Con Dâu Của Nhà Giàu
Chương 67: Trộm cắp đồ Của người khác
Hứa Tổ Nhi nói xong, liền làm ra vẻ như muốn tìm kiếm bàn làm việc của Cố Tuyết Trinh.
Sắc mặt Cố Tuyết Trinh hơi trầm xuống, nghiêm nghị nói: “Tôi nói không cầm là không cầm, thiết kế Hứa đừng quá đáng!“
Làm thiết kế, kiêng ky nhất chính là động vào đồ trên bàn của người khác.
Nhưng Hứa Tổ Nhi căn bản không để ý tới cô, tự mình đến kiểm tra.
Không bao lâu, chỉ thấy tay của cô ta dừng ở một góc.
“Cố Tuyết Trâm, cô nói cô không cầm, đây là ý gì?”
Cô ta cười lạnh đem mấy bản thiết kế được nhét ở một góc đến trước mặt Cố
Tuyết Trinh.
Cố Tuyết Trinh nhìn mấy bản vẽ được kí tên Hứa Tổ Nhi, sắc mặt thay đổi đột ngột.
Hứa Tổ Nhi cũng không quan tâm đến nét mặt của cô, một lần nữa tra hỏi: “Cố Tuyết Trâm, cô lén lút lấy bản thảo của người khác, không phải là muốn lấy trộm sao?”
Cố Tuyết Trinh nghe vậy, quét mắt qua bản thiết kế trên bàn, lông mày nhíu chặt.
“Tôi hoàn toàn không chạm qua bản vẽ thiết kế của cô.”
Hứa Tổ Nhi căn bản không tin, nhìn cô với ánh mắt châm chọc.”
“Không động vào, chẳng lẽ tự bản thảo chạy đến chỗ của cô?”
Cố Tuyết Trinh bị tức giận không cách nào phản bác.
Đúng lúc này, Lục Kim Yến từ bên ngoài trở về.
Cô ta nhìn đám người tập trung ở một chỗ, dò hỏi: “Mọi người tụ tập ở đây làm gì?”
Những người khác nghe nói như thế, vội vàng đem chuyện vừa rồi nói ra.
Cuối cùng Hứa Tổ Nhi cũng phụ họa theo, vẻ mặt tức giận nhìn Cố Tuyết Trinh.
“Giám đốc, tôi muốn Cố Tuyết Trâm nói xin lỗi tôi”
Lục Kim Yến nghe thấy vậy, vỗ vỗ vai cô ta trấn an.
“Yên tâm đi, chuyện này tôi sẽ giải quyết cho cô.”
Dứt lời, cô ta nhìn về phía Cố Tuyết Trinh, lạnh lùng nói: “Cố Tuyết Trâm, mặc dù tôi không biết cô lấy bản thiết kế của mình ở đâu trên diễn đàn, cũng có thể là dùng tiền mua, nhưng việc này, chứng cứ đều chỉ về phía cô, chắc chắn là cô sai trước, cô nói xin lỗi đi, dù sao cũng tốt hơn là sau này để lại
danh tiếng xấu, cô nói đúng không?”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy cô ta khăng khăng nói rằng cô làm, quả thật là tức giận đến bật cười.
Nếu cô nói xin lỗi, không phải thừa nhận chính mình lấy trộm bản vẽ sao.
Thủ đoạn của Lục Kim Yến thật sự là hoàn hảo, liên tục đào hố cho cô!
Cô châm chọc nhìn lại Lục Kim Yến, cười lạnh nói: “Tổng giám Lục, nói phải có chừng mực, cô có bằng chứng gì để chứng minh rằng tôi lấy trộm bản vẽ không?”
“Nhiều người như vậy đều xác nhận cô, chẳng lẽ bọn họ lại có thể đổ oan cho cô?”
Lục Kim Yến không chút nghĩ ngợi phản bác.
Cố Tuyết Trinh nghe vậy, đôi mắt lạnh lùng quét qua bốn phía một vòng, trầm giọng nói: “Mọi người tận mắt nhìn thấy tôi lấy trộm
sao?”
Mọi người bị lời chất vấn này của cô khiến cho có chút buồn bực, cả đám đều nhỏ giọng thầm thì.
“Mặc dù không thấy cô cầm, nhưng phát hiện thấy bản vẽ ở trên bàn của cô là sự thật không thể chối cãi.
“Đúng đấy, đến bây giờ còn muốn giảo biện.”
“Hơn nữa cô Hứa cũng đã nói, chỉ cần cô nói xin lỗi, việc này coi như bỏ qua.”
Cố Tuyết Trinh nghe bọn họ nói chuyện, trực tiếp tức giận bật cười.
“Tôi đã nói bản vẽ căn bản không phải tôi lấy, nếu mọi người không tin có thể xuất camera giám sát, nếu camera giám sát không được thì chúng ta cũng có thể báo cảnh sát, để xem trên bản thiết kế này rốt cuộc có dấu vân tay của ai.
Cô đứng thẳng lưng, giọng nói kiên định nhìn đám người trước mặt.
Chuyện không phải do cô làm, cô tuyệt đối không cho bất cứ ai chụp tiếng xấu lên người mình.
Hứa Tổ Nhi cũng không ngờ đến lúc này mà Cố Tuyết Trinh vẫn còn muốn giảo biện, lập tức cười lạnh nói “Được, vậy thì báo cảnh sát, tốt muốn xem xem rốt cuộc cô muốn kết thúc thế nào!”
Cô ta nói xong thì ra hiệu cho trợ lý, để trợ lý báo cảnh sát.
Trợ lý kia thấy thế vội vàng lấy điện thoại di động ra.
Khi cô ta đang chuẩn bị báo cảnh sát, Lục Kim Yến vội vàng lên tiếng ngăn lại.
“Chờ một chút, việc này không muốn báo cảnh, chúng ta tự mình xử lý là được, nếu không truyền ra ngoài sẽ khiến cho danh
tiếng công ty bị tổn hại.”
Cô ta từ chính nghĩa khuyên giải, thật ra là sợ sau khi báo cảnh sát, chuyện của mình sẽ giấu không được.
Trước đó cô ta chỉ nghĩ hãm hại Cố Tuyết Trâm, vậy mà quên mất trong phòng làm việc có camera giám sát.
Trong giây lát, cô ta có cảm giác tự lấy đá đập chân mình, trong lòng ảo não không thôi, tuy nhiên trước mặt cô ta phải làm yên lòng hai người đang muốn báo cảnh sát này.
Cố Tuyết Trinh nghe cô ta quang minh chính đại giải thích, đặc biệt là cô ta cố gắng hết sức thuyết phục Hứa Tổ Nhi không báo cảnh sát, trong lòng đang lên một cảm giác quái dị khó hiểu.
Theo lý thuyết, xảy ra chuyện như vậy, lẽ ra nên báo cảnh sát xử lý, nhưng người phụ nữ Lục Kim Yến này hết lần này đến lần khác lại cứ đi ngược đường.
Điều này khiến cho người ta phải nghĩ sâu xa.
Cô không khỏi híp mắt đánh giá Lục Kim Yến, trong lòng lờ mờ có một suy đoán.
Có lẽ chuyện này có liên quan đến cô ta.
Dù sao người phụ nữ này hãm hai cô cũng không phải là lần một lần hai.
Nghĩ đến điều này, trong mắt cô chợt lóe lên tức giận.
“Tổng giám Lục, không cần thuyết phục, nên điều tra thì phải điều tra, tôi cũng không muốn bị oan!”
Cô nói xong, cười lạnh xoay người: “Các người có thể báo cảnh sát trước, tôi đi đến phòng giám sát xem xét video, đề phòng bị một số người động tay động chân.”
Nói đến câu cuối, cô quét mắt nhìn về phía Lục Kim Yến một cách không rõ ràng.
Lục Kim Yến cũng chú ý tới sự thay đổi kỳ
lạ trong mắt cô, sắc mặt hơi thay đổi.
Cô ta không biết ánh mắt này của Cố Tuyết Trâm là có ý gì, chẳng nhẽ đã nhận ra điều gì đó?
Trong lúc nhất thời, trong mắt hiện lên vẻ bối rối, chợt bị cô ta cưỡng chế đè xuống.
Trước mắt cũng không phải lúc suy nghĩ những thứ này, cô ta nhất định phải ngăn chuyện này lại, không thể để cho bọn họ làm lớn chuyện này.
“Cố Tuyết Trâm, cô thật sự muốn nháo chuyện này đến mức không thể vãn hồi sao?”
Cô ta tiến lên gắt gao nắm lấy cổ tay Cố Tuyết Trinh, lạnh giọng chất vấn.
Dứt lời, cô ta cũng không đợi Cố Tuyết Trinh trả lời, tiến lên một bước, dùng âm thanh chỉ có hai người mới nghe thấy, uy hiếp nói: “Chuyện này nếu như làm lớn,
chẳng tốt cho ai cả, chẳng lẽ cô muốn vì chuyện này mà kinh động đến anh Diệp Chương sao? Đừng quên những lời hôm qua dì Minh cảnh cáo!”
Cố Tuyết Trinh nghe xong lời này, giống như cười mà không cười nhìn người trước mặt.
“Có gì không thể?”
Cô nói xong, ánh mắt lóe lên sự lạnh lùng, châm chọc nói: “Lục Kim Yến, cô cố gắng hết sức để phản đối, không phải là chột dạ đấy chứ?”
Lục Kim Yến nghe vậy, bỗng nhiên giận tái mặt.
Quả nhiên, tiện nhân kia đoán được.
Chỉ thấy cô ta nhìn chằm chằm Cố Tuyết Trinh với ánh mắt âm trầm.
Cố Tuyết Trinh cũng không thèm để ý đến ánh mắt của cô ta, thấy vẻ mặt này của cô ta
thì biết mình đã đoán đúng, cười lạnh nói: “Cô không muốn tôi điều tra, cũng được, trước mặt mọi người cô hãy trả lại sự trong sạch cho tôi, nếu chuyện này không xong, tôi nhất định báo cảnh sát xử lý.”
Lục Kim Yến nghe nói như vậy, sự tức giận trong lòng vọt lên.
Tiện nhân kia cũng dám uy hiếp mình!
Mặc dù rất tức giận nhưng bây giờ cô ta chỉ có thể làm theo lời của Cố Tuyết Trinh.
Ai bảo cô ta làm chuyện xấu, lại không lau sạch cái đuôi của mình.
“Cô Hứa, tôi nhớ ra rồi, chuyện này là hiểu lầm.”
Cô ta cắn răng nghiến lợi lườm Cố Tuyết Trinh, chợt giải thích nói: “Bản vẽ này có lẽ là lúc buổi trưa tôi đi qua bàn làm việc của cô cầm lên nhìn nhưng quên không trả lại, không ngờ lại vứt xuống bên thiết kế Cố!”
Dứt lời, cô ta không quên ra hiệu với Hứa Tổ Nhi.
Hứa Tổ Nhi vốn còn thấy kỳ lạ vì sự thay đổi trong thái độ của cô ta, lúc này nhận được tín hiệu, còn đâu mà không hiểu ý trong đó.
“Ha ha, hóa ra là hiểu lầm, vậy chuyện này cứ tính như thế đi.“
Cô ta cười ha hả phối hợp với Lục Kim Yến nói: “Nếu không còn chuyện gì, tất cả mọi người giải tán đi.”
Mọi người thấy sự việc đã được làm sáng tỏ, cũng tan tác như chim muông, mỗi người trở về làm việc của mình.
Sắc mặt Cố Tuyết Trinh hơi trầm xuống, nghiêm nghị nói: “Tôi nói không cầm là không cầm, thiết kế Hứa đừng quá đáng!“
Làm thiết kế, kiêng ky nhất chính là động vào đồ trên bàn của người khác.
Nhưng Hứa Tổ Nhi căn bản không để ý tới cô, tự mình đến kiểm tra.
Không bao lâu, chỉ thấy tay của cô ta dừng ở một góc.
“Cố Tuyết Trâm, cô nói cô không cầm, đây là ý gì?”
Cô ta cười lạnh đem mấy bản thiết kế được nhét ở một góc đến trước mặt Cố
Tuyết Trinh.
Cố Tuyết Trinh nhìn mấy bản vẽ được kí tên Hứa Tổ Nhi, sắc mặt thay đổi đột ngột.
Hứa Tổ Nhi cũng không quan tâm đến nét mặt của cô, một lần nữa tra hỏi: “Cố Tuyết Trâm, cô lén lút lấy bản thảo của người khác, không phải là muốn lấy trộm sao?”
Cố Tuyết Trinh nghe vậy, quét mắt qua bản thiết kế trên bàn, lông mày nhíu chặt.
“Tôi hoàn toàn không chạm qua bản vẽ thiết kế của cô.”
Hứa Tổ Nhi căn bản không tin, nhìn cô với ánh mắt châm chọc.”
“Không động vào, chẳng lẽ tự bản thảo chạy đến chỗ của cô?”
Cố Tuyết Trinh bị tức giận không cách nào phản bác.
Đúng lúc này, Lục Kim Yến từ bên ngoài trở về.
Cô ta nhìn đám người tập trung ở một chỗ, dò hỏi: “Mọi người tụ tập ở đây làm gì?”
Những người khác nghe nói như thế, vội vàng đem chuyện vừa rồi nói ra.
Cuối cùng Hứa Tổ Nhi cũng phụ họa theo, vẻ mặt tức giận nhìn Cố Tuyết Trinh.
“Giám đốc, tôi muốn Cố Tuyết Trâm nói xin lỗi tôi”
Lục Kim Yến nghe thấy vậy, vỗ vỗ vai cô ta trấn an.
“Yên tâm đi, chuyện này tôi sẽ giải quyết cho cô.”
Dứt lời, cô ta nhìn về phía Cố Tuyết Trinh, lạnh lùng nói: “Cố Tuyết Trâm, mặc dù tôi không biết cô lấy bản thiết kế của mình ở đâu trên diễn đàn, cũng có thể là dùng tiền mua, nhưng việc này, chứng cứ đều chỉ về phía cô, chắc chắn là cô sai trước, cô nói xin lỗi đi, dù sao cũng tốt hơn là sau này để lại
danh tiếng xấu, cô nói đúng không?”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy cô ta khăng khăng nói rằng cô làm, quả thật là tức giận đến bật cười.
Nếu cô nói xin lỗi, không phải thừa nhận chính mình lấy trộm bản vẽ sao.
Thủ đoạn của Lục Kim Yến thật sự là hoàn hảo, liên tục đào hố cho cô!
Cô châm chọc nhìn lại Lục Kim Yến, cười lạnh nói: “Tổng giám Lục, nói phải có chừng mực, cô có bằng chứng gì để chứng minh rằng tôi lấy trộm bản vẽ không?”
“Nhiều người như vậy đều xác nhận cô, chẳng lẽ bọn họ lại có thể đổ oan cho cô?”
Lục Kim Yến không chút nghĩ ngợi phản bác.
Cố Tuyết Trinh nghe vậy, đôi mắt lạnh lùng quét qua bốn phía một vòng, trầm giọng nói: “Mọi người tận mắt nhìn thấy tôi lấy trộm
sao?”
Mọi người bị lời chất vấn này của cô khiến cho có chút buồn bực, cả đám đều nhỏ giọng thầm thì.
“Mặc dù không thấy cô cầm, nhưng phát hiện thấy bản vẽ ở trên bàn của cô là sự thật không thể chối cãi.
“Đúng đấy, đến bây giờ còn muốn giảo biện.”
“Hơn nữa cô Hứa cũng đã nói, chỉ cần cô nói xin lỗi, việc này coi như bỏ qua.”
Cố Tuyết Trinh nghe bọn họ nói chuyện, trực tiếp tức giận bật cười.
“Tôi đã nói bản vẽ căn bản không phải tôi lấy, nếu mọi người không tin có thể xuất camera giám sát, nếu camera giám sát không được thì chúng ta cũng có thể báo cảnh sát, để xem trên bản thiết kế này rốt cuộc có dấu vân tay của ai.
Cô đứng thẳng lưng, giọng nói kiên định nhìn đám người trước mặt.
Chuyện không phải do cô làm, cô tuyệt đối không cho bất cứ ai chụp tiếng xấu lên người mình.
Hứa Tổ Nhi cũng không ngờ đến lúc này mà Cố Tuyết Trinh vẫn còn muốn giảo biện, lập tức cười lạnh nói “Được, vậy thì báo cảnh sát, tốt muốn xem xem rốt cuộc cô muốn kết thúc thế nào!”
Cô ta nói xong thì ra hiệu cho trợ lý, để trợ lý báo cảnh sát.
Trợ lý kia thấy thế vội vàng lấy điện thoại di động ra.
Khi cô ta đang chuẩn bị báo cảnh sát, Lục Kim Yến vội vàng lên tiếng ngăn lại.
“Chờ một chút, việc này không muốn báo cảnh, chúng ta tự mình xử lý là được, nếu không truyền ra ngoài sẽ khiến cho danh
tiếng công ty bị tổn hại.”
Cô ta từ chính nghĩa khuyên giải, thật ra là sợ sau khi báo cảnh sát, chuyện của mình sẽ giấu không được.
Trước đó cô ta chỉ nghĩ hãm hại Cố Tuyết Trâm, vậy mà quên mất trong phòng làm việc có camera giám sát.
Trong giây lát, cô ta có cảm giác tự lấy đá đập chân mình, trong lòng ảo não không thôi, tuy nhiên trước mặt cô ta phải làm yên lòng hai người đang muốn báo cảnh sát này.
Cố Tuyết Trinh nghe cô ta quang minh chính đại giải thích, đặc biệt là cô ta cố gắng hết sức thuyết phục Hứa Tổ Nhi không báo cảnh sát, trong lòng đang lên một cảm giác quái dị khó hiểu.
Theo lý thuyết, xảy ra chuyện như vậy, lẽ ra nên báo cảnh sát xử lý, nhưng người phụ nữ Lục Kim Yến này hết lần này đến lần khác lại cứ đi ngược đường.
Điều này khiến cho người ta phải nghĩ sâu xa.
Cô không khỏi híp mắt đánh giá Lục Kim Yến, trong lòng lờ mờ có một suy đoán.
Có lẽ chuyện này có liên quan đến cô ta.
Dù sao người phụ nữ này hãm hai cô cũng không phải là lần một lần hai.
Nghĩ đến điều này, trong mắt cô chợt lóe lên tức giận.
“Tổng giám Lục, không cần thuyết phục, nên điều tra thì phải điều tra, tôi cũng không muốn bị oan!”
Cô nói xong, cười lạnh xoay người: “Các người có thể báo cảnh sát trước, tôi đi đến phòng giám sát xem xét video, đề phòng bị một số người động tay động chân.”
Nói đến câu cuối, cô quét mắt nhìn về phía Lục Kim Yến một cách không rõ ràng.
Lục Kim Yến cũng chú ý tới sự thay đổi kỳ
lạ trong mắt cô, sắc mặt hơi thay đổi.
Cô ta không biết ánh mắt này của Cố Tuyết Trâm là có ý gì, chẳng nhẽ đã nhận ra điều gì đó?
Trong lúc nhất thời, trong mắt hiện lên vẻ bối rối, chợt bị cô ta cưỡng chế đè xuống.
Trước mắt cũng không phải lúc suy nghĩ những thứ này, cô ta nhất định phải ngăn chuyện này lại, không thể để cho bọn họ làm lớn chuyện này.
“Cố Tuyết Trâm, cô thật sự muốn nháo chuyện này đến mức không thể vãn hồi sao?”
Cô ta tiến lên gắt gao nắm lấy cổ tay Cố Tuyết Trinh, lạnh giọng chất vấn.
Dứt lời, cô ta cũng không đợi Cố Tuyết Trinh trả lời, tiến lên một bước, dùng âm thanh chỉ có hai người mới nghe thấy, uy hiếp nói: “Chuyện này nếu như làm lớn,
chẳng tốt cho ai cả, chẳng lẽ cô muốn vì chuyện này mà kinh động đến anh Diệp Chương sao? Đừng quên những lời hôm qua dì Minh cảnh cáo!”
Cố Tuyết Trinh nghe xong lời này, giống như cười mà không cười nhìn người trước mặt.
“Có gì không thể?”
Cô nói xong, ánh mắt lóe lên sự lạnh lùng, châm chọc nói: “Lục Kim Yến, cô cố gắng hết sức để phản đối, không phải là chột dạ đấy chứ?”
Lục Kim Yến nghe vậy, bỗng nhiên giận tái mặt.
Quả nhiên, tiện nhân kia đoán được.
Chỉ thấy cô ta nhìn chằm chằm Cố Tuyết Trinh với ánh mắt âm trầm.
Cố Tuyết Trinh cũng không thèm để ý đến ánh mắt của cô ta, thấy vẻ mặt này của cô ta
thì biết mình đã đoán đúng, cười lạnh nói: “Cô không muốn tôi điều tra, cũng được, trước mặt mọi người cô hãy trả lại sự trong sạch cho tôi, nếu chuyện này không xong, tôi nhất định báo cảnh sát xử lý.”
Lục Kim Yến nghe nói như vậy, sự tức giận trong lòng vọt lên.
Tiện nhân kia cũng dám uy hiếp mình!
Mặc dù rất tức giận nhưng bây giờ cô ta chỉ có thể làm theo lời của Cố Tuyết Trinh.
Ai bảo cô ta làm chuyện xấu, lại không lau sạch cái đuôi của mình.
“Cô Hứa, tôi nhớ ra rồi, chuyện này là hiểu lầm.”
Cô ta cắn răng nghiến lợi lườm Cố Tuyết Trinh, chợt giải thích nói: “Bản vẽ này có lẽ là lúc buổi trưa tôi đi qua bàn làm việc của cô cầm lên nhìn nhưng quên không trả lại, không ngờ lại vứt xuống bên thiết kế Cố!”
Dứt lời, cô ta không quên ra hiệu với Hứa Tổ Nhi.
Hứa Tổ Nhi vốn còn thấy kỳ lạ vì sự thay đổi trong thái độ của cô ta, lúc này nhận được tín hiệu, còn đâu mà không hiểu ý trong đó.
“Ha ha, hóa ra là hiểu lầm, vậy chuyện này cứ tính như thế đi.“
Cô ta cười ha hả phối hợp với Lục Kim Yến nói: “Nếu không còn chuyện gì, tất cả mọi người giải tán đi.”
Mọi người thấy sự việc đã được làm sáng tỏ, cũng tan tác như chim muông, mỗi người trở về làm việc của mình.
Tác giả :
Mango Mousse