Con Dâu Danh Môn Nuôi Từ Nhỏ
Chương 41: Mất tích
Theo suy tính ban đầu của Diệp Cẩn Niên, trở về nhà họ Thiệu cũng không có ý định ngủ lại, dù sao về nước cùng cô cũng còn có Holkeri, Niên Nhạc Nhạc có thể ở lại nhà họ Thiệu, nhưng Holkeri là một trong những người có khả năng lớn nhất sẽ trở thành người kế vị vị trí gia chủ của dòng họ Bố Tư Nặc, lúc này, thật sự không thích hợp ra vào nhà họ Thiệu.
Hơn nữa, dựa theo lời Thiệu Mục Ân nói trước đó, người của nhà Bố Tư Nặc giấu giếm việc Thiệu Tư Hữu đến thăm cô, rõ ràng là có tồn tại khúc mắc đối với quan hệ của cô và nhà họ Thiệu, không muốn để cô tiếp xúc với nhà họ Thiệu.
Chuyện cô trở về nước không để cho nhà họ Thiệu biết, nguyên nhất chính là lo lắng cô sẽ lui tới nhà họ Thiệu, dẫn đến sự không vui của dòng họ cao quý Bố Tư Nặc, dù sao cũng treo trên thân phận của Niên Nhạc Nhạc, nếu thật sự bị người ta ra lệnh cưỡng chế rời khỏi thành phố Kì Lâm, thì ai cũng không thể làm gì được.
Sau bữa cơm chiều, Diệp Cẩn Niên đưa ra ý tưởng lát nữa sẽ trở về khách sạn, Thiệu Tư Hữu cũng không để lộ ra quá nhiều kinh ngạc, vẫn trước sau như một, dịu dàng gật đầu nói sẽ đích thân đưa Diệp Cẩn Niên về, mặc dù nét mặt chú Vu lộ vẻ không muốn nhưng vẫn giữ vững im lặng, Lâm Thụy là gã được ăn cơm miễn phí trường kỳ, hiển nhiên cũng không có dị nghị gì.
Duy chỉ có tiểu thiếu gia Thiệu Mục Ân của nhà họ Thiệu, lúc này giống như chú gà trống nhỏ bị nhổ lông đuôi, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Cẩn Niên, bộ dáng hận không thể ăn tươi nuốt sống cô.
"Niên Nhạc Nhạc ngốc nghếch, em dám rời đi, về sau cũng đừng nghĩ trở về nữa!"
Những lời độc địa này được nói ra, khiến cho Diệp Cẩn Niên sững người hồi lâu không nói được câu gì.
Nhưng mà cuối cùng, Diệp Cẩn Niên vẫn không đi được, bởi vì, thiếu gia Mục Ân của nhà họ Thiệu, bị ốm.
~*~ Các bạn đang đọc truyện tại ***************.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~
Có thể là lúc trở về, nhiệt độ trong xe quá nóng, bên ngoài mưa thu lành lạnh, nóng lạnh xen kẽ nên dễ cảm bị cảm, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng bừng lên vì sốt, thuốc uống vào chưa được hai phút đã bị nôn ra toàn bộ, còn sống chết không chịu đi bệnh viện, đôi mắt to đen kịt, trừng trừng thi gan ai nói được ai.
Cuối cùng không thể làm gì khác hơn là, phủ lên trên trán Thiệu Mục Ân túi chườm nước đá, sau đó gọi bác sĩ của gia đình đến tiêm thuốc hạ sốt cho cậu.
Thật vất vả mới ép được cậu ngủ, trời cũng đã tối đen, những người khác đều bị tính tùy hứng của tiểu thiếu gia đuổi ra ngoài, chỉ còn lại một mình Diệp Cẩn Niên đang bị cậu nhóc nắm chặt tay, ngồi ở bên giường đảm nhận việc chăm sóc.
Nhìn dáng vẻ Thiệu Mục Ân trong lúc ngủ mơ, lông mày vẫn vặn chặt lại khổ sở, lòng Diệp Cẩn Niên cũng đầy tự trách, suy cho cùng là mình đã làm cho ầm ĩ, từ trước đến nay, chú Vu đều chăm sóc bọn họ tỉ mỉ, chu đáo, từ lúc cô trọng sinh tới giờ, đây là lần đầu tiên cô thấy Thiệu Mục Ân bị ốm.
Trong phòng rất yên tĩnh, có thể mơ hồ nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng, đều đều của hai người, Diệp Cẩn Niên cảm giác mí mắt càng ngày càng díp xuống, không nhịn được ngáp một cái.
Hơn một năm qua ngoài việc ngày nào cũng phải cùng tất cả đám con cái tham gia học tập cùng huấn luyện ra, thì phần lớn thời gian cô đều có sở thích vùi mình ở trong phòng, cũng vì vậy mà hình thành tật xấu mê ngủ.
Hôm nay đã được ba ngày, chênh lệch thời gian cũng đảo ngược, thế nhưng tật xấu mê ngủ của cô vẫn không có chút chuyển biến tốt nào.
Cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, theo đó là tiếng bước chân khe khẽ, chậm chạp, một bóng dáng đứng bên cạnh cô, bàn tay thon dài trắng nõn từ từ đặt lên trên trán Thiệu Mục Ân.
“Hết sốt rồi.” Giọng nói dịu dàng phát ra từ đại thiếu gia Tư Hữu của nhà họ Thiệu.
“Ừm.” Diệp Cẩn Niên gật đầu một cái, từ lòng bàn tay truyền tới nhiệt độ không còn nóng hầm hập như vừa mới đây nữa, trái tim treo lơ lửng cũng thoải mái hơn rất nhiều.
“Mục Ân, rất nhớ em.” Sửa lại chiếc chăn bị tụt xuống cho Thiệu Mục Ân, giọng nói trầm thấp, hết sức chậm rãi của Thiệu Tư Hữu truyền đến.
“Em biết, “Diệp Cẩn Niên ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đen nhánh chớp chớp: “Em cũng rất nhớ mọi người.”
“Anh nghĩ em vẫn còn giận.” Tay Thiệu Tư Hữu xoa xoa trên đỉnh đầu của Diệp Cẩn Niên, nụ cười tao nhã, ấm áp trước sau như một, khoé môi hơi cong lên: “Trước đó, em đều không chịu nhận điện thoại của anh.”
“Có chút.” Diệp Cẩn Niên thành thật, thẳng thắn gật đầu.
Làm sao không tức giận đây? Đêm đó rời khỏi nơi đây, suốt cả đêm cô đều không ngủ, chỉ nghĩ tới nghĩ lui, lại oán trách được ai chứ, quyết định đó đối với Niên Nhạc Nhạc mà nói, hiển nhiên là tính toán tốt nhất. Huống hồ cái người này vào đêm trước khi cô đi, còn mang theo vết thương chạy đến nhà tổ họ Diệp, đem hoa kia về cho cô, cô muốn oán giận cũng không được.
Phải biết lúc đó cô thật sự có lòng riêng, lúc dẫn anh ra khỏi nhà tổ họ Diệp đã cố tình vòng vo qua không ít con đường, hơn nửa đêm lên núi, cũng thật là làm khó cho anh.
“Oh.” Nghe thấy câu trả lời của Diệp Cẩn Niên, nụ cười trên môi Thiệu Tư Hữu càng sâu hơn, vốn định nói thêm gì đó, lại nhìn ra vẻ buồn ngủ trong mắt cô, vì vậy buồn cười kéo tay cô, nói: “Em cũng đi ngủ sớm một chút đi, khuya lắm rồi, anh trông là được rồi.”
Diệp Cẩn Niên đang định đồng ý, lại liền lắc đầu, tay bị Thiệu Mục Ân nắm thật chặt, cậu thiếu niên nhỏ trên giường, giống như cảm thấy Diệp Cẩn Niên muốn rời đi, trong giấc mộng tay vẫn không quên tăng lực, để lại trên cổ tay trắng muốt của Diệp Cẩn Niên mảng hồng nhàn nhạt.
Thiệu Tư Hữu khẽ nhíu mày.
“Thôi, em vẫn chưa buồn ngủ, chờ cậu ấy ngủ say em sẽ trở về phòng.” Diệp Cẩn Niên cười rút tay về, đứa bé này, sức lực đúng là không nhỏ.
“Cũng được, vậy, ngủ ngon.” Thiệu Tư Hữu mỉm cười gật đầu một cái, xoay người đi ra ngoài.
“Ngủ ngon.” Diệp Cẩn Niên ngoan ngoãn đáp lại.
Chờ cửa đóng được mấy giây, tay trái để rỗi của Diệp Cẩn Niên bấm mạnh một cái lên chân của Thiệu Mục Ân, cười nói: “Đứa trẻ thối, đau đấy.”
Trên giường, Thiệu Mục Ân đang ‘ngủ say’, đôi mắt mê mang mở ra, uất ức cong môi lên, nhưng vẫn lộ ra ý cười, giống như lấy lòng, xoa xoa bàn tay bị mình cầm đỏ lên của Diệp Cẩn Niên, giọng nói hơi khàn khàn:
Niên Nhạc Nhạc ngốc nghếch, anh khó chịu….”
“Ừ, ngủ đi một giấc, ngày mai sẽ tốt thôi.” Nhìn cậu nhóc vì sốt cao mà ánh mắt trở nên mơ mơ màng màng, tay vẫn như cũ, giữ chặt mình không chịu buông, Diệp Cẩn Niên mềm lòng, nhẹ giọng an ủi.
“Niên Nhạc Nhạc ngốc nghếch, anh nhớ em….” Trong giọng nói yếu ớt, lộ ra giọng mũi nồng đậm.
“Ừ, tôi biết, tôi cũng rất nhớ cậu.” Cô đã dần dần miễn dịch với cách gọi của Thiệu Mục Ân, dù sao thì ở trong mắt của tiểu thiếu gia nào đấy, từ trước đến giờ, cô đều chưa từng thông minh.
“Niên Nhạc Nhạc ngốc nghếch, mệt thì lên đây ngủ, lợi cho em rồi….” Thiệu tiểu thiếu gia dịch dịch vào bên trong, trong đôi mắt mờ mịt vẫn là vẻ ghét bỏ thường ngày.
“Không cần, tôi rất tỉnh táo.” Đứa bé này học ai trong bốn năm qua, càng ngày càng không đáng yêu.
“Niên Nhạc Nhạc ngốc nghếch, nếu em vẫn ngốc nghếch thì thật tốt biết bao…” Giọng lầu bầu, ngột ngạt, khó chịu.
“Ưhm, là lỗi của tôi.” Khoé miệng Diệp Cẩn Niên cứng ngắc.
“Niên Nhạc Nhạc ngốc nghếch, nếu em vẫn không nói chuyện thì tốt rồi….”
“…………….”
Một tiểu tổ tông ngủ thiếp đi.
Diệp Cẩn Niên không ngủ được.
Lúc trời gần sáng, Diệp Cẩn Niên mới sực nhớ ra gọi điện cho Holkeri, trong lòng cứ thấy quái lạ, người này lại để mặc cho mình đêm không về ngủ. Kết quả là, điện thoại vẫn mãi trong tình trạng tắt máy, không liên lạc được.
Diệp Cẩn Niên nhăn mày, lại gọi vào số trong phòng khách, không có ai nghe.
Thế này thật lạ, Diệp Cẩn Niên thử gọi mấy lần, kết quả vẫn như vậy.
Đang nghĩ nghĩ, điện thoại di động đột nhiên rung lên, Diệp Cẩn Niên cúi đầu nhìn, hai chữ ‘Long Việt’ đang nhấp nháy trên màn hình.
Hơn nữa, dựa theo lời Thiệu Mục Ân nói trước đó, người của nhà Bố Tư Nặc giấu giếm việc Thiệu Tư Hữu đến thăm cô, rõ ràng là có tồn tại khúc mắc đối với quan hệ của cô và nhà họ Thiệu, không muốn để cô tiếp xúc với nhà họ Thiệu.
Chuyện cô trở về nước không để cho nhà họ Thiệu biết, nguyên nhất chính là lo lắng cô sẽ lui tới nhà họ Thiệu, dẫn đến sự không vui của dòng họ cao quý Bố Tư Nặc, dù sao cũng treo trên thân phận của Niên Nhạc Nhạc, nếu thật sự bị người ta ra lệnh cưỡng chế rời khỏi thành phố Kì Lâm, thì ai cũng không thể làm gì được.
Sau bữa cơm chiều, Diệp Cẩn Niên đưa ra ý tưởng lát nữa sẽ trở về khách sạn, Thiệu Tư Hữu cũng không để lộ ra quá nhiều kinh ngạc, vẫn trước sau như một, dịu dàng gật đầu nói sẽ đích thân đưa Diệp Cẩn Niên về, mặc dù nét mặt chú Vu lộ vẻ không muốn nhưng vẫn giữ vững im lặng, Lâm Thụy là gã được ăn cơm miễn phí trường kỳ, hiển nhiên cũng không có dị nghị gì.
Duy chỉ có tiểu thiếu gia Thiệu Mục Ân của nhà họ Thiệu, lúc này giống như chú gà trống nhỏ bị nhổ lông đuôi, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Cẩn Niên, bộ dáng hận không thể ăn tươi nuốt sống cô.
"Niên Nhạc Nhạc ngốc nghếch, em dám rời đi, về sau cũng đừng nghĩ trở về nữa!"
Những lời độc địa này được nói ra, khiến cho Diệp Cẩn Niên sững người hồi lâu không nói được câu gì.
Nhưng mà cuối cùng, Diệp Cẩn Niên vẫn không đi được, bởi vì, thiếu gia Mục Ân của nhà họ Thiệu, bị ốm.
~*~ Các bạn đang đọc truyện tại ***************.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~
Có thể là lúc trở về, nhiệt độ trong xe quá nóng, bên ngoài mưa thu lành lạnh, nóng lạnh xen kẽ nên dễ cảm bị cảm, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng bừng lên vì sốt, thuốc uống vào chưa được hai phút đã bị nôn ra toàn bộ, còn sống chết không chịu đi bệnh viện, đôi mắt to đen kịt, trừng trừng thi gan ai nói được ai.
Cuối cùng không thể làm gì khác hơn là, phủ lên trên trán Thiệu Mục Ân túi chườm nước đá, sau đó gọi bác sĩ của gia đình đến tiêm thuốc hạ sốt cho cậu.
Thật vất vả mới ép được cậu ngủ, trời cũng đã tối đen, những người khác đều bị tính tùy hứng của tiểu thiếu gia đuổi ra ngoài, chỉ còn lại một mình Diệp Cẩn Niên đang bị cậu nhóc nắm chặt tay, ngồi ở bên giường đảm nhận việc chăm sóc.
Nhìn dáng vẻ Thiệu Mục Ân trong lúc ngủ mơ, lông mày vẫn vặn chặt lại khổ sở, lòng Diệp Cẩn Niên cũng đầy tự trách, suy cho cùng là mình đã làm cho ầm ĩ, từ trước đến nay, chú Vu đều chăm sóc bọn họ tỉ mỉ, chu đáo, từ lúc cô trọng sinh tới giờ, đây là lần đầu tiên cô thấy Thiệu Mục Ân bị ốm.
Trong phòng rất yên tĩnh, có thể mơ hồ nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng, đều đều của hai người, Diệp Cẩn Niên cảm giác mí mắt càng ngày càng díp xuống, không nhịn được ngáp một cái.
Hơn một năm qua ngoài việc ngày nào cũng phải cùng tất cả đám con cái tham gia học tập cùng huấn luyện ra, thì phần lớn thời gian cô đều có sở thích vùi mình ở trong phòng, cũng vì vậy mà hình thành tật xấu mê ngủ.
Hôm nay đã được ba ngày, chênh lệch thời gian cũng đảo ngược, thế nhưng tật xấu mê ngủ của cô vẫn không có chút chuyển biến tốt nào.
Cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, theo đó là tiếng bước chân khe khẽ, chậm chạp, một bóng dáng đứng bên cạnh cô, bàn tay thon dài trắng nõn từ từ đặt lên trên trán Thiệu Mục Ân.
“Hết sốt rồi.” Giọng nói dịu dàng phát ra từ đại thiếu gia Tư Hữu của nhà họ Thiệu.
“Ừm.” Diệp Cẩn Niên gật đầu một cái, từ lòng bàn tay truyền tới nhiệt độ không còn nóng hầm hập như vừa mới đây nữa, trái tim treo lơ lửng cũng thoải mái hơn rất nhiều.
“Mục Ân, rất nhớ em.” Sửa lại chiếc chăn bị tụt xuống cho Thiệu Mục Ân, giọng nói trầm thấp, hết sức chậm rãi của Thiệu Tư Hữu truyền đến.
“Em biết, “Diệp Cẩn Niên ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đen nhánh chớp chớp: “Em cũng rất nhớ mọi người.”
“Anh nghĩ em vẫn còn giận.” Tay Thiệu Tư Hữu xoa xoa trên đỉnh đầu của Diệp Cẩn Niên, nụ cười tao nhã, ấm áp trước sau như một, khoé môi hơi cong lên: “Trước đó, em đều không chịu nhận điện thoại của anh.”
“Có chút.” Diệp Cẩn Niên thành thật, thẳng thắn gật đầu.
Làm sao không tức giận đây? Đêm đó rời khỏi nơi đây, suốt cả đêm cô đều không ngủ, chỉ nghĩ tới nghĩ lui, lại oán trách được ai chứ, quyết định đó đối với Niên Nhạc Nhạc mà nói, hiển nhiên là tính toán tốt nhất. Huống hồ cái người này vào đêm trước khi cô đi, còn mang theo vết thương chạy đến nhà tổ họ Diệp, đem hoa kia về cho cô, cô muốn oán giận cũng không được.
Phải biết lúc đó cô thật sự có lòng riêng, lúc dẫn anh ra khỏi nhà tổ họ Diệp đã cố tình vòng vo qua không ít con đường, hơn nửa đêm lên núi, cũng thật là làm khó cho anh.
“Oh.” Nghe thấy câu trả lời của Diệp Cẩn Niên, nụ cười trên môi Thiệu Tư Hữu càng sâu hơn, vốn định nói thêm gì đó, lại nhìn ra vẻ buồn ngủ trong mắt cô, vì vậy buồn cười kéo tay cô, nói: “Em cũng đi ngủ sớm một chút đi, khuya lắm rồi, anh trông là được rồi.”
Diệp Cẩn Niên đang định đồng ý, lại liền lắc đầu, tay bị Thiệu Mục Ân nắm thật chặt, cậu thiếu niên nhỏ trên giường, giống như cảm thấy Diệp Cẩn Niên muốn rời đi, trong giấc mộng tay vẫn không quên tăng lực, để lại trên cổ tay trắng muốt của Diệp Cẩn Niên mảng hồng nhàn nhạt.
Thiệu Tư Hữu khẽ nhíu mày.
“Thôi, em vẫn chưa buồn ngủ, chờ cậu ấy ngủ say em sẽ trở về phòng.” Diệp Cẩn Niên cười rút tay về, đứa bé này, sức lực đúng là không nhỏ.
“Cũng được, vậy, ngủ ngon.” Thiệu Tư Hữu mỉm cười gật đầu một cái, xoay người đi ra ngoài.
“Ngủ ngon.” Diệp Cẩn Niên ngoan ngoãn đáp lại.
Chờ cửa đóng được mấy giây, tay trái để rỗi của Diệp Cẩn Niên bấm mạnh một cái lên chân của Thiệu Mục Ân, cười nói: “Đứa trẻ thối, đau đấy.”
Trên giường, Thiệu Mục Ân đang ‘ngủ say’, đôi mắt mê mang mở ra, uất ức cong môi lên, nhưng vẫn lộ ra ý cười, giống như lấy lòng, xoa xoa bàn tay bị mình cầm đỏ lên của Diệp Cẩn Niên, giọng nói hơi khàn khàn:
Niên Nhạc Nhạc ngốc nghếch, anh khó chịu….”
“Ừ, ngủ đi một giấc, ngày mai sẽ tốt thôi.” Nhìn cậu nhóc vì sốt cao mà ánh mắt trở nên mơ mơ màng màng, tay vẫn như cũ, giữ chặt mình không chịu buông, Diệp Cẩn Niên mềm lòng, nhẹ giọng an ủi.
“Niên Nhạc Nhạc ngốc nghếch, anh nhớ em….” Trong giọng nói yếu ớt, lộ ra giọng mũi nồng đậm.
“Ừ, tôi biết, tôi cũng rất nhớ cậu.” Cô đã dần dần miễn dịch với cách gọi của Thiệu Mục Ân, dù sao thì ở trong mắt của tiểu thiếu gia nào đấy, từ trước đến giờ, cô đều chưa từng thông minh.
“Niên Nhạc Nhạc ngốc nghếch, mệt thì lên đây ngủ, lợi cho em rồi….” Thiệu tiểu thiếu gia dịch dịch vào bên trong, trong đôi mắt mờ mịt vẫn là vẻ ghét bỏ thường ngày.
“Không cần, tôi rất tỉnh táo.” Đứa bé này học ai trong bốn năm qua, càng ngày càng không đáng yêu.
“Niên Nhạc Nhạc ngốc nghếch, nếu em vẫn ngốc nghếch thì thật tốt biết bao…” Giọng lầu bầu, ngột ngạt, khó chịu.
“Ưhm, là lỗi của tôi.” Khoé miệng Diệp Cẩn Niên cứng ngắc.
“Niên Nhạc Nhạc ngốc nghếch, nếu em vẫn không nói chuyện thì tốt rồi….”
“…………….”
Một tiểu tổ tông ngủ thiếp đi.
Diệp Cẩn Niên không ngủ được.
Lúc trời gần sáng, Diệp Cẩn Niên mới sực nhớ ra gọi điện cho Holkeri, trong lòng cứ thấy quái lạ, người này lại để mặc cho mình đêm không về ngủ. Kết quả là, điện thoại vẫn mãi trong tình trạng tắt máy, không liên lạc được.
Diệp Cẩn Niên nhăn mày, lại gọi vào số trong phòng khách, không có ai nghe.
Thế này thật lạ, Diệp Cẩn Niên thử gọi mấy lần, kết quả vẫn như vậy.
Đang nghĩ nghĩ, điện thoại di động đột nhiên rung lên, Diệp Cẩn Niên cúi đầu nhìn, hai chữ ‘Long Việt’ đang nhấp nháy trên màn hình.
Tác giả :
Dạ Nguyệt Vị Minh