Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma
Chương 213
Mig đột nhiên trợn to mắt và nhìn vào gương mặt đẹp trai của Đỗ Cảnh, lúc này mới nhận ra mình đã ngã vào người anh ta rồi. Trong lúc hoảng hốt, cô luống cuống định đứng dậy một lần nữa, nhưng lại làm cho Đỗ Cảnh khẽ hét lên. “A! Đừng cử động!”
Người phụ nữ chết tiệt! Cô ấy đã đè lên thằng nhỏ của anh ta rồi!
Mig nghe thấy giọng của anh ta thay đổi nên liền không dám nhúc nhích gì, cúi đầu xuống và nhận ra điều gì đó, cả khuôn mặt bỗng đỏ lên giống như một quả cà chua.
Đỗ Cảnh đỡ người cô lên, cơ thể mềm mại rơi vào lòng. Còn chân của cô vẫn đang đè lên chỗ đó của anh ta. Đỗ Cảnh hơi bối rối, đây là lần đầu tiên ngã sầm vào một người phụ nữ một cách ngượng ngùng như vậy.
Mig bị anh ta dịch sang một bên, lúc này Đỗ Cảnh mới thở phào, quay mặt qua và nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của Mig, ánh mắt bỗng có chút sợ sệt. Còn Mig cũng hoảng hốt cúi gầm mặt xuống, bầu không khí giữa hai người có chút ám muội.
“Ôi… Chú Đỗ đang ôm dì Mig kìa! Chú Đỗ đang ôm dì Mig kìa!” Tiếng reo hò của Ngữ Điền đã làm gián đoạn bầu không khí kỳ lạ giữa hai người.
“Con nói gì vậy hả?” Mig khẽ hét lên.
“Chú Đỗ phải chịu trách nhiệm đó!” Thịnh Thịnh trượt tới một cách nhẹ nhàng. “Chú Đỗ, chú không được lợi dụng dì Mig dễ dàng như vậy đâu, chú phải có trách nhiệm với dì đó!”
Khi Đỗ Cảnh đưa Mig và hai đứa trẻ đi ăn uống no say trở về thì trời đã tối, nhưng thật lạ là không thấy Tiêu Hà Hà và Tăng Dương Dương ở đâu cả.
“Hai mẹ không có trong phòng!” Ngữ Điền đã tìm khắp phòng nhưng không thấy ai cả.
“Để chú xuống hỏi lễ tân!” Đỗ Cảnh quay sang nói với Mig. “Cô canh chừng tụi nhỏ!”
“Ừm!” Mig gật đầu mà đỏ mặt. Sau khi từ khu trượt tuyết trở về, đây là lần đầu tiên anh ta nói chuyện với cô.
“Dì Mig ơi, dì thích chú Đỗ có phải không?” Trong quá trình chờ đợi, Thịnh Thịnh không kìm được lòng nên phải hỏi Mig.
“Thằng nhóc, để sức mà lo cho mẹ và mợ của con đi!” Mig xoa đầu cậu. “Bây giờ vẫn chưa tìm thấy họ nữa đó.”
“Mẹ và dì chắc chắn đã những người đàn ông của họ bắt đi rồi, không cần phải lo quá đâu!”
“Sao con biết được ba con đã đến đây?”
“Nếu một ngày mà vẫn không đến, vậy chú ấy thực sự không phải là ba của con rồi!” Thịnh Thịnh lắc lắc tay Mig. “Dì Mig, mẹ con bằng tuổi với dì, con đã lớn vậy rồi, dì cũng mau kết hôn đi chứ, nếu không con sẽ lo lắng cho dì lắm đó!”
“Lo cho dì chuyện gì?” Mig hơi ngạc nhiên.
“Lo dì một mình sẽ cô đơn đó!” Thịnh Thịnh nói với lẽ dĩ nhiên.
“Thằng nhỏ tinh quái này nha!” Trong lòng Mig chợt thấy ấm áp, cúi đầu xuống và nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Thịnh Thịnh lên. Đứa trẻ này mới được Hà Hà sinh ra vào đêm đó, chớp mắt cái... Thì ra Thịnh Thịnh mới là con trai của Hà Hà. Mig cảm thấy mình đã không uổng công yêu thương cậu bé trong những năm qua. Một đứa trẻ chu đáo như vậy, cô thực sự muốn sinh một đứa cho riêng mình, nhưng...
“Được! Dì Mig nhất định phải nhanh chóng tìm bạn trai, để Thịnh Thịnh của dì được yên tâm nè!” Mig chỉ vào cái mũi nhỏ của cậu bé. “Nếu dì không lấy được chồng thì sẽ sống nhờ vào Thịnh Thịnh đó nha!”
“Dạ không đâu, Thịnh Thịnh nhất định sẽ cưới được chồng cho dì!”
“Chú Đỗ về rồi kìa!” Ngữ Điền hét lên. “Chú Đỗ ơi, hai mẹ đi đâu rồi?”
“Ba của hai đứa đến rồi, chú nghĩ chắc họ đang ở với nhau!” Đỗ Cảnh đi đến trước mặt Mig. “Hay chúng ta cứ canh chừng lũ trẻ thêm một lúc nữa, họ đã thuê phòng riêng hết rồi!”
“Họ đã đuổi theo đến đây thật à?” Mig kêu lên. “Thật đáng ghen tị, hành động đuổi theo vợ lãng mạn quá đi!”
“Dì Mig, con và Ngữ Điền vào phòng xem tivi đây, dì và chú Đỗ đi lãng mạn với nhau đi, không cần canh chừng tụi con đâu.” Thịnh Thịnh cầm tay Mig đặt vào trong tay của Đỗ Cảnh. “Chú Đỗ à, dì Mig phải làm phiền chú rồi!”
“Thằng nhóc!” Mig hoảng loạn rụt tay lại. Đỗ Cảnh cũng ngây người ra, ánh mắt hơi di chuyển.
“Anh hai ơi, chúng ta đi xem tivi đi!” Ngữ Điền và Thịnh Thịnh dắt tay nhau đi về phòng, bước vào rồi hai đứa trẻ cùng lúc quay đầu lại. “Chú và dì đi chơi vui nha!”
“Này!” Mig rất xấu hổ. “Anh đừng để bụng, tụi nó còn nhỏ, ăn nói lung tung thôi!”
Đôi mắt đen nhánh của Đỗ Cảnh chợt lóe lên rồi im lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Ra ngoài đi dạo đi!”
“Hả!” Mig hoàn toàn bất ngờ, cô tưởng anh ta sẽ từ chối. Cô lắp bắp không biết phải nói gì, còn Đỗ Cảnh đã sải bước đi ra bên ngoài khách sạn rồi.
Cô đành phải đi theo.
Sapporo là thủ phủ của Hokkaido, cũng là thành phố lớn nhất ở đó, là trung tâm kinh tế và văn hóa của Hokkaido, nên trên các đường phố vào ban đêm, khắp nơi đều có đầy nam thanh nữ tú, ăn uống tụ họp, vô cùng náo nhiệt.
Hai người đi ra phố, Mig đi bên cạnh Đỗ Cảnh, tim đập thình thịch. Cô rất thích người như Đỗ Cảnh, bởi vì anh ta biết nấu ăn. Và trong xã hội bây giờ, những người đàn ông sẵn sàng vào bếp giúp phụ nữ nấu ăn thực sự quá ít ỏi. Vì vậy hôm đó, khi anh ta giúp Hà Hà nấu ăn, cô thật sự có ấn tượng rất tốt đối với Đỗ Cảnh.
Đỗ Cảnh cũng cứ đi về phía trước, thỉnh thoảng anh ta liếc nhìn Mig, thấy cô gái đang đi bên cạnh mình hơi mất tập trung, đi đứng cũng không biết nhìn đường, nên anh ta đã âm thầm nhìn đường giùm cô.
Thấy những người khác đều có cặp có đôi, còn anh ta cũng đã ba mươi rồi, đã đến lúc phải tìm một cô gái để kết hôn và sinh con. Chưa bao giờ nghĩ đến tình yêu, nhưng thật sự rất ngưỡng mộ Tần Trọng Hàn và Hà Hà, cũng rất ngưỡng mộ Tăng Ly và Tăng Dương Dương, cả ba nuôi và Tân Tuyên nữa...
Mig đang mãi suy nghĩ. Đỗ Cảnh cũng đang mãi suy nghĩ.
Hai người cứ đi về phía trước, Mig bị vấp một cái, trẹo chân, cả người mất thăng bằng và ngã sang một bên.
“Cẩn thận!” Đỗ Cảnh nhanh chóng hoàn hồn lại và giơ tay ra đỡ, ôm lấy cô gái đang sắp ngã vào lòng mình, để cô tránh được sự đau đớn thể xác.
Tim của Mig vì sự hoảng sợ vừa rồi nên đang đập thình thịch, hoảng hốt nhìn vào người đang ôm mình, lắp bắp nói. “Cám ơn.”
Đỗ Cảnh vẫn ôm lấy cô, dường như đã quên rằng cần phải buông cô ra. Thân hình mềm như không xương của cô nằm rũ trong vòng tay anh ta, anh ta có thể cảm nhận được nhịp tim của cô.
Bộ ngực mềm mại của cô dán sát vào ngực anh ta, khiến anh ta có một cảm giác rung động khó giải thích được.
Đỗ Cảnh bỗng như mất hồn, cứ ôm Mig mà không hề nhúc nhích trong một lúc thật lâu. Cảm nhận sự mềm mại của cô gái này, trong đầu bỗng trở nên hỗn loạn. Hôm nay đã ôm cô ấy lần thứ hai rồi đó, cảm giác rất khác...
Mig thấy anh ta chưa buông tay ra, mặt cô liền đỏ ửng lên. “Đỗ... Đỗ Cảnh...”
Được người khác ôm như vậy, cô thấy không quen lắm. Nhất là khi anh ta rất cao, được anh ta ôm, cô chỉ cảm thấy mình giống như một con vật cưng nhỏ bé. Mặc dù cô rất có thiện cảm với Đỗ Cảnh, nhưng điều đó không có nghĩa là cô rất tùy tiện. “Đỗ Cảnh, cám ơn anh!”
Cô cũng đang nhắc nhở anh ta buông tay ra được rồi.
Đỗ Cảnh hoàn hồn lại, cúi đầu xuống nhìn vào cô gái có chút bối rối nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh này. Khuôn mặt đỏ ửng của cô rất dễ thương, và đột nhiên khiến anh ta thích thú.
Thay vì buông cô ra, anh ta lại hỏi: “Cô đi đường lúc nào cũng bất cẩn như vậy à?”
Cô hơi xấu hổ: “Hồi nãy chỉ là tai nạn thôi! Anh buông tôi ra đi!”
“Buông cô ra, lỡ cô lại bị té nữa thì phải làm sao?” Đỗ Cảnh chưa bao giờ chọc cười người khác, nhưng lại không thể kìm được phải trêu chọc cô. Vẫn ôm lấy eo cô, làn eo đó còn nhỏ hơn một vòng tay nữa, làm anh ta sợ hãi, lỡ siết mạnh quá thì sẽ làm gãy xương của cô bé này.
Hai tay của Mig bỗng chống vào ngực anh ta, cố tách hai người ra xa một chút. Nhưng cô nhận ra làm vậy cũng chỉ vô ích, ngược lại còn làm trò cười cho anh ta nữa.
Mig nhìn thấy rõ ràng trong đôi mắt luôn lạnh lùng của Đỗ Cảnh đang có một nụ cười mờ nhạt, cảm giác thất vọng bỗng ập đến. Rốt cuộc anh ta có ý gì chứ? Cô không đủ sức để chống lại anh ta, chẳng thà là từ bỏ sớm.
Sau đó, cô nghe thấy Đỗ Cảnh nói: “Mig, tôi là một người thẳng thắn!”
“Hả?” Cô ngước mắt lên, không hiểu ý anh ta là gì.
“Nếu cô có thích tôi một chút, chúng ta có thể thử. Còn nếu cô không có ý đó, thì chúng ta đừng lãng phí thời gian!” Giọng điệu và vẻ mặt của Đỗ Cảnh khi nói ra câu này rất ngầu.
Mig ngạc nhiên nhìn anh ta, đập vào trong đáy mắt là khuôn mặt góc cạnh rõ ràng và đầy cá tính của anh ta.
Anh ta thả cô ra và lùi về sau một bước, kéo giãn khoảng cách với cô.
Có ai bày tỏ tình yêu mà như vậy không?
Quá thẳng thắn, quá ngang ngược. Cô tự hỏi không biết có phải anh ta đã cầm súng quen rồi không, nên làm việc gì cũng đều ngang ngược như vậy. Cô cảm thấy mình hơi dở khóc dở cười, nhưng cùng lúc đó tim cô cũng đập rộn ràng lên. Ý anh ta là, nếu cô có ý đó với anh ta, thì anh ta sẽ chấp nhận phải không?
Đỗ Cảnh chỉ lặng lẽ nhìn cô, rồi mím chặt môi lại. “Thôi bỏ đi, cô về đi, tôi tự đi được rồi!”
Anh ta đã cô đơn quá lâu, quá lâu. Và những người đã từng ngồi tù, làm sao có thể mong đợi sẽ có cô gái nào đó thích mình. Thì ra, đó chỉ là ảo tưởng của anh ta mà thôi.
Anh ta sải bước rời đi, chớp mắt đã đi xa hơn mười mét, rồi hai mươi mét. Mig hoảng loạn: “Này! Khoan đã! Đỗ Cảnh!”
Anh ta không dừng lại, cảm giác tự ti của anh ta lại ập đến. Một cô gái như vậy, không thích hợp với anh ta, có lẽ suốt cuộc đời này anh ta cũng không thích hợp cho hôn nhân! Anh ta tiếp tục bước về phía trước.
“Đỗ Cảnh, anh đứng lại đó!” Mig vội vã hét lên, nhưng anh ta lại càng bước nhanh hơn.
Cô không muốn mất đi cơ hội, mặc dù chủ động không nên là quyền của một cô gái, nhưng cô vẫn đã đuổi theo. Cô chạy rất nhanh, nhưng vì trên đường vẫn còn đóng tuyết chưa được quét sạch, nên cô bị trượt chân, cả người bổ nhào về phía trước. “A...”
Lần này, không có ai anh hùng cứu mỹ nhân. Mig đã ngã một cái rầm, rất đau. Tay bị bong gân, đau đến mức nước mắt tuôn xuống như mưa.
Có lẽ vì cú ngã này quá mạnh, Đỗ Cảnh bỗng đứng khựng lại rồi quay người lại, thì nhìn thấy một hình dáng nhỏ nhắn đang nằm sấp dưới đất. Anh ta miễn cưỡng quay lại. Sao lúc nào cô ấy đi đường cũng bất cẩn đến vậy trời?
Tay đau quá!
Vừa định đứng dậy thì một đôi giày da đập vào mắt, ngước mắt lên thì nhìn thấy khuôn mặt cứng nhắc và thờ ơ của Đỗ Cảnh, có thể nhìn thấy một chút thương xót trong đôi mắt. Anh ta đỡ cô đứn dậy, lên tiếng hỏi với vẻ bất lực: “Bộ cô không thể cẩn thận một chút hả?”
Trong lòng cô có chút uất ức. “Ai biểu anh đi nhanh như vậy, tôi còn chưa trả lời thì anh đã bỏ đi rồi!”
“Được rồi, để tôi đưa cô về!” Nói rồi anh ta định bồng cô lên.
“A! Tôi tự đi được!” Mig đứng vững và định bước đi. “A, đau quá!”
“Đau ở đâu?” Đỗ Cảnh lo lắng.
“Đau chân!” Cô vừa bước đi thì nhận ra chân mình bị bong gân, đau quá!
Đỗ Cảnh không nói gì, chỉ bồng cô lên và đi về phía khách sạn, sau đó bồng thẳng cô vào phòng anh ta.
Mig không dám nói gì, chỉ dựa vào lòng anh ta, ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng trên cơ thể anh ta. Đột nhiên, tự nhiên cô muốn khóc mà không rõ lí do.
“Chân có bị bong gân rồi phải không?” Anh ta khẽ hỏi rồi đặt cô ngồi lên giường, quỳ xuống trước mặt cô, sau đó cởi giày cho cô.
Người phụ nữ chết tiệt! Cô ấy đã đè lên thằng nhỏ của anh ta rồi!
Mig nghe thấy giọng của anh ta thay đổi nên liền không dám nhúc nhích gì, cúi đầu xuống và nhận ra điều gì đó, cả khuôn mặt bỗng đỏ lên giống như một quả cà chua.
Đỗ Cảnh đỡ người cô lên, cơ thể mềm mại rơi vào lòng. Còn chân của cô vẫn đang đè lên chỗ đó của anh ta. Đỗ Cảnh hơi bối rối, đây là lần đầu tiên ngã sầm vào một người phụ nữ một cách ngượng ngùng như vậy.
Mig bị anh ta dịch sang một bên, lúc này Đỗ Cảnh mới thở phào, quay mặt qua và nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của Mig, ánh mắt bỗng có chút sợ sệt. Còn Mig cũng hoảng hốt cúi gầm mặt xuống, bầu không khí giữa hai người có chút ám muội.
“Ôi… Chú Đỗ đang ôm dì Mig kìa! Chú Đỗ đang ôm dì Mig kìa!” Tiếng reo hò của Ngữ Điền đã làm gián đoạn bầu không khí kỳ lạ giữa hai người.
“Con nói gì vậy hả?” Mig khẽ hét lên.
“Chú Đỗ phải chịu trách nhiệm đó!” Thịnh Thịnh trượt tới một cách nhẹ nhàng. “Chú Đỗ, chú không được lợi dụng dì Mig dễ dàng như vậy đâu, chú phải có trách nhiệm với dì đó!”
Khi Đỗ Cảnh đưa Mig và hai đứa trẻ đi ăn uống no say trở về thì trời đã tối, nhưng thật lạ là không thấy Tiêu Hà Hà và Tăng Dương Dương ở đâu cả.
“Hai mẹ không có trong phòng!” Ngữ Điền đã tìm khắp phòng nhưng không thấy ai cả.
“Để chú xuống hỏi lễ tân!” Đỗ Cảnh quay sang nói với Mig. “Cô canh chừng tụi nhỏ!”
“Ừm!” Mig gật đầu mà đỏ mặt. Sau khi từ khu trượt tuyết trở về, đây là lần đầu tiên anh ta nói chuyện với cô.
“Dì Mig ơi, dì thích chú Đỗ có phải không?” Trong quá trình chờ đợi, Thịnh Thịnh không kìm được lòng nên phải hỏi Mig.
“Thằng nhóc, để sức mà lo cho mẹ và mợ của con đi!” Mig xoa đầu cậu. “Bây giờ vẫn chưa tìm thấy họ nữa đó.”
“Mẹ và dì chắc chắn đã những người đàn ông của họ bắt đi rồi, không cần phải lo quá đâu!”
“Sao con biết được ba con đã đến đây?”
“Nếu một ngày mà vẫn không đến, vậy chú ấy thực sự không phải là ba của con rồi!” Thịnh Thịnh lắc lắc tay Mig. “Dì Mig, mẹ con bằng tuổi với dì, con đã lớn vậy rồi, dì cũng mau kết hôn đi chứ, nếu không con sẽ lo lắng cho dì lắm đó!”
“Lo cho dì chuyện gì?” Mig hơi ngạc nhiên.
“Lo dì một mình sẽ cô đơn đó!” Thịnh Thịnh nói với lẽ dĩ nhiên.
“Thằng nhỏ tinh quái này nha!” Trong lòng Mig chợt thấy ấm áp, cúi đầu xuống và nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Thịnh Thịnh lên. Đứa trẻ này mới được Hà Hà sinh ra vào đêm đó, chớp mắt cái... Thì ra Thịnh Thịnh mới là con trai của Hà Hà. Mig cảm thấy mình đã không uổng công yêu thương cậu bé trong những năm qua. Một đứa trẻ chu đáo như vậy, cô thực sự muốn sinh một đứa cho riêng mình, nhưng...
“Được! Dì Mig nhất định phải nhanh chóng tìm bạn trai, để Thịnh Thịnh của dì được yên tâm nè!” Mig chỉ vào cái mũi nhỏ của cậu bé. “Nếu dì không lấy được chồng thì sẽ sống nhờ vào Thịnh Thịnh đó nha!”
“Dạ không đâu, Thịnh Thịnh nhất định sẽ cưới được chồng cho dì!”
“Chú Đỗ về rồi kìa!” Ngữ Điền hét lên. “Chú Đỗ ơi, hai mẹ đi đâu rồi?”
“Ba của hai đứa đến rồi, chú nghĩ chắc họ đang ở với nhau!” Đỗ Cảnh đi đến trước mặt Mig. “Hay chúng ta cứ canh chừng lũ trẻ thêm một lúc nữa, họ đã thuê phòng riêng hết rồi!”
“Họ đã đuổi theo đến đây thật à?” Mig kêu lên. “Thật đáng ghen tị, hành động đuổi theo vợ lãng mạn quá đi!”
“Dì Mig, con và Ngữ Điền vào phòng xem tivi đây, dì và chú Đỗ đi lãng mạn với nhau đi, không cần canh chừng tụi con đâu.” Thịnh Thịnh cầm tay Mig đặt vào trong tay của Đỗ Cảnh. “Chú Đỗ à, dì Mig phải làm phiền chú rồi!”
“Thằng nhóc!” Mig hoảng loạn rụt tay lại. Đỗ Cảnh cũng ngây người ra, ánh mắt hơi di chuyển.
“Anh hai ơi, chúng ta đi xem tivi đi!” Ngữ Điền và Thịnh Thịnh dắt tay nhau đi về phòng, bước vào rồi hai đứa trẻ cùng lúc quay đầu lại. “Chú và dì đi chơi vui nha!”
“Này!” Mig rất xấu hổ. “Anh đừng để bụng, tụi nó còn nhỏ, ăn nói lung tung thôi!”
Đôi mắt đen nhánh của Đỗ Cảnh chợt lóe lên rồi im lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Ra ngoài đi dạo đi!”
“Hả!” Mig hoàn toàn bất ngờ, cô tưởng anh ta sẽ từ chối. Cô lắp bắp không biết phải nói gì, còn Đỗ Cảnh đã sải bước đi ra bên ngoài khách sạn rồi.
Cô đành phải đi theo.
Sapporo là thủ phủ của Hokkaido, cũng là thành phố lớn nhất ở đó, là trung tâm kinh tế và văn hóa của Hokkaido, nên trên các đường phố vào ban đêm, khắp nơi đều có đầy nam thanh nữ tú, ăn uống tụ họp, vô cùng náo nhiệt.
Hai người đi ra phố, Mig đi bên cạnh Đỗ Cảnh, tim đập thình thịch. Cô rất thích người như Đỗ Cảnh, bởi vì anh ta biết nấu ăn. Và trong xã hội bây giờ, những người đàn ông sẵn sàng vào bếp giúp phụ nữ nấu ăn thực sự quá ít ỏi. Vì vậy hôm đó, khi anh ta giúp Hà Hà nấu ăn, cô thật sự có ấn tượng rất tốt đối với Đỗ Cảnh.
Đỗ Cảnh cũng cứ đi về phía trước, thỉnh thoảng anh ta liếc nhìn Mig, thấy cô gái đang đi bên cạnh mình hơi mất tập trung, đi đứng cũng không biết nhìn đường, nên anh ta đã âm thầm nhìn đường giùm cô.
Thấy những người khác đều có cặp có đôi, còn anh ta cũng đã ba mươi rồi, đã đến lúc phải tìm một cô gái để kết hôn và sinh con. Chưa bao giờ nghĩ đến tình yêu, nhưng thật sự rất ngưỡng mộ Tần Trọng Hàn và Hà Hà, cũng rất ngưỡng mộ Tăng Ly và Tăng Dương Dương, cả ba nuôi và Tân Tuyên nữa...
Mig đang mãi suy nghĩ. Đỗ Cảnh cũng đang mãi suy nghĩ.
Hai người cứ đi về phía trước, Mig bị vấp một cái, trẹo chân, cả người mất thăng bằng và ngã sang một bên.
“Cẩn thận!” Đỗ Cảnh nhanh chóng hoàn hồn lại và giơ tay ra đỡ, ôm lấy cô gái đang sắp ngã vào lòng mình, để cô tránh được sự đau đớn thể xác.
Tim của Mig vì sự hoảng sợ vừa rồi nên đang đập thình thịch, hoảng hốt nhìn vào người đang ôm mình, lắp bắp nói. “Cám ơn.”
Đỗ Cảnh vẫn ôm lấy cô, dường như đã quên rằng cần phải buông cô ra. Thân hình mềm như không xương của cô nằm rũ trong vòng tay anh ta, anh ta có thể cảm nhận được nhịp tim của cô.
Bộ ngực mềm mại của cô dán sát vào ngực anh ta, khiến anh ta có một cảm giác rung động khó giải thích được.
Đỗ Cảnh bỗng như mất hồn, cứ ôm Mig mà không hề nhúc nhích trong một lúc thật lâu. Cảm nhận sự mềm mại của cô gái này, trong đầu bỗng trở nên hỗn loạn. Hôm nay đã ôm cô ấy lần thứ hai rồi đó, cảm giác rất khác...
Mig thấy anh ta chưa buông tay ra, mặt cô liền đỏ ửng lên. “Đỗ... Đỗ Cảnh...”
Được người khác ôm như vậy, cô thấy không quen lắm. Nhất là khi anh ta rất cao, được anh ta ôm, cô chỉ cảm thấy mình giống như một con vật cưng nhỏ bé. Mặc dù cô rất có thiện cảm với Đỗ Cảnh, nhưng điều đó không có nghĩa là cô rất tùy tiện. “Đỗ Cảnh, cám ơn anh!”
Cô cũng đang nhắc nhở anh ta buông tay ra được rồi.
Đỗ Cảnh hoàn hồn lại, cúi đầu xuống nhìn vào cô gái có chút bối rối nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh này. Khuôn mặt đỏ ửng của cô rất dễ thương, và đột nhiên khiến anh ta thích thú.
Thay vì buông cô ra, anh ta lại hỏi: “Cô đi đường lúc nào cũng bất cẩn như vậy à?”
Cô hơi xấu hổ: “Hồi nãy chỉ là tai nạn thôi! Anh buông tôi ra đi!”
“Buông cô ra, lỡ cô lại bị té nữa thì phải làm sao?” Đỗ Cảnh chưa bao giờ chọc cười người khác, nhưng lại không thể kìm được phải trêu chọc cô. Vẫn ôm lấy eo cô, làn eo đó còn nhỏ hơn một vòng tay nữa, làm anh ta sợ hãi, lỡ siết mạnh quá thì sẽ làm gãy xương của cô bé này.
Hai tay của Mig bỗng chống vào ngực anh ta, cố tách hai người ra xa một chút. Nhưng cô nhận ra làm vậy cũng chỉ vô ích, ngược lại còn làm trò cười cho anh ta nữa.
Mig nhìn thấy rõ ràng trong đôi mắt luôn lạnh lùng của Đỗ Cảnh đang có một nụ cười mờ nhạt, cảm giác thất vọng bỗng ập đến. Rốt cuộc anh ta có ý gì chứ? Cô không đủ sức để chống lại anh ta, chẳng thà là từ bỏ sớm.
Sau đó, cô nghe thấy Đỗ Cảnh nói: “Mig, tôi là một người thẳng thắn!”
“Hả?” Cô ngước mắt lên, không hiểu ý anh ta là gì.
“Nếu cô có thích tôi một chút, chúng ta có thể thử. Còn nếu cô không có ý đó, thì chúng ta đừng lãng phí thời gian!” Giọng điệu và vẻ mặt của Đỗ Cảnh khi nói ra câu này rất ngầu.
Mig ngạc nhiên nhìn anh ta, đập vào trong đáy mắt là khuôn mặt góc cạnh rõ ràng và đầy cá tính của anh ta.
Anh ta thả cô ra và lùi về sau một bước, kéo giãn khoảng cách với cô.
Có ai bày tỏ tình yêu mà như vậy không?
Quá thẳng thắn, quá ngang ngược. Cô tự hỏi không biết có phải anh ta đã cầm súng quen rồi không, nên làm việc gì cũng đều ngang ngược như vậy. Cô cảm thấy mình hơi dở khóc dở cười, nhưng cùng lúc đó tim cô cũng đập rộn ràng lên. Ý anh ta là, nếu cô có ý đó với anh ta, thì anh ta sẽ chấp nhận phải không?
Đỗ Cảnh chỉ lặng lẽ nhìn cô, rồi mím chặt môi lại. “Thôi bỏ đi, cô về đi, tôi tự đi được rồi!”
Anh ta đã cô đơn quá lâu, quá lâu. Và những người đã từng ngồi tù, làm sao có thể mong đợi sẽ có cô gái nào đó thích mình. Thì ra, đó chỉ là ảo tưởng của anh ta mà thôi.
Anh ta sải bước rời đi, chớp mắt đã đi xa hơn mười mét, rồi hai mươi mét. Mig hoảng loạn: “Này! Khoan đã! Đỗ Cảnh!”
Anh ta không dừng lại, cảm giác tự ti của anh ta lại ập đến. Một cô gái như vậy, không thích hợp với anh ta, có lẽ suốt cuộc đời này anh ta cũng không thích hợp cho hôn nhân! Anh ta tiếp tục bước về phía trước.
“Đỗ Cảnh, anh đứng lại đó!” Mig vội vã hét lên, nhưng anh ta lại càng bước nhanh hơn.
Cô không muốn mất đi cơ hội, mặc dù chủ động không nên là quyền của một cô gái, nhưng cô vẫn đã đuổi theo. Cô chạy rất nhanh, nhưng vì trên đường vẫn còn đóng tuyết chưa được quét sạch, nên cô bị trượt chân, cả người bổ nhào về phía trước. “A...”
Lần này, không có ai anh hùng cứu mỹ nhân. Mig đã ngã một cái rầm, rất đau. Tay bị bong gân, đau đến mức nước mắt tuôn xuống như mưa.
Có lẽ vì cú ngã này quá mạnh, Đỗ Cảnh bỗng đứng khựng lại rồi quay người lại, thì nhìn thấy một hình dáng nhỏ nhắn đang nằm sấp dưới đất. Anh ta miễn cưỡng quay lại. Sao lúc nào cô ấy đi đường cũng bất cẩn đến vậy trời?
Tay đau quá!
Vừa định đứng dậy thì một đôi giày da đập vào mắt, ngước mắt lên thì nhìn thấy khuôn mặt cứng nhắc và thờ ơ của Đỗ Cảnh, có thể nhìn thấy một chút thương xót trong đôi mắt. Anh ta đỡ cô đứn dậy, lên tiếng hỏi với vẻ bất lực: “Bộ cô không thể cẩn thận một chút hả?”
Trong lòng cô có chút uất ức. “Ai biểu anh đi nhanh như vậy, tôi còn chưa trả lời thì anh đã bỏ đi rồi!”
“Được rồi, để tôi đưa cô về!” Nói rồi anh ta định bồng cô lên.
“A! Tôi tự đi được!” Mig đứng vững và định bước đi. “A, đau quá!”
“Đau ở đâu?” Đỗ Cảnh lo lắng.
“Đau chân!” Cô vừa bước đi thì nhận ra chân mình bị bong gân, đau quá!
Đỗ Cảnh không nói gì, chỉ bồng cô lên và đi về phía khách sạn, sau đó bồng thẳng cô vào phòng anh ta.
Mig không dám nói gì, chỉ dựa vào lòng anh ta, ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng trên cơ thể anh ta. Đột nhiên, tự nhiên cô muốn khóc mà không rõ lí do.
“Chân có bị bong gân rồi phải không?” Anh ta khẽ hỏi rồi đặt cô ngồi lên giường, quỳ xuống trước mặt cô, sau đó cởi giày cho cô.
Tác giả :
Vô Danh