Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma
Chương 85
Cô chỉ quan tâm đến cảm xúc của chính mình, còn lương tâm thì không bị khiển trách. Cô thực sự chưa bao giờ nghĩ cho Ngữ Điền! Cô không phải là một người mẹ làm tròn bổn phận, trước giờ chưa từng.
“Cô Tiêu, tôi hiểu được tâm trạng của một người mẹ mất con, nhưng người nối nghiệp của họ Tần phải được rèn luyện nghiêm khắc thì mới có thể thành tài được! Trọng Hàn từ khi lọt lòng đã không có mẹ, nhưng nó vẫn lớn khôn thành tài. Cháu của tôi - Ngữ Điền, cũng có thể như vậy. Vì vậy cô Tiêu à, cô hiểu tôi đang nói gì không?” Giọng của Tần Lăng Hàng lạnh lùng mà bình thản.
Tiêu Hà Hà cúi gầm mặt xuống, nước mắt lưng tròng nhưng không rơi xuống. Cô không nói gì, nhưng trong lòng lại giống như bị dao cắt, đau đến nỗi cô gần như không thể thở được.
“Còn nữa! Trọng Hàn là tổng tài của Tần thị, dù bây giờ nó đã bị tôi đuổi đi, nhưng cũng không thay đổi được sự thật nó là người kế thừa Tần thị. Cô Tiêu, cô và nó thật sự không thích hợp. Người xưa cũng rất chú trọng đến môn đăng hộ đối, có phải không?”
“Con hiểu rồi!” Tiêu Hà Hà nói ra câu này rất khó khăn, rất đau đớn.
“Điều kiện của cô là gì?” Tần Lăng Hàng không ngờ cô lại đồng ý nhanh như vậy.
“Yêu thương Ngữ Điền, nó rất nhút nhát, con chỉ muốn nó vui vẻ và cởi mở hơn, chỉ muốn nó được vui sống, giống như những đứa trẻ bình thường khác. Còn nữa, phiền bác nói với nó, con không phải là mẹ ruột của nó, chẳng qua vì ba nó muốn nó vui nên đã nhờ con tạm thời làm mẹ nó vài ngày. Bác Tần, bác là ông nội của nó, con nghĩ bác nhất định sẽ hiểu được tâm trạng của con lúc này. Chúng ta đều mong con trẻ được yên vui. Con biết nó khỏe, như vậy là đủ rồi! Con xin lỗi, vì con trai con - Thịnh Thịnh đã đến làm phiền bác. Xin bác yên tâm, sau này tụi con sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của gia đình bác nữa.” Tiêu Hà Hà hít một hơi thật sâu, quay người đi, một giọt nước mắt rơi xuống.
Rồi cứ vậy mà đi ra ngoài. Cô không rõ tâm trạng của mình lúc này là gì, chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, chỉ cảm thấy mỗi bước đi đều như giẫm trên lưỡi dao.
Thì ra, xé ruột xé gan chính là cảm giác này. Thì ra, cảm giác cốt nhục chia lìa chính là như vậy. Móc tim gan bỏ vào máy xay thịt rồi xay với tốc độ nhanh nhất, xay đến khi thịt nhuyễn ra, không còn phân biệt được đâu là thịt đâu là da, xay đến ngay cả hít thở cũng thấy đau đớn! Ngay cả không khí cũng làm cho người ta nghẹt thở.
“Ngữ Điền, mẹ đi đây, mẹ xin lỗi con!” Tiêu Hà Hà thầm nói trong lòng, tim đau như cắt, híp mắt lại, gói ghém nỗi đau đầy trong tim gan đó, một giọt nước mắt nữa lại rơi xuống, sau đó, không còn nước mắt để rơi nữa.
Tự nhiên cô hối hận vì đã nhận lại Ngữ Điền, có lẽ ngay từ đầu cô chỉ nên đứng một bên để quan sát con. Hoặc có lẽ ngay từ đầu không có mẹ vẫn có thể chấp nhận được, tự nhiên giữa chừng có mẹ rồi lại mất mẹ, cú sốc này đối với trẻ con thật sự quá lớn! Nghĩ lại, cô đúng là người có tội.
Tiêu Hà Hà không biết mình đã về tới căn hộ ở đường Vĩnh Hạng bằng cách nào, nhưng khi cô vừa đến nơi thì nhìn thấy dì Trương và Thịnh Thịnh đang đợi cô.
Vẻ mặt của cô rất bình thản, hoặc có thể nói là tê dại, hầu như không có chút biểu cảm nào.
“Mẹ!” Thịnh Thịnh gọi.
“Chào cô Tiêu!” Dì Trương bước đến, nhìn thấy Tiêu Hà Hà mặt mày tái nhợt, có vẻ như đã khóc, nhất thời hơi lo lắng. “CôTiêu, cô không sao chứ?”
“Cám ơn, con khỏe!” Tiêu Hà Hà cầm lấy tay con trai. “Thịnh Thịnh, chúng ta về nhà thôi. Cám ơn dì đã đưa nó về.”
“Con của cô thông minh lắm! Cô Tiêu à, tôi không ngờ cô là mẹ của Ngữ Điền!” Dì Trương còn muốn nói thêm gì đó nhưng Tiêu Hà Hà lại không có ý định này, bây giờ cô hồn bay phách lạc, hầu như không còn tâm trí nữa.
“Con không phải là mẹ của Ngữ Điền!” Tiêu Hà Hà bỗng cắt ngang lời của bà. “Chỉ vì muốn dỗ cho Ngữ Điền vui, nên con và Tần Trọng Hàn đã ký hợp đồng. Xin lỗi, con còn chút việc, không đón tiếp dì được.”
Nói xong câu này, Tiêu Hà Hà kéo con trai đi vào nhà.
“Tạm biệt bà!” Khi sắp đóng cửa, Thịnh Thịnh lễ phép chào hỏi.
Dì Trương ngẩn ra một lát, nhìn cánh cửa đóng chặt, cảm thấy hơi ngạc nhiên. Không phải? Không thể nào!
“Mẹ!”Thịnh Thịnh vẫn tưởng rằng mẹ đang giận mình.
“Thịnh Thịnh ngoan, con về phòng đi, mẹ muốn được yên tĩnh một mình!” Tiêu Hà Hà cảm thấy rất rất mệt, đứng dậy và đi về phía phòng ngủ của mình.
Trước giờ không thay đổi được! Điều đó không thể nào thay đổi được. Ngữ Điền là tài sản của hợp đồng, và cô không có tư cách làm mẹ của Ngữ Điền. Cậu bé là người thừa kế của nhà họ Tần, gia đình họ không cho phép người thừa kế bị dính một chút vết nhơ nào.
Trên ban công, Tiêu Hà Hà đứng bên cửa sổ và nhìn ra ngoài, ngơ ngẩn thất thần.
Đột nhiên, trời đang nắng chói chang bỗng mây đen kéo tới, một màn âm u. Gió thổi càng lúc càng mạnh, thổi mạnh đến nỗi lá rụng đầy mặt đất. Tiếng mưa bắt đầu lộp bộp rơi xuống, làm rụng những đóa hoa cúc đang nở rộ trong vườn, Tiêu Hà Hà vẫn co cụm người đứng trên ban công, gió lạnh thổi vào nhưng cô không đóng cửa sổ, cho đến khi cả người run lên vì không chịu được nữa, cho đến khi màn đêm cuốn tới, cô mới ngồi mọp xuống đất, trong mắt trống rỗng. Mưa hắt vào cửa sổ, làm ướt cả người cô.
Đôi mắt khô cạn nước mắt giờ rất xót, không thể khóc được, trong đầu rối như một mớ bòng bong. Trong lúc rối rắm thì lại càng hiểu rõ lòng mình, cô không được đến tìm Ngữ Điền nữa! Không được! Dù rất không nỡ, dù rất đau lòng.
Nhưng một cơn đau âm ỉ ập đến trong lồng ngực, bàn tay đang ôm trước ngực bỗng chuyển sang cào cấu vào bức tường cứng bên cạnh như thể không chịu được con đau đó. Mấy đầu ngón tay đang rướm máu chớp mắt làm đau đến tận tim gan, nhưng cô vẫn không thấy đau?
Cười như ngây dại, không còn giãy giụa, một lần nữa cuộn mình trong góc ban công, như nhiều năm về trước, khi người mà cô gọi bằng mẹ đã bỏ rơi cô và Tiêu Tiêu vậy. Cuộn tròn người lại, không suy nghĩ gì, bỏ mặc tất cả, chỉ im lặng cuộn mình lại, để mặc cho đau thương hiện hết lên trên mặt.
Tại sân bay.
Tiêu Hà Hà cầm tay con trai và đi về phía cửa lên máy bay.
“Mẹ ơi, chúng ta sẽ đi đâu vậy mẹ?” Thịnh Thịnh hỏi Tiêu Hà Hà với vẻ mặt không hiểu.
Hôm qua, sau khi về nhà, mẹ đã nhốt mình trong phòng cả ngày. Rồi hôm sau lại nói sẽ dẫn cậu rời khỏi, sau này sẽ không sống ở đây nữa.
“Về trong núi, ngôi nhà tre trước đây của chúng ta!” Vẻ mặt của Tiêu Hà Hà lúc này rất bình thản.
Lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Tiêu Hà Hà cúi đầu nhìn cái tên quen thuộc đang hiển thị trên màn hình, trong lòng hơi chua chát, không trả lời mà tắt đi.
“Thịnh Thịnh, mẹ đi đổi thẻ lên máy bay, con không được đi lung tung, ở đây đợi mẹ!” Tiêu Hà Hà đặt cậu bé ngồi lên ghế.
“Dạ!” Thịnh Thịnh cầm lấy cái điện thoại và túi xách của Tiêu Hà Hà, ngoan ngoãn ngồi ở đó giữ đồ.
Nhưng điện thoại lại reo lên, Thịnh Thịnh liếc nhìn, nhận ra đó là số của Tần Trọng Hàn. “A, là chú gọi.”
Cậu bé không hiểu mọi chuyện nên đã trả lời điện thoại.
“Tiêu Hà Hà, em đang ở đâu?” Ở đầu bên kia, giọng nói thấp trầm của Tần Trọng Hàn vang lên.
“Chú ơi! Con không phải là mẹ, con là Thịnh Thịnh đây!” Thịnh Thịnh cười hi hi.
“À! Thịnh Thịnh, con đang ở đâu?”
“Chú ơi, mẹ và con phải đi rồi. Mẹ không cần Ngữ Điền nữa, mẹ nói Ngữ Điền không phải con của mẹ, là mẹ và chú muốn an ủi Ngữ Điền nên mới nói dối thôi. Chú nói dối là không đúng đâu đó!”
“Hai mẹ con định đi đâu?”
“Về lại trên núi, tạm biệt chú!” Thịnh Thịnh nói rồi định cúp máy.
“Nè nhóc, đừng cúp máy. Hai mẹ con đang ở đâu?” Chưa bao giờ cảm thấy giọng mình lại gấp gáp đến vậy, tim Tần Trọng Hàn như bị ai đó thắt lại. Cô ấy nói Ngữ Điền không phải con mình? Đã xảy ra chuyện gì rồi? Chằng lẽ ông già đã đến tìm cô ấy?
“Hai mẹ con con đang ở sân bay. Chú ơi, mẹ đang đổi thẻ lên máy bay.” Thịnh Thịnh nói.
“Đợi ở đó, chú sẽ đến ngay!” Tần Trọng Hàn hét lên.
Ngồi máy bay quay về, bay một mạch mười mấy tiếng, vừa xuống máy bay liền gọi điện cho cô ấy, không ngờ cô ấy lại muốn bỏ đi, ngay cả đứa con trai ruột thịt cũng không cần, còn nói không phải do cô ấy sinh ra. Người phụ nữ chết tiệt này! Cô ấy xem anh ta là người chết rồi à? Không phải anh ta đã nói với cô là anh ta sẽ giải quyết ổn thỏa mọi chuyện hay sao?
“Dật! Tôi đến nhà ga trước, nếu cậu không đợi được thì cứ về trước!” Tần Trọng Hàn nói với Phong Bạch Dật trong bộ vest trắng bên cạnh mình.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Giọng lạnh nhạt những vẫn hơi quan tâm.
“Chuyện nhỏ thôi!” Nhưng vẻ mặt của Tần Trọng Hàn lúc này lại không đơn giản chỉ là chuyện nhỏ, Phong Bạch Dật nhướn mày lên, đôi mắt dài và nhỏ có chút suy tư.
“Tôi đi chung với anh!”
Nói rồi, hai người đàn ông sải bước đi về phía nhà ga, theo sau là mấy vệ sĩ mặc áo đen, khi đi ngang làm cho người khác phải nghiêng mắt nhìn theo.
Ở nhà ga, ánh mắt của Tần Trọng Hàn lướt qua đám đông, liếc vào từng ngóc ngách ở đó, ánh mắt sắc bén đang tìm kiếm một bóng dáng của ai đó.
Tiêu Hà Hà đổi xong thẻ lên máy bay xong thì quay lại, cầm túi xách rồi nói với con trai: “Đi thôi con!”
Thịnh Thịnh đảo mắt quanh sảnh. Không phải chú nói đợi một chút à? Nhưng sao chú vẫn chưa đến nữa?
“Mẹ ơi, con muốn đi vệ sinh!” Thịnh Thịnh bỗng nhiên ôm bụng kêu lên.
“Hả! Mắc tè hả con? Để mẹ dẫn con đến nhà vệ sinh!” Tiêu Hà Hà cầm tay cậu bé rồi nhìn thấy nhà vệ sinh ở bên tay trái, nhưng muốn đến đó thì phải đi qua thang cuốn, đúng lúc Tần Trọng Hàn và Phong Bạch Dật đang đi lên, nên đã nhìn thấy cô.
“Tiêu Hà Hà!” Tần Trọng Hàn tức giận hét lên.
Tiêu Hà Hà giật mình, ngước mắt lên thì nhìn thấy Tần Trọng Hàn. Anh ta đang mặc một bộ vest đen, không hề có một nếp nhăn, vẫn điển trai như vậy. Khi hai ánh mát gặp nhau, Tiêu Hà Hà như chết lặng.
Sao anh ta lại ở đây?
Thịnh Thịnh nháy mắt ra hiệu với Tần Trọng Hàn, liền thấy anh ta sải bước đi về phía bên này.
Đôi mắt dài nhỏ của Phong Bạch Dật bỗng thoáng qua một ánh nhìn sâu sắc. À! Thú vị! Thú vị lắm! Hàn đã nổi giận, đối tượng là một cô gái! Chuyện này rất thú vị!
Mấy ngày không gặp, cô ấy vẫn xinh đẹp như vậy, rất thanh khiết. Làn da trắng nõn, để mặt mộc, đôi mắt to bỗng ngây ra khi nhìn thấy mình. Nhưng vẻ yếu đuối rụt rè tốt ra từ cô ngược lại khiến cho Tần Trọng Hàn muốn ôm cô vào lòng mà yêu thương. Nhìn thấy mình, đôi chân mày thanh tú của cô ấy hơi nhíu lại, ngỡ ngàng lung túng. Người phụ nữ chết tiệt! Cô ấy dám bỏ trốn à?
Phong Bạch Dật nhướn mày đầy vẻ nghi hoặc. Chuyện này là sao? Đem con bỏ trốn à?
Tiêu Hà Hà vừa nhìn thấy Tần Trọng Hàn thì lập tức kéo Thịnh Thịnh chạy về hướng nhà vệ sinh.
“Chết tiệt!” Đôi chân mày lưỡi mác của Tần Trọng Hàn nhíu lại, mắng thầm rồi chạy đuổi theo.
Phong Bạch Dật híp đôi mắt diều hâu lại, ngạc nhiên với phản ứng của anh ta, nhưng lại không hành động gì, bộ dạng như thể sắp có kịch hay để xem.
“Cô Tiêu, tôi hiểu được tâm trạng của một người mẹ mất con, nhưng người nối nghiệp của họ Tần phải được rèn luyện nghiêm khắc thì mới có thể thành tài được! Trọng Hàn từ khi lọt lòng đã không có mẹ, nhưng nó vẫn lớn khôn thành tài. Cháu của tôi - Ngữ Điền, cũng có thể như vậy. Vì vậy cô Tiêu à, cô hiểu tôi đang nói gì không?” Giọng của Tần Lăng Hàng lạnh lùng mà bình thản.
Tiêu Hà Hà cúi gầm mặt xuống, nước mắt lưng tròng nhưng không rơi xuống. Cô không nói gì, nhưng trong lòng lại giống như bị dao cắt, đau đến nỗi cô gần như không thể thở được.
“Còn nữa! Trọng Hàn là tổng tài của Tần thị, dù bây giờ nó đã bị tôi đuổi đi, nhưng cũng không thay đổi được sự thật nó là người kế thừa Tần thị. Cô Tiêu, cô và nó thật sự không thích hợp. Người xưa cũng rất chú trọng đến môn đăng hộ đối, có phải không?”
“Con hiểu rồi!” Tiêu Hà Hà nói ra câu này rất khó khăn, rất đau đớn.
“Điều kiện của cô là gì?” Tần Lăng Hàng không ngờ cô lại đồng ý nhanh như vậy.
“Yêu thương Ngữ Điền, nó rất nhút nhát, con chỉ muốn nó vui vẻ và cởi mở hơn, chỉ muốn nó được vui sống, giống như những đứa trẻ bình thường khác. Còn nữa, phiền bác nói với nó, con không phải là mẹ ruột của nó, chẳng qua vì ba nó muốn nó vui nên đã nhờ con tạm thời làm mẹ nó vài ngày. Bác Tần, bác là ông nội của nó, con nghĩ bác nhất định sẽ hiểu được tâm trạng của con lúc này. Chúng ta đều mong con trẻ được yên vui. Con biết nó khỏe, như vậy là đủ rồi! Con xin lỗi, vì con trai con - Thịnh Thịnh đã đến làm phiền bác. Xin bác yên tâm, sau này tụi con sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của gia đình bác nữa.” Tiêu Hà Hà hít một hơi thật sâu, quay người đi, một giọt nước mắt rơi xuống.
Rồi cứ vậy mà đi ra ngoài. Cô không rõ tâm trạng của mình lúc này là gì, chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, chỉ cảm thấy mỗi bước đi đều như giẫm trên lưỡi dao.
Thì ra, xé ruột xé gan chính là cảm giác này. Thì ra, cảm giác cốt nhục chia lìa chính là như vậy. Móc tim gan bỏ vào máy xay thịt rồi xay với tốc độ nhanh nhất, xay đến khi thịt nhuyễn ra, không còn phân biệt được đâu là thịt đâu là da, xay đến ngay cả hít thở cũng thấy đau đớn! Ngay cả không khí cũng làm cho người ta nghẹt thở.
“Ngữ Điền, mẹ đi đây, mẹ xin lỗi con!” Tiêu Hà Hà thầm nói trong lòng, tim đau như cắt, híp mắt lại, gói ghém nỗi đau đầy trong tim gan đó, một giọt nước mắt nữa lại rơi xuống, sau đó, không còn nước mắt để rơi nữa.
Tự nhiên cô hối hận vì đã nhận lại Ngữ Điền, có lẽ ngay từ đầu cô chỉ nên đứng một bên để quan sát con. Hoặc có lẽ ngay từ đầu không có mẹ vẫn có thể chấp nhận được, tự nhiên giữa chừng có mẹ rồi lại mất mẹ, cú sốc này đối với trẻ con thật sự quá lớn! Nghĩ lại, cô đúng là người có tội.
Tiêu Hà Hà không biết mình đã về tới căn hộ ở đường Vĩnh Hạng bằng cách nào, nhưng khi cô vừa đến nơi thì nhìn thấy dì Trương và Thịnh Thịnh đang đợi cô.
Vẻ mặt của cô rất bình thản, hoặc có thể nói là tê dại, hầu như không có chút biểu cảm nào.
“Mẹ!” Thịnh Thịnh gọi.
“Chào cô Tiêu!” Dì Trương bước đến, nhìn thấy Tiêu Hà Hà mặt mày tái nhợt, có vẻ như đã khóc, nhất thời hơi lo lắng. “CôTiêu, cô không sao chứ?”
“Cám ơn, con khỏe!” Tiêu Hà Hà cầm lấy tay con trai. “Thịnh Thịnh, chúng ta về nhà thôi. Cám ơn dì đã đưa nó về.”
“Con của cô thông minh lắm! Cô Tiêu à, tôi không ngờ cô là mẹ của Ngữ Điền!” Dì Trương còn muốn nói thêm gì đó nhưng Tiêu Hà Hà lại không có ý định này, bây giờ cô hồn bay phách lạc, hầu như không còn tâm trí nữa.
“Con không phải là mẹ của Ngữ Điền!” Tiêu Hà Hà bỗng cắt ngang lời của bà. “Chỉ vì muốn dỗ cho Ngữ Điền vui, nên con và Tần Trọng Hàn đã ký hợp đồng. Xin lỗi, con còn chút việc, không đón tiếp dì được.”
Nói xong câu này, Tiêu Hà Hà kéo con trai đi vào nhà.
“Tạm biệt bà!” Khi sắp đóng cửa, Thịnh Thịnh lễ phép chào hỏi.
Dì Trương ngẩn ra một lát, nhìn cánh cửa đóng chặt, cảm thấy hơi ngạc nhiên. Không phải? Không thể nào!
“Mẹ!”Thịnh Thịnh vẫn tưởng rằng mẹ đang giận mình.
“Thịnh Thịnh ngoan, con về phòng đi, mẹ muốn được yên tĩnh một mình!” Tiêu Hà Hà cảm thấy rất rất mệt, đứng dậy và đi về phía phòng ngủ của mình.
Trước giờ không thay đổi được! Điều đó không thể nào thay đổi được. Ngữ Điền là tài sản của hợp đồng, và cô không có tư cách làm mẹ của Ngữ Điền. Cậu bé là người thừa kế của nhà họ Tần, gia đình họ không cho phép người thừa kế bị dính một chút vết nhơ nào.
Trên ban công, Tiêu Hà Hà đứng bên cửa sổ và nhìn ra ngoài, ngơ ngẩn thất thần.
Đột nhiên, trời đang nắng chói chang bỗng mây đen kéo tới, một màn âm u. Gió thổi càng lúc càng mạnh, thổi mạnh đến nỗi lá rụng đầy mặt đất. Tiếng mưa bắt đầu lộp bộp rơi xuống, làm rụng những đóa hoa cúc đang nở rộ trong vườn, Tiêu Hà Hà vẫn co cụm người đứng trên ban công, gió lạnh thổi vào nhưng cô không đóng cửa sổ, cho đến khi cả người run lên vì không chịu được nữa, cho đến khi màn đêm cuốn tới, cô mới ngồi mọp xuống đất, trong mắt trống rỗng. Mưa hắt vào cửa sổ, làm ướt cả người cô.
Đôi mắt khô cạn nước mắt giờ rất xót, không thể khóc được, trong đầu rối như một mớ bòng bong. Trong lúc rối rắm thì lại càng hiểu rõ lòng mình, cô không được đến tìm Ngữ Điền nữa! Không được! Dù rất không nỡ, dù rất đau lòng.
Nhưng một cơn đau âm ỉ ập đến trong lồng ngực, bàn tay đang ôm trước ngực bỗng chuyển sang cào cấu vào bức tường cứng bên cạnh như thể không chịu được con đau đó. Mấy đầu ngón tay đang rướm máu chớp mắt làm đau đến tận tim gan, nhưng cô vẫn không thấy đau?
Cười như ngây dại, không còn giãy giụa, một lần nữa cuộn mình trong góc ban công, như nhiều năm về trước, khi người mà cô gọi bằng mẹ đã bỏ rơi cô và Tiêu Tiêu vậy. Cuộn tròn người lại, không suy nghĩ gì, bỏ mặc tất cả, chỉ im lặng cuộn mình lại, để mặc cho đau thương hiện hết lên trên mặt.
Tại sân bay.
Tiêu Hà Hà cầm tay con trai và đi về phía cửa lên máy bay.
“Mẹ ơi, chúng ta sẽ đi đâu vậy mẹ?” Thịnh Thịnh hỏi Tiêu Hà Hà với vẻ mặt không hiểu.
Hôm qua, sau khi về nhà, mẹ đã nhốt mình trong phòng cả ngày. Rồi hôm sau lại nói sẽ dẫn cậu rời khỏi, sau này sẽ không sống ở đây nữa.
“Về trong núi, ngôi nhà tre trước đây của chúng ta!” Vẻ mặt của Tiêu Hà Hà lúc này rất bình thản.
Lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Tiêu Hà Hà cúi đầu nhìn cái tên quen thuộc đang hiển thị trên màn hình, trong lòng hơi chua chát, không trả lời mà tắt đi.
“Thịnh Thịnh, mẹ đi đổi thẻ lên máy bay, con không được đi lung tung, ở đây đợi mẹ!” Tiêu Hà Hà đặt cậu bé ngồi lên ghế.
“Dạ!” Thịnh Thịnh cầm lấy cái điện thoại và túi xách của Tiêu Hà Hà, ngoan ngoãn ngồi ở đó giữ đồ.
Nhưng điện thoại lại reo lên, Thịnh Thịnh liếc nhìn, nhận ra đó là số của Tần Trọng Hàn. “A, là chú gọi.”
Cậu bé không hiểu mọi chuyện nên đã trả lời điện thoại.
“Tiêu Hà Hà, em đang ở đâu?” Ở đầu bên kia, giọng nói thấp trầm của Tần Trọng Hàn vang lên.
“Chú ơi! Con không phải là mẹ, con là Thịnh Thịnh đây!” Thịnh Thịnh cười hi hi.
“À! Thịnh Thịnh, con đang ở đâu?”
“Chú ơi, mẹ và con phải đi rồi. Mẹ không cần Ngữ Điền nữa, mẹ nói Ngữ Điền không phải con của mẹ, là mẹ và chú muốn an ủi Ngữ Điền nên mới nói dối thôi. Chú nói dối là không đúng đâu đó!”
“Hai mẹ con định đi đâu?”
“Về lại trên núi, tạm biệt chú!” Thịnh Thịnh nói rồi định cúp máy.
“Nè nhóc, đừng cúp máy. Hai mẹ con đang ở đâu?” Chưa bao giờ cảm thấy giọng mình lại gấp gáp đến vậy, tim Tần Trọng Hàn như bị ai đó thắt lại. Cô ấy nói Ngữ Điền không phải con mình? Đã xảy ra chuyện gì rồi? Chằng lẽ ông già đã đến tìm cô ấy?
“Hai mẹ con con đang ở sân bay. Chú ơi, mẹ đang đổi thẻ lên máy bay.” Thịnh Thịnh nói.
“Đợi ở đó, chú sẽ đến ngay!” Tần Trọng Hàn hét lên.
Ngồi máy bay quay về, bay một mạch mười mấy tiếng, vừa xuống máy bay liền gọi điện cho cô ấy, không ngờ cô ấy lại muốn bỏ đi, ngay cả đứa con trai ruột thịt cũng không cần, còn nói không phải do cô ấy sinh ra. Người phụ nữ chết tiệt này! Cô ấy xem anh ta là người chết rồi à? Không phải anh ta đã nói với cô là anh ta sẽ giải quyết ổn thỏa mọi chuyện hay sao?
“Dật! Tôi đến nhà ga trước, nếu cậu không đợi được thì cứ về trước!” Tần Trọng Hàn nói với Phong Bạch Dật trong bộ vest trắng bên cạnh mình.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Giọng lạnh nhạt những vẫn hơi quan tâm.
“Chuyện nhỏ thôi!” Nhưng vẻ mặt của Tần Trọng Hàn lúc này lại không đơn giản chỉ là chuyện nhỏ, Phong Bạch Dật nhướn mày lên, đôi mắt dài và nhỏ có chút suy tư.
“Tôi đi chung với anh!”
Nói rồi, hai người đàn ông sải bước đi về phía nhà ga, theo sau là mấy vệ sĩ mặc áo đen, khi đi ngang làm cho người khác phải nghiêng mắt nhìn theo.
Ở nhà ga, ánh mắt của Tần Trọng Hàn lướt qua đám đông, liếc vào từng ngóc ngách ở đó, ánh mắt sắc bén đang tìm kiếm một bóng dáng của ai đó.
Tiêu Hà Hà đổi xong thẻ lên máy bay xong thì quay lại, cầm túi xách rồi nói với con trai: “Đi thôi con!”
Thịnh Thịnh đảo mắt quanh sảnh. Không phải chú nói đợi một chút à? Nhưng sao chú vẫn chưa đến nữa?
“Mẹ ơi, con muốn đi vệ sinh!” Thịnh Thịnh bỗng nhiên ôm bụng kêu lên.
“Hả! Mắc tè hả con? Để mẹ dẫn con đến nhà vệ sinh!” Tiêu Hà Hà cầm tay cậu bé rồi nhìn thấy nhà vệ sinh ở bên tay trái, nhưng muốn đến đó thì phải đi qua thang cuốn, đúng lúc Tần Trọng Hàn và Phong Bạch Dật đang đi lên, nên đã nhìn thấy cô.
“Tiêu Hà Hà!” Tần Trọng Hàn tức giận hét lên.
Tiêu Hà Hà giật mình, ngước mắt lên thì nhìn thấy Tần Trọng Hàn. Anh ta đang mặc một bộ vest đen, không hề có một nếp nhăn, vẫn điển trai như vậy. Khi hai ánh mát gặp nhau, Tiêu Hà Hà như chết lặng.
Sao anh ta lại ở đây?
Thịnh Thịnh nháy mắt ra hiệu với Tần Trọng Hàn, liền thấy anh ta sải bước đi về phía bên này.
Đôi mắt dài nhỏ của Phong Bạch Dật bỗng thoáng qua một ánh nhìn sâu sắc. À! Thú vị! Thú vị lắm! Hàn đã nổi giận, đối tượng là một cô gái! Chuyện này rất thú vị!
Mấy ngày không gặp, cô ấy vẫn xinh đẹp như vậy, rất thanh khiết. Làn da trắng nõn, để mặt mộc, đôi mắt to bỗng ngây ra khi nhìn thấy mình. Nhưng vẻ yếu đuối rụt rè tốt ra từ cô ngược lại khiến cho Tần Trọng Hàn muốn ôm cô vào lòng mà yêu thương. Nhìn thấy mình, đôi chân mày thanh tú của cô ấy hơi nhíu lại, ngỡ ngàng lung túng. Người phụ nữ chết tiệt! Cô ấy dám bỏ trốn à?
Phong Bạch Dật nhướn mày đầy vẻ nghi hoặc. Chuyện này là sao? Đem con bỏ trốn à?
Tiêu Hà Hà vừa nhìn thấy Tần Trọng Hàn thì lập tức kéo Thịnh Thịnh chạy về hướng nhà vệ sinh.
“Chết tiệt!” Đôi chân mày lưỡi mác của Tần Trọng Hàn nhíu lại, mắng thầm rồi chạy đuổi theo.
Phong Bạch Dật híp đôi mắt diều hâu lại, ngạc nhiên với phản ứng của anh ta, nhưng lại không hành động gì, bộ dạng như thể sắp có kịch hay để xem.
Tác giả :
Vô Danh