Con Dâu Của Nhà Giàu
Chương 108: Anh phát điên gì vậy
Hứa Khiêm nghe xong lời của cô ta, không biết thế nào nghĩ tới lời đồn có liên quan tới mợ chủ điều tra được trước đó, sắc mặt khẽ sợ hãi.
“Cảm ơn cô năm nhắc nhở, lát nữa tôi sẽ nhắc nhở tổng giám đốc.”
Phong Thùy Bích gật đầu, lúc này mới thật sự dẫn Lục Kim Yến rời đi.
Hứa Khiêm nhìn bóng lưng rời đi của họ, nghĩ tới lời cô năm vừa nói, do dự mấy lần, cuối cùng vẫn xoay người gõ cửa phòng sau lưng.
“Vào đi.”
Rất nhanh, bên trong đã vang lên tiếng gọi vào.
Hứa Khiêm đẩy cửa đi vào.
Phong Diệp Chương thấy cậu ta, khẽ nhíu mày hỏi: “Chuyện gì?”
Hứa Khiêm nghe vậy, bất giác lướt nhìn chủ tịch Vương ở đối diện, muốn nói lại thôi.
Phong Diệp Chương thấy vậy liền hiểu ro, sợ là không tiện nói ra trước mặt mọi người, vì vậy, anh quay đầu xin lỗi chủ tịch Vương: “Xin lỗi, thất lễ một chút.”
Chủ tịch Vương không để ý, gật đầu để anh rời đi trước.
Phong Diệp Chương cứ như vậy dẫn Hứa Khiêm ra ngoài.
“Xảy ra chuyện gì?”
Vừa ra ngoài, Phong Diệp Chương đã lập tức truy hỏi.
Hứa Khiêm cũng không che giấu, nói ra lời Phong Thùy Bích vừa nói cho cậu ta biết lúc nãy.
“Tổng giám đốc, vừa nãy em gặp được cô năm, cô ấy nói nhìn thấy mợ chủ ở phòng bao trước mặt, bên trong còn có không ít người, nhìn không an phận, vì sự an toàn của mợ chủ, kêu tổng giám đốc tốt nhất tới xem xem.”
Lời cậu ta vừa nói ra, Phong Diệp Chương mặt đen thui.
Anh không cần suy nghĩ xoay người đi về phía phòng bao Hứa Khiêm nói.
Lúc này, trong phòng bao, Cố Tuyết Trinh còn chưa nhận ra Phong Diệp Chương đã tới.
Cô đang bận thoát thân.
“Tôi thật sự không thể uống.”
Cô nhíu chặt mày cự tuyệt người trước mặt muốn rót rượu cho mình.
Nhưng người đó không từ bỏ, lại thêm bên cạnh còn có người giúp đỡ, bưng ly rượu cưỡng chế rót cho Cố Tuyết Trinh.
Xung quanh còn có không ít người cùng huyên náo.
Chính vào lúc này, cửa lớn phòng bao bị nặng nề đẩy ra, phát ra tiếng vang ‘rầm’ cực lớn, khiến tất cả mọi người bất giác nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy Phong Diệp Chương trầm mặt đứng ở cửa, đôi mắt như băng sương, người bị anh liếc nhìn đều không nhịn được rùng mình.
Càng đừng nói tới khí thế mãnh liệt quanh người anh, chấn áp khiến mọi người ở đó vô cùng sợ hãi.
“Đây là ai, nhìn như tới gây chuyện?”
“Không phải chứ, tên nhóc này thật khí thế.”
“Đây là Phong Diệp Chương, tổng giám đốc của tập đoàn Phong thị, các người đừng nói linh tinh!”
Mọi người hồi thần, miễn cưỡng nhịn xuống sợ hãi trong lòng, nhìn nhau.
Mà sau khi thân phận của Phong Diệp Chương lộ ra ánh sáng, những người vốn còn có chút không phục cũng đều im lặng.
Mắt họ tràn đầy khó tin.
Dù sao thiên chi kiêu tử như Phong Diệp Chương đối với họ mà nói cách khá xa.
Thậm chí cho dù là Phong Diệp Chương hay là nhà họ Phong, đều không phải họ có thể đắc tội.
Phong Diệp Chương cũng không quan tâm họ có biểu cảm gì, lướt nhìn một vòng trong đám người, cuối cùng tìm thấy Cố Tuyết Trinh chính giữa đám người.
Mà Hứa Hồng Dũng lại đang đứng cạnh cô!
Lập tức, anh như thợ săn khóa chặt con mồi, sắc bén nhìn về phía Hứa Hồng Dũng.
Hứa Hồng Dũng cảm nhận được ánh mắt nguy hiểm này, toàn thân chấn động, tiềm thức cách xa Cố Tuyết Trinh.
Anh ta lùi về phía sau, ánh mắt sắc bén đó mới biến mất.
Anh ta không nhịn được thở phào một hơi, giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán.
Có thể thấy, Phong Diệp Chương vừa rồi đã đem lại cho anh ta áp lực bao lớn.
Lại nói tới Cố Tuyết Trinh, cô căn bản không phát hiện sự thay đổi xung quanh, đương nhiên cũng không phát hiện Phong Diệp Chương.
Vừa nãy cô bị một đám người chuốc rượu, vì uống vội vàng, không cẩn thận bị sặc, lúc này đang che miệng ho đến chết đi sống lại.
Dạ dày cô lại đang cuồn cuộn.
Cô không giỏi uống rượu, không có tửu lượng kinh người như Cố Tuyết Trâm.
Nhưng những người ở đây đều xem cô thành Cố Tuyết Trâm.
Mặc dù cocktail không có cồn mấy, cô cũng không uống được bao nhiêu.
Lúc này cô vô cùng khó chịu, còn đang sầu lát nữa phải thoát thân thế nào.
Đám người này tuyệt đối không dễ dàng thả cô đi.
Chính vào lúc cô đang sầu mặt ủ mày chau, tia sáng trên đầu u ám, cô lúc này mới kinh ngạc phát hiện bất thường xung quanh, dường như quá yên tĩnh.
Cô kinh hoảng ngẩng đầu, vừa khéo đối diện với Phong Diệp Chương.
Sắc mặt Phong Diệp Chương lạnh lẽo nhìn người phụ nữ vô cũng nũng nịu trước mặt, con ngươi u ám như có gì đó đang tập hợp.
Cố Tuyết Trinh không phát hiện phẫn nộ nơi đáy mắt anh, nhìn thấy anh còn khẽ sững sốt, tiếp đó như nhìn thấy vị cứu tinh, bước tới ôm chặt cánh tay anh, vui vẻ nói: “Diệp Chương, anh cuối cùng đến rồi.”
Phong Diệp Chương nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, chỉ cảm thấy vô cùng chói mắt.
Thậm chí cảm thấy cô lại muốn giả bộ trước mặt anh.
Nghĩ tới đây, anh không áp nổi sự tức giận trong lòng, kéo cánh tay Cố Tuyết Trinh, lôi cô ra ngoài.
Cố Tuyết Trinh bị anh kéo đứng cũng không vững, nếu không phải bị anh kéo, lúc này cô sớm đã ngã trên mặt đất rồi.
“Phong Diệp Chương, anh làm gì vậy? Buông em ra!”
Cô bất mãn giãy giụa, lại không biết như vậy càng khiến Phong Diệp Chương tức giận.
Chỉ thấy anh xụ mặt, kéo cô ra khỏi phòng bao.
Mà người trong phòng bao nhìn bóng lưng họ rời đi, ai nấy mặt mũi bất an nhìn nhau.
“Cái này…Cố Tuyết Trâm không sao chứ?”
“Ai biết, nếu không anh đi xem xem?”
Người vừa mở miệng lắc đầu: “Tôi không dám đi, cậu không nhìn thấy ánh mắt vừa nãy của Phong Diệp Chương, giống như hận không thể xé rách chúng ta, tôi mới không đâm đầu vào hố lửa.”
Câu này của anh ta vừa nói ra, những người vốn còn tò mò thoáng chốc đã bị đánh tan.
Cùng lúc, Cố Tuyết Trinh vừa bị Phong Diệp Chương kéo tới hành lang, liền bị anh hất cánh tay ra.
Cố Tuyết Trinh căn bản không phòng bị, sau lưng trực tiếp đụng vào tường, phát ra tiếng vang buồn bực, đau đến nước mắt cô cũng chảy ra.
“Phong Diệp Chương, anh nổi điên cái gì vậy?”
Cô tức giận mắng.
Phong Diệp Chương thấy cô còn dám nổi giận với mình, mặt vô cùng âm trầm.
“Tôi phát điên cái gì? Cố Tuyết Trâm, tôi thấy em quên mất lời tôi cảnh cáo em trước đây đi!”
Cố Tuyết Trinh sững sốt, tiếp đó nhớ tới cảnh cáo mà anh nói là chỉ cách xa những người đàn ông bên ngoài.
Nhưng chuyện tối nay căn bản không phải cô tự nguyện, mà là bị người ta tính kế.
Cô đang muốn giải thích, Phong Diệp Chương căn bản không cho cô cơ hội nói chuyện, tức giận mắng: “Tôi còn cho rằng khoảng thời gian này em luôn an phận thủ thường, đã học tốt rồi, bây giờ xem ra chỉ là giả dối, em thiếu đàn ông như vậy sao? Hay là một mình tôi không thỏa mãn được em?”
“Không phải…”
Cố Tuyết Trinh nghe lời anh nói ngày càng khó nghe, trong lòng tràn đầy khó chịu, vội vàng muốn giải thích, nhưng lời còn chưa nói xong lại bị cắt ngang.
“Không phải? Vậy tôi vừa nhìn thấy là gì? Tôi thấy em là nhịn lâu như vậy, cuối cùng không nhịn được lộ ra bộ mặt thật rồi.”
Phong Diệp Chương càng nói càng giận, hai mắt cũng đỏ lên.
Cố Tuyết Trinh nhìn anh, cô biết nếu còn không nói rõ ràng, chuyện này e là sẽ không dễ dàng giải quyết như vậy.
“Phong Diệp Chương, anh có thể nghe em nói xong không, chuyện căn bản không phải như anh nghĩ, em cũng là vô tội, em căn bản không biết họ sẽ tới, đợi tới lúc em muốn đi, họ không cho em đi.”
Cô giải thích, nhưng Phong Diệp Chương căn bản không tin.
Anh cười lạnh trào phùng nói: “Nếu em thật sự muốn đi, tôi nghĩ em thân là mợ chủ nhà họ Phong, không ai dám cản em đi, tôi thấy em chính là muốn lêu lổng với họ, có phải tôi tới trễ thêm chút nữa, thì em muốn cùng họ lêu lỏng tới khách sạn luôn không?”
“Cảm ơn cô năm nhắc nhở, lát nữa tôi sẽ nhắc nhở tổng giám đốc.”
Phong Thùy Bích gật đầu, lúc này mới thật sự dẫn Lục Kim Yến rời đi.
Hứa Khiêm nhìn bóng lưng rời đi của họ, nghĩ tới lời cô năm vừa nói, do dự mấy lần, cuối cùng vẫn xoay người gõ cửa phòng sau lưng.
“Vào đi.”
Rất nhanh, bên trong đã vang lên tiếng gọi vào.
Hứa Khiêm đẩy cửa đi vào.
Phong Diệp Chương thấy cậu ta, khẽ nhíu mày hỏi: “Chuyện gì?”
Hứa Khiêm nghe vậy, bất giác lướt nhìn chủ tịch Vương ở đối diện, muốn nói lại thôi.
Phong Diệp Chương thấy vậy liền hiểu ro, sợ là không tiện nói ra trước mặt mọi người, vì vậy, anh quay đầu xin lỗi chủ tịch Vương: “Xin lỗi, thất lễ một chút.”
Chủ tịch Vương không để ý, gật đầu để anh rời đi trước.
Phong Diệp Chương cứ như vậy dẫn Hứa Khiêm ra ngoài.
“Xảy ra chuyện gì?”
Vừa ra ngoài, Phong Diệp Chương đã lập tức truy hỏi.
Hứa Khiêm cũng không che giấu, nói ra lời Phong Thùy Bích vừa nói cho cậu ta biết lúc nãy.
“Tổng giám đốc, vừa nãy em gặp được cô năm, cô ấy nói nhìn thấy mợ chủ ở phòng bao trước mặt, bên trong còn có không ít người, nhìn không an phận, vì sự an toàn của mợ chủ, kêu tổng giám đốc tốt nhất tới xem xem.”
Lời cậu ta vừa nói ra, Phong Diệp Chương mặt đen thui.
Anh không cần suy nghĩ xoay người đi về phía phòng bao Hứa Khiêm nói.
Lúc này, trong phòng bao, Cố Tuyết Trinh còn chưa nhận ra Phong Diệp Chương đã tới.
Cô đang bận thoát thân.
“Tôi thật sự không thể uống.”
Cô nhíu chặt mày cự tuyệt người trước mặt muốn rót rượu cho mình.
Nhưng người đó không từ bỏ, lại thêm bên cạnh còn có người giúp đỡ, bưng ly rượu cưỡng chế rót cho Cố Tuyết Trinh.
Xung quanh còn có không ít người cùng huyên náo.
Chính vào lúc này, cửa lớn phòng bao bị nặng nề đẩy ra, phát ra tiếng vang ‘rầm’ cực lớn, khiến tất cả mọi người bất giác nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy Phong Diệp Chương trầm mặt đứng ở cửa, đôi mắt như băng sương, người bị anh liếc nhìn đều không nhịn được rùng mình.
Càng đừng nói tới khí thế mãnh liệt quanh người anh, chấn áp khiến mọi người ở đó vô cùng sợ hãi.
“Đây là ai, nhìn như tới gây chuyện?”
“Không phải chứ, tên nhóc này thật khí thế.”
“Đây là Phong Diệp Chương, tổng giám đốc của tập đoàn Phong thị, các người đừng nói linh tinh!”
Mọi người hồi thần, miễn cưỡng nhịn xuống sợ hãi trong lòng, nhìn nhau.
Mà sau khi thân phận của Phong Diệp Chương lộ ra ánh sáng, những người vốn còn có chút không phục cũng đều im lặng.
Mắt họ tràn đầy khó tin.
Dù sao thiên chi kiêu tử như Phong Diệp Chương đối với họ mà nói cách khá xa.
Thậm chí cho dù là Phong Diệp Chương hay là nhà họ Phong, đều không phải họ có thể đắc tội.
Phong Diệp Chương cũng không quan tâm họ có biểu cảm gì, lướt nhìn một vòng trong đám người, cuối cùng tìm thấy Cố Tuyết Trinh chính giữa đám người.
Mà Hứa Hồng Dũng lại đang đứng cạnh cô!
Lập tức, anh như thợ săn khóa chặt con mồi, sắc bén nhìn về phía Hứa Hồng Dũng.
Hứa Hồng Dũng cảm nhận được ánh mắt nguy hiểm này, toàn thân chấn động, tiềm thức cách xa Cố Tuyết Trinh.
Anh ta lùi về phía sau, ánh mắt sắc bén đó mới biến mất.
Anh ta không nhịn được thở phào một hơi, giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán.
Có thể thấy, Phong Diệp Chương vừa rồi đã đem lại cho anh ta áp lực bao lớn.
Lại nói tới Cố Tuyết Trinh, cô căn bản không phát hiện sự thay đổi xung quanh, đương nhiên cũng không phát hiện Phong Diệp Chương.
Vừa nãy cô bị một đám người chuốc rượu, vì uống vội vàng, không cẩn thận bị sặc, lúc này đang che miệng ho đến chết đi sống lại.
Dạ dày cô lại đang cuồn cuộn.
Cô không giỏi uống rượu, không có tửu lượng kinh người như Cố Tuyết Trâm.
Nhưng những người ở đây đều xem cô thành Cố Tuyết Trâm.
Mặc dù cocktail không có cồn mấy, cô cũng không uống được bao nhiêu.
Lúc này cô vô cùng khó chịu, còn đang sầu lát nữa phải thoát thân thế nào.
Đám người này tuyệt đối không dễ dàng thả cô đi.
Chính vào lúc cô đang sầu mặt ủ mày chau, tia sáng trên đầu u ám, cô lúc này mới kinh ngạc phát hiện bất thường xung quanh, dường như quá yên tĩnh.
Cô kinh hoảng ngẩng đầu, vừa khéo đối diện với Phong Diệp Chương.
Sắc mặt Phong Diệp Chương lạnh lẽo nhìn người phụ nữ vô cũng nũng nịu trước mặt, con ngươi u ám như có gì đó đang tập hợp.
Cố Tuyết Trinh không phát hiện phẫn nộ nơi đáy mắt anh, nhìn thấy anh còn khẽ sững sốt, tiếp đó như nhìn thấy vị cứu tinh, bước tới ôm chặt cánh tay anh, vui vẻ nói: “Diệp Chương, anh cuối cùng đến rồi.”
Phong Diệp Chương nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, chỉ cảm thấy vô cùng chói mắt.
Thậm chí cảm thấy cô lại muốn giả bộ trước mặt anh.
Nghĩ tới đây, anh không áp nổi sự tức giận trong lòng, kéo cánh tay Cố Tuyết Trinh, lôi cô ra ngoài.
Cố Tuyết Trinh bị anh kéo đứng cũng không vững, nếu không phải bị anh kéo, lúc này cô sớm đã ngã trên mặt đất rồi.
“Phong Diệp Chương, anh làm gì vậy? Buông em ra!”
Cô bất mãn giãy giụa, lại không biết như vậy càng khiến Phong Diệp Chương tức giận.
Chỉ thấy anh xụ mặt, kéo cô ra khỏi phòng bao.
Mà người trong phòng bao nhìn bóng lưng họ rời đi, ai nấy mặt mũi bất an nhìn nhau.
“Cái này…Cố Tuyết Trâm không sao chứ?”
“Ai biết, nếu không anh đi xem xem?”
Người vừa mở miệng lắc đầu: “Tôi không dám đi, cậu không nhìn thấy ánh mắt vừa nãy của Phong Diệp Chương, giống như hận không thể xé rách chúng ta, tôi mới không đâm đầu vào hố lửa.”
Câu này của anh ta vừa nói ra, những người vốn còn tò mò thoáng chốc đã bị đánh tan.
Cùng lúc, Cố Tuyết Trinh vừa bị Phong Diệp Chương kéo tới hành lang, liền bị anh hất cánh tay ra.
Cố Tuyết Trinh căn bản không phòng bị, sau lưng trực tiếp đụng vào tường, phát ra tiếng vang buồn bực, đau đến nước mắt cô cũng chảy ra.
“Phong Diệp Chương, anh nổi điên cái gì vậy?”
Cô tức giận mắng.
Phong Diệp Chương thấy cô còn dám nổi giận với mình, mặt vô cùng âm trầm.
“Tôi phát điên cái gì? Cố Tuyết Trâm, tôi thấy em quên mất lời tôi cảnh cáo em trước đây đi!”
Cố Tuyết Trinh sững sốt, tiếp đó nhớ tới cảnh cáo mà anh nói là chỉ cách xa những người đàn ông bên ngoài.
Nhưng chuyện tối nay căn bản không phải cô tự nguyện, mà là bị người ta tính kế.
Cô đang muốn giải thích, Phong Diệp Chương căn bản không cho cô cơ hội nói chuyện, tức giận mắng: “Tôi còn cho rằng khoảng thời gian này em luôn an phận thủ thường, đã học tốt rồi, bây giờ xem ra chỉ là giả dối, em thiếu đàn ông như vậy sao? Hay là một mình tôi không thỏa mãn được em?”
“Không phải…”
Cố Tuyết Trinh nghe lời anh nói ngày càng khó nghe, trong lòng tràn đầy khó chịu, vội vàng muốn giải thích, nhưng lời còn chưa nói xong lại bị cắt ngang.
“Không phải? Vậy tôi vừa nhìn thấy là gì? Tôi thấy em là nhịn lâu như vậy, cuối cùng không nhịn được lộ ra bộ mặt thật rồi.”
Phong Diệp Chương càng nói càng giận, hai mắt cũng đỏ lên.
Cố Tuyết Trinh nhìn anh, cô biết nếu còn không nói rõ ràng, chuyện này e là sẽ không dễ dàng giải quyết như vậy.
“Phong Diệp Chương, anh có thể nghe em nói xong không, chuyện căn bản không phải như anh nghĩ, em cũng là vô tội, em căn bản không biết họ sẽ tới, đợi tới lúc em muốn đi, họ không cho em đi.”
Cô giải thích, nhưng Phong Diệp Chương căn bản không tin.
Anh cười lạnh trào phùng nói: “Nếu em thật sự muốn đi, tôi nghĩ em thân là mợ chủ nhà họ Phong, không ai dám cản em đi, tôi thấy em chính là muốn lêu lổng với họ, có phải tôi tới trễ thêm chút nữa, thì em muốn cùng họ lêu lỏng tới khách sạn luôn không?”
Tác giả :
Mango Mousse