Con Đường Nghịch Tập Của Vật Hi Sinh
Chương 25: Giấy viết thư nghịch thiên
“Muốn ta giúp ngươi, có thể.” Lăng Tiêu trong lòng có kế, liền thả mồi.
Mạc Khởi trên mặt vui vẻ, vội vàng đứng lên, ngưỡng khuôn mặt xanh tím giao nhau, ánh mắt khát cầu nhìn Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu khẽ liếc nàng nói: “Có điều kiện, ngươi phải giúp ta làm một chuyện…”
Mạc Khởi bĩu môi bất mãn: “Còn muốn ta giúp ngươi làm việc?!”
Lăng Tiêu liếc nàng hỏi: “Vậy ngươi có làm hay không?”
Mạc Khởi cắn răng: “Làm.”
“Rất tốt.” Lăng Tiêu vừa lòng cười.
Trong phủ Tể tưởng, tình cảnh bi thảm.
Công tử Lan Úy trong phủ ngày trước bị gia phó phát hiện hôn mê ở cửa nhà.
Tể tướng vội vàng để người đưa Lan Úy vào nhà, tìm đại phu tốt nhất kinh thành đến xem.
Nhưng công tử Lan Úy đến nay vẫn còn hôn mê chưa tỉnh.
Tể tướng canh giữ trong phòng Lan Úy, sầu trắng đầu, nhìn Lan Úy mặt tái nhợt trên giường, càng liên tục thở dài liên tục lắc đầu.
Trên người Lan Úy có nhiều chỗ bỏng, quần áo bị cháy rách tung toé, bộ dáng hắn như là đã trải qua một trận hoả hoạn, mấy ngày qua nơi mà nghe nói bị hỏa hoạn, chỉ có một chỗ, chính là chỗ tổng quản thái giám trong cung, mà khi Lan Úy bị phát hiện té xỉu ở cửa, trên người đang bọc y phục đỏ thêu tường vân của tổng quản thái giám.
Dấu hiệu đó đều đủ để cho thấy Lan Úy hai ngày này đi hoàng cung!
Nhưng lúc trước Lan Úy rời nhà, Tể tướng vẫn nhớ rõ, trên mặt hắn thần thái phi dương, còn nói với mình, chỉ ra ngoài du ngoạn hai ngày.
Du ngoạn này… lại chơi đến trong hoàng cung… còn bọc y phục tổng quản thái giám mang theo một thân thương tích trở về!
Tể tướng có lòng trách cứ nhi tử, nhưng mà, Lan Úy đến nay chưa tỉnh, ông cho dù có ngàn vạn trách cứ cũng chỉ có thể nuốt vào bụng.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Lan Úy, Tể tướng đau lòng vạn phần, có lòng bất bình cho nhi tử, lại căn bản không biết Lan Úy đã xảy ra chuyện gì!
Hơn nữa, tổng quản thái giám ở hậu cung, hậu cung mà không được hoàng đế cho phép thì sẽ không cho bất kì nam tử nào tiến vào!
Điều này khiến Tể tướng sao mà dám lộ ra.
Chỉ phải nói tránh, Lan Úy từ sau lần tiến cung diện thánh trước kia liền ốm bệnh tại nhà, chưa từng ra ngoài.
Mà tất cả chuyện xảy ra chỉ phải chờ nhi tử khiến ông không bớt lo tỉnh lại mới có thể làm rõ ràng.
Tể tướng đứng ở bên giường, lo lắng nhìn Lan Úy, chầm chậm thở dài, cúi người dịch dịch góc chăn cho hắn.
“Đại nhân.” Đột nhiên ở cửa truyền đến tiếng kêu to của tiểu tư.
Tể tướng hơi nhìn ra ngoài nói: “Tiến vào.”
Tiểu tư từ ngoài bước vào, trong tay nâng một phong thư đưa cho Tể tướng: “Đại nhân, trong cung đưa thư tới, nói là cho công tử Lan Úy.”
Tể tướng vươn tay nhận thư, nhíu mày nghi hoặc, trong cung sẽ có ai truyền tin cho Úy nhi?
Nghĩ, Tể tướng mở thư, bất chợt sắc mặt khẩn trương, ông đột nhiên thu thư lại, nhìn tiểu tư hỏi: “Người truyền tin đâu?”
“Đã đi rồi.” Tiểu tư cung kính đáp.
“Vậy có người nào khác xem qua phong thư này hay chưa?” Tể tướng hỏi.
Tiểu tư lắc đầu: “Vừa đưa tới, tiểu nhân liền đưa đến cho đại nhân ngài, cũng không có ai khác xem qua.”
Tể tướng nghe vậy thở dài một hơi, bình tĩnh một ít, khoát tay nói:: “Được rồi, ngươi đi xuống đi!”
Chờ tiểu tư rời đi, Tể tướng lại cầm thư trong tay lặp đi lặp lại nhìn mấy lần, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Đúng lúc này, người trong ổ chăn giật giật, chậm rãi mở mắt, Tể tướng thấy thế, ánh mắt nghiêm khắc nhìn phía Lan Úy đang tỉnh dậy.
Lan Úy mơ mơ màng màng nhìn thân ảnh Tể tướng, an lòng một phần, thanh âm khàn khàn kêu to một câu: “Phụ thân.”
“Ta đã về rồi sao?” Lan Úy ho khan, nhìn quanh mình, giãy dụa ngồi dậy.
“Ngươi lần này là may mắn trở về!” Tể tướng lãnh trào.
Lan Úy sửng sốt, trong lòng biết mình lần này gây họa, liền giãy dụa xuống đất quỳ gối trước mặt Tể tướng nói: “Phụ thân, hài nhi biết sai rồi.”
“Biết sai? Ngươi đây gọi là biết sai!” Tể tướng đột nhiên vứt giấy viết thư trong tay ở trước mặt Lan Úy, trên mặt một mảnh tức giận.
Lan Úy sửng sốt, không rõ lí do, liền nhặt lên giấy viết thư xem, ngạc nhiên trừng lớn mắt: “Phụ thân… Này…”
“Lúc trước ta đã cảnh cáo, đừng tiếp cận nữ nhân Mạc Khởi kia nữa, nàng tâm thuật bất chính, căn bản không xứng với ngươi! Ngươi không nghe, lần này ngươi giỏi rồi, thế nhưng còn vì nàng mà đi ám sát Lăng Tiêu! Cũng bởi vì nàng nói không thích Lăng Tiêu! Còn bởi vậy mà biến mình thành một thân thương tích!”
“Ta… Ta không có, phụ thân…” Lan Úy nhíu mày giải thích, trong lòng nghi hoặc, thư này là chữ viết của Khởi Khởi không sai, nhưng nàng sao lại viết phong thư này.
Hai hôm nay hắn rõ ràng là bị Lăng Tiêu giam cầm, trong phong thư này lại nói mình và nàng ở cùng một chỗ…
Rõ ràng là mình muốn giúp nàng đi áp chế Lăng Tiêu, vì sao Khởi Khởi lại nói tất cả đều bởi vì nàng, chẳng lẽ nàng sợ mình bị phụ thân trách cứ hay sao?
“Ngươi còn ước hẹn với nàng muốn cùng nhau rời đi? Giỏi, rất giỏi, Lan Úy, ngươi vì một nữ nhân mà không để ý đến an nguy của phủ Tể tướng, không để ý đến thân phụ mẫu tóc đã trắng xóa của ngươi! Ngươi! Ngươi giỏi lắm!”
Tể tướng tức sùi bọt mép, run rẩy chỉ vào Lan Úy, bộ dáng vô cùng đau đớn.
Lan Úy chột dạ áy náy, hắn quả thật có nghĩ qua muốn đưa Mạc Khởi cao chạy xa bay, nhưng Mạc Khởi cự tuyệt hắn, cũng không phải ước hẹn cùng nhau rời đi như trong thư…
Khởi Khởi vì sao phải vào thời gian này mà viết một phong thư như vậy, phong thư này có phải đang hẹn hắn cùng nhau rời đi hay không?
Lan Úy mắt lóe lóe, liền nghe thấy Tể tướng cả giận nói: “Lan Úy, ngươi nhớ rõ cho ta, Mạc Khởi kia trước đây ngươi không thể đụng vào, hiện tại ngươi càng thêm không thể đụng vào! Nàng được hoàng đế lật bài tử, cho dù hoàng đế không thích nàng cả đời không chạm nàng, nàng cũng là nữ nhân của hoàng đế! Ai cũng không thể động!”
“Ngươi nghe rõ chưa!” Tể tướng giọng điệu nghiêm khắc.
Lan Úy cắn răng rũ mắt, trên mặt một mảnh thống khổ do dự, Tể tướng nhìn mà bỗng giật mình hiểu rõ điều gì, ông lui về phía sau hai bước, giận đến đỏ bừng cả mặt: “Nhi tử mà ta tự tay dạy bảo mười bảy năm đã vậy còn quá không nên thân như thế!”
“Phụ thân…” Lan Úy nhẹ giọng, cúi đầu đỏ hai mắt.
Tể tướng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, xoay người ra khỏi cửa phòng, khép mạnh cửa phòng lại, dặn dò: “Đi tìm thêm vài người cho ta, giám sát chặt chẽ công tử cho ta, không cho phép hắn rời khỏi cửa phòng nửa bước.”
“Dạ, đại nhân.”
Lan Úy nhìn ngoài cửa canh gác tầng tầng, vô lực mà suy yếu tựa vào bên giường, phong thư này đúng là Khởi Khởi viết, nhưng nội dung thư không có cái nào là đúng, mà ngay cả ước hẹn cùng nhau rời đi cũng không cho thời gian… Nàng chẳng lẽ thật sự không muốn rời đi với hắn, cả phong thư đều hái Lăng Tiêu đầu sỏ gây tội ra ngoài, đây là Khởi Khởi thiên vị Lăng Tiêu hay sao?
Là đang nhắc nhở hắn, đừng ghi hận chuyện Lăng Tiêu làm với hắn, đừng tự mình dùng lực lượng của phủ Tể tướng để trả thù Lăng Tiêu hay sao!
Vì sao? Hắn bị sỉ nhục như vậy… Hơn nữa lần này là thiếu chút nữa đã chết a! (Éo Lì: Ủa? Vậy đứa nào tự phóng hỏa rồi mém chết vậy?)
Lan Úy thống khổ nhắm lại hai mắt, vừa nhắm mắt, trước mắt lại hiện ra hình ảnh Lăng Tiêu vào thời khắc cuối cùng vọt vào trong lửa cứu hắn ra ngoài, Lan Úy đột nhiên mở mắt, oán hận nắm tay đập về phía ván giường!
Lăng Tiêu, đúng là nam nhân âm hồn bất tán!
Lăng Tiêu bị Lan Úy nhắc tới, lúc này tâm tình lại có chút hảo quay về Ninh Hiên cung của mình.
Một phong thư của Mạc Khởi đã giải quyết một nan đề cho y.
Phong thư này, có thể khiến Tể tướng đại nhân triệt để dời lực chú ý của ông từ trên người mình, chuyển qua con ông ta cùng Mạc Khởi.
Mà Lan Úy, cũng sẽ vì phong thư này, tạm thời sẽ không trả thù mình, dù sao hắn yêu Mạc Khởi như vậy, người mà Mạc Khởi “thiên vị” thì sao có đạo lý trả thù được.
Lăng Tiêu tâm tình hảo liền mỉm cười, xem ra Mạc Khởi này hảo hảo lợi dụng vẫn có chút tác dụng.
Lăng Tiêu một đường lắc lư về tẩm cung, đẩy cửa phòng mình ra, gác hai tay có chút ra oai đi vào.
Đi vào y lại phát hiện trong phòng có một người đang ngồi.
Áo choàng đen mạ vàng, tóc chải cẩn thận tỉ mỉ, khuôn mặt tuấn lãng, mang theo nghiêm túc, người nọ đúng là hoàng đế vốn phải đang phê duyệt tấu chương ở Ngự Thư phòng!
Lăng Tiêu tươi cười cứng đờ, đầu gối mềm nhũn, tự động quỳ trên mặt đất, ở trước mặt hoàng đế, hành lễ với hắn: “Hoàng Thượng vạn tuế.”
Mạc Khởi trên mặt vui vẻ, vội vàng đứng lên, ngưỡng khuôn mặt xanh tím giao nhau, ánh mắt khát cầu nhìn Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu khẽ liếc nàng nói: “Có điều kiện, ngươi phải giúp ta làm một chuyện…”
Mạc Khởi bĩu môi bất mãn: “Còn muốn ta giúp ngươi làm việc?!”
Lăng Tiêu liếc nàng hỏi: “Vậy ngươi có làm hay không?”
Mạc Khởi cắn răng: “Làm.”
“Rất tốt.” Lăng Tiêu vừa lòng cười.
Trong phủ Tể tưởng, tình cảnh bi thảm.
Công tử Lan Úy trong phủ ngày trước bị gia phó phát hiện hôn mê ở cửa nhà.
Tể tướng vội vàng để người đưa Lan Úy vào nhà, tìm đại phu tốt nhất kinh thành đến xem.
Nhưng công tử Lan Úy đến nay vẫn còn hôn mê chưa tỉnh.
Tể tướng canh giữ trong phòng Lan Úy, sầu trắng đầu, nhìn Lan Úy mặt tái nhợt trên giường, càng liên tục thở dài liên tục lắc đầu.
Trên người Lan Úy có nhiều chỗ bỏng, quần áo bị cháy rách tung toé, bộ dáng hắn như là đã trải qua một trận hoả hoạn, mấy ngày qua nơi mà nghe nói bị hỏa hoạn, chỉ có một chỗ, chính là chỗ tổng quản thái giám trong cung, mà khi Lan Úy bị phát hiện té xỉu ở cửa, trên người đang bọc y phục đỏ thêu tường vân của tổng quản thái giám.
Dấu hiệu đó đều đủ để cho thấy Lan Úy hai ngày này đi hoàng cung!
Nhưng lúc trước Lan Úy rời nhà, Tể tướng vẫn nhớ rõ, trên mặt hắn thần thái phi dương, còn nói với mình, chỉ ra ngoài du ngoạn hai ngày.
Du ngoạn này… lại chơi đến trong hoàng cung… còn bọc y phục tổng quản thái giám mang theo một thân thương tích trở về!
Tể tướng có lòng trách cứ nhi tử, nhưng mà, Lan Úy đến nay chưa tỉnh, ông cho dù có ngàn vạn trách cứ cũng chỉ có thể nuốt vào bụng.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Lan Úy, Tể tướng đau lòng vạn phần, có lòng bất bình cho nhi tử, lại căn bản không biết Lan Úy đã xảy ra chuyện gì!
Hơn nữa, tổng quản thái giám ở hậu cung, hậu cung mà không được hoàng đế cho phép thì sẽ không cho bất kì nam tử nào tiến vào!
Điều này khiến Tể tướng sao mà dám lộ ra.
Chỉ phải nói tránh, Lan Úy từ sau lần tiến cung diện thánh trước kia liền ốm bệnh tại nhà, chưa từng ra ngoài.
Mà tất cả chuyện xảy ra chỉ phải chờ nhi tử khiến ông không bớt lo tỉnh lại mới có thể làm rõ ràng.
Tể tướng đứng ở bên giường, lo lắng nhìn Lan Úy, chầm chậm thở dài, cúi người dịch dịch góc chăn cho hắn.
“Đại nhân.” Đột nhiên ở cửa truyền đến tiếng kêu to của tiểu tư.
Tể tướng hơi nhìn ra ngoài nói: “Tiến vào.”
Tiểu tư từ ngoài bước vào, trong tay nâng một phong thư đưa cho Tể tướng: “Đại nhân, trong cung đưa thư tới, nói là cho công tử Lan Úy.”
Tể tướng vươn tay nhận thư, nhíu mày nghi hoặc, trong cung sẽ có ai truyền tin cho Úy nhi?
Nghĩ, Tể tướng mở thư, bất chợt sắc mặt khẩn trương, ông đột nhiên thu thư lại, nhìn tiểu tư hỏi: “Người truyền tin đâu?”
“Đã đi rồi.” Tiểu tư cung kính đáp.
“Vậy có người nào khác xem qua phong thư này hay chưa?” Tể tướng hỏi.
Tiểu tư lắc đầu: “Vừa đưa tới, tiểu nhân liền đưa đến cho đại nhân ngài, cũng không có ai khác xem qua.”
Tể tướng nghe vậy thở dài một hơi, bình tĩnh một ít, khoát tay nói:: “Được rồi, ngươi đi xuống đi!”
Chờ tiểu tư rời đi, Tể tướng lại cầm thư trong tay lặp đi lặp lại nhìn mấy lần, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Đúng lúc này, người trong ổ chăn giật giật, chậm rãi mở mắt, Tể tướng thấy thế, ánh mắt nghiêm khắc nhìn phía Lan Úy đang tỉnh dậy.
Lan Úy mơ mơ màng màng nhìn thân ảnh Tể tướng, an lòng một phần, thanh âm khàn khàn kêu to một câu: “Phụ thân.”
“Ta đã về rồi sao?” Lan Úy ho khan, nhìn quanh mình, giãy dụa ngồi dậy.
“Ngươi lần này là may mắn trở về!” Tể tướng lãnh trào.
Lan Úy sửng sốt, trong lòng biết mình lần này gây họa, liền giãy dụa xuống đất quỳ gối trước mặt Tể tướng nói: “Phụ thân, hài nhi biết sai rồi.”
“Biết sai? Ngươi đây gọi là biết sai!” Tể tướng đột nhiên vứt giấy viết thư trong tay ở trước mặt Lan Úy, trên mặt một mảnh tức giận.
Lan Úy sửng sốt, không rõ lí do, liền nhặt lên giấy viết thư xem, ngạc nhiên trừng lớn mắt: “Phụ thân… Này…”
“Lúc trước ta đã cảnh cáo, đừng tiếp cận nữ nhân Mạc Khởi kia nữa, nàng tâm thuật bất chính, căn bản không xứng với ngươi! Ngươi không nghe, lần này ngươi giỏi rồi, thế nhưng còn vì nàng mà đi ám sát Lăng Tiêu! Cũng bởi vì nàng nói không thích Lăng Tiêu! Còn bởi vậy mà biến mình thành một thân thương tích!”
“Ta… Ta không có, phụ thân…” Lan Úy nhíu mày giải thích, trong lòng nghi hoặc, thư này là chữ viết của Khởi Khởi không sai, nhưng nàng sao lại viết phong thư này.
Hai hôm nay hắn rõ ràng là bị Lăng Tiêu giam cầm, trong phong thư này lại nói mình và nàng ở cùng một chỗ…
Rõ ràng là mình muốn giúp nàng đi áp chế Lăng Tiêu, vì sao Khởi Khởi lại nói tất cả đều bởi vì nàng, chẳng lẽ nàng sợ mình bị phụ thân trách cứ hay sao?
“Ngươi còn ước hẹn với nàng muốn cùng nhau rời đi? Giỏi, rất giỏi, Lan Úy, ngươi vì một nữ nhân mà không để ý đến an nguy của phủ Tể tướng, không để ý đến thân phụ mẫu tóc đã trắng xóa của ngươi! Ngươi! Ngươi giỏi lắm!”
Tể tướng tức sùi bọt mép, run rẩy chỉ vào Lan Úy, bộ dáng vô cùng đau đớn.
Lan Úy chột dạ áy náy, hắn quả thật có nghĩ qua muốn đưa Mạc Khởi cao chạy xa bay, nhưng Mạc Khởi cự tuyệt hắn, cũng không phải ước hẹn cùng nhau rời đi như trong thư…
Khởi Khởi vì sao phải vào thời gian này mà viết một phong thư như vậy, phong thư này có phải đang hẹn hắn cùng nhau rời đi hay không?
Lan Úy mắt lóe lóe, liền nghe thấy Tể tướng cả giận nói: “Lan Úy, ngươi nhớ rõ cho ta, Mạc Khởi kia trước đây ngươi không thể đụng vào, hiện tại ngươi càng thêm không thể đụng vào! Nàng được hoàng đế lật bài tử, cho dù hoàng đế không thích nàng cả đời không chạm nàng, nàng cũng là nữ nhân của hoàng đế! Ai cũng không thể động!”
“Ngươi nghe rõ chưa!” Tể tướng giọng điệu nghiêm khắc.
Lan Úy cắn răng rũ mắt, trên mặt một mảnh thống khổ do dự, Tể tướng nhìn mà bỗng giật mình hiểu rõ điều gì, ông lui về phía sau hai bước, giận đến đỏ bừng cả mặt: “Nhi tử mà ta tự tay dạy bảo mười bảy năm đã vậy còn quá không nên thân như thế!”
“Phụ thân…” Lan Úy nhẹ giọng, cúi đầu đỏ hai mắt.
Tể tướng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, xoay người ra khỏi cửa phòng, khép mạnh cửa phòng lại, dặn dò: “Đi tìm thêm vài người cho ta, giám sát chặt chẽ công tử cho ta, không cho phép hắn rời khỏi cửa phòng nửa bước.”
“Dạ, đại nhân.”
Lan Úy nhìn ngoài cửa canh gác tầng tầng, vô lực mà suy yếu tựa vào bên giường, phong thư này đúng là Khởi Khởi viết, nhưng nội dung thư không có cái nào là đúng, mà ngay cả ước hẹn cùng nhau rời đi cũng không cho thời gian… Nàng chẳng lẽ thật sự không muốn rời đi với hắn, cả phong thư đều hái Lăng Tiêu đầu sỏ gây tội ra ngoài, đây là Khởi Khởi thiên vị Lăng Tiêu hay sao?
Là đang nhắc nhở hắn, đừng ghi hận chuyện Lăng Tiêu làm với hắn, đừng tự mình dùng lực lượng của phủ Tể tướng để trả thù Lăng Tiêu hay sao!
Vì sao? Hắn bị sỉ nhục như vậy… Hơn nữa lần này là thiếu chút nữa đã chết a! (Éo Lì: Ủa? Vậy đứa nào tự phóng hỏa rồi mém chết vậy?)
Lan Úy thống khổ nhắm lại hai mắt, vừa nhắm mắt, trước mắt lại hiện ra hình ảnh Lăng Tiêu vào thời khắc cuối cùng vọt vào trong lửa cứu hắn ra ngoài, Lan Úy đột nhiên mở mắt, oán hận nắm tay đập về phía ván giường!
Lăng Tiêu, đúng là nam nhân âm hồn bất tán!
Lăng Tiêu bị Lan Úy nhắc tới, lúc này tâm tình lại có chút hảo quay về Ninh Hiên cung của mình.
Một phong thư của Mạc Khởi đã giải quyết một nan đề cho y.
Phong thư này, có thể khiến Tể tướng đại nhân triệt để dời lực chú ý của ông từ trên người mình, chuyển qua con ông ta cùng Mạc Khởi.
Mà Lan Úy, cũng sẽ vì phong thư này, tạm thời sẽ không trả thù mình, dù sao hắn yêu Mạc Khởi như vậy, người mà Mạc Khởi “thiên vị” thì sao có đạo lý trả thù được.
Lăng Tiêu tâm tình hảo liền mỉm cười, xem ra Mạc Khởi này hảo hảo lợi dụng vẫn có chút tác dụng.
Lăng Tiêu một đường lắc lư về tẩm cung, đẩy cửa phòng mình ra, gác hai tay có chút ra oai đi vào.
Đi vào y lại phát hiện trong phòng có một người đang ngồi.
Áo choàng đen mạ vàng, tóc chải cẩn thận tỉ mỉ, khuôn mặt tuấn lãng, mang theo nghiêm túc, người nọ đúng là hoàng đế vốn phải đang phê duyệt tấu chương ở Ngự Thư phòng!
Lăng Tiêu tươi cười cứng đờ, đầu gối mềm nhũn, tự động quỳ trên mặt đất, ở trước mặt hoàng đế, hành lễ với hắn: “Hoàng Thượng vạn tuế.”
Tác giả :
Mao Điểu