Con Dâu Danh Môn Nuôi Từ Nhỏ
Chương 126-2
Edit: Thu Lệ
Diệp Cẩn Niên đã từng nghĩ tới vô số lần, nếu có một ngày Sở Nhược rơi vào tay mình, cô nên hồi báo tất cả những gì cô ta đã gây ra cho mình như thế nào. Nhưng khi thật sự đến ngày đó, thậm chí cô lại phát hiện có chút luống cuống.
Người phụ nữ núp trong góc tường, tóc tai tán loạn che hết nửa khuôn mặt của cô ta, đêm hôm đó cô ta mặc quần áo màu đen bó sát người, bây giờ nhìn lại đã trở nên rộng rãi, còn chưa mặc hoàn chỉnh lên người, lộ ra da thịt bẩn thỉu bên trong. Một đôi tay đen đúa gầy gò, thậm chí có thể thấy rõ khớp xương, vài đoạn móng tay đã bẻ gảy tận gốc, bên cạnh mang theo vết máu đọng lại.
Nghe tiếng động ở cửa, Sở Nhược ngẩng đầu lên nhìn theo tiếng động, lúc bắt được bóng dáng của Diệp Cẩn Niên, đôi mắt vô thần bống chốc trợn to, vẻ mặt cũng biến thành dữ tợn, dường như muốn hóa thành mãnh thú xé Diệp Cẩn Niên thành mảnh nhỏ.
Ân Dao vội vàng chắn trước mặt Diệp Cẩn Niên, phòng ngừa có thể xảy ra chuyện bất trắc.
Ngay sau đó, Diệp Cẩn Niên liền kéo cô qua bên cạnh, sử dụng ánh mắt ý bảo Ân Dao đi xem cổ tay trái của Sở Nhược.
Nơi đó, đã cài sẵn một còng tay màu bạc nối liền với dây xích, đầu xích còn lại được xuyên vào trong tường.
Thì ra là sợ bóng sợ gió một hồi, Ân Dao thở phào nhẹ nhõm, khó trách Sở Nhược sẽ ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích, bởi vì cô ta hoàn toàn không có cách nào hành động, mà Long Việt không thể nào để mặc cho Diệp Cẩn Niên xuất hiện trong chỗ nguy hiểm.
“Ân Dao, các người đi ra ngoài trước.” Diệp Cẩn Niên nói, nhìn Sở Nhược dơ dáy bẩn thỉu lụn bại trong góc, trong lòng thật sự không nói nên cảm giác gì: “Yên tâm, cô ta không thể tổn thương em được.”
“Được rồi.” Ân Dao biết không thể lay chuyển được Diệp Cẩn Niên, liền dẫn một người khác cùng đi ra ngoài, lúc gần đi vẫn không quên dặn dò: “Chị ở ngay cửa ra vào, có chuyện gì lớn tiếng gọi chị một tiếng là được.”
Sau khi hai người rời đi, trong phòng lớn như thế chỉ còn lại Diệp Cẩn Niên và Sở Nhược.
Sở Nhược độc ác nhìn chằm chằm Diệp Cẩn Niên, hoặc là nói bụng của Diệp Cẩn Niên, đáy mắt oán độc dường như muốn hóa thành một loại chất độc xuyên vào bụng Diệp Cẩn Niên, chợt, lên tiếng cười.
“Tôi biết cô sẽ đến đây.”
Mái tóc rối tung khô khan, khuôn mặt trắng bệch, hốc mắt lõm xuống, đôi môi khô khốc mất máu, Diệp Cẩn Niên giống như đang nhìn thấy một con ác quỷ đến từ địa ngục, âm trầm mà quỷ dị.
Trong căn phòng trống trải không được bài trí gì, bên cửa sổ được bày một chiếc ghế mây lót nệm có vẻ cực kỳ đột ngột, Diệp Cẩn Niên biết đó là Long Việt cố ý dặn dò chuẩn bị cho cô, vì vậy đi tới ngồi xong, cười nhẹ:
“Sở Nhược, tôi cũng biết rõ, nhất định sẽ có một ngày này.”
Từ ngày sống lại trở đi, cô cứ nghĩ tới như vậy, từ ngày nhìn thấy Sở Nhược lần nữa trở đi, cảm giác đó càng thêm mãnh liệt. Tay phủ lên bụng ấm áp, kẻ đã từng bóp chết máu mủ của cô đang ở trước mắt, dùng tư thái hèn mọn.
“Còn tưởng rằng cô sẽ thêm kiêu ngạo, thì ra chẳng qua cũng giống như tôi mà thôi.” Thấy động tác của Diệp Cẩn Niên, Sở Nhược cười đến có chút khinh thường, vừa cười vừa chỉ vào bụng nhô d.đ/l;q"d ra của Diệp Cẩn Niên: “Làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, cô với nghiệt chùng trong bụng của cô, tất cả đều nên xuống Địa ngục, cô... Ưmh...”
Diệp Cẩn Niên giơ tay lên từ từ để xuống, ly nước chanh Long Việt mới đưa cho cô, bây giờ đã hóa thành mảnh vụn, rơi tán lạn bên cạnh Sở Nhược, trên đầu Sở Nhược bị nó đập ra vết thương không nhẹ, máu tươi chảy xuống theo giương mặt, thành công làm cho tiếng la mắng của cô ta ngừng lại, nhưng lại khiến cô ta cười đến càng thêm sung sướng, thậm chí có chút không thể kiềm chế, động tác có vẻ như điên quá mức.
Trong không khí tản ra mùi vị ngai ngái khiến Diệp Cẩn Niên có chút nôn mửa, tựa vào ghế mây, Diệp Cẩn Niên nhíu lông mày mở miệng: “Sở Nhược, ngươi phải biết trong bốn người cô đã mang theo, còn có một người còn sống, cô đoán xem bây giờ hắn ta đang ở đâu?”
Sở Nhược dần dần ngưng cười, giương mắt không hiểu nhìn Diệp Cẩn Niên, hừ lạnh một tiếng, không nói tiếp.
“Hắn ta bị đưa về bên Flores.” Diệp Cẩn Niên nhàn nhạt tự hỏi tự đáp.
Thân thể Sở Nhược rõ ràng cứng đờ, hiểu ý của Diệp Cẩn Niên, ngay sau đó nhắm nghiền hai mắt.
Long Việt mới vừa nói Sở Nhược không thừa dịp loạn chạy ra khỏi ‘Ẩn Long’, Diệp Cẩn Niên nghĩ, cô biết nguyên nhân.
Đối với một kẻ bỏ đi mất tác dụng, tử vong là kết cục cô ta đã rõ rành rành, chuyện thăm dò hôm ở nhà để xe đã có đáp án, như vậy, một kẻ mất tác dụng mà còn phản bội mình thì sao?
Chuyện của dì Vãn, không thể nghì ngờ là Sở Nhược đã chạm vào ranh giới cuối cùng của Flores, mà chuyện Thành Minh bảo vệ cô ta trước mặt Flores là điều vô cùng yếu ớt. Chính vì vậy, ‘ Ẩn Long ’ ngược lại sẽ thành nơi bảo vệ Sở Nhược, ngăn cản cơn thịnh nộ của Flores.
Cho nên, cô ta sẽ không trốn.
“Sở Nhược, nếu như cô không hi vọng phải có kết quả như người kia, vậy thì hãy nói cho tôi biết, làm sao cô có được bản DNA để lừa gạt Nam Cung Minh Húc?”
Bản giám định DNA mà Sở Nhược sủ dụng không có dấu vết làm giả, nếu quả thật như cô phỏng đoán, bản DNA mà Sở Nhược sử dụng chính là của đứa bé lúc trước. Cho dù đứa bé kia đã không còn nữa, nhưng cô là một người mẹ, biết nơi cuối cùng nó tồn tại là một loại trách nhiệm.
“A, quả nhiên là cô, tôi biết ngay là cô!” Sở Nhược bỗng chốc mở mắt ra, độc ác nhìn chằm chằm Diệp Cẩn Niên, trở nên kích động: “Là cô giết chết đứa bé của tôi, ngụy tạo thành bản kiểm tra này đúng không! Ông trời không có mắt, một người phụ nữ giống như cô mà có thể sống lại một lần nữa!”
Nếu như không có chuyện đứa bé đó, cho dù không thương mình, thì Minh Húc cũng sẽ vì áy náy mà không đối xử lạnh lùng với cô ta nữa, khoảng thời gian đó, cô ta từng ảo tưởng vô số lần rằng anh ấy sẽ cưới cô ta, nhưng tất cả đều bị Diệp Cẩn Niên phá hủy, bị Niên Nhạc Nhạc phá hủy!
Cô ta thật hận!
“Có phải giả tạo hay không trong lòng cô hiểu rõ, con của cô là do cô đụng vào đèn đất mà sảy mất, không liên quan gì tới tôi.” Diệp Cẩn Niên cười lạnh, vào lúc này mà Sở Nhược còn ăn nói lung tung, cùng là một người mẹ, dù cô có hận Sở Nhược nhưng cũng chưa từng giận chó đánh mèo lên đứa bé kia, cho nên ngày đó mới cứu cô ta.
“Không liên quan? Lúc đầu, chẳng qua tôi chỉ giúp cô giải quyết một cái thai tàn tật suy yếu, cô lại khiên tôi đời này không thể làm mẹ được nữa! Diệp Cẩn Niên, cô dối trá khiến tôi ghê tởm!” Sở Nhược không cam lòng nhìn chằm chằm Diệp Cẩn Niên, ác độc nhổ một ngụm: d/đ"l;q"d “Chỉ là cô đừng hài lòng, cô và Thiệu Tư Hữu dây dưa không rõ tôi cũng không tin cô và anh không lên giường! Đứa nhỏ này rốt cuộc là của ai, ai cũng không nói chính xác được! Còn có Flores, anh ta đã thừa nhận trước mặt Minh Húc đứa nhỏ này là của anh ta!”
Thì ra cô ta cho rằng cha của đứa bé này là Nam Cung Minh Húc. Bây giờ Diệp Cẩn Niên mới hiểu được ý nghĩa của câu nói ‘cũng như tôi” của cô ta.
Tuy rằng biết Sở Nhược hiểu lầm như vậy đối với cô mà nói là loại hành hạ không nhỏ, nhưng Diệp Cẩn Niên vẫn mở miệng đính chính, cô không thích hiểu lầm như vậy, cho dù là hiểu lầm, cũng khiến cô cảm thấy không công bằng với Thiệu Tư Hữu: “Nó không phải là con của Nam Cung Minh Húc.”
Nghe thấy lời nói của Diệp Cẩn Niên, trong mắt Sở Nhược rõ ràng dâng lên một luồng ánh sáng, nhưng rất nhanh đã biến mất đi, được nét mặt ghét bỏ thay thế.
“Nếu như cô muốn hỏi, vậy tôi sẽ nói cho cô biết, tôi thật sự lấy bản trích máu cuống rốn đứa bé của cô, về phần thi thể, tôi đã dựa theo dặn dò mà đưa đến chỗ Flores, bây giờ ngay cả mảnh vụn của đứa trẻ cũng không còn.”
Lúc trước, khi cô ta đưa qua cố tình bị Dì Vãn bắt gặp, khiến người phụ nữ đó đau đớn phát bệnh, phải ở trong bệnh viện cứu chữa một ngày một đêm, với tính tình của Flores, thi thể kia khẳng định đã bị nghiền thành tro, Diệp Cẩn Niên muốn tìm, vậy thì hãy cùng liều mạng cá chết lưới rách với Flores đi.
Sở Nhược cười đến vui vẻ, một hồi lâu không nghe thấy Diệp Cẩn Niên ứng tiếng, liền chống người lên: “Thế nào, không phải cô đã có đứa bé khác nên quên mất đứa bé lúc trước chứ? Hay là, cô sợ Flores?”
“Tôi không tin cô.” Diệp Cẩn Niên nhìn Sở Nhược, lời nói của Sở Nhược ràng cho thấy đang giựt giây để cô và Flores trở mặt, cô sẽ không tin tưởng mù quán.
“Có tin hay không tùy thì tùy cô.” Sở Nhược cẩu thả vẫy vẫy cánh tay bị trói buộc, ống khóa sáng rõ vang tiếng leng keng, theo động tác của cô ta, trên cánh tay bị tay áo vén lên, lộ ra một hàng lỗ kim.
Diệp Cẩn Niên ngẩn ra, cô dĩ nhiên nhận ra được đây là cái gì: “Cô bị nghiện?”
“Đừng giả bộ thanh cao Diệp Cẩn Niên, tôi sống không bằng chết như vậy, không phải là điều cô muốn sao?” Sở Nhược chê cười, ngửa đầu để lộ khuôn mặt đáng sợ rõ ràng hơn ra trước mặt Diệp Cẩn Niên, vết thương trên trán vẫn còn chảy máu, mùi máu tươi càng ngày càng nặng khiến Diệp Cẩn Niên cau mày.
Tuy rằng lời nói của Sở Nhược rất khó nghe, nhưng kết quả như thế chính là điều cô muốn, nhưng bây giờ xảy ra ở trước mắt, Diệp Cẩn Niên lại cảm thấy có chút không nhìn nổi.
Đứng dậy đi về phía cửa, mùi vị ở đây khiến cô rất không thoải mái.
“Diệp Cẩn Niên!” Khi Diệp Cẩn Niên đặt tay lên cửa, sau lưng truyền đến tiếng gọi của Sở Nhược.
“Anh ấy... Thế nào, vết thương đã lành chưa?” Có chút chần chờ, trong mắt Sở Nhược mang theo một vẻ khẩn cầu mà hỏi.
Diệp Cẩn Niên không trả lời, trên thực tế cô có chút không hiểu câu hỏi của Sở Nhược.
Nhìn thấy Diệp Cẩn Niên không nhúc nhích, Sở Nhược cũng không truy hỏi nữa, nâng lên một nụ cười bia ai, đầu chôn thật sâu vào giữa hai đầu gối, thật thấp thì thầm: “Tôi chưa từng nghĩ tới có một ngày, anh ấy sẽ muốn giết tôi. Càng không nghĩ tới, có một ngày tôi sẽ muốn giết anh ấy. Diệp Cẩn Niên, tôi thua...”
Diệp Cẩn Niên khẽ thở dài một cái, xoay người đi ra ngoài.
Sở Nhược không hiểu, trong chuyện tình cảm này, bất kể là ai trong bọn họ, thật ra thì đều là người thua.
Ngẩng đầu nhìn cách đó không xa, hình như Long Việt và Ân Dao đang tranh chấp cái gì đó, thấy Diệp Cẩn Niên ra ngoài, Long Việt lập tức bỏ lại Ân Dao sải bước đi về phía cô.
“Nói xong rồi?” Nghe trong phòng mơ hồ truyền ra tiếng khóc thét, tiếng cười của Sở Nhược, Long Việt hỏi.
Diệp Cẩn Niên không nói một lời, đưa tay kéo hai cánh tay của Long Việt, lần lượt kéo từng tay áo lên cẩn thận kiểm tra, cho đến khi xác định phía trên không có dấu vết sau khi kim tiêm vào, mới xem như thở phào nhẹ nhõm.
Long Việt mỉm cười để mặc cho cô làm, đợi đến tay áo được để xuống, mới mở miệng: “Yên tâm, tôi sẽ không chạm vào chất độc hại.”
Ma túy, súng ống đạn dược, sòng bạc, Ẩn Long từng lướt qua mọi phương diện, mấy năm trước Ẩn Long bắt đầu giao dịch ma túy thưa dần, khi Diệp Cẩn Niên mới quen Long Việt, anh đã từng chạm qua đồ vật này, cho nên sau khi chứng kiến cánh tay của Sở Nhược, phản ứng đầu tiên của Diệp Cẩn Niên chính là Long Việt có thể lại chạm vào nó nữa hay không.
Thật may là, không có.
“Không phải nói anh đi nghỉ ngơi à, sao còn ở đây?” Diệp Cẩn Niên có chút không vui liếc nhìn Long Việt, những năm này anh nắm Ẩn Long trong tay càng ngày càng thuận buồm xuôi gió, tính tình cũng ngày càng chững chạc, nhưng thỉnh thoảng vẫn còn tùy hứng khiến cho người ta đau lòng.
“Đã nghỉ ngơi tốt rồi.” Long Việt trả lời lẽ thẳng khí hùng, nhìn cửa phòng đã đóng chặt, hỏi: “Đã nghĩ muốn xử lý cô ta như thế nào chưa?”
“Vẫn chưa.” Diệp Cẩn Niên nói thật, có lẽ là do liên quan đến đứa bé này, đã từng không chết không thôi hận đã trở nên không để lại dấu vết: “Tôi về trước, mấy ngày nữa sẽ trở lại.”
Nên xử lý như thế nào, cô sẽ từ từ suy tính.
“Tôi tiễn cô.” Long Việt gật đầu, đưa Diệp Cẩn Niên và Ân Dao đi ra ngoài.
Cho đến xe của Diệp Cẩn Niên biến mất trong tầm mắt, Long Hi mới đi đi lên xin phép: “Anh, muốn nhốt người phụ nữ kia về lại lồng sắt sao?”
Sau khi trở về ‘Ẩn Long’, Long Hi nhanh chóng dung nhập vào trong hoàn cảnh, cùng với lịch lãm cởi bỏ đi sự trẻ trung.
“Trước mắt không cần.” Long Việt lắc đầu, trong mắt chợt lóe lên vẻ hung ác nham hiểm, lúc trở về trực tiếp nhốt Sở Nhược vào căn phòng đó, bên môi nở nụ cười tàn nhẫn.
*
*
“Bảo bối Niên Niên...” Trên đường về, từ đầu đến cuối Diệp Cẩn Niên vẫn không nói chuyện, Ân Dao thận trọng quay đầu lại liếc nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của cô, thử thăm dò kêu một tiếng.
Diệp Cẩn Niên đi gặp Sở Nhược, chuyện Nam Cung Minh Húc cứu Diệp Cẩn Niện cô giấu lúc trước cũng lộ ra.
Ngày đó chính mắt cô thấy tình cảnh lúc ấy, Sở Nhược đâm một dao đó với quyết tâm cùng đến chỗ chết, dưới tình huống nguy hiểm như thế, Nam Cung Minh Húc chỉ là làm băng bó đơn giản, vẫn kiên trì giữ cho Diệp Cẩn Niên được an toàn sau đó mới chống đỡ không nổi mà ngã xuống.
Bình tĩnh mà xem xét, nếu như không có Thiệu Tư Hữu, có lẽ cô sẽ khuyên Diệp Cẩn Niên tha thứ cho anh ta. Những trải qua đã từng đau lòng khắc cốt, tuy rằng không thể dùng hai chữ hiểu lầm để giải quyết tình hình, nhưng tình cảm mà Nam Cung Minh Húc đối với Diệp Cẩn Niên, là không thể nghi ngờ.
Nhưng Niên Niên đã có Thiệu Tư Hữu, người đàn ông đó đã đợi cô nhiều năm, trông giữ cô nhiều năm.
Không ai hiểu rõ hơn chấp nhất của Thiệu Tư Hữu với Diệp Cẩn Niên bằng cô và Lâm Thụy, lần này vì Diệp Cẩn Niên, anh càng thêm phá vỡ nguyên tắc đuy nhất của mình, đi cầu xin người đó. Diệp Cẩn Niên đối với Thiệu Tư Hữu, là từ thời niên thiếu đã bắt đầu một kiếp, phần canh giữ và kiên trì nhiều năm này, không ai không động lòng.
Sở dĩ cô cố ý không đề cập tới chuyện Nam Cung Minh Húc, là không hy vọng phần tình cảm đến không dễ dàng này bị ảnh hưởng.
“Bảo bối Niên Niên, Nam Cung Minh Húc...”
“Ân Dao, chị không nên lừa gạt em.” Nhắm mắt lại tựa vào trên ghế sau, Diệp Cẩn Niên có chút mệt mỏi mở miệng, cô hiểu băn khoăn của Ân Dao, nhưng có một số việc không phải tránh không nói là cnhư ó thể làm không tồn tại, giống như nhiều năm trước Nam Cung Minh Húc mất tích, bất kể là trôi qua bao lâu, thì chân tướng của sự thật chắc chắn sẽ có một ngày bị vạch trần.
“Xin lỗi.” Ân Dao thở dài, cô cũng biết không gạt được, nhưng lòng riêng vẫn cảm thấy lừa gạt được càng lâu càng tốt, về điểm này, ngay cả Diệp Cẩn Nhiên cũng giữ vững nhất trí như cô.
Mặc kệ chân tướng như thế nào, nhà họ Diệp đối với Nam Cung Minh Húc là tuyệt đối loại trừ.
Diệp Cẩn Niên từ từ mở mắt ra, nghe giọng điệu có chút không tình nguyện Ân Dao, mỉm cười: “Thời gian vẫn còn sớm, đưa em tới thăm anh ta đi.”
Cô không thích thiếu người nào, hơn nữa người đó còn là Nam Cung Minh Húc.
Diệp Cẩn Niên đã từng nghĩ tới vô số lần, nếu có một ngày Sở Nhược rơi vào tay mình, cô nên hồi báo tất cả những gì cô ta đã gây ra cho mình như thế nào. Nhưng khi thật sự đến ngày đó, thậm chí cô lại phát hiện có chút luống cuống.
Người phụ nữ núp trong góc tường, tóc tai tán loạn che hết nửa khuôn mặt của cô ta, đêm hôm đó cô ta mặc quần áo màu đen bó sát người, bây giờ nhìn lại đã trở nên rộng rãi, còn chưa mặc hoàn chỉnh lên người, lộ ra da thịt bẩn thỉu bên trong. Một đôi tay đen đúa gầy gò, thậm chí có thể thấy rõ khớp xương, vài đoạn móng tay đã bẻ gảy tận gốc, bên cạnh mang theo vết máu đọng lại.
Nghe tiếng động ở cửa, Sở Nhược ngẩng đầu lên nhìn theo tiếng động, lúc bắt được bóng dáng của Diệp Cẩn Niên, đôi mắt vô thần bống chốc trợn to, vẻ mặt cũng biến thành dữ tợn, dường như muốn hóa thành mãnh thú xé Diệp Cẩn Niên thành mảnh nhỏ.
Ân Dao vội vàng chắn trước mặt Diệp Cẩn Niên, phòng ngừa có thể xảy ra chuyện bất trắc.
Ngay sau đó, Diệp Cẩn Niên liền kéo cô qua bên cạnh, sử dụng ánh mắt ý bảo Ân Dao đi xem cổ tay trái của Sở Nhược.
Nơi đó, đã cài sẵn một còng tay màu bạc nối liền với dây xích, đầu xích còn lại được xuyên vào trong tường.
Thì ra là sợ bóng sợ gió một hồi, Ân Dao thở phào nhẹ nhõm, khó trách Sở Nhược sẽ ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích, bởi vì cô ta hoàn toàn không có cách nào hành động, mà Long Việt không thể nào để mặc cho Diệp Cẩn Niên xuất hiện trong chỗ nguy hiểm.
“Ân Dao, các người đi ra ngoài trước.” Diệp Cẩn Niên nói, nhìn Sở Nhược dơ dáy bẩn thỉu lụn bại trong góc, trong lòng thật sự không nói nên cảm giác gì: “Yên tâm, cô ta không thể tổn thương em được.”
“Được rồi.” Ân Dao biết không thể lay chuyển được Diệp Cẩn Niên, liền dẫn một người khác cùng đi ra ngoài, lúc gần đi vẫn không quên dặn dò: “Chị ở ngay cửa ra vào, có chuyện gì lớn tiếng gọi chị một tiếng là được.”
Sau khi hai người rời đi, trong phòng lớn như thế chỉ còn lại Diệp Cẩn Niên và Sở Nhược.
Sở Nhược độc ác nhìn chằm chằm Diệp Cẩn Niên, hoặc là nói bụng của Diệp Cẩn Niên, đáy mắt oán độc dường như muốn hóa thành một loại chất độc xuyên vào bụng Diệp Cẩn Niên, chợt, lên tiếng cười.
“Tôi biết cô sẽ đến đây.”
Mái tóc rối tung khô khan, khuôn mặt trắng bệch, hốc mắt lõm xuống, đôi môi khô khốc mất máu, Diệp Cẩn Niên giống như đang nhìn thấy một con ác quỷ đến từ địa ngục, âm trầm mà quỷ dị.
Trong căn phòng trống trải không được bài trí gì, bên cửa sổ được bày một chiếc ghế mây lót nệm có vẻ cực kỳ đột ngột, Diệp Cẩn Niên biết đó là Long Việt cố ý dặn dò chuẩn bị cho cô, vì vậy đi tới ngồi xong, cười nhẹ:
“Sở Nhược, tôi cũng biết rõ, nhất định sẽ có một ngày này.”
Từ ngày sống lại trở đi, cô cứ nghĩ tới như vậy, từ ngày nhìn thấy Sở Nhược lần nữa trở đi, cảm giác đó càng thêm mãnh liệt. Tay phủ lên bụng ấm áp, kẻ đã từng bóp chết máu mủ của cô đang ở trước mắt, dùng tư thái hèn mọn.
“Còn tưởng rằng cô sẽ thêm kiêu ngạo, thì ra chẳng qua cũng giống như tôi mà thôi.” Thấy động tác của Diệp Cẩn Niên, Sở Nhược cười đến có chút khinh thường, vừa cười vừa chỉ vào bụng nhô d.đ/l;q"d ra của Diệp Cẩn Niên: “Làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, cô với nghiệt chùng trong bụng của cô, tất cả đều nên xuống Địa ngục, cô... Ưmh...”
Diệp Cẩn Niên giơ tay lên từ từ để xuống, ly nước chanh Long Việt mới đưa cho cô, bây giờ đã hóa thành mảnh vụn, rơi tán lạn bên cạnh Sở Nhược, trên đầu Sở Nhược bị nó đập ra vết thương không nhẹ, máu tươi chảy xuống theo giương mặt, thành công làm cho tiếng la mắng của cô ta ngừng lại, nhưng lại khiến cô ta cười đến càng thêm sung sướng, thậm chí có chút không thể kiềm chế, động tác có vẻ như điên quá mức.
Trong không khí tản ra mùi vị ngai ngái khiến Diệp Cẩn Niên có chút nôn mửa, tựa vào ghế mây, Diệp Cẩn Niên nhíu lông mày mở miệng: “Sở Nhược, ngươi phải biết trong bốn người cô đã mang theo, còn có một người còn sống, cô đoán xem bây giờ hắn ta đang ở đâu?”
Sở Nhược dần dần ngưng cười, giương mắt không hiểu nhìn Diệp Cẩn Niên, hừ lạnh một tiếng, không nói tiếp.
“Hắn ta bị đưa về bên Flores.” Diệp Cẩn Niên nhàn nhạt tự hỏi tự đáp.
Thân thể Sở Nhược rõ ràng cứng đờ, hiểu ý của Diệp Cẩn Niên, ngay sau đó nhắm nghiền hai mắt.
Long Việt mới vừa nói Sở Nhược không thừa dịp loạn chạy ra khỏi ‘Ẩn Long’, Diệp Cẩn Niên nghĩ, cô biết nguyên nhân.
Đối với một kẻ bỏ đi mất tác dụng, tử vong là kết cục cô ta đã rõ rành rành, chuyện thăm dò hôm ở nhà để xe đã có đáp án, như vậy, một kẻ mất tác dụng mà còn phản bội mình thì sao?
Chuyện của dì Vãn, không thể nghì ngờ là Sở Nhược đã chạm vào ranh giới cuối cùng của Flores, mà chuyện Thành Minh bảo vệ cô ta trước mặt Flores là điều vô cùng yếu ớt. Chính vì vậy, ‘ Ẩn Long ’ ngược lại sẽ thành nơi bảo vệ Sở Nhược, ngăn cản cơn thịnh nộ của Flores.
Cho nên, cô ta sẽ không trốn.
“Sở Nhược, nếu như cô không hi vọng phải có kết quả như người kia, vậy thì hãy nói cho tôi biết, làm sao cô có được bản DNA để lừa gạt Nam Cung Minh Húc?”
Bản giám định DNA mà Sở Nhược sủ dụng không có dấu vết làm giả, nếu quả thật như cô phỏng đoán, bản DNA mà Sở Nhược sử dụng chính là của đứa bé lúc trước. Cho dù đứa bé kia đã không còn nữa, nhưng cô là một người mẹ, biết nơi cuối cùng nó tồn tại là một loại trách nhiệm.
“A, quả nhiên là cô, tôi biết ngay là cô!” Sở Nhược bỗng chốc mở mắt ra, độc ác nhìn chằm chằm Diệp Cẩn Niên, trở nên kích động: “Là cô giết chết đứa bé của tôi, ngụy tạo thành bản kiểm tra này đúng không! Ông trời không có mắt, một người phụ nữ giống như cô mà có thể sống lại một lần nữa!”
Nếu như không có chuyện đứa bé đó, cho dù không thương mình, thì Minh Húc cũng sẽ vì áy náy mà không đối xử lạnh lùng với cô ta nữa, khoảng thời gian đó, cô ta từng ảo tưởng vô số lần rằng anh ấy sẽ cưới cô ta, nhưng tất cả đều bị Diệp Cẩn Niên phá hủy, bị Niên Nhạc Nhạc phá hủy!
Cô ta thật hận!
“Có phải giả tạo hay không trong lòng cô hiểu rõ, con của cô là do cô đụng vào đèn đất mà sảy mất, không liên quan gì tới tôi.” Diệp Cẩn Niên cười lạnh, vào lúc này mà Sở Nhược còn ăn nói lung tung, cùng là một người mẹ, dù cô có hận Sở Nhược nhưng cũng chưa từng giận chó đánh mèo lên đứa bé kia, cho nên ngày đó mới cứu cô ta.
“Không liên quan? Lúc đầu, chẳng qua tôi chỉ giúp cô giải quyết một cái thai tàn tật suy yếu, cô lại khiên tôi đời này không thể làm mẹ được nữa! Diệp Cẩn Niên, cô dối trá khiến tôi ghê tởm!” Sở Nhược không cam lòng nhìn chằm chằm Diệp Cẩn Niên, ác độc nhổ một ngụm: d/đ"l;q"d “Chỉ là cô đừng hài lòng, cô và Thiệu Tư Hữu dây dưa không rõ tôi cũng không tin cô và anh không lên giường! Đứa nhỏ này rốt cuộc là của ai, ai cũng không nói chính xác được! Còn có Flores, anh ta đã thừa nhận trước mặt Minh Húc đứa nhỏ này là của anh ta!”
Thì ra cô ta cho rằng cha của đứa bé này là Nam Cung Minh Húc. Bây giờ Diệp Cẩn Niên mới hiểu được ý nghĩa của câu nói ‘cũng như tôi” của cô ta.
Tuy rằng biết Sở Nhược hiểu lầm như vậy đối với cô mà nói là loại hành hạ không nhỏ, nhưng Diệp Cẩn Niên vẫn mở miệng đính chính, cô không thích hiểu lầm như vậy, cho dù là hiểu lầm, cũng khiến cô cảm thấy không công bằng với Thiệu Tư Hữu: “Nó không phải là con của Nam Cung Minh Húc.”
Nghe thấy lời nói của Diệp Cẩn Niên, trong mắt Sở Nhược rõ ràng dâng lên một luồng ánh sáng, nhưng rất nhanh đã biến mất đi, được nét mặt ghét bỏ thay thế.
“Nếu như cô muốn hỏi, vậy tôi sẽ nói cho cô biết, tôi thật sự lấy bản trích máu cuống rốn đứa bé của cô, về phần thi thể, tôi đã dựa theo dặn dò mà đưa đến chỗ Flores, bây giờ ngay cả mảnh vụn của đứa trẻ cũng không còn.”
Lúc trước, khi cô ta đưa qua cố tình bị Dì Vãn bắt gặp, khiến người phụ nữ đó đau đớn phát bệnh, phải ở trong bệnh viện cứu chữa một ngày một đêm, với tính tình của Flores, thi thể kia khẳng định đã bị nghiền thành tro, Diệp Cẩn Niên muốn tìm, vậy thì hãy cùng liều mạng cá chết lưới rách với Flores đi.
Sở Nhược cười đến vui vẻ, một hồi lâu không nghe thấy Diệp Cẩn Niên ứng tiếng, liền chống người lên: “Thế nào, không phải cô đã có đứa bé khác nên quên mất đứa bé lúc trước chứ? Hay là, cô sợ Flores?”
“Tôi không tin cô.” Diệp Cẩn Niên nhìn Sở Nhược, lời nói của Sở Nhược ràng cho thấy đang giựt giây để cô và Flores trở mặt, cô sẽ không tin tưởng mù quán.
“Có tin hay không tùy thì tùy cô.” Sở Nhược cẩu thả vẫy vẫy cánh tay bị trói buộc, ống khóa sáng rõ vang tiếng leng keng, theo động tác của cô ta, trên cánh tay bị tay áo vén lên, lộ ra một hàng lỗ kim.
Diệp Cẩn Niên ngẩn ra, cô dĩ nhiên nhận ra được đây là cái gì: “Cô bị nghiện?”
“Đừng giả bộ thanh cao Diệp Cẩn Niên, tôi sống không bằng chết như vậy, không phải là điều cô muốn sao?” Sở Nhược chê cười, ngửa đầu để lộ khuôn mặt đáng sợ rõ ràng hơn ra trước mặt Diệp Cẩn Niên, vết thương trên trán vẫn còn chảy máu, mùi máu tươi càng ngày càng nặng khiến Diệp Cẩn Niên cau mày.
Tuy rằng lời nói của Sở Nhược rất khó nghe, nhưng kết quả như thế chính là điều cô muốn, nhưng bây giờ xảy ra ở trước mắt, Diệp Cẩn Niên lại cảm thấy có chút không nhìn nổi.
Đứng dậy đi về phía cửa, mùi vị ở đây khiến cô rất không thoải mái.
“Diệp Cẩn Niên!” Khi Diệp Cẩn Niên đặt tay lên cửa, sau lưng truyền đến tiếng gọi của Sở Nhược.
“Anh ấy... Thế nào, vết thương đã lành chưa?” Có chút chần chờ, trong mắt Sở Nhược mang theo một vẻ khẩn cầu mà hỏi.
Diệp Cẩn Niên không trả lời, trên thực tế cô có chút không hiểu câu hỏi của Sở Nhược.
Nhìn thấy Diệp Cẩn Niên không nhúc nhích, Sở Nhược cũng không truy hỏi nữa, nâng lên một nụ cười bia ai, đầu chôn thật sâu vào giữa hai đầu gối, thật thấp thì thầm: “Tôi chưa từng nghĩ tới có một ngày, anh ấy sẽ muốn giết tôi. Càng không nghĩ tới, có một ngày tôi sẽ muốn giết anh ấy. Diệp Cẩn Niên, tôi thua...”
Diệp Cẩn Niên khẽ thở dài một cái, xoay người đi ra ngoài.
Sở Nhược không hiểu, trong chuyện tình cảm này, bất kể là ai trong bọn họ, thật ra thì đều là người thua.
Ngẩng đầu nhìn cách đó không xa, hình như Long Việt và Ân Dao đang tranh chấp cái gì đó, thấy Diệp Cẩn Niên ra ngoài, Long Việt lập tức bỏ lại Ân Dao sải bước đi về phía cô.
“Nói xong rồi?” Nghe trong phòng mơ hồ truyền ra tiếng khóc thét, tiếng cười của Sở Nhược, Long Việt hỏi.
Diệp Cẩn Niên không nói một lời, đưa tay kéo hai cánh tay của Long Việt, lần lượt kéo từng tay áo lên cẩn thận kiểm tra, cho đến khi xác định phía trên không có dấu vết sau khi kim tiêm vào, mới xem như thở phào nhẹ nhõm.
Long Việt mỉm cười để mặc cho cô làm, đợi đến tay áo được để xuống, mới mở miệng: “Yên tâm, tôi sẽ không chạm vào chất độc hại.”
Ma túy, súng ống đạn dược, sòng bạc, Ẩn Long từng lướt qua mọi phương diện, mấy năm trước Ẩn Long bắt đầu giao dịch ma túy thưa dần, khi Diệp Cẩn Niên mới quen Long Việt, anh đã từng chạm qua đồ vật này, cho nên sau khi chứng kiến cánh tay của Sở Nhược, phản ứng đầu tiên của Diệp Cẩn Niên chính là Long Việt có thể lại chạm vào nó nữa hay không.
Thật may là, không có.
“Không phải nói anh đi nghỉ ngơi à, sao còn ở đây?” Diệp Cẩn Niên có chút không vui liếc nhìn Long Việt, những năm này anh nắm Ẩn Long trong tay càng ngày càng thuận buồm xuôi gió, tính tình cũng ngày càng chững chạc, nhưng thỉnh thoảng vẫn còn tùy hứng khiến cho người ta đau lòng.
“Đã nghỉ ngơi tốt rồi.” Long Việt trả lời lẽ thẳng khí hùng, nhìn cửa phòng đã đóng chặt, hỏi: “Đã nghĩ muốn xử lý cô ta như thế nào chưa?”
“Vẫn chưa.” Diệp Cẩn Niên nói thật, có lẽ là do liên quan đến đứa bé này, đã từng không chết không thôi hận đã trở nên không để lại dấu vết: “Tôi về trước, mấy ngày nữa sẽ trở lại.”
Nên xử lý như thế nào, cô sẽ từ từ suy tính.
“Tôi tiễn cô.” Long Việt gật đầu, đưa Diệp Cẩn Niên và Ân Dao đi ra ngoài.
Cho đến xe của Diệp Cẩn Niên biến mất trong tầm mắt, Long Hi mới đi đi lên xin phép: “Anh, muốn nhốt người phụ nữ kia về lại lồng sắt sao?”
Sau khi trở về ‘Ẩn Long’, Long Hi nhanh chóng dung nhập vào trong hoàn cảnh, cùng với lịch lãm cởi bỏ đi sự trẻ trung.
“Trước mắt không cần.” Long Việt lắc đầu, trong mắt chợt lóe lên vẻ hung ác nham hiểm, lúc trở về trực tiếp nhốt Sở Nhược vào căn phòng đó, bên môi nở nụ cười tàn nhẫn.
*
*
“Bảo bối Niên Niên...” Trên đường về, từ đầu đến cuối Diệp Cẩn Niên vẫn không nói chuyện, Ân Dao thận trọng quay đầu lại liếc nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của cô, thử thăm dò kêu một tiếng.
Diệp Cẩn Niên đi gặp Sở Nhược, chuyện Nam Cung Minh Húc cứu Diệp Cẩn Niện cô giấu lúc trước cũng lộ ra.
Ngày đó chính mắt cô thấy tình cảnh lúc ấy, Sở Nhược đâm một dao đó với quyết tâm cùng đến chỗ chết, dưới tình huống nguy hiểm như thế, Nam Cung Minh Húc chỉ là làm băng bó đơn giản, vẫn kiên trì giữ cho Diệp Cẩn Niên được an toàn sau đó mới chống đỡ không nổi mà ngã xuống.
Bình tĩnh mà xem xét, nếu như không có Thiệu Tư Hữu, có lẽ cô sẽ khuyên Diệp Cẩn Niên tha thứ cho anh ta. Những trải qua đã từng đau lòng khắc cốt, tuy rằng không thể dùng hai chữ hiểu lầm để giải quyết tình hình, nhưng tình cảm mà Nam Cung Minh Húc đối với Diệp Cẩn Niên, là không thể nghi ngờ.
Nhưng Niên Niên đã có Thiệu Tư Hữu, người đàn ông đó đã đợi cô nhiều năm, trông giữ cô nhiều năm.
Không ai hiểu rõ hơn chấp nhất của Thiệu Tư Hữu với Diệp Cẩn Niên bằng cô và Lâm Thụy, lần này vì Diệp Cẩn Niên, anh càng thêm phá vỡ nguyên tắc đuy nhất của mình, đi cầu xin người đó. Diệp Cẩn Niên đối với Thiệu Tư Hữu, là từ thời niên thiếu đã bắt đầu một kiếp, phần canh giữ và kiên trì nhiều năm này, không ai không động lòng.
Sở dĩ cô cố ý không đề cập tới chuyện Nam Cung Minh Húc, là không hy vọng phần tình cảm đến không dễ dàng này bị ảnh hưởng.
“Bảo bối Niên Niên, Nam Cung Minh Húc...”
“Ân Dao, chị không nên lừa gạt em.” Nhắm mắt lại tựa vào trên ghế sau, Diệp Cẩn Niên có chút mệt mỏi mở miệng, cô hiểu băn khoăn của Ân Dao, nhưng có một số việc không phải tránh không nói là cnhư ó thể làm không tồn tại, giống như nhiều năm trước Nam Cung Minh Húc mất tích, bất kể là trôi qua bao lâu, thì chân tướng của sự thật chắc chắn sẽ có một ngày bị vạch trần.
“Xin lỗi.” Ân Dao thở dài, cô cũng biết không gạt được, nhưng lòng riêng vẫn cảm thấy lừa gạt được càng lâu càng tốt, về điểm này, ngay cả Diệp Cẩn Nhiên cũng giữ vững nhất trí như cô.
Mặc kệ chân tướng như thế nào, nhà họ Diệp đối với Nam Cung Minh Húc là tuyệt đối loại trừ.
Diệp Cẩn Niên từ từ mở mắt ra, nghe giọng điệu có chút không tình nguyện Ân Dao, mỉm cười: “Thời gian vẫn còn sớm, đưa em tới thăm anh ta đi.”
Cô không thích thiếu người nào, hơn nữa người đó còn là Nam Cung Minh Húc.
Tác giả :
Dạ Nguyệt Vị Minh