Con Dâu Hoàng Gia
Chương 28: Lại vào Đoan vương phủ
Ngày mùng sáu tháng bảy, bầu trời xanh thẳm trong suốt, giống như một con sông được tẩy rửa thành màu lam sáng chói như ngọc.
Hôm nay chính là ngày vui của Đoan Vương, trong một lúc nạp hai vị Trắc phi vào cửa, Tương thị thì không cần nói đến, nhưng Phượng thị là thiên kim tiểu thư phủ Phụng Quốc Công. Chậc chậc, nam nhân khắp Kinh Thành ai không than đáng tiếc.
Nhưng thở dài xong thì đều cực kỳ hâm mộ và ghen tị không thôi.
Đoan Vương Tiêu Đạc rất có diễm phúc.
Trắc phi Vương Phủ là được ghi trong ngọc điệp (gia phả) của Hoàng thất, không giống với thị thiếp, mặc dù không có quá trình đón dâu, nhưng tiệc rượu vẫn tổ chức vô cùng náo nhiệt. Đặc biệt hai vị Trắc phi Phượng gia và Tương Gia cùng nhập phủ, đây là song hỉ lâm môn, trường hợp này lại càng náo nhiệt, chiêng trống vang trời, đàn sáo điếc cả tai, cảnh tượng hết sức vui mừng.
Tạm thời không nói đến bên ngoài tân khách đông như thế nào.
Trước tiên nói về nội viện, hai vị Trắc phi một trước một sau được nâng vào từ cửa lớn, tiếng chiêng trống vang trời, được hạ nhân vây quanh, đưa đến trước mặt Đoan Vương phi kính trà, ---- nạp Trắc phi, tuy long trọng nhưng cũng chỉ là nạp, chứ không phải cưới.
Không có bái đường, nghi thức tiến hành đầu tiên là kính trà cho chủ mẫu Vương Phủ.
Chỉ có Đoan Vương phi uống trà, sau đó thưởng này nọ, coi như chấp nhận thân phận của hai vị Trắc phi, như vậy các nàng mới có tư cách hầu hạ Đoan Vương Tiêu Đạc, đây chinh là giai đoạn quan trọng nhất trong hôm nay.
Ở đại sảnh bên trong phòng chính của hậu viện Vương phủ, Đoan Vương phi mặc một thân trang phục Vương Phi long trọng đẹp đẽ quý phái, thẳng bụng, ngồi trên ghế ở giữa, khuôn mặt điềm tĩnh, ánh mắt thản nhiên không lay động. Thậm chí khóe miệng nàng còn lộ ra nụ cười nhàn nhạt, giống như trong lòng thật sự vui mừng vì trượng phu nạp Trắc phi, cùng nhau cao hứng.
Phượng Loan được bọn nha hoàn nâng vào cửa, phía sau đi theo là Tương Trắc Phi.
Đoan Vương phi nhìn hai vị tân Trắc phi trẻ tuổi, một người xinh tươi sáng chói, một người thanh lệ tú nhã, cả hai đều mặc sắc hồng so với màu đỏ thì kém hơn một bậc. Màu thiến hồng của biểu muội tựa như một đóa thược dược nở rộ, còn màu hoa hồng của Tương Trắc Phi như một nhánh ngọc lan mềm mại, đúng là mỗi người một vẻ.
Nhất thời trong lòng nàng trào dâng một ngụm khí bẩn.
Nhưng lại chỉ có thể hòa hoãn hơi thở, hít vào, để nỗi lòng của bản thân mình bình tĩnh lại, không nói động đến thai khí chẳng có lợi, hôm nay còn là ngày đại hỉ, bản thân bị bệnh liền không thể nào nói nổi. Nếu Vương Gia biết được, sẽ cảm thấy lòng dạ mình hẹp hòi, tính tình không đủ hiền lương, không chấp nhận được hai vị Trắc phi.
Đoan Vương phi nở nụ cười, phân phó nói: "Dâng trà."
Như lúc nãy, vẫn là Phượng Loan tiến lên trước, nhận trà, tỏ ra bộ dáng có một chút không tình nguyện, quỳ xuống, "Thỉnh Vương Phi nương nương uống trà." Khóe miệng nàng chìm xuống, dáng vẻ ủy khuất.
Đoan Vương phi nhìn thấy nhưng chỉ làm như không phát hiện, kêu Mục ma ma bưng cái khay lại đây, lấy ra một đôi vòng tay phỉ thúy, tự mình đeo vào tay cho nàng, "Làn da biểu muội trắng sáng, màu sắc này sẽ càng tôn lên đẹp hơn."
Phượng Loan ủy ủy khuất khuất nói: "Đa tạ đại biểu tỷ."
Mục ma ma cười nói: "Phượng Trắc phi hẳn là nên kêu Vương Phi nương nương."
"Không sao." Đoan Vương phi khoát tay áo rộng lượng, thanh âm dịu dàng nói: "Tính tình Tiểu Loan đáng yêu, thuở nhỏ đều đã quen gọi ta là biểu tỷ, trong Vương phủ cũng tùy vào thói quen của nàng thôi."
Phượng Loan thầm cười lạnh. Đúng vậy nha, tùy vào tính tình của mình đi.
Không quá ba ngày, mỗi người đều sẽ biết Phượng Trắc phi không tuân thủ quy củ Vương phủ rồi.
Bất quá cũng chẳng sao, mình chính là muốn hiệu quả như thế này. Nếu theo như tính tình cẩn thận tỉ mỉ của Đoan Vương phi, một chút tật xấu hoặc một chút sai phạm mà mình cũng không có, nàng sao có thể yên tâm? Một thiếp thất dung mạo xinh đẹp, nhưng không hiểu chuyện, chủ mẫu nói hai ba câu là có thể dỗ dành, mới sử dụng thuận tay nhất.
Vậy thì cái chỗ trống thiếp thất 'tốt' đến thế ở hậu viện, mình nhận thôi.
Bất quá lại nói tiếp, vị biểu tỷ này của mình cũng sống không dễ dàng, một lần nạp hai Trắc phi cho trượng phu, hơn nữa lúc này nàng còn đang mang thai, nếu có lòng tiểu nhân, chắc đã tức giận đến hộc máu rồi.
Tự hỏi thử một chút nếu mình là nàng, chỉ sợ chưa hẳn có thể giả bộ tươi cười vui vẻ được.
Ở kiếp trước, chắc nàng cũng đã nhịn thật lâu? Cho nên vào thời khắc mình một xác hai mạng đó, rốt cục nàng cũng lộ ra thần sắc nhẹ nhõm, không sai, sâu trong đáy mắt còn là hào quang sáng ngời không thể xem nhẹ.
Mà giờ phút này, Đoan Vương phi đang mỉm cười nhìn Tương thị, chờ nàng ta đi lên kính trà, ánh mắt ôn nhu như nước, bộ dáng rất là hài lòng. Trừ bỏ chuyện bên ngoài, dù sao Tương thị vẫn xuất thân từ nhà mẹ đẻ của mẹ chồng Tương Cung tần, không thể không cho thêm vài phần mặt mũi, miễn cho tương lai Tương Trắc Phi náo loạn lên trên.
Mục ma ma đưa tới ly trà, hô: "Tương Trắc Phi, dâng trà."
Tuổi Tương Trắc Phi xác thực khá nhỏ, mới chỉ có mười ba, lại không giống Phượng Loan trùng sinh hai kiếp, khuôn mặt thanh lệ tràn ngập nét trẻ con. Ở nhà mẫu thân đã dặn dò nàng, nhường nhịn một chút, sớm sinh hạ nhi tử mới là quan trọng nhất. Đương nhiên, cũng không cần nén giận, dù sao còn có Tương Cung tần trong hoàng cung làm chỗ dựa mà.
Cho nên nàng tự giác tư thái thoải mái, bưng trà, tiến lên vài bước kính trà cho Vương Phi.
Đột nhiên cảm giác có ánh mắt không tốt.
Tương Trắc Phi nghiêng đầu nhìn qua bên cạnh, thấy chính là cặp mắt sáng trong như nước của Phượng thị đang chăm chú nhìn mình, mang theo một chút ánh sáng lạnh, giống nhau hận không thể đi lên đánh mình hai bạt tay. Không thể không để ý, nàng ta có ý gì? Đều là Trắc phi, bản thân mình đã để nàng vào cửa trước, cho nàng kính trà trước, trình tự lớn nhỏ cũng nhường nàng, còn có cái gì không hài lòng?
Phủ Phụng Quốc Công tuy là dòng dõi cao quý, nhưng Tương Gia..., Tương Gia có Cung Tần nương nương đó.
Mẹ chồng còn là cô cô ruột thịt của mình!
Trong lúc Tương Trắc Phi đang căm giận, chỉ thấy Phượng Loan tỏ vẻ kinh ngạc chỉ về phía nàng, nhẹ nhàng kêu lên: "Ai nha! Coi chừng trà của ngươi.", nàng cuống quít quay đầu nhìn lại, nhất thời hấp tấp, đã làm nghiêng ly trà.
Nước trà mới pha, vô cùng nóng bỏng, hắt vào tay và váy của nàng.
"Ôi!" Mục ma ma vội vàng tiến lên, thay nàng nhận ly trà, "Sao lại thế này? Có bị phỏng không?" Nha hoàn phía sau cũng hoảng sợ, cuống quít đi lên thu dọn.
Đoan Vương phi nhìn một màn trước mắt, trong lòng vốn đang thắt chặt, ngược lại được thả lỏng đôi chút.
Nàng dịu dàng gọi nha hoàn, phân phó nói: "Đỡ Tương Trắc Phi đi thay y phục, sau đó hãy quay lại. Nhớ rõ nhìn xem trên tay có bị nặng lắm không, dùng nước lạnh rửa qua một chút, lấy thêm thuốc mỡ bôi lên nữa, đừng để bị phỏng."
Trên mu bàn tay của Tương Trắc Phi nóng đến đỏ ửng một mảng to, đau rát, cảm thấy vô cùng tức giận.
Ở nhà nàng là tiểu nữ nhi được nuông chiều, tuổi lại còn nhỏ, chưa nói tới lòng dạ có bao nhiêu tâm cơ, lúc này chỉ thẳng vào Phượng Loan chất vấn: "Đang tốt lành, ngươi kêu vớ vẩn cái gì? Đều tại ngươi, hại ta làm đổ nước trà."
Làm hại nàng? Cái đó tính là gì.
Phượng Loan thầm cười lạnh, kiếp trước bản thân mình lấy thân phận cung nữ chịu nhục vào Vương phủ. Lúc ấy Tương Trắc Phi vừa tròn đôi mươi, sinh được một nhi tử, còn có Tương Cung tần làm chỗ dựa, ngay cả Đoan Vương phi không có con cũng không thèm nhìn vào mắt, càng miễn tới bàn bản thân mình.
Còn nhớ rõ mình đi làm lễ chào cho nàng, nàng ta hết sức khinh cuồng (khinh thường và ngông cuồng) lại ngạo mạn, không kiêng dè châm chọc mình, "Bộ dạng có vài phần sắc đẹp thì lại làm sao? Không nói tuổi đã cao, còn là con gái tội thần, hơn nữa, dùng thủ đoạn dơ bẩn để tiến vào Vương phủ, ta nuôi mèo con, chó con, còn sạch sẽ hơn."
Không bao lâu, mình được khám ra là có hỉ mạch
Tương Trắc Phi lại khiến người ta truyền lời ra, nói là, "Sinh con? Sợ người khác đã quên nàng vào Vương phủ bằng cách nào sao? Nếu sinh ra nhi tử rồi tuyên dương ra ngoài, cũng khiến cả Kinh Thành chê cười phủ Đoan Vương vài chục năm rồi."
Năm đó trong lúc mình mang thai, không ít sự việc kỳ quái xảy ra, ai biết chuyện trong đó có bàn tay của nàng hay không? Nhưng khi đó mình chỉ cầu có thể tự bảo vệ, nào dám đi thăm dò chứng cứ? Làm sao mà đi đối chất? Chỉ có thể nén giận.
Nhưng tránh được mùng một, lại tránh không khỏi mười lăm.
Cuối cùng bản thân mình vẫn ngoài ý muốn khó sinh mà chết.
Tám tháng, ngay cả đứa nhỏ là nam hay nữ mình cũng không biết, đứ nhỏ trong bụng minh cũng không có cơ hội sinh ra, đến cuối cùng mình hồn bay phách tán! Mấy ngày đó đủ loại chuyện kỳ quái, chứa nhiều điểm đáng ngờ, bất quá trước mắt không phải thời điểm để tì mì phân tích, sau này sẽ chậm rãi thanh toán.
Phượng Loan thu lại nỗi lòng, chỉ làm ra bộ dáng tùy hứng bá đạo nói: "Ta thấy ngươi sắp làm đổ trà, có ý tốt nhắc nhở ngươi, như thế nào lại thành hại ngươi rồi hả?" Phượng Loan đi tới nắm lầy ống tay áo của Đoan Vương phi, "Đại biểu tỷ, người hãy phân xử thử xem."
Tương Trắc Phi cáu giận nói: "Ngươi mà có ý tốt?"
"Thôi, được rồi." Đoan Vương phi bắt đầu hoà giải, vỗ nhẹ tay nàng, "Các ngươi hãy bớt tranh cãi." Quay sang liếc mắt với Mục ma ma, "Nhanh đưa Tương Trắc Phi đi thay y phục."
Tương Trắc Phi cắn môi, oán hận không thôi.
Rõ ràng Đoan Vương phi chính là thiên vị biểu muội nhà mình! Phượng thị kia cố ý làm hại mình xấu mặt không nói, còn làm tay mình bị phỏng, nhưng xem chừng bộ dáng Đoan Vương phi là chắc chắn sẽ không làm chủ cho mình!
Nàng thấy vô cùng ủy khuất, nếu có thể sớm nhìn thấy Vương Gia thì tốt rồi.
*******
Tương Trắc Phi chỉnh đốn xong.
Nàng thay bộ y phục tỳ bà khâm áo màu hồng thạch lựu, tương đối vừa người, phác hoạ dáng người mảnh khảnh linh lung, phối hợp với váy dài thêu hoa bằng lụa tơ vàng tuyệt đẹp. Vẻ mặt ủy khuất, một lần nữa kính trà cho Đoan Vương phi, "Thỉnh Vương Phi nương nương uống trà."
Đoan Vương phi mỉm cười như trước, "Tốt." Cũng thưởng một đôi vòng tay Phỉ Thúy.
Tương Trắc Phi đeo trên tay, lướt nhanh nhìn ngắm vài lần. Không biết có phải do ảnh hưởng của tâm lý hay không, hình như phẩm chất không bằng của Phượng thị, luôn cảm thấy của nàng ta xanh hơn, càng trong suốt, tốt hơn so với của mình.
Đến tận đây, xem như hai vị Trắc phi kết thúc buổi lễ.
Đoan Vương phi hỏi nàng,"Trên tay có phải bị phỏng rồi không?"
"Khá tốt, chi có chút đau rát thôi." Tương Trắc Phi giơ tay lên, trên đó vẫn còn vệt hồng chưa tan, lệ tràn ướt mi, đúng là dáng vẻ hoa lê đẫm mưa rất đáng thương.
Phượng Loan hé miệng nhỏ cười, "Vương Gia không có ở đây, ngươi khóc cũng không có người xem nha."
Lần này chắc là đã chọc vào tổ ong vò vẽ.
"Ngươi, ngươi ngươi..." Tương Trắc Phi tức đến mặt trắng bệch, chỉa về phía nàng, khóc to, "Vương Phi nương nương, hôm nay người nhất định phải làm chủ cho thiếp thân!" Trong giọng nói còn có một chút ý tứ ỷ vào bản thân mình họ Tưởng, "Vừa vào cửa, chỗ nào thiếp thân cũng nhường nhịn Phượng Trắc phi, nhưng nàng ta luôn khi dễ ta."
Phượng Loan cười nói: "Ta không có đánh ngươi, lại không mắng chửi, rốt cuộc là làm sao mà khi dễ ngươi đây hả?"
Tương Trắc Phi nhất thời nóng nảy, biện bạch nói: "Ngươi hô to gọi nhỏ làm hại ta làm đổ trà, phỏng tay, ngươi còn âm dương quái khí châm chọc ta, chẳng lẽ đó không phải là khi dễ?"
Đoan Vương phi hắng giọng một cái, "Các ngươi đều hãy nói ít vài câu đi." Nàng nói xong nhưng cũng không gọi người ngăn trở.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
1. Đây là một bộ cung đấu máu chó náo nhiệt, đem phủ Đoan Vương coi như nơi làm việc, Đoan Vương là đại BOSS, Đoan Vương phi là nữ quản lý cao cấp, nữ chủ và cơ thiếp khác theo thứ tự là viên chức nhỏ, nơi làm việc cạnh tranh kịch liệt sung sướng O(∩ _ ∩)O
2. Mỗ nhan trước kia thường viết nữ 9 bình thường đều là vợ cả, lần đầu viết nữ 9 là thiếp thất, nếu nhóm muội phát giác nữ 9 có tâm lý hoạt động kỳ quái, hoặc là ngôn hành không thích hợp, vậy khẳng định là mỗ nhan bị trượt tay~~~
3. Tựa "Con dâu hoàng gia" chính là nói về, Thái Tử Phi, Đoan Vương phi, Thành Vương Phi, trước mắt nữ 9 chỉ có thể tính là nửa con dâu hoàng gia, tóm lại đây là một một bộ truyện máu chó nữ nhân đùa nghịch nhau.
4. Nhìn đến có muội kêu gọi Tiêu Trạm, soái ca mà, sẽ thường thường lôi ra, hắn là nam phụ thứ nhất ~ (nói như vậy, còn có nam phụ thứ hai? Đúng!)
5. Luôn luôn cố gắng, luôn luôn gõ chữ, thương các ngươi O(∩_∩)O
Hôm nay chính là ngày vui của Đoan Vương, trong một lúc nạp hai vị Trắc phi vào cửa, Tương thị thì không cần nói đến, nhưng Phượng thị là thiên kim tiểu thư phủ Phụng Quốc Công. Chậc chậc, nam nhân khắp Kinh Thành ai không than đáng tiếc.
Nhưng thở dài xong thì đều cực kỳ hâm mộ và ghen tị không thôi.
Đoan Vương Tiêu Đạc rất có diễm phúc.
Trắc phi Vương Phủ là được ghi trong ngọc điệp (gia phả) của Hoàng thất, không giống với thị thiếp, mặc dù không có quá trình đón dâu, nhưng tiệc rượu vẫn tổ chức vô cùng náo nhiệt. Đặc biệt hai vị Trắc phi Phượng gia và Tương Gia cùng nhập phủ, đây là song hỉ lâm môn, trường hợp này lại càng náo nhiệt, chiêng trống vang trời, đàn sáo điếc cả tai, cảnh tượng hết sức vui mừng.
Tạm thời không nói đến bên ngoài tân khách đông như thế nào.
Trước tiên nói về nội viện, hai vị Trắc phi một trước một sau được nâng vào từ cửa lớn, tiếng chiêng trống vang trời, được hạ nhân vây quanh, đưa đến trước mặt Đoan Vương phi kính trà, ---- nạp Trắc phi, tuy long trọng nhưng cũng chỉ là nạp, chứ không phải cưới.
Không có bái đường, nghi thức tiến hành đầu tiên là kính trà cho chủ mẫu Vương Phủ.
Chỉ có Đoan Vương phi uống trà, sau đó thưởng này nọ, coi như chấp nhận thân phận của hai vị Trắc phi, như vậy các nàng mới có tư cách hầu hạ Đoan Vương Tiêu Đạc, đây chinh là giai đoạn quan trọng nhất trong hôm nay.
Ở đại sảnh bên trong phòng chính của hậu viện Vương phủ, Đoan Vương phi mặc một thân trang phục Vương Phi long trọng đẹp đẽ quý phái, thẳng bụng, ngồi trên ghế ở giữa, khuôn mặt điềm tĩnh, ánh mắt thản nhiên không lay động. Thậm chí khóe miệng nàng còn lộ ra nụ cười nhàn nhạt, giống như trong lòng thật sự vui mừng vì trượng phu nạp Trắc phi, cùng nhau cao hứng.
Phượng Loan được bọn nha hoàn nâng vào cửa, phía sau đi theo là Tương Trắc Phi.
Đoan Vương phi nhìn hai vị tân Trắc phi trẻ tuổi, một người xinh tươi sáng chói, một người thanh lệ tú nhã, cả hai đều mặc sắc hồng so với màu đỏ thì kém hơn một bậc. Màu thiến hồng của biểu muội tựa như một đóa thược dược nở rộ, còn màu hoa hồng của Tương Trắc Phi như một nhánh ngọc lan mềm mại, đúng là mỗi người một vẻ.
Nhất thời trong lòng nàng trào dâng một ngụm khí bẩn.
Nhưng lại chỉ có thể hòa hoãn hơi thở, hít vào, để nỗi lòng của bản thân mình bình tĩnh lại, không nói động đến thai khí chẳng có lợi, hôm nay còn là ngày đại hỉ, bản thân bị bệnh liền không thể nào nói nổi. Nếu Vương Gia biết được, sẽ cảm thấy lòng dạ mình hẹp hòi, tính tình không đủ hiền lương, không chấp nhận được hai vị Trắc phi.
Đoan Vương phi nở nụ cười, phân phó nói: "Dâng trà."
Như lúc nãy, vẫn là Phượng Loan tiến lên trước, nhận trà, tỏ ra bộ dáng có một chút không tình nguyện, quỳ xuống, "Thỉnh Vương Phi nương nương uống trà." Khóe miệng nàng chìm xuống, dáng vẻ ủy khuất.
Đoan Vương phi nhìn thấy nhưng chỉ làm như không phát hiện, kêu Mục ma ma bưng cái khay lại đây, lấy ra một đôi vòng tay phỉ thúy, tự mình đeo vào tay cho nàng, "Làn da biểu muội trắng sáng, màu sắc này sẽ càng tôn lên đẹp hơn."
Phượng Loan ủy ủy khuất khuất nói: "Đa tạ đại biểu tỷ."
Mục ma ma cười nói: "Phượng Trắc phi hẳn là nên kêu Vương Phi nương nương."
"Không sao." Đoan Vương phi khoát tay áo rộng lượng, thanh âm dịu dàng nói: "Tính tình Tiểu Loan đáng yêu, thuở nhỏ đều đã quen gọi ta là biểu tỷ, trong Vương phủ cũng tùy vào thói quen của nàng thôi."
Phượng Loan thầm cười lạnh. Đúng vậy nha, tùy vào tính tình của mình đi.
Không quá ba ngày, mỗi người đều sẽ biết Phượng Trắc phi không tuân thủ quy củ Vương phủ rồi.
Bất quá cũng chẳng sao, mình chính là muốn hiệu quả như thế này. Nếu theo như tính tình cẩn thận tỉ mỉ của Đoan Vương phi, một chút tật xấu hoặc một chút sai phạm mà mình cũng không có, nàng sao có thể yên tâm? Một thiếp thất dung mạo xinh đẹp, nhưng không hiểu chuyện, chủ mẫu nói hai ba câu là có thể dỗ dành, mới sử dụng thuận tay nhất.
Vậy thì cái chỗ trống thiếp thất 'tốt' đến thế ở hậu viện, mình nhận thôi.
Bất quá lại nói tiếp, vị biểu tỷ này của mình cũng sống không dễ dàng, một lần nạp hai Trắc phi cho trượng phu, hơn nữa lúc này nàng còn đang mang thai, nếu có lòng tiểu nhân, chắc đã tức giận đến hộc máu rồi.
Tự hỏi thử một chút nếu mình là nàng, chỉ sợ chưa hẳn có thể giả bộ tươi cười vui vẻ được.
Ở kiếp trước, chắc nàng cũng đã nhịn thật lâu? Cho nên vào thời khắc mình một xác hai mạng đó, rốt cục nàng cũng lộ ra thần sắc nhẹ nhõm, không sai, sâu trong đáy mắt còn là hào quang sáng ngời không thể xem nhẹ.
Mà giờ phút này, Đoan Vương phi đang mỉm cười nhìn Tương thị, chờ nàng ta đi lên kính trà, ánh mắt ôn nhu như nước, bộ dáng rất là hài lòng. Trừ bỏ chuyện bên ngoài, dù sao Tương thị vẫn xuất thân từ nhà mẹ đẻ của mẹ chồng Tương Cung tần, không thể không cho thêm vài phần mặt mũi, miễn cho tương lai Tương Trắc Phi náo loạn lên trên.
Mục ma ma đưa tới ly trà, hô: "Tương Trắc Phi, dâng trà."
Tuổi Tương Trắc Phi xác thực khá nhỏ, mới chỉ có mười ba, lại không giống Phượng Loan trùng sinh hai kiếp, khuôn mặt thanh lệ tràn ngập nét trẻ con. Ở nhà mẫu thân đã dặn dò nàng, nhường nhịn một chút, sớm sinh hạ nhi tử mới là quan trọng nhất. Đương nhiên, cũng không cần nén giận, dù sao còn có Tương Cung tần trong hoàng cung làm chỗ dựa mà.
Cho nên nàng tự giác tư thái thoải mái, bưng trà, tiến lên vài bước kính trà cho Vương Phi.
Đột nhiên cảm giác có ánh mắt không tốt.
Tương Trắc Phi nghiêng đầu nhìn qua bên cạnh, thấy chính là cặp mắt sáng trong như nước của Phượng thị đang chăm chú nhìn mình, mang theo một chút ánh sáng lạnh, giống nhau hận không thể đi lên đánh mình hai bạt tay. Không thể không để ý, nàng ta có ý gì? Đều là Trắc phi, bản thân mình đã để nàng vào cửa trước, cho nàng kính trà trước, trình tự lớn nhỏ cũng nhường nàng, còn có cái gì không hài lòng?
Phủ Phụng Quốc Công tuy là dòng dõi cao quý, nhưng Tương Gia..., Tương Gia có Cung Tần nương nương đó.
Mẹ chồng còn là cô cô ruột thịt của mình!
Trong lúc Tương Trắc Phi đang căm giận, chỉ thấy Phượng Loan tỏ vẻ kinh ngạc chỉ về phía nàng, nhẹ nhàng kêu lên: "Ai nha! Coi chừng trà của ngươi.", nàng cuống quít quay đầu nhìn lại, nhất thời hấp tấp, đã làm nghiêng ly trà.
Nước trà mới pha, vô cùng nóng bỏng, hắt vào tay và váy của nàng.
"Ôi!" Mục ma ma vội vàng tiến lên, thay nàng nhận ly trà, "Sao lại thế này? Có bị phỏng không?" Nha hoàn phía sau cũng hoảng sợ, cuống quít đi lên thu dọn.
Đoan Vương phi nhìn một màn trước mắt, trong lòng vốn đang thắt chặt, ngược lại được thả lỏng đôi chút.
Nàng dịu dàng gọi nha hoàn, phân phó nói: "Đỡ Tương Trắc Phi đi thay y phục, sau đó hãy quay lại. Nhớ rõ nhìn xem trên tay có bị nặng lắm không, dùng nước lạnh rửa qua một chút, lấy thêm thuốc mỡ bôi lên nữa, đừng để bị phỏng."
Trên mu bàn tay của Tương Trắc Phi nóng đến đỏ ửng một mảng to, đau rát, cảm thấy vô cùng tức giận.
Ở nhà nàng là tiểu nữ nhi được nuông chiều, tuổi lại còn nhỏ, chưa nói tới lòng dạ có bao nhiêu tâm cơ, lúc này chỉ thẳng vào Phượng Loan chất vấn: "Đang tốt lành, ngươi kêu vớ vẩn cái gì? Đều tại ngươi, hại ta làm đổ nước trà."
Làm hại nàng? Cái đó tính là gì.
Phượng Loan thầm cười lạnh, kiếp trước bản thân mình lấy thân phận cung nữ chịu nhục vào Vương phủ. Lúc ấy Tương Trắc Phi vừa tròn đôi mươi, sinh được một nhi tử, còn có Tương Cung tần làm chỗ dựa, ngay cả Đoan Vương phi không có con cũng không thèm nhìn vào mắt, càng miễn tới bàn bản thân mình.
Còn nhớ rõ mình đi làm lễ chào cho nàng, nàng ta hết sức khinh cuồng (khinh thường và ngông cuồng) lại ngạo mạn, không kiêng dè châm chọc mình, "Bộ dạng có vài phần sắc đẹp thì lại làm sao? Không nói tuổi đã cao, còn là con gái tội thần, hơn nữa, dùng thủ đoạn dơ bẩn để tiến vào Vương phủ, ta nuôi mèo con, chó con, còn sạch sẽ hơn."
Không bao lâu, mình được khám ra là có hỉ mạch
Tương Trắc Phi lại khiến người ta truyền lời ra, nói là, "Sinh con? Sợ người khác đã quên nàng vào Vương phủ bằng cách nào sao? Nếu sinh ra nhi tử rồi tuyên dương ra ngoài, cũng khiến cả Kinh Thành chê cười phủ Đoan Vương vài chục năm rồi."
Năm đó trong lúc mình mang thai, không ít sự việc kỳ quái xảy ra, ai biết chuyện trong đó có bàn tay của nàng hay không? Nhưng khi đó mình chỉ cầu có thể tự bảo vệ, nào dám đi thăm dò chứng cứ? Làm sao mà đi đối chất? Chỉ có thể nén giận.
Nhưng tránh được mùng một, lại tránh không khỏi mười lăm.
Cuối cùng bản thân mình vẫn ngoài ý muốn khó sinh mà chết.
Tám tháng, ngay cả đứa nhỏ là nam hay nữ mình cũng không biết, đứ nhỏ trong bụng minh cũng không có cơ hội sinh ra, đến cuối cùng mình hồn bay phách tán! Mấy ngày đó đủ loại chuyện kỳ quái, chứa nhiều điểm đáng ngờ, bất quá trước mắt không phải thời điểm để tì mì phân tích, sau này sẽ chậm rãi thanh toán.
Phượng Loan thu lại nỗi lòng, chỉ làm ra bộ dáng tùy hứng bá đạo nói: "Ta thấy ngươi sắp làm đổ trà, có ý tốt nhắc nhở ngươi, như thế nào lại thành hại ngươi rồi hả?" Phượng Loan đi tới nắm lầy ống tay áo của Đoan Vương phi, "Đại biểu tỷ, người hãy phân xử thử xem."
Tương Trắc Phi cáu giận nói: "Ngươi mà có ý tốt?"
"Thôi, được rồi." Đoan Vương phi bắt đầu hoà giải, vỗ nhẹ tay nàng, "Các ngươi hãy bớt tranh cãi." Quay sang liếc mắt với Mục ma ma, "Nhanh đưa Tương Trắc Phi đi thay y phục."
Tương Trắc Phi cắn môi, oán hận không thôi.
Rõ ràng Đoan Vương phi chính là thiên vị biểu muội nhà mình! Phượng thị kia cố ý làm hại mình xấu mặt không nói, còn làm tay mình bị phỏng, nhưng xem chừng bộ dáng Đoan Vương phi là chắc chắn sẽ không làm chủ cho mình!
Nàng thấy vô cùng ủy khuất, nếu có thể sớm nhìn thấy Vương Gia thì tốt rồi.
*******
Tương Trắc Phi chỉnh đốn xong.
Nàng thay bộ y phục tỳ bà khâm áo màu hồng thạch lựu, tương đối vừa người, phác hoạ dáng người mảnh khảnh linh lung, phối hợp với váy dài thêu hoa bằng lụa tơ vàng tuyệt đẹp. Vẻ mặt ủy khuất, một lần nữa kính trà cho Đoan Vương phi, "Thỉnh Vương Phi nương nương uống trà."
Đoan Vương phi mỉm cười như trước, "Tốt." Cũng thưởng một đôi vòng tay Phỉ Thúy.
Tương Trắc Phi đeo trên tay, lướt nhanh nhìn ngắm vài lần. Không biết có phải do ảnh hưởng của tâm lý hay không, hình như phẩm chất không bằng của Phượng thị, luôn cảm thấy của nàng ta xanh hơn, càng trong suốt, tốt hơn so với của mình.
Đến tận đây, xem như hai vị Trắc phi kết thúc buổi lễ.
Đoan Vương phi hỏi nàng,"Trên tay có phải bị phỏng rồi không?"
"Khá tốt, chi có chút đau rát thôi." Tương Trắc Phi giơ tay lên, trên đó vẫn còn vệt hồng chưa tan, lệ tràn ướt mi, đúng là dáng vẻ hoa lê đẫm mưa rất đáng thương.
Phượng Loan hé miệng nhỏ cười, "Vương Gia không có ở đây, ngươi khóc cũng không có người xem nha."
Lần này chắc là đã chọc vào tổ ong vò vẽ.
"Ngươi, ngươi ngươi..." Tương Trắc Phi tức đến mặt trắng bệch, chỉa về phía nàng, khóc to, "Vương Phi nương nương, hôm nay người nhất định phải làm chủ cho thiếp thân!" Trong giọng nói còn có một chút ý tứ ỷ vào bản thân mình họ Tưởng, "Vừa vào cửa, chỗ nào thiếp thân cũng nhường nhịn Phượng Trắc phi, nhưng nàng ta luôn khi dễ ta."
Phượng Loan cười nói: "Ta không có đánh ngươi, lại không mắng chửi, rốt cuộc là làm sao mà khi dễ ngươi đây hả?"
Tương Trắc Phi nhất thời nóng nảy, biện bạch nói: "Ngươi hô to gọi nhỏ làm hại ta làm đổ trà, phỏng tay, ngươi còn âm dương quái khí châm chọc ta, chẳng lẽ đó không phải là khi dễ?"
Đoan Vương phi hắng giọng một cái, "Các ngươi đều hãy nói ít vài câu đi." Nàng nói xong nhưng cũng không gọi người ngăn trở.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
1. Đây là một bộ cung đấu máu chó náo nhiệt, đem phủ Đoan Vương coi như nơi làm việc, Đoan Vương là đại BOSS, Đoan Vương phi là nữ quản lý cao cấp, nữ chủ và cơ thiếp khác theo thứ tự là viên chức nhỏ, nơi làm việc cạnh tranh kịch liệt sung sướng O(∩ _ ∩)O
2. Mỗ nhan trước kia thường viết nữ 9 bình thường đều là vợ cả, lần đầu viết nữ 9 là thiếp thất, nếu nhóm muội phát giác nữ 9 có tâm lý hoạt động kỳ quái, hoặc là ngôn hành không thích hợp, vậy khẳng định là mỗ nhan bị trượt tay~~~
3. Tựa "Con dâu hoàng gia" chính là nói về, Thái Tử Phi, Đoan Vương phi, Thành Vương Phi, trước mắt nữ 9 chỉ có thể tính là nửa con dâu hoàng gia, tóm lại đây là một một bộ truyện máu chó nữ nhân đùa nghịch nhau.
4. Nhìn đến có muội kêu gọi Tiêu Trạm, soái ca mà, sẽ thường thường lôi ra, hắn là nam phụ thứ nhất ~ (nói như vậy, còn có nam phụ thứ hai? Đúng!)
5. Luôn luôn cố gắng, luôn luôn gõ chữ, thương các ngươi O(∩_∩)O
Tác giả :
Bạc Mộ Nhan