Con Đường Nghịch Tập Của Vật Hi Sinh
Chương 43: Nhìn thấu quỷ kế
Lăng Tiêu lúc trước đã chu toàn, hoàng đế đã hít vào rất nhiều hương an thần, lúc này Nhuyễn cốt tán vào bụng, Lăng Tiêu đã có thể nhìn thấy, hoàng đế che đầu như cảm thấy không thoải mái, chỉ chốc lát sau, liền ngã xuống đầu vai của mình.
“Hoàng Thượng… Hoàng Thượng…”
Lăng Tiêu cảm nhận trọng lượng trên đầu vai, vươn tay nắm vai hoàng đế, hơi đẩy hắn ra, thăm dò hai câu.
Thấy hoàng đế không có bất kì phản ứng, Lăng Tiêu trong lòng vui vẻ, đứng dậy vất vả đỡ hoàng đế lên giường.
“Mục Sùng Huyền, ngươi đừng trách ta, ta chỉ là muốn sống, nếu thật theo ngươi nói, thẳng thắn với ngươi, ngươi sẽ không có khả năng dễ dàng tha thứ ai lừa gạt ngươi, ta lợi dụng ngươi, ta không thể không mưu tính cho mình.”
Tự lẩm nhẩm nói xong, Lăng Tiêu vươn tay mò mẫm trên người hoàng đế, chỉ chốc lát, từ bên hông hoàng đế tìm được một lệnh bài mạ vàng.
Lăng Tiêu sắc mặt vui vẻ, cất lệnh bài trong ngực mình.
Bóng dáng của người hầu cùng thái giám gác ngoài cửa ánh lên cửa sổ, Lăng Tiêu mắt lóe lóe, sờ lệnh bài bên hông đi ra ngoài, mở cửa ra một khe nhỏ.
Ngoài cửa Tiểu Lý Tử lập tức lên đón, thấy Lăng Tiêu hơi sửng sốt, lập tức hành lễ gọi Lăng Tiêu một tiếng: “Lăng tổng quản.”
Lăng Tiêu gật gật đầu, mở miệng nói: “Hoàng Thượng, đêm nay nghỉ ngơi ở chỗ ta, các ngươi đều lui ra đi, không cần gác đêm.”
“…” Tiểu Lý Tử kinh ngạc, lập tức vui vẻ nói: “Tổng quản, ngài và Hoàng Thượng rốt cục…”
Tiểu Lý Tử cười tủm tỉm nhìn Lăng Tiêu, ám chỉ dày đặc, Lăng Tiêu run lên mấy cái, nhấc chân đá nhẹ hắn: “Chỉ có ngươi cao hứng, nếu biết, cũng nên dẫn người rời đi.”
Tiểu Lý Tử nghe vậy, hơi hơi dừng lại, lắc đầu nói: “Đây không được, tổng quản, Hoàng Thượng cho dù là nghỉ ngơi ở tẩm cung mình, cũng muốn các nô tài gác đêm, bằng không, nếu buổi tối muốn gọi người, các nô tài đều lui xuống, không gọi thấy người thì sao?”
Lăng Tiêu nhìn Tiểu Lý Tử, trên mặt Tiểu Lý Tử có chút nghi hoặc, ánh mắt luôn nhìn vào trong cung Lăng Tiêu, chỉ tiếc thân thể Lăng Tiêu đã chặn tầm mắt của Tiểu Lý Tử.
Tiểu Lý Tử nhíu mày, nghi hoặc càng sâu, Lăng Tiêu thấy vậy, cười nhạo một tiếng, từ bên hông móc ra lệnh bài, lạnh nhạt nói: “Thế nào? Tổng quản nói ngươi không tin, lệnh bài hoàng đế cho ta, Tiểu Lý Tử ngươi phải biết đi?”
Tiểu Lý Tử ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lệnh bài mạ vàng dưới ánh đèn, tỏa sáng rực rỡ, Tiểu Lý Tử cả kinh, dẫn đầu quỳ gối trước mặt Lăng Tiêu, Lăng Tiêu lạnh nhạt nói: “Còn không mau mau lui ra.”
“Dạ.” Tiểu Lý Tử không dám chậm trễ, mang theo mọi người lui xuống.
Lăng Tiêu ra ngoài nhìn trái phải, thấy chung quanh không có ai nữa, cảm thấy đắc ý, liền vào phòng thay thành đồ thái giám.
Thấy hoàng đế bị y kéo y phục tùy tiện nằm ở trên giường, Lăng Tiêu lo lắng hoàng đế sẽ bị cảm lạnh, lại quay trở lại đắp chăn cho mình, cũng cúi người đè góc chăn, đối diện hoàng đế đang hôn mê, Lăng Tiêu có chút cảm khái, không khỏi nhỏ giọng nói lời từ biệt: “Tạm biệt, Hoàng Thượng của ta.”
Nói xong, Lăng Tiêu thẳng lưng, xoay người, không hề chùn bước liền muốn đi tới cửa.
Đột nhiên, cổ tay bị người bắt lấy, lập tức một trận thiên toàn địa chấn, Lăng Tiêu kinh ngạc la một tiếng, đã bị đổ mạnh lên trên giường, miệng vết thương trước ngực đau đớn, y kêu đau một tiếng, liền nhìn thấy ở phía trên y đúng là hoàng đế bị y làm cho hôn mê…
Hoàng đế lúc này sắc mặt xanh đen, ánh mắt thật sâu mà lạnh như băng đang nhìn mình, môi mím chặt, toàn thân tản ra khí thế làm người sợ hãi, Lăng Tiêu kinh sợ mà cả người không thể cử động.
“Hoàng… Hoàng Thượng…”
Nhìn chung Lăng Tiêu ngày thường xảo ngôn lệnh sắc, lúc này cũng chỉ có thể lắp bắp nói không được một câu đầy đủ.
Xong!
Đây là suy nghĩ duy nhất của Lăng Tiêu vào giờ phút này.
Hoàng đế ánh mắt lạnh băng đảo qua toàn thân Lăng Tiêu, cuối cùng dừng hình ảnh trên lệnh bài bên hông y, hắn vươn tay từ bên hông Lăng Tiêu gỡ xuống lệnh bài mạ vàng kia, ánh mắt sâm sâm nhìn chằm chằm Lăng Tiêu.
“Trốn cung mới là mục đích ngươi mời trẫm qua đây đêm nay.”
Thanh âm hoàng đế lạnh như băng tuyết, toàn bộ rơi xuống lòng Lăng Tiêu, khiến Lăng Tiêu lạnh cả người.
“Nô… Nô tài…” Lăng Tiêu rất muốn nói dối, lại tìm không thấy bất kì từ ngữ gì để biện hộ cho bản thân.
Đang lo lắng, Lăng Tiêu đột nhiên cảm thấy đầu có chút chóng mặt, trước mắt hết thảy bắt đầu mơ hồ, thân thể mới còn lạnh run nhưng dần dần nóng rực.
Lăng Tiêu lắc đầu muốn nhìn rõ khung cảnh trước mặt, lại phát hiện hoàng đế bên trên mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi đỏ, mỗi một biểu tình mỗi một động tác, đều mang theo mê hoặc trí mạng.
Giữa môi khép mở, lại lộ ra gợi cảm như đòi mạng, khiến Lăng Tiêu có loại xúc động muốn bắt lấy đôi môi ấy, Lăng Tiêu nuốt một ngụm nước bọt, hô hấp từ từ biến thành ồ ồ.
Hoàng đế nhìn tiểu thái giám trước mặt, hai gò má y ửng đỏ, khẽ cau mày, ánh mắt mê ly, môi răng khép mở, phun ra tiếng thở dốc mê người.
Gãi ngứa lòng người, ánh mắt của y mị hoặc nhìn về phía mình, trong mắt tràn ngập khát cầu, đây là lời mời không tiếng động với mình.
Hoàng đế ánh mắt trầm trầm, trong mắt từ từ hiện lên dục vọng khiến người sợ hãi, nhưng hắn vẫn chỉ nhìn chằm chằm Lăng Tiêu cũng không hề đụng tới, như đang chờ đợi điều gì.
Lăng Tiêu khát cầu không được thư giải, thân thể càng ngày càng nóng, thứ bên dưới cũng càng sưng tấy, y khổ khăn quay cuồng thân thể, cọ xát đệm chăn dưới thân, khổ sở cắn chặt môi dưới.
“Đến tột cùng là sao… ưm a…” Y thở ra một hơi nóng rực, thân thể khi cọ xát đến da thịt hoàng đế, lời nói nghi hoặc nháy mắt biến thành rên rỉ cao vút.
Thật… Thật thoải mái…
Lăng Tiêu toàn thân mềm yếu, xụi lơ trên giường, thở dốc dồn dập, y chưa bao giờ biết, da thịt chạm nhau, lại thoải mái đến thế.
Lăng Tiêu vặn vẹo thân thể, nhìn khuôn ngực trần trụi của hoàng đế, trong mắt sáng lên, toát ra nỗi nhớ da diết, ánh mắt này tựa như một con sói nhìn thấy thịt, kêu gào muốn ngậm thịt vào trong miệng.
Y giãy dụa bò lên, hai tay vuốt ve da thịt trần trụi của hoàng đế, mê muội cảm nhận sức mạnh ẩn chứa trong cơ ngực, nhanh chóng điên cuồng hôn lên một mảnh da thịt kia.
“Ân…” Hoàng đế khẽ rên một tiếng, xoay người áp chế Lăng Tiêu, động tác mang chút thô lỗ, liên lụy đến vết thương trước ngực Lăng Tiêu, đau đớn khiến Lăng Tiêu tỉnh về một tia lý trí, Lăng Tiêu mờ mịt mở mắt nhìn hoàng đế, có chút không rõ lí do: “Ta… Là làm sao vậy… ưm…”
Âm cuối, đã bị hoàng đế nuốt vào trong miệng toàn bộ, hắn bắt lấy đôi môi sưng đỏ của tiểu thái giám, tàn sát bừa bãi hấp thu hương thơm trong miệng tiểu thái giám, đùa giỡn tiểu thái giám đến thở dốc liên tục, ngâm nga không ngừng.
Lăng Tiêu lúc đầu còn có chút giãy dụa, cuối cùng lại như đắm chìm trong sự triền miên ấy.
Tay đẩy hoàng đế cũng đổi thành ôm cổ của hắn, miệng lưỡi chống đối, cuối cùng cũng đi theo hoàng đế dây dưa lẫn nhau.
“Hoàng Thượng… Hoàng Thượng…”
Lăng Tiêu cảm nhận trọng lượng trên đầu vai, vươn tay nắm vai hoàng đế, hơi đẩy hắn ra, thăm dò hai câu.
Thấy hoàng đế không có bất kì phản ứng, Lăng Tiêu trong lòng vui vẻ, đứng dậy vất vả đỡ hoàng đế lên giường.
“Mục Sùng Huyền, ngươi đừng trách ta, ta chỉ là muốn sống, nếu thật theo ngươi nói, thẳng thắn với ngươi, ngươi sẽ không có khả năng dễ dàng tha thứ ai lừa gạt ngươi, ta lợi dụng ngươi, ta không thể không mưu tính cho mình.”
Tự lẩm nhẩm nói xong, Lăng Tiêu vươn tay mò mẫm trên người hoàng đế, chỉ chốc lát, từ bên hông hoàng đế tìm được một lệnh bài mạ vàng.
Lăng Tiêu sắc mặt vui vẻ, cất lệnh bài trong ngực mình.
Bóng dáng của người hầu cùng thái giám gác ngoài cửa ánh lên cửa sổ, Lăng Tiêu mắt lóe lóe, sờ lệnh bài bên hông đi ra ngoài, mở cửa ra một khe nhỏ.
Ngoài cửa Tiểu Lý Tử lập tức lên đón, thấy Lăng Tiêu hơi sửng sốt, lập tức hành lễ gọi Lăng Tiêu một tiếng: “Lăng tổng quản.”
Lăng Tiêu gật gật đầu, mở miệng nói: “Hoàng Thượng, đêm nay nghỉ ngơi ở chỗ ta, các ngươi đều lui ra đi, không cần gác đêm.”
“…” Tiểu Lý Tử kinh ngạc, lập tức vui vẻ nói: “Tổng quản, ngài và Hoàng Thượng rốt cục…”
Tiểu Lý Tử cười tủm tỉm nhìn Lăng Tiêu, ám chỉ dày đặc, Lăng Tiêu run lên mấy cái, nhấc chân đá nhẹ hắn: “Chỉ có ngươi cao hứng, nếu biết, cũng nên dẫn người rời đi.”
Tiểu Lý Tử nghe vậy, hơi hơi dừng lại, lắc đầu nói: “Đây không được, tổng quản, Hoàng Thượng cho dù là nghỉ ngơi ở tẩm cung mình, cũng muốn các nô tài gác đêm, bằng không, nếu buổi tối muốn gọi người, các nô tài đều lui xuống, không gọi thấy người thì sao?”
Lăng Tiêu nhìn Tiểu Lý Tử, trên mặt Tiểu Lý Tử có chút nghi hoặc, ánh mắt luôn nhìn vào trong cung Lăng Tiêu, chỉ tiếc thân thể Lăng Tiêu đã chặn tầm mắt của Tiểu Lý Tử.
Tiểu Lý Tử nhíu mày, nghi hoặc càng sâu, Lăng Tiêu thấy vậy, cười nhạo một tiếng, từ bên hông móc ra lệnh bài, lạnh nhạt nói: “Thế nào? Tổng quản nói ngươi không tin, lệnh bài hoàng đế cho ta, Tiểu Lý Tử ngươi phải biết đi?”
Tiểu Lý Tử ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lệnh bài mạ vàng dưới ánh đèn, tỏa sáng rực rỡ, Tiểu Lý Tử cả kinh, dẫn đầu quỳ gối trước mặt Lăng Tiêu, Lăng Tiêu lạnh nhạt nói: “Còn không mau mau lui ra.”
“Dạ.” Tiểu Lý Tử không dám chậm trễ, mang theo mọi người lui xuống.
Lăng Tiêu ra ngoài nhìn trái phải, thấy chung quanh không có ai nữa, cảm thấy đắc ý, liền vào phòng thay thành đồ thái giám.
Thấy hoàng đế bị y kéo y phục tùy tiện nằm ở trên giường, Lăng Tiêu lo lắng hoàng đế sẽ bị cảm lạnh, lại quay trở lại đắp chăn cho mình, cũng cúi người đè góc chăn, đối diện hoàng đế đang hôn mê, Lăng Tiêu có chút cảm khái, không khỏi nhỏ giọng nói lời từ biệt: “Tạm biệt, Hoàng Thượng của ta.”
Nói xong, Lăng Tiêu thẳng lưng, xoay người, không hề chùn bước liền muốn đi tới cửa.
Đột nhiên, cổ tay bị người bắt lấy, lập tức một trận thiên toàn địa chấn, Lăng Tiêu kinh ngạc la một tiếng, đã bị đổ mạnh lên trên giường, miệng vết thương trước ngực đau đớn, y kêu đau một tiếng, liền nhìn thấy ở phía trên y đúng là hoàng đế bị y làm cho hôn mê…
Hoàng đế lúc này sắc mặt xanh đen, ánh mắt thật sâu mà lạnh như băng đang nhìn mình, môi mím chặt, toàn thân tản ra khí thế làm người sợ hãi, Lăng Tiêu kinh sợ mà cả người không thể cử động.
“Hoàng… Hoàng Thượng…”
Nhìn chung Lăng Tiêu ngày thường xảo ngôn lệnh sắc, lúc này cũng chỉ có thể lắp bắp nói không được một câu đầy đủ.
Xong!
Đây là suy nghĩ duy nhất của Lăng Tiêu vào giờ phút này.
Hoàng đế ánh mắt lạnh băng đảo qua toàn thân Lăng Tiêu, cuối cùng dừng hình ảnh trên lệnh bài bên hông y, hắn vươn tay từ bên hông Lăng Tiêu gỡ xuống lệnh bài mạ vàng kia, ánh mắt sâm sâm nhìn chằm chằm Lăng Tiêu.
“Trốn cung mới là mục đích ngươi mời trẫm qua đây đêm nay.”
Thanh âm hoàng đế lạnh như băng tuyết, toàn bộ rơi xuống lòng Lăng Tiêu, khiến Lăng Tiêu lạnh cả người.
“Nô… Nô tài…” Lăng Tiêu rất muốn nói dối, lại tìm không thấy bất kì từ ngữ gì để biện hộ cho bản thân.
Đang lo lắng, Lăng Tiêu đột nhiên cảm thấy đầu có chút chóng mặt, trước mắt hết thảy bắt đầu mơ hồ, thân thể mới còn lạnh run nhưng dần dần nóng rực.
Lăng Tiêu lắc đầu muốn nhìn rõ khung cảnh trước mặt, lại phát hiện hoàng đế bên trên mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi đỏ, mỗi một biểu tình mỗi một động tác, đều mang theo mê hoặc trí mạng.
Giữa môi khép mở, lại lộ ra gợi cảm như đòi mạng, khiến Lăng Tiêu có loại xúc động muốn bắt lấy đôi môi ấy, Lăng Tiêu nuốt một ngụm nước bọt, hô hấp từ từ biến thành ồ ồ.
Hoàng đế nhìn tiểu thái giám trước mặt, hai gò má y ửng đỏ, khẽ cau mày, ánh mắt mê ly, môi răng khép mở, phun ra tiếng thở dốc mê người.
Gãi ngứa lòng người, ánh mắt của y mị hoặc nhìn về phía mình, trong mắt tràn ngập khát cầu, đây là lời mời không tiếng động với mình.
Hoàng đế ánh mắt trầm trầm, trong mắt từ từ hiện lên dục vọng khiến người sợ hãi, nhưng hắn vẫn chỉ nhìn chằm chằm Lăng Tiêu cũng không hề đụng tới, như đang chờ đợi điều gì.
Lăng Tiêu khát cầu không được thư giải, thân thể càng ngày càng nóng, thứ bên dưới cũng càng sưng tấy, y khổ khăn quay cuồng thân thể, cọ xát đệm chăn dưới thân, khổ sở cắn chặt môi dưới.
“Đến tột cùng là sao… ưm a…” Y thở ra một hơi nóng rực, thân thể khi cọ xát đến da thịt hoàng đế, lời nói nghi hoặc nháy mắt biến thành rên rỉ cao vút.
Thật… Thật thoải mái…
Lăng Tiêu toàn thân mềm yếu, xụi lơ trên giường, thở dốc dồn dập, y chưa bao giờ biết, da thịt chạm nhau, lại thoải mái đến thế.
Lăng Tiêu vặn vẹo thân thể, nhìn khuôn ngực trần trụi của hoàng đế, trong mắt sáng lên, toát ra nỗi nhớ da diết, ánh mắt này tựa như một con sói nhìn thấy thịt, kêu gào muốn ngậm thịt vào trong miệng.
Y giãy dụa bò lên, hai tay vuốt ve da thịt trần trụi của hoàng đế, mê muội cảm nhận sức mạnh ẩn chứa trong cơ ngực, nhanh chóng điên cuồng hôn lên một mảnh da thịt kia.
“Ân…” Hoàng đế khẽ rên một tiếng, xoay người áp chế Lăng Tiêu, động tác mang chút thô lỗ, liên lụy đến vết thương trước ngực Lăng Tiêu, đau đớn khiến Lăng Tiêu tỉnh về một tia lý trí, Lăng Tiêu mờ mịt mở mắt nhìn hoàng đế, có chút không rõ lí do: “Ta… Là làm sao vậy… ưm…”
Âm cuối, đã bị hoàng đế nuốt vào trong miệng toàn bộ, hắn bắt lấy đôi môi sưng đỏ của tiểu thái giám, tàn sát bừa bãi hấp thu hương thơm trong miệng tiểu thái giám, đùa giỡn tiểu thái giám đến thở dốc liên tục, ngâm nga không ngừng.
Lăng Tiêu lúc đầu còn có chút giãy dụa, cuối cùng lại như đắm chìm trong sự triền miên ấy.
Tay đẩy hoàng đế cũng đổi thành ôm cổ của hắn, miệng lưỡi chống đối, cuối cùng cũng đi theo hoàng đế dây dưa lẫn nhau.
Tác giả :
Mao Điểu