Con Dâu Hoàng Gia
Chương 7: Chứng thực
Ngày xuân sau giờ ngọ*, Phượng Loan đánh một giấc ngủ trưa ngắn, nên vẫn còn chút lười biếng.
*giờ ngọ: từ 11h sáng đến 1h chiều
Nàng vừa mở mắt ra, Bảo Châu nhanh chóng vội vàng chạy lại hầu hạ, "Tiểu thư cẩn thận, đột nhiên ngồi dậy sẽ bị choáng đầu, nằm uống hai hớp nước thấm giọng, cho tinh thần tỉnh táo."
Bảo Châu bị nhốt trong phòng củi mấy ngày, xem như đã đem tất cả sự ngông cuồng của nàng triệt để tỉnh ngộ.
Tính mạng cả nhà mình, vinh hoa phú quý, hết thảy đều chỉ tùy thuộc vào suy nghĩ của tiểu thư, nàng muốn mình sống mình sẽ sống, muốn mình chết mình liền chết. Bất luận trước kia mình đắc ý thế nào, rời xa tiểu thư thì mình chẳng là cái gì cả. Thử nghĩ nếu bị phu nhân bán cho người môi giới, lại không biết bị bán đi nơi nào, bán cho người nào...Nghĩ tới thôi đã khiến cả ngưởi lạnh toát.
Cho nên thu lại tất cả ngông cuồng thường ngày, ngoại trừ thông minh lanh lợi, còn lại là an phận.
Phượng Loan mỉm cười nhìn nàng hỏi: "Có hỏi thăm được gì bên phía Đại phòng không?"
Trước đã bảo Thiến Hương đi hỏi thăm, nhưng dù sao nàng cũng chỉ là một tiểu nha hoàn, nhân mạch có hạn, chỉ hỏi ra Phượng Vinh Nương mang về một con mèo Ba Tư. Vì vậy, tối hôm đó trực tiếp sai người thả Bảo Châu ra, tiền trảm hậu tấu*, sau đó đến trước mặt mẫu thân bày ra vẻ mặt nũng nịu, nói vài câu ngọt ngào lấy lòng liền coi như xong chuyện.
*làm trước nói sau
"Nô tỳ tính chờ tiểu thư tỉnh lại sẽ báo cáo." Bảo Châu mới trải qua đại kiếp nạn, trở về từ cõi chết, trước mắt cần phải nắm chặt thời cơ thể hiện, làm sao dám sơ suất? Không thể không sử dụng tất cả thủ đoạn, lén lút lấy tiền riêng của mình đút lót trong trong ngoài ngoài, cuối cùng cũng coi như đạt được tin tức hữu dụng.
"Ừ." Phượng Loan đối với biểu hiện của nàng rất thoả mãn, gật đầu, "Là ai đưa cho con mèo?"
Trong lúc bận bịu mà đường tỷ còn có thể trở về thăm mình, thật rất kỳ quái, hơn nửa là viện cớ đi tìm Đại bá mẫu để bàn bạc chuyện tước vị ở Phạm gia. Thế nhưng không đầu không đuôi, mang một con mèo cho Đại bá mẫu xem là vì sao? Phạm gia đang có tang sự, đường tỷ lại đang vì chuyện tước vị nóng lòng sốt ruột, sao còn rãnh rổi như vậy? Thế nào cũng thấy quái dị.
Bảo Châu đem ly trà ấm đặt xuống, lắc đầu một cái, "Tiểu thư không đoán được là ai đưa đâu." Nàng không dám cố ý khoe khoang, sau đó nói tiếp: "Là công chúa Ngọc Chân."
Ánh mắt Phượng Loan lộ vẻ kinh ngạc.
Công chúa Ngọc Chân sao, hiển nhiên là thủ đoạn của Tiêu Trạm.
Nhưng khiến cho mình kinh ngạc là hỏi thăm được tin tức này cũng không phải dễ dàng.
Nếu Tiêu Trạm đã đi một vòng lớn, chắc chắn sẽ không để công chúa Ngọc Chân tuyên dương khắp nơi, chỉ sợ bên Phạm gia cũng không biết nhiều tin tức. Phượng Ninh Vương trở về, tự nhiên cũng rất cẩn thận từng li từng tí, sẽ không ồn ào cho mọi người biết. Bảo Châu chỉ là một nha hoàn của Phượng phủ, muốn vươn tay đến bên người của Đại phu nhân, để hỏi thăm việc cơ mật như vậy, có vẻ phải hao tốn không ít.
Có điều, việc này đủ để chứng minh năng lực của Bảo Châu.
Nàng không khỏi cười khẽ, "Nha đầu tốt, chắc lần này phí đi của ngươi không ít bạc." Nhờ người khác làm việc, không có chuẩn bị bạc thì làm sao có thể được việc? Chỉ ra phía sau cửa ngăn, "Lát nữa ngươi mở hộp cầm mười lạng bạc, nói với Bích Lạc là ta bảo lấy."
"Tiểu thư." Trong lòng Bảo Châu kích động, không sợ phí sức phí bạc, nhưng được chủ nhân thật lòng tán thưởng, cố gắng của mình mới coi là đáng giá. Tiểu thư không chỉ có hiểu rõ, còn trợ cấp cho mình, vành mắt nàng không khỏi nóng lên, "Đa tạ, đa tạ tiểu thư ban thưởng." Nhớ tới mấy ngày trước chịu khổ trong phòng chứa củi, càng không cầm được nước mắt.
"Được rồi, được rồi." Phượng Loan cười nói: "Một cô nương xinh đẹp khỏe mạnh lại khóc lóc sướt mướt như vậy." Nàng đưa khăn tay của mình ra, cũng coi như ban thưởng, sau đó thong thả nói: "Bên ngoài loạn như vậy, nhìn tới...ta ngã bệnh cần phải điều dưỡng cẩn thận."
"Tiểu thư." Bích Lạc từ bên ngoài đi vào nói: "Tam gia đến."
Bảo Châu vội vàng xoay người, giả vờ đi thu dọn giường chiếu, không dám để cho người ta nhìn thấy nước mắt.
Bích Lạc là nhất đẳng nha hoàn bên người Phượng Loan, tất nhiên có nhãn lực thấy được, cũng không làm bẽ mặt Bảo Châu, nhưng trong lòng thở dài một hơi. Tiểu thư... vẫn là yêu thích Bảo Châu, phu nhân tức giận như vậy, tiểu thư vẫn có thể đưa Bảo Châu ra ngoài an toàn, xem ra chờ mình đi rồi, chỗ trống này sẽ do Bảo Châu lấp vào.
Trên mặt nàng bình tĩnh không lay động, xoay người đi ra ngoài, tự mình đón Phượng Thế Đạt vào.
"Tiểu Loan, nhìn ta mua cho muội cái gì nè." Phượng Thế Đạt cầm một lồng chim đi vào, đến bên bàn để xuống, sau đó tùy tiện ngồi ở trên ghế, "Tốn hết một trăm hai mươi tám chỉ bạc*, còn biết bắt chước nói nữa." Nắm nhẹ cổ họng trêu con chim sáo, "Thỉnh an tiểu thư, thỉnh an tiểu thư."
Chim sáo nghe theo hắn học vẹt, "Thỉnh an tiểu thư, thỉnh an tiểu thư."
Chọc cho Phượng Loan cười ra tiếng, "Tam ca, ca nói chuyện cẩn thận chút."
Phượng Thế Đạt cười hắc hắc, không để ý mà tiếp tục đùa giỡn với con chim, "Tiểu thư là Thiên Tiên, Thiên Tiên." Hắn nói một câu, chim sáo liền học theo một câu, "... Thiên Tiên, Thiên Tiên."
"Được rồi." Phượng Loan nghe được dở khóc dở cười, "Tam ca, đừng tiếp tục dạy chim sáo những lời nói đùa này nữa, để người ta nghe thấy, không biết còn tưởng rằng muội ngông cuồng." Nói một tiếng cám ơn rồi dặn dò Bảo Châu, "Đem đi, nhớ chăm sóc tốt cho nó."
Phượng Thế Đạt kiêu ngạo nói: "Vốn là Tiểu Loan sinh ra rất tốt mà."
Phượng Loan không tiếp câu chuyện của hắn, ngược lại hỏi: "Việc hôn sự của ca và Vương gia tiểu thư thế nào rồi?" Những ngày gần đây, vì tang sự Phạm Đại lão gia, sinh thần Thái tử phi, và mình bị 'bệnh', đúng là không thể lo cho đường ca, hiện tại đang rảnh nên hỏi thăm, bảo đảm vô sự mới có thể yên tâm.
Vừa nghe nói đến hôn sự của bản thân, bộ dạng Phượng Thế Đạt tựa như quả bóng xì hơi.
"Thì vậy thôi." Hắn lười biếng nói: "Nương sai người đi điều tra cẩn thận rồi. Vương thị đích thực tính tình hiền thục lại trong sạch, nàng gặp Đỗ biểu ca chỉ một lần duy nhất khi còn bé, nhận được một chiếc hoa đăng, cũng không có xảy ra sự tình gì với hắn. Nương nói nếu không còn chuyện gì, chọn ngày gần nhất đem việc hôn sự định xuống."
Phượng Loan cười nói: "Ồ, đó là chuyện tốt." Cuối cùng việc so với kiếp trước đã thay đổi, không để cho Vương thị uổng mạng, hi vọng sau khi nàng gả vào Phượng gia, có thể cùng đường ca cả đời hạnh phúc.
"Hừ!" Nhưng Phượng Thế Đạt lại căm tức, "Lần trước ta chịu đòn, đều là do Phạm lão ngũ giở trò quỷ!"
Phượng Loan ngạc nhiên hỏi: "Tại sao Phạm Ngũ ca lại làm ra chuyện như vậy?"
"Hắn chính là lưu manh!" Phượng Thế Đạt tức giận nói: "Lần trước ở bên ngoài, hắn bị tức giận, vì tranh một bộ cổ họa, khiến tên ngốc nhà nghèo bị bắt vào đại lao, ai ngờ tên ngốc kia lại nghĩ không thông, treo cổ chết trong lao. Sau đó không biết xảy ra chuyện gì, việc này truyền đến tai cha hắn, đánh cho hắn một trận nhừ tử." Càng nói càng tức giận, "Thế rồi hắn nghi ngờ, nói ta uống rượu nhiều chuyện đã hại hắn, tuyên bố muốn cho cha ta đánh ta một trận."
Chuyện lộn xộn gì đây?! Phượng Loan nghe được không biết nên khóc hay cười hỏi: "Vì lẽ đó, Phạm ngũ ca liền bịa chuyện này nọ, để cho ca biết, khiến ca đi tìm Đỗ công tử đánh nhau?"
"Cũng không phải!" Phượng Thế Đạt tức giận đến hai mắt trợn tròn, "Lúc đó ta không nghĩ rõ ràng, lúc này nghĩ lại, tên họ Đỗ là bị Phạm lão ngũ lừa đến Thanh Hư Quan. Còn có Tưởng lão nhị khẳng định cũng chịu sự sai khiến của hắn, cho nên mới khuyến khích ta đi Thanh Hư Quan, nếu không phải vậy hai nhóm người làm sao đụng vào nhau?!"
Phượng Loan nghe xong, không khỏi cau mày chán ghét.
Nói như vậy, hết thảy đều là do Phạm Ngũ Gia gây ra?
Trong kiếp trước, mãi lúc sau Phượng gia mới biết chuyện Tam ca gây sự, ngay lúc đó không biết, nên Đại Bá Phụ cũng không có đánh đường ca một trận, vì vậy trong lòng Phạm ngũ gia khó chịu, lại đi đồn Vương thị bất trinh để hả giận? Hồ đồ đến mức này, hại hai mạng người, quả thực chính là điên rồi!
"Mẹ kiếp!" Trong lòng Phượng Thế Đạt bực tức, mình bị cha đánh, còn phải đi Phạm gia và Đỗ gia bồi tội, khẳng định Phạm lão ngũ vui vẻ trong lòng. Hiện nay Phạm gia lại đang có tang sự, trong nhà càng trông coi kỹ lưỡng, thật là không thể làm ồn ào, chỉ đành tạm thời nuốt cục tức này xuống.
Hắn nổi nóng nói: "Phạm lão ngũ, Tưởng lão nhị, hãy đợi đấy cho ông!"
"Ca ca bình tĩnh lại đi." Phượng Loan lườm hắn, "Còn gây sự nữa Đại Bá Phụ thật sự sẽ đánh gãy chân ca đó."
Phượng Thế Đạt thở hồng hộc nói: "Ta nuốt không trôi cơn giận này!"
Phượng Loan trách hắn, "Ca ca thật ngốc nghếch, như vậy chỉ khiến mình bị đánh thêm thôi." Đường ca không biết bi kịch đằng sau của kiếp trước, nhưng mình biết, cho nên trong lòng càng thêm căm ghét Phạm Ngũ Gia, "Muốn trị hắn, đâu cần tự mình công khai ra tay, mà nên chặn đường đánh lén, đến khi xong việc hắn có kêu la cũng không làm gì được."
"A?" Phượng Thế Đạt mở to hai mắt, không nghĩ tới đường muội lại muốn giúp mình một tay, cùng nhau náo loạn, nhất thời vui mừng hỏi, "Tiểu Loan có chủ ý gì?"
Phượng Loan cân nhắc rồi nói: "Đừng nóng vội, để muội từ từ suy nghĩ ra cách." Lo lắng đường ca lại đi gây sự nên khuyên nhủ: "Phạm lão ngũ sống ở khinh thành, lại không đi xa, huynh gấp gì chứ?"
Phượng Thế Đạt thấy nàng ngay cả Ngũ ca cũng không gọi, có thể thấy được nàng thật sự tức giận, gật đầu liên tục, "Đúng vậy, đúng vậy." Thế nhưng suy nghĩ một chút lại không yên lòng, "Tiểu Loan, không phải muội chỉ nói suông lừa ca ca đó chứ?"
Phượng Loan lạnh lùng nói: "Ta mà lừa ca thì sẽ là con rùa."
"Phi phi phi!" Phượng Thế Đạt nói: "Nào có cô nương lại nói mình như vậy?" Trong lòng hắn đã tin chắc, không khỏi cảm thấy hưng phấn ngứa ngáy, "Vậy muội hãy suy nghĩ cho tốt nhé...."
Đương lúc hai huynh muội đang bàn bạc ăn ý sôi nổi, liền nghe Bảo Châu ở bên ngoài hô: "Tiểu thư, Tam gia, Đại lão gia mời tiểu thư qua đó."
Trong lòng Phượng Loan vui vẻ, giây phút mà mình mong chờ rốt cuộc đã tới.
---- nhất định là đại phòng Phạm gia muốn nhận con nuôi làm người thừa kế!
Phượng Thế Đạt lại sợ hết hồn, "Làm sao vậy? gần đây cha hay gây khó dễ cho muội đúng không?" Hắn xoa mũi, nôn nóng lên, "Cha thật nhỏ mọn, chỉ vì chuyện muội cầu tình giúp ta, mà cứ hai ba ngày lại tìm muội gây phiền phức, ông giữ chức quan chứ có phải chức đồ tể người ta đâu."
Phượng Loan nghe được nở nụ cười, "Nói lung tung gì đó? Dám nói xấu cha của mình sau lưng, coi chừng ca bị ăn đòn đó." Đứng lên nói: "Không có chuyện gì, nhất định là Đại Bá Phụ có chuyện tìm muội thôi, muội đi trước đây."
"Ca ca đi với muội." Phượng Thế Đạt lật dật đứng lên hét.
"Để lúc khác." Phượng Loan cười nói: "Dạo này Đại Bá Phụ nhìn ca chướng mắt, nếu bây giờ ca qua đó, không bị ăn đòn thì cũng bị dạy dỗ một trận." Ấn đường ca ngồi lại xuống ghế, "Không có chuyện gì, yên tâm đi."
******
"Phạm đại phu nhân muốn cho con nuôi làm người thừa kế." Phượng Uyên trầm giọng nói.
Phượng Loan gật đầu, "Người già muốn tìm chỗ dựa vào, đây cũng là lẽ thường tình."
Phượng Uyên không có tâm tình lo cái này, đè ép cảm giác quỷ dị trong lòng, hỏi: "Lần trước ngươi nói, trong mộng..." Tự mình nói đến điều này cảm thấy thật hoang đường, "Đại phòng Phạm gia muốn nhận con nuôi làm người thừa kế, nhưng Thái tử phi không ủng hộ việc kế thừa tước vị này."
Đại phòng Phạm gia kế thừa hay không kế thừa tước vị, ý kiến của thái tử phi rất trọng yếu, trực tiếp ảnh hưởng đến đối sách tương ứng của Phượng gia.
"Đúng thế." Phượng Loan gật đầu nói: "Thái tử phi chỉ muốn lão mẫu thân có một chỗ dựa vào, cũng sẽ không ủng hộ việc đại phòng tiếp tục kế thừa tước vị." Dù sao là vì mình giải thích không rõ ràng, mộng từ đâu đến, dứt khoát đem những điều đã biết nói ra tất cả, "Rõ ràng là thái tử phi có đạo lý."
"Đạo lý gì?"
Phượng Loan nhớ tới kiếp trước, một thái tử phi dịu dàng, cư xử với mọi người hòa ái, cảm thấy đáng tiếc cho nàng, ---- dù cho lúc nào cũng làm người khiêm tốn, cẩn thận khắp nơi, cuối cùng vẫn không thoát được cái chết. Chắc nàng cũng hiểu, "Nếu thái tử điện hạ và thái tử phi đi tới được bước cuối cùng, tương lai không thể thiếu việc ban ân phong tước cho đại phòng Phạm gia, còn nếu không...một cái tước vị cũng không giữ được gì."
Hoặc là trở thành hoàng hậu nương nương mẫu nghi thiên hạ, mẫu tộc được phong tước ban ân.... Hoặc là chết!!
Phượng Uyên giật mình nhìn nàng, thật không nghĩ tới, cháu gái lại nói ra những lời thấu triệt như thế, bất tri bất giác, ngược lại có chút tin tưởng vào "mộng" của nàng.
Cẩn thận ngẫm lại, theo tính tình thông tuệ, rộng lượng của Thái tử phi, xác thực không nên giúp đỡ con nối dõi Phạm gia kế thừa tước vị.
Nếu không cho dù có miễn cưỡng cướp được một tước vị Phụ Quốc Công, nhưng cùng nhị phòng Phạm gia bất hòa. Bây giờ Hoàng thượng vẫn còn khỏe mạnh, Thái tử chỉ mới đăng cơ, mấy năm qua nếu không có Phạm Nhị Lão Gia chống đỡ, chỉ sợ con đường sau này không dễ đi, đây thật không phải một mối làm ăn có lời.
Có lẽ trong lòng Thái tử phi đã rõ ràng, nhất định sẽ khuyên mẫu thân Trương thị tạm thời nhẫn nại xuống.
Nhưng với suy đoán của mình, và giấc mộng của cháu gái, liệu có đáng tin hay không? thật sự tin rằng Thái tử phi sẽ giúp cho nhị phòng Phạm gia kế thừa tước vị, mình không nên có bất kỳ tham dự nào? Phượng Uyên cảm thấy mình có chút hồ đồ, chuyện lớn như vậy..., làm sao chỉ dựa vào giấc mộng của cháu gái mà quyết định? Hắn nhất thời do dự không quyết định được.
******
Ngày hôm sau, chuyện tước vị của Phạm gia rốt cuộc cũng được giải quyết.
Thái tử phi tự mình đi đến Phạm gia, cho thấy quyết định của mình muốn ủng hộ mẫu thân chọn người nối dõi, tương lai nếu chết đi, cũng có người thờ phụng cho cha mẹ. Lời nói vô cùng chân tình thành khẩn, cảm động lòng người, nhưng cũng nói, "Phủ Phụ Quốc Công là một thế gia vọng tộc, thế hệ tài ba tương lai sau này mới là những người mà Phạm gia cần dựa vào, chứ không phải một cái tước vị, ta là con gái Phạm gia, vô cùng rõ ràng đạo lý này."
---- Thái tử phi giúp đỡ Đại phòng nhận con nuôi làm con nối dõi, nhưng không thừa kế tước vị.
Ngay lập tức, Phạm lão thái của Phụ Quốc Công phủ trình lên tấu chương, xin phong con thứ là Phạm Nhị Lão Gia làm Thế tử. Đại phòng Phạm gia có được con nối dõi, nhị phòng Phạm gia có được tước vị, đúng là một chuyện vui lớn.
Phượng Vinh Nương vui vẻ trở về nhà mẹ đẻ.
Đại phu nhân cao hứng nói: "Lần này được rồi, bố chồng con trở thành Thế tử Phụ Quốc Công, tương lai chính là Phụ Quốc Công." Bà nhìn trưởng nữ vui mừng, "Con rể là trưởng tử con vợ cả, lại có năng lực, tương lai... tất nhiên là không thể thiếu một phu nhân Quốc Công."
Mẫu thân là phu nhân Phượng Quốc Công phủ, con gái là phu nhân Phụ Quốc Công phủ tương lai, đúng là nên kiêu ngạo.
Mặt mày hai mẹ con tràn đầy vui mừng hớn hở
Sau khi Phượng Loan biết tin đường tỷ trở về, chỉ cười nhạt.
Ở kiếp trước, bởi vì Phượng gia lo lắng tước vị của Phạm gia không tới tay Nhị phòng, nên ở giữa tìm mọi cách quấy nhiễu, tự mình đắc tội với Thái tử phi. Tuy rằng sau đó vẫn là Nhị phòng Phạm gia kế thừa tước vị, nhưng cùng Thái tử phi sinh khúc mắc, đến lúc cả nhà Phượng gia bị nạn, nàng không hề có lấy một lời cầu xin.
Kiếp này, hẳn sẽ không phát sinh chuyện như vậy.
Phượng Loan cảm thấy an lòng.
Mắt thấy từng chuyện mình tiên đoán đều thành hiện thực, bản thân mình cũng có chút thay đổi, hết thảy đều hướng tới phương diện tốt, hơn nữa bá phụ cũng có thể đã bắt đầu chậm rãi tin tưởng mình.
----bây giờ chỉ chờ bá phụ trở lại tìm mình.
Tạm thời buông xuống trọng trách, lại là những ngày tháng nhàn rỗi của một thiên kim Quốc Công phủ được yêu chiều.
"Tiểu thư, xem thử màu sắc nhuộm có được không?" Bảo Châu khẽ hỏi.
Bên bệ cửa sổ, một tay Phượng Loan đang hờ hững lật tập thơ cổ, một tay đưa cho nàng nhuộm màu sơn móng tay. Nghe hỏi, giơ ngón tay ngọc dài nhỏ lên liếc nhìn, "Được lắm, màu sắc rất thỏa đáng." Đổi tay đưa tới, "Một lần không đủ đâu, nhiều thêm mấy lần màu sắc mới tươi sáng."
Bảo Châu cười nói: "Tiểu thư yên tâm, ít nhất phải nhuộm ba lần đó."
Phượng Loan tùy nàng tỉ mỉ hí hoáy, một lần, hai lần, ba lần, quả nhiên nhuộm đến màu đỏ thẫm rực rỡ, sáng rõ vừa vặn, sau khi lau khô các viền góc cạnh, càng nổi bật lên bàn tay trắng như ngọc, màu sơn đỏ như máu. Bỏ cuốn sách xuống, đứng dậy uốn éo người, "Ngồi đến cứng cả lưng, ta muốn ra sân đi dạo một chút."
Bảo Châu hận không thể theo dính vào người tiểu thư mười hai canh giờ, miễn cho bị lãng quên. Ngay lập tức bỏ lại đồ vật, giao cho đám tiểu nha hoàn thu dọn, xoa tay mình rồi cười đi theo, "Đi một chút cũng tốt, ra ngoài hóng gió luôn tiện để khô móng tay luôn."
Phượng Loan mới xuyên qua bức rèm che thủy tinh, thì nhìn thấy Thiến Hương vội vã đi vào, "Làm sao vậy? Có việc gì?"
"Dạ." Thiến Hương gật đầu, chỉ ra bên ngoài nói, mấy người lại quay trở về phòng ngủ.
Bảo Châu hỏi: "Có chuyện gì quan trọng sao?"
Thiến Hương vội vàng nói: "Đại cô thái thái dẫn theo Mục gia Lục tiểu thư tới."
Nhu Gia đến? Phượng Loan nở nụ cười, "Chắc nghe nói ta bị bệnh nên sang đây thăm."
"Nói là như vậy." Thiến Hương không cười mà hạ thấp giọng, "Nhưng có người truyền tin, biết được đại cô thái thái và đại phu nhân nói chuyện, nghe ra có ý muốn đem tiểu thư gả cho Mục tứ gia."
Ánh mắt Phượng Loan cả kinh, "Tên ngốc Mục tứ?"
*giờ ngọ: từ 11h sáng đến 1h chiều
Nàng vừa mở mắt ra, Bảo Châu nhanh chóng vội vàng chạy lại hầu hạ, "Tiểu thư cẩn thận, đột nhiên ngồi dậy sẽ bị choáng đầu, nằm uống hai hớp nước thấm giọng, cho tinh thần tỉnh táo."
Bảo Châu bị nhốt trong phòng củi mấy ngày, xem như đã đem tất cả sự ngông cuồng của nàng triệt để tỉnh ngộ.
Tính mạng cả nhà mình, vinh hoa phú quý, hết thảy đều chỉ tùy thuộc vào suy nghĩ của tiểu thư, nàng muốn mình sống mình sẽ sống, muốn mình chết mình liền chết. Bất luận trước kia mình đắc ý thế nào, rời xa tiểu thư thì mình chẳng là cái gì cả. Thử nghĩ nếu bị phu nhân bán cho người môi giới, lại không biết bị bán đi nơi nào, bán cho người nào...Nghĩ tới thôi đã khiến cả ngưởi lạnh toát.
Cho nên thu lại tất cả ngông cuồng thường ngày, ngoại trừ thông minh lanh lợi, còn lại là an phận.
Phượng Loan mỉm cười nhìn nàng hỏi: "Có hỏi thăm được gì bên phía Đại phòng không?"
Trước đã bảo Thiến Hương đi hỏi thăm, nhưng dù sao nàng cũng chỉ là một tiểu nha hoàn, nhân mạch có hạn, chỉ hỏi ra Phượng Vinh Nương mang về một con mèo Ba Tư. Vì vậy, tối hôm đó trực tiếp sai người thả Bảo Châu ra, tiền trảm hậu tấu*, sau đó đến trước mặt mẫu thân bày ra vẻ mặt nũng nịu, nói vài câu ngọt ngào lấy lòng liền coi như xong chuyện.
*làm trước nói sau
"Nô tỳ tính chờ tiểu thư tỉnh lại sẽ báo cáo." Bảo Châu mới trải qua đại kiếp nạn, trở về từ cõi chết, trước mắt cần phải nắm chặt thời cơ thể hiện, làm sao dám sơ suất? Không thể không sử dụng tất cả thủ đoạn, lén lút lấy tiền riêng của mình đút lót trong trong ngoài ngoài, cuối cùng cũng coi như đạt được tin tức hữu dụng.
"Ừ." Phượng Loan đối với biểu hiện của nàng rất thoả mãn, gật đầu, "Là ai đưa cho con mèo?"
Trong lúc bận bịu mà đường tỷ còn có thể trở về thăm mình, thật rất kỳ quái, hơn nửa là viện cớ đi tìm Đại bá mẫu để bàn bạc chuyện tước vị ở Phạm gia. Thế nhưng không đầu không đuôi, mang một con mèo cho Đại bá mẫu xem là vì sao? Phạm gia đang có tang sự, đường tỷ lại đang vì chuyện tước vị nóng lòng sốt ruột, sao còn rãnh rổi như vậy? Thế nào cũng thấy quái dị.
Bảo Châu đem ly trà ấm đặt xuống, lắc đầu một cái, "Tiểu thư không đoán được là ai đưa đâu." Nàng không dám cố ý khoe khoang, sau đó nói tiếp: "Là công chúa Ngọc Chân."
Ánh mắt Phượng Loan lộ vẻ kinh ngạc.
Công chúa Ngọc Chân sao, hiển nhiên là thủ đoạn của Tiêu Trạm.
Nhưng khiến cho mình kinh ngạc là hỏi thăm được tin tức này cũng không phải dễ dàng.
Nếu Tiêu Trạm đã đi một vòng lớn, chắc chắn sẽ không để công chúa Ngọc Chân tuyên dương khắp nơi, chỉ sợ bên Phạm gia cũng không biết nhiều tin tức. Phượng Ninh Vương trở về, tự nhiên cũng rất cẩn thận từng li từng tí, sẽ không ồn ào cho mọi người biết. Bảo Châu chỉ là một nha hoàn của Phượng phủ, muốn vươn tay đến bên người của Đại phu nhân, để hỏi thăm việc cơ mật như vậy, có vẻ phải hao tốn không ít.
Có điều, việc này đủ để chứng minh năng lực của Bảo Châu.
Nàng không khỏi cười khẽ, "Nha đầu tốt, chắc lần này phí đi của ngươi không ít bạc." Nhờ người khác làm việc, không có chuẩn bị bạc thì làm sao có thể được việc? Chỉ ra phía sau cửa ngăn, "Lát nữa ngươi mở hộp cầm mười lạng bạc, nói với Bích Lạc là ta bảo lấy."
"Tiểu thư." Trong lòng Bảo Châu kích động, không sợ phí sức phí bạc, nhưng được chủ nhân thật lòng tán thưởng, cố gắng của mình mới coi là đáng giá. Tiểu thư không chỉ có hiểu rõ, còn trợ cấp cho mình, vành mắt nàng không khỏi nóng lên, "Đa tạ, đa tạ tiểu thư ban thưởng." Nhớ tới mấy ngày trước chịu khổ trong phòng chứa củi, càng không cầm được nước mắt.
"Được rồi, được rồi." Phượng Loan cười nói: "Một cô nương xinh đẹp khỏe mạnh lại khóc lóc sướt mướt như vậy." Nàng đưa khăn tay của mình ra, cũng coi như ban thưởng, sau đó thong thả nói: "Bên ngoài loạn như vậy, nhìn tới...ta ngã bệnh cần phải điều dưỡng cẩn thận."
"Tiểu thư." Bích Lạc từ bên ngoài đi vào nói: "Tam gia đến."
Bảo Châu vội vàng xoay người, giả vờ đi thu dọn giường chiếu, không dám để cho người ta nhìn thấy nước mắt.
Bích Lạc là nhất đẳng nha hoàn bên người Phượng Loan, tất nhiên có nhãn lực thấy được, cũng không làm bẽ mặt Bảo Châu, nhưng trong lòng thở dài một hơi. Tiểu thư... vẫn là yêu thích Bảo Châu, phu nhân tức giận như vậy, tiểu thư vẫn có thể đưa Bảo Châu ra ngoài an toàn, xem ra chờ mình đi rồi, chỗ trống này sẽ do Bảo Châu lấp vào.
Trên mặt nàng bình tĩnh không lay động, xoay người đi ra ngoài, tự mình đón Phượng Thế Đạt vào.
"Tiểu Loan, nhìn ta mua cho muội cái gì nè." Phượng Thế Đạt cầm một lồng chim đi vào, đến bên bàn để xuống, sau đó tùy tiện ngồi ở trên ghế, "Tốn hết một trăm hai mươi tám chỉ bạc*, còn biết bắt chước nói nữa." Nắm nhẹ cổ họng trêu con chim sáo, "Thỉnh an tiểu thư, thỉnh an tiểu thư."
Chim sáo nghe theo hắn học vẹt, "Thỉnh an tiểu thư, thỉnh an tiểu thư."
Chọc cho Phượng Loan cười ra tiếng, "Tam ca, ca nói chuyện cẩn thận chút."
Phượng Thế Đạt cười hắc hắc, không để ý mà tiếp tục đùa giỡn với con chim, "Tiểu thư là Thiên Tiên, Thiên Tiên." Hắn nói một câu, chim sáo liền học theo một câu, "... Thiên Tiên, Thiên Tiên."
"Được rồi." Phượng Loan nghe được dở khóc dở cười, "Tam ca, đừng tiếp tục dạy chim sáo những lời nói đùa này nữa, để người ta nghe thấy, không biết còn tưởng rằng muội ngông cuồng." Nói một tiếng cám ơn rồi dặn dò Bảo Châu, "Đem đi, nhớ chăm sóc tốt cho nó."
Phượng Thế Đạt kiêu ngạo nói: "Vốn là Tiểu Loan sinh ra rất tốt mà."
Phượng Loan không tiếp câu chuyện của hắn, ngược lại hỏi: "Việc hôn sự của ca và Vương gia tiểu thư thế nào rồi?" Những ngày gần đây, vì tang sự Phạm Đại lão gia, sinh thần Thái tử phi, và mình bị 'bệnh', đúng là không thể lo cho đường ca, hiện tại đang rảnh nên hỏi thăm, bảo đảm vô sự mới có thể yên tâm.
Vừa nghe nói đến hôn sự của bản thân, bộ dạng Phượng Thế Đạt tựa như quả bóng xì hơi.
"Thì vậy thôi." Hắn lười biếng nói: "Nương sai người đi điều tra cẩn thận rồi. Vương thị đích thực tính tình hiền thục lại trong sạch, nàng gặp Đỗ biểu ca chỉ một lần duy nhất khi còn bé, nhận được một chiếc hoa đăng, cũng không có xảy ra sự tình gì với hắn. Nương nói nếu không còn chuyện gì, chọn ngày gần nhất đem việc hôn sự định xuống."
Phượng Loan cười nói: "Ồ, đó là chuyện tốt." Cuối cùng việc so với kiếp trước đã thay đổi, không để cho Vương thị uổng mạng, hi vọng sau khi nàng gả vào Phượng gia, có thể cùng đường ca cả đời hạnh phúc.
"Hừ!" Nhưng Phượng Thế Đạt lại căm tức, "Lần trước ta chịu đòn, đều là do Phạm lão ngũ giở trò quỷ!"
Phượng Loan ngạc nhiên hỏi: "Tại sao Phạm Ngũ ca lại làm ra chuyện như vậy?"
"Hắn chính là lưu manh!" Phượng Thế Đạt tức giận nói: "Lần trước ở bên ngoài, hắn bị tức giận, vì tranh một bộ cổ họa, khiến tên ngốc nhà nghèo bị bắt vào đại lao, ai ngờ tên ngốc kia lại nghĩ không thông, treo cổ chết trong lao. Sau đó không biết xảy ra chuyện gì, việc này truyền đến tai cha hắn, đánh cho hắn một trận nhừ tử." Càng nói càng tức giận, "Thế rồi hắn nghi ngờ, nói ta uống rượu nhiều chuyện đã hại hắn, tuyên bố muốn cho cha ta đánh ta một trận."
Chuyện lộn xộn gì đây?! Phượng Loan nghe được không biết nên khóc hay cười hỏi: "Vì lẽ đó, Phạm ngũ ca liền bịa chuyện này nọ, để cho ca biết, khiến ca đi tìm Đỗ công tử đánh nhau?"
"Cũng không phải!" Phượng Thế Đạt tức giận đến hai mắt trợn tròn, "Lúc đó ta không nghĩ rõ ràng, lúc này nghĩ lại, tên họ Đỗ là bị Phạm lão ngũ lừa đến Thanh Hư Quan. Còn có Tưởng lão nhị khẳng định cũng chịu sự sai khiến của hắn, cho nên mới khuyến khích ta đi Thanh Hư Quan, nếu không phải vậy hai nhóm người làm sao đụng vào nhau?!"
Phượng Loan nghe xong, không khỏi cau mày chán ghét.
Nói như vậy, hết thảy đều là do Phạm Ngũ Gia gây ra?
Trong kiếp trước, mãi lúc sau Phượng gia mới biết chuyện Tam ca gây sự, ngay lúc đó không biết, nên Đại Bá Phụ cũng không có đánh đường ca một trận, vì vậy trong lòng Phạm ngũ gia khó chịu, lại đi đồn Vương thị bất trinh để hả giận? Hồ đồ đến mức này, hại hai mạng người, quả thực chính là điên rồi!
"Mẹ kiếp!" Trong lòng Phượng Thế Đạt bực tức, mình bị cha đánh, còn phải đi Phạm gia và Đỗ gia bồi tội, khẳng định Phạm lão ngũ vui vẻ trong lòng. Hiện nay Phạm gia lại đang có tang sự, trong nhà càng trông coi kỹ lưỡng, thật là không thể làm ồn ào, chỉ đành tạm thời nuốt cục tức này xuống.
Hắn nổi nóng nói: "Phạm lão ngũ, Tưởng lão nhị, hãy đợi đấy cho ông!"
"Ca ca bình tĩnh lại đi." Phượng Loan lườm hắn, "Còn gây sự nữa Đại Bá Phụ thật sự sẽ đánh gãy chân ca đó."
Phượng Thế Đạt thở hồng hộc nói: "Ta nuốt không trôi cơn giận này!"
Phượng Loan trách hắn, "Ca ca thật ngốc nghếch, như vậy chỉ khiến mình bị đánh thêm thôi." Đường ca không biết bi kịch đằng sau của kiếp trước, nhưng mình biết, cho nên trong lòng càng thêm căm ghét Phạm Ngũ Gia, "Muốn trị hắn, đâu cần tự mình công khai ra tay, mà nên chặn đường đánh lén, đến khi xong việc hắn có kêu la cũng không làm gì được."
"A?" Phượng Thế Đạt mở to hai mắt, không nghĩ tới đường muội lại muốn giúp mình một tay, cùng nhau náo loạn, nhất thời vui mừng hỏi, "Tiểu Loan có chủ ý gì?"
Phượng Loan cân nhắc rồi nói: "Đừng nóng vội, để muội từ từ suy nghĩ ra cách." Lo lắng đường ca lại đi gây sự nên khuyên nhủ: "Phạm lão ngũ sống ở khinh thành, lại không đi xa, huynh gấp gì chứ?"
Phượng Thế Đạt thấy nàng ngay cả Ngũ ca cũng không gọi, có thể thấy được nàng thật sự tức giận, gật đầu liên tục, "Đúng vậy, đúng vậy." Thế nhưng suy nghĩ một chút lại không yên lòng, "Tiểu Loan, không phải muội chỉ nói suông lừa ca ca đó chứ?"
Phượng Loan lạnh lùng nói: "Ta mà lừa ca thì sẽ là con rùa."
"Phi phi phi!" Phượng Thế Đạt nói: "Nào có cô nương lại nói mình như vậy?" Trong lòng hắn đã tin chắc, không khỏi cảm thấy hưng phấn ngứa ngáy, "Vậy muội hãy suy nghĩ cho tốt nhé...."
Đương lúc hai huynh muội đang bàn bạc ăn ý sôi nổi, liền nghe Bảo Châu ở bên ngoài hô: "Tiểu thư, Tam gia, Đại lão gia mời tiểu thư qua đó."
Trong lòng Phượng Loan vui vẻ, giây phút mà mình mong chờ rốt cuộc đã tới.
---- nhất định là đại phòng Phạm gia muốn nhận con nuôi làm người thừa kế!
Phượng Thế Đạt lại sợ hết hồn, "Làm sao vậy? gần đây cha hay gây khó dễ cho muội đúng không?" Hắn xoa mũi, nôn nóng lên, "Cha thật nhỏ mọn, chỉ vì chuyện muội cầu tình giúp ta, mà cứ hai ba ngày lại tìm muội gây phiền phức, ông giữ chức quan chứ có phải chức đồ tể người ta đâu."
Phượng Loan nghe được nở nụ cười, "Nói lung tung gì đó? Dám nói xấu cha của mình sau lưng, coi chừng ca bị ăn đòn đó." Đứng lên nói: "Không có chuyện gì, nhất định là Đại Bá Phụ có chuyện tìm muội thôi, muội đi trước đây."
"Ca ca đi với muội." Phượng Thế Đạt lật dật đứng lên hét.
"Để lúc khác." Phượng Loan cười nói: "Dạo này Đại Bá Phụ nhìn ca chướng mắt, nếu bây giờ ca qua đó, không bị ăn đòn thì cũng bị dạy dỗ một trận." Ấn đường ca ngồi lại xuống ghế, "Không có chuyện gì, yên tâm đi."
******
"Phạm đại phu nhân muốn cho con nuôi làm người thừa kế." Phượng Uyên trầm giọng nói.
Phượng Loan gật đầu, "Người già muốn tìm chỗ dựa vào, đây cũng là lẽ thường tình."
Phượng Uyên không có tâm tình lo cái này, đè ép cảm giác quỷ dị trong lòng, hỏi: "Lần trước ngươi nói, trong mộng..." Tự mình nói đến điều này cảm thấy thật hoang đường, "Đại phòng Phạm gia muốn nhận con nuôi làm người thừa kế, nhưng Thái tử phi không ủng hộ việc kế thừa tước vị này."
Đại phòng Phạm gia kế thừa hay không kế thừa tước vị, ý kiến của thái tử phi rất trọng yếu, trực tiếp ảnh hưởng đến đối sách tương ứng của Phượng gia.
"Đúng thế." Phượng Loan gật đầu nói: "Thái tử phi chỉ muốn lão mẫu thân có một chỗ dựa vào, cũng sẽ không ủng hộ việc đại phòng tiếp tục kế thừa tước vị." Dù sao là vì mình giải thích không rõ ràng, mộng từ đâu đến, dứt khoát đem những điều đã biết nói ra tất cả, "Rõ ràng là thái tử phi có đạo lý."
"Đạo lý gì?"
Phượng Loan nhớ tới kiếp trước, một thái tử phi dịu dàng, cư xử với mọi người hòa ái, cảm thấy đáng tiếc cho nàng, ---- dù cho lúc nào cũng làm người khiêm tốn, cẩn thận khắp nơi, cuối cùng vẫn không thoát được cái chết. Chắc nàng cũng hiểu, "Nếu thái tử điện hạ và thái tử phi đi tới được bước cuối cùng, tương lai không thể thiếu việc ban ân phong tước cho đại phòng Phạm gia, còn nếu không...một cái tước vị cũng không giữ được gì."
Hoặc là trở thành hoàng hậu nương nương mẫu nghi thiên hạ, mẫu tộc được phong tước ban ân.... Hoặc là chết!!
Phượng Uyên giật mình nhìn nàng, thật không nghĩ tới, cháu gái lại nói ra những lời thấu triệt như thế, bất tri bất giác, ngược lại có chút tin tưởng vào "mộng" của nàng.
Cẩn thận ngẫm lại, theo tính tình thông tuệ, rộng lượng của Thái tử phi, xác thực không nên giúp đỡ con nối dõi Phạm gia kế thừa tước vị.
Nếu không cho dù có miễn cưỡng cướp được một tước vị Phụ Quốc Công, nhưng cùng nhị phòng Phạm gia bất hòa. Bây giờ Hoàng thượng vẫn còn khỏe mạnh, Thái tử chỉ mới đăng cơ, mấy năm qua nếu không có Phạm Nhị Lão Gia chống đỡ, chỉ sợ con đường sau này không dễ đi, đây thật không phải một mối làm ăn có lời.
Có lẽ trong lòng Thái tử phi đã rõ ràng, nhất định sẽ khuyên mẫu thân Trương thị tạm thời nhẫn nại xuống.
Nhưng với suy đoán của mình, và giấc mộng của cháu gái, liệu có đáng tin hay không? thật sự tin rằng Thái tử phi sẽ giúp cho nhị phòng Phạm gia kế thừa tước vị, mình không nên có bất kỳ tham dự nào? Phượng Uyên cảm thấy mình có chút hồ đồ, chuyện lớn như vậy..., làm sao chỉ dựa vào giấc mộng của cháu gái mà quyết định? Hắn nhất thời do dự không quyết định được.
******
Ngày hôm sau, chuyện tước vị của Phạm gia rốt cuộc cũng được giải quyết.
Thái tử phi tự mình đi đến Phạm gia, cho thấy quyết định của mình muốn ủng hộ mẫu thân chọn người nối dõi, tương lai nếu chết đi, cũng có người thờ phụng cho cha mẹ. Lời nói vô cùng chân tình thành khẩn, cảm động lòng người, nhưng cũng nói, "Phủ Phụ Quốc Công là một thế gia vọng tộc, thế hệ tài ba tương lai sau này mới là những người mà Phạm gia cần dựa vào, chứ không phải một cái tước vị, ta là con gái Phạm gia, vô cùng rõ ràng đạo lý này."
---- Thái tử phi giúp đỡ Đại phòng nhận con nuôi làm con nối dõi, nhưng không thừa kế tước vị.
Ngay lập tức, Phạm lão thái của Phụ Quốc Công phủ trình lên tấu chương, xin phong con thứ là Phạm Nhị Lão Gia làm Thế tử. Đại phòng Phạm gia có được con nối dõi, nhị phòng Phạm gia có được tước vị, đúng là một chuyện vui lớn.
Phượng Vinh Nương vui vẻ trở về nhà mẹ đẻ.
Đại phu nhân cao hứng nói: "Lần này được rồi, bố chồng con trở thành Thế tử Phụ Quốc Công, tương lai chính là Phụ Quốc Công." Bà nhìn trưởng nữ vui mừng, "Con rể là trưởng tử con vợ cả, lại có năng lực, tương lai... tất nhiên là không thể thiếu một phu nhân Quốc Công."
Mẫu thân là phu nhân Phượng Quốc Công phủ, con gái là phu nhân Phụ Quốc Công phủ tương lai, đúng là nên kiêu ngạo.
Mặt mày hai mẹ con tràn đầy vui mừng hớn hở
Sau khi Phượng Loan biết tin đường tỷ trở về, chỉ cười nhạt.
Ở kiếp trước, bởi vì Phượng gia lo lắng tước vị của Phạm gia không tới tay Nhị phòng, nên ở giữa tìm mọi cách quấy nhiễu, tự mình đắc tội với Thái tử phi. Tuy rằng sau đó vẫn là Nhị phòng Phạm gia kế thừa tước vị, nhưng cùng Thái tử phi sinh khúc mắc, đến lúc cả nhà Phượng gia bị nạn, nàng không hề có lấy một lời cầu xin.
Kiếp này, hẳn sẽ không phát sinh chuyện như vậy.
Phượng Loan cảm thấy an lòng.
Mắt thấy từng chuyện mình tiên đoán đều thành hiện thực, bản thân mình cũng có chút thay đổi, hết thảy đều hướng tới phương diện tốt, hơn nữa bá phụ cũng có thể đã bắt đầu chậm rãi tin tưởng mình.
----bây giờ chỉ chờ bá phụ trở lại tìm mình.
Tạm thời buông xuống trọng trách, lại là những ngày tháng nhàn rỗi của một thiên kim Quốc Công phủ được yêu chiều.
"Tiểu thư, xem thử màu sắc nhuộm có được không?" Bảo Châu khẽ hỏi.
Bên bệ cửa sổ, một tay Phượng Loan đang hờ hững lật tập thơ cổ, một tay đưa cho nàng nhuộm màu sơn móng tay. Nghe hỏi, giơ ngón tay ngọc dài nhỏ lên liếc nhìn, "Được lắm, màu sắc rất thỏa đáng." Đổi tay đưa tới, "Một lần không đủ đâu, nhiều thêm mấy lần màu sắc mới tươi sáng."
Bảo Châu cười nói: "Tiểu thư yên tâm, ít nhất phải nhuộm ba lần đó."
Phượng Loan tùy nàng tỉ mỉ hí hoáy, một lần, hai lần, ba lần, quả nhiên nhuộm đến màu đỏ thẫm rực rỡ, sáng rõ vừa vặn, sau khi lau khô các viền góc cạnh, càng nổi bật lên bàn tay trắng như ngọc, màu sơn đỏ như máu. Bỏ cuốn sách xuống, đứng dậy uốn éo người, "Ngồi đến cứng cả lưng, ta muốn ra sân đi dạo một chút."
Bảo Châu hận không thể theo dính vào người tiểu thư mười hai canh giờ, miễn cho bị lãng quên. Ngay lập tức bỏ lại đồ vật, giao cho đám tiểu nha hoàn thu dọn, xoa tay mình rồi cười đi theo, "Đi một chút cũng tốt, ra ngoài hóng gió luôn tiện để khô móng tay luôn."
Phượng Loan mới xuyên qua bức rèm che thủy tinh, thì nhìn thấy Thiến Hương vội vã đi vào, "Làm sao vậy? Có việc gì?"
"Dạ." Thiến Hương gật đầu, chỉ ra bên ngoài nói, mấy người lại quay trở về phòng ngủ.
Bảo Châu hỏi: "Có chuyện gì quan trọng sao?"
Thiến Hương vội vàng nói: "Đại cô thái thái dẫn theo Mục gia Lục tiểu thư tới."
Nhu Gia đến? Phượng Loan nở nụ cười, "Chắc nghe nói ta bị bệnh nên sang đây thăm."
"Nói là như vậy." Thiến Hương không cười mà hạ thấp giọng, "Nhưng có người truyền tin, biết được đại cô thái thái và đại phu nhân nói chuyện, nghe ra có ý muốn đem tiểu thư gả cho Mục tứ gia."
Ánh mắt Phượng Loan cả kinh, "Tên ngốc Mục tứ?"
Tác giả :
Bạc Mộ Nhan