Có Yêu Mới Có Ghen
Chương 8
Cửa thang máy mở “đinh”, hai người bước ra khỏi thang máy.
Lệ Tâm Vũ đứng trước cửa phòng, lấy chìa khóa ra.
Bình thường vốn dĩ cửa phòng rất dễ mở thế nhưng không hiểu vì sao cô run tới mức không vặn được ổ khóa.
Người đàn ông đứng bên cạnh mặt không cảm xúc đưa tay ra lấy chìa khóa trong bàn tay run rẩy của cô, vặn ổ khóa, nhanh chóng mở cửa.
Cô cắn môi, cứng ngắc đi vào phòng.
Người đàn ông đi theo sau, đóng cửa và khóa lại.
Quay người, cô không nghĩ gì bước đến trước mặt anh ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt sáng lấp lánh.
Cả người run rẩy, cô đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt cứng đờ của người đàn ông.
Đôi mắt xanh biếc sáng hơn đá quý, gương mặt vừa lạ vừa quen, cảm giác đau xót dâng trào trong lòng cô.
Đôi mắt sâu thẳm nhìn cô, mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng lại thôi, anh dịu dàng đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt anh yêu say đắm.
Bốn năm… Cô đã trưởng thành và còn đẹp hơn trước, còn lại không có gì thay đổi.
Anh đã nhớ cô gái này bốn năm, nhớ nhung suốt bốn năm dài… Anh đưa mặt ghé sát lại gần cô.
Sống mũi cay cay, nước mắt lăn dài hai bên má, Lệ Tâm Vũ cũng ghé sát vào anh.
Cô nhón chân lên, anh cuối đầu xuống khóa chặt môi cô.
Nụ hôn cuồng nhiệt, tim đập thình thịch.
Lồng ngực phập phồng dán chặt lên nhau.
Nụ hôn kéo dài khiến cả hai đều không thở nổi, họ buông nhau ra. [Bơ: Khó edit quá, tác giả dùng từ khó quá. Ai thích đọc nguyên tác 100% thì lục convert nhé. Bơ nhứcđầu quá.]
Cả hai vồn vã khao khát có được đối phương, lại hôn nhau cuồng nhiệt, sợ rằng cảm giác này sẽ biết mất nên ôm chặt lấy nhau.
Hai đôi môi quấn lấy nhau, không tách rời nhưng cả hai đều có cảm giác như ôm nhau vẫn chưa đủ, không thể thỏa mãn, vẫn thấy rất mơ hồ nên càng cố siết chặt lấy nhau.
Định mệnh thật kỳ diệu, không thể trốn chạy, bởi vì vẫn có thể gặp được nhau, ở đất nước hàng triệu người vẫn có thể gặp được nhau, định mệnh giữa anh và cô thật đáng sợ.
Lý trí dường như đã biến mất, cả hai đều rơi vào cảm giác đê mê, không gì có thể chia cắt được hai người, tất cả đều không có nghĩa lý gì nữa, mọi nghi vấn không được hỏi ra, cả hai chỉ muốn ôm nhau thật chặt, để thỏa nỗi nhớ nhung.
Cả hai bắt đầu thở dốc, hôn nhau cuồng nhiệt hơn, hơi thở quện vào nhau, trao cho nhau mùi vị của ngọt ngào và cả đắng cay, mùi hương quen thuộc đều trao hết cho nhau, giờ phút này ngôn ngữ đã hoàn toàn bó tay, cảm xúc phun trào như nham thạch núi lửa.
Lệ Tâm Vũ ôm chặt cổ anh. Anh cao hơn trước, phong độ và trưởng thành hơn trước, trong ánh mắt là sự cao ngạo và tự tin. Một Tương Vệ rất khác trong ký ức của cô.
Cả hai cắn môi nhau, cảm nhận được mùi hương của đối phương đang vây kín quanh mình.
Vòm ngực anh dày rộng, khuôn mặt mê người, cả người toát ra vẻ cao quý sang trọng…
Anh thay đổi nhiều quá, khiến cô thấy xa lạ, nhưng cảm giác khi ở bên anh vẫn không thay đổi, cảm giác khi anh ôm cô, hơi thở, mùi của cơ thể anh đều vẫn thế.
Tương Vệ thở hổn hển, cắn làn da mịn màng trên cổ cô, ôm chặt cô vào lòng, khát khao muốn hòa làm một vào trong cô, sợ chớp mắt một cái cô lại biến mất khiến anh không tìm được nữa.
“Tâm Vũ…” Anh thì thầm, nhìn cô gái tàn nhẫn với mình, xác định rằng mình không ngủ mơ.
Không buông, không buông, anh không bao giờ bông tay ra nữa.
Anh yêu cô, anh yêu cô không lý do, anh rất nhớ cô, anh yêu cô.
Tình cảm năm đó của cả hai là tình cảm vô tư của tuổi học trò nhưng thực sự đó chính là tình yêu, chỉ là lúc đó anh còn quá nhỏ không thể biết được.
Hiện tại anh đã xác định chắc chắn được điều đó và anh sẽ không bao giờ đánh mất cô.
Cách xa có là gì? Năm tháng chia ly có là gì? Anh và cô cuối cùng cũng gặp lại, và anh sẽ không bao giờ đánh mất cô, không bao giờ buông tay ra nữa.
Dục vọng cuồn cuộn như sóng biển, cùng với những khao khát chôn sâu nhiều năm Lệ Tâm Vũ cắn môi anh rồi cắn cổ anh, dán cơ thể vào cơ thể anh, cả người nóng bức, ham muốn thổi bùng.
Cô đã nói lời tạm biệt nhưng lúc này cô lại nổi lòng tham.
Cô biết rằng ngoài mặt cô cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng bên trong cô luôn nhớ anh, luôn nghĩ đến anh.
Cô ôm chặt anh, đu hai chân lên eo anh không thể dứt khỏi môi anh, nước mắt của cô trào ra, cô lại động lòng vì anh.
Cuộc đời cô thuộc về người đàn ông này.
Tương Vệ bế cô đi đến giường sau đó đặt cô xuống, cả hai nhanh chóng cởi quần áo của nhau, hai cơ thể nóng rực ngay lập tức quấn lấy nhau.
Nhiệt độ ấm áp tỏa ra từ người cô, làn da mền mại, vẻ đẹp của cô tất cả đều trong tầm mắt của anh, chỉ một mình cô mới có thể khiến anh trở nên điên cuồng.
Hơi thở gấp gáp, Lệ Tâm Vũ ngồi dậy, hơi thở nóng rực đang phả vào ngực cô.
Khuôn ngực mẫn cảm được phủ phê bởi hơi nóng vừa quen thuộc vừa xa lạ, sau đó được xoa nắn, vừa dịu dàng vừa như tra tấn.
Mặc dù suốt bốn năm qua cô không nghĩ rằng mình sẽ chờ anh nhưng cô đã từ chối tình cảm của nhiều người trai yêu cô say đắm, bởi vì cô không có bất kỳ cảm xúc nào với những người đó cho nên cô đã không nhận lời họ.
Nói cô không có cảm xúc với tất cả những người đàn ông trên thế giới này cũng không sai, dù cô không đợi anh nhưng ngoài anh ra cô không thể yêu ai khác bởi vì anh là người nắm giữ trái tim cô.
Đôi môi mềm mại của anh di chuyển khắp nơi trên cơ thể cô khiến cô thấy khó thở, bất giác bật ra tiếng rên rỉ.
Làn da cô nóng dần lên khi được anh vuốt ve, cô cắn môi, để mặc cơ thể với những ham muốn được thỏa mãn.
Hai tay cô ôm lấy bả vai rắn chắc của anh, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh còn nóng hơn cô.
Cô đưa tay vuốt ve cơ thể anh, vừa giống như hấp tấp và có hơi bất an nhưng cũng đầy khát khao mong chờ, cô nhắm mắt lại, tiếng rên rỉ càng bật ra khỏi miệng.
Anh hết cắn mút ngực cô rồi lại âu yếm xoa nắn, hết lần này đến lần khác, khiến cô càng lúc càng trở nên khao khát, khoái cảm ngập tràn trong đầu óc cô, lồng ngực của anh phập phồng dán lên cơ thể cô.
Cả hai quấn lấy nhau không gì có thể chia cắt được, nhiệt độ từ cơ thể anh truyền qua cho cô, cô ham muốn được có anh, hai chân vòng qua eo anh, nơi mẫn cảm của cả hai tiếp xúc chặt chẽ.
Tiếng thở hổn hển vang lên dồn dập, Lệ Tâm Vũ mở mắt ra bắt gặp ánh mắt màu xanh biếc đang nhìn vào gương mặt ửng hồng của cô.
Đôi mắt đẹp đến mê người mang đầy dục vọng nhìn sâu vào mắt cô, cô đưa tay ra áp lên mặt anh.
Khuôn mặt đẹp trai này… đã khiến cô yêu đến đắm say.
Hàng lông mày đen, đôi mắt xanh biếc, sống mũi cao, đôi môi mềm mại gợi cảm… Cô ngửa đầu hôn lên đôi môi mềm mại của anh.
Hình ảnh của anh được cô chôn sâu vào trái tim suốt bốn năm qua… Nhưng thất bại rồi! Hóa ra cô không thể nào có thể quên được, dù đã tự an ủi mình, rằng đừng nhớ đến anh nữa, một người cố chấp, người đã để cô một mình.
Nhưng cô vẫn nghĩ đến anh phải vậy không? Cô vẫn nhớ anh phải vậy không? Cô… vẫn không thể dũng cảm vứt bỏ tình yêu dành cho anh.
Lệ Tâm Vũ, mày thật vô dụng, thảm rồi, cả đời mày đã bị dính vào bùa mê của anh ấy, còn làm được gì nữa chứ?
Tức thật! Tại sao cô vẫn luôn yêu anh?
Anh đã nói tạm biệt cô mà?
Thật nực cười, thảo nào khi cả nhà nghe cô nói sẽ đến Anh đều nhìn cô bằng ánh mắt ngờ vực.
Người này thực sự khiến người khác ghét quá đi mà, người đã tặng cô một món quà quá lớn, khiến cô hàng ngày phải nhìn vào bản sao y đúc của anh thì làm sao có thể quên anh được.
Cô không thể quên được anh là bởi vì cô đã sinh ra một thằng nhóc giống hệt anh, nhìn thằng nhóc đó cô không thể quên anh, không thể đánh bật anh ra khỏi đầu.
“Tâm Vũ…” Tương Vệ cắn bờ môi cô thì thầm.
Anh đã vô cùng nhớ cô, khát khao được có cô.
Tham lam có sai không?
Không sai, ai cũng có lòng tham, bởi vì trước đây anh thấy mình không xứng với cô cho nên anh đã cố gắng hết sức để có ngày anh xứng đôi với cô. Cho nên hiện tại anh sẽ không bao giờ buông cô ra, không bao giờ.
Gặp lại nhau ở đất nước xa lạ, cô sẽ là của anh, cô sẽ ở mãi bên cạnh anh.
Mười tám tuổi, trước khi chia tay, cô và anh đã nếm thử trái cấm.
Cả hai lúc đó đều ngây thơ, rụt rè tìm hiểu cơ thể nhau.
Năm năm sau, cả hai đều đã là những người trưởng thành, nhưng tình cảm, dục vọng, những khoái cảm có được khi ở bên nhau không hề thay đổi.
Tình yêu luôn chịu lực quyến rũ của tình dục, anh và cô quấn chặt lấy nhau, nhiệt độ càng lúc càng nóng hơn, cùng thở dốc trong cảm giác đê mê, muốn được đau đớn, muốn được hòa vào nhau làm một.
Mồ hôi túa ra như tắm, cả thể xác và tinh thần đều run rẩy, lý trí điên cuồng dục vọng dâng trào, hai tay anh chu du khắp cơ thể cô, làn da cô mềm mại, cả người cô ấm nóng và cô đang rên rỉ bên dưới anh.
Tình yêu là thứ tình cảm tự nhiên nhất, giữa đàn ông và đàn bà.
Lệ Tâm Vũ cắn môi, cảm nhận được cơ thể mình đang ham muốn được có anh mãnh liệt, hai chân cô quấn chặt quanh anh, cho dù đau đớn, cho dù không quen, cho dù cảm giác đó khiến cô thấy sợ hãi nhưng cô không chùn bước, cô muốn được có anh.
Tương Vệ nắm lấy mông cô, đưa biểu tượng dục vọng nóng rực đặt trước cửa mình cô, khiến cả hai đều thở hổn hển.
Từ từ mở mắt ra nhìn người đàn ông ở trên người mình, đôi mắt xanh biếc sâu thằm, bùng cháy lửa tình nóng rực, nồng nàn nhưng cũng vô cùng mãnh liệt. Anh cúi xuống hôn môi cô, anh yêu cô, yêu sự cố chấp của cô, và… anh sẽ không buông tay nữa.
Cắn bờ môi anh, cô nhắm nghiền đôi mắt sũng nước lại.
Hãy để cho bản thân được buông thả để thỏa những khát khao! Cuộc đời cô chỉ có duy nhất người đàn ông này, gặp anh ở đây không thể dứt ra được nữa, mà cho dù có cách xa nghìn trùng đi nữa, sợi dây tình cảm không thể nào có thể cắt đứt được, anh vẫn luôn tồn tại, luôn ở trong cô, ở trong tâm trí cô, trong mắt cô suốt đời.
Tương Vệ… Lệ Tâm Vũ gọi tên anh, tha thiết trong tiếng rên rỉ.
Tương Vệ… Cô nỉ non gọi anh.
Tương Vệ… Cơ thể cô sung sướng khi có sự tồn tại của anh.
Tương Vệ… Anh là tình yêu duy nhất của cô.
Tương Vệ… Cô yêu người đàn ông này, quá khứ, hiện tại và tương lai, cô mãi mãi yêu anh.
Hai cơ thể quấn lấy nhau, khoái cảm ập đến lan tỏa cả thể xác và tâm hồn, cơ thể cô trỗi dậy những ham muốn bất tận, dục vọng trong cô được đánh thức, cảm nhận được dục vụng điên cuồng của anh, cảm nhận được những chuyển động của anh, cô thấy khó thở nhưng sung sướng đến điên cuồng.
“Tâm Vũ…” Tương Vệ cắn tai cô, giọng anh khàn khàn làm cô bủn rủn cả người, rồi anh cắn làn da trên cổ cô, phà hơi thở nóng rực vào cô, không thể kiềm chế được nữa.
Ngọn lửa dục vọng bùng cháy như thiêu đốt cả hai, những tiếng rên rỉ, thở dốc bật ra khỏi miệng càng lúc càng vang vọng, thiêu rụi lý trí.
Lệ Tâm Vũ rướn người lên, cô khát vọng, cô khát vọng đạt đến đỉnh cao của khoái cảm, bàn tay cô không ngừng thúc giục anh gia tăng tốc độ, hai chân cô quấn chặt lấy anh, cô không thể nghĩ được bất kỳ điều gì khác.
Giữ chặt lấy cô, chinh phục cô, khiến cô phát cuồng vì mình, đưa cô lên đỉnh, khiến cô sung sướng, và cô sẽ cất tiếng rên rỉ.
Dục vọng hoàn toàn lấn át được lý trí, Tương Vệ điên cuồng tiến sâu, phá tan mọi trở ngại, lửa tình như thiêu như đốt cả thể xác và tâm hồn, cho đến khi sức lực cạn kiệt, thở không nổi, lý trí hoàn toàn biến mất…
Lệ Tâm Vũ đứng trước cửa phòng, lấy chìa khóa ra.
Bình thường vốn dĩ cửa phòng rất dễ mở thế nhưng không hiểu vì sao cô run tới mức không vặn được ổ khóa.
Người đàn ông đứng bên cạnh mặt không cảm xúc đưa tay ra lấy chìa khóa trong bàn tay run rẩy của cô, vặn ổ khóa, nhanh chóng mở cửa.
Cô cắn môi, cứng ngắc đi vào phòng.
Người đàn ông đi theo sau, đóng cửa và khóa lại.
Quay người, cô không nghĩ gì bước đến trước mặt anh ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt sáng lấp lánh.
Cả người run rẩy, cô đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt cứng đờ của người đàn ông.
Đôi mắt xanh biếc sáng hơn đá quý, gương mặt vừa lạ vừa quen, cảm giác đau xót dâng trào trong lòng cô.
Đôi mắt sâu thẳm nhìn cô, mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng lại thôi, anh dịu dàng đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt anh yêu say đắm.
Bốn năm… Cô đã trưởng thành và còn đẹp hơn trước, còn lại không có gì thay đổi.
Anh đã nhớ cô gái này bốn năm, nhớ nhung suốt bốn năm dài… Anh đưa mặt ghé sát lại gần cô.
Sống mũi cay cay, nước mắt lăn dài hai bên má, Lệ Tâm Vũ cũng ghé sát vào anh.
Cô nhón chân lên, anh cuối đầu xuống khóa chặt môi cô.
Nụ hôn cuồng nhiệt, tim đập thình thịch.
Lồng ngực phập phồng dán chặt lên nhau.
Nụ hôn kéo dài khiến cả hai đều không thở nổi, họ buông nhau ra. [Bơ: Khó edit quá, tác giả dùng từ khó quá. Ai thích đọc nguyên tác 100% thì lục convert nhé. Bơ nhứcđầu quá.]
Cả hai vồn vã khao khát có được đối phương, lại hôn nhau cuồng nhiệt, sợ rằng cảm giác này sẽ biết mất nên ôm chặt lấy nhau.
Hai đôi môi quấn lấy nhau, không tách rời nhưng cả hai đều có cảm giác như ôm nhau vẫn chưa đủ, không thể thỏa mãn, vẫn thấy rất mơ hồ nên càng cố siết chặt lấy nhau.
Định mệnh thật kỳ diệu, không thể trốn chạy, bởi vì vẫn có thể gặp được nhau, ở đất nước hàng triệu người vẫn có thể gặp được nhau, định mệnh giữa anh và cô thật đáng sợ.
Lý trí dường như đã biến mất, cả hai đều rơi vào cảm giác đê mê, không gì có thể chia cắt được hai người, tất cả đều không có nghĩa lý gì nữa, mọi nghi vấn không được hỏi ra, cả hai chỉ muốn ôm nhau thật chặt, để thỏa nỗi nhớ nhung.
Cả hai bắt đầu thở dốc, hôn nhau cuồng nhiệt hơn, hơi thở quện vào nhau, trao cho nhau mùi vị của ngọt ngào và cả đắng cay, mùi hương quen thuộc đều trao hết cho nhau, giờ phút này ngôn ngữ đã hoàn toàn bó tay, cảm xúc phun trào như nham thạch núi lửa.
Lệ Tâm Vũ ôm chặt cổ anh. Anh cao hơn trước, phong độ và trưởng thành hơn trước, trong ánh mắt là sự cao ngạo và tự tin. Một Tương Vệ rất khác trong ký ức của cô.
Cả hai cắn môi nhau, cảm nhận được mùi hương của đối phương đang vây kín quanh mình.
Vòm ngực anh dày rộng, khuôn mặt mê người, cả người toát ra vẻ cao quý sang trọng…
Anh thay đổi nhiều quá, khiến cô thấy xa lạ, nhưng cảm giác khi ở bên anh vẫn không thay đổi, cảm giác khi anh ôm cô, hơi thở, mùi của cơ thể anh đều vẫn thế.
Tương Vệ thở hổn hển, cắn làn da mịn màng trên cổ cô, ôm chặt cô vào lòng, khát khao muốn hòa làm một vào trong cô, sợ chớp mắt một cái cô lại biến mất khiến anh không tìm được nữa.
“Tâm Vũ…” Anh thì thầm, nhìn cô gái tàn nhẫn với mình, xác định rằng mình không ngủ mơ.
Không buông, không buông, anh không bao giờ bông tay ra nữa.
Anh yêu cô, anh yêu cô không lý do, anh rất nhớ cô, anh yêu cô.
Tình cảm năm đó của cả hai là tình cảm vô tư của tuổi học trò nhưng thực sự đó chính là tình yêu, chỉ là lúc đó anh còn quá nhỏ không thể biết được.
Hiện tại anh đã xác định chắc chắn được điều đó và anh sẽ không bao giờ đánh mất cô.
Cách xa có là gì? Năm tháng chia ly có là gì? Anh và cô cuối cùng cũng gặp lại, và anh sẽ không bao giờ đánh mất cô, không bao giờ buông tay ra nữa.
Dục vọng cuồn cuộn như sóng biển, cùng với những khao khát chôn sâu nhiều năm Lệ Tâm Vũ cắn môi anh rồi cắn cổ anh, dán cơ thể vào cơ thể anh, cả người nóng bức, ham muốn thổi bùng.
Cô đã nói lời tạm biệt nhưng lúc này cô lại nổi lòng tham.
Cô biết rằng ngoài mặt cô cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng bên trong cô luôn nhớ anh, luôn nghĩ đến anh.
Cô ôm chặt anh, đu hai chân lên eo anh không thể dứt khỏi môi anh, nước mắt của cô trào ra, cô lại động lòng vì anh.
Cuộc đời cô thuộc về người đàn ông này.
Tương Vệ bế cô đi đến giường sau đó đặt cô xuống, cả hai nhanh chóng cởi quần áo của nhau, hai cơ thể nóng rực ngay lập tức quấn lấy nhau.
Nhiệt độ ấm áp tỏa ra từ người cô, làn da mền mại, vẻ đẹp của cô tất cả đều trong tầm mắt của anh, chỉ một mình cô mới có thể khiến anh trở nên điên cuồng.
Hơi thở gấp gáp, Lệ Tâm Vũ ngồi dậy, hơi thở nóng rực đang phả vào ngực cô.
Khuôn ngực mẫn cảm được phủ phê bởi hơi nóng vừa quen thuộc vừa xa lạ, sau đó được xoa nắn, vừa dịu dàng vừa như tra tấn.
Mặc dù suốt bốn năm qua cô không nghĩ rằng mình sẽ chờ anh nhưng cô đã từ chối tình cảm của nhiều người trai yêu cô say đắm, bởi vì cô không có bất kỳ cảm xúc nào với những người đó cho nên cô đã không nhận lời họ.
Nói cô không có cảm xúc với tất cả những người đàn ông trên thế giới này cũng không sai, dù cô không đợi anh nhưng ngoài anh ra cô không thể yêu ai khác bởi vì anh là người nắm giữ trái tim cô.
Đôi môi mềm mại của anh di chuyển khắp nơi trên cơ thể cô khiến cô thấy khó thở, bất giác bật ra tiếng rên rỉ.
Làn da cô nóng dần lên khi được anh vuốt ve, cô cắn môi, để mặc cơ thể với những ham muốn được thỏa mãn.
Hai tay cô ôm lấy bả vai rắn chắc của anh, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh còn nóng hơn cô.
Cô đưa tay vuốt ve cơ thể anh, vừa giống như hấp tấp và có hơi bất an nhưng cũng đầy khát khao mong chờ, cô nhắm mắt lại, tiếng rên rỉ càng bật ra khỏi miệng.
Anh hết cắn mút ngực cô rồi lại âu yếm xoa nắn, hết lần này đến lần khác, khiến cô càng lúc càng trở nên khao khát, khoái cảm ngập tràn trong đầu óc cô, lồng ngực của anh phập phồng dán lên cơ thể cô.
Cả hai quấn lấy nhau không gì có thể chia cắt được, nhiệt độ từ cơ thể anh truyền qua cho cô, cô ham muốn được có anh, hai chân vòng qua eo anh, nơi mẫn cảm của cả hai tiếp xúc chặt chẽ.
Tiếng thở hổn hển vang lên dồn dập, Lệ Tâm Vũ mở mắt ra bắt gặp ánh mắt màu xanh biếc đang nhìn vào gương mặt ửng hồng của cô.
Đôi mắt đẹp đến mê người mang đầy dục vọng nhìn sâu vào mắt cô, cô đưa tay ra áp lên mặt anh.
Khuôn mặt đẹp trai này… đã khiến cô yêu đến đắm say.
Hàng lông mày đen, đôi mắt xanh biếc, sống mũi cao, đôi môi mềm mại gợi cảm… Cô ngửa đầu hôn lên đôi môi mềm mại của anh.
Hình ảnh của anh được cô chôn sâu vào trái tim suốt bốn năm qua… Nhưng thất bại rồi! Hóa ra cô không thể nào có thể quên được, dù đã tự an ủi mình, rằng đừng nhớ đến anh nữa, một người cố chấp, người đã để cô một mình.
Nhưng cô vẫn nghĩ đến anh phải vậy không? Cô vẫn nhớ anh phải vậy không? Cô… vẫn không thể dũng cảm vứt bỏ tình yêu dành cho anh.
Lệ Tâm Vũ, mày thật vô dụng, thảm rồi, cả đời mày đã bị dính vào bùa mê của anh ấy, còn làm được gì nữa chứ?
Tức thật! Tại sao cô vẫn luôn yêu anh?
Anh đã nói tạm biệt cô mà?
Thật nực cười, thảo nào khi cả nhà nghe cô nói sẽ đến Anh đều nhìn cô bằng ánh mắt ngờ vực.
Người này thực sự khiến người khác ghét quá đi mà, người đã tặng cô một món quà quá lớn, khiến cô hàng ngày phải nhìn vào bản sao y đúc của anh thì làm sao có thể quên anh được.
Cô không thể quên được anh là bởi vì cô đã sinh ra một thằng nhóc giống hệt anh, nhìn thằng nhóc đó cô không thể quên anh, không thể đánh bật anh ra khỏi đầu.
“Tâm Vũ…” Tương Vệ cắn bờ môi cô thì thầm.
Anh đã vô cùng nhớ cô, khát khao được có cô.
Tham lam có sai không?
Không sai, ai cũng có lòng tham, bởi vì trước đây anh thấy mình không xứng với cô cho nên anh đã cố gắng hết sức để có ngày anh xứng đôi với cô. Cho nên hiện tại anh sẽ không bao giờ buông cô ra, không bao giờ.
Gặp lại nhau ở đất nước xa lạ, cô sẽ là của anh, cô sẽ ở mãi bên cạnh anh.
Mười tám tuổi, trước khi chia tay, cô và anh đã nếm thử trái cấm.
Cả hai lúc đó đều ngây thơ, rụt rè tìm hiểu cơ thể nhau.
Năm năm sau, cả hai đều đã là những người trưởng thành, nhưng tình cảm, dục vọng, những khoái cảm có được khi ở bên nhau không hề thay đổi.
Tình yêu luôn chịu lực quyến rũ của tình dục, anh và cô quấn chặt lấy nhau, nhiệt độ càng lúc càng nóng hơn, cùng thở dốc trong cảm giác đê mê, muốn được đau đớn, muốn được hòa vào nhau làm một.
Mồ hôi túa ra như tắm, cả thể xác và tinh thần đều run rẩy, lý trí điên cuồng dục vọng dâng trào, hai tay anh chu du khắp cơ thể cô, làn da cô mềm mại, cả người cô ấm nóng và cô đang rên rỉ bên dưới anh.
Tình yêu là thứ tình cảm tự nhiên nhất, giữa đàn ông và đàn bà.
Lệ Tâm Vũ cắn môi, cảm nhận được cơ thể mình đang ham muốn được có anh mãnh liệt, hai chân cô quấn chặt quanh anh, cho dù đau đớn, cho dù không quen, cho dù cảm giác đó khiến cô thấy sợ hãi nhưng cô không chùn bước, cô muốn được có anh.
Tương Vệ nắm lấy mông cô, đưa biểu tượng dục vọng nóng rực đặt trước cửa mình cô, khiến cả hai đều thở hổn hển.
Từ từ mở mắt ra nhìn người đàn ông ở trên người mình, đôi mắt xanh biếc sâu thằm, bùng cháy lửa tình nóng rực, nồng nàn nhưng cũng vô cùng mãnh liệt. Anh cúi xuống hôn môi cô, anh yêu cô, yêu sự cố chấp của cô, và… anh sẽ không buông tay nữa.
Cắn bờ môi anh, cô nhắm nghiền đôi mắt sũng nước lại.
Hãy để cho bản thân được buông thả để thỏa những khát khao! Cuộc đời cô chỉ có duy nhất người đàn ông này, gặp anh ở đây không thể dứt ra được nữa, mà cho dù có cách xa nghìn trùng đi nữa, sợi dây tình cảm không thể nào có thể cắt đứt được, anh vẫn luôn tồn tại, luôn ở trong cô, ở trong tâm trí cô, trong mắt cô suốt đời.
Tương Vệ… Lệ Tâm Vũ gọi tên anh, tha thiết trong tiếng rên rỉ.
Tương Vệ… Cô nỉ non gọi anh.
Tương Vệ… Cơ thể cô sung sướng khi có sự tồn tại của anh.
Tương Vệ… Anh là tình yêu duy nhất của cô.
Tương Vệ… Cô yêu người đàn ông này, quá khứ, hiện tại và tương lai, cô mãi mãi yêu anh.
Hai cơ thể quấn lấy nhau, khoái cảm ập đến lan tỏa cả thể xác và tâm hồn, cơ thể cô trỗi dậy những ham muốn bất tận, dục vọng trong cô được đánh thức, cảm nhận được dục vụng điên cuồng của anh, cảm nhận được những chuyển động của anh, cô thấy khó thở nhưng sung sướng đến điên cuồng.
“Tâm Vũ…” Tương Vệ cắn tai cô, giọng anh khàn khàn làm cô bủn rủn cả người, rồi anh cắn làn da trên cổ cô, phà hơi thở nóng rực vào cô, không thể kiềm chế được nữa.
Ngọn lửa dục vọng bùng cháy như thiêu đốt cả hai, những tiếng rên rỉ, thở dốc bật ra khỏi miệng càng lúc càng vang vọng, thiêu rụi lý trí.
Lệ Tâm Vũ rướn người lên, cô khát vọng, cô khát vọng đạt đến đỉnh cao của khoái cảm, bàn tay cô không ngừng thúc giục anh gia tăng tốc độ, hai chân cô quấn chặt lấy anh, cô không thể nghĩ được bất kỳ điều gì khác.
Giữ chặt lấy cô, chinh phục cô, khiến cô phát cuồng vì mình, đưa cô lên đỉnh, khiến cô sung sướng, và cô sẽ cất tiếng rên rỉ.
Dục vọng hoàn toàn lấn át được lý trí, Tương Vệ điên cuồng tiến sâu, phá tan mọi trở ngại, lửa tình như thiêu như đốt cả thể xác và tâm hồn, cho đến khi sức lực cạn kiệt, thở không nổi, lý trí hoàn toàn biến mất…
Tác giả :
Hàn Viện