Con Dâu Diêm Gia
Chương 31: Bí mật Mộng Ma cảnh
Thấy Hồng Hạnh đã dịu giọng,lại nhẹ nhàng đặt mình xuống ngay bên cạnh cô, con rắn cảm thấy giá trị của nó cũng khá cao,ít ra là trong lúc này,nó liền lên giọng
_ Sáng mai khi có người tới,cô hãy chịu khó chui vô bụng tôi,chỉ một lát thôi,sau đó tôi sẽ giúp cô thoát ra ngoài …
_ Dễ như vậy sao?
Hồng Hạnh lại bán tin bán nghi nhìn con rắn, cô khẽ gãi gãi đầu,ra vẻ đăm chiêu
_ Nhưng làm sao ta có thể tin người tuyệt đối,chúng ta mới gặp nhau,ngươi còn là con rắn…
Hồng Hạnh định nói thành rắn tinh, nhưng lại sợ nó tự ái nên cô nói tới đó thì bỏ lửng
_Tôi không phải là rắn…tôi là người…còn là một chàng tai hào hoa phong nhã nhất mà cô từng gặp..
Hồng Hạnh nhướn mày nhìn xuống, kế bên cô là một con rắn màu xanh dạ quang, nó còn có râu,kì lạ ở chỗ đó,rắn mà lại có râu, thêm nữa là nó biết biến hóa và có thể nói tiếng người, nếu nói nó là rắn thần có lẽ cô còn miễn cưỡng tin một chút, đằng này nó lại tự tin đến mức tự xem mình là một chàng trai tuấn tú, Hồng Hạnh bất giác mỉm cười,nụ cười của cô có hơi cợt nhả nó một chút, nên khi nhìn thấy con rắn lập tức tỏ ra khó chịu, nhưng nó cũng biết bây giờ có nói gì thì cũng khó thuyết phục được Hồng Hạnh tin nó, chi bằng để sau khi ra khỏi mộng ma cảnh thì nó sẽ chứng minh cho cô thấy
_ Mãng xà đại ca …ngươi có thể cho ta hỏi một chuyện được không?
_Cô hỏi đi…
_Hoa phu nhân đó là người như thế nào,sao ta thấy ai cũng khiếp sợ bà ta,còn nữa sao ở đây có rất nhiều hồn ma quá vậy, còn cả ngươi nữa sao lúc to lúc bé thế này,còn nữa…
_Thôi..thôi …đủ rồi…cô bảo là chỉ hỏi có một chuyện, sao bây giờ đào đâu ra lắm vậy…
Hồng Hạnh gãi đầu cười ngượng ngùng, cô có cái tật, không thắc mắc thì thôi mà mỗi khi thắc mắc thì không hiểu sao trong đầu lại hiện ra rất nhiều câu hỏi,lần nào cũng tự khiến bản thân rơi vào tình huống dở khóc dở cười như vậy, lần này lại bị quê với một con rắn, ha ha thật mất mặt
_ Hờ..hờ…ta chỉ hỏi cho vui vậy thôi, ngươi thích trả lời bao nhiêu thì nói bấy nhiêu đi
Con rắn lại lên giọng kể cả
_ E…hèm… Có lẽ cô chưa kịp biết, ở đây được gọi là mộng ma cảnh, mà người tạo ra mộng cảnh này chính là Mộng Ma vương, ông ta là một loại yêu tinh chuyên len lõi vào các cơn ác mộng để bắt hồn của người khác,mà đa phần là phụ nữ, những người phụ nữ xinh đẹp, những người bị bắt hồn đi,trong vòng bốn mươi chín ngày nếu không thoát ra được mộng ma cảnh thì suốt đời suốt kiếp sẽ bị nhốt mãi ở đây, còn thân xác dần dần cũng bị mất đi sự sống, khi thân xác bị chôn dưới lòng đất,linh hồn sau này có trở lại cũng không thể nhập vào xác mình,vì vậy người đó xem như đã chết, mãi mãi cũng chỉ là oan hồn vất vưởng …
Hồng Hạnh nghe con rắn nói mà óc át dựng ngược cả lên, chỉ vì một cơn ác mộng mat mãi mãi mất đi sự sống,xem ra ngủ cũng thật nguy hiểm,Hồng Hạnh như chợt nhớ ra điều gì liền quay sang hỏi tiếp
_Thế còn Hoa phu nhân,bà ta cũng bị Mộng Ma vương bắt đi à
Con rắn khẽ đung đưa hai sợi râu dưới cằm của nó,ra vẻ như là một nhà thông thái,nó chậm rãi giải thích cho Hồng Hạnh
_Bà ta là ngoại lệ …bà ta là một goá phụ đen…
_Goá phụ đen…?
Biết cô còn chưa hiểu, con rắn kiên nhẫn tiếp tục giải thích
_Tức là bà ta sẽ đi dụ dỗ đàn ông …sau khi ân ái xong bà ta sẽ hút sạch dương khí của họ, để luyện thuật cải lão hoàn đồng, cô nhìn bà ta trẻ đẹp vậy thôi nhưng thật ra bà ta đã hơn trăm tuổi rồi, bây giờ bà ta là người thân cận của Mộng Ma vương kiêm luôn người tình của ông ta, còn bà già hầu bên cạnh Hoa phu nhân là một con dơi tinh, bà ta chuyên đi hút máu mấy cô gái trẻ,sau đó tiêm vào người họ một loại tà khí do chính bà ta luyện ra, ai bị trúng loại tà khí đó,cả người sẽ trở nên yếu đuối,mất sức, cơ thể yếu ớt, sau đó sẽ dần bị bất tỉnh, lúc đó tay sai của bà ta sẽ đến bắt hồn họ đi, rồi giam cầm trong này, tới ngày giờ sẽ đem dâng cho Mộng Ma vương,sau khi ông ta hưởng thụ xong rồi thì sẽ chuyển qua cho Hoa phu nhân luyện thuật dưỡng nhan, sau đó sẽ bị hồn tiêu phách lạc …
Hồng Hạnh nghe tới đâu mồ hôi lạnh chảy ra tới đó, nếu cô không lầm thì bà già hầu của Hoa phu nhân chính là bà gìa hôm đó mang đồ đến nhờ cô chuyển cho vú Dương,bà ta còn làm cho tay cô bị thương, hèn chi máu trên tay cô cứ chảy không ngừng, nửa đêm còn mất hết sức lực,cô chỉ nhớ đến khi cô ngã khụy xuống ghế,sau khi tỉnh lại thì đã thấy ở đây, nếu như lời của rắn tinh nói là thật,thì không bao lâu nữa cô sẽ bị giải đi cho Mộng Ma vương… Rồi còn bị Hoa phu nhân…sau đó sẽ hồn tiêu phách lạc…
Thôi rồi tuổi thanh xuân tươi đẹp của cô chẳng lẽ phải chấm dứt sớm như vậy sao, còn không được đầu thai chuyển kiếp, Hồng Hạnh nghĩ tới đó mà nước mắt ngắn nước mắt dài thi nhau chảy xuống má, cô khóc trong im lặng một lúc thì chuyển sang khóc to hơn, khóc một cách nhiệt tình,khóc đến nỗi con rắn tinh chịu không nổi đành phải lên tiếng dỗ dành
_ Này..này…cô đừng khóc lóc nữa có được không? Chẳng phải cô còn có tôi giúp cô hay sao?
Hồng Hạnh nghe tới đó cô chợt ngừng khóc,sau đó quay qua nhìn con rắn màu xanh dạ quang trước mặt,không hiểu đang nghĩ gì,cô lại oà lên khóc nhiều nức nở…
Con rắn tinh chịu hết nổi,nó liền “xoẹt ” một cái,cả người lại trở nên to lớn, nó đưa miệng tới sát mặt Hồng Hạnh, gầm lên một tiếng to đến nỗi,tóc tai Hồng Hạnh thay nhau bay túi bụi, cả mặt cô cũng méo xẹo vì hơi thở mạnh như vũ bão của nó, cô đành nín thở chịu trận trong một lúc lâu,cho đến khi con mãng xà tinh nó thấy cô không còn khóc nữa thì nó mới thôi,không gầm nữa
_Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt..
Nó nói giọng giống như cô đáng bị như vậy lắm, còn đang chuẩn bị cãi lại thì “Ngoằm ” một cái, xung quanh Hông Hạnh tối thui, cô mò mẫm xung quanh, có cái gì đó dính vào tay cô,đưa lên mũi ngửi thì ôi thôi,mùi gì thật kinh khủng quá, cô liền lấy ngón tay chọc chọc vào chỗ đó thì đột nhiên mặt đất rung chuyển, cô mất thăng bằng, ngã xuống đất, sao ở dưới đất cũng nhớt nháp thế này, cô lại dùng tay,đấm đấm mấy cái xuống xem mặt đất có gì mà lại nhớt nháp như vậy, bỗng nhiên cô nghe có âm thanh vang lên
_Này cô muốn đánh cho tôi chết luôn hay sao mà nặng tay vậy, ở yên trong đó đi,có người đang đến đấy
Hồng Hạnh nghe thì biết là tiếng của mãng xà tinh,nó kêu cô ở yên trong này, vậy là cô đã bị nó nuốt vào bụng, cô đang ở trong bao tử của nó ư,hèn chi nó lại nhớt nháp dơ bẩn như vậy
_Ngươi ăn cái gì mà hôi như vậy chứ,đúng là con rắn mất vệ sinh
Nghe Hồng Hạnh chê mình ở dơ, con mãng xà liền lắc qua lắc lại thật mạnh,làm cô té nhào hết và bên này lại đụng trúng bên kia,kết quả toàn thân cô ướt nhem vì dính mấy loại nước trong bao tử mà cô vừa chê là mất vệ sinh, cô liền đưa tay lên mũi ngửi,sau đó tự buồn nôn,oẹ oẹ mấy cái thật tội nghiệp
“Tên mãng xà tinh này …để ta ra ngoài được ngươi sẽ cho ngươi biết tay “
Hồng Hạnh nghiến răng thầm nghĩ,sau đó cô nghe tiếng có người nói chuyện,là giọng của Hoa phu nhân
_Thất Thất…ta đến để lấy lại…ủa cô ta đâu rồi…chưa chi mà ngươi đã ăn cô ta rồi sao…ngươi háu ăn từ bao giờ vâỵ…
Giọng Hoa phu nhân có vẻ không hài lòng, nhưng bà ta lại không tỏ vẻ tức giận, bà ta rất nhanh lại vuốt ve mãng xà,cử chỉ vô cùng dịu dàng,cưng nựng lên mặt nó
_Thôi không sao…ngươi vui là được,cùng lắm ta mang đứa khác thay thế con bé kia cũng được…
Bà ta quay sang bà già hầu đi cùng
_Mụ Lôi…đi tìm bắt đứa khác cho ta,nhớ là phải còn trinh biết chưa..?
Hồng Hạnh nghe bà già kia dạ một tiếng,cô không khỏi rùng mình,vậy là đêm nay lại có thêm một cô gái vô tội bị bắt, phải làm sao bây giờ,chẳng lẽ cứ để bọn ác độc này ngang nhiên lộng hành như vậy sao, Hồng Hạnh vô cùng căm phẫn nhưng cô cũng đành bất lực, chỉ biết im lặng tiếp tục lắng nghe xem họ nói gì
_Thất Thất ngươi ráng tẩm bổ,trong vòng chín chín tám mươi mốt ngày nữa thôi,ta sẽ nhờ đến ngươi hoàn thành thuật cãi lão hoàn đồng,ta sẽ chính thức trở thành một người con gái xinh đẹp,kiềm diễm,mãi mãi mãi maid bị thời gian quên lãng..ha ha ha..ha..ha..ha
Hồng Hạnh nghe giọng cười ma quái của bà ta mỗi lúc một xa dần, thì cô đoán có lẽ bà ta đã đi rồi,một lúc sau cô không nghe thấy gì nữa, xung quanh bốn bề lại trở nên im ắng đên đáng sợ, Hồng Hạnh gõ nhẹ vào thành bụng của mãng xà, cô gõ đến mấy lần nhưng không thấy có phản ứng, nghĩ là nó có lẽ đã bỏ quên cô trong này luôn rồi hoặc…nó đổi ý muốn dùng cô làm bữa ăn cho hôm nay,nghĩ tới đó cô chợt có phần hoảng sợ
_Này…này…tên mãng xà kia,mau nhả ta ra…nhả ta ra…
(Vẫn không có phản ứng)
Hồng Hạnh dùng hết lực bình sinh,đá một cái thật mạnh vào bao tử của nó, quả nhiên là có tác dụng, cô thấy xung quanh chuyển động, sau đó cô bị một áp lực rất mạnh đẩy ra ngoài,vừa nằm trên mặt đất cô đã nghe thấy tiếng mãng xà nhăn nhó
_ Cô muốn giết người hay sao mà bạo lực như vậy,dù sao thì tôi cũng là ân nhân của cô đó…
Biết là mình hơi mạnh tay,lại nhìn thấy mãng xà tinh đang lăn lộn có có vẻ đau đớn lắm, cô ái ngại nhìn nó,sau đó liền dịu giọng xin lỗi
_ Tôi sai rồi tôi xin lỗi mãng xà đại ca..
Nhưng lần sau ngươi có thể thả tôi ra ngoài nhanh nhanh một chút được không, ngươi biết đó trong bụng ngươi…
Hồng Hạnh định nói tiếp nhưng cô đã bắt gặp ánh mắt sắt như dao của mãng xà tinh nhìn cô,nên cô vội im bặt
_Cô đối xử với ân nhân của mình như vậy sao…tôi có nên suy nghĩ lại việc nên giúp cô hay không đây?
Hồng Hạnh thấy mãng xà đang dở giọng uy hiếp thì cô liền ngoảnh mặt đi,hai tay khoanh trước ngực, giọng thách thức
_ Ngươi không giúp ta cũng được,để xem tám mươi mốt ngày sau,ngươi còn là một con mãng xà uy nghi hùng dũng nữa không hay sẽ trở thành dưỡng cốt hoàn cho Hoa phu nhân đây…
_ Sáng mai khi có người tới,cô hãy chịu khó chui vô bụng tôi,chỉ một lát thôi,sau đó tôi sẽ giúp cô thoát ra ngoài …
_ Dễ như vậy sao?
Hồng Hạnh lại bán tin bán nghi nhìn con rắn, cô khẽ gãi gãi đầu,ra vẻ đăm chiêu
_ Nhưng làm sao ta có thể tin người tuyệt đối,chúng ta mới gặp nhau,ngươi còn là con rắn…
Hồng Hạnh định nói thành rắn tinh, nhưng lại sợ nó tự ái nên cô nói tới đó thì bỏ lửng
_Tôi không phải là rắn…tôi là người…còn là một chàng tai hào hoa phong nhã nhất mà cô từng gặp..
Hồng Hạnh nhướn mày nhìn xuống, kế bên cô là một con rắn màu xanh dạ quang, nó còn có râu,kì lạ ở chỗ đó,rắn mà lại có râu, thêm nữa là nó biết biến hóa và có thể nói tiếng người, nếu nói nó là rắn thần có lẽ cô còn miễn cưỡng tin một chút, đằng này nó lại tự tin đến mức tự xem mình là một chàng trai tuấn tú, Hồng Hạnh bất giác mỉm cười,nụ cười của cô có hơi cợt nhả nó một chút, nên khi nhìn thấy con rắn lập tức tỏ ra khó chịu, nhưng nó cũng biết bây giờ có nói gì thì cũng khó thuyết phục được Hồng Hạnh tin nó, chi bằng để sau khi ra khỏi mộng ma cảnh thì nó sẽ chứng minh cho cô thấy
_ Mãng xà đại ca …ngươi có thể cho ta hỏi một chuyện được không?
_Cô hỏi đi…
_Hoa phu nhân đó là người như thế nào,sao ta thấy ai cũng khiếp sợ bà ta,còn nữa sao ở đây có rất nhiều hồn ma quá vậy, còn cả ngươi nữa sao lúc to lúc bé thế này,còn nữa…
_Thôi..thôi …đủ rồi…cô bảo là chỉ hỏi có một chuyện, sao bây giờ đào đâu ra lắm vậy…
Hồng Hạnh gãi đầu cười ngượng ngùng, cô có cái tật, không thắc mắc thì thôi mà mỗi khi thắc mắc thì không hiểu sao trong đầu lại hiện ra rất nhiều câu hỏi,lần nào cũng tự khiến bản thân rơi vào tình huống dở khóc dở cười như vậy, lần này lại bị quê với một con rắn, ha ha thật mất mặt
_ Hờ..hờ…ta chỉ hỏi cho vui vậy thôi, ngươi thích trả lời bao nhiêu thì nói bấy nhiêu đi
Con rắn lại lên giọng kể cả
_ E…hèm… Có lẽ cô chưa kịp biết, ở đây được gọi là mộng ma cảnh, mà người tạo ra mộng cảnh này chính là Mộng Ma vương, ông ta là một loại yêu tinh chuyên len lõi vào các cơn ác mộng để bắt hồn của người khác,mà đa phần là phụ nữ, những người phụ nữ xinh đẹp, những người bị bắt hồn đi,trong vòng bốn mươi chín ngày nếu không thoát ra được mộng ma cảnh thì suốt đời suốt kiếp sẽ bị nhốt mãi ở đây, còn thân xác dần dần cũng bị mất đi sự sống, khi thân xác bị chôn dưới lòng đất,linh hồn sau này có trở lại cũng không thể nhập vào xác mình,vì vậy người đó xem như đã chết, mãi mãi cũng chỉ là oan hồn vất vưởng …
Hồng Hạnh nghe con rắn nói mà óc át dựng ngược cả lên, chỉ vì một cơn ác mộng mat mãi mãi mất đi sự sống,xem ra ngủ cũng thật nguy hiểm,Hồng Hạnh như chợt nhớ ra điều gì liền quay sang hỏi tiếp
_Thế còn Hoa phu nhân,bà ta cũng bị Mộng Ma vương bắt đi à
Con rắn khẽ đung đưa hai sợi râu dưới cằm của nó,ra vẻ như là một nhà thông thái,nó chậm rãi giải thích cho Hồng Hạnh
_Bà ta là ngoại lệ …bà ta là một goá phụ đen…
_Goá phụ đen…?
Biết cô còn chưa hiểu, con rắn kiên nhẫn tiếp tục giải thích
_Tức là bà ta sẽ đi dụ dỗ đàn ông …sau khi ân ái xong bà ta sẽ hút sạch dương khí của họ, để luyện thuật cải lão hoàn đồng, cô nhìn bà ta trẻ đẹp vậy thôi nhưng thật ra bà ta đã hơn trăm tuổi rồi, bây giờ bà ta là người thân cận của Mộng Ma vương kiêm luôn người tình của ông ta, còn bà già hầu bên cạnh Hoa phu nhân là một con dơi tinh, bà ta chuyên đi hút máu mấy cô gái trẻ,sau đó tiêm vào người họ một loại tà khí do chính bà ta luyện ra, ai bị trúng loại tà khí đó,cả người sẽ trở nên yếu đuối,mất sức, cơ thể yếu ớt, sau đó sẽ dần bị bất tỉnh, lúc đó tay sai của bà ta sẽ đến bắt hồn họ đi, rồi giam cầm trong này, tới ngày giờ sẽ đem dâng cho Mộng Ma vương,sau khi ông ta hưởng thụ xong rồi thì sẽ chuyển qua cho Hoa phu nhân luyện thuật dưỡng nhan, sau đó sẽ bị hồn tiêu phách lạc …
Hồng Hạnh nghe tới đâu mồ hôi lạnh chảy ra tới đó, nếu cô không lầm thì bà già hầu của Hoa phu nhân chính là bà gìa hôm đó mang đồ đến nhờ cô chuyển cho vú Dương,bà ta còn làm cho tay cô bị thương, hèn chi máu trên tay cô cứ chảy không ngừng, nửa đêm còn mất hết sức lực,cô chỉ nhớ đến khi cô ngã khụy xuống ghế,sau khi tỉnh lại thì đã thấy ở đây, nếu như lời của rắn tinh nói là thật,thì không bao lâu nữa cô sẽ bị giải đi cho Mộng Ma vương… Rồi còn bị Hoa phu nhân…sau đó sẽ hồn tiêu phách lạc…
Thôi rồi tuổi thanh xuân tươi đẹp của cô chẳng lẽ phải chấm dứt sớm như vậy sao, còn không được đầu thai chuyển kiếp, Hồng Hạnh nghĩ tới đó mà nước mắt ngắn nước mắt dài thi nhau chảy xuống má, cô khóc trong im lặng một lúc thì chuyển sang khóc to hơn, khóc một cách nhiệt tình,khóc đến nỗi con rắn tinh chịu không nổi đành phải lên tiếng dỗ dành
_ Này..này…cô đừng khóc lóc nữa có được không? Chẳng phải cô còn có tôi giúp cô hay sao?
Hồng Hạnh nghe tới đó cô chợt ngừng khóc,sau đó quay qua nhìn con rắn màu xanh dạ quang trước mặt,không hiểu đang nghĩ gì,cô lại oà lên khóc nhiều nức nở…
Con rắn tinh chịu hết nổi,nó liền “xoẹt ” một cái,cả người lại trở nên to lớn, nó đưa miệng tới sát mặt Hồng Hạnh, gầm lên một tiếng to đến nỗi,tóc tai Hồng Hạnh thay nhau bay túi bụi, cả mặt cô cũng méo xẹo vì hơi thở mạnh như vũ bão của nó, cô đành nín thở chịu trận trong một lúc lâu,cho đến khi con mãng xà tinh nó thấy cô không còn khóc nữa thì nó mới thôi,không gầm nữa
_Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt..
Nó nói giọng giống như cô đáng bị như vậy lắm, còn đang chuẩn bị cãi lại thì “Ngoằm ” một cái, xung quanh Hông Hạnh tối thui, cô mò mẫm xung quanh, có cái gì đó dính vào tay cô,đưa lên mũi ngửi thì ôi thôi,mùi gì thật kinh khủng quá, cô liền lấy ngón tay chọc chọc vào chỗ đó thì đột nhiên mặt đất rung chuyển, cô mất thăng bằng, ngã xuống đất, sao ở dưới đất cũng nhớt nháp thế này, cô lại dùng tay,đấm đấm mấy cái xuống xem mặt đất có gì mà lại nhớt nháp như vậy, bỗng nhiên cô nghe có âm thanh vang lên
_Này cô muốn đánh cho tôi chết luôn hay sao mà nặng tay vậy, ở yên trong đó đi,có người đang đến đấy
Hồng Hạnh nghe thì biết là tiếng của mãng xà tinh,nó kêu cô ở yên trong này, vậy là cô đã bị nó nuốt vào bụng, cô đang ở trong bao tử của nó ư,hèn chi nó lại nhớt nháp dơ bẩn như vậy
_Ngươi ăn cái gì mà hôi như vậy chứ,đúng là con rắn mất vệ sinh
Nghe Hồng Hạnh chê mình ở dơ, con mãng xà liền lắc qua lắc lại thật mạnh,làm cô té nhào hết và bên này lại đụng trúng bên kia,kết quả toàn thân cô ướt nhem vì dính mấy loại nước trong bao tử mà cô vừa chê là mất vệ sinh, cô liền đưa tay lên mũi ngửi,sau đó tự buồn nôn,oẹ oẹ mấy cái thật tội nghiệp
“Tên mãng xà tinh này …để ta ra ngoài được ngươi sẽ cho ngươi biết tay “
Hồng Hạnh nghiến răng thầm nghĩ,sau đó cô nghe tiếng có người nói chuyện,là giọng của Hoa phu nhân
_Thất Thất…ta đến để lấy lại…ủa cô ta đâu rồi…chưa chi mà ngươi đã ăn cô ta rồi sao…ngươi háu ăn từ bao giờ vâỵ…
Giọng Hoa phu nhân có vẻ không hài lòng, nhưng bà ta lại không tỏ vẻ tức giận, bà ta rất nhanh lại vuốt ve mãng xà,cử chỉ vô cùng dịu dàng,cưng nựng lên mặt nó
_Thôi không sao…ngươi vui là được,cùng lắm ta mang đứa khác thay thế con bé kia cũng được…
Bà ta quay sang bà già hầu đi cùng
_Mụ Lôi…đi tìm bắt đứa khác cho ta,nhớ là phải còn trinh biết chưa..?
Hồng Hạnh nghe bà già kia dạ một tiếng,cô không khỏi rùng mình,vậy là đêm nay lại có thêm một cô gái vô tội bị bắt, phải làm sao bây giờ,chẳng lẽ cứ để bọn ác độc này ngang nhiên lộng hành như vậy sao, Hồng Hạnh vô cùng căm phẫn nhưng cô cũng đành bất lực, chỉ biết im lặng tiếp tục lắng nghe xem họ nói gì
_Thất Thất ngươi ráng tẩm bổ,trong vòng chín chín tám mươi mốt ngày nữa thôi,ta sẽ nhờ đến ngươi hoàn thành thuật cãi lão hoàn đồng,ta sẽ chính thức trở thành một người con gái xinh đẹp,kiềm diễm,mãi mãi mãi maid bị thời gian quên lãng..ha ha ha..ha..ha..ha
Hồng Hạnh nghe giọng cười ma quái của bà ta mỗi lúc một xa dần, thì cô đoán có lẽ bà ta đã đi rồi,một lúc sau cô không nghe thấy gì nữa, xung quanh bốn bề lại trở nên im ắng đên đáng sợ, Hồng Hạnh gõ nhẹ vào thành bụng của mãng xà, cô gõ đến mấy lần nhưng không thấy có phản ứng, nghĩ là nó có lẽ đã bỏ quên cô trong này luôn rồi hoặc…nó đổi ý muốn dùng cô làm bữa ăn cho hôm nay,nghĩ tới đó cô chợt có phần hoảng sợ
_Này…này…tên mãng xà kia,mau nhả ta ra…nhả ta ra…
(Vẫn không có phản ứng)
Hồng Hạnh dùng hết lực bình sinh,đá một cái thật mạnh vào bao tử của nó, quả nhiên là có tác dụng, cô thấy xung quanh chuyển động, sau đó cô bị một áp lực rất mạnh đẩy ra ngoài,vừa nằm trên mặt đất cô đã nghe thấy tiếng mãng xà nhăn nhó
_ Cô muốn giết người hay sao mà bạo lực như vậy,dù sao thì tôi cũng là ân nhân của cô đó…
Biết là mình hơi mạnh tay,lại nhìn thấy mãng xà tinh đang lăn lộn có có vẻ đau đớn lắm, cô ái ngại nhìn nó,sau đó liền dịu giọng xin lỗi
_ Tôi sai rồi tôi xin lỗi mãng xà đại ca..
Nhưng lần sau ngươi có thể thả tôi ra ngoài nhanh nhanh một chút được không, ngươi biết đó trong bụng ngươi…
Hồng Hạnh định nói tiếp nhưng cô đã bắt gặp ánh mắt sắt như dao của mãng xà tinh nhìn cô,nên cô vội im bặt
_Cô đối xử với ân nhân của mình như vậy sao…tôi có nên suy nghĩ lại việc nên giúp cô hay không đây?
Hồng Hạnh thấy mãng xà đang dở giọng uy hiếp thì cô liền ngoảnh mặt đi,hai tay khoanh trước ngực, giọng thách thức
_ Ngươi không giúp ta cũng được,để xem tám mươi mốt ngày sau,ngươi còn là một con mãng xà uy nghi hùng dũng nữa không hay sẽ trở thành dưỡng cốt hoàn cho Hoa phu nhân đây…
Tác giả :
Mộng Cảnh Bạch Nương Tử