Con Dâu Hoàng Gia
Chương 64: Xoay chuyển càn khôn (Trung)
Hai đóa hoa nở, mỗi đóa một cành.
Lại nói về Mục phu nhân phủ Lý Quốc Công, bà ta vốn là trưởng nữ dòng chính thất xuất thân từ phủ Phụng Quốc Công, được gả đi tốt, trượng phu là Lý Quốc Công. Dưới gối có ba nam ba nữ, các con trai đều tuấn tú lịch sự, tướng mạo đường đường, ba người con gái theo thứ tự là Đoan Vương phi, Quảng Xương Hầu phu nhân, và Nhị nãi nãi phủ Phụng Quốc Công.
Ngoài ra, còn có một muội muội ruột làm Nghi Tần nương nương ở trong cung.
Cho nên đời này của Mục phu nhân, từ lúc ra đời, đến khi trưởng thành là một cô nương, sau đó thành thân làm vợ, cho tới bây giờ trong số những tỷ muội bằng tuổi chính là người đắc ý nhất. Nhà mẹ đẻ cường thế, nhà chồng lợi hại, huynh đệ tỷ muội tài giỏi, nhi tử xuất sắc, tất cả nữ nhi khôn khéo đều được gả đi thật tốt, ---- quả thực chính là điển hình của một toàn phúc phu nhân.
Cả đời bà đều trôi qua hết sức suông sẻ và đắc ý, người khác chỉ có thể theo ý bà, tuyệt đối không thể ngược lại.
Bởi vì cuộc sống từng quá hài lòng, cho nên tính tình có chút hơi quá.
Trước mắt không chỉ có không thấy thủ đoạn của mình thâm độc, ngược lại cho rằng mình đã tính toán thật hay, như vậy..., đồ đĩ nhỏ Phượng gia kia, bản thân lại sợ tới mức tự chạy về nhà mẹ đẻ khóc lóc kể lể trước. Trong lòng đang đắc ý, thì có nha hoàn đến báo, "Đoan Vương Điện hạ mời Thanh Hư thượng nhân ở Thanh Hư Quan, muốn đặc biệt vì Vương phủ làm bảy ngày pháp sự, phá giải xui xẻo gần đây ở trong phủ."
"Bảy ngày pháp sự?" Mục phu nhân giật mình, chợt hiểu ra.
Đoan Vương đây là nghĩ mọi cách, muốn đón đồ đĩ nhỏ Phượng gia về lại Vương phủ! Không ngờ mình gây sức ép hơn nửa tháng, làm ra nhiều việc như vậy, hao phí bao nhiêu là bạc, chỉ để cho đồ đỉ nhỏ về nhà mẹ đẻ ở vài ngày? Như vậy, điều này cũng..., cũng không có lợi chút nào!
Mục phu nhân đứng dậy muốn đi đến phủ Đoan Vương.
Không đợi bà ta ra cửa, Đoan Vương Tiêu Đạc cư nhiên tự mình đến thăm phủ Lý Quốc Công.
Nhưng không có tìm Mục phu nhân, mà trực tiếp bái kiến lão Lý Quốc Công, theo lệ cũ, trước tiên khách sáo một hồi, sau đó đưa lên lễ vật mình mang đến. Ấn theo tước vị mà nói, Đoan Vương đương nhiên cao hơn Lý Quốc Công, còn là hoàng tử, ---- nhưng đám lão già của những thế gia này, ngay cả tiên đế còn phải tôn trọng, cho nên cũng phải kính trọng theo.
Lão Lý Quốc Công đã gần bảy mươi, đầu đã bạc trắng, hoàng tử kính lão ta một thước, lão lập tức đáp lại hoàng tử một trượng, run rẩy quỳ xuống dập đầu, "Thỉnh an Đoan Vương Điện hạ."
"Quốc Công xin đứng lên." Tiêu Đạc đỡ lão ta, bản thân cũng không thiếu mấy cái dập đầu này, miễn cho tổn thọ.
Lý Quốc Công nhiều lần tạ lỗi, vừa mới đứng dậy, "Mời Đoan Vương Điện hạ lên ngồi." Sau đó dâng trà ngon, chào hỏi khách sáo một lúc, rồi mới hỏi, "Không biết hôm nay Đoan Vương Điện hạ tự mình đến thăm, là có việc gì?"
Tiêu Đạc cười nói: "Khoảng thời gian trước nhà ta cho Vương phủ một đứa nhỏ, là trưởng tử của bổn vương. Đó vốn là một việc vô cùng vui mừng, đáng tiếc sau khi sinh nhà ta bị thương tổn thân thể, cho nên vẫn còn bị bệnh." Trong lời nói của hắn chứa đựng thâm ý, "Trong khoảng thời gian này, Mục phu nhân ba ngày hai bữa tự mình đi qua chiếu cố, thật sự cực nhọc."
Lý Quốc Công "Ồ" một tiếng, lão nheo mắt, "Nên như vậy, cần phải vậy."
Tiêu Đạc lại nói: "Trước mắt thân thể nhà ta đã chuyển biến tốt đẹp, đại phu nói rồi, chỉ cần sau này điều dưỡng kỹ lưỡng, qua một hai năm dĩ nhiên sẽ phục hồi như cũ." Uyển chuyển nói ra lời ngầm, "Cho nên, cố ý đến đây nói một tiếng, đỡ để Quốc Công phải lo lắng, cũng để Mục phu nhân đỡ phải lo lắng cho nữ nhi."
"Đa tạ Đoan Vương điện hạ." Lý Quốc Công tỏ vẻ cảm kích.
Hai người lại nói vài câu khách sáo, Tiêu Đạc liền cáo từ.
Lý Quốc Công chờ người đi rồi, vẻ mặt lập tức trầm xuống, quát người nói: "Mau cho người ra ngoài hỏi thăm, rốt cuộc phủ Đoan Vương đã xảy ra chuyện rối loạn gì!"
Đoan Vương Tiêu Đạc tự mình đến đây, há có thể chỉ vì cho biết thân thể cháu gái không có việc gì? Huống hồ muốn nói, thì cũng nên nói với con trai con dâu, vì sao tìm đến mình? Như vậy còn không rõ bên trong có chuyện gì sao?! Chỉ sợ không phải việc nhỏ.
Không nhiều tin tức nên trong chốc lát đã hỏi thăm ra.
Lý Quốc Công nghe xong, trong lòng phỏng đoán, đại khái đã biết chân tướng bên trong.
Trước tiên tìm đến lão bà nhà mình mắng: "Bà làm Lý Quốc phu nhân như thế nào vậy? Cả đứa con dâu cũng không quản lý tốt được! Lại có thể cho phép con dâu của lão đại thổi gió bên tai cháu gái, khuấy đục ao nước phủ Đoan Vương người ta!"
Trong lòng Lý Quốc phu nhân oan ức, nhà mẹ đẻ của mình không tốt, bình thường nào dám gây khó dễ kiêu ngạo với con dâu? Nhưng lại không dám tranh luận cùng trượng phu, đành phải chịu thiệt thòi, "Dạ, trở về ta sẽ dạy dỗ nàng ta."
Trong lòng Lý Quốc Công biết tính tình lão bà nhu nhược, không quản được con dâu, ngay tức thì gọi phu phụ trưởng tử đến, trực tiếp áp đảo chửi mắng một trận, "Nữ nhi đã gả cho người ta, thì là người của người ta! Nào có đạo lý người nhà mẹ đẻ đi tham gia vào sự tranh đấu giữa thê thiếp của người ta?" Chỉ vào Mục phu nhân mắng: "Không sai! Ngươi là nữ nhi phủ Phụng Quốc Công, nhưng ngươi cũng là con dâu Mục gia, ta giáo huấn được ngươi!"
Mục phu nhân có liều lĩnh, cũng không dám liều lĩnh cùng cha chồng nhà mình.
Không nói cái khác, cha chồng đúng thực là Lý Quốc Công, tước vị còn chưa rơi xuống đầu của trượng phu đâu.
"Đồ phụ nhân ngu xuẩn!" Lý Quốc Công vẫn chưa dạy bảo xong, tiếp tục giáo huấn: "Ta liền không nói ngươi làm chuyện ngu xuẩn! Chỉ nói tiểu thư Phượng gia này xuất ra từ đâu hả? Đây chính là thiên kim dòng chính thê đàng hoàng của phủ Phụng Quốc Công! Ngươi nghĩ đuổi nàng ta ra Vương phủ, cho dù không để ý tới tình cảm thân thích, cũng phải nghĩ xem phủ Phụng Quốc Công có đáp ứng hay không chứ?"
Chửi đến nước bọt văng ra, "Đoan Vương điên rồi mới có thể vì Mục gia đắc tội Phượng gia!"
Mục phu nhân cúi đầu không nói, móng tay bấm thật sâu vào lòng bàn tay, trong lồng ngực lại càng nghẹn khí, đến mức tự mình muốn nôn ra cũng không được, cũng không dám nôn, chỉ có thể yên lặng nuốt trở về.
"Ngu! Ngu! Ngu!" Đừng nhìn bình thường Lý Quốc Công tựa như một tô mì tương, kì thực là một khối than nổ, lão tức giận đến nỗi đi qua đi lại trong phòng, chỉ vào con dâu hung hăng mắng, "Ngươi cho là có một muội muội làm nương nương, là có thể tùy tiện xằng bậy? Ngươi tiến cung đi hỏi bà ta một chút, là giúp ngươi, hay giúp Phượng gia? Còn có, còn có, ngươi không nghĩ cho Nhu Gia sao?"
Trước đó Mục phu nhân còn chưa chịu phục, khi nghe đến đó, trong lòng không khỏi 'hồi hộp'.
Lý Quốc Công lại nói: "Ngươi cho là Phượng Uyên ngu ngốc? Nếu không phải hắn ta nắm Nhu Gia trong tay, sao dám thoải mái đưa Phượng thị vào phủ Đoan Vương? Người ta đã sớm bóp chặt bảy tấc của ngươi, ngươi còn dám càn rỡ!"
"Nhu Gia..." Lúc này Mục phu nhân mới nhớ tới, mình còn có một tiểu nữ nhi tại Phượng gia.
Người ca ca Phượng Uyên kia tính tình thế nào, trong lòng bà rõ ràng, trong mắt hắn, so với quyền lợi và lợi ích, tình thân căn bản cũng không đáng nhắc tới! Nghi Tần nương nương trong cung cũng giống như vậy! Bản thân mình chính là không nghĩ rõ ràng, người thường ngày vốn đứng phía sau làm chỗ dựa cho mình, vì ích lợi của Phượng gia, sẽ quay đầu gây khó dễ mình.
Trong phòng lặng im một cách kỳ dị.
Thật lâu sau, Mục lão gia mới lấy lại dũng khí mở miệng, "Phụ thân, xin người hãy bớt giận trước." Nhìn nhìn thê tử, "Trở về nhi tử sẽ dạy dỗ Phượng thị thật tốt, sau này nàng ta cũng không dám nữa."
Lý Quốc Công trầm mặt nói: "Quản tốt vợ của ngươi, về sau không có chuyện gì đừng để nàng ta chạy loạn khắp nơi!" Sợ nhi tử không để lời nói này trong lòng, quyết định phải cho một liều thuốc mạnh, "Ngươi xem bộ dạng này của ngươi, một phòng còn không quét xong, dựa vào cái gì quét thiên hạ? Ngươi còn mặt mũi nào kế thừa tước vị Lý Quốc Công?!" Phất phất tay, "Hừ, tất cả đều lui xuống cho ta."
Sắc mặt Mục lão gia lúc trắng, lúc đỏ, sau một lúc lâu cũng chưa trở lại bình thường được.
Sau đó ánh mắt nhìn thê tử có vẻ không tốt.
Phải biết, dưới gối Lý Quốc Công có tổng cộng bảy nhi tử.
******
Vì sao Tiêu Đạc phải tự mình đến phủ Lý Quốc Công? Nguyên nhân rất đơn giản, trước đó người của hắn đã bắt được lão đạo sĩ làm pháp sự.
Dù sao Mục phu nhân cũng là phụ nhân hậu viện, không phải là người lòng dạ độc ác, chỉ cho bạc, để đạo sĩ kia rời khỏi Kinh Thành, không có giết người diệt khẩu. Mà Phượng Loan cũng không phải ngồi không, phân phó Bích Lạc phái người đi theo lão đạo sĩ kia, ra ngoài thành sai người cướp bạc của hắn, lột đi đạo bào, khiến lão đạo sĩ không đi đâu được.
Lão đạo sĩ ảo não trở về đạo quan trước, chuẩn bị ngủ một đêm, lại tự nhận xui xẻo.
---- kết quả bị người phủ Đoan Vương tóm gọn!
Phủ Đoan Vương tự có thủ đoạn hay ho cho ngươi hưởng thụ, giày vò lão đạo sĩ gào khóc kêu to, hình cụ có đến hơn mấy dạng, vừa bị đau còn bị hù sợ, nên nói ra tất cả.
Tiêu Đạc nghe xong, trong lòng vừa tức vừa hận.
Quả thực rất muốn xé xác Mục phu nhân ra.
Tuy nhiên hiện tại không thể xé xác Mục phu nhân, nhưng hắn không ngại đến phủ Lý Quốc Công một chuyến, trét một lớp thuốc mắt thật dày lên Mục phu nhân. Sau đó phân phó người giữ cửa, về sau phàm là khách nào đến Vương phủ, có thể vào cửa hay không, cũng phải báo cho đại quản sự Cao Tiến Trung, hắn đồng ý, mới có thể tiến vào.
Còn Mục phu nhân, ngoại trừ ngày lễ ngày tết, cũng không có trong danh sách.
Phủ Đoan Vương mời đến Thanh Hư thượng nhân có "pháp lực cao cường", làm cúng bái hành lễ bảy ngày, nghe nói công đức viên mãn, trừ hết chướng khí, thậm chí ngay cả phong thuỷ của Vương phủ so với trước kia còn tốt hơn. Không khí tươi mới, trời xanh tươi đẹp, trên dưới thuận lợi, phù hợp để đón Phượng Trắc phi trở về Vương phủ.
Sáng sớm Tiêu Đạc liền ra cửa.
Trong lòng Đoan Vương phi thật sự chua sót vô cùng, trượng phu sủng ái biểu muội, coi trọng Phượng gia, mưu kế nho nhỏ của mẫu thân, ở trước mặt hắn căn bản không là gì, chỉ giống như tấm cửa sổ, nhẹ nhàng đâm một cái là rách rồi. Bản thân mình vốn còn tính để biểu muội ở biệt viện, bất kể bị ép buộc thế nào, hay mất đi tín nhiệm của trượng phu, cuối cùng đổi lại bên tai được thanh tịnh chút chứ? Nhưng không nghĩ tới, Vương Gia chỉ để biểu muội ở nhà mẹ đẻ bảy ngày, mà như vậy..., lại vẫn còn chê lâu.
Hắn vội vàng xuất môn, có thể thấy được nôn nóng cỡ nào.
Tính ra, mẫu thân và mình gây sức ép lớn như vậy, khiến cho Vương phủ náo loạn không yên, làm Vương Gia nghĩ rằng mình hãm hại cơ thiếp, khiến cho tình cảm giữa phu thê trở nên xa lạ, ---- tổn thất vô cùng nghiêm trọng, lại chỉ đổi lấy biểu muội rời khỏi Vương phủ có vài ngày! Mẫu thân đâu phải đang giúp mình, rõ ràng là hại mình mà!
Từ nay về sau, mình không bao giờ kể khổ với bà nữa, càng không thể để bà nhúng tay vào chuyện ở Vương phủ.
******
"Nàng không trở về?" Tiêu Đạc vốn vui vẻ đi tới Phượng phủ, mà giờ khắc này, đã không còn tươi cười.
"Lục Lang." Phượng Loan ôn nhu nói: "Chàng đừng vội, hãy nghe ta nói hết."
Trong lòng Tiêu Đạc an tâm một chút, nhớ tới nàng mới bị ủy khuất, trong lòng tức giận, làm mình làm mẩy một chút cũng có thể hiểu được, bất quá thì dỗ nàng vài câu, nói nhiều lời hay.
Cho nên cười nói: "Được, nàng nói, ta nghe."
"Là như vậy." Phượng Loan nghiêng người dựa vào gối thun mềm gấm sa tanh màu hoa quế, cầm một lò sưởi tay điểm thúy nho nhỏ, một mặt sưởi ấm tay, một mặt nói cặn kẽ: "Nghĩ đến mấy ngày nay tin tức Vương phủ làm lễ cúng bái lớn, kinh thành sớm đã biết rõ." Nàng cười cười, "Cho dù bây giờ ta đi về, người khác ngờ vực thì vẫn ngờ vực, nghị luận vẫn lại nghị luận, không thể quản được lời đồn đãi."
Đạo lý này đương nhiên Tiêu Đạc hiểu rõ, những thủ đoạn kia, bất quá chỉ là che dấu tai mắt người bên ngoài thôi.
Phượng Loan lại nói: "Nếu khắp kinh thành đều biết ta và biểu tỷ không hợp, che giấu cũng vô dụng."
Tiêu Đạc nhíu nhíu mày, "Vậy nàng không quay về chẳng phải là càng bị người ta nói? Hơn nữa, nàng đã là Trắc phi của bổn vương, nào có đạo lý vẫn ở tại nhà mẹ đẻ? Như thế nói làm sao?"
"Lục Lang." Phượng Loan dùng tay ấm áp nắm chặt tay hắn, cho hắn ấm áp, ôn nhu nói: "Mấy ngày hôm trước, Đại Bá Phụ tìm ta thương nghị." Ngừng lại một chút, "Cảm thấy Vương Gia đã cưới nữ nhi Mục gia, lại nạp nữ nhi Phượng gia, sớm khiến người khác âm thầm liếc mắt, không bằng lui một bước, cũng làm mọi người đều biết ta và biểu tỷ bất hòa, xem như lấy lui làm tiến."
Dù sao hiện giờ vẫn còn quá sớm, phải đến vài năm nữa, hiện tại Tiêu Đạc không thích hợp làm người khác chú ý.
Mà trước đó mình đã đặc biệt tìm Đại Bá Phụ sang đây thương nghị kế hoạch, thứ nhất là muốn nhiều người nghĩ kế, thứ hai cũng là che giấu tài năng của mình, miễn cho bản thân mình tuổi còn nhỏ, làm cho người ta cảm thấy tâm cơ quá sâu.
Lời nói này, khiến Tiêu Đạc rơi vào trầm tư.
Trước mắt mặc dù hắn không nghĩ tới chuyện tranh ngôi thái tử, nhưng trong lòng rất rõ ràng, thê thiếp của mình đều xuất thân thế gia vọng tộc, khẳng định khiến nhóm hoàng tử bất mãn trong lòng. Lấy lùi làm tiến..., tựa hồ, có phần đạo lý. Nhưng mà nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy không thích hợp, vô duyên vô cớ, thanh danh của phủ Đoan Vương sẽ không dễ nghe.
Trong lòng Tiêu Đạc suy nghĩ một hồi, "Thôi, chuyện này đã khiến nàng bị ủy khuất. Nếu nàng muốn ở nhà, thì nói Vương phủ vẫn còn chưa thanh tịnh, chờ đâu ra đấy, hai ngày nữa ta trở lại đón nàng." Nghiêm mặt, "Bất luận như thế nào, nàng cũng phải ăn lễ mừng năm mới tại Vương phủ."
Dù sao cũng đã khiến dư luận xôn xao, thêm mấy ngày cũng không sao.
Nhưng Phượng Loan muốn không phải là vài ngày, mà là vài năm, nhẹ nhàng kéo tay hắn, đặt ở trên bụng mình, dùng giọng nói vân đạm phong khinh*, nói một câu long trời lở đất, "Lục Lang, ta có thai."
*Vân đạm phong khinh - (Mây gió điềm nhiên),.....
Lại nói về Mục phu nhân phủ Lý Quốc Công, bà ta vốn là trưởng nữ dòng chính thất xuất thân từ phủ Phụng Quốc Công, được gả đi tốt, trượng phu là Lý Quốc Công. Dưới gối có ba nam ba nữ, các con trai đều tuấn tú lịch sự, tướng mạo đường đường, ba người con gái theo thứ tự là Đoan Vương phi, Quảng Xương Hầu phu nhân, và Nhị nãi nãi phủ Phụng Quốc Công.
Ngoài ra, còn có một muội muội ruột làm Nghi Tần nương nương ở trong cung.
Cho nên đời này của Mục phu nhân, từ lúc ra đời, đến khi trưởng thành là một cô nương, sau đó thành thân làm vợ, cho tới bây giờ trong số những tỷ muội bằng tuổi chính là người đắc ý nhất. Nhà mẹ đẻ cường thế, nhà chồng lợi hại, huynh đệ tỷ muội tài giỏi, nhi tử xuất sắc, tất cả nữ nhi khôn khéo đều được gả đi thật tốt, ---- quả thực chính là điển hình của một toàn phúc phu nhân.
Cả đời bà đều trôi qua hết sức suông sẻ và đắc ý, người khác chỉ có thể theo ý bà, tuyệt đối không thể ngược lại.
Bởi vì cuộc sống từng quá hài lòng, cho nên tính tình có chút hơi quá.
Trước mắt không chỉ có không thấy thủ đoạn của mình thâm độc, ngược lại cho rằng mình đã tính toán thật hay, như vậy..., đồ đĩ nhỏ Phượng gia kia, bản thân lại sợ tới mức tự chạy về nhà mẹ đẻ khóc lóc kể lể trước. Trong lòng đang đắc ý, thì có nha hoàn đến báo, "Đoan Vương Điện hạ mời Thanh Hư thượng nhân ở Thanh Hư Quan, muốn đặc biệt vì Vương phủ làm bảy ngày pháp sự, phá giải xui xẻo gần đây ở trong phủ."
"Bảy ngày pháp sự?" Mục phu nhân giật mình, chợt hiểu ra.
Đoan Vương đây là nghĩ mọi cách, muốn đón đồ đĩ nhỏ Phượng gia về lại Vương phủ! Không ngờ mình gây sức ép hơn nửa tháng, làm ra nhiều việc như vậy, hao phí bao nhiêu là bạc, chỉ để cho đồ đỉ nhỏ về nhà mẹ đẻ ở vài ngày? Như vậy, điều này cũng..., cũng không có lợi chút nào!
Mục phu nhân đứng dậy muốn đi đến phủ Đoan Vương.
Không đợi bà ta ra cửa, Đoan Vương Tiêu Đạc cư nhiên tự mình đến thăm phủ Lý Quốc Công.
Nhưng không có tìm Mục phu nhân, mà trực tiếp bái kiến lão Lý Quốc Công, theo lệ cũ, trước tiên khách sáo một hồi, sau đó đưa lên lễ vật mình mang đến. Ấn theo tước vị mà nói, Đoan Vương đương nhiên cao hơn Lý Quốc Công, còn là hoàng tử, ---- nhưng đám lão già của những thế gia này, ngay cả tiên đế còn phải tôn trọng, cho nên cũng phải kính trọng theo.
Lão Lý Quốc Công đã gần bảy mươi, đầu đã bạc trắng, hoàng tử kính lão ta một thước, lão lập tức đáp lại hoàng tử một trượng, run rẩy quỳ xuống dập đầu, "Thỉnh an Đoan Vương Điện hạ."
"Quốc Công xin đứng lên." Tiêu Đạc đỡ lão ta, bản thân cũng không thiếu mấy cái dập đầu này, miễn cho tổn thọ.
Lý Quốc Công nhiều lần tạ lỗi, vừa mới đứng dậy, "Mời Đoan Vương Điện hạ lên ngồi." Sau đó dâng trà ngon, chào hỏi khách sáo một lúc, rồi mới hỏi, "Không biết hôm nay Đoan Vương Điện hạ tự mình đến thăm, là có việc gì?"
Tiêu Đạc cười nói: "Khoảng thời gian trước nhà ta cho Vương phủ một đứa nhỏ, là trưởng tử của bổn vương. Đó vốn là một việc vô cùng vui mừng, đáng tiếc sau khi sinh nhà ta bị thương tổn thân thể, cho nên vẫn còn bị bệnh." Trong lời nói của hắn chứa đựng thâm ý, "Trong khoảng thời gian này, Mục phu nhân ba ngày hai bữa tự mình đi qua chiếu cố, thật sự cực nhọc."
Lý Quốc Công "Ồ" một tiếng, lão nheo mắt, "Nên như vậy, cần phải vậy."
Tiêu Đạc lại nói: "Trước mắt thân thể nhà ta đã chuyển biến tốt đẹp, đại phu nói rồi, chỉ cần sau này điều dưỡng kỹ lưỡng, qua một hai năm dĩ nhiên sẽ phục hồi như cũ." Uyển chuyển nói ra lời ngầm, "Cho nên, cố ý đến đây nói một tiếng, đỡ để Quốc Công phải lo lắng, cũng để Mục phu nhân đỡ phải lo lắng cho nữ nhi."
"Đa tạ Đoan Vương điện hạ." Lý Quốc Công tỏ vẻ cảm kích.
Hai người lại nói vài câu khách sáo, Tiêu Đạc liền cáo từ.
Lý Quốc Công chờ người đi rồi, vẻ mặt lập tức trầm xuống, quát người nói: "Mau cho người ra ngoài hỏi thăm, rốt cuộc phủ Đoan Vương đã xảy ra chuyện rối loạn gì!"
Đoan Vương Tiêu Đạc tự mình đến đây, há có thể chỉ vì cho biết thân thể cháu gái không có việc gì? Huống hồ muốn nói, thì cũng nên nói với con trai con dâu, vì sao tìm đến mình? Như vậy còn không rõ bên trong có chuyện gì sao?! Chỉ sợ không phải việc nhỏ.
Không nhiều tin tức nên trong chốc lát đã hỏi thăm ra.
Lý Quốc Công nghe xong, trong lòng phỏng đoán, đại khái đã biết chân tướng bên trong.
Trước tiên tìm đến lão bà nhà mình mắng: "Bà làm Lý Quốc phu nhân như thế nào vậy? Cả đứa con dâu cũng không quản lý tốt được! Lại có thể cho phép con dâu của lão đại thổi gió bên tai cháu gái, khuấy đục ao nước phủ Đoan Vương người ta!"
Trong lòng Lý Quốc phu nhân oan ức, nhà mẹ đẻ của mình không tốt, bình thường nào dám gây khó dễ kiêu ngạo với con dâu? Nhưng lại không dám tranh luận cùng trượng phu, đành phải chịu thiệt thòi, "Dạ, trở về ta sẽ dạy dỗ nàng ta."
Trong lòng Lý Quốc Công biết tính tình lão bà nhu nhược, không quản được con dâu, ngay tức thì gọi phu phụ trưởng tử đến, trực tiếp áp đảo chửi mắng một trận, "Nữ nhi đã gả cho người ta, thì là người của người ta! Nào có đạo lý người nhà mẹ đẻ đi tham gia vào sự tranh đấu giữa thê thiếp của người ta?" Chỉ vào Mục phu nhân mắng: "Không sai! Ngươi là nữ nhi phủ Phụng Quốc Công, nhưng ngươi cũng là con dâu Mục gia, ta giáo huấn được ngươi!"
Mục phu nhân có liều lĩnh, cũng không dám liều lĩnh cùng cha chồng nhà mình.
Không nói cái khác, cha chồng đúng thực là Lý Quốc Công, tước vị còn chưa rơi xuống đầu của trượng phu đâu.
"Đồ phụ nhân ngu xuẩn!" Lý Quốc Công vẫn chưa dạy bảo xong, tiếp tục giáo huấn: "Ta liền không nói ngươi làm chuyện ngu xuẩn! Chỉ nói tiểu thư Phượng gia này xuất ra từ đâu hả? Đây chính là thiên kim dòng chính thê đàng hoàng của phủ Phụng Quốc Công! Ngươi nghĩ đuổi nàng ta ra Vương phủ, cho dù không để ý tới tình cảm thân thích, cũng phải nghĩ xem phủ Phụng Quốc Công có đáp ứng hay không chứ?"
Chửi đến nước bọt văng ra, "Đoan Vương điên rồi mới có thể vì Mục gia đắc tội Phượng gia!"
Mục phu nhân cúi đầu không nói, móng tay bấm thật sâu vào lòng bàn tay, trong lồng ngực lại càng nghẹn khí, đến mức tự mình muốn nôn ra cũng không được, cũng không dám nôn, chỉ có thể yên lặng nuốt trở về.
"Ngu! Ngu! Ngu!" Đừng nhìn bình thường Lý Quốc Công tựa như một tô mì tương, kì thực là một khối than nổ, lão tức giận đến nỗi đi qua đi lại trong phòng, chỉ vào con dâu hung hăng mắng, "Ngươi cho là có một muội muội làm nương nương, là có thể tùy tiện xằng bậy? Ngươi tiến cung đi hỏi bà ta một chút, là giúp ngươi, hay giúp Phượng gia? Còn có, còn có, ngươi không nghĩ cho Nhu Gia sao?"
Trước đó Mục phu nhân còn chưa chịu phục, khi nghe đến đó, trong lòng không khỏi 'hồi hộp'.
Lý Quốc Công lại nói: "Ngươi cho là Phượng Uyên ngu ngốc? Nếu không phải hắn ta nắm Nhu Gia trong tay, sao dám thoải mái đưa Phượng thị vào phủ Đoan Vương? Người ta đã sớm bóp chặt bảy tấc của ngươi, ngươi còn dám càn rỡ!"
"Nhu Gia..." Lúc này Mục phu nhân mới nhớ tới, mình còn có một tiểu nữ nhi tại Phượng gia.
Người ca ca Phượng Uyên kia tính tình thế nào, trong lòng bà rõ ràng, trong mắt hắn, so với quyền lợi và lợi ích, tình thân căn bản cũng không đáng nhắc tới! Nghi Tần nương nương trong cung cũng giống như vậy! Bản thân mình chính là không nghĩ rõ ràng, người thường ngày vốn đứng phía sau làm chỗ dựa cho mình, vì ích lợi của Phượng gia, sẽ quay đầu gây khó dễ mình.
Trong phòng lặng im một cách kỳ dị.
Thật lâu sau, Mục lão gia mới lấy lại dũng khí mở miệng, "Phụ thân, xin người hãy bớt giận trước." Nhìn nhìn thê tử, "Trở về nhi tử sẽ dạy dỗ Phượng thị thật tốt, sau này nàng ta cũng không dám nữa."
Lý Quốc Công trầm mặt nói: "Quản tốt vợ của ngươi, về sau không có chuyện gì đừng để nàng ta chạy loạn khắp nơi!" Sợ nhi tử không để lời nói này trong lòng, quyết định phải cho một liều thuốc mạnh, "Ngươi xem bộ dạng này của ngươi, một phòng còn không quét xong, dựa vào cái gì quét thiên hạ? Ngươi còn mặt mũi nào kế thừa tước vị Lý Quốc Công?!" Phất phất tay, "Hừ, tất cả đều lui xuống cho ta."
Sắc mặt Mục lão gia lúc trắng, lúc đỏ, sau một lúc lâu cũng chưa trở lại bình thường được.
Sau đó ánh mắt nhìn thê tử có vẻ không tốt.
Phải biết, dưới gối Lý Quốc Công có tổng cộng bảy nhi tử.
******
Vì sao Tiêu Đạc phải tự mình đến phủ Lý Quốc Công? Nguyên nhân rất đơn giản, trước đó người của hắn đã bắt được lão đạo sĩ làm pháp sự.
Dù sao Mục phu nhân cũng là phụ nhân hậu viện, không phải là người lòng dạ độc ác, chỉ cho bạc, để đạo sĩ kia rời khỏi Kinh Thành, không có giết người diệt khẩu. Mà Phượng Loan cũng không phải ngồi không, phân phó Bích Lạc phái người đi theo lão đạo sĩ kia, ra ngoài thành sai người cướp bạc của hắn, lột đi đạo bào, khiến lão đạo sĩ không đi đâu được.
Lão đạo sĩ ảo não trở về đạo quan trước, chuẩn bị ngủ một đêm, lại tự nhận xui xẻo.
---- kết quả bị người phủ Đoan Vương tóm gọn!
Phủ Đoan Vương tự có thủ đoạn hay ho cho ngươi hưởng thụ, giày vò lão đạo sĩ gào khóc kêu to, hình cụ có đến hơn mấy dạng, vừa bị đau còn bị hù sợ, nên nói ra tất cả.
Tiêu Đạc nghe xong, trong lòng vừa tức vừa hận.
Quả thực rất muốn xé xác Mục phu nhân ra.
Tuy nhiên hiện tại không thể xé xác Mục phu nhân, nhưng hắn không ngại đến phủ Lý Quốc Công một chuyến, trét một lớp thuốc mắt thật dày lên Mục phu nhân. Sau đó phân phó người giữ cửa, về sau phàm là khách nào đến Vương phủ, có thể vào cửa hay không, cũng phải báo cho đại quản sự Cao Tiến Trung, hắn đồng ý, mới có thể tiến vào.
Còn Mục phu nhân, ngoại trừ ngày lễ ngày tết, cũng không có trong danh sách.
Phủ Đoan Vương mời đến Thanh Hư thượng nhân có "pháp lực cao cường", làm cúng bái hành lễ bảy ngày, nghe nói công đức viên mãn, trừ hết chướng khí, thậm chí ngay cả phong thuỷ của Vương phủ so với trước kia còn tốt hơn. Không khí tươi mới, trời xanh tươi đẹp, trên dưới thuận lợi, phù hợp để đón Phượng Trắc phi trở về Vương phủ.
Sáng sớm Tiêu Đạc liền ra cửa.
Trong lòng Đoan Vương phi thật sự chua sót vô cùng, trượng phu sủng ái biểu muội, coi trọng Phượng gia, mưu kế nho nhỏ của mẫu thân, ở trước mặt hắn căn bản không là gì, chỉ giống như tấm cửa sổ, nhẹ nhàng đâm một cái là rách rồi. Bản thân mình vốn còn tính để biểu muội ở biệt viện, bất kể bị ép buộc thế nào, hay mất đi tín nhiệm của trượng phu, cuối cùng đổi lại bên tai được thanh tịnh chút chứ? Nhưng không nghĩ tới, Vương Gia chỉ để biểu muội ở nhà mẹ đẻ bảy ngày, mà như vậy..., lại vẫn còn chê lâu.
Hắn vội vàng xuất môn, có thể thấy được nôn nóng cỡ nào.
Tính ra, mẫu thân và mình gây sức ép lớn như vậy, khiến cho Vương phủ náo loạn không yên, làm Vương Gia nghĩ rằng mình hãm hại cơ thiếp, khiến cho tình cảm giữa phu thê trở nên xa lạ, ---- tổn thất vô cùng nghiêm trọng, lại chỉ đổi lấy biểu muội rời khỏi Vương phủ có vài ngày! Mẫu thân đâu phải đang giúp mình, rõ ràng là hại mình mà!
Từ nay về sau, mình không bao giờ kể khổ với bà nữa, càng không thể để bà nhúng tay vào chuyện ở Vương phủ.
******
"Nàng không trở về?" Tiêu Đạc vốn vui vẻ đi tới Phượng phủ, mà giờ khắc này, đã không còn tươi cười.
"Lục Lang." Phượng Loan ôn nhu nói: "Chàng đừng vội, hãy nghe ta nói hết."
Trong lòng Tiêu Đạc an tâm một chút, nhớ tới nàng mới bị ủy khuất, trong lòng tức giận, làm mình làm mẩy một chút cũng có thể hiểu được, bất quá thì dỗ nàng vài câu, nói nhiều lời hay.
Cho nên cười nói: "Được, nàng nói, ta nghe."
"Là như vậy." Phượng Loan nghiêng người dựa vào gối thun mềm gấm sa tanh màu hoa quế, cầm một lò sưởi tay điểm thúy nho nhỏ, một mặt sưởi ấm tay, một mặt nói cặn kẽ: "Nghĩ đến mấy ngày nay tin tức Vương phủ làm lễ cúng bái lớn, kinh thành sớm đã biết rõ." Nàng cười cười, "Cho dù bây giờ ta đi về, người khác ngờ vực thì vẫn ngờ vực, nghị luận vẫn lại nghị luận, không thể quản được lời đồn đãi."
Đạo lý này đương nhiên Tiêu Đạc hiểu rõ, những thủ đoạn kia, bất quá chỉ là che dấu tai mắt người bên ngoài thôi.
Phượng Loan lại nói: "Nếu khắp kinh thành đều biết ta và biểu tỷ không hợp, che giấu cũng vô dụng."
Tiêu Đạc nhíu nhíu mày, "Vậy nàng không quay về chẳng phải là càng bị người ta nói? Hơn nữa, nàng đã là Trắc phi của bổn vương, nào có đạo lý vẫn ở tại nhà mẹ đẻ? Như thế nói làm sao?"
"Lục Lang." Phượng Loan dùng tay ấm áp nắm chặt tay hắn, cho hắn ấm áp, ôn nhu nói: "Mấy ngày hôm trước, Đại Bá Phụ tìm ta thương nghị." Ngừng lại một chút, "Cảm thấy Vương Gia đã cưới nữ nhi Mục gia, lại nạp nữ nhi Phượng gia, sớm khiến người khác âm thầm liếc mắt, không bằng lui một bước, cũng làm mọi người đều biết ta và biểu tỷ bất hòa, xem như lấy lui làm tiến."
Dù sao hiện giờ vẫn còn quá sớm, phải đến vài năm nữa, hiện tại Tiêu Đạc không thích hợp làm người khác chú ý.
Mà trước đó mình đã đặc biệt tìm Đại Bá Phụ sang đây thương nghị kế hoạch, thứ nhất là muốn nhiều người nghĩ kế, thứ hai cũng là che giấu tài năng của mình, miễn cho bản thân mình tuổi còn nhỏ, làm cho người ta cảm thấy tâm cơ quá sâu.
Lời nói này, khiến Tiêu Đạc rơi vào trầm tư.
Trước mắt mặc dù hắn không nghĩ tới chuyện tranh ngôi thái tử, nhưng trong lòng rất rõ ràng, thê thiếp của mình đều xuất thân thế gia vọng tộc, khẳng định khiến nhóm hoàng tử bất mãn trong lòng. Lấy lùi làm tiến..., tựa hồ, có phần đạo lý. Nhưng mà nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy không thích hợp, vô duyên vô cớ, thanh danh của phủ Đoan Vương sẽ không dễ nghe.
Trong lòng Tiêu Đạc suy nghĩ một hồi, "Thôi, chuyện này đã khiến nàng bị ủy khuất. Nếu nàng muốn ở nhà, thì nói Vương phủ vẫn còn chưa thanh tịnh, chờ đâu ra đấy, hai ngày nữa ta trở lại đón nàng." Nghiêm mặt, "Bất luận như thế nào, nàng cũng phải ăn lễ mừng năm mới tại Vương phủ."
Dù sao cũng đã khiến dư luận xôn xao, thêm mấy ngày cũng không sao.
Nhưng Phượng Loan muốn không phải là vài ngày, mà là vài năm, nhẹ nhàng kéo tay hắn, đặt ở trên bụng mình, dùng giọng nói vân đạm phong khinh*, nói một câu long trời lở đất, "Lục Lang, ta có thai."
*Vân đạm phong khinh - (Mây gió điềm nhiên),.....
Tác giả :
Bạc Mộ Nhan