Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma
Chương 199
Dương Dương vừa bước vào thì vội vã đưa mắt tìm kiếm xung quanh: “Ngữ Điền đâu rồi?”
“Đang cùng Thịnh Thịnh ở trong phòng đồ chơi, để chị lên gọi chúng xuống!” Hà Hà quay người đi lên gọi bọn trẻ.
Tăng Ly và Dương Dương đứng trong phòng khách với vẻ rất dè dặt, Tần Trọng Hàn bật cười khanh khách. “Hai người đừng căng thẳng như vậy, hai người căng thẳng quá, bọn trẻ sẽ nhạy cảm lắm đó!”
“Nhưng, nhưng anh Tần à, em thực sự rất căng thẳng!” Dương Dương rất trung thực. “Hễ em nhìn thấy con liền muốn khóc.”
“Thư giãn đi, họ đang xuống kìa!”
Thịnh Thịnh là người đầu tiên đi xuống cầu thang.
Tăng Dương Dương cảm thấy tim mình như sắp nhảy ra ngoài, nhưng sao Ngữ Điền vẫn chưa xuống nữa?
“Con chào chú Ly!” Thịnh Thịnh vừa đi xuống liền nhìn thấy Tăng Ly, cậu bé lao thẳng tới. “Chú Ly, lâu rồi không gặp, chú càng ngày càng đẹp trai hơn đó!”
“Này! Thịnh Thịnh à, cái miệng nhỏ của con sao mà ngọt ngào quá vậy?” Tăng Ly nhìn Thịnh Thịnh mà thấy mắc cười. “Này cục cưng, chú Ly bây giờ trở thành cậu Ly rồi đó nha!”
“Tại sao vậy ạ?” Thịnh Thịnh bối rối.
“Bởi vì mẹ con là em họ của cậu!” Tăng Ly bồng cậu bé lên.
“Ồ! Vậy chúng ta là bà con rồi ha? Nhưng sao mẹ lại không nói cho con biết?”
“Ba của mẹ con và ba của cậu là anh em ruột, nên con phải gọi cậu là cậu, hiểu không?”
“Ông ngoại có anh em à?” Thịnh Thịnh nhíu mày lại, một lúc chưa hiểu ra được, khuôn mặt nhỏ bắt đầu rối tung lên. “Phức tạp quá đi thôi!”
“Ừ, hơi phức tạp một chút! Sau này con nhớ gọi cậu bằng cậu là được rồi!”
“Tại sao dạo này lúc nào cũng có người kêu con phải gọi họ như thế này nhỉ? Đầu tiên là ông ngoại, suốt ngày cứ đi theo con bắt con gọi ông bằng ông ngoại. Sau đó là ông nội, con đã gọi ông là ông rồi, vậy mà ông vẫn kêu con gọi ông là ông nội, chắc thần kinh của ông cũng hơi có vấn đề rồi. Sau đó lại đến chú Tần, tự nhiên chưa kết hôn với mẹ con mà bắt con gọi chú bằng ba. Bây giờ lại đến phiên cậu, con sắp ngất xỉu rồi đây!” Thịnh Thịnh nói bằng giọng phóng đại.
“Cái đầu nhỏ của con thông minh như vậy, làm sao mà ngất xỉu được?” Tăng Ly nhéo vào cái mũi nhỏ của cậu bé.
Thịnh Thịnh khịt mũi: “Con có phải là thần tiên đâu mà không ngất xỉu chứ? Chẳng lẽ cậu không có lúc bị nhức đầu chóng mặt à?”
“Ha ha, nói không lại con, con là một thiên tài nhỏ. Mà Ngữ Điền đâu rồi?”
“Em đang đi vệ sinh, mẹ đang chờ em!” Thịnh Thịnh vừa nói vừa quay đầu nhìn về phía cầu thang, đột nhiên nhìn thấy Tăng Dương Dương đang đứng bên cạnh. Bây giờ nhìn thấy một dì khác, tự nhiên thấy nghi ngờ, liền lập tức hỏi: “Cậu Ly à, dì này là bạn gái của cậu hả?”
Tần Trọng Hàn lắc đầu, con trai của anh ta hả, nói chuyện rất buồn cười, lại còn nhiều chuyện nữa. Nhưng những câu nói phát ra từ cái miệng nhỏ đó đều rất mắc cười, khiến người khác không thể nhịn cười được.
“Chính xác! Cô ấy chính là mợ của con đó!” Tăng Ly chỉ vào Dương Dương, rồi hỏi với vẻ vô cùng tự hào: “Mợ đẹp không con?”
“Ai là mợ gì? Con là Thịnh Thịnh phải không? Con dễ thương quá!” Tăng Dương Dương nhìn thấy Thịnh Thịnh thì cũng rất thích. “Dì với mẹ con cũng là chị em, con cứ gọi dì bằng dì là được rồi!”
“Dương Dương, đừng quậy nữa! Trước mặt con trẻ, giữ thể diện cho anh một chút chứ!” Tăng Ly khẽ hét lên với vẻ mặt thất bại.
Tăng Dương Dương quay mặt nhìn đi chỗ khác, hừ một tiếng lạnh lùng.
“Tại sao con không thể gọi dì là mợ vậy?” Thịnh Thịnh nói rồi tự trả lời: “Ồ, con biết rồi, dì không thích cậu. Cậu ơi, cậu cùi quá! Cậu phải theo đuổi dì như chú Tần theo đuổi mẹ con vậy đó, bắt cóc dì luôn, để dì xin tha, sau đó dì mới chịu làm mợ được! Hay là cậu cũng cùng mợ sinh một em trai đi, gạo nấu thành cơm thì dễ rồi!”
“Thịnh Thịnh...” Tần Trọng Hàn ngạc nhiên, bước tới và bồng Thịnh Thịnh lên. “Chú bắt cóc mẹ con hồi nào? Còn nữa, con nói mấy câu đó là học theo ai vậy hả?”
“Không có sao?” Thịnh Thịnh nhướn mày lên. “Trong phim đóng như vậy mà!”
“Phim truyền hình đã đầu độc hết tụi nhỏ rồi! Con còn nhỏ lắm, sau này chỉ được xem phim hoạt hình thôi.”
“Nhưng mà, đây cũng là một cách hay!” Tăng Ly tự lẩm bẩm rồi gật đầu: “Nhưng đã có một đứa rồi mà vẫn không đồng ý, sinh thêm đứa nữa liệu có đồng ý không?”
Tăng Dương Dương kêu lên: “Đứa gì mà đứa? Con vẫn còn nhỏ, anh đừng trẻ con như vậy chứ? A, Ngữ Điền xuống rồi kìa!”
Đang nói thì nhìn thấy Tiêu Hà Hà dẫn Ngữ Điền đi xuống cầu thang.
Tăng Ly và Tăng Dương Dương vừa nhìn thấy con trai mình, họ lập tức đình chiến. Cả hai người chạy đến cùng một lúc: “Ngữ Điền.”
“Con chào chú, con chào dì!” Ngữ Điền chào hỏi rất lễ phép, nhưng tay thì vẫn nắm lấy tay của Tiêu Hà Hà.
Trong tình hình này, sự phụ thuộc của Ngữ Điền đối với Hà Hà làm cho trong lòng Dương Dương rất khó chịu, cũng rất áy náy. Hà Hà hiểu được tâm trạng của cô, liền an ủi cô. “Đừng lo, từ từ sẽ tốt hơn thôi mà!”
“Ừm!” Dương Dương gật đầu với vẻ biết ơn.
“Ngữ Điền à, chúng ta qua xem thử chú và dì đã mua món gì ngon cho con và Thịnh Thịnh nào.”
Hai đứa trẻ chạy đi tìm thức ăn, dù gì chúng vẫn là trẻ con, thấy có đồ ăn thì đều rất vui.
Thế là bốn người lớn ở cạnh hai đứa trẻ, nhìn chúng ăn uống và vui chơi. Họ đều rất mãn nguyện, ai ai cũng cảm thấy hài lòng.
Tăng Ly nhìn vào Ngữ Điền rồi lại nhìn sang Dương Dương, sau đó đôi mắt cứ dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tình mẹ rạng rỡ của Dương Dương.
“Cậu ơi, mắt cậu không đau hả?” Không biết Thịnh Thịnh đã đi đến trước mặt Tăng Ly từ khi nào, trên mặt lóe lên chút lo lắng, sau đó chớp chớp đôi mắt ngây thơ, rồi nhìn chằm chằm vào Tăng Ly với vẻ quan tâm mà không hề chớp mắt.
Tăng Ly vội hoàn hồn lại, nhìn vào đôi mắt to và sáng đó, tự nhiên cảm thấy hơi quen thuộc.
Tất cả mọi người đều không hiểu tại sao Thịnh Thịnh lại đột nhiên nói như vậy.
“Ý con là sao?” Tăng Ly bối rối.
“Cậu cứ nhìn chằm chằm vào mợ đó, nhưng không hề chớp mắt một cái, nên con hỏi mắt cậu không đau hả?”
“Này!” Tần Trọng Hàn và Tiêu Hà Hà bật cười cùng một lúc.
Khuôn mặt của Dương Dương đột nhiên trở nên lúng túng, vậy mà đã để cậu bé nhìn thấy. Cô ôm lấy Ngữ Điền đang ngồi bên cạnh. Ngữ Điền cũng cười khúc khích, rất vui vẻ.
Còn Tăng Ly lại không quan tâm, dày mặt nói với mọi người: “Không đau, nhìn cả đời cũng không đau đâu! Chờ khi nào con có cô gái mình thích, con cũng sẽ nhìn như vậy thôi!”
Nghe anh ta nói vậy, tim của Tăng Dương Dương đập nhanh thình thịch, hai mắt trợn to lên, vô cùng ngượng ngùng.
“Cậu ơi, cậu có tiến bộ rồi đó. Trong phim hay nói rằng muốn theo đuổi các cô gái thì da mặt phải dày, cậu học được rồi đó, dì nhất định sẽ sớm trở thành mợ của tụi con thôi!” Ngữ Điền lại nói một cách ngọt ngào.
“Đang cùng Thịnh Thịnh ở trong phòng đồ chơi, để chị lên gọi chúng xuống!” Hà Hà quay người đi lên gọi bọn trẻ.
Tăng Ly và Dương Dương đứng trong phòng khách với vẻ rất dè dặt, Tần Trọng Hàn bật cười khanh khách. “Hai người đừng căng thẳng như vậy, hai người căng thẳng quá, bọn trẻ sẽ nhạy cảm lắm đó!”
“Nhưng, nhưng anh Tần à, em thực sự rất căng thẳng!” Dương Dương rất trung thực. “Hễ em nhìn thấy con liền muốn khóc.”
“Thư giãn đi, họ đang xuống kìa!”
Thịnh Thịnh là người đầu tiên đi xuống cầu thang.
Tăng Dương Dương cảm thấy tim mình như sắp nhảy ra ngoài, nhưng sao Ngữ Điền vẫn chưa xuống nữa?
“Con chào chú Ly!” Thịnh Thịnh vừa đi xuống liền nhìn thấy Tăng Ly, cậu bé lao thẳng tới. “Chú Ly, lâu rồi không gặp, chú càng ngày càng đẹp trai hơn đó!”
“Này! Thịnh Thịnh à, cái miệng nhỏ của con sao mà ngọt ngào quá vậy?” Tăng Ly nhìn Thịnh Thịnh mà thấy mắc cười. “Này cục cưng, chú Ly bây giờ trở thành cậu Ly rồi đó nha!”
“Tại sao vậy ạ?” Thịnh Thịnh bối rối.
“Bởi vì mẹ con là em họ của cậu!” Tăng Ly bồng cậu bé lên.
“Ồ! Vậy chúng ta là bà con rồi ha? Nhưng sao mẹ lại không nói cho con biết?”
“Ba của mẹ con và ba của cậu là anh em ruột, nên con phải gọi cậu là cậu, hiểu không?”
“Ông ngoại có anh em à?” Thịnh Thịnh nhíu mày lại, một lúc chưa hiểu ra được, khuôn mặt nhỏ bắt đầu rối tung lên. “Phức tạp quá đi thôi!”
“Ừ, hơi phức tạp một chút! Sau này con nhớ gọi cậu bằng cậu là được rồi!”
“Tại sao dạo này lúc nào cũng có người kêu con phải gọi họ như thế này nhỉ? Đầu tiên là ông ngoại, suốt ngày cứ đi theo con bắt con gọi ông bằng ông ngoại. Sau đó là ông nội, con đã gọi ông là ông rồi, vậy mà ông vẫn kêu con gọi ông là ông nội, chắc thần kinh của ông cũng hơi có vấn đề rồi. Sau đó lại đến chú Tần, tự nhiên chưa kết hôn với mẹ con mà bắt con gọi chú bằng ba. Bây giờ lại đến phiên cậu, con sắp ngất xỉu rồi đây!” Thịnh Thịnh nói bằng giọng phóng đại.
“Cái đầu nhỏ của con thông minh như vậy, làm sao mà ngất xỉu được?” Tăng Ly nhéo vào cái mũi nhỏ của cậu bé.
Thịnh Thịnh khịt mũi: “Con có phải là thần tiên đâu mà không ngất xỉu chứ? Chẳng lẽ cậu không có lúc bị nhức đầu chóng mặt à?”
“Ha ha, nói không lại con, con là một thiên tài nhỏ. Mà Ngữ Điền đâu rồi?”
“Em đang đi vệ sinh, mẹ đang chờ em!” Thịnh Thịnh vừa nói vừa quay đầu nhìn về phía cầu thang, đột nhiên nhìn thấy Tăng Dương Dương đang đứng bên cạnh. Bây giờ nhìn thấy một dì khác, tự nhiên thấy nghi ngờ, liền lập tức hỏi: “Cậu Ly à, dì này là bạn gái của cậu hả?”
Tần Trọng Hàn lắc đầu, con trai của anh ta hả, nói chuyện rất buồn cười, lại còn nhiều chuyện nữa. Nhưng những câu nói phát ra từ cái miệng nhỏ đó đều rất mắc cười, khiến người khác không thể nhịn cười được.
“Chính xác! Cô ấy chính là mợ của con đó!” Tăng Ly chỉ vào Dương Dương, rồi hỏi với vẻ vô cùng tự hào: “Mợ đẹp không con?”
“Ai là mợ gì? Con là Thịnh Thịnh phải không? Con dễ thương quá!” Tăng Dương Dương nhìn thấy Thịnh Thịnh thì cũng rất thích. “Dì với mẹ con cũng là chị em, con cứ gọi dì bằng dì là được rồi!”
“Dương Dương, đừng quậy nữa! Trước mặt con trẻ, giữ thể diện cho anh một chút chứ!” Tăng Ly khẽ hét lên với vẻ mặt thất bại.
Tăng Dương Dương quay mặt nhìn đi chỗ khác, hừ một tiếng lạnh lùng.
“Tại sao con không thể gọi dì là mợ vậy?” Thịnh Thịnh nói rồi tự trả lời: “Ồ, con biết rồi, dì không thích cậu. Cậu ơi, cậu cùi quá! Cậu phải theo đuổi dì như chú Tần theo đuổi mẹ con vậy đó, bắt cóc dì luôn, để dì xin tha, sau đó dì mới chịu làm mợ được! Hay là cậu cũng cùng mợ sinh một em trai đi, gạo nấu thành cơm thì dễ rồi!”
“Thịnh Thịnh...” Tần Trọng Hàn ngạc nhiên, bước tới và bồng Thịnh Thịnh lên. “Chú bắt cóc mẹ con hồi nào? Còn nữa, con nói mấy câu đó là học theo ai vậy hả?”
“Không có sao?” Thịnh Thịnh nhướn mày lên. “Trong phim đóng như vậy mà!”
“Phim truyền hình đã đầu độc hết tụi nhỏ rồi! Con còn nhỏ lắm, sau này chỉ được xem phim hoạt hình thôi.”
“Nhưng mà, đây cũng là một cách hay!” Tăng Ly tự lẩm bẩm rồi gật đầu: “Nhưng đã có một đứa rồi mà vẫn không đồng ý, sinh thêm đứa nữa liệu có đồng ý không?”
Tăng Dương Dương kêu lên: “Đứa gì mà đứa? Con vẫn còn nhỏ, anh đừng trẻ con như vậy chứ? A, Ngữ Điền xuống rồi kìa!”
Đang nói thì nhìn thấy Tiêu Hà Hà dẫn Ngữ Điền đi xuống cầu thang.
Tăng Ly và Tăng Dương Dương vừa nhìn thấy con trai mình, họ lập tức đình chiến. Cả hai người chạy đến cùng một lúc: “Ngữ Điền.”
“Con chào chú, con chào dì!” Ngữ Điền chào hỏi rất lễ phép, nhưng tay thì vẫn nắm lấy tay của Tiêu Hà Hà.
Trong tình hình này, sự phụ thuộc của Ngữ Điền đối với Hà Hà làm cho trong lòng Dương Dương rất khó chịu, cũng rất áy náy. Hà Hà hiểu được tâm trạng của cô, liền an ủi cô. “Đừng lo, từ từ sẽ tốt hơn thôi mà!”
“Ừm!” Dương Dương gật đầu với vẻ biết ơn.
“Ngữ Điền à, chúng ta qua xem thử chú và dì đã mua món gì ngon cho con và Thịnh Thịnh nào.”
Hai đứa trẻ chạy đi tìm thức ăn, dù gì chúng vẫn là trẻ con, thấy có đồ ăn thì đều rất vui.
Thế là bốn người lớn ở cạnh hai đứa trẻ, nhìn chúng ăn uống và vui chơi. Họ đều rất mãn nguyện, ai ai cũng cảm thấy hài lòng.
Tăng Ly nhìn vào Ngữ Điền rồi lại nhìn sang Dương Dương, sau đó đôi mắt cứ dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tình mẹ rạng rỡ của Dương Dương.
“Cậu ơi, mắt cậu không đau hả?” Không biết Thịnh Thịnh đã đi đến trước mặt Tăng Ly từ khi nào, trên mặt lóe lên chút lo lắng, sau đó chớp chớp đôi mắt ngây thơ, rồi nhìn chằm chằm vào Tăng Ly với vẻ quan tâm mà không hề chớp mắt.
Tăng Ly vội hoàn hồn lại, nhìn vào đôi mắt to và sáng đó, tự nhiên cảm thấy hơi quen thuộc.
Tất cả mọi người đều không hiểu tại sao Thịnh Thịnh lại đột nhiên nói như vậy.
“Ý con là sao?” Tăng Ly bối rối.
“Cậu cứ nhìn chằm chằm vào mợ đó, nhưng không hề chớp mắt một cái, nên con hỏi mắt cậu không đau hả?”
“Này!” Tần Trọng Hàn và Tiêu Hà Hà bật cười cùng một lúc.
Khuôn mặt của Dương Dương đột nhiên trở nên lúng túng, vậy mà đã để cậu bé nhìn thấy. Cô ôm lấy Ngữ Điền đang ngồi bên cạnh. Ngữ Điền cũng cười khúc khích, rất vui vẻ.
Còn Tăng Ly lại không quan tâm, dày mặt nói với mọi người: “Không đau, nhìn cả đời cũng không đau đâu! Chờ khi nào con có cô gái mình thích, con cũng sẽ nhìn như vậy thôi!”
Nghe anh ta nói vậy, tim của Tăng Dương Dương đập nhanh thình thịch, hai mắt trợn to lên, vô cùng ngượng ngùng.
“Cậu ơi, cậu có tiến bộ rồi đó. Trong phim hay nói rằng muốn theo đuổi các cô gái thì da mặt phải dày, cậu học được rồi đó, dì nhất định sẽ sớm trở thành mợ của tụi con thôi!” Ngữ Điền lại nói một cách ngọt ngào.
Tác giả :
Vô Danh