Con Dâu Của Nhà Giàu
Chương 124: Tốt nhất là ở bên cạnh tôi
Một trò hề bởi vì sự bênh vực của Phong Diệp Chương mà kết thúc một cách vô nghĩa.
Cho dù là bà Phong hoặc là Phong Thùy Bích hay Lục Kim Yến có cảm thấy không cam tâm thì cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Phong Diệp Chương mang theo Cố Tuyết Trinh rời đi.
Hai người cũng không hề rời khỏi hội trường mà là tìm một cái góc khuất ngồi xuống.
“Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Phong Diệp Chương vừa ngồi xuống, liền hỏi Cố Tuyết Trinh tình huống cụ thể.
Cố Tuyết Trinh cũng không hề giấu diếm, đem nhân quả trước sau đều nói hết ra.
“Em thật sự không hề lấy hạt châu kia nhưng em cũng không biết tại sao hạt châu kia lại xuất hiện ở trong túi của em, rõ ràng là em chưa bao giờ rời tay khỏi túi của mình hơn nữa hạt châu kia còn ở tận trong ví của em nữa.”
Phong Diệp Chương nghe xong, lông mày nhíu chặt lại.
Thật ra trong lòng của anh đã ẩn ẩn một cái suy đoán.
Dù sao chuyện lần này xảy ra trùng hợp một cách rất đáng ngờ.
Chỉ có điều anh không muốn tin vào chuyện đó nên muốn điều tra thêm một chút.
“Chuyện này tôi sẽ cho người đi điều tra, trong thời gian này tốt nhất là em nên ở bên cạnh tôi.”
Cố Tuyết Trinh nhìn ánh sáng lóe lên trong mắt anh, trong nháy mắt cảm thấy hơi mất mát.
Cô biết là Phong Diệp Chương có lẽ cũng đã đoán ra được chân tướng sự việc giống như cô.
Nhưng mà anh không tin, hoặc nói đúng hơn là không muốn tin.
Đúng vậy, từ lúc bắt đầu cô đã đoán được việc này có thể là cái bẫy mà mấy người Phong Thùy Bích thiết kế riêng cho mình.
Về phần mục đích của bọn họ là cái gì thì chỉ sợ là muốn mượn cơ hội này để đuổi cô ra khỏi nhà họ Phong.
Dù sao thì vừa rồi ý tứ của bà Phong cũng đã rất rõ ràng.
Lúc ấy nếu như Phong Diệp Chương không kịp thời xuất hiện thì chỉ sợ là bà Phong đã không nể mặt mũi nói ra rồi.
Nghĩ đến chuyện này, cô không khỏi có chút mệt mỏi.
Phong Diệp Chương cũng không biết suy nghĩ trong lòng cô, nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của cô trong đáy mắt hiện lên vẻ đau lòng.
“Yên tâm đi, tôi sẽ cho người tra rõ ràng chuyện này, sẽ không để em phải chịu tiếng xấu đâu.”
Cố Tuyết Trinh nhìn anh, khóe miệng kéo lên giống như là cười cho có lệ.
Cô không nghĩ rằng sau khi Phong Diệp Chương điều tra rõ ràng chuyện này sẽ thật sự làm chủ cho cô.
Ai kêu người liên quan đến chuyện này còn có cả người mà anh thân thiết nhất.
Phong Diệp Chương đương nhiên cũng nhìn ra cô đang lấy lệ nghĩ lầm là cô không tin nên hơi không thoải mái, ở trước mặt cô gọi Hứa Khiêm tới.
“Tổng giám đốc.”
Hứa Khiêm vội vàng đi tới, cung kính nói.
“Cậu đi kiểm tra lại hết một lần tất cả camera giám sát ở khách sạn này xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.”
“Rõ!”
Hứa Khiêm nhận lệnh sau đó quay người rời đi.
“Lần này đã hài lòng chưa?”
Chờ sau khi Hứa Khiêm đi rồi Phong Diệp Chương mới nhíu mày nhìn về phía Cố Tuyết Trinh.
Mặc dù Cố Tuyết Trinh không nói gì nhưng nụ cười trên mặt cô đã rõ ràng hơn một chút.
Cho dù nói thế nào thì có thể điều tra rõ ràng là tốt nhất tránh cho sau này bị một số người lấy ra dạy dỗ lại cô.
Cùng lúc đó bên phía Phong Thùy Bích và bà Phong, chờ mọi người vây xem tán đi hết lửa giận liền bùng phát.
Chỉ có điều cuối cùng bà Phong vẫn còn khách khứa cần phải tiếp đón trong sân nhà nên chỉ đi theo Phong Thùy Bích nói xấu Cố Tuyết Trinh vài câu rồi phải đi tiếp khách khứa.
Phong Thùy Bích đợi bà ta đi rồi, liền đi tìm Lục Kim Yến.
“Thật sự là ghê tởm, vốn cho là lần này có thể đem thanh danh của tiện nhân Cố Tuyết Trâm kia hủy đi sau đó mượn cơ hội này để chị dâu đuổi cô ta ra khỏi nhà họ Phong, không ngờ Diệp Chương vậy mà lại bao che cô ta như vậy!”
Lục Kim Yến nghe cô ta nói, mặt âm trầm đến mức có thể rỉ ra máu.
Cô ta cũng không ngờ anh Diệp Chương lại có thể không quan tâm tới chuyện gì khác bao dung cho tiện nhân Cố Tuyết Trâm kia như vậy.
“Không sao đâu, cho dù lần này để cô ta tránh thoát được thì không phải chúng ta còn có chuẩn bị ở sau nữa sao, tôi cũng không tin anh Diệp Chương có thể giúp cô ta một lần lại có thể giúp cô ta được lần thứ hai!”
Cô ta khát máu nói, trong mắt tràn đầy oán độc.
Cố Tuyết Trinh không biết âm mưu vẫn còn tiếp tục, cô đi theo Phong Diệp Chương ngồi ở trong góc nhưng cũng không được yên tĩnh chút nào, không ngừng có người tới chào hỏi.
“Phong Diệp Chương, nếu không anh đi chào hỏi khách khứa đi.”
Lúc đưa tiễn thêm một người tới kết giao nữa, Cố Tuyết Trinh liền không nhịn được mở miệng nói.
Xảy ra chuyện vừa rồi cô thật sự đã lao tâm lao lực quá độ, không muốn xã giao gì nữa.
“Một mình em ở đây tôi không yên lòng.”
Phong Diệp Chương nhíu mày đáp lại, ngược lại khiến cho Cố Tuyết Trinh sửng sốt, trái tim cũng không tránh khỏi rung động.
“Không có gì là không yên lòng cả, anh đi đi, cũng không thể luôn để khách khứa tới chào hỏi anh được hơn nữa em cũng muốn tới phòng nghỉ nghỉ ngơi một chút, em cảm thấy hơi mệt.”
Cô nói xong ra vẻ mệt mỏi đấm đấm lưng mấy cái.
Phong Diệp Chương bình tĩnh nhìn cô hồi lâu, lúc này mới gật đầu.
“Được rồi, em đi đi, có chuyện gì nhớ gọi điện cho tôi.”
Anh trầm giọng dặn dò, Cố Tuyết Trinh khoát tay rồi đứng dậy rời đi.
Theo cô rời đi, Phong Diệp Chương cũng đi tới hội trường.
Mộ Triều Ca xa xa trông thấy anh đi một mình liền bưng ly rượu đi qua.
“Cô Cố đâu rồi?”
“Cô ấy hơi mệt chút nên tới phòng nghỉ nghỉ ngơi rồi.”
Phong Diệp Chương nhàn nhạt đáp lại.
Mộ Triều Ca nghe vậy nghiền ngẫm nhếch miệng lên, trêu ghẹo nói: “Nói thật, tôi rất ít khi nhìn thấy anh ra mặt vì một người như vậy, cô ấy… Đối với anh mà nói có phải rất đặc biệt hay không?”
Phong Diệp Chương nghe vậy, cụp mắt nhìn cô ta một cái.
Nhưng anh cũng không trả lời câu hỏi vừa rồi mà lại nhấp một ngụm rượu trầm giọng nói: “Cô ấy cũng không phải là người như vậy.”
Mộ Triều Ca thấy anh tránh không đáp nên cũng không tiếp tục dây dưa vấn đề kia nữa, cười nói: “Cái này tôi ngược lại là tin anh vì dù sao từ nhỏ cô Cố đã được nuông chiều như vậy nên vật gì tốt mà chưa thấy qua chứ, cho dù có thích thứ kia thì cũng sẽ không vì thích mà lấy đâu.”
Phong Diệp Chương gật đầu giống như là đồng ý với lời cô ta nói nhưng đáng tiếc là ánh mắt lại không hề nhìn cô ta mà là nhìn về hướng Cố Tuyết Trinh vừa đi mất, vẻ mặt khó lường, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Mộ Triều Ca tất nhiên cũng phát hiện được lòng anh không ở chỗ này, thuận theo ánh mắt anh nhìn lại, trong mắt hiện lên một tia sáng u ám.
Lại nói Cố Tuyết Trinh vừa rời đi.
Lúc cô đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì cửa phòng lại bị gõ vang.
Còn không đợi cô hỏi thăm là ai thì ngoài cửa liền vang lên một đoạn đối thoại.
“Tổng giám đốc Cố đến tìm cô Cố à?”
“Đúng vậy? Vừa rồi xảy ra chuyện kia tôi sợ tâm lý đứa nhỏ này không thoải mái nên nhạy cảm tới xem một chút.”
“Vậy à, vậy thì tôi không nhiều lời thêm với ngài nữa.”
Đối thoại đến đây là kết thúc, Cố Tuyết Trinh cũng đã biết người ngoài cửa là ai.
Ngay lúc cô định không quan tâm tới nữa thì ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa của Cố Hải Sâm.
“Tuyết Trâm, là ba đây, ba biết con đang ở bên trong, mở cửa cho ba được không?”
Đừng thấy lời nói của ông ta dịu dàng như vậy nhưng Cố Tuyết Trinh vẫn nghe được sự cảnh cáo bên trong.
Không có cách nào khác nên cô chỉ có thể mở cửa để cho ông ta đi vào.
“Ông tìm tôi…”
Cô còn chưa nói hết lời đã bị Cố Hải Sâm nghiêm nghị đánh gãy.
“Loại mất mặt xấu hổ, cô chưa thấy qua việc đời sao? Những thứ kia là thứ mà cô có thể tùy tiện lấy sao?”
Nếu không phải đánh người sẽ để lại vết tích thì lúc này ông ta hận không thể cho cái thứ kiến thức hạn hẹp này mấy cái tát.
“Ông có ý gì vậy? Chẳng lẽ là ông đang nghi ngờ tôi à?”
Cố Tuyết Trinh nghe xong sắc mặt cô trong nháy mắt lạnh xuống: “Tôi đã nói tôi không trộm rồi, chẳng lẽ ông không tin tôi ư?”
Cố Hải Sâm lạnh lẽo hừ một tiếng: “Trộm hay không trộm trong lòng cô biết rõ nhất, tôi cảnh cáo cô, nếu như cô còn dám làm ra chuyện như vậy làm bại hoại thanh danh của Tuyết Trâm thì tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô đâu!”
Ông ta nói xong cũng mặc kệ sắc mặt Cố Tuyết Trinh khó coi như thế nào, trực tiếp phẩy tay áo bỏ đi!
Cố Tuyết Trinh nhìn bóng lưng ông ta rời đi, tức giận đến mức toàn thân phát run, tay cô cũng đang run rẩy.
Oán khí vô tận từ đáy lòng cô lan tràn ra khiến cho đáy lòng cô tràn đầy lạnh lẽo.
Cho dù là bà Phong hoặc là Phong Thùy Bích hay Lục Kim Yến có cảm thấy không cam tâm thì cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Phong Diệp Chương mang theo Cố Tuyết Trinh rời đi.
Hai người cũng không hề rời khỏi hội trường mà là tìm một cái góc khuất ngồi xuống.
“Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Phong Diệp Chương vừa ngồi xuống, liền hỏi Cố Tuyết Trinh tình huống cụ thể.
Cố Tuyết Trinh cũng không hề giấu diếm, đem nhân quả trước sau đều nói hết ra.
“Em thật sự không hề lấy hạt châu kia nhưng em cũng không biết tại sao hạt châu kia lại xuất hiện ở trong túi của em, rõ ràng là em chưa bao giờ rời tay khỏi túi của mình hơn nữa hạt châu kia còn ở tận trong ví của em nữa.”
Phong Diệp Chương nghe xong, lông mày nhíu chặt lại.
Thật ra trong lòng của anh đã ẩn ẩn một cái suy đoán.
Dù sao chuyện lần này xảy ra trùng hợp một cách rất đáng ngờ.
Chỉ có điều anh không muốn tin vào chuyện đó nên muốn điều tra thêm một chút.
“Chuyện này tôi sẽ cho người đi điều tra, trong thời gian này tốt nhất là em nên ở bên cạnh tôi.”
Cố Tuyết Trinh nhìn ánh sáng lóe lên trong mắt anh, trong nháy mắt cảm thấy hơi mất mát.
Cô biết là Phong Diệp Chương có lẽ cũng đã đoán ra được chân tướng sự việc giống như cô.
Nhưng mà anh không tin, hoặc nói đúng hơn là không muốn tin.
Đúng vậy, từ lúc bắt đầu cô đã đoán được việc này có thể là cái bẫy mà mấy người Phong Thùy Bích thiết kế riêng cho mình.
Về phần mục đích của bọn họ là cái gì thì chỉ sợ là muốn mượn cơ hội này để đuổi cô ra khỏi nhà họ Phong.
Dù sao thì vừa rồi ý tứ của bà Phong cũng đã rất rõ ràng.
Lúc ấy nếu như Phong Diệp Chương không kịp thời xuất hiện thì chỉ sợ là bà Phong đã không nể mặt mũi nói ra rồi.
Nghĩ đến chuyện này, cô không khỏi có chút mệt mỏi.
Phong Diệp Chương cũng không biết suy nghĩ trong lòng cô, nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của cô trong đáy mắt hiện lên vẻ đau lòng.
“Yên tâm đi, tôi sẽ cho người tra rõ ràng chuyện này, sẽ không để em phải chịu tiếng xấu đâu.”
Cố Tuyết Trinh nhìn anh, khóe miệng kéo lên giống như là cười cho có lệ.
Cô không nghĩ rằng sau khi Phong Diệp Chương điều tra rõ ràng chuyện này sẽ thật sự làm chủ cho cô.
Ai kêu người liên quan đến chuyện này còn có cả người mà anh thân thiết nhất.
Phong Diệp Chương đương nhiên cũng nhìn ra cô đang lấy lệ nghĩ lầm là cô không tin nên hơi không thoải mái, ở trước mặt cô gọi Hứa Khiêm tới.
“Tổng giám đốc.”
Hứa Khiêm vội vàng đi tới, cung kính nói.
“Cậu đi kiểm tra lại hết một lần tất cả camera giám sát ở khách sạn này xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.”
“Rõ!”
Hứa Khiêm nhận lệnh sau đó quay người rời đi.
“Lần này đã hài lòng chưa?”
Chờ sau khi Hứa Khiêm đi rồi Phong Diệp Chương mới nhíu mày nhìn về phía Cố Tuyết Trinh.
Mặc dù Cố Tuyết Trinh không nói gì nhưng nụ cười trên mặt cô đã rõ ràng hơn một chút.
Cho dù nói thế nào thì có thể điều tra rõ ràng là tốt nhất tránh cho sau này bị một số người lấy ra dạy dỗ lại cô.
Cùng lúc đó bên phía Phong Thùy Bích và bà Phong, chờ mọi người vây xem tán đi hết lửa giận liền bùng phát.
Chỉ có điều cuối cùng bà Phong vẫn còn khách khứa cần phải tiếp đón trong sân nhà nên chỉ đi theo Phong Thùy Bích nói xấu Cố Tuyết Trinh vài câu rồi phải đi tiếp khách khứa.
Phong Thùy Bích đợi bà ta đi rồi, liền đi tìm Lục Kim Yến.
“Thật sự là ghê tởm, vốn cho là lần này có thể đem thanh danh của tiện nhân Cố Tuyết Trâm kia hủy đi sau đó mượn cơ hội này để chị dâu đuổi cô ta ra khỏi nhà họ Phong, không ngờ Diệp Chương vậy mà lại bao che cô ta như vậy!”
Lục Kim Yến nghe cô ta nói, mặt âm trầm đến mức có thể rỉ ra máu.
Cô ta cũng không ngờ anh Diệp Chương lại có thể không quan tâm tới chuyện gì khác bao dung cho tiện nhân Cố Tuyết Trâm kia như vậy.
“Không sao đâu, cho dù lần này để cô ta tránh thoát được thì không phải chúng ta còn có chuẩn bị ở sau nữa sao, tôi cũng không tin anh Diệp Chương có thể giúp cô ta một lần lại có thể giúp cô ta được lần thứ hai!”
Cô ta khát máu nói, trong mắt tràn đầy oán độc.
Cố Tuyết Trinh không biết âm mưu vẫn còn tiếp tục, cô đi theo Phong Diệp Chương ngồi ở trong góc nhưng cũng không được yên tĩnh chút nào, không ngừng có người tới chào hỏi.
“Phong Diệp Chương, nếu không anh đi chào hỏi khách khứa đi.”
Lúc đưa tiễn thêm một người tới kết giao nữa, Cố Tuyết Trinh liền không nhịn được mở miệng nói.
Xảy ra chuyện vừa rồi cô thật sự đã lao tâm lao lực quá độ, không muốn xã giao gì nữa.
“Một mình em ở đây tôi không yên lòng.”
Phong Diệp Chương nhíu mày đáp lại, ngược lại khiến cho Cố Tuyết Trinh sửng sốt, trái tim cũng không tránh khỏi rung động.
“Không có gì là không yên lòng cả, anh đi đi, cũng không thể luôn để khách khứa tới chào hỏi anh được hơn nữa em cũng muốn tới phòng nghỉ nghỉ ngơi một chút, em cảm thấy hơi mệt.”
Cô nói xong ra vẻ mệt mỏi đấm đấm lưng mấy cái.
Phong Diệp Chương bình tĩnh nhìn cô hồi lâu, lúc này mới gật đầu.
“Được rồi, em đi đi, có chuyện gì nhớ gọi điện cho tôi.”
Anh trầm giọng dặn dò, Cố Tuyết Trinh khoát tay rồi đứng dậy rời đi.
Theo cô rời đi, Phong Diệp Chương cũng đi tới hội trường.
Mộ Triều Ca xa xa trông thấy anh đi một mình liền bưng ly rượu đi qua.
“Cô Cố đâu rồi?”
“Cô ấy hơi mệt chút nên tới phòng nghỉ nghỉ ngơi rồi.”
Phong Diệp Chương nhàn nhạt đáp lại.
Mộ Triều Ca nghe vậy nghiền ngẫm nhếch miệng lên, trêu ghẹo nói: “Nói thật, tôi rất ít khi nhìn thấy anh ra mặt vì một người như vậy, cô ấy… Đối với anh mà nói có phải rất đặc biệt hay không?”
Phong Diệp Chương nghe vậy, cụp mắt nhìn cô ta một cái.
Nhưng anh cũng không trả lời câu hỏi vừa rồi mà lại nhấp một ngụm rượu trầm giọng nói: “Cô ấy cũng không phải là người như vậy.”
Mộ Triều Ca thấy anh tránh không đáp nên cũng không tiếp tục dây dưa vấn đề kia nữa, cười nói: “Cái này tôi ngược lại là tin anh vì dù sao từ nhỏ cô Cố đã được nuông chiều như vậy nên vật gì tốt mà chưa thấy qua chứ, cho dù có thích thứ kia thì cũng sẽ không vì thích mà lấy đâu.”
Phong Diệp Chương gật đầu giống như là đồng ý với lời cô ta nói nhưng đáng tiếc là ánh mắt lại không hề nhìn cô ta mà là nhìn về hướng Cố Tuyết Trinh vừa đi mất, vẻ mặt khó lường, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Mộ Triều Ca tất nhiên cũng phát hiện được lòng anh không ở chỗ này, thuận theo ánh mắt anh nhìn lại, trong mắt hiện lên một tia sáng u ám.
Lại nói Cố Tuyết Trinh vừa rời đi.
Lúc cô đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì cửa phòng lại bị gõ vang.
Còn không đợi cô hỏi thăm là ai thì ngoài cửa liền vang lên một đoạn đối thoại.
“Tổng giám đốc Cố đến tìm cô Cố à?”
“Đúng vậy? Vừa rồi xảy ra chuyện kia tôi sợ tâm lý đứa nhỏ này không thoải mái nên nhạy cảm tới xem một chút.”
“Vậy à, vậy thì tôi không nhiều lời thêm với ngài nữa.”
Đối thoại đến đây là kết thúc, Cố Tuyết Trinh cũng đã biết người ngoài cửa là ai.
Ngay lúc cô định không quan tâm tới nữa thì ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa của Cố Hải Sâm.
“Tuyết Trâm, là ba đây, ba biết con đang ở bên trong, mở cửa cho ba được không?”
Đừng thấy lời nói của ông ta dịu dàng như vậy nhưng Cố Tuyết Trinh vẫn nghe được sự cảnh cáo bên trong.
Không có cách nào khác nên cô chỉ có thể mở cửa để cho ông ta đi vào.
“Ông tìm tôi…”
Cô còn chưa nói hết lời đã bị Cố Hải Sâm nghiêm nghị đánh gãy.
“Loại mất mặt xấu hổ, cô chưa thấy qua việc đời sao? Những thứ kia là thứ mà cô có thể tùy tiện lấy sao?”
Nếu không phải đánh người sẽ để lại vết tích thì lúc này ông ta hận không thể cho cái thứ kiến thức hạn hẹp này mấy cái tát.
“Ông có ý gì vậy? Chẳng lẽ là ông đang nghi ngờ tôi à?”
Cố Tuyết Trinh nghe xong sắc mặt cô trong nháy mắt lạnh xuống: “Tôi đã nói tôi không trộm rồi, chẳng lẽ ông không tin tôi ư?”
Cố Hải Sâm lạnh lẽo hừ một tiếng: “Trộm hay không trộm trong lòng cô biết rõ nhất, tôi cảnh cáo cô, nếu như cô còn dám làm ra chuyện như vậy làm bại hoại thanh danh của Tuyết Trâm thì tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô đâu!”
Ông ta nói xong cũng mặc kệ sắc mặt Cố Tuyết Trinh khó coi như thế nào, trực tiếp phẩy tay áo bỏ đi!
Cố Tuyết Trinh nhìn bóng lưng ông ta rời đi, tức giận đến mức toàn thân phát run, tay cô cũng đang run rẩy.
Oán khí vô tận từ đáy lòng cô lan tràn ra khiến cho đáy lòng cô tràn đầy lạnh lẽo.
Tác giả :
Mango Mousse