, động tác ngược lại là đủ nhanh.
Lấy ra dây Trường Mệnh chính mình tự tay biên, Từ Tấn quyết định đêm nay đi qua tìm nàng nói chuyện một chút.
Tác giả :
Tiếu Giai Nhân