Con Dâu Danh Môn Nuôi Từ Nhỏ
Chương 1: Hoàng tử hóa ếch
Diệp Cẩn Niên chưa bao giờ nghĩ rằng, có một ngày chuyện cẩu huyết trong phim thần tượng sẽ xảy ra với chính mình, càng không thể ngờ rằng, mình chẳng những không phải là một nữ chủ tự cao tự đại, ai gặp cũng thích, mà ngược lại, trở thành một người phụ nữ làm cho người ta chán ghét, muôn đời bi thương!
Người chồng Nam Cung Minh Húc mất tích năm tháng, cô có thai một mình đơn độc chống đỡ tại nhà Nam Cung, lặng lẽ chờ đợi, chăm sóc mẹ chồng bị bệnh, duy trì việc kinh doanh của nhà Nam Cung, rốt cuộc cũng đợi được ngày Nam Cung Minh Húc trở về, nhưng hắn lại dẫn theo người phụ đã cứu hắn, ở trước mặt cô còn trình diễn chuyện tình yêu rực cháy của cô bé lọ lem may mắn cùng chàng hoàng tử đơn độc.
Nhìn màn trình diễn trước mắt này, không phải là tình tiết đầy sống động trong vở kịch ‘Hoàng tử hóa ếch” sao.
Điều khác nhau là, ở bản hiện thực, chàng hoàng tử không phải là người đàn ông tốt bụng, dịu dàng trên tivi, cô bé lọ lem cũng không phải là một tiểu bạch thỏ trong sáng, vô tội!
Diệp Cẩn Niên ngồi im lặng trên ghế salon, mái tóc dài được vấn lên lỏng lẻo, hàng lông mi dài nửa rũ xuống, tạo thành hai bóng râm trên khuôn mặt trắng nõn, đôi môi có chút tái nhợt hơi mím lại, hai tay đặt trên chiếc bụng đã nhô cao cao, cô lười phải đi xem trò hề tiếu lâm bốn phía này.
Chỉ là, cô không ầm ĩ không có nghĩa là những người khác sẽ sẵn lòng phối hợp.
"Đúng là nhìn không ra, bình thường ra vẻ hiền lành, lương thiện, nhưng cũng tùy cơ độc thủ, đúng là không thể xem thường được mà."
So với cách ăn mặc, trang điểm mộc mạc, thuần khiết của Diệp Cẩn Niên, người phụ nữ trung tuổi ngồi đối diện với cô lại ăn mặc, chải chuốt lộng lẫy đến bức người, ánh mắt bà ta nhìn về phía Diệp Cẩn Niên mang theo đầy sự chán ghét cùng khó chịu, giọng nói cay nghiệt, sắc nhọn:
"Diệp Cẩn Niên, lúc nào cô cũng nhằm vào Sở Nhược, là do cô oán hận nó đã cứu mạng Minh Húc nhà chúng tôi, làm cho cô không có cách nào độc chiếm gia sản nhà Nam Cung chúng tôi đúng không hả?"
Diệp Cẩn Niên ngẩng đầu nhìn về phía người vừa chất vấn mình – mẹ chồng cô – Hứa Lệ Hoa.
Hai năm hôn nhân, mặc dù mẹ chồng đối với cô không tính là thân thiết, nhưng vẻ mặt nghiêm nghị cùng những lời nói cay nghiệt như thế này, vẫn là lần đầu tiên.
Nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh, bờ vai không ngừng run rẩy, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng khóc thút thít – Sở Nhược, người phụ nữ nghe nói đã cứu mạng người chồng Nam Cung Minh Húc của cô, từ đầu đến cuối Sở Nhược vẫn cúi gằm, chỉ để Diệp Cẩn Niên nhìn thấy khuôn mặt nghiêng xinh đẹp, dưới ánh đèn lập lòe, trên hai gò má phớt hồng lộ ra những giọt nước mắt nhỏ xíu, trong suốt, thân hình mảnh khảnh run lên theo những tiếng khóc thút thít, càng lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu.
Ân nhân cứu mạng?
Ân nhân cứu mạng thì có thể nhảy chồm lên trên giường của người ta được sao?
Đột nhiên Diệp Cẩn Niên muốn vỗ tay vì câu nói của mẹ chồng, cũng đã tận mắt nhìn thấy con trai mình cùng người đàn bà này dây dưa cùng một chỗ rồi, thế mà vẫn còn có thể hùng hồn đổi trắng thay đen!
Nếu như không phải hiện tại cô còn có một số chuyện cần chứng thực với Nam Cung Minh Húc, cô thật sự không muốn ở lại nơi đây dù chỉ một phút, bẩn!
Ánh mắt dừng trên bóng lưng cao lớn cách đó không xa - người đàn ông từ đầu đến cuối vẫn chưa nói câu nào – chồng của cô – tổng giám đốc tập đoàn Danh Vũ – Nam Cung Minh Húc.
"Cận Niên, ly hôn đi." Giống như cảm thấy Diệp Cẩn Niên đang nhìn mình chằm chằm, Nam Cung Minh Húc vẫn đứng cạnh cửa sổ rút cuộc cũng xoay người lại, giọng nói lạnh lùng giống như một dòng nước lạnh dội vào đáy lòng Diệp Cẩn Niên.
Cùng lúc đó, mẹ chồng Hứa Lệ Hoa lấy ra một tờ chi phiếu đã được chuẩn bị sẵn từ dưới bàn lên, còn có mấy tờ giấy, phía trên là bốn chữ to bắt mắt - thỏa thuận li hôn.
Phía dưới bên phải đã được ký sẵn một tên, nét chữ của Nam Cung Minh Húc trước sau như một, đều mang phong cách mạnh mẽ.
"Hôn nhân đương nhiên cuối cùng rồi cũng sẽ chia ly, nhưng mà, đứa bé này. . ." Diệp Cẩn Niên theo tiềm thức đặt tay lên chiếc bụng vươn cao của mình, năm tháng vừa qua lưỡng lự, bất lực, đều là đứa bé trong bụng cùng cô chịu đựng, cho dù có như thế nào thì đứa bé cũng phải theo cô.
Vậy mà, không đợi cô kịp mở miệng yêu cầu, giọng nói lạnh lẽo của Nam Cung Minh Húc đã cắt đứt lời nói của cô.
"Bỏ đi!"
Hai chữ lạnh lẽo được phun ra từ đôi môi mỏng, Diệp Cẩn Niên bất thình lình trợn to mắt lên, sững sờ nhìn về phía người đàn ông tuyệt tình rút cuộc đã đứng ngay trước mặt mình.
Áo sơ mi màu trắng sạch sẽ là thứ hắn vẫn thủy chung yêu thích, tay trái nhét trong túi quần, tay phải để tự nhiên buông thõng một bên, gương mặt tuấn tú, ngũ quan rõ nét, lông mày đen rậm hơi hơi nhíu lại, đôi môi thật mỏng mím chặt thành một đường, cả người tản ra cảm giác xa cách người khác chớ tiến lại gần, trong hơi thở phảng phất truyền ra từng đợt hơi lạnh, đôi mắt màu nâu, thâm thúy, lạnh nhạt cùng trống rỗng, hờ hững giống như bọn họ bây giờ mới gặp nhau.
Ba năm trước đây lúc mới quen, cũng chính là cái bộ dạng lạnh nhạt này, cô giống như mê muội vì nó, cứ như vậy bất chất tất cả mà lao vào, không thể tự mình thoát ra được.
"Niên Niên, tâm tư Nam Cung Minh Húc giấu kín quá sâu, hai người ở cùng không hợp đâu." Sau khi hai người qua lại, người cha thương yêu cô như mạng đã từng dặn dò cô như vậy, đổi lại là cả một tháng cô lạnh nhạt, chiến tranh lạnh.
"Niên Niên, mặc dù không thích Nam Cung Minh Húc, nhưng nếu cậu ta đã là người em khăng khăng chọn, thì chị cũng chỉ có thể chúc phúc cho em, nhớ chăm sóc mình cẩn thận." Lúc kết hôn, chị gái đã kéo tay cô muốn nói gì đó lại thôi, chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ.
Thì ra, tất cả mọi người đều biết được kết cục của cô, chỉ có một mình cô là không đoán ra được.
Diệp Cẩn Niên từ từ đứng dậy, không nhìn đến người đàn ông đã khiến cho mình thất vọng đến tột cùng, trong lòng chỉ cảm thấy thê lương vô tận.
Hai năm rồi, mình vẫn không hiểu biết một chút gì về hắn sao?
Bên môi kéo ra một nụ cười, con gái nhà họ Diệp, vĩnh viễn không được để bị coi thường, cho dù có đau đến cực hạn, thì vẻ ngoài cũng phải làm cho kiên cường.
"Diệp Cẩn Niên, cho dù đứa bé trong bụng cô có được sinh ra cũng chỉ là gánh nặng dư thừa." Hứa Lệ Hoa cũng đứng dậy theo, cười lạnh nhìn Diệp Cẩn Niên: "Nhà Nam Cung chúng tôi, tuyệt đối sẽ không thừa nhận đứa bé đã khuyết tật bẩm sinh này, cô có sinh nó ra cũng đừng mơ tưởng có được lợi lộc gì đó từ nhà chúng tôi."
"Gánh nặng dư thừa?" Diệp Cẩn Niên cúi đầu lặp lại, ánh mắt thản nhiên liếc nhìn bộ mặt phách lối, cay nghiệt của Hứa Lệ Hoa, sự âm u trong mắt cô khiến cho Hứa Lệ Hoa có kích động muốn lùi về phía sau.
Cha Diệp Cẩn Niên – Diệp Sóc lập nghiệp từ hắc đạo, mặc dù lúc Diệp Cẩn Niên ra đời cũng đã rửa sạch tay, nhưng tận sâu trong xương tủy cô vẫn được thừa di truyền sự lạnh lùng, tàn bạo của cha, chỉ là đã bị cô khéo léo che đậy mà thôi.
Thấy hành động theo bản năng của Hứa Lệ Hoa, Diệp Cẩn Niên cười lạnh.
Bản chất con người chính là xấu xa như vậy. Cô còn nhớ rõ, năm tháng trước Nam Cung Minh Húc đột nhiên mất tích, mẹ chồng cô sợ cô sẽ vì điều này mà bỏ đi, liền tìm mọi cách để lấy lòng cô; cô nhớ rất rõ ba tháng trước, các khoản nợ kinh tế của nhà Nam Cung tràn ngập, già trẻ nhà Nam Cung đều phải xuất động, còn niềm nở, ân cần cầu xin cô đi tìm cha giúp một tay.
Còn có đứa bé trong bụng này, hai tháng trước phát hiện ra nó phát triển không bình thường, rất có thể sẽ bị thiểu năng trí tuệ, mẹ chồng cô liền tận tình khuyên bảo, xin cô giữ lại huyết mạch cho nhà Nam Cung.
Bây giờ, Nam Cung Minh Húc trở lại, trong chớp mắt huyết mạch lại là gánh nặng dư thừa?
Diệp Cẩn Niên rất rõ ràng, thái độ bây giờ của Hứa Lệ Hoa là vì điều gì.
Chị gái và cha đột nhiên mất tích, Diệp thị cũng vì vậy mà lâm vào nguy cơ trước nay chưa từng có, tất cả những biến cố này rõ ràng là có người đã cố tình giở trò sau lưng, mà cô cũng là một trong những người thừa kế của nhà họ Diệp, nhiều khả năng sẽ trở thành mục tiêu kế tiếp của hung thủ, ngay cả nhà Nam Cung cũng có thể sẽ bị liên lụy.
"Nam Cung Minh Húc." Diệp Cẩn Niên hít sâu một hơi, cúi đầu gọi một tiếng. Lần đầu tiên sau hai năm kết hôn, cô không gọi là chồng, cũng không phải là Minh Húc, mà gọi đầy đủ tên của hắn.
Tầm mắt trên gương mặt tuấn tú vừa quen thuộc vừa xa lạ từ từ đảo qua, ánh mắt Diệp Cẩn Niên từng chút, từng chút một, từ mê man đến tỉnh táo, rồi cuối cùng là lạnh nhạt, giọng nói cũng theo đó mà dần dần trở nên ngưng trọng mà xa cách.
"Chuyện cha và chị tôi mất tích, có liên quan gì đến anh không?" Sở dĩ không thể lập tức rời đi, phải ở lại nhìn một màn bẩn thỉu này, chính là để xác định chuyện này.
"Không." Nam Cung Minh Húc cau mày trả lời, thấy Diệp Cẩn Niên dần dần thay đổi thành lạnh nhạt, lòng hắn bị va chạm mạnh một phát, đột nhiên dâng lên một cỗ lo lắng.
Có lẽ là chưa thích ứng được, hắn nghĩ như vậy.
"Được, tôi sẽ nhớ kỹ những điều hôm nay anh nói, nhưng nếu như có một ngày tôi phát hiện ra anh nói láo. . ." Nói được nửa câu thì bỏ ngỏ, Diệp Cẩn Niên đỡ bụng đi tới bên cạnh bàn trà, ký tên mình xuống tờ thỏa thuận li hôn, rất chậm, giống như mỗi một nét chữ đều là một lần cẩn thận cáo biệt quá khứ của mình, hai cái tên ở chung sát cạnh nhau, nhưng cũng là lần cuối cùng đặt cung một chỗ.
Cuối cùng, Diệp Cẩn Niên cầm tờ chi phiếu có số không nhỏ ném vào ly trà, đi ra khỏi cửa chính nhà Nam Cung.
Ra khỏi ngôi nhà, thứ duy nhất mà Diệp Cẩn Niên mang theo chính là một phần thỏa thuận ly hôn đã được hai vợ chồng xác nhận.
Đêm đã khuya, gió đêm từ từ thổi bay tà váy của Diệp Cẩn Niên lên, chiếc váy bầu màu vàng nhạt, rộng thùng thình nhưng không đủ sức chống đỡ được cơn gió mát mùa thu về đêm.
Biệt thự nhà Nam Cung cách nội thành không tính là xa, chỉ có điều rất khó bắt được xe. Diệp Cẩn Niên đi chầm chậm thật lâu, từ đầu đến cuối vẫn thủy chung duy trì nét mặt lúc ở nhà Nam Cung đi ra, cho đến khi, khóe môi trở nên cứng ngắc.
Càng lúc càng đến gần nội thành, đèn điện tráng lệ của thành thị dần dần không còn xa xôi giống như lúc trước nhìn thấy nữa, nhưng cũng càng ngày càng trở nên mơ hồ.
Diệp Cẩn Niên lấy tay gạt mặt, một mảng lạnh lẽo.
A, rốt cuộc không chịu nổi sao? Đằng sau lớp ngụy trang kiên cường, là bi thương khó có thể kiềm chế.
Có bao nhiêu oán hận, thì sẽ có bấy nhiêu niềm đau.
Chị gái đã nói, con gái của nhà họ Diệp, vĩnh viễn không được rơi lệ ở những nơi người khác có thể nhìn thấy.
Nam Cung Minh Húc. . .
"Yêu anh, trái tim bị hao tổn, anh khiến tôi mệt mỏi, vì anh tôi học cách đối mặt, chưa từng lùi bước về phía sau, vì anh tôi tình nguyện yêu một lần, hưởng thụ tư vị của tình yêu ngốc nghếch…"
Chuông điện thoại di động vang lên, Diệp Cẩn Niên hít mũi mạnh một cái, chuông điện thoại lúc này đều là minh chứng cho việc cô đã từng ngu xuẩn, cô ấn nút tiếp nghe, giọng nói đã khôi phục lại lạnh nhạt: "Alo, tôi là Diệp Cẩn Niên."
"Niên Niên, là chị……" Trong điện thoại di động truyền đến tiếng gọi thân quen, làm cho Diệp Cẩn Niên kích động, suýt nữa đã đánh rơi điện thoại.
"Chị?" Vừa mới đè xuống uất ức của bản thân, khi phát hiện ra giọng nói của người thân truyền đến, Diệp Cẩn Nhiên cầm chặt điện thoại di động, vội vàng hỏi: "Chị, chị đã đi đâu vậy, cha đâu? Cha và chị có ở cùng với nhau không? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, các người hiện giờ đang ở đâu?"
Nghe những câu hỏi liên tiếp của em gái, đầu biên kia Diệp Cẩn Nhiên không biết làm thế nào khẽ cười, dằn lòng nhỏ giọng an ủi: "Đừng lo lắng, chị và cha có thể tự lo được, chỉ là tạm thời không thể ra mặt, nhưng em phải cẩn thận. . ."
Nghe thấy chị gái nói như vậy, Diệp Cẩn Niên thoáng cái đã buông lỏng.
Đúng lúc này, đột nhiên sau lưng có một luồng ánh sáng chiếu đến, Diệp Cẩn Niên theo phản xạ quay đầu lại, nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ đang lao thẳng về phía mình, tốc độ cực nhanh, hoàn toàn không thể né tránh được.
"Bùm --"
Trơ mắt nhìn chính mình bị xe đụng vào, thân thể bị hung hăng quăng đi, lại bị sức nặng kéo xuống, đau đến cực hạn, hình ảnh cuối cùng còn đọng lại trong đầu Diệp Cẩn Niên, là thứ ánh sáng chói mắt trước mặt cùng với sự xuất hiện của một gương mặt đã bị thù hận bóp méo đến dữ tợn…
Người chồng Nam Cung Minh Húc mất tích năm tháng, cô có thai một mình đơn độc chống đỡ tại nhà Nam Cung, lặng lẽ chờ đợi, chăm sóc mẹ chồng bị bệnh, duy trì việc kinh doanh của nhà Nam Cung, rốt cuộc cũng đợi được ngày Nam Cung Minh Húc trở về, nhưng hắn lại dẫn theo người phụ đã cứu hắn, ở trước mặt cô còn trình diễn chuyện tình yêu rực cháy của cô bé lọ lem may mắn cùng chàng hoàng tử đơn độc.
Nhìn màn trình diễn trước mắt này, không phải là tình tiết đầy sống động trong vở kịch ‘Hoàng tử hóa ếch” sao.
Điều khác nhau là, ở bản hiện thực, chàng hoàng tử không phải là người đàn ông tốt bụng, dịu dàng trên tivi, cô bé lọ lem cũng không phải là một tiểu bạch thỏ trong sáng, vô tội!
Diệp Cẩn Niên ngồi im lặng trên ghế salon, mái tóc dài được vấn lên lỏng lẻo, hàng lông mi dài nửa rũ xuống, tạo thành hai bóng râm trên khuôn mặt trắng nõn, đôi môi có chút tái nhợt hơi mím lại, hai tay đặt trên chiếc bụng đã nhô cao cao, cô lười phải đi xem trò hề tiếu lâm bốn phía này.
Chỉ là, cô không ầm ĩ không có nghĩa là những người khác sẽ sẵn lòng phối hợp.
"Đúng là nhìn không ra, bình thường ra vẻ hiền lành, lương thiện, nhưng cũng tùy cơ độc thủ, đúng là không thể xem thường được mà."
So với cách ăn mặc, trang điểm mộc mạc, thuần khiết của Diệp Cẩn Niên, người phụ nữ trung tuổi ngồi đối diện với cô lại ăn mặc, chải chuốt lộng lẫy đến bức người, ánh mắt bà ta nhìn về phía Diệp Cẩn Niên mang theo đầy sự chán ghét cùng khó chịu, giọng nói cay nghiệt, sắc nhọn:
"Diệp Cẩn Niên, lúc nào cô cũng nhằm vào Sở Nhược, là do cô oán hận nó đã cứu mạng Minh Húc nhà chúng tôi, làm cho cô không có cách nào độc chiếm gia sản nhà Nam Cung chúng tôi đúng không hả?"
Diệp Cẩn Niên ngẩng đầu nhìn về phía người vừa chất vấn mình – mẹ chồng cô – Hứa Lệ Hoa.
Hai năm hôn nhân, mặc dù mẹ chồng đối với cô không tính là thân thiết, nhưng vẻ mặt nghiêm nghị cùng những lời nói cay nghiệt như thế này, vẫn là lần đầu tiên.
Nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh, bờ vai không ngừng run rẩy, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng khóc thút thít – Sở Nhược, người phụ nữ nghe nói đã cứu mạng người chồng Nam Cung Minh Húc của cô, từ đầu đến cuối Sở Nhược vẫn cúi gằm, chỉ để Diệp Cẩn Niên nhìn thấy khuôn mặt nghiêng xinh đẹp, dưới ánh đèn lập lòe, trên hai gò má phớt hồng lộ ra những giọt nước mắt nhỏ xíu, trong suốt, thân hình mảnh khảnh run lên theo những tiếng khóc thút thít, càng lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu.
Ân nhân cứu mạng?
Ân nhân cứu mạng thì có thể nhảy chồm lên trên giường của người ta được sao?
Đột nhiên Diệp Cẩn Niên muốn vỗ tay vì câu nói của mẹ chồng, cũng đã tận mắt nhìn thấy con trai mình cùng người đàn bà này dây dưa cùng một chỗ rồi, thế mà vẫn còn có thể hùng hồn đổi trắng thay đen!
Nếu như không phải hiện tại cô còn có một số chuyện cần chứng thực với Nam Cung Minh Húc, cô thật sự không muốn ở lại nơi đây dù chỉ một phút, bẩn!
Ánh mắt dừng trên bóng lưng cao lớn cách đó không xa - người đàn ông từ đầu đến cuối vẫn chưa nói câu nào – chồng của cô – tổng giám đốc tập đoàn Danh Vũ – Nam Cung Minh Húc.
"Cận Niên, ly hôn đi." Giống như cảm thấy Diệp Cẩn Niên đang nhìn mình chằm chằm, Nam Cung Minh Húc vẫn đứng cạnh cửa sổ rút cuộc cũng xoay người lại, giọng nói lạnh lùng giống như một dòng nước lạnh dội vào đáy lòng Diệp Cẩn Niên.
Cùng lúc đó, mẹ chồng Hứa Lệ Hoa lấy ra một tờ chi phiếu đã được chuẩn bị sẵn từ dưới bàn lên, còn có mấy tờ giấy, phía trên là bốn chữ to bắt mắt - thỏa thuận li hôn.
Phía dưới bên phải đã được ký sẵn một tên, nét chữ của Nam Cung Minh Húc trước sau như một, đều mang phong cách mạnh mẽ.
"Hôn nhân đương nhiên cuối cùng rồi cũng sẽ chia ly, nhưng mà, đứa bé này. . ." Diệp Cẩn Niên theo tiềm thức đặt tay lên chiếc bụng vươn cao của mình, năm tháng vừa qua lưỡng lự, bất lực, đều là đứa bé trong bụng cùng cô chịu đựng, cho dù có như thế nào thì đứa bé cũng phải theo cô.
Vậy mà, không đợi cô kịp mở miệng yêu cầu, giọng nói lạnh lẽo của Nam Cung Minh Húc đã cắt đứt lời nói của cô.
"Bỏ đi!"
Hai chữ lạnh lẽo được phun ra từ đôi môi mỏng, Diệp Cẩn Niên bất thình lình trợn to mắt lên, sững sờ nhìn về phía người đàn ông tuyệt tình rút cuộc đã đứng ngay trước mặt mình.
Áo sơ mi màu trắng sạch sẽ là thứ hắn vẫn thủy chung yêu thích, tay trái nhét trong túi quần, tay phải để tự nhiên buông thõng một bên, gương mặt tuấn tú, ngũ quan rõ nét, lông mày đen rậm hơi hơi nhíu lại, đôi môi thật mỏng mím chặt thành một đường, cả người tản ra cảm giác xa cách người khác chớ tiến lại gần, trong hơi thở phảng phất truyền ra từng đợt hơi lạnh, đôi mắt màu nâu, thâm thúy, lạnh nhạt cùng trống rỗng, hờ hững giống như bọn họ bây giờ mới gặp nhau.
Ba năm trước đây lúc mới quen, cũng chính là cái bộ dạng lạnh nhạt này, cô giống như mê muội vì nó, cứ như vậy bất chất tất cả mà lao vào, không thể tự mình thoát ra được.
"Niên Niên, tâm tư Nam Cung Minh Húc giấu kín quá sâu, hai người ở cùng không hợp đâu." Sau khi hai người qua lại, người cha thương yêu cô như mạng đã từng dặn dò cô như vậy, đổi lại là cả một tháng cô lạnh nhạt, chiến tranh lạnh.
"Niên Niên, mặc dù không thích Nam Cung Minh Húc, nhưng nếu cậu ta đã là người em khăng khăng chọn, thì chị cũng chỉ có thể chúc phúc cho em, nhớ chăm sóc mình cẩn thận." Lúc kết hôn, chị gái đã kéo tay cô muốn nói gì đó lại thôi, chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ.
Thì ra, tất cả mọi người đều biết được kết cục của cô, chỉ có một mình cô là không đoán ra được.
Diệp Cẩn Niên từ từ đứng dậy, không nhìn đến người đàn ông đã khiến cho mình thất vọng đến tột cùng, trong lòng chỉ cảm thấy thê lương vô tận.
Hai năm rồi, mình vẫn không hiểu biết một chút gì về hắn sao?
Bên môi kéo ra một nụ cười, con gái nhà họ Diệp, vĩnh viễn không được để bị coi thường, cho dù có đau đến cực hạn, thì vẻ ngoài cũng phải làm cho kiên cường.
"Diệp Cẩn Niên, cho dù đứa bé trong bụng cô có được sinh ra cũng chỉ là gánh nặng dư thừa." Hứa Lệ Hoa cũng đứng dậy theo, cười lạnh nhìn Diệp Cẩn Niên: "Nhà Nam Cung chúng tôi, tuyệt đối sẽ không thừa nhận đứa bé đã khuyết tật bẩm sinh này, cô có sinh nó ra cũng đừng mơ tưởng có được lợi lộc gì đó từ nhà chúng tôi."
"Gánh nặng dư thừa?" Diệp Cẩn Niên cúi đầu lặp lại, ánh mắt thản nhiên liếc nhìn bộ mặt phách lối, cay nghiệt của Hứa Lệ Hoa, sự âm u trong mắt cô khiến cho Hứa Lệ Hoa có kích động muốn lùi về phía sau.
Cha Diệp Cẩn Niên – Diệp Sóc lập nghiệp từ hắc đạo, mặc dù lúc Diệp Cẩn Niên ra đời cũng đã rửa sạch tay, nhưng tận sâu trong xương tủy cô vẫn được thừa di truyền sự lạnh lùng, tàn bạo của cha, chỉ là đã bị cô khéo léo che đậy mà thôi.
Thấy hành động theo bản năng của Hứa Lệ Hoa, Diệp Cẩn Niên cười lạnh.
Bản chất con người chính là xấu xa như vậy. Cô còn nhớ rõ, năm tháng trước Nam Cung Minh Húc đột nhiên mất tích, mẹ chồng cô sợ cô sẽ vì điều này mà bỏ đi, liền tìm mọi cách để lấy lòng cô; cô nhớ rất rõ ba tháng trước, các khoản nợ kinh tế của nhà Nam Cung tràn ngập, già trẻ nhà Nam Cung đều phải xuất động, còn niềm nở, ân cần cầu xin cô đi tìm cha giúp một tay.
Còn có đứa bé trong bụng này, hai tháng trước phát hiện ra nó phát triển không bình thường, rất có thể sẽ bị thiểu năng trí tuệ, mẹ chồng cô liền tận tình khuyên bảo, xin cô giữ lại huyết mạch cho nhà Nam Cung.
Bây giờ, Nam Cung Minh Húc trở lại, trong chớp mắt huyết mạch lại là gánh nặng dư thừa?
Diệp Cẩn Niên rất rõ ràng, thái độ bây giờ của Hứa Lệ Hoa là vì điều gì.
Chị gái và cha đột nhiên mất tích, Diệp thị cũng vì vậy mà lâm vào nguy cơ trước nay chưa từng có, tất cả những biến cố này rõ ràng là có người đã cố tình giở trò sau lưng, mà cô cũng là một trong những người thừa kế của nhà họ Diệp, nhiều khả năng sẽ trở thành mục tiêu kế tiếp của hung thủ, ngay cả nhà Nam Cung cũng có thể sẽ bị liên lụy.
"Nam Cung Minh Húc." Diệp Cẩn Niên hít sâu một hơi, cúi đầu gọi một tiếng. Lần đầu tiên sau hai năm kết hôn, cô không gọi là chồng, cũng không phải là Minh Húc, mà gọi đầy đủ tên của hắn.
Tầm mắt trên gương mặt tuấn tú vừa quen thuộc vừa xa lạ từ từ đảo qua, ánh mắt Diệp Cẩn Niên từng chút, từng chút một, từ mê man đến tỉnh táo, rồi cuối cùng là lạnh nhạt, giọng nói cũng theo đó mà dần dần trở nên ngưng trọng mà xa cách.
"Chuyện cha và chị tôi mất tích, có liên quan gì đến anh không?" Sở dĩ không thể lập tức rời đi, phải ở lại nhìn một màn bẩn thỉu này, chính là để xác định chuyện này.
"Không." Nam Cung Minh Húc cau mày trả lời, thấy Diệp Cẩn Niên dần dần thay đổi thành lạnh nhạt, lòng hắn bị va chạm mạnh một phát, đột nhiên dâng lên một cỗ lo lắng.
Có lẽ là chưa thích ứng được, hắn nghĩ như vậy.
"Được, tôi sẽ nhớ kỹ những điều hôm nay anh nói, nhưng nếu như có một ngày tôi phát hiện ra anh nói láo. . ." Nói được nửa câu thì bỏ ngỏ, Diệp Cẩn Niên đỡ bụng đi tới bên cạnh bàn trà, ký tên mình xuống tờ thỏa thuận li hôn, rất chậm, giống như mỗi một nét chữ đều là một lần cẩn thận cáo biệt quá khứ của mình, hai cái tên ở chung sát cạnh nhau, nhưng cũng là lần cuối cùng đặt cung một chỗ.
Cuối cùng, Diệp Cẩn Niên cầm tờ chi phiếu có số không nhỏ ném vào ly trà, đi ra khỏi cửa chính nhà Nam Cung.
Ra khỏi ngôi nhà, thứ duy nhất mà Diệp Cẩn Niên mang theo chính là một phần thỏa thuận ly hôn đã được hai vợ chồng xác nhận.
Đêm đã khuya, gió đêm từ từ thổi bay tà váy của Diệp Cẩn Niên lên, chiếc váy bầu màu vàng nhạt, rộng thùng thình nhưng không đủ sức chống đỡ được cơn gió mát mùa thu về đêm.
Biệt thự nhà Nam Cung cách nội thành không tính là xa, chỉ có điều rất khó bắt được xe. Diệp Cẩn Niên đi chầm chậm thật lâu, từ đầu đến cuối vẫn thủy chung duy trì nét mặt lúc ở nhà Nam Cung đi ra, cho đến khi, khóe môi trở nên cứng ngắc.
Càng lúc càng đến gần nội thành, đèn điện tráng lệ của thành thị dần dần không còn xa xôi giống như lúc trước nhìn thấy nữa, nhưng cũng càng ngày càng trở nên mơ hồ.
Diệp Cẩn Niên lấy tay gạt mặt, một mảng lạnh lẽo.
A, rốt cuộc không chịu nổi sao? Đằng sau lớp ngụy trang kiên cường, là bi thương khó có thể kiềm chế.
Có bao nhiêu oán hận, thì sẽ có bấy nhiêu niềm đau.
Chị gái đã nói, con gái của nhà họ Diệp, vĩnh viễn không được rơi lệ ở những nơi người khác có thể nhìn thấy.
Nam Cung Minh Húc. . .
"Yêu anh, trái tim bị hao tổn, anh khiến tôi mệt mỏi, vì anh tôi học cách đối mặt, chưa từng lùi bước về phía sau, vì anh tôi tình nguyện yêu một lần, hưởng thụ tư vị của tình yêu ngốc nghếch…"
Chuông điện thoại di động vang lên, Diệp Cẩn Niên hít mũi mạnh một cái, chuông điện thoại lúc này đều là minh chứng cho việc cô đã từng ngu xuẩn, cô ấn nút tiếp nghe, giọng nói đã khôi phục lại lạnh nhạt: "Alo, tôi là Diệp Cẩn Niên."
"Niên Niên, là chị……" Trong điện thoại di động truyền đến tiếng gọi thân quen, làm cho Diệp Cẩn Niên kích động, suýt nữa đã đánh rơi điện thoại.
"Chị?" Vừa mới đè xuống uất ức của bản thân, khi phát hiện ra giọng nói của người thân truyền đến, Diệp Cẩn Nhiên cầm chặt điện thoại di động, vội vàng hỏi: "Chị, chị đã đi đâu vậy, cha đâu? Cha và chị có ở cùng với nhau không? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, các người hiện giờ đang ở đâu?"
Nghe những câu hỏi liên tiếp của em gái, đầu biên kia Diệp Cẩn Nhiên không biết làm thế nào khẽ cười, dằn lòng nhỏ giọng an ủi: "Đừng lo lắng, chị và cha có thể tự lo được, chỉ là tạm thời không thể ra mặt, nhưng em phải cẩn thận. . ."
Nghe thấy chị gái nói như vậy, Diệp Cẩn Niên thoáng cái đã buông lỏng.
Đúng lúc này, đột nhiên sau lưng có một luồng ánh sáng chiếu đến, Diệp Cẩn Niên theo phản xạ quay đầu lại, nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ đang lao thẳng về phía mình, tốc độ cực nhanh, hoàn toàn không thể né tránh được.
"Bùm --"
Trơ mắt nhìn chính mình bị xe đụng vào, thân thể bị hung hăng quăng đi, lại bị sức nặng kéo xuống, đau đến cực hạn, hình ảnh cuối cùng còn đọng lại trong đầu Diệp Cẩn Niên, là thứ ánh sáng chói mắt trước mặt cùng với sự xuất hiện của một gương mặt đã bị thù hận bóp méo đến dữ tợn…
Tác giả :
Dạ Nguyệt Vị Minh