Con Dâu Hoàng Gia
Chương 18: Là ai sắp đặt
Từ sau lần trước Chân thị đi qua Tình Tuyết Đường, Phượng Trạch không còn cho gọi Chân thị hoặc là Phượng Loan tới nữa, mấy mẹ con Cung di nương con cũng không dám tùy tiện xuất môn. Thậm chí ngay cả khi Phượng Thái Phu nhân nghe nói Chân thị đi qua, về sau hỏi ra không có tranh cãi ầm ĩ gì, nên cũng nhẫn nhịn, chỉ là lén nói thầm mấy câu.
Chân thị về sau biết được, một mặt nhẹ nhàng xoa đều son phấn trên mặt, một mặt cười nói: "Như vậy rất tốt." Nhìn vào gương soi, hài lòng nói: "Sợ là trừ tang sự trong tương lai của lão gia, bọn họ cũng không dám lại đến phiền ta."
Khóe miệng Chân ma ma cong lên cười theo, nhưng không tiện đáp lại.
Bên trong Tinh Bão Nguyệt các, mặc dù Phượng Loan không rõ lắm sự tình phát sinh cụ thể ở Tình Tuyết Đường, nhưng rất mừng khi lỗ tai được thanh tịnh. Dù sao phụ thân và mấy mẹ con Cung di nương, cùng với tổ mẫu, bọn họ mới là người một nhà, vậy thì tương thân tương ái là rất tốt, chỉ xin đừng kéo tới đây phiền nhiễu mình là được.
Mọi thứ trở lại như lúc ban đầu, một lần nữa Tình Tuyết Đường trở thành sự tồn tại mờ nhạt.
"Tiểu thư, tiểu thư." Thiến Hương cười hì hì chạy tới, bởi vì bên ngoài cơn mưa nhỏ vẫn còn kéo dài, khiến trên tóc nàng dính một ít bọt nước, lấm ta lấm tấm, "Mục Lục tiểu thư của phủ Lí Quốc Công đến thăm người."
Trời mưa mà Mục Nhu Gia còn đặc biệt tới tìm mình? Ánh mắt Phượng Loan lộ vẻ bất ngờ.
"Ai nha, ai nha." Mục Nhu Gia chạy vào, cởi bỏ áo choàng màu đỏ rực giống như lông của tiểu hồ ly, giao cho tiểu nha hoàn nhà mình, "Đi tìm một chậu than hơ khô đi." Sau đó không khách khí ngồi xuống, không đợi người hầu hạ, tự mình rót một ly trà hoa uống, "Ôi..., thiếu chút nữa là ướt hết người ta rồi."
Phượng Loan vội vàng phân phó nha hoàn, "Đi lấy một bộ y phục của ta ra đây."
"Không cần, không cần." Mục Nhu Gia nuốt xuống một miệng nước trà, liên tục xua tay, "Ta đi ngay bây giờ."
Phượng Loan ngạc nhiên hỏi: "Này là tại sao? Mới đến đã muốn đi rồi."
"Ta lén chạy đến thôi." Vẻ mặt Mục Nhu Gia ngượng ngùng, đuổi nha hoàn ra, cười nói: "Mẫu thân mang ta đi thăm tỷ tỷ ở Đoan Vương phủ..., ngươi còn không biết hả? Đại tỷ tỷ đã có thai bốn tháng."
Phượng Loan khẽ cười, "Vậy à."
Nàng tỉ mỉ nhớ lại, trong trí nhớ, ở kiếp trước trong năm này Đoan Vương phi cũng không có sinh đứa nhỏ, chẳng lẽ là sinh non? Nhưng không tiện nói với Nhu Gia lời này, cũng lười đi nói.
Ngược lại vì vậy nhớ tới kiếp trước còn chưa kịp nhìn thấy đứa nhỏ của mình, không khỏi cảm thấy hoảng hốt.
"Ta và đại tỷ tỷ trò chuyện, sau thấy mệt mỏi muốn đi hậu viện nghỉ ngơi một chút, rồi thừa dịp tỷ tỷ và mẫu thân đang nói về chuyện riêng tư, bản thân chạy ra đây đi tìm ngươi." Vẻ mặt Mục Nhu Gia mang theo biểu tình khoa trương, nháy nháy mắt, "Ta tốt với ngươi chứ?" Thấy nàng vẫn ngơ ngác, đưa tay ra chọc chọc, ""Này! Ngươi cũng không thèm phối hợp với ta."
"Ồ" Phượng Loan hoàn hồn, thu hồi cảm giác thương tâm, "Làm khó ngươi có lòng rồi." Nở nụ cười nói một câu, "Trong lòng ta rất cảm kích, yêu ngươi không hết nữa nha."
"Ai mà tin!" Mục Nhu Gia cau mũi, sau đó đứng lên tỏ ra bộ dạng tiểu nữ nhi xấu hổ, "Thật ra..." Mặt nàng ửng hồng, "Ta lén tới gặp ngươi là... có một việc quan trọng hơn."
"Hả? Ngươi nói đi." Phượng Loan không biết nàng còn có chuyện gì quan trọng, chỉ có thể là chuyện vui chơi của tiểu cô nương thôi.
Mục Nhu Gia càng tỏ ra ngượng ngùng xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Chính là mấy ngày hôm trước, đại cữu mẫu (dì) tới nhà của ta." Có lẽ lời sắp nói ra cần rất nhiều dũng khí, giọng nói của nàng càng ngày càng nhỏ, "Nói là...muốn thay Nhị biểu ca xin cưới ta."
Phượng Loan mở to hai mắt nhìn, kinh hô: "Thật có chuyện như vậy?!"
"Làm sao, làm sao." Mục Nhu Gia phùng má, mất hứng, "Ngươi sao lại thế này? Đầu tiên là ghét bỏ Tứ ca không xứng với ngươi, lúc này lại ghét bỏ ta! Ta, ta..., sao không thể làm Nhị tẩu của ngươi chứ hả?!" Giọng điệu của nàng mang theo ủy khuất, xoay mặt đi, "Uổng phí ta luôn đối với ngươi tốt như vậy."
"Không phải." Phượng Loan thấy nàng hiểu lầm, giải thích: "Chỉ là ta có hơi giật mình thôi."
Đương nhiên giật mình.
Trong kiếp trước, Đại đường tẩu (chị dâu) và Nhị đường tẩu của mình là mang họ Phùng, đều là cháu gái bên nhà mẹ đẻ của Đại bá mẫu, một người là cháu ruột, một là cháu họ, còn tạo nên giai thoại Trục lý (chị em bạn dâu).
Như thế nào..., kiếp này Đại bá mẫu đột nhiên coi trọng Nhu Gia rồi?
"Có gì mà phải giật mình?" Mục Nhu Gia bĩu môi, không vui nói: "Từ nhỏ chúng ta cùng nhau lớn lên, bên ngoài cũng không phải không biết, nhìn ngươi vừa rồi như vậy, sửng sốt nửa ngày cũng nói không ra lời." Chỉ chỉ nàng, "Thực là quỷ đáng ghét không có lương tâm!"
"Được rồi, ngươi đừng quá nhạy cảm." Trong lòng Phượng Loan rất hỗn loạn, trước mắt lại không để ý tới, chỉ đành phải lấy lại tinh thần dỗ vị thiên kim tiểu thư này, "Ngươi nói đi, nói tiếp, ta đang nghe đây."
Mục Nhu Gia lại tiếp tục ngồi xuống, vẻ mặt không vui, "Mẫu thân ta không đồng ý."
Khóe miệng Phượng Loan hơi vểnh lên, "Tầm mắt của Đại cô mẫu luôn luôn rất cao, có lẽ có tính toán khác thôi."
Ở kiếp trước, Mục phu nhân vì việc hôn sự của tiểu nữ nhi, ngàn chọn vạn tuyển, đúng là đã chọn một thân phận tốt hơn, đáng tiếc sau lại không thành.
"Còn có thể cao thế nào"Mục Nhu Gia tức giận, "Đại tỷ của ta đã là Vương Phi, Mục gia cũng không thể có thêm một Vương Phi? Hơn nữa, tuổi tác không thích hợp nha." Giọng nói của nàng oán giận, "Thật là không biết, rõ ràng là việc tốt thân càng thêm thân, mẫu thân nghĩ như thế nào mà lại không muốn."
Trong giọng nói của nàng, là hoàn toàn vừa ý hôn sự này.
Phượng Loan nghe xong cảm thấy buồn cười, "Ngươi rất muốn gả cho Nhị ca của ta?"
Sắc mặt Mục Nhu Gia khẽ biến hồng, "Nhị biểu ca vóc người tốt, lại thông minh, hơn nữa... luôn kể rất nhiều chuyện cười, nếu sống cùng với huynh ấy, khẳng định không bị buồn." Cặp mắt của nàng sáng lên, giống hai ngôi sao nhỏ, mang theo vẻ trong suốt thuần khiết đặc thù của thiếu nữ, bên trong chứa đầy những ảo tưởng tốt đẹp.
Phượng Loan nhìn thấy, trong lòng thở dài, năm đó mình cũng đối với Tiêu Đạc từng có ảo tưởng chứ? Lắc lắc đầu, bỏ qua một bên những ký ức kiếp trước, nói một câu vui đùa, "Được lắm nha đầu, thậm chí ngay cả sống sao ngươi cũng nghĩ kỹ rồi."
"Hừ!" Mục Nhu Gia đập tay lên bàn, giả bộ uy hiếp, "Ngươi còn cười nhạo ta sẽ giận thật đó!" Sau đó lại là vẻ mặt khó hiểu, nói nhỏ, "Nói cái gì mà không thích hợp, muốn tìm cho ta mối hôn sự tốt hơn, nhưng trong kinh thành so với Phượng gia còn có nhà nào tốt hơn sao?"
" Cũng không phải là không có." Phượng Loan nhớ tới kiếp trước, nói: "Chẳng hạn như phủ Tương thân vương, biểu bá (bác họ) của ta, nhà ông chỉ có một con trai độc nhất, ngươi gả qua chính là Thế tử phi, lại qua vài năm, không chừng trở thành Tương Thân Vương phi thì sao?"
Kiếp trước, Mục Nhu Gia đính thân cùng Tương thân vương Thế tử, sau này Phượng gia xảy ra chuyện, việc hôn sự tự nhiên là không giải quyết được.
Có lẽ chính vì bị Tương thân vương rũ sạch quan hệ, cho đến lúc Anh Thân Vương liên quan tới loạn đảng, sau đó Phượng gia bị tịch biên, Mục phu nhân tỏ ra vô cùng tuyệt tình cắt đứt quan hệ. Không chỉ có không thay Phượng gia cầu tình, thậm chí ngay cả nữ quyến bị đày làm nô (nô tỳ), nàng đều không có chuộc thân giùm, để cho nữ quyến Phượng gia tự sinh tự diệt!
Có thể thấy được tính tình bạc bẽo bao nhiêu.
Chẳng lẽ Mục phu nhân không biết rõ, nữ quyến làm nô, đặc biệt nữ quyến cao môn đại hộ (nhà cao cửa rộng), sẽ gặp phải việc gì sao? Nghe nói có một loại người đê tiện, chuyên môn đi mua tội nô là nữ quyến nhà quan, sau đó hưởng dụng bừa bãi, rồi khoe với người khác rằng 'Ta đã ngủ với tiểu thư nhà quan nào đó, ngủ với phu nhân hầu môn nào đó.'
Mẫu thân các nàng, trong lòng có lẽ biết rất rõ ràng.
Trong lòng Phượng Loan thở dài một tiếng.
"Tương Thân Vương phi?!" Mục Nhu Gia trừng lớn đôi mắt sáng, phỉ nhổ: "Ai thèm! Vài năm trước đây ta có gặp qua Tương Thân Vương Thế tử một lần, một tên đen đúa béo tròn vừa cao vừa lớn, tướng mạo hung hăng, so với Tam biểu ca cũng không bằng đấy."
"Vậy ngươi tính làm sao bây giờ?" Phượng Loan kiềm chế cảm xúc phập phồng hỏi.
"Dù sao cũng phải đi tranh thủ một lần." Mục Nhu Gia như là đã có chủ ý, cũng không có nói tỉ mỉ, mà chỉ nói: "Hôm nay ta lặng lẽ từ cửa sau đến, không có người biết. Là muốn ngươi giúp một chuyện, trong thời gian này, trước mặt Đại cữu mẫu nhớ nói vài lời hay về ta." Nàng xấu hổ một lát, "Ừm..., nếu thấy Nhị biểu ca, cũng có thể, cũng có thể vừa vặn nói vài câu tốt đẹp."
Trong lòng Phượng Loan không coi trọng hôn sự này.
Tính tình Mục phu nhân luôn cao ngạo, lúc trước hai lần xin cưới nữ nhi Phượng gia, trước bị mình cự tuyệt, sau lại bị Trinh Nương cự tuyệt, nhất định cảm thấy oán trách người nhà mẹ đẻ không nể mặt. Dưới loại tình huống này làm sao bà có thể tự đánh vào mặt mình, đem nữ nhi gả về Phượng gia? Càng không cần phải nói, Nhị ca Phượng Thế Ngọc vẫn không thể thừa kế tước vị.
Cho nên ôn nhu khuyên nhủ: "Tính tình mẫu thân ngươi thường ngày, ngươi còn không rõ ràng sao? Tuy rằng Nhị ca của ta rất tốt, nhưng tước vị phủ Quốc Công không tới phiên huynh ấy, cùng lắm con đường làm quan trong tương lai chỉ là nhờ ân huệ, làm sao sánh được với tương lai là Tương Thân Vương phi? Đại cô mẫu sẽ không đồng ý việc hôn sự này với Phượng gia đâu, có lẽ không phải ai khác, hơn phân nửa là muốn đem ngươi hướng tới bên phủ Tương Thân Vương rồi."
"Là ta lập gia đình, chứ không phải bà!" Nhìn Mục Nhu Gia dễ nói chuyện, kỳ thật có chút tính tình bướng bỉnh, đứng dậy dậm chân, "Ngươi chớ xía vào, dù sao cứ chờ gọi ta là Nhị tẩu đi."
Phượng Loan bị nàng chọc cho tức cười, "Nào có nha đầu không biết xấu hổ như ngươi? Xấu hổ xấu hổ xấu hổ."
"Ta không biết xấu hổ đó!" Mục Nhu Gia đe dọa: "Chờ ta trở thành Nhị tẩu của ngươi, xem ta trừng trị ngươi thế nào, Tiểu Cô Tử (em chồng) khó chơi đáng ghét! Hừ hừ, đến lúc đó đừng hòng xin ta tha cho."
"Ôi chao, sợ quá đi." Phượng Loan giả bộ kinh hãi, phối hợp với nàng, liên tục xua tay cười nói: "Nhị tẩu tha mạng."
"Bây giờ phải trừng trị ngươi một chút trước."
Hai người lăn lộn náo loạn một trận trên giường nhỏ.
"Được rồi, được rồi, thời gian không còn sớm." Mục Nhu Gia đứng dậy chỉnh lại tóc, nói: "Nếu ta còn không chạy về lại phủ Đoan Vương, chỉ sợ mẫu thân và tỷ tỷ phát giác." Không dám dừng lại lâu, vội vàng đi ra, đến cạnh cửa còn quay đầu lại, "Tiểu Loan, nhớ phải giúp ta nói chuyện nha."
Giống như một cơn gió, tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.
Phượng Loan nhìn bóng dáng màu đỏ đi xa, tươi cười dần dần phai nhạt.
Chuyện này quá quái lạ rồi.
Trừ mình hiểu biết nội tình kiếp trước ra, ngoài việc không coi trọng Mục Nhu Gia gả tới Phượng gia, càng đối với chuyện chủ động xin cưới nàng của Đại bá mẫu, cảm thấy thật không ngờ! Thứ nhất, Đại bá mẫu và Mục phu nhân quan hệ không tốt lắm, thứ hai tính tình Mục phu nhân rất cao ngạo, làm sao Đại bá mẫu có thể đi kết thân gia lợi hại như vậy? Tìm về một con dâu mà mình không áp chế được? Chẳng phải là tự khiến bản thân chịu tội?
Lại nói, Đại đường tẩu (chị dâu họ) xuất thân từ Phùng gia Quả Nghị Hầu, tuy nói cũng coi như cao môn đại hộ, nhưng sao có thể so sánh với phủ Lí Quốc Công quyền thế lừng lẫy? Nếu Mục Nhu Gia gả cho Nhị đường ca, thân phận nàng cao, mẫu thân lại lợi hại, làm sao Đại đường tẩu có thể áp chế em dâu? Sau này Đại đường tẩu làm chủ việc nhà bếp núc, cũng sẽ bị hạn chế khắp nơi.
Dù sao Đại bá mẫu cũng phải suy nghĩ cho cháu gái bên nhà mẹ đẻ, không nên đi xin cưới Mục Nhu Gia.
Cho nên Đại bá mẫu đi Mục gia cầu thân, đem mặt nóng dán vào mông lạnh của Mục phu nhân, bản thân phải rất khó chịu, khẳng định không phải nàng tự nguyện, mà là bị bắt ép đi.
Người có thể làm cho Đại bá mẫu để bản thân chịu uất ức, có lẽ chỉ có Đại Bá Phụ thôi.
Vậy chuyện này lại càng kỳ quái.
Trước mắt Tây Lương đại chiến đã muốn đột phát, thời cuộc căng thẳng.
Lẽ ra mấy ngày nay, nên là lúc Đại Bá Phụ bận tối mày tối mặt, khuyên giải Anh Thân Vương, chu toàn trước mặt Hoàng thượng, cùng mưu sĩ tìm cách, việc nào mà không tốn sức lực và thời gian? Đáng lẽ ông bận trăm công ngàn việc, hẹn hò với mẫu thân đã thật kỳ quái, giờ còn bận việc hôn sự của con trai nữa là sao?
Xem chừng rốt cuộc là có vấn đề gì đây? Trong một lúc không thể nghĩ ra.
Nửa đêm, ngoài cửa sổ vang lên tiếng mưa rơi tí tách, không lâu sau mưa càng rơi càng lớn, thỉnh thoảng còn có vài tiếng sấm nổ vang, ngoài cửa sổ điện quang lóe lên không ngừng. Khương ma ma vén rèm tiến vào, thay Phượng Loan chỉnh lại chăn, thấy nàng còn chưa ngủ, hỏi một câu, "Tiểu thư có sợ không? Bên ngoài đang sấm sét đó."
Vốn chỉ là thuận miệng hỏi.
Phượng Loan xốc chăn lên, vẫy tay nói: "Ma ma lại đây cùng nhau ngủ đi."
Khương ma ma hơi sửng sốt, rồi nghĩ lại mấy ngày trước nàng bị phu nhân răn dạy, sau lại bị lão gia làm khó, trong lòng khẳng định vô cùng tủi thân, bà không khỏi cảm thấy thương tiếc. Vì thế cởi áo khoác, ngồi xuống dỗ nàng, cười nói: "Đừng sợ, đừng sợ, ma ma ở cùng tiểu thư."
Phượng Loan ôm nhũ mẫu, đầu vùi vào bên hông bà, mềm mại, còn có mùi hương quen thuộc từ nhỏ đến lớn, cùng với những cái vuốt ve dịu dàng, trong lòng nàng từ từ trở nên êm dịu.
******
Mấy ngày kế tiếp, những cơn mưa nhỏ vẫn kéo dài.
Đến hôm nay, cuối cùng sau cơn mưa trời lại sáng, khí trời được nước mưa tẩy rửa trở nên tươi mát xanh biếc.
Phượng Loan ngồi trên hành lang suy nghĩ sự việc, Khương ma ma lo nàng bị lạnh, khoác thêm áo choàng gấm Thúy Văn dệt từ lông chim cho nàng, lại sai người lấy canh đường đỏ, dỗ nàng uống một chén. Sau đó kêu đám người Bảo Châu canh giữ phía trước, nghiêm lệnh không cho phép ra ngoài, miễn cho giẫm lên mặt đất nhiễm bệnh thấp*, nhiều lần căn dặn, xong mới trở về phòng mình ngủ lại.
*bệnh thấp: các triệu chứng lên nấm ở chân tay, ngứa mẩn
Bảo Châu cười đề nghị, "Nếu tiểu thư thấy buồn, hay là chơi cờ đi? Hoặc bày giấy mài mực, luyện chữ?"
Trong lòng Phượng Loan trăm việc rắc rối, không kiên nhẫn nói: "Lười động."
Bảo Châu cảm thấy hơi ngượng ngùng, lại lo sợ bất an, ---- mặc dù không có chứng cớ thực tế, nhưng mình cứ cảm thấy, tiểu thư không thích mình lắm, càng yêu thích Đại Mạo hơn.
Không khỏi ngẩng đầu nhìn Tiểu Chủ Tử, có ý muốn nhìn ra manh mối.
Chỉ thấy nàng một thân y phục tao nhã, khoác áo choàng Thúy Văn, cả người nhỏ nhắn yếu ớt, khóe mắt đuôi lông mày mang vẻ ưu sầu oán trách nhàn nhạt khó tả. Ai... dung mạo, gia thế, thân phận của tiểu thư như vậy, còn có cái gì phải buồn phiền? Đáng tiếc lúc trước nàng không tranh làm Thành vương phi, việc hôn sự với Mục gia cũng đẩy đi, không biết tương lai sẽ gả cho người nào.
Nhưng bất kể là ai, vẫn là nhân vật hạng nhất nhì trong kinh thành.
Bảo Châu đang ảo tưởng mộng đẹp làm nha hoàn hào môn, miên man bất định.
"Ôi, mưa lớn." Thiến Hương che dù trở về từ bên ngoài, trên người không bị ướt, chỉ có đôi giầy thêu bị vấy bùn bẩn. Nàng không để ý tới việc đổi giày, trước tiên nói, "Đại phòng bên kia rất náo nhiệt, nghe nói Đại phu nhân chuẩn bị cho Mục gia và Vương gia kết thân, nhà chúng ta có song hỉ lâm môn đấy."
Phượng Loan giật mình, "Song hỉ lâm môn?"
"Dạ." Thiến Hương cười nói: "Còn có một chuyện cười nữa."
Nàng vừa nói như thế, bọn nha hoàn nhàn rỗi bên cạnh đều vây quanh.
Thiến Hương hắng giọng một cái nói: "Vốn là đại phu nhân đi Mục gia cầu thân, Mục phu nhân có chút chần chờ, nói nữ nhi tuổi còn nhỏ..."
Phượng Loan thầm nghĩ, quả nhiên Mục phu nhân không đồng ý hôn sự này, nói vậy không chỉ hơi chần chờ, mà là quả quyết cự tuyệt, chỉ là Thiến Hương không dám nói trắng ra thôi.
Bên kia Thiến Hương lại nói: "Nhưng không biết tại sao, tin tức Mục gia và Phượng gia muốn làm thông gia, không qua mấy ngày đã truyền ra, thậm chí còn truyền đến bên ngoài, hiện nay khắp kinh thành đều biết rồi." Nàng hé miệng cười, không dám nói đến sự tức giận của Mục phu nhân, "Cho nên, Mục Lục tiểu thư rất nhanh sẽ là Nhị nãi nãi của chúng ta."
Phượng Loan nhướng mày, lại còn có chuyện như vậy?! Tin tức thông gia truyền ra rất nhanh, khiến cho Mục phu nhân phải đồng ý hôn sự này, chỉ sợ..., đây là biện pháp mà Mục Nhu Gia đã nói.
Tin tức thông gia của Mục gia và Phượng gia, ầm ĩ đến ai cũng biết, rơi vào trong tai Tương Thân Vương phi, họ chắc chắn sẽ không liều mạng đắc tội phủ Phụng Quốc Công mà cưới lại Mục Nhu Gia. Chặt đứt mộng đẹp cho nữ nhi làm Thế tử phi của Mục phu nhân, không chọn ra con rể tốt hơn so với Nhị ca, lời đồn đãi vẫn còn phát triển, bà cũng chỉ có thể nén giận nhận mối hôn sự này thôi.
Ai... Lá gan của Nhu Gia thật sự quá lớn rồi!
Làm sao nàng chắc chắc hôn sự này nhất định có thể kết thành đây? Ngộ nhỡ bất thành, đầu tiên sẽ bị phủ Tương Thân Vương vứt bỏ, sau đến bị Phượng gia vứt bỏ, chẳng phải hai đầu đều thất bại? Như vậy rất xấu hổ.
Trong đầu Phượng Loan bỗng nhiên chợt lóe lên ý nghĩ.
Nhớ rõ lúc ấy, Mục Nhu Gia cứ dặn mình, phải nói tốt cho nàng trước mặt Đại bá mẫu và Nhị ca, nhưng không có nhắc đến Đại Bá Phụ..., Đại Bá Phụ đã đáp ứng điều gì với nàng sao? Cho nên mới lớn mật như thế.
Thiến Hương bên cạnh còn nói chưa xong, cười nói: "Đại phu nhân bảo rằng, Nhị gia và Tam gia đều bướng bỉnh, giống như ngựa hoang không có dây cương, phải vội vàng cưới con dâu về, mới có thể yên tâm. Còn nói, cùng một lúc cưới hai con dâu, là song hỉ lâm môn, sau này bà cũng có thể bớt lo..."
Phượng Loan mơ hồ cảm thấy có điểm không đúng, lại không bắt được dấu vết, bọn nha hoàn cứ xì xà xì xào, khiến mình phân tâm, vì thế phất tay, "Các ngươi ra bên cạnh mà trò chuyện."
Nụ cười trên mặt Thiến Hương cứng lại, giật mình, "Dạ." nhanh chóng lui xuống.
Các nha hoàn khác cũng lập tức giải tán.
Bảo Châu là người đi cuối cùng, nàng càng cảm thấy lo lắng, tiểu thư là làm sao? Không thích mình, ngay cả Thiến Hương cũng ghét sao? Đổi lại trước kia, không phải nàng rất thích nghe chuyện mới mẻ này nọ sao? Trong lòng Bảo Châu lo sợ, quay đầu nhìn thấy bóng dáng Đại Mạo ở trong phòng, âm thầm phỉ nhổ, rồi mới lui xuống.
Mà trên hành lang, Phượng Loan đang phân tích những sự tình phát sinh mấy ngày gần đây.
Tây Lương đại chiến..., Bá phụ không vội đi tìm Anh Thân Vương khuyên bảo, lại cùng mẫu thân hẹn hò, sau đó..., là việc hôn sự cùa Nhị ca và Tam ca, được xử lý nôn nóng vội vàng như thế.
Trong này rốt cuộc ẩn giấu điều gì? Mơ hồ cảm thấy, chỉ sợ bên ngoài có đại sự xảy ra, cho nên mới làm cho Đại Bá Phụ đặc biệt khẩn trương, đối với tiểu bối Phượng gia bắt đầu sắp xếp an bài, cùng các đại gia tộc kết thông gia.
Chẳng lẽ..., Đại Bá Phụ không có khuyên được Anh Thân Vương? Hay vẫn không thể nào thay đổi chủ ý của Hoàng đế?!
Trong lòng nàng thấy bất an!
Xem ra chuyện trên đời, sẽ không bởi vì ngươi lo lắng, phiền não, mà hướng tới hướng phát triển tốt, ngược lại ngươi càng không hy vọng cái gì, lại càng dễ dàng xuất hiện cái đó.
Việc Phượng Loan lo lắng, cuối cùng vẫn xảy ra đúng như đã định.
Không qua mấy ngày, quả nhiên trong hoàng cung có thánh chỉ ban xuống. Hoàng đế tuyên bố những ngày gần đây có nghịch tặc Tây Lương náo động, quấy rầy dân sinh, nói một tràng quan trường hùng tâm chí lớn, cuối cùng đặc biệt phong hoàng huynh Anh Thân Vương làm Chấn Bắc Đại nguyên soái, thống lĩnh hai trăm ngàn đại quân xuất chinh Tây Lương, uy phong lừng lẫy vang dội khắp triều đình!
Chân thị về sau biết được, một mặt nhẹ nhàng xoa đều son phấn trên mặt, một mặt cười nói: "Như vậy rất tốt." Nhìn vào gương soi, hài lòng nói: "Sợ là trừ tang sự trong tương lai của lão gia, bọn họ cũng không dám lại đến phiền ta."
Khóe miệng Chân ma ma cong lên cười theo, nhưng không tiện đáp lại.
Bên trong Tinh Bão Nguyệt các, mặc dù Phượng Loan không rõ lắm sự tình phát sinh cụ thể ở Tình Tuyết Đường, nhưng rất mừng khi lỗ tai được thanh tịnh. Dù sao phụ thân và mấy mẹ con Cung di nương, cùng với tổ mẫu, bọn họ mới là người một nhà, vậy thì tương thân tương ái là rất tốt, chỉ xin đừng kéo tới đây phiền nhiễu mình là được.
Mọi thứ trở lại như lúc ban đầu, một lần nữa Tình Tuyết Đường trở thành sự tồn tại mờ nhạt.
"Tiểu thư, tiểu thư." Thiến Hương cười hì hì chạy tới, bởi vì bên ngoài cơn mưa nhỏ vẫn còn kéo dài, khiến trên tóc nàng dính một ít bọt nước, lấm ta lấm tấm, "Mục Lục tiểu thư của phủ Lí Quốc Công đến thăm người."
Trời mưa mà Mục Nhu Gia còn đặc biệt tới tìm mình? Ánh mắt Phượng Loan lộ vẻ bất ngờ.
"Ai nha, ai nha." Mục Nhu Gia chạy vào, cởi bỏ áo choàng màu đỏ rực giống như lông của tiểu hồ ly, giao cho tiểu nha hoàn nhà mình, "Đi tìm một chậu than hơ khô đi." Sau đó không khách khí ngồi xuống, không đợi người hầu hạ, tự mình rót một ly trà hoa uống, "Ôi..., thiếu chút nữa là ướt hết người ta rồi."
Phượng Loan vội vàng phân phó nha hoàn, "Đi lấy một bộ y phục của ta ra đây."
"Không cần, không cần." Mục Nhu Gia nuốt xuống một miệng nước trà, liên tục xua tay, "Ta đi ngay bây giờ."
Phượng Loan ngạc nhiên hỏi: "Này là tại sao? Mới đến đã muốn đi rồi."
"Ta lén chạy đến thôi." Vẻ mặt Mục Nhu Gia ngượng ngùng, đuổi nha hoàn ra, cười nói: "Mẫu thân mang ta đi thăm tỷ tỷ ở Đoan Vương phủ..., ngươi còn không biết hả? Đại tỷ tỷ đã có thai bốn tháng."
Phượng Loan khẽ cười, "Vậy à."
Nàng tỉ mỉ nhớ lại, trong trí nhớ, ở kiếp trước trong năm này Đoan Vương phi cũng không có sinh đứa nhỏ, chẳng lẽ là sinh non? Nhưng không tiện nói với Nhu Gia lời này, cũng lười đi nói.
Ngược lại vì vậy nhớ tới kiếp trước còn chưa kịp nhìn thấy đứa nhỏ của mình, không khỏi cảm thấy hoảng hốt.
"Ta và đại tỷ tỷ trò chuyện, sau thấy mệt mỏi muốn đi hậu viện nghỉ ngơi một chút, rồi thừa dịp tỷ tỷ và mẫu thân đang nói về chuyện riêng tư, bản thân chạy ra đây đi tìm ngươi." Vẻ mặt Mục Nhu Gia mang theo biểu tình khoa trương, nháy nháy mắt, "Ta tốt với ngươi chứ?" Thấy nàng vẫn ngơ ngác, đưa tay ra chọc chọc, ""Này! Ngươi cũng không thèm phối hợp với ta."
"Ồ" Phượng Loan hoàn hồn, thu hồi cảm giác thương tâm, "Làm khó ngươi có lòng rồi." Nở nụ cười nói một câu, "Trong lòng ta rất cảm kích, yêu ngươi không hết nữa nha."
"Ai mà tin!" Mục Nhu Gia cau mũi, sau đó đứng lên tỏ ra bộ dạng tiểu nữ nhi xấu hổ, "Thật ra..." Mặt nàng ửng hồng, "Ta lén tới gặp ngươi là... có một việc quan trọng hơn."
"Hả? Ngươi nói đi." Phượng Loan không biết nàng còn có chuyện gì quan trọng, chỉ có thể là chuyện vui chơi của tiểu cô nương thôi.
Mục Nhu Gia càng tỏ ra ngượng ngùng xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Chính là mấy ngày hôm trước, đại cữu mẫu (dì) tới nhà của ta." Có lẽ lời sắp nói ra cần rất nhiều dũng khí, giọng nói của nàng càng ngày càng nhỏ, "Nói là...muốn thay Nhị biểu ca xin cưới ta."
Phượng Loan mở to hai mắt nhìn, kinh hô: "Thật có chuyện như vậy?!"
"Làm sao, làm sao." Mục Nhu Gia phùng má, mất hứng, "Ngươi sao lại thế này? Đầu tiên là ghét bỏ Tứ ca không xứng với ngươi, lúc này lại ghét bỏ ta! Ta, ta..., sao không thể làm Nhị tẩu của ngươi chứ hả?!" Giọng điệu của nàng mang theo ủy khuất, xoay mặt đi, "Uổng phí ta luôn đối với ngươi tốt như vậy."
"Không phải." Phượng Loan thấy nàng hiểu lầm, giải thích: "Chỉ là ta có hơi giật mình thôi."
Đương nhiên giật mình.
Trong kiếp trước, Đại đường tẩu (chị dâu) và Nhị đường tẩu của mình là mang họ Phùng, đều là cháu gái bên nhà mẹ đẻ của Đại bá mẫu, một người là cháu ruột, một là cháu họ, còn tạo nên giai thoại Trục lý (chị em bạn dâu).
Như thế nào..., kiếp này Đại bá mẫu đột nhiên coi trọng Nhu Gia rồi?
"Có gì mà phải giật mình?" Mục Nhu Gia bĩu môi, không vui nói: "Từ nhỏ chúng ta cùng nhau lớn lên, bên ngoài cũng không phải không biết, nhìn ngươi vừa rồi như vậy, sửng sốt nửa ngày cũng nói không ra lời." Chỉ chỉ nàng, "Thực là quỷ đáng ghét không có lương tâm!"
"Được rồi, ngươi đừng quá nhạy cảm." Trong lòng Phượng Loan rất hỗn loạn, trước mắt lại không để ý tới, chỉ đành phải lấy lại tinh thần dỗ vị thiên kim tiểu thư này, "Ngươi nói đi, nói tiếp, ta đang nghe đây."
Mục Nhu Gia lại tiếp tục ngồi xuống, vẻ mặt không vui, "Mẫu thân ta không đồng ý."
Khóe miệng Phượng Loan hơi vểnh lên, "Tầm mắt của Đại cô mẫu luôn luôn rất cao, có lẽ có tính toán khác thôi."
Ở kiếp trước, Mục phu nhân vì việc hôn sự của tiểu nữ nhi, ngàn chọn vạn tuyển, đúng là đã chọn một thân phận tốt hơn, đáng tiếc sau lại không thành.
"Còn có thể cao thế nào"Mục Nhu Gia tức giận, "Đại tỷ của ta đã là Vương Phi, Mục gia cũng không thể có thêm một Vương Phi? Hơn nữa, tuổi tác không thích hợp nha." Giọng nói của nàng oán giận, "Thật là không biết, rõ ràng là việc tốt thân càng thêm thân, mẫu thân nghĩ như thế nào mà lại không muốn."
Trong giọng nói của nàng, là hoàn toàn vừa ý hôn sự này.
Phượng Loan nghe xong cảm thấy buồn cười, "Ngươi rất muốn gả cho Nhị ca của ta?"
Sắc mặt Mục Nhu Gia khẽ biến hồng, "Nhị biểu ca vóc người tốt, lại thông minh, hơn nữa... luôn kể rất nhiều chuyện cười, nếu sống cùng với huynh ấy, khẳng định không bị buồn." Cặp mắt của nàng sáng lên, giống hai ngôi sao nhỏ, mang theo vẻ trong suốt thuần khiết đặc thù của thiếu nữ, bên trong chứa đầy những ảo tưởng tốt đẹp.
Phượng Loan nhìn thấy, trong lòng thở dài, năm đó mình cũng đối với Tiêu Đạc từng có ảo tưởng chứ? Lắc lắc đầu, bỏ qua một bên những ký ức kiếp trước, nói một câu vui đùa, "Được lắm nha đầu, thậm chí ngay cả sống sao ngươi cũng nghĩ kỹ rồi."
"Hừ!" Mục Nhu Gia đập tay lên bàn, giả bộ uy hiếp, "Ngươi còn cười nhạo ta sẽ giận thật đó!" Sau đó lại là vẻ mặt khó hiểu, nói nhỏ, "Nói cái gì mà không thích hợp, muốn tìm cho ta mối hôn sự tốt hơn, nhưng trong kinh thành so với Phượng gia còn có nhà nào tốt hơn sao?"
" Cũng không phải là không có." Phượng Loan nhớ tới kiếp trước, nói: "Chẳng hạn như phủ Tương thân vương, biểu bá (bác họ) của ta, nhà ông chỉ có một con trai độc nhất, ngươi gả qua chính là Thế tử phi, lại qua vài năm, không chừng trở thành Tương Thân Vương phi thì sao?"
Kiếp trước, Mục Nhu Gia đính thân cùng Tương thân vương Thế tử, sau này Phượng gia xảy ra chuyện, việc hôn sự tự nhiên là không giải quyết được.
Có lẽ chính vì bị Tương thân vương rũ sạch quan hệ, cho đến lúc Anh Thân Vương liên quan tới loạn đảng, sau đó Phượng gia bị tịch biên, Mục phu nhân tỏ ra vô cùng tuyệt tình cắt đứt quan hệ. Không chỉ có không thay Phượng gia cầu tình, thậm chí ngay cả nữ quyến bị đày làm nô (nô tỳ), nàng đều không có chuộc thân giùm, để cho nữ quyến Phượng gia tự sinh tự diệt!
Có thể thấy được tính tình bạc bẽo bao nhiêu.
Chẳng lẽ Mục phu nhân không biết rõ, nữ quyến làm nô, đặc biệt nữ quyến cao môn đại hộ (nhà cao cửa rộng), sẽ gặp phải việc gì sao? Nghe nói có một loại người đê tiện, chuyên môn đi mua tội nô là nữ quyến nhà quan, sau đó hưởng dụng bừa bãi, rồi khoe với người khác rằng 'Ta đã ngủ với tiểu thư nhà quan nào đó, ngủ với phu nhân hầu môn nào đó.'
Mẫu thân các nàng, trong lòng có lẽ biết rất rõ ràng.
Trong lòng Phượng Loan thở dài một tiếng.
"Tương Thân Vương phi?!" Mục Nhu Gia trừng lớn đôi mắt sáng, phỉ nhổ: "Ai thèm! Vài năm trước đây ta có gặp qua Tương Thân Vương Thế tử một lần, một tên đen đúa béo tròn vừa cao vừa lớn, tướng mạo hung hăng, so với Tam biểu ca cũng không bằng đấy."
"Vậy ngươi tính làm sao bây giờ?" Phượng Loan kiềm chế cảm xúc phập phồng hỏi.
"Dù sao cũng phải đi tranh thủ một lần." Mục Nhu Gia như là đã có chủ ý, cũng không có nói tỉ mỉ, mà chỉ nói: "Hôm nay ta lặng lẽ từ cửa sau đến, không có người biết. Là muốn ngươi giúp một chuyện, trong thời gian này, trước mặt Đại cữu mẫu nhớ nói vài lời hay về ta." Nàng xấu hổ một lát, "Ừm..., nếu thấy Nhị biểu ca, cũng có thể, cũng có thể vừa vặn nói vài câu tốt đẹp."
Trong lòng Phượng Loan không coi trọng hôn sự này.
Tính tình Mục phu nhân luôn cao ngạo, lúc trước hai lần xin cưới nữ nhi Phượng gia, trước bị mình cự tuyệt, sau lại bị Trinh Nương cự tuyệt, nhất định cảm thấy oán trách người nhà mẹ đẻ không nể mặt. Dưới loại tình huống này làm sao bà có thể tự đánh vào mặt mình, đem nữ nhi gả về Phượng gia? Càng không cần phải nói, Nhị ca Phượng Thế Ngọc vẫn không thể thừa kế tước vị.
Cho nên ôn nhu khuyên nhủ: "Tính tình mẫu thân ngươi thường ngày, ngươi còn không rõ ràng sao? Tuy rằng Nhị ca của ta rất tốt, nhưng tước vị phủ Quốc Công không tới phiên huynh ấy, cùng lắm con đường làm quan trong tương lai chỉ là nhờ ân huệ, làm sao sánh được với tương lai là Tương Thân Vương phi? Đại cô mẫu sẽ không đồng ý việc hôn sự này với Phượng gia đâu, có lẽ không phải ai khác, hơn phân nửa là muốn đem ngươi hướng tới bên phủ Tương Thân Vương rồi."
"Là ta lập gia đình, chứ không phải bà!" Nhìn Mục Nhu Gia dễ nói chuyện, kỳ thật có chút tính tình bướng bỉnh, đứng dậy dậm chân, "Ngươi chớ xía vào, dù sao cứ chờ gọi ta là Nhị tẩu đi."
Phượng Loan bị nàng chọc cho tức cười, "Nào có nha đầu không biết xấu hổ như ngươi? Xấu hổ xấu hổ xấu hổ."
"Ta không biết xấu hổ đó!" Mục Nhu Gia đe dọa: "Chờ ta trở thành Nhị tẩu của ngươi, xem ta trừng trị ngươi thế nào, Tiểu Cô Tử (em chồng) khó chơi đáng ghét! Hừ hừ, đến lúc đó đừng hòng xin ta tha cho."
"Ôi chao, sợ quá đi." Phượng Loan giả bộ kinh hãi, phối hợp với nàng, liên tục xua tay cười nói: "Nhị tẩu tha mạng."
"Bây giờ phải trừng trị ngươi một chút trước."
Hai người lăn lộn náo loạn một trận trên giường nhỏ.
"Được rồi, được rồi, thời gian không còn sớm." Mục Nhu Gia đứng dậy chỉnh lại tóc, nói: "Nếu ta còn không chạy về lại phủ Đoan Vương, chỉ sợ mẫu thân và tỷ tỷ phát giác." Không dám dừng lại lâu, vội vàng đi ra, đến cạnh cửa còn quay đầu lại, "Tiểu Loan, nhớ phải giúp ta nói chuyện nha."
Giống như một cơn gió, tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.
Phượng Loan nhìn bóng dáng màu đỏ đi xa, tươi cười dần dần phai nhạt.
Chuyện này quá quái lạ rồi.
Trừ mình hiểu biết nội tình kiếp trước ra, ngoài việc không coi trọng Mục Nhu Gia gả tới Phượng gia, càng đối với chuyện chủ động xin cưới nàng của Đại bá mẫu, cảm thấy thật không ngờ! Thứ nhất, Đại bá mẫu và Mục phu nhân quan hệ không tốt lắm, thứ hai tính tình Mục phu nhân rất cao ngạo, làm sao Đại bá mẫu có thể đi kết thân gia lợi hại như vậy? Tìm về một con dâu mà mình không áp chế được? Chẳng phải là tự khiến bản thân chịu tội?
Lại nói, Đại đường tẩu (chị dâu họ) xuất thân từ Phùng gia Quả Nghị Hầu, tuy nói cũng coi như cao môn đại hộ, nhưng sao có thể so sánh với phủ Lí Quốc Công quyền thế lừng lẫy? Nếu Mục Nhu Gia gả cho Nhị đường ca, thân phận nàng cao, mẫu thân lại lợi hại, làm sao Đại đường tẩu có thể áp chế em dâu? Sau này Đại đường tẩu làm chủ việc nhà bếp núc, cũng sẽ bị hạn chế khắp nơi.
Dù sao Đại bá mẫu cũng phải suy nghĩ cho cháu gái bên nhà mẹ đẻ, không nên đi xin cưới Mục Nhu Gia.
Cho nên Đại bá mẫu đi Mục gia cầu thân, đem mặt nóng dán vào mông lạnh của Mục phu nhân, bản thân phải rất khó chịu, khẳng định không phải nàng tự nguyện, mà là bị bắt ép đi.
Người có thể làm cho Đại bá mẫu để bản thân chịu uất ức, có lẽ chỉ có Đại Bá Phụ thôi.
Vậy chuyện này lại càng kỳ quái.
Trước mắt Tây Lương đại chiến đã muốn đột phát, thời cuộc căng thẳng.
Lẽ ra mấy ngày nay, nên là lúc Đại Bá Phụ bận tối mày tối mặt, khuyên giải Anh Thân Vương, chu toàn trước mặt Hoàng thượng, cùng mưu sĩ tìm cách, việc nào mà không tốn sức lực và thời gian? Đáng lẽ ông bận trăm công ngàn việc, hẹn hò với mẫu thân đã thật kỳ quái, giờ còn bận việc hôn sự của con trai nữa là sao?
Xem chừng rốt cuộc là có vấn đề gì đây? Trong một lúc không thể nghĩ ra.
Nửa đêm, ngoài cửa sổ vang lên tiếng mưa rơi tí tách, không lâu sau mưa càng rơi càng lớn, thỉnh thoảng còn có vài tiếng sấm nổ vang, ngoài cửa sổ điện quang lóe lên không ngừng. Khương ma ma vén rèm tiến vào, thay Phượng Loan chỉnh lại chăn, thấy nàng còn chưa ngủ, hỏi một câu, "Tiểu thư có sợ không? Bên ngoài đang sấm sét đó."
Vốn chỉ là thuận miệng hỏi.
Phượng Loan xốc chăn lên, vẫy tay nói: "Ma ma lại đây cùng nhau ngủ đi."
Khương ma ma hơi sửng sốt, rồi nghĩ lại mấy ngày trước nàng bị phu nhân răn dạy, sau lại bị lão gia làm khó, trong lòng khẳng định vô cùng tủi thân, bà không khỏi cảm thấy thương tiếc. Vì thế cởi áo khoác, ngồi xuống dỗ nàng, cười nói: "Đừng sợ, đừng sợ, ma ma ở cùng tiểu thư."
Phượng Loan ôm nhũ mẫu, đầu vùi vào bên hông bà, mềm mại, còn có mùi hương quen thuộc từ nhỏ đến lớn, cùng với những cái vuốt ve dịu dàng, trong lòng nàng từ từ trở nên êm dịu.
******
Mấy ngày kế tiếp, những cơn mưa nhỏ vẫn kéo dài.
Đến hôm nay, cuối cùng sau cơn mưa trời lại sáng, khí trời được nước mưa tẩy rửa trở nên tươi mát xanh biếc.
Phượng Loan ngồi trên hành lang suy nghĩ sự việc, Khương ma ma lo nàng bị lạnh, khoác thêm áo choàng gấm Thúy Văn dệt từ lông chim cho nàng, lại sai người lấy canh đường đỏ, dỗ nàng uống một chén. Sau đó kêu đám người Bảo Châu canh giữ phía trước, nghiêm lệnh không cho phép ra ngoài, miễn cho giẫm lên mặt đất nhiễm bệnh thấp*, nhiều lần căn dặn, xong mới trở về phòng mình ngủ lại.
*bệnh thấp: các triệu chứng lên nấm ở chân tay, ngứa mẩn
Bảo Châu cười đề nghị, "Nếu tiểu thư thấy buồn, hay là chơi cờ đi? Hoặc bày giấy mài mực, luyện chữ?"
Trong lòng Phượng Loan trăm việc rắc rối, không kiên nhẫn nói: "Lười động."
Bảo Châu cảm thấy hơi ngượng ngùng, lại lo sợ bất an, ---- mặc dù không có chứng cớ thực tế, nhưng mình cứ cảm thấy, tiểu thư không thích mình lắm, càng yêu thích Đại Mạo hơn.
Không khỏi ngẩng đầu nhìn Tiểu Chủ Tử, có ý muốn nhìn ra manh mối.
Chỉ thấy nàng một thân y phục tao nhã, khoác áo choàng Thúy Văn, cả người nhỏ nhắn yếu ớt, khóe mắt đuôi lông mày mang vẻ ưu sầu oán trách nhàn nhạt khó tả. Ai... dung mạo, gia thế, thân phận của tiểu thư như vậy, còn có cái gì phải buồn phiền? Đáng tiếc lúc trước nàng không tranh làm Thành vương phi, việc hôn sự với Mục gia cũng đẩy đi, không biết tương lai sẽ gả cho người nào.
Nhưng bất kể là ai, vẫn là nhân vật hạng nhất nhì trong kinh thành.
Bảo Châu đang ảo tưởng mộng đẹp làm nha hoàn hào môn, miên man bất định.
"Ôi, mưa lớn." Thiến Hương che dù trở về từ bên ngoài, trên người không bị ướt, chỉ có đôi giầy thêu bị vấy bùn bẩn. Nàng không để ý tới việc đổi giày, trước tiên nói, "Đại phòng bên kia rất náo nhiệt, nghe nói Đại phu nhân chuẩn bị cho Mục gia và Vương gia kết thân, nhà chúng ta có song hỉ lâm môn đấy."
Phượng Loan giật mình, "Song hỉ lâm môn?"
"Dạ." Thiến Hương cười nói: "Còn có một chuyện cười nữa."
Nàng vừa nói như thế, bọn nha hoàn nhàn rỗi bên cạnh đều vây quanh.
Thiến Hương hắng giọng một cái nói: "Vốn là đại phu nhân đi Mục gia cầu thân, Mục phu nhân có chút chần chờ, nói nữ nhi tuổi còn nhỏ..."
Phượng Loan thầm nghĩ, quả nhiên Mục phu nhân không đồng ý hôn sự này, nói vậy không chỉ hơi chần chờ, mà là quả quyết cự tuyệt, chỉ là Thiến Hương không dám nói trắng ra thôi.
Bên kia Thiến Hương lại nói: "Nhưng không biết tại sao, tin tức Mục gia và Phượng gia muốn làm thông gia, không qua mấy ngày đã truyền ra, thậm chí còn truyền đến bên ngoài, hiện nay khắp kinh thành đều biết rồi." Nàng hé miệng cười, không dám nói đến sự tức giận của Mục phu nhân, "Cho nên, Mục Lục tiểu thư rất nhanh sẽ là Nhị nãi nãi của chúng ta."
Phượng Loan nhướng mày, lại còn có chuyện như vậy?! Tin tức thông gia truyền ra rất nhanh, khiến cho Mục phu nhân phải đồng ý hôn sự này, chỉ sợ..., đây là biện pháp mà Mục Nhu Gia đã nói.
Tin tức thông gia của Mục gia và Phượng gia, ầm ĩ đến ai cũng biết, rơi vào trong tai Tương Thân Vương phi, họ chắc chắn sẽ không liều mạng đắc tội phủ Phụng Quốc Công mà cưới lại Mục Nhu Gia. Chặt đứt mộng đẹp cho nữ nhi làm Thế tử phi của Mục phu nhân, không chọn ra con rể tốt hơn so với Nhị ca, lời đồn đãi vẫn còn phát triển, bà cũng chỉ có thể nén giận nhận mối hôn sự này thôi.
Ai... Lá gan của Nhu Gia thật sự quá lớn rồi!
Làm sao nàng chắc chắc hôn sự này nhất định có thể kết thành đây? Ngộ nhỡ bất thành, đầu tiên sẽ bị phủ Tương Thân Vương vứt bỏ, sau đến bị Phượng gia vứt bỏ, chẳng phải hai đầu đều thất bại? Như vậy rất xấu hổ.
Trong đầu Phượng Loan bỗng nhiên chợt lóe lên ý nghĩ.
Nhớ rõ lúc ấy, Mục Nhu Gia cứ dặn mình, phải nói tốt cho nàng trước mặt Đại bá mẫu và Nhị ca, nhưng không có nhắc đến Đại Bá Phụ..., Đại Bá Phụ đã đáp ứng điều gì với nàng sao? Cho nên mới lớn mật như thế.
Thiến Hương bên cạnh còn nói chưa xong, cười nói: "Đại phu nhân bảo rằng, Nhị gia và Tam gia đều bướng bỉnh, giống như ngựa hoang không có dây cương, phải vội vàng cưới con dâu về, mới có thể yên tâm. Còn nói, cùng một lúc cưới hai con dâu, là song hỉ lâm môn, sau này bà cũng có thể bớt lo..."
Phượng Loan mơ hồ cảm thấy có điểm không đúng, lại không bắt được dấu vết, bọn nha hoàn cứ xì xà xì xào, khiến mình phân tâm, vì thế phất tay, "Các ngươi ra bên cạnh mà trò chuyện."
Nụ cười trên mặt Thiến Hương cứng lại, giật mình, "Dạ." nhanh chóng lui xuống.
Các nha hoàn khác cũng lập tức giải tán.
Bảo Châu là người đi cuối cùng, nàng càng cảm thấy lo lắng, tiểu thư là làm sao? Không thích mình, ngay cả Thiến Hương cũng ghét sao? Đổi lại trước kia, không phải nàng rất thích nghe chuyện mới mẻ này nọ sao? Trong lòng Bảo Châu lo sợ, quay đầu nhìn thấy bóng dáng Đại Mạo ở trong phòng, âm thầm phỉ nhổ, rồi mới lui xuống.
Mà trên hành lang, Phượng Loan đang phân tích những sự tình phát sinh mấy ngày gần đây.
Tây Lương đại chiến..., Bá phụ không vội đi tìm Anh Thân Vương khuyên bảo, lại cùng mẫu thân hẹn hò, sau đó..., là việc hôn sự cùa Nhị ca và Tam ca, được xử lý nôn nóng vội vàng như thế.
Trong này rốt cuộc ẩn giấu điều gì? Mơ hồ cảm thấy, chỉ sợ bên ngoài có đại sự xảy ra, cho nên mới làm cho Đại Bá Phụ đặc biệt khẩn trương, đối với tiểu bối Phượng gia bắt đầu sắp xếp an bài, cùng các đại gia tộc kết thông gia.
Chẳng lẽ..., Đại Bá Phụ không có khuyên được Anh Thân Vương? Hay vẫn không thể nào thay đổi chủ ý của Hoàng đế?!
Trong lòng nàng thấy bất an!
Xem ra chuyện trên đời, sẽ không bởi vì ngươi lo lắng, phiền não, mà hướng tới hướng phát triển tốt, ngược lại ngươi càng không hy vọng cái gì, lại càng dễ dàng xuất hiện cái đó.
Việc Phượng Loan lo lắng, cuối cùng vẫn xảy ra đúng như đã định.
Không qua mấy ngày, quả nhiên trong hoàng cung có thánh chỉ ban xuống. Hoàng đế tuyên bố những ngày gần đây có nghịch tặc Tây Lương náo động, quấy rầy dân sinh, nói một tràng quan trường hùng tâm chí lớn, cuối cùng đặc biệt phong hoàng huynh Anh Thân Vương làm Chấn Bắc Đại nguyên soái, thống lĩnh hai trăm ngàn đại quân xuất chinh Tây Lương, uy phong lừng lẫy vang dội khắp triều đình!
Tác giả :
Bạc Mộ Nhan