Con Dâu Trời Phú
Chương 162
Cuốn nhật ký rất dày, bằng chừng một phần ba ngón út.
Bìa ngoài là hình một bụi hoa nở rộ, bối cảnh chính là màu đỏ sậm, mang cho người ta cảm giác vô cùng mất mát, hơn nữa còn rất thần bí.
Trang bìa lót, một câu thơ được viết bằng bút máy: “Người có tình chẳng cần sống bên nhau cả quãng đời còn lại, như hoa mai nở đúng thời gian.”
Trích từ bài “Lần đầu gặp gỡ” của Tịch Mộ Dung.
Có lẽ, từ lúc bắt đầu, cô ấy đã có dự cảm đây sẽ là một tình yêu đơn phương không có kết quả, vì thế, cô ấy dùng cách này để nhắc nhở mình, tự tạo áp lực cho bản thân mình.
– —–
Ngày 1 tháng 9, trời nắng.
Khai giảng, từ học sinh cấp hai trở thành học sinh cấp ba.
Nhìn vườn trường xa lạ, bên cạnh là những người bạn xa lạ, hết thảy đều mới mẻ, trong không khí trôi nổi hương vị của tự do.
Mình rất thích.
(Icon mặt cười)
Có điều, hình như trong thời khóa biểu không có giờ vẽ thì phải?
– —–
Ngày 28 tháng 9, trời nhiều mây.
Ăn Tết Trung Thu xong lại trở lại trường, rốt cuộc cũng rời khỏi ngôi nhà làm người ta bức bối không thở nổi đó, tuy rằng chỉ là tạm thời nhưng vẫn đáng để vui vẻ.
Ừ, còn ba năm nữa thôi, cố chịu đựng là sẽ ổn.
(cố lên)
Ôi, khi nào giáo viên dạy vẽ mới mới tới trường đây? Làm sao bây giờ, thật sự rất muốn vẽ tranh…
– —–
Ngày 7 tháng 10, trời không mây.
Bạn cùng bàn mời mình ăn bánh củ cải do chính tay mẹ bạn ấy làm, vừa thơm vừa mềm, nếu có thêm một chút tương ớt ngọt thì sẽ càng tuyệt vời hơn.
Buổi chiều tan học, lặng lẽ tới Kính Hồ, phong cảnh ở đó rất đẹp, là một nơi rất phù hợp để vẽ tranh.
Bài tập mà cô Hề giao cho có chủ đề là “Phong cảnh trong mắt tôi”, ồ, cô Hề là cô giáo dạy vẽ mới tới, một người rất xinh đẹp, tên cũng dễ nghe.
Hề Đình.
Mỗi lần lẩm nhẩm tên cô ấy, trước mắt như có một bức sơn thủy trong vắt trải rộng, nét vẽ đơn giản, rõ ràng nhưng hàm ý lại sâu sắc.
Khi nào mình mới có thể đẹp và tự tin được như cô ấy.
– —–
Ngày 26 tháng 10.
Trời mưa to.
Lại tới Kính Hồ vẽ tả thực, trời rất âm u, vốn đã do dự có nên đi hay không, nhưng giờ lại cảm thấy may mắn là mình đã đi!!!
…
Ánh mắt Đàm Hi ngưng lại, dừng ở ba dấu chấm than kia, hơi thở cũng tự nhiên dồn dập theo.
Từ mấy trang trước thì có thể thấy, cảm xúc của nguyên chủ rất nhạt nhẽo, ngay cả miêu tả Đàm gia cũng chỉ là mấy từ “bức bối không tả nổi”, càng hoàn toàn không hề nhắc tới mấy hành vi của Đàm Tông Võ và Trương Như Thu.
Bởi vì đã quen nên mới lạnh nhạt.
Những chính thiếu nữ này lại dùng đến tận ba dấu chấm than, hai chữ “may mắn” cũng đã biểu lộ hết được cảm xúc của cô ấy.
Tới rồi…
Đàm Hi tiếp tục đọc xuống bên dưới, quả nhiên…
– —–
… Đột nhiên, mưa đã tạnh, mình ôm giá vẽ chật vật ngẩng đầu lên, anh ấy cứ thế tiến vào trong mắt mình, sau đó yên lặng khắc ghi vào trong lòng.
Lần đầu tiên nhận ra, thì ra con trai mặc áo gió kaki cũng có thể đẹp như thế, anh ấy cầm ô, đứng ở trước mặt mình như một bức tường thành che chắn mọi gió mưa tập kϊƈɦ lại, mà mình lại may mắn được bảo vệ bên trong bức tường…
Anh ấy còn cười với mình, hỏi mình có bị ướt không, có lạnh không.
Đây là cảm giác được người ta quan tâm ư? Lần gần đây nhất là khi mình làm nũng trong lòng ba…
Mình nghĩ, có lẽ mình đã hơi thích anh ấy rồi.
Ừ, chỉ có một chút thôi!
– —–
Ngày 8 tháng 11, trời âm u.
Từ sau hôm đó, sau khi tan học mình luôn tới Kính Hồ, ngồi xuống, ôm giá vẽ nhưng lại chẳng vẽ được gì, thỉnh thoảng lại ngẩn người, thỉnh thoảng còn thất thần, sau đó hết giờ lại trở về.
Tại sao lại không nhìn thấy anh ấy nữa?
Anh ấy cũng thích vẽ tranh ư? Bởi vì hôm đó, anh ấy cũng xách một giá vẽ.
– —–
Ngày 6 tháng 12.
Tuyết rơi.
Dự báo thời tiết nói, ngày mai sẽ có tuyết, cần chú ý giữ ấm.
Mình lục trong tủ quần áo ra được chiếc áo dày nhất và mặc lên người, thế mà tay chân vẫn cứ lạnh cóng.
Không ấm nổi, bởi vì nơi lạnh là trái tim.
Hôm nay, rốt cuộc mình cũng nhìn thấy anh ấy.
Vẫn xách giá vẽ, nhưng mà áo gió đã đổi thành áo khoác lông, trong tay dắt một người con gái thật xinh đẹp.
Là cô Hề.
Bọn họ đứng bên nhau, nói chuyện thân mật, người đàn ông thật đẹp trai, cô gái rất dịu dàng, rốt cuộc mình đã hiểu thế nào là — trai tài gái sắc, duyên trời tác hợp.
Thì ra, anh ấy không thích vẽ tranh, giá vẽ kia là của cô Hề.
Anh ấy chỉ… xách dùm bạn gái mà thôi.
Tại sao lại đau lòng thế nhỉ? Chẳng phải chỉ thích một chút thôi sao?
– —–
Ngày 22 tháng 12.
Lập Đông.
Trời càng ngày càng lạnh, quần áo mặc lên người cũng càng lúc càng dày, tay phải bị nứt toác hai đường, không cầm nổi bút nữa.
Mình đã quen với việc mỗi ngày tan học đều tới Kính Hồ một lúc, nếu may mắn thì có thể nhìn thấy bóng dáng anh ấy tới đón cô Hề.
Mình không biết thế này có phải là yêu đơn phương hay không, nhưng mình rất chắc chắn, mình có tình cảm không bình thường với anh ấy.
Nói như thế nào ấy nhỉ… Nhìn thấy anh ấy từ xa thì trái tim đã đập rất nhanh, không dám tới gần, cũng không dám tùy ý nhìn xung quanh.
Rất nhiều lần gặp thoáng qua, ngửi được hơi thở trêи người anh ấy, mình cảm thấy không thể nào thở nổi.
Mình biết, mình làm thế là không đúng.
Bởi vì anh ấy đã có cô Hề rồi.
Nhưng mình không nhịn được… Lần nào cũng muốn nhìn lâu hơn một chút, nụ cười ấm áp đó, ánh mắt dịu dàng đó…
Ừ, nhìn xa cũng được, đừng bao giờ để người thứ hai biết được! Thế thì có thể nhìn mãi, nhìn vĩnh viễn.
(icon mặt cười)
– —–
Ngày 27 tháng 1.
Tuyết rơi dày.
Hôm nay, lần đầu tiên mình tới nhà cô Hề, một căn hộ rất xinh, sạch sẽ, ấm áp y như con người cô ấy.
Cô ấy nói mình có năng khiếu, là một mầm non rất tốt, đề nghị mình nên đi theo con đường nghệ thuật này, còn dạy mình vẽ tranh miễn phí, mời mình tới nhà chơi nữa.
Không thể nào tránh được, mình lại gặp anh ấy, vẫn là dáng vẻ tuấn tú, không có gì thay đổi.
Lúc anh ấy vào cửa và nhìn thấy mình thì hơi ngẩn người một chút, mình hồi hộp tới mức quên cả thở, tưởng rằng anh ấy đã nhận ra mình.
Nhưng mà, không phải.
Anh ấy bình tĩnh gật đầu chào mình, sau đó vào… phòng cô Hề, hoặc là, căn phòng bọn họ ở chung với nhau?
– —–
Ngày 28 tháng 1.
Tuyết rơi dày.
Mình lại tới nhà cô Hề, lại gặp anh ấy.
Lần này, anh ấy không vào phòng ngủ mà ngồi trêи sô pha xem TV.
Mình vào WC, thấy trong cốc súc miệng có hai bàn chải đánh răng một hồng một xanh lam, ngực phải đột nhiên rất đau.
Lúc ra ngoài liền nhìn thấy bọn họ đang ôm nhau, hôn môi, một khắc đó, mình có cảm giác mình có thể chết đi ngay được.
Nếu mình có thể trở thành cô Hề thì tốt biết bao, sẽ có được anh ấy…
– —–
Ngày 29 tháng 1.
Trời tạnh ráo.
Hôm nay, anh ấy không tới.
(Icon mặt khóc)
– —–
Đàm Hi đứng dậy, đi ra phòng khách rót một cốc nước ấm, ngơ ngác nhìn ra màn đêm bên ngoài cửa sổ.
Sau đó, lại ngồi trở về ghế, tiếp tục lật xem.
Từ sau ngày 29 tháng 1 liền biến thành mỗi ngày một trang, đều có liên quan tới “anh ấy“.
Quan hệ của nguyên chủ và Hề Đình càng ngày càng tốt, mỗi ngày tan học, cô ấy đều tới chung cư, Hề Đình dạy cô ấy vẽ tranh.
Nhưng kỳ quái là, Hề Đình không cho cô mang những bức tranh đã vẽ đi, lý do là giúp cô ấy sửa sang lại, đóng thành sách, cuối cùng sẽ đưa trả lại cho cô.
Theo quan hệ càng ngày càng thân thiết của hai người, số lần nguyên chủ gặp “anh ấy” cũng càng ngày càng nhiều hơn, hai người dần dần quen nhau.
Đến lúc đó, Đàm Hi mới biết, thì ra tên của người đó là — Tần Thiên Lâm, là một sinh viên.
Có khi ba người sẽ cũng nhau ra ngoài chơi, đó là thời gian mà nguyên chủ thấy vui sướиɠ nhất.
Cô lấy thân phận bạn bè, yên lặng đứng ở một bên nhìn hắn và Hề Đình ôm nhau thân mật, hôn môi, từ đầu là ghen ghét, đau lòng, sau đó là bình thản chống đỡ, cô ấy đã hoàn toàn chết lặng.
Có thể nhìn thấy hắn từ xa, cho dù đứng bên cạnh hắn là người khác thì Đàm Hi cũng thấy đủ rồi.
Cho dù phải giãy giụa trong một vũng bùn không có hy vọng gì, cô ấy cũng vui vẻ chịu đựng.
Không dám nói ra tiếng, cho nên đành phải ra sức ngăn chặn tình yêu cuồn cuộn của mình.
Cô gái ấy thông minh biết bao nhiêu, cô biết rõ mình muốn gì, vì thế lựa chọn đứng nhìn từ đằng xa, lặng lẽ yêu hắn.
Đầu ngón tay mơn trớn những chữ Khải viết câu đơn trêи trang giấy ố vàng, Đàm Hi im lặng, thật lâu sau mới thở dài một tiếng.
Bên trêи viết—
“Đơn phương là một bộ kịch câm thành công, nếu nói ra, sẽ thành bi kịch, vậy… mình chọn vĩnh viễn sẽ không lên tiếng.”
Quan hệ tam giác vẫn luôn tồn tại, lại bởi vì Đàm Hi ra sức khắc chế, đè nén, vì thế không ai phát hiện ra.
Đến tận năm cô ấy lên lớp 12…
Bởi vì lạc đường trong tòa nhà ban giám hiệu nên Đàm Hi ma xui quỷ khiến đi tới trước cửa văn phòng Hiệu trưởng.
Cả tầng lầu yên tĩnh, chỉ có âm thanh nói chuyện phát ra từ phòng này, mắt thấy thời gian vào lớp càng lúc càng gần, cô khẽ cắn môi, chuẩn bị giơ tay gõ cửa, không ngờ cửa phòng lại chưa khóa, làm cho cô nhìn thấy một màn cực kỳ bẩn thỉu.
Người đàn ông mặc vest, quần tụt xuống tận mắt cá chân, để lộ ra cái ʍôиɠ trơn bóng, trong miệng vẫn còn đang mắng chửi “con điếm lẳng lơ”, “đồ chó cái“… đủ mọi lời thô tục, mà trong lòng hắn là một người phụ nữ bị đè xuống bàn làm việc, không ngừng rêи rỉ, tóc dài chảy đầy trêи mặt nên không nhìn rõ dung mạo ra sao.
Đàm Hi vội vàng bịt chặt miệng, trừng mắt không dám tin tưởng.
Người đàn ông đang thở ồ ô không ngừng mắng những lời tục tĩu kia chính là thấy hiệu trưởng luôn tươi cười thân thiện, tuần nào cũng sẽ đứng ở dưới lá cờ tổ quốc nói chuyện với học sinh sao?
Cô vốn muốn chạy trốn, nhưng vào khoảnh khắc khi mái tóc dài của người phụ nữ kia được gạt ra, để lộ gương mặt đằng sau, Đàm Hi lại chôn chân tại chỗ, không thể nào nhấc bước được nữa.
Tại sao chứ?
Tại sao lại là cô ấy chứ?
Người phụ nữ được “anh ấy” yêu sâu sắc, coi như báu vật, người phụ nữ khiến mình vô cùng hâm mộ và mong muốn được trở thành cô ấy…
Không… Không thể nào…
Cô Hề xinh đẹp như thế, lúc cười luôn trong sáng như nước suối như thế.
Dịu dàng xinh đẹp, nho nhã đoan trang, hào phóng rộng lượng!
Sao lại có thể là người phụ nữ ɖâʍ đãng, ngay cả gương mặt cũng bị ɖu͙ƈ vọng làm cho méo mó thế kia được?!
Đàm Hi không tin!
Nhưng cuộc nói chuyện sau đó của hai người kia đã xé nát hoàn toàn lớp vải cuối cùng, mọi sự độc ác, bẩn thủy đều bại lộ ra trước mặt—
“Nói, ông đây làm em có sướиɠ hay không hả?”
Người phụ nữ trực tiếp dùng tiếng rêи đầy hưởng thụ của mình thay cho câu trả lời.
Điều đó khiến gã đàn ông lập tức cười ha ha vui vẻ, Đàm Hi không nhìn thấy, nhưng cô có thể tưởng tượng ra, nụ cười đó là đắc ý, là bữa bãi, không kiêng nể gì…
“Vậy suất đi du học ở Italy…”
“Yên tâm, em cứ hầu hạ anh thoải mái thì em muốn gì anh cũng cho em hết!”
“A Vĩ, anh thật tốt…”
“Nghe nói, em có bạn trai hả?”
“Cái thằng bất lực đó, ngoại trừ khuôn mặt ưa nhìn tí ra, đòi tiền chẳng có tiền, đã thế còn vì khởi nghiệp mà giờ đang nợ chồng nợ chất, em đang muốn đá hắn đây…”
“Tiểu yêu tinh của anh thật tàn nhẫn quá!”
“Sao hả, anh không thích à?” Cô ta tự tin nhướng mày, đôi tay đặt trước ngực gã đàn ông bắt đầu châm ngòi thổi gió.
“Thích! Thích quá ấy chứ! Cho dù em có moi tim người ta ra thì anh cũng vẫn cứ yêu chết em mất thôi!”
Người phụ nữ che miệng, cười khanh khách, đột nhiên vẻ mặt thay đổi: “Ai ở ngoài đó?”
Gã đàn ông cũng luống cuống, vội vã vừa kéo quần vừa chạy ra cửa, mở ra, chỉ thấy hành lang trống vắng, một cơn gió lạnh quét qua.
Hề Đình sửa sang lại váy áo, cẩn thận xem xét khắp nơi, sau khi phát hiện không có gì dị thường mới thở phào một hơi.
“Sao anh lại không khóa cửa thế hả?” Quay đầu, lập tức nổi giận với người đàn ông.
“Tầng này chỉ có mỗi văn phòng của anh mà thôi, các phòng khác đều bỏ không, cho dù chúng ta chơi dã chiến trêи hành lang thì cũng không có ai phát hiện ra hết.”
“ Nói chung vẫn nên cẩn thận thì hơn!”
“Anh còn chẳng sợ, em sợ cái gì chứ? Cho dù có người thấy thì đã làm sao nào? Anh đều có thể xử đẹp hết!” Gã đàn ông ưỡn cái bụng béo phị ra, vênh váo tự đắc.
“Anh không sợ, nhưng em sợ! Lỡ như bị ai đó nhìn thấy thì cả anh và em đều xong đời đấy!”
“Rồi rồi, chẳng phải là không có việc gì rồi sao? Em cũng đừng trông gà hóa cuốc nữa.”
Thấy người đàn ông tỏ vẻ không vui, cô ta mới lại một lần nữa nở nụ cười: “Đừng giận nữa mà, chẳng phải em cũng vì muốn nghĩ cho anh sao! Anh là một hiệu trưởng, nếu rơi vào tin đồn không tốt, vậy thì tiền đồ… Em thì chẳng sao, dù sao em cũng chỉ là một cô giáo dạy vẽ bình thường mà thôi…”
“Bảo bối à, anh hiểu được tâm ý của em mà.” Gã đàn ông cảm khái, “Ai nói em chỉ là giáo viên bình thường chứ? Chờ sau khi em từ Italy trở về thì anh sẽ xin cho em vào biên chế lâu dài, xem sau này ai còn dám khinh thường người phụ nữ của Hà Vĩ anh!”
“A Vĩ, anh thật tốt.”
“Biết anh tốt, vậy chúng ta…”
“Đáng ghét!”
Cùng với tiếng đóng cửa cài khóa, tiếng vui cười của người đàn ông và người phụ nữ cũng xa dần.
Đàm Hi từ cục nóng lạnh điều hòa bò vào trong cửa sổ, loạng choạng rời khỏi nơi dơ bẩn này, cô không tìm thấy đường, đi loạn trong tòa nhà như một con ruồi không đầu, cuối cùng vẫn phải nhờ dì lao công dẫn ra ngoài.
Từ sau ngày hôm đó, cô liền bị ốm nặng, ở nhà nghỉ nửa tháng mới quay lại đi học bình thường được.
Nhưng cô lại đánh rơi mất cái móc chìa khóa, là Hề Đình tự mình tới đưa cho cô.
Lúc đó, Đàm Hi liền hiểu ra mình đã bị bại lộ rồi, thậm chí, cô còn có suy nghĩ muốn chuyển trường và bỏ học.
Cô không biết phải đối mặt thế nào, cũng không ai có thể nghe cô nói chuyện này và đưa ra lời khuyên giúp cô.
Cô quyết định tìm Hề Đình nói chuyện, chỉ muốn tìm một lý do.
Tại sao phản bội?
Rõ ràng “anh ấy” tốt như thế…
Tại sao lại không quý trọng?
Sao cô ấy có thể đối xử với “anh ấy” như vậy? Chẳng lẽ chỉ vì một cơ hội ra nước ngoài tu nghiệp thôi sao?