Con Đường Đưa Tiễn Đầy Hoa
Chương 20: Trước khi khoản khắc sau ập đến
Ít nhất thì Tân Thần nói đúng về một mặt nào đó, sự hiểu biết của anh về cô chỉ dừng lại ở một giai đoạn nào đó. Cho dù xem tất cả các topic về cô một cách tỉ mỉ để t tượng hành trình trong mấy năm nay nhưng anh chẳng tài nào chạm đến trái tim cô.
Tối nay Tân Thần không có kế hoạch gì, chỉ nghĩ rằng Tần Dịch sáng mai sẽ đi Mĩ công tác, lát nữa Đới Duy Phàm đưa chị ấy về nhà thì có nên để cho họ có chút thời gian riêng bên nhau.
Sau khi rời khỏi nhà bác, cô cầm di động, vừa đi vừa uể oải lật xem danh bạ, bỗng dưng phát hiện ra muốn tìm một người ở cạnh để giết thời gian không dễ tí nào. Lúc học đại học, tính cách cô khá cô độc, không có bạn học nào thân thiết. Sau khi đi làm, bắt đầu học cách hòa bình, cho dù là công việc nào cũng chung sống hòa thuận với người xung quanh, nhưng đã không còn hứng thú thân thiết với ai nữa. Trong diễn đàn bạn bè cũng đi du ngoạn định kì với nhau nhiều, nhưng tinh thần chỉ hạn chế trên đường đi và trên mạng, trong cuộc sống rất ít khi liên lạc.
Cô đang định đi xem phim một mình thì di động đã reo vang. Cô cầm lên xem, là một moderator có nickname là “Bảo Mạt” gọi đến. Năm nay họ đã đi Tây Tạng chung và có số điên thoại của nhau, nhưng gần như chưa từng gọi điện thoại bao giờ. Cô vội nghe máy, “Chào anh”.
“Hợp Hoan, dạo này sao cô mất tích thế? Không thấy topic mà A Phong đăng lên diễn đàn sao? Cậu ta mới từ Chu Phong về đấy, bọn tôi đã hẹn tối nay tụ tập ở quán bar Forever của cậu ta. Mọi người cũng muốn tiện thể mở tiệc tiễn cô luôn”.
Hôm này Tân Thần đăng topic tăng hoa, đại khái cũng nói qua về việc mình chuẩn bị đi nơi khác. Cô biết Lộ Phi cũng có tham gia nên cũng không đăng nhập vào nữa, lại thêm ngày nào cũng tăng ca ở công ty quảng cáo để sửa hình ảnh, thực sự cũng không rảnh rỗi để đăng ký tham gia du ngoạn. “Dạo này tôi có việc bận quá phải làm gấp, không nhìn thấy. Xin lỗi, tôi đến ngay đây”.
Forever là nơi tụ tập của diễn đàn du lịch mà cô tham gia. Mọi người tự chia thành mấy phái, có người thích kiểu thử thách như leo núi vượt suối…có người chỉ đơn thuần thích đi xe tự lái, có người thích kiểu thám hiểm núi ôn hòa hơn, có điều đại đa số đều có cùng điểm chung, chính là yêu thích nhiếp ảnh, A Phong ông chủ của quán bar Forerver cũng được xem là member kì cựu của diễn đàn này. Mọi người thỉnh thoảng mượn quán bar của anh để tụ tập, giao lưu những câu chuyện, tin tức du lịch, trong đó có nội dung rất quan trọng là chia sẻ và bình luận các tấm ảnh được chụp trong quá trình du lịch.
Lúc Tân Thần đến dó thì quán bar chỉ có lầu dưới là dành riêng cho khách khác, dưới ánh nến u tối có vài vị khách lẻ đang ngồi. Cô lên thẳng lầu trên. Bên trong gần như đã đầy người, trên màn chiếu đang chiếu những tấm ảnh ở Chu Phong, do A Phong và vài người bạn chụp được. Phong cảnh hùng tráng đẹp đẽ ấy khiến cho tất cả mọi người đều nín thở.
Tân Thần tìm mộ chỗ tối lặng lẽ ngồi xuống, gật đầu chào với mấy người xung quanh, rồi chăm chú xem ảnh.
Lần này có hai nhóm đi Tây Tạng. Tân Thần tham gia tuyến đường tự lái cùng các bạn mạng ở thành phố này, đi Xuyên Tạng và về bằng tuyến đường Thanh Tạng. Đường đi cũng khá gian khổ, có điều so với hành trình của A Phong và các người bạn mạng ở các tỉnh khác thì đã rất dễ chịu rồi. Họ đều là những người yêu thích leo núi nghiệp dư ở các nơi và làm đủ mọi nghề nghiệp trên đất nước, có ước mơ được leo lên Chu Phong. Hẹn nhau đến thẳng đại bản doanh Chu Phong có độ cao 5.200 mét so với mực nước biển, đợi khoảng gần một tháng để tập làm quen, trong khoảng thời gian đó còn di chuyển đến nơi đóng trại số ba cao hơn mặt nước biển 6.300 mét – vào lúc không phải là mùa leo núi thì ở đó là vị trí cao nhất có người tồn tại.
A Phong giải thích đơn giản, giới thiệu địa điểm chụp ảnh, độ cao mặt nước biển, thông số kĩ thuật. Có điều mọi người rõ ràng là có hứng với cuộc sống ở Chu Phong hơn, điều không ngờ rằng ở đó lại có một gia đình người ngoại quốc, có cả trẻ em, thong thả ngồi trước cửa lều phơi nắng, đến khi chiếu xong hình ảnh, lập tức có bao nhiêu câu hỏi được nêu ra. A Phong trả lời từng câu một, sau đó đến lượt Mạt Bảo, đội trưởng nhóm đi bằng xe tự lái lên kể về hành trình của họ.
A Phong đến ngồi cạnh Tân Thần, cười nói: “Hợp Hoan, kiêu quá rồi nhé, topic anh đăng mà em cũng không trả lời, cẩn thận lát nữa phạt rượu nhé”.
“Mấy hôm nay em bận quá nên không lên diễn đàn. Uống rượu ở chỗ anh thì không sợ. Dù sao nhờ ơn Địch Tử mà dù có uống say, anh cũng phải đưa em về. Em báo Địch Tử một tiếng đã”.Tân Thần lấy di động ra gọi cho Tân Địch, sau đó tiện tay đưa điện thoại cho anh, “Báo cáo Địch Tử đi, mấy hôm trước chị còn hỏi sao anh chưa về nữa đấy”.
Lộ Phi dừng chân dưới đầu cầu thang. Trên màn chiếu hiện ra tấm ảnh sáu nam hai nữ bao gồm cả Tân Thần đứng đó, đều mặc áo pull, đứng mỉm cười trước hai chiếc xe vượt địa hình.
Gần đây anh không nhìn thấy Tân Thần, chỉ ghe Tân Địch kể cô mải mê tăng ca ở công ty quảng cáo. Còn anh sau khi bàn giao công việc sắp tiếp nhận, cũng vô cùng bận rộn.
Sau khi anh tốt nghiệp đã bắt đầu làm việc trong công ty đầu tư của Mỹ. Trong hoàn cảnh làm việc ở Mỹ, anh hiếm khi gặp những gương mặt Châu Á, nhưng rất nhanh chóng có được sự tán thưởng của cấp trên. Cơ hội và áp lực bày ra trước mắt anh hoàn toàn khác với các đồng nghiệp Mỹ. Trong khoảng thời gian gần một năm, anh đi công tác khắp mọi nơi, xử lý độc lập những công việc về đầu đầu tư tổng hợp và rất phức tạp.
Sau khi về nước lại gặp đúng thời điểm kinh tế quốc nội đang trên đà tăng trưởng nhanh chóng, cơ hội đầu tư phát triển, nghiệp vụ ở chi nhánh Bắc Kinh tăng trưởng thần tốc dưới bàn tay anh. Nhưng phải quen biết với các cấp chính phủ và đủ mọi doanh nghiệp lớn bé, đối với anh mà nói, cũng là một kinh nghiệm hoàn toàn mới mẻ. Hoàn cảnh luật pháp đang kiên toàn, quan hệ giữa người và người rất kì diệu. các chính sách đầu tư ở các địa phương, thuế và pháp luật mang tính địa phương phức tạp…như một mê cung khiến anh và đồng nghiệp không thể không dồn hết sức lực vào để nghiên cứu kỹ càng.
Sau khi Lộ Phi quyết định ở lại đây làm việc, dự định ban đầu là mượn vốn, tự thành lập một công ty đầu tư, từ mô hình kỹ thuật cao trở thành doanh nghiệp lớn, thử đưa khái niệm đầu tư vào. Anh tự tin kinh nghiệm khống chế nguy cơ trong công việc của mình là rất phong phú, chỉ là giai đoạn khởi đầu bao giờ cũng khó khăn.
Anh quen Vương Phong trong một dịp tình cờ. Vương Phong xuất thân bần hàn, ánh mắt sắc sảo là một đại gia của thành phố do nắm bắt được thời cơ mà tay trắng lập nên sự nghiệp, thậm chí quá khứ từng dính vào kiện tụng cũng đã trở thành điển hình trong giới doanh nghiệp. Họa và phúc luôn đi đôi, một vụ kiện cũng đã khiến phu nhân của ông ta là Tử Hoa Anh trở nên nối tiếng lẫy lừng hơn bao giờ hết. Công ty không những không bị suy chuyển mà còn phất lên nhanh chóng. Còn ông ta lui về phía sau, bắt dầu ngẫm lại bản thân, làm việc khiêm tốn, dốc sức nghiên cứu hình thế kinh tế và chính sách quốc gia. Hai người trò chuyện với nhau , phát hiện đôi bên đều có những điểm giống nhau đến bất ngờ về lý thuyết khái niệm và nhận thức.
Cũng thông qua Vương Phong mà Lộ Phi mới hiểu được, hiện nay những nhà tư bản đai lục có động hướng thần bí, vốn đầu tư lớn, họ chủ trương dùng chính sách “chắc ăn” về mặt đầu tư, nên lợi nhuận cũng chỉ theo một mô thức duy nhất. Vương Phong cũng muốn gấpút thoát khỏi kiểu phát triển nghiệp vụ dựa vào tình thân, danh tiếng, truyền tai nhau, để đưa công ty lên một mô hình vận hành theo quy phạm.
Khi Vương Phong đề nghi hợp tác, Lộ Phi không hề ngạc nhiên- tuy gia nhập vào một doanh nghiệp tư nhân thuần túy là lựa chọn mà anh chưa bao giờ nghĩ tới. Nhưng có sự trao đổi trước đó, hầu người gần như rất hợp với nhau, nên đã có ý hợp tác suôn sẻ.
Vương Phong giới thiệu vợ mình là Tử Hoa Anh cho Lộ Phi gặp, bàn chi tiết về việc hợp tác. Hôm nay là ngày cuối cùng, anh nhậm chức tổng giám đốc công ty đầu tư Vương Phong. Họp xong, anh và vợ chồng Vương Phong, Tử Hoa Anh đến một hội quán ngoại ô để dùng cơm, đồng thời cũng giới thiệu với các lãnh đạo cao cấp của tập đoàn công ty.
Trong quá trình đó, mọi người cười nói vui vẻ rôm rả, Lộ Phi biết rõ công việc mới này đối với anh có ý nghĩa gì.
Áp lực và trách nhiệm công việc không làm anh để tâm, nhưng tiếp nhận nhiệm vụ này, cuộc đời anh sẽ dính chặt với nơi này, mà người con gái đã khiến anh quyết định ở lại nơi đây, lại bất chấp tất cả để chuẩn bị rời khỏi nơi này. Nghĩ đến đó, anh không thể không cảm khái.
Kết thúc bữa tối, Lộ Phi lái xe đến Forever. Trên lầu đã đầy ắp người, tiếng cười nói không ngớt. Hôm trước khi anh đăng nhập vào diễn đàn để xem tiếp các topic thì nhìn thất topic triệu tập của A Phong, chắc sẽ tiễn biệt Tân Thần, thế là quyết định cũng đến xem sao.
Trên lầu đã đầy người. Anh dựa vào lan can cầu thang, lặng lẽ nghe Bảo Mạt giới thiệu.
Bảo Mạt nói: “Về rồi bận rộn công việc, gần đây mới sửa lại hình ảnh. Sau này tôi sẽ gửi lên diễn đàn tuyến đường cụ thể đã đi, ở đây sẽ cho mọi người xem những tấm ảnh chúng tôi đã vào đến Tạng vậy”.
Trên màn hình xuất hiện ảnh Lý Dường được bao quanh bởi những đỉnh núi tuyết. Bảo Mạt giới thiệu: “Ở đây có độ cao 1.014 mét, mấy vị hảo hán dọc đường dành lái xe đều bắt đầu có phản ứng. Phải nói là Hợp Hoan rất lợi hại, đoạn đường này do cô ấy lái xe, khiến mấy người đàn ông chúng tôi đều khâm phục vô cùng”.
Tân Thần cười nói: “Bảo Mạt anh bớt khoe khoang đi. Chuyên tâm lái xe trái lại đầu không đau nữa, chẳng phải ngày hôm sau anh cũng đã xác nhận đấy thôi?
“Cũng may mà đến Đinh Nhất thì cô không chịu nổi nữa, nếu không , tôi đến phải xem cô là người thép mất”. Bảo Mạt cũng cười, “Các vị, ở Định Nhất có đến mấy người buổi tối đau đầu không ngủ được, ngồi dậy đi dạo, bỗng phát hiện Hợp Hoan mất tích. Tôi khiếp sợ đến nỗi đầu như to hẳn ra, nếu mất đi một người thì làm sao đây. Nhìn lại thì, hay quá, đại tiểu thư đang ôm chăn ngủ trên xe, còn cố ý mở một bình dưỡng khí trong xe nữa, ngủ cứ gọi là ngon lành. Kinh nghiệm này mọi người hãy ghi nhớ lại, nếu không chống lại được phản ứng vùng cao hãy sử dụng chiêu này, vô cùng hữu dụng”.
Mọi người cười ầm ĩ. Bảo Mạt tiếp tục kể về cuộc hành trình. So với nỗi vất vả của bon A Phong ở nơi hoang vắng thì chuyến đi của họ thú vị hơn nhiều. Từng đia danh lạ lẫm và xa xôi được Bảo Mạt giới thiệu, từng tấm hình xuất hiện trên màn chiếu.
Ở núi Đông Đạt họ gặp tuyết phủ đầy trời, chỉ có thể cẩn thận lái xe với tốc độ rùa bò; khi phải rẽ chín mươi đoạn đường Nộ Giang, mọi người đều có vẻ phát điên lên; lúc ở Cổ Băng Xuyên lại đi sai đường, suýt nữa rơi xuống vực, xuyên qua những đỉnh núi tuyết, mọi người đều nhất trí cho rằng đi sai rất xứng đáng; một hai chiếc xe đi cùng bị rơi vào bãi lầy, dây kéo xe chuẩn bị từ trước lại bị đứt, đành mượn sợi dây kéo xe của những chiếc xe chạy ngang, gần đến La Tát, mặt trời xuống núi, những tầng mây biến ảo sắc màu khiến người ta mê mẩn, ở cột mố 4.888 mét ở tuyến đường 318, mọi người dừng lại đừng trước xe để chụp ảnh tập thể; đừng ở núi Cổ La với độ cao 5.020 mét ngắm mặt trời mọc, bốn đỉnh núi cao trên 4.000 mét của Chu Phong dần hiện ra một lượt giữa biển mây, phong cảnh hùng tráng tuyệt vời…
Trên màn chiếu xuất hiện một tấm ảnh của Tân Thần. Mắt Lộ Phi nhìn chằm chằm gương mặt cô. Cô mặc một chiếc áo khoác màu café sậm, mang kính râm, trùm lên gương mặt chính là chiếc khăn choàng sặc sỡ đã từng dùng ở Bắc Kinh.
Bảo Mạt tiếp tục giảng giải: “Đi đến đây, két nước của chiếc xe đi phía sau bị rỉ nước. Không có chỗ để sửa, đành đến sông lấy nước bổ sung vào. Bụi cát trên đương lên núi nhiều kinh khủng, nhưng cảnh sắc của bờ sông bên dưới thì đẹp tuyệt”.
Bầu trời trong tấm ảnh xanh đến mức không ngờ. Những tầng mây trắng muốt dầy đặc sà thấp, chen chúc phía sau lưng Tân Thần như đưa tay ra là có thể chạm tới. Ánh sáng xuyên qua những kẽ hở của các đám mây, mạnh mẽ và rải rác, chiếu bờ sông tranh tối tranh sáng. Nước sông trong vắt trôi dài. Cô đứng trên một dải đứng ngỗng trên bờ sông bao la, tay cầm một chiếc máy ảnh chụp lấy ngay, say mê chụp ảnh, mái tóc buộc gọn tung bay trong gió. Tuy không nhìn thấy rõ mặt nhưng màu sắc tấm ảnh rất đẹp, cô đứng một mình tư thế phóng khoáng đẹp đẽ.
Tân Thần ngồi không xa cầu thang đang thì thầm trò chuyện cùng người bên cạnh, nên không để ý đến sự xuất hiện của Lộ Phi. Trên màn chiếu xuất hiện tấm ảnh mới, Bảo Mạt nói: “Chúng tôi cũng ngồi xe ngựa lên đại bản doanh của Chu Phong, đã gặp mặt bọn A Phong. Nhận thịnh tình của cậu ta, chiêu đãi chúng tôi món mì tôm mà khó khăn lắm mới nấu được”.
A Phong cười nói: “Tôi nể tình cậu đưa hai người đẹp lên nên mới cắn răng lấy lương thực dự trữ ra để chiêu đãi cậu, còn than thở gì”.
Mọi người lại cười to.
Cũng đứng một mình trong cát bụi mịt mù, cũng trùm kín mặt bằng khăn. Tân Thần trên màn hình có vẻ rất tươi vui, không hề có gì đó là cô độc lẻ loi.
Lộ Phi nghĩ, ít nhất thì Tân Thần nói đúng về một mặt nào đó, sự hiểu biết của anh về cô chỉ dừng lại ở một giai đoạn nào đó. Cho dù xem tất cả topic về cô một cách tỉ mỉ để tưởng tượng hành trình trong mấy năm nay, anh vẫn chẳng tài nào chạm đến trái tim cô.
Cô đã trưởng thành ngoài tầm mắt của anh, cuộc sống của cô vẫn thú vị khi không có anh can dự vào. Cô đã đi những nơi xa xôi mà anh chưa bao giờ đi, cô đã nhìn thấy cảnh núi sông hùng vĩ mà anh chưa nhìn thấy, cô cũng đã gặp những mối nguy hiểm mà anh không trải qua ở chốn đô thị phồn hoa.
Trong vô thức, cô đã từ một cây hoa e ấp lớn thành một cội cây vững chắc độc lập; cô không còn là cô bé đơn độc chưa bao giờ nhìn thấy biển, thường xuyên ở trong ngôi nhà giữa khu dân cư tạp nham, vẻ trầm tĩnh của cô hiện nay không phải là đối phó và phòng vệ với anh, mà là thái độ sống của cô.
Còn anh, vẫn cố giữ hình ảnh một Tân Thần ngang bướng thích làm nũng thuở trước. Nghĩ đến đó, mồ hôi anh bỗng rịn ra.
Bảo Mạt đã thuật lại đoạn đường về cuối cùng, “Thật hổ thẹn, tôi đấy vừa xuống khỏi cao nguyên lại xảy ra chuyện, vừa đến đường cao tốc Liên Hoắc đã thấy khó chịu, toàn thân tê dại, được đưa ngay vào bệnh viện. Vốn dĩ trước khi xuất phát đã kiểm tra sức khỏe, chắc chắn khỏe mạnh rồi, nhưng vừa đến bệnh viện đã khiến bác sĩ sợ chết khiếp, cho thở oxy, còn viết đơn thông báo bệnh nguy hiểm cho tôi nữa. Cũng may Peter Đại Đế đi cùng với tôi trước kia cũng học Y, tốt nghiệp xong đã chuyển qua đi bán thuốc, nhưng rốt cuộc vẫn là người chuyên nghiệp, hơn nữa có Hợp Hoan cũng gặp qua tình huống này – trước kia cô ấy cũng nhận được thông báo là bênh nguy hiểm và vấn là lúc còn đang một mình ở nơi khác. Mọi người lên mạng tìm tài liệu, bàn bạc gấp với bác sĩ quen biết. Sau khi kiểm tra kĩ lưỡng, chẩn đoán là “Blog nhĩ thất độ 1”, chỉ cần không lái xe quá mệt, chú ý nghỉ ngơi thì sẽ không có gì nghiêm trọng. Truyền dịch xong, tôi ra viện, bị tước quyền lái xe. Mọi người thay phiên nhau lái, trở về đây rất thuận lợi, kết thúc hành trình khó quên. Cám ơn mọi người”.
A Phong đứng lên, gọi phục vụ mang rượu đến, “Hợp Hoan phải tạm thời rời khỏi đây một thời gian, hôm nay cũng xem như tiễn cô ấy đi. Mọi người hãy vui vẻ hết mình, không say không về”.
Lộ Phi lẳng lặng lui xuống, tìm chỗ ngồi bên dưới rồi bảo phục vụ mang một ly rượu vang đến. Bên dưới chỉ có tiếng nhạc Jazz lãng đãng, ánh nến lung linh, tranh tối tranh sang. Anh lặng lẽ ngồi, thỉnh thoảng đưa ly rượu lên nhấm nháp từng ngụm.
Khách dưới lầu một lúc một thưa, còn tiếng cười trên lầu cách một khoảng không gian văng vắng, không xa vời, phối với âm nhạc, khiến người ta có cảm giác hoang mang trống trải.
Nghĩ đến Tân Thần đang cười nói trong cảnh náo nhiệt ấy, chứ không phải một mình lặng lẽ trong cô đơn, Lộ Phi cảm thấy yên tâm ơn. Anh thà mong cô cởi mở tâm tình, dù nụ cười của cô không phải dành cho anh.
Trời mỗi lúc một khuya, đồng hồ đeo tay của anh đã chỉ đến nửa đêm bên cạnh ly rượu vang thứ ba. Trên lầu bắt đầu có người lục tục đi xuống chào từ biệt nhau rồi ra về. A Phong cùng Tân Thần đi xuống cuối cùng. Hai người vừa đi vừa trò chuyện.
“Anh đưa em về, không thì Tiểu Địch lại cằn nhằn anh”.
Giọng Tân Thần thoải mái, “Không cần đâu, em có uống say đâu. Ối chao!”, Suýt nữa hụt chân. A Phong vội vàng đỡ lấy cô.
“Còn dám nói không say à. Đợi đã, anh gọi họ đóng cửa rồi đưa em về”.
Lộ Phi tiến đến, giữ lấy tay Tân Thần, “Cám ơn anh, để tôi đưa cô ấy về”.
A Phong tỏ vẻ lạnh lung. Đang định lên tiếng thì Tân Thần đã cười, “Ha, Lộ Phi, anh cũng đến tiễn em à? Sao không lên uống rượu chung?”.
Cô đã uống say, hai má đỏ ửng, đôi mắt sang rực, cố gắng đứng vững rồi đi tiếp, ai ngờ lại ngã vào người Lộ Phi. A Phong thấy họ quen nhau thì yên tâm, “Có người bảo vệ hoa rồi thì tôi không về nữa”.
Tân Thần mềm nhũn người dựa vào Lộ Phi, níu bừa lấy áo sơ mi của anh để đứng vững. Lộ Phi nửa dìu nửa ôm cô, gật đầu chào A Phong, “Phiền anh quá. Tạm biệt”.
Trước của không chỗ đậu xe nên xe của Lộ Phi dừng trên một con đường khác. Anh ôm Tân Thần đi thật chậm, còn cô không hề yên phận, còn trong trạng thái hưng phấn do rượu nên cười híp mắt nói, “Anh đến muốn quá, lúc nãy vui lắm. Trước kia luôn là em đưa người khác đi, tiễn bố, tiễn anh, cả Lý Dương nữa…”. Cô chau may, như đang cố gắng nhớ lại xem còn tên nào không, sau đó cười tiếp: “Ồ, đúng, còn cả Lạc Thanh nữa. Thực ra em rất sợ tiễn người ta đi, nhìn họ từng người một bỏ đi, chỉ còn lại mình em”.
“Sau này anh sẽ không để em một mình nữa”. Anh khẽ nói.
Cô không hề để ý nghe, chỉ tiếp tục lảm nhảm: “Có bao nhiêu người đưa tiễn em, một mình em đi đâu cũng chẳng sao nữa”.
“Nhất định phải đi sao?”.
Cô cười đến nỗi cơ thể run lên trong cánh tay anh, “Em đã chào tạm biệt mọi người mà lại không đi, thì mới vừa đáng ghét vừa mất hứng”.
“Nếu anh xin em ở lại thì sao?”. Tim anh đập nhanh, đợi cô trả lời. Nhưng cô như không nghe thấy gì, chỉ cười hinh hích, chuyển chủ đề khác.
“ Hôm nay vui thật. Lâu lắm, không uống nhiều thế này. Lần trước là ở Taxkorgan, Tân Cương nữa. Ha, em không quên có những người nào tồi. Mọi người đến Tân Cương mới quen nhau, căn bản không thể nhớ nổi tên. Nhưng anh có để ý không, có lúc tâm sự với người lạ sẽ thoải mái hơn?”.
Lộ Phi xưa nay vẫn kiềm chế giỏi, uống rượu chỉ đến mức chuếnh choáng là dừng, càng không thể thổ lộ tâm tình với người lạ. Thế nhưng bây giờ anh lại mong muốn Tân Thần say mãi, xem anh như một người ường xa lạ, cứ nói tiếp mà không cần kiêng dè gì cả.
Tân Thần tựa vào cánh tay anh, bước chân hơi loạng choạng, “Bọn em đốt lửa, vừa uống rượu vừa kể về mối tình đầu của mình, nhắc đến người mình khó quên nhất. Mọi người đều uống rát nhiều. Uống nhiều thì tốt ở chỗ đó, những lời sến súa thế nào cũng nói ra được, thì ra trong lòng mỗi người đều có một quá khứ”.
Lộ Phi đã đến cạnh xe, nhưng anh không muốn ngắt lời cô mà đứng tựa vào xe, ôm chặt lấy cô. Cô hẳn vẫn đang chìm trong niềm vui do chất cồn mang lại. Đã lâu lắm rồi, lần đầu cô thả lỏng người dựa vào lòng anh mà không phòng bị thế này, quên bẵng sự chia ly trước kia, như quay về thuở trước, ôm cánh tay anh mà huyên thuyên không ngớt những chuyện thú vị mà cô có thể nghĩ ra.
“Ánh trăng đếm ấu trên cao nguyên rất đẹp, không khí trong lành, không chút bụi trần, khắp nơi những đóa hoa ngũ sắc nở rực. Mỗi người đều cố gắng bộc bạch, có được, chưa có được, cho dù là cuộc sống có chuyện đáng để bộc bạch hay không”. Giọng Tân Thần thấp nhưng trong trẻo, “Haizz, anh đang cười em à?”.
Lộ Phi lắc đầu. Cô cũng không tìm hiểu ánh mắt hơi lạc thần, nghiêng đầu ngẫm nghĩ, không biết mình đã nói đến đâu. Những lời đã đè nén trong lòng từ rất lâu bỗng tuôn ra nhờ men rượu, tìm ra cớ để bộc bạch nên một khi đã thốt ra thì không thể kiềm chế lại nữa.
“Đúng thế, mọi người đều kể về bí mật của mình. Có người khá may mắn, được ở cạnh người yêu đầu. Nhưng anh ta vẫn tiếc nuối, bảo rằng chưa kịp trải nghiệm thứ khác sâu sắc hơn, một đời chẳng qua cũng thế mà thôi. Trái tim con người thực sự không biết hài lòng là gì”. Cô cười khẽ, “Một số chuyện cũ, nói ra thì thật sự rất thảm. Có người nói cô gái anh ta yêu đã kết hôn với bạn thân nhất của anh ta; có người nói đã yêu một người bao năm rồi, nhưng chưa bao giờ có cơ hội nói với anh ấy. Anh đoán xem em nói gì?”.
Lộ Phi nhìn chằm chằm vào đôi môi mấp máy của cô, hàm răng trắng lấp lánh ánh sáng trong bóng đêm, lúm đồng tiền má trái thoắt hiện ẩn, “Anh không đoán ra”.
“Em kể là, em đã từng yêu một người. Em phải cảm ơn cuộc đời đã từng có người ấy xuất hiện, đã xảy ra chuyện đó. Về sau anh ấy ở đâu, cùng với ai, có phải đã quên em rồi, đều không quan trọng. Em có được nụ hôn đầu của anh ấy. Em từng nói với anh ấy. Em từng là mối tình đầu của anh ấy. Có lẽ sẽ có ngày, anh ấy uống chút rượu vào, cũng sẽ nhớ đến em cảm thấy ngọt ngào, vậy là tốt lắm rồi”.
Lộ Phi chỉ cảm thấy cổ họng thắt lại, không thể thốt lên lời nào. Cảm giác đau buốt ấy khiến anh bất giác ôm cô chặt hơn. Cô lại như không nhận ra, vẫn tiếp tục nói với nụ cười: “Không biết liệu anh ấy có nhớ đến em ? Dù gì đã từng đứng đối diện nhau mà anh ấy cũng không nhận ra em”. Cô thở dài khe khẽ, cúi xuống tựa đầu vào ngực anh. Anh đứng bất động, chỉ sợ phá vỡ sự yên tĩnh trong phút chốc ấy, cô sẽ nhớ lại tất cả rồi vùng thoát khỏi vòng tay anh.” Nếu có thể chọn lựa anh mong thời gian có thể ngưng đọng, và giây phút sau đó sẽ không bao giờ đến.
Cô bỗng ngẩng phắt đầu lên, nhìn anh chằm chằm, “Tất nhiên, em cũng uống hơi quá chén, không chỉ khiến người khác xúc động mà cũng khiên cả mình xúc động nữa. Thực ra em không khoan dung biết ơn như thế, rất nhiều lúc, em cảm thấy rất hận. Nếu anh ấy chưa bao giờ xuất hiện, nếu không được anh ấy yêu, em sẽ không đến nỗi không buông được anh ấy, trong cuộc sống sau này, sẽ không so sánh một cách bất công người khác với anh ấy, sẽ không phụ lòng với những người yêu em”.
Rõ ràng cô đang nhìn anh, nhưng lại như hồi tưởng lại với một người xa lạ. Lội Phi cắn chặt răng. Giọng cô trong trẻo đáng yêu, nhưng lại như dao đâm vào trái tim anh mỗi lúc một sâu thêm.
Tân Thần tỉnh lại, chỉ thấy miệng khô rát, cổ họng có cảm giác ran rát. Cô mơ màng gượng dậy trèo xuống giường, quơ chân tìm dép lê của mình nhưng lại giẫm lên tấm thảm mềm mại bên dưới, cô sững người, mới nhận ra mình không nằm trên chiếc giường trong phòng làm việc nhà Tân Địch. Cô đi thường xuyên nên trước nay không lạ giường, nhưng sau một đêm ngon giấc tỉnh lại, phát hiện ra nằm ở một nơi xa lạ cô bỗng thấy sợ đến mở to mắt, cơn chuếnh choáng còn lại đêm qua cũng biến mất sạch trơn.
Đó là một gian phòng ngủ rất to. Cửa mở, chút ánh sáng lọt vào, có thể nhìn thất màn cửa sổ rủ dài xuống đất, đang lay động nhè nhẹ. Bên cạnh giường ngủ có một tấm thảm lông cừu to. Chiếc bàn làm việc lớn vẫn sáng đền, máy tính đã ở trạng thái nghỉ ngơi. Lộ Phi ngồi quay lưng lại với cô, đầu ngửa ra tựa vào lưng ghế.
Cô bước đến, phát hiện ra Lộ Phi đã ngủ thiếp đi. Anh đã tắm xong, tóc vẫn còn ươn ướt, mặt quay nghiêng, hàng long mày cau chặt, môi mím chặt. Cho dù đang say ngủ, gương mặt tuấn tú ấy vẫn tỏ ra u sầu chứ không phải thoải mái thư giãn.
Cô bất giác đưa tay lên, khẽ ấn vào nếp nhăn ấy. Đầu ngón tauạm vào làn da nóng ấm của anh, anh bỗng bừng tỉnh, đưa tay lên nắm lấy tay cô, “Tiểu Thần, không thoải mái à? Sao dậy sớm thế?”.
Cô đột ngột tỉnh lại, động rác vô thức ấy quá mờ ám, nên vội vàng rút tay lại, “Khát nước em muốn uống nước”.
Lộ Phi đứng lên, đẩy cô ngồi cuống chiếc ghế trước bàn làm việc, “Đợi anh”.
Anh vội vàng ra ngoài, một lúc sau mang hai chai nước khoáng Y Vân vào, mở một chai đưa cho cô. Cô uốn từng ngụm to, những giọt nước mát lạnh trôi xuống cổ họng. Cô đặt chai nước lên bàn, vô ý chạm phải con chuột máy tính. Màn hình lại sáng lên, xuất hiện trước mắt cô là diễn đàn du lịch của thành phố mà cô quen thuộc từ lâu rồi.
Cô quay lại. Lộ Phi thản nhiên nhìn cô, đưa tay vò tóc cô, “Ngủ thêm nữa đi. Bây giờ mới hơn bốn giờ sáng, đợi trời sáng hẳn anh đưa em về”.
“Sao không đưa em thẳng về nhà?”.
“Muộn quá rồi, anh sợ làm Tiểu Địch thức giấc”.
“Mỗi lần em uống nhiều là sẽ thành một kẻ lắm mồm. Tối qua em không nói gì…ngu ngốc đó chứ? Nếu đã nói thì xin đừng tưởng thật”. Tân thần có vẻ ảo não. Tối qua không khí quá “nóng” nên cô đều chạm ly với mọ người, dù quen hay không, cô đã vô tình uống khá nhiều. Lộ Phi đưa cô về, cô biết. A Phong dù sao cũng là bạn của Tân Địch, họ không quen biết trực tiếp nên không làm phiền anh ta cũng tốt. Cô loáng thoáng nhớ lúc đó hình như quá hào hứng nên không kiềm chế được mà cưa thao thao bất tuyệt, nhưng đã nói những gì thì cô hoàn toàn không nhớ.
“Em đã nói rất nhiều, một số điều anh sẽ mãi mãi ghi nhớ”. Tân Thần kinh hoảng đang định mở miệng thì anh đã nói tiếp, “Có một số điều thì anh không xem là thật, chẳng hạn bảo anh đừng bám theo em”.
Tân Thần không ngờ bây giờ Lộ Phi còn có tâm trạng nói đùa nên đành gượng gạo, “Câu đó là do bản tính tự yêu chính mình quá mức của em nhờ rượu mà tuôn ra, có thể bỏ qua”.
Lộ Phi cười, có vẻ bất lực và yêu chiều, “Anh sẽ bỏ qua, vì anh định bám theo em mãi mãi”.
Anh mặc quần áo ngủ màu đen, cổ mở rộng, trên đó, gần xương quai xanh là những dấu nổi bật.
Ánh mắt Tân Thần Chạm đến đó, đầu óc bỗng “ùng” một tiếng, ngón tay sờ vào cổ theo bản năng. Phân da dưới ngón tay có cảm giác hơi rát, không cần nhìn cũng biết là có vết tích y như vậy.
Cô loáng thoáng nhớ lại giấc mơ đêm qua, hình như có vòng tay ôm chặt đến độ cô không thở nổi, có những nụ hôn mát lạnh tham lam…Những cảnh ấy cứ chập chờn mơ hồ, nhưng cảm giác rất chân thực. Cô không tài nào xem đó là giấc mộng xuân thỉnh thoảng mơ thấy trong những đêm cô đơn, nhất thời thấy lòng rối bời.
Lộ Phi nhẹ nhàng gỡ tay cô xuống,”Đừng căng thẳng, chưa xảy ra chuyện gì đâu”.
Một đêm yên tĩnh như thế, giọng anh rất trầm ấm. Tân Thần bỗng dựa mạnh người ra phía sau lưng ghế, nhìn anh mãi một lúc rồi cười, “Xin lỗi, cho dù em làm gì hay nói gì thì em cũng không định chịu trách nhiệm. Em đi ngủ đây”.
Cô đứng dậy, về phòng ngủ, đá văng dép ra rồi nằm lăn trên giường. Lộ Phi theo sau, kéo chăn lên đắp cho cô, “Anh đặt chai nước trên đầu giường, ngủ đi nhé”.
Lộ Phi ra ngoài . Một lúc sau, đèn thư phòng bên ngoài cũng tắt. Đã gần sáng, trong phòng mờ tối và tĩnh lặng, nhưng Tân Thần không thấy buồn ngủ tí nào. Cơn say đã khiến đầu cô đau nhức, điều càng khiến cô mất tự nhiên hơn là, bây giờ cô đang ngủ trên giường Lộ Phi, trên gối nằm còn vương mùi hương nam tính mát mẻ chỉ thuộc riêng anh, mà mùi hương ấy, rõ ràng đã bắt đầu vây chặt cô từ đêm qua.
Cô không nhớ đã xảy ra những gì, nhưng cô nhớ rõ rang rằng mình luôn tựa vào một vòng tay, anh đã vòng tay ôm lấy cô, vững chãi và ấm áp. Hít thờ mùi hương của anh, thêm chất cồn đang tung hoành, khiến cô muốn buông thả bản thân, không nghĩ gì nữa.
Lần trước uống say là ở Tân Cương. Rượu trắng độ cao cay nồng, nhưng dù nam hay nữ đều uống rất nhiệt tình, không kiêng nể lo ngại gì.
Ngày hôm sau một cô ban ngủ cùng lều đến từ Đông Bắc đã kể, cô gần như đã nói gần cả hai tiếng đồng hồ không dứt rồi mới ngủ thiếp đi, “Nói năng cũng rất rành mạch, nghe không giống như đang say”.
Cô cười khan, vội vàng xin lỗi. Cô gái kia cũng cười, “ Không có gì. Mình cũng uống say, chẳng tốt đẹp gì hơn, còn ôm cậu khóc nữa mà. C tốt hơn là ôm một người đàn ông lạ, khóc xong cũng thoải mái hơn nhiều”.
Tân Thần không truy hỏi xem mình say rồi đã nói những gì, cô gái kia cũng không nhắc là tại sao lại ôm cô khóc. Những người xa lạ tình cờ gặp nhay cũng tốt ở chỗ đó, mọi bí mật như đều giấu hết vào hốc cây, kết thúc chuyến đi ai đi đường nấy, mọi người đều thoải mái nhẹ nhàng.
Từ đó, Tân Thần bắt đầu kiềm chế bản thân, cố hết sức để không uống quá chén.
Nhưng, dù kiềm chế giỏi đến mấy cũng sẽ có lúc không kiềm chế, hôm qua cô vẫn uống say; mà khi say đến mấy cũng có những lúc tỉnh táo, tỉnh lại rồi nhớ đến phút yếu đuối buông thả của mình, chỉ khiến người ta càng thêm hối hận.
Cô day day huyệt Thái Dương đang đau nhức, vùi đầu vào gối nằm.
Tối nay Tân Thần không có kế hoạch gì, chỉ nghĩ rằng Tần Dịch sáng mai sẽ đi Mĩ công tác, lát nữa Đới Duy Phàm đưa chị ấy về nhà thì có nên để cho họ có chút thời gian riêng bên nhau.
Sau khi rời khỏi nhà bác, cô cầm di động, vừa đi vừa uể oải lật xem danh bạ, bỗng dưng phát hiện ra muốn tìm một người ở cạnh để giết thời gian không dễ tí nào. Lúc học đại học, tính cách cô khá cô độc, không có bạn học nào thân thiết. Sau khi đi làm, bắt đầu học cách hòa bình, cho dù là công việc nào cũng chung sống hòa thuận với người xung quanh, nhưng đã không còn hứng thú thân thiết với ai nữa. Trong diễn đàn bạn bè cũng đi du ngoạn định kì với nhau nhiều, nhưng tinh thần chỉ hạn chế trên đường đi và trên mạng, trong cuộc sống rất ít khi liên lạc.
Cô đang định đi xem phim một mình thì di động đã reo vang. Cô cầm lên xem, là một moderator có nickname là “Bảo Mạt” gọi đến. Năm nay họ đã đi Tây Tạng chung và có số điên thoại của nhau, nhưng gần như chưa từng gọi điện thoại bao giờ. Cô vội nghe máy, “Chào anh”.
“Hợp Hoan, dạo này sao cô mất tích thế? Không thấy topic mà A Phong đăng lên diễn đàn sao? Cậu ta mới từ Chu Phong về đấy, bọn tôi đã hẹn tối nay tụ tập ở quán bar Forever của cậu ta. Mọi người cũng muốn tiện thể mở tiệc tiễn cô luôn”.
Hôm này Tân Thần đăng topic tăng hoa, đại khái cũng nói qua về việc mình chuẩn bị đi nơi khác. Cô biết Lộ Phi cũng có tham gia nên cũng không đăng nhập vào nữa, lại thêm ngày nào cũng tăng ca ở công ty quảng cáo để sửa hình ảnh, thực sự cũng không rảnh rỗi để đăng ký tham gia du ngoạn. “Dạo này tôi có việc bận quá phải làm gấp, không nhìn thấy. Xin lỗi, tôi đến ngay đây”.
Forever là nơi tụ tập của diễn đàn du lịch mà cô tham gia. Mọi người tự chia thành mấy phái, có người thích kiểu thử thách như leo núi vượt suối…có người chỉ đơn thuần thích đi xe tự lái, có người thích kiểu thám hiểm núi ôn hòa hơn, có điều đại đa số đều có cùng điểm chung, chính là yêu thích nhiếp ảnh, A Phong ông chủ của quán bar Forerver cũng được xem là member kì cựu của diễn đàn này. Mọi người thỉnh thoảng mượn quán bar của anh để tụ tập, giao lưu những câu chuyện, tin tức du lịch, trong đó có nội dung rất quan trọng là chia sẻ và bình luận các tấm ảnh được chụp trong quá trình du lịch.
Lúc Tân Thần đến dó thì quán bar chỉ có lầu dưới là dành riêng cho khách khác, dưới ánh nến u tối có vài vị khách lẻ đang ngồi. Cô lên thẳng lầu trên. Bên trong gần như đã đầy người, trên màn chiếu đang chiếu những tấm ảnh ở Chu Phong, do A Phong và vài người bạn chụp được. Phong cảnh hùng tráng đẹp đẽ ấy khiến cho tất cả mọi người đều nín thở.
Tân Thần tìm mộ chỗ tối lặng lẽ ngồi xuống, gật đầu chào với mấy người xung quanh, rồi chăm chú xem ảnh.
Lần này có hai nhóm đi Tây Tạng. Tân Thần tham gia tuyến đường tự lái cùng các bạn mạng ở thành phố này, đi Xuyên Tạng và về bằng tuyến đường Thanh Tạng. Đường đi cũng khá gian khổ, có điều so với hành trình của A Phong và các người bạn mạng ở các tỉnh khác thì đã rất dễ chịu rồi. Họ đều là những người yêu thích leo núi nghiệp dư ở các nơi và làm đủ mọi nghề nghiệp trên đất nước, có ước mơ được leo lên Chu Phong. Hẹn nhau đến thẳng đại bản doanh Chu Phong có độ cao 5.200 mét so với mực nước biển, đợi khoảng gần một tháng để tập làm quen, trong khoảng thời gian đó còn di chuyển đến nơi đóng trại số ba cao hơn mặt nước biển 6.300 mét – vào lúc không phải là mùa leo núi thì ở đó là vị trí cao nhất có người tồn tại.
A Phong giải thích đơn giản, giới thiệu địa điểm chụp ảnh, độ cao mặt nước biển, thông số kĩ thuật. Có điều mọi người rõ ràng là có hứng với cuộc sống ở Chu Phong hơn, điều không ngờ rằng ở đó lại có một gia đình người ngoại quốc, có cả trẻ em, thong thả ngồi trước cửa lều phơi nắng, đến khi chiếu xong hình ảnh, lập tức có bao nhiêu câu hỏi được nêu ra. A Phong trả lời từng câu một, sau đó đến lượt Mạt Bảo, đội trưởng nhóm đi bằng xe tự lái lên kể về hành trình của họ.
A Phong đến ngồi cạnh Tân Thần, cười nói: “Hợp Hoan, kiêu quá rồi nhé, topic anh đăng mà em cũng không trả lời, cẩn thận lát nữa phạt rượu nhé”.
“Mấy hôm nay em bận quá nên không lên diễn đàn. Uống rượu ở chỗ anh thì không sợ. Dù sao nhờ ơn Địch Tử mà dù có uống say, anh cũng phải đưa em về. Em báo Địch Tử một tiếng đã”.Tân Thần lấy di động ra gọi cho Tân Địch, sau đó tiện tay đưa điện thoại cho anh, “Báo cáo Địch Tử đi, mấy hôm trước chị còn hỏi sao anh chưa về nữa đấy”.
Lộ Phi dừng chân dưới đầu cầu thang. Trên màn chiếu hiện ra tấm ảnh sáu nam hai nữ bao gồm cả Tân Thần đứng đó, đều mặc áo pull, đứng mỉm cười trước hai chiếc xe vượt địa hình.
Gần đây anh không nhìn thấy Tân Thần, chỉ ghe Tân Địch kể cô mải mê tăng ca ở công ty quảng cáo. Còn anh sau khi bàn giao công việc sắp tiếp nhận, cũng vô cùng bận rộn.
Sau khi anh tốt nghiệp đã bắt đầu làm việc trong công ty đầu tư của Mỹ. Trong hoàn cảnh làm việc ở Mỹ, anh hiếm khi gặp những gương mặt Châu Á, nhưng rất nhanh chóng có được sự tán thưởng của cấp trên. Cơ hội và áp lực bày ra trước mắt anh hoàn toàn khác với các đồng nghiệp Mỹ. Trong khoảng thời gian gần một năm, anh đi công tác khắp mọi nơi, xử lý độc lập những công việc về đầu đầu tư tổng hợp và rất phức tạp.
Sau khi về nước lại gặp đúng thời điểm kinh tế quốc nội đang trên đà tăng trưởng nhanh chóng, cơ hội đầu tư phát triển, nghiệp vụ ở chi nhánh Bắc Kinh tăng trưởng thần tốc dưới bàn tay anh. Nhưng phải quen biết với các cấp chính phủ và đủ mọi doanh nghiệp lớn bé, đối với anh mà nói, cũng là một kinh nghiệm hoàn toàn mới mẻ. Hoàn cảnh luật pháp đang kiên toàn, quan hệ giữa người và người rất kì diệu. các chính sách đầu tư ở các địa phương, thuế và pháp luật mang tính địa phương phức tạp…như một mê cung khiến anh và đồng nghiệp không thể không dồn hết sức lực vào để nghiên cứu kỹ càng.
Sau khi Lộ Phi quyết định ở lại đây làm việc, dự định ban đầu là mượn vốn, tự thành lập một công ty đầu tư, từ mô hình kỹ thuật cao trở thành doanh nghiệp lớn, thử đưa khái niệm đầu tư vào. Anh tự tin kinh nghiệm khống chế nguy cơ trong công việc của mình là rất phong phú, chỉ là giai đoạn khởi đầu bao giờ cũng khó khăn.
Anh quen Vương Phong trong một dịp tình cờ. Vương Phong xuất thân bần hàn, ánh mắt sắc sảo là một đại gia của thành phố do nắm bắt được thời cơ mà tay trắng lập nên sự nghiệp, thậm chí quá khứ từng dính vào kiện tụng cũng đã trở thành điển hình trong giới doanh nghiệp. Họa và phúc luôn đi đôi, một vụ kiện cũng đã khiến phu nhân của ông ta là Tử Hoa Anh trở nên nối tiếng lẫy lừng hơn bao giờ hết. Công ty không những không bị suy chuyển mà còn phất lên nhanh chóng. Còn ông ta lui về phía sau, bắt dầu ngẫm lại bản thân, làm việc khiêm tốn, dốc sức nghiên cứu hình thế kinh tế và chính sách quốc gia. Hai người trò chuyện với nhau , phát hiện đôi bên đều có những điểm giống nhau đến bất ngờ về lý thuyết khái niệm và nhận thức.
Cũng thông qua Vương Phong mà Lộ Phi mới hiểu được, hiện nay những nhà tư bản đai lục có động hướng thần bí, vốn đầu tư lớn, họ chủ trương dùng chính sách “chắc ăn” về mặt đầu tư, nên lợi nhuận cũng chỉ theo một mô thức duy nhất. Vương Phong cũng muốn gấpút thoát khỏi kiểu phát triển nghiệp vụ dựa vào tình thân, danh tiếng, truyền tai nhau, để đưa công ty lên một mô hình vận hành theo quy phạm.
Khi Vương Phong đề nghi hợp tác, Lộ Phi không hề ngạc nhiên- tuy gia nhập vào một doanh nghiệp tư nhân thuần túy là lựa chọn mà anh chưa bao giờ nghĩ tới. Nhưng có sự trao đổi trước đó, hầu người gần như rất hợp với nhau, nên đã có ý hợp tác suôn sẻ.
Vương Phong giới thiệu vợ mình là Tử Hoa Anh cho Lộ Phi gặp, bàn chi tiết về việc hợp tác. Hôm nay là ngày cuối cùng, anh nhậm chức tổng giám đốc công ty đầu tư Vương Phong. Họp xong, anh và vợ chồng Vương Phong, Tử Hoa Anh đến một hội quán ngoại ô để dùng cơm, đồng thời cũng giới thiệu với các lãnh đạo cao cấp của tập đoàn công ty.
Trong quá trình đó, mọi người cười nói vui vẻ rôm rả, Lộ Phi biết rõ công việc mới này đối với anh có ý nghĩa gì.
Áp lực và trách nhiệm công việc không làm anh để tâm, nhưng tiếp nhận nhiệm vụ này, cuộc đời anh sẽ dính chặt với nơi này, mà người con gái đã khiến anh quyết định ở lại nơi đây, lại bất chấp tất cả để chuẩn bị rời khỏi nơi này. Nghĩ đến đó, anh không thể không cảm khái.
Kết thúc bữa tối, Lộ Phi lái xe đến Forever. Trên lầu đã đầy ắp người, tiếng cười nói không ngớt. Hôm trước khi anh đăng nhập vào diễn đàn để xem tiếp các topic thì nhìn thất topic triệu tập của A Phong, chắc sẽ tiễn biệt Tân Thần, thế là quyết định cũng đến xem sao.
Trên lầu đã đầy người. Anh dựa vào lan can cầu thang, lặng lẽ nghe Bảo Mạt giới thiệu.
Bảo Mạt nói: “Về rồi bận rộn công việc, gần đây mới sửa lại hình ảnh. Sau này tôi sẽ gửi lên diễn đàn tuyến đường cụ thể đã đi, ở đây sẽ cho mọi người xem những tấm ảnh chúng tôi đã vào đến Tạng vậy”.
Trên màn hình xuất hiện ảnh Lý Dường được bao quanh bởi những đỉnh núi tuyết. Bảo Mạt giới thiệu: “Ở đây có độ cao 1.014 mét, mấy vị hảo hán dọc đường dành lái xe đều bắt đầu có phản ứng. Phải nói là Hợp Hoan rất lợi hại, đoạn đường này do cô ấy lái xe, khiến mấy người đàn ông chúng tôi đều khâm phục vô cùng”.
Tân Thần cười nói: “Bảo Mạt anh bớt khoe khoang đi. Chuyên tâm lái xe trái lại đầu không đau nữa, chẳng phải ngày hôm sau anh cũng đã xác nhận đấy thôi?
“Cũng may mà đến Đinh Nhất thì cô không chịu nổi nữa, nếu không , tôi đến phải xem cô là người thép mất”. Bảo Mạt cũng cười, “Các vị, ở Định Nhất có đến mấy người buổi tối đau đầu không ngủ được, ngồi dậy đi dạo, bỗng phát hiện Hợp Hoan mất tích. Tôi khiếp sợ đến nỗi đầu như to hẳn ra, nếu mất đi một người thì làm sao đây. Nhìn lại thì, hay quá, đại tiểu thư đang ôm chăn ngủ trên xe, còn cố ý mở một bình dưỡng khí trong xe nữa, ngủ cứ gọi là ngon lành. Kinh nghiệm này mọi người hãy ghi nhớ lại, nếu không chống lại được phản ứng vùng cao hãy sử dụng chiêu này, vô cùng hữu dụng”.
Mọi người cười ầm ĩ. Bảo Mạt tiếp tục kể về cuộc hành trình. So với nỗi vất vả của bon A Phong ở nơi hoang vắng thì chuyến đi của họ thú vị hơn nhiều. Từng đia danh lạ lẫm và xa xôi được Bảo Mạt giới thiệu, từng tấm hình xuất hiện trên màn chiếu.
Ở núi Đông Đạt họ gặp tuyết phủ đầy trời, chỉ có thể cẩn thận lái xe với tốc độ rùa bò; khi phải rẽ chín mươi đoạn đường Nộ Giang, mọi người đều có vẻ phát điên lên; lúc ở Cổ Băng Xuyên lại đi sai đường, suýt nữa rơi xuống vực, xuyên qua những đỉnh núi tuyết, mọi người đều nhất trí cho rằng đi sai rất xứng đáng; một hai chiếc xe đi cùng bị rơi vào bãi lầy, dây kéo xe chuẩn bị từ trước lại bị đứt, đành mượn sợi dây kéo xe của những chiếc xe chạy ngang, gần đến La Tát, mặt trời xuống núi, những tầng mây biến ảo sắc màu khiến người ta mê mẩn, ở cột mố 4.888 mét ở tuyến đường 318, mọi người dừng lại đừng trước xe để chụp ảnh tập thể; đừng ở núi Cổ La với độ cao 5.020 mét ngắm mặt trời mọc, bốn đỉnh núi cao trên 4.000 mét của Chu Phong dần hiện ra một lượt giữa biển mây, phong cảnh hùng tráng tuyệt vời…
Trên màn chiếu xuất hiện một tấm ảnh của Tân Thần. Mắt Lộ Phi nhìn chằm chằm gương mặt cô. Cô mặc một chiếc áo khoác màu café sậm, mang kính râm, trùm lên gương mặt chính là chiếc khăn choàng sặc sỡ đã từng dùng ở Bắc Kinh.
Bảo Mạt tiếp tục giảng giải: “Đi đến đây, két nước của chiếc xe đi phía sau bị rỉ nước. Không có chỗ để sửa, đành đến sông lấy nước bổ sung vào. Bụi cát trên đương lên núi nhiều kinh khủng, nhưng cảnh sắc của bờ sông bên dưới thì đẹp tuyệt”.
Bầu trời trong tấm ảnh xanh đến mức không ngờ. Những tầng mây trắng muốt dầy đặc sà thấp, chen chúc phía sau lưng Tân Thần như đưa tay ra là có thể chạm tới. Ánh sáng xuyên qua những kẽ hở của các đám mây, mạnh mẽ và rải rác, chiếu bờ sông tranh tối tranh sáng. Nước sông trong vắt trôi dài. Cô đứng trên một dải đứng ngỗng trên bờ sông bao la, tay cầm một chiếc máy ảnh chụp lấy ngay, say mê chụp ảnh, mái tóc buộc gọn tung bay trong gió. Tuy không nhìn thấy rõ mặt nhưng màu sắc tấm ảnh rất đẹp, cô đứng một mình tư thế phóng khoáng đẹp đẽ.
Tân Thần ngồi không xa cầu thang đang thì thầm trò chuyện cùng người bên cạnh, nên không để ý đến sự xuất hiện của Lộ Phi. Trên màn chiếu xuất hiện tấm ảnh mới, Bảo Mạt nói: “Chúng tôi cũng ngồi xe ngựa lên đại bản doanh của Chu Phong, đã gặp mặt bọn A Phong. Nhận thịnh tình của cậu ta, chiêu đãi chúng tôi món mì tôm mà khó khăn lắm mới nấu được”.
A Phong cười nói: “Tôi nể tình cậu đưa hai người đẹp lên nên mới cắn răng lấy lương thực dự trữ ra để chiêu đãi cậu, còn than thở gì”.
Mọi người lại cười to.
Cũng đứng một mình trong cát bụi mịt mù, cũng trùm kín mặt bằng khăn. Tân Thần trên màn hình có vẻ rất tươi vui, không hề có gì đó là cô độc lẻ loi.
Lộ Phi nghĩ, ít nhất thì Tân Thần nói đúng về một mặt nào đó, sự hiểu biết của anh về cô chỉ dừng lại ở một giai đoạn nào đó. Cho dù xem tất cả topic về cô một cách tỉ mỉ để tưởng tượng hành trình trong mấy năm nay, anh vẫn chẳng tài nào chạm đến trái tim cô.
Cô đã trưởng thành ngoài tầm mắt của anh, cuộc sống của cô vẫn thú vị khi không có anh can dự vào. Cô đã đi những nơi xa xôi mà anh chưa bao giờ đi, cô đã nhìn thấy cảnh núi sông hùng vĩ mà anh chưa nhìn thấy, cô cũng đã gặp những mối nguy hiểm mà anh không trải qua ở chốn đô thị phồn hoa.
Trong vô thức, cô đã từ một cây hoa e ấp lớn thành một cội cây vững chắc độc lập; cô không còn là cô bé đơn độc chưa bao giờ nhìn thấy biển, thường xuyên ở trong ngôi nhà giữa khu dân cư tạp nham, vẻ trầm tĩnh của cô hiện nay không phải là đối phó và phòng vệ với anh, mà là thái độ sống của cô.
Còn anh, vẫn cố giữ hình ảnh một Tân Thần ngang bướng thích làm nũng thuở trước. Nghĩ đến đó, mồ hôi anh bỗng rịn ra.
Bảo Mạt đã thuật lại đoạn đường về cuối cùng, “Thật hổ thẹn, tôi đấy vừa xuống khỏi cao nguyên lại xảy ra chuyện, vừa đến đường cao tốc Liên Hoắc đã thấy khó chịu, toàn thân tê dại, được đưa ngay vào bệnh viện. Vốn dĩ trước khi xuất phát đã kiểm tra sức khỏe, chắc chắn khỏe mạnh rồi, nhưng vừa đến bệnh viện đã khiến bác sĩ sợ chết khiếp, cho thở oxy, còn viết đơn thông báo bệnh nguy hiểm cho tôi nữa. Cũng may Peter Đại Đế đi cùng với tôi trước kia cũng học Y, tốt nghiệp xong đã chuyển qua đi bán thuốc, nhưng rốt cuộc vẫn là người chuyên nghiệp, hơn nữa có Hợp Hoan cũng gặp qua tình huống này – trước kia cô ấy cũng nhận được thông báo là bênh nguy hiểm và vấn là lúc còn đang một mình ở nơi khác. Mọi người lên mạng tìm tài liệu, bàn bạc gấp với bác sĩ quen biết. Sau khi kiểm tra kĩ lưỡng, chẩn đoán là “Blog nhĩ thất độ 1”, chỉ cần không lái xe quá mệt, chú ý nghỉ ngơi thì sẽ không có gì nghiêm trọng. Truyền dịch xong, tôi ra viện, bị tước quyền lái xe. Mọi người thay phiên nhau lái, trở về đây rất thuận lợi, kết thúc hành trình khó quên. Cám ơn mọi người”.
A Phong đứng lên, gọi phục vụ mang rượu đến, “Hợp Hoan phải tạm thời rời khỏi đây một thời gian, hôm nay cũng xem như tiễn cô ấy đi. Mọi người hãy vui vẻ hết mình, không say không về”.
Lộ Phi lẳng lặng lui xuống, tìm chỗ ngồi bên dưới rồi bảo phục vụ mang một ly rượu vang đến. Bên dưới chỉ có tiếng nhạc Jazz lãng đãng, ánh nến lung linh, tranh tối tranh sang. Anh lặng lẽ ngồi, thỉnh thoảng đưa ly rượu lên nhấm nháp từng ngụm.
Khách dưới lầu một lúc một thưa, còn tiếng cười trên lầu cách một khoảng không gian văng vắng, không xa vời, phối với âm nhạc, khiến người ta có cảm giác hoang mang trống trải.
Nghĩ đến Tân Thần đang cười nói trong cảnh náo nhiệt ấy, chứ không phải một mình lặng lẽ trong cô đơn, Lộ Phi cảm thấy yên tâm ơn. Anh thà mong cô cởi mở tâm tình, dù nụ cười của cô không phải dành cho anh.
Trời mỗi lúc một khuya, đồng hồ đeo tay của anh đã chỉ đến nửa đêm bên cạnh ly rượu vang thứ ba. Trên lầu bắt đầu có người lục tục đi xuống chào từ biệt nhau rồi ra về. A Phong cùng Tân Thần đi xuống cuối cùng. Hai người vừa đi vừa trò chuyện.
“Anh đưa em về, không thì Tiểu Địch lại cằn nhằn anh”.
Giọng Tân Thần thoải mái, “Không cần đâu, em có uống say đâu. Ối chao!”, Suýt nữa hụt chân. A Phong vội vàng đỡ lấy cô.
“Còn dám nói không say à. Đợi đã, anh gọi họ đóng cửa rồi đưa em về”.
Lộ Phi tiến đến, giữ lấy tay Tân Thần, “Cám ơn anh, để tôi đưa cô ấy về”.
A Phong tỏ vẻ lạnh lung. Đang định lên tiếng thì Tân Thần đã cười, “Ha, Lộ Phi, anh cũng đến tiễn em à? Sao không lên uống rượu chung?”.
Cô đã uống say, hai má đỏ ửng, đôi mắt sang rực, cố gắng đứng vững rồi đi tiếp, ai ngờ lại ngã vào người Lộ Phi. A Phong thấy họ quen nhau thì yên tâm, “Có người bảo vệ hoa rồi thì tôi không về nữa”.
Tân Thần mềm nhũn người dựa vào Lộ Phi, níu bừa lấy áo sơ mi của anh để đứng vững. Lộ Phi nửa dìu nửa ôm cô, gật đầu chào A Phong, “Phiền anh quá. Tạm biệt”.
Trước của không chỗ đậu xe nên xe của Lộ Phi dừng trên một con đường khác. Anh ôm Tân Thần đi thật chậm, còn cô không hề yên phận, còn trong trạng thái hưng phấn do rượu nên cười híp mắt nói, “Anh đến muốn quá, lúc nãy vui lắm. Trước kia luôn là em đưa người khác đi, tiễn bố, tiễn anh, cả Lý Dương nữa…”. Cô chau may, như đang cố gắng nhớ lại xem còn tên nào không, sau đó cười tiếp: “Ồ, đúng, còn cả Lạc Thanh nữa. Thực ra em rất sợ tiễn người ta đi, nhìn họ từng người một bỏ đi, chỉ còn lại mình em”.
“Sau này anh sẽ không để em một mình nữa”. Anh khẽ nói.
Cô không hề để ý nghe, chỉ tiếp tục lảm nhảm: “Có bao nhiêu người đưa tiễn em, một mình em đi đâu cũng chẳng sao nữa”.
“Nhất định phải đi sao?”.
Cô cười đến nỗi cơ thể run lên trong cánh tay anh, “Em đã chào tạm biệt mọi người mà lại không đi, thì mới vừa đáng ghét vừa mất hứng”.
“Nếu anh xin em ở lại thì sao?”. Tim anh đập nhanh, đợi cô trả lời. Nhưng cô như không nghe thấy gì, chỉ cười hinh hích, chuyển chủ đề khác.
“ Hôm nay vui thật. Lâu lắm, không uống nhiều thế này. Lần trước là ở Taxkorgan, Tân Cương nữa. Ha, em không quên có những người nào tồi. Mọi người đến Tân Cương mới quen nhau, căn bản không thể nhớ nổi tên. Nhưng anh có để ý không, có lúc tâm sự với người lạ sẽ thoải mái hơn?”.
Lộ Phi xưa nay vẫn kiềm chế giỏi, uống rượu chỉ đến mức chuếnh choáng là dừng, càng không thể thổ lộ tâm tình với người lạ. Thế nhưng bây giờ anh lại mong muốn Tân Thần say mãi, xem anh như một người ường xa lạ, cứ nói tiếp mà không cần kiêng dè gì cả.
Tân Thần tựa vào cánh tay anh, bước chân hơi loạng choạng, “Bọn em đốt lửa, vừa uống rượu vừa kể về mối tình đầu của mình, nhắc đến người mình khó quên nhất. Mọi người đều uống rát nhiều. Uống nhiều thì tốt ở chỗ đó, những lời sến súa thế nào cũng nói ra được, thì ra trong lòng mỗi người đều có một quá khứ”.
Lộ Phi đã đến cạnh xe, nhưng anh không muốn ngắt lời cô mà đứng tựa vào xe, ôm chặt lấy cô. Cô hẳn vẫn đang chìm trong niềm vui do chất cồn mang lại. Đã lâu lắm rồi, lần đầu cô thả lỏng người dựa vào lòng anh mà không phòng bị thế này, quên bẵng sự chia ly trước kia, như quay về thuở trước, ôm cánh tay anh mà huyên thuyên không ngớt những chuyện thú vị mà cô có thể nghĩ ra.
“Ánh trăng đếm ấu trên cao nguyên rất đẹp, không khí trong lành, không chút bụi trần, khắp nơi những đóa hoa ngũ sắc nở rực. Mỗi người đều cố gắng bộc bạch, có được, chưa có được, cho dù là cuộc sống có chuyện đáng để bộc bạch hay không”. Giọng Tân Thần thấp nhưng trong trẻo, “Haizz, anh đang cười em à?”.
Lộ Phi lắc đầu. Cô cũng không tìm hiểu ánh mắt hơi lạc thần, nghiêng đầu ngẫm nghĩ, không biết mình đã nói đến đâu. Những lời đã đè nén trong lòng từ rất lâu bỗng tuôn ra nhờ men rượu, tìm ra cớ để bộc bạch nên một khi đã thốt ra thì không thể kiềm chế lại nữa.
“Đúng thế, mọi người đều kể về bí mật của mình. Có người khá may mắn, được ở cạnh người yêu đầu. Nhưng anh ta vẫn tiếc nuối, bảo rằng chưa kịp trải nghiệm thứ khác sâu sắc hơn, một đời chẳng qua cũng thế mà thôi. Trái tim con người thực sự không biết hài lòng là gì”. Cô cười khẽ, “Một số chuyện cũ, nói ra thì thật sự rất thảm. Có người nói cô gái anh ta yêu đã kết hôn với bạn thân nhất của anh ta; có người nói đã yêu một người bao năm rồi, nhưng chưa bao giờ có cơ hội nói với anh ấy. Anh đoán xem em nói gì?”.
Lộ Phi nhìn chằm chằm vào đôi môi mấp máy của cô, hàm răng trắng lấp lánh ánh sáng trong bóng đêm, lúm đồng tiền má trái thoắt hiện ẩn, “Anh không đoán ra”.
“Em kể là, em đã từng yêu một người. Em phải cảm ơn cuộc đời đã từng có người ấy xuất hiện, đã xảy ra chuyện đó. Về sau anh ấy ở đâu, cùng với ai, có phải đã quên em rồi, đều không quan trọng. Em có được nụ hôn đầu của anh ấy. Em từng nói với anh ấy. Em từng là mối tình đầu của anh ấy. Có lẽ sẽ có ngày, anh ấy uống chút rượu vào, cũng sẽ nhớ đến em cảm thấy ngọt ngào, vậy là tốt lắm rồi”.
Lộ Phi chỉ cảm thấy cổ họng thắt lại, không thể thốt lên lời nào. Cảm giác đau buốt ấy khiến anh bất giác ôm cô chặt hơn. Cô lại như không nhận ra, vẫn tiếp tục nói với nụ cười: “Không biết liệu anh ấy có nhớ đến em ? Dù gì đã từng đứng đối diện nhau mà anh ấy cũng không nhận ra em”. Cô thở dài khe khẽ, cúi xuống tựa đầu vào ngực anh. Anh đứng bất động, chỉ sợ phá vỡ sự yên tĩnh trong phút chốc ấy, cô sẽ nhớ lại tất cả rồi vùng thoát khỏi vòng tay anh.” Nếu có thể chọn lựa anh mong thời gian có thể ngưng đọng, và giây phút sau đó sẽ không bao giờ đến.
Cô bỗng ngẩng phắt đầu lên, nhìn anh chằm chằm, “Tất nhiên, em cũng uống hơi quá chén, không chỉ khiến người khác xúc động mà cũng khiên cả mình xúc động nữa. Thực ra em không khoan dung biết ơn như thế, rất nhiều lúc, em cảm thấy rất hận. Nếu anh ấy chưa bao giờ xuất hiện, nếu không được anh ấy yêu, em sẽ không đến nỗi không buông được anh ấy, trong cuộc sống sau này, sẽ không so sánh một cách bất công người khác với anh ấy, sẽ không phụ lòng với những người yêu em”.
Rõ ràng cô đang nhìn anh, nhưng lại như hồi tưởng lại với một người xa lạ. Lội Phi cắn chặt răng. Giọng cô trong trẻo đáng yêu, nhưng lại như dao đâm vào trái tim anh mỗi lúc một sâu thêm.
Tân Thần tỉnh lại, chỉ thấy miệng khô rát, cổ họng có cảm giác ran rát. Cô mơ màng gượng dậy trèo xuống giường, quơ chân tìm dép lê của mình nhưng lại giẫm lên tấm thảm mềm mại bên dưới, cô sững người, mới nhận ra mình không nằm trên chiếc giường trong phòng làm việc nhà Tân Địch. Cô đi thường xuyên nên trước nay không lạ giường, nhưng sau một đêm ngon giấc tỉnh lại, phát hiện ra nằm ở một nơi xa lạ cô bỗng thấy sợ đến mở to mắt, cơn chuếnh choáng còn lại đêm qua cũng biến mất sạch trơn.
Đó là một gian phòng ngủ rất to. Cửa mở, chút ánh sáng lọt vào, có thể nhìn thất màn cửa sổ rủ dài xuống đất, đang lay động nhè nhẹ. Bên cạnh giường ngủ có một tấm thảm lông cừu to. Chiếc bàn làm việc lớn vẫn sáng đền, máy tính đã ở trạng thái nghỉ ngơi. Lộ Phi ngồi quay lưng lại với cô, đầu ngửa ra tựa vào lưng ghế.
Cô bước đến, phát hiện ra Lộ Phi đã ngủ thiếp đi. Anh đã tắm xong, tóc vẫn còn ươn ướt, mặt quay nghiêng, hàng long mày cau chặt, môi mím chặt. Cho dù đang say ngủ, gương mặt tuấn tú ấy vẫn tỏ ra u sầu chứ không phải thoải mái thư giãn.
Cô bất giác đưa tay lên, khẽ ấn vào nếp nhăn ấy. Đầu ngón tauạm vào làn da nóng ấm của anh, anh bỗng bừng tỉnh, đưa tay lên nắm lấy tay cô, “Tiểu Thần, không thoải mái à? Sao dậy sớm thế?”.
Cô đột ngột tỉnh lại, động rác vô thức ấy quá mờ ám, nên vội vàng rút tay lại, “Khát nước em muốn uống nước”.
Lộ Phi đứng lên, đẩy cô ngồi cuống chiếc ghế trước bàn làm việc, “Đợi anh”.
Anh vội vàng ra ngoài, một lúc sau mang hai chai nước khoáng Y Vân vào, mở một chai đưa cho cô. Cô uốn từng ngụm to, những giọt nước mát lạnh trôi xuống cổ họng. Cô đặt chai nước lên bàn, vô ý chạm phải con chuột máy tính. Màn hình lại sáng lên, xuất hiện trước mắt cô là diễn đàn du lịch của thành phố mà cô quen thuộc từ lâu rồi.
Cô quay lại. Lộ Phi thản nhiên nhìn cô, đưa tay vò tóc cô, “Ngủ thêm nữa đi. Bây giờ mới hơn bốn giờ sáng, đợi trời sáng hẳn anh đưa em về”.
“Sao không đưa em thẳng về nhà?”.
“Muộn quá rồi, anh sợ làm Tiểu Địch thức giấc”.
“Mỗi lần em uống nhiều là sẽ thành một kẻ lắm mồm. Tối qua em không nói gì…ngu ngốc đó chứ? Nếu đã nói thì xin đừng tưởng thật”. Tân thần có vẻ ảo não. Tối qua không khí quá “nóng” nên cô đều chạm ly với mọ người, dù quen hay không, cô đã vô tình uống khá nhiều. Lộ Phi đưa cô về, cô biết. A Phong dù sao cũng là bạn của Tân Địch, họ không quen biết trực tiếp nên không làm phiền anh ta cũng tốt. Cô loáng thoáng nhớ lúc đó hình như quá hào hứng nên không kiềm chế được mà cưa thao thao bất tuyệt, nhưng đã nói những gì thì cô hoàn toàn không nhớ.
“Em đã nói rất nhiều, một số điều anh sẽ mãi mãi ghi nhớ”. Tân Thần kinh hoảng đang định mở miệng thì anh đã nói tiếp, “Có một số điều thì anh không xem là thật, chẳng hạn bảo anh đừng bám theo em”.
Tân Thần không ngờ bây giờ Lộ Phi còn có tâm trạng nói đùa nên đành gượng gạo, “Câu đó là do bản tính tự yêu chính mình quá mức của em nhờ rượu mà tuôn ra, có thể bỏ qua”.
Lộ Phi cười, có vẻ bất lực và yêu chiều, “Anh sẽ bỏ qua, vì anh định bám theo em mãi mãi”.
Anh mặc quần áo ngủ màu đen, cổ mở rộng, trên đó, gần xương quai xanh là những dấu nổi bật.
Ánh mắt Tân Thần Chạm đến đó, đầu óc bỗng “ùng” một tiếng, ngón tay sờ vào cổ theo bản năng. Phân da dưới ngón tay có cảm giác hơi rát, không cần nhìn cũng biết là có vết tích y như vậy.
Cô loáng thoáng nhớ lại giấc mơ đêm qua, hình như có vòng tay ôm chặt đến độ cô không thở nổi, có những nụ hôn mát lạnh tham lam…Những cảnh ấy cứ chập chờn mơ hồ, nhưng cảm giác rất chân thực. Cô không tài nào xem đó là giấc mộng xuân thỉnh thoảng mơ thấy trong những đêm cô đơn, nhất thời thấy lòng rối bời.
Lộ Phi nhẹ nhàng gỡ tay cô xuống,”Đừng căng thẳng, chưa xảy ra chuyện gì đâu”.
Một đêm yên tĩnh như thế, giọng anh rất trầm ấm. Tân Thần bỗng dựa mạnh người ra phía sau lưng ghế, nhìn anh mãi một lúc rồi cười, “Xin lỗi, cho dù em làm gì hay nói gì thì em cũng không định chịu trách nhiệm. Em đi ngủ đây”.
Cô đứng dậy, về phòng ngủ, đá văng dép ra rồi nằm lăn trên giường. Lộ Phi theo sau, kéo chăn lên đắp cho cô, “Anh đặt chai nước trên đầu giường, ngủ đi nhé”.
Lộ Phi ra ngoài . Một lúc sau, đèn thư phòng bên ngoài cũng tắt. Đã gần sáng, trong phòng mờ tối và tĩnh lặng, nhưng Tân Thần không thấy buồn ngủ tí nào. Cơn say đã khiến đầu cô đau nhức, điều càng khiến cô mất tự nhiên hơn là, bây giờ cô đang ngủ trên giường Lộ Phi, trên gối nằm còn vương mùi hương nam tính mát mẻ chỉ thuộc riêng anh, mà mùi hương ấy, rõ ràng đã bắt đầu vây chặt cô từ đêm qua.
Cô không nhớ đã xảy ra những gì, nhưng cô nhớ rõ rang rằng mình luôn tựa vào một vòng tay, anh đã vòng tay ôm lấy cô, vững chãi và ấm áp. Hít thờ mùi hương của anh, thêm chất cồn đang tung hoành, khiến cô muốn buông thả bản thân, không nghĩ gì nữa.
Lần trước uống say là ở Tân Cương. Rượu trắng độ cao cay nồng, nhưng dù nam hay nữ đều uống rất nhiệt tình, không kiêng nể lo ngại gì.
Ngày hôm sau một cô ban ngủ cùng lều đến từ Đông Bắc đã kể, cô gần như đã nói gần cả hai tiếng đồng hồ không dứt rồi mới ngủ thiếp đi, “Nói năng cũng rất rành mạch, nghe không giống như đang say”.
Cô cười khan, vội vàng xin lỗi. Cô gái kia cũng cười, “ Không có gì. Mình cũng uống say, chẳng tốt đẹp gì hơn, còn ôm cậu khóc nữa mà. C tốt hơn là ôm một người đàn ông lạ, khóc xong cũng thoải mái hơn nhiều”.
Tân Thần không truy hỏi xem mình say rồi đã nói những gì, cô gái kia cũng không nhắc là tại sao lại ôm cô khóc. Những người xa lạ tình cờ gặp nhay cũng tốt ở chỗ đó, mọi bí mật như đều giấu hết vào hốc cây, kết thúc chuyến đi ai đi đường nấy, mọi người đều thoải mái nhẹ nhàng.
Từ đó, Tân Thần bắt đầu kiềm chế bản thân, cố hết sức để không uống quá chén.
Nhưng, dù kiềm chế giỏi đến mấy cũng sẽ có lúc không kiềm chế, hôm qua cô vẫn uống say; mà khi say đến mấy cũng có những lúc tỉnh táo, tỉnh lại rồi nhớ đến phút yếu đuối buông thả của mình, chỉ khiến người ta càng thêm hối hận.
Cô day day huyệt Thái Dương đang đau nhức, vùi đầu vào gối nằm.
Tác giả :
Thanh Sam Lạc Thác