Cổ Vương Xem Ta Thu Phục Ngươi
Chương 51
Phùng Loan điện trong hoàng cung, đang tổ chức yến tiệc thiết đãi Chu Minh Loan công chúa, con gái cưng của Chu Nhân vua nước Kha Lạp ở vùng tây bắc, Kha Lạp cũng chỉ là một tiểu quốc bị Thùy Thiên một năm trước đánh bại, và người tạo nên chiến công đó là Nam Cung Lân đại tướng quân trẻ tuổi của chúng ta.
Nam đó là do Chu Minh Loan công chúa đích thân dẫn quân đánh trận, nàng tính tình kêu ngạo, ngang ngạnh, nhưng từ trên lưng ngựa bị Nam Cung Lân đạp văng xuống đã đem lòng yêu luôn, và thế là quyết cưới cho bằng được hắn mới thôi.
Các tỷ muội khoan hãy trách Nam Cung Lân không thương hoa tiếc ngọc nhá, lúc đó vị công chúa Minh Loan của chúng ta đã nói như thế này: “Ta nghe nói ngươi là do một kĩ nữ trong Mãn Nguyệt Lâu nuôi lớn, ta ghét nhất chính là nữ nhân dâm loạn như thế, việc đầu tiên khi ta đánh vào kinh thành chính là san bằng cái Mãn Nguyệt Lâu ấy, lăng trì những tiện nhân kia.”
Điều đó đã rất thành công trong việc khơi nguồn lửa giận cho Nam Cung Lân, bởi vì đối với hắn mà nói Kỳ Nhi cô cô là mẫu thân thứ hai của hắn, các a di, cô cô trong lâu là người thân của hắn, hắn không chấp nhận việc họ bị người khác sỉ nhục, hơn nữa không giống như nàng ta nói bọn họ dâm loạn vì đó, trong lòng hắn các nữ nhân trong Mãn Nguyệt Lâu luôn kiêu sa nhất, cao quý và thiện lương nhất.
Kết thúc như đã nói ở trên, Nam Cung Lân chiến thắng “thuận tiện” còn phi cho cô công chúa kia một cước ngã xuống ngựa, cũng từ đó mỹ nhân đem lòng yêu chàng trai đã cho nàng một “dấu vết tình yêu”.
…
“Thần Kha Lạp công chúa Chu Minh Loan, tham kiến hoàng thượng, vạn tuế vạn vạn tuế.” Chu Minh Loan đưa một tay đặt chéo trước ngực không quỳ mà cuối đầu hành lễ.
“Minh Loan công chúa vất vả rồi, mời thượng tọa.” Hoàng đế thùy thiên Bạch Thiên không trách nàng vô lễ, đưa tay làm cái thủ thế “mời”.
“Tạ ơn bệ hạ.” Minh Loan ngẩn đầu nhìn thoáng qua Nam cung Lân đang ngồi dưới tam vương gia Bạch Vân Phi.
Phụ thân của Nam Cung Lân hai năm trước đã cáo lão từ quan không còn làm tướng quân nữa, mặc dù ông chỉ mới hơn 40, nhưng bệ hạ cũng không phản đối vì ông đã có rất nhiều công lao cho đất nước, nên Nam Cung Lân thay thế phụ thân lên làm tướng quân, hắn cũng thể hiện được mình có tài đảm đương trọng trách này, mới không bị dị nghị và trở thành đại tướng quân trẻ tuổi nhất ở Thùy Thiên.
Nam Cung Lân hôm nay mặc thanh y đơn giản, bệ hạ đã nói hôm nay thiết yến không cần lễ tiết quần thần, hắn cũng không muốn mặc quân phục binh gia nặng nề kia, chỉ là không ngờ người đến hòa thân là Minh Loan công chúa kia, đáy mắt Nam Cung Lân xuất hiện một tia chán ghét.
Minh Loan ngồi vào chỗ của mình, bệ hạ ra lệnh, thức ăn được mang lên, ca vũ bắt đầu trình diễn, các quan lại cùng nhau hàn quyên nói nói cười cười, nhưng hắn biết trong nụ kia không có bao nhiêu phần là chân thật, chỉ toàn là lợi dụng nhau mà thôi.
Vẫn là Mãn Nguyệt Lâu tốt nhất mọi người thật ôn hòa, tuy giang hồ hay triều đình đều nói họ là thành phần nguy hiểm bật nhất, nhưng hắn không tin, sống ở nơi đó 10 năm hắn cảm nhận được tình cảm của các a di, cô cô, thúc thúc dành cho hắn, đặc biệt là Kỳ Nhi cô cô…còn có…Dật ….của hắn.
Nghĩ đến người kia Nam Cung Lân không tự chủ cong khóe miệng thành một nụ cười ôn nhu hiếm thấy, khiến cho các tiểu thư, công chúa, quận chúa được phụ thân dẫn theo tham dự tiệc đều ngây ngẩn nhìn.
Minh Loan nhìn người kia cười mà tâm thần đều thơ thẩn: hắn nghĩ gì mà lại cười ôn nhu như thế, là nghĩ đến người trong lòng sao?, nàng không cho phép, hắn chỉ có thể là của nàng mà thôi. Ánh mắt Minh Loan nheo lại hiện lên một tia sát khí nhưng rất nhanh liền biến mất.
Nếu như nàng biết người tranh phu quân với nàng là một nam nhân chắc có lẽ sẽ tức chết, mà tức đến chết đi sống lại hơn nữa nam nhân kia chính là con trai của nữ nhân trong Mãn Nguyệt Lâu.
“Lân nhi, nghĩ gì mà vui thế?” Tiểu Miêu lơ đãng nhìn thấy nụ cười kia, cười quay sang hỏi Nam Cung Lân.
“Bạch cô cô, không có gì.” Nam Cung Lân cuối đầu, đưa tay nâng lên một ly rượu uống vào, lãng tránh ánh mắt hiếu kì của Tiểu Miêu.
“Thật…kh…ưm.” Tiểu Miêu miệng bị nhét một cái bánh hoa huế không thể nói chuyện, khó hiểu nhìn phu quân của nàng, nhưng sự chú ý của nàng rất nhanh bị dời đi, vì một câu nói.
“Bệ hạ như người đã biết, Minh Loan đến đây là để hòa thân.” Chu Minh Loan tiếng nói thanh thúy khiến mọi người tập trung vào nàng.
“Chẳng hay công chúa năm nay đã bao nhiêu tuổi.” Bạch Thiên hỏi.
“Bẩm bệ hạ, Minh Loan năm nay 17 tuổi.” đây cũng là một nguyên do Nam cung Lân không giết nàng, vì nàng con quá nhỏ mà gánh vác việc nước, còn là thân nữ nhi, cảm phục nàng cũng có vài phần giống nữ nhân của Mãn Nguyệt Lâu nên hắn tha cho nàng một mạng.
Chu Minh Loan mà biết được lí do nàng thoát chết là nhờ cái thanh lâu mà nàng luôn chán ghét kia, chắc không chỉ là tức đến thổ huyết bình thường a~.
“Hiện tại trong hoàng cung không có ai cùng lứa mà độc thân để sánh duyên cùng công chúa cả.” Các vương gia thì đã trên 30 tuổi, các tiểu vương gia thì chưa đến 15.
“Minh Loan không cầu gả vào hoàng thất.” Chu Minh Loan đứng vậy chấp tay hướng hoàng đế.
“Vậy chẳng hay công chúa đã để ý ai?” lời hoàng đế vừa nói liền khiến cho các quan sôi nổi nghị luận, hy vọng người mà công chúa chọn là con trai của mình.
Ánh mắt của tam vương gia Bạch Vân Phi nhìn Chu Minh Loan một chút, rồi lại nhìn Nam cung Lân, hai mắt lóe lên một chút, hắn đã hiểu, công chúa kia là vì Nam Cung Lân mới lận lội từ xa đến đây hòa thân.
Chuyện của Nam Cung Lân và Hiên Viên Dật ngoài Kỳ Nhi ra, phụ thân, tỷ tỷ của Nam Cung Lân và người trong Mãn Nguyệt Lâu cũng không ai biết, nên Bạch Vân Phi trong lòng đang vui mừng cho Nam Cung Lân, tuy tính tình Chu Minh Loan kêu ngạo nhưng trước phu quân nàng cũng phải phục tùng thôi.
“Bệ hạ, cầu thành toàn cho Minh Loan.” Chu Minh Loan bước ra giữa điện quỳ xuống.
“Công chúa có gì cứ nói không cần hành đại lễ như vậy.” Bạch Thiên cười nói, ánh mắt lại âm trầm dò xét trên người Chu Minh Loan.
“Công chúa chẳng hay người được mắt phượng để ý là ai?” Bạch Vân Phi cười hỏi.
Chu Minh Loan e thẹn nhìn qua Nam Cung Lân, dùng tiếng nói nhỏ nhưng đủ cho mọi người trong điện nghe thấy, nói: “Là Bình Tây Đại Tướng Quân, Nam Cung Lân.”
“Ồ…” Nàng vừa nói xong trong đại điện vang dậy một trận, thì ra người được công chúa để ý là Nam Cung tướng quân, cũng đúng a giai nhân xứng anh hùng, Nam Cung tướng quân tuổi trẻ tài cao rất xưng đôi cùng công chúa.
Các đại thần vì lấy lòng hoàng thượng cùng công chúa mà khen hết lời về hai người, xứng đôi thế nào, tam sinh hữu hạnh ra sao…
Nhưng người bị chỉ đích danh lại thờ ơ không lên tiếng, căn bản xem như không nghe thấy công chúa nói cái gì, không khí nào nhiệt từ từ trầm xuống.
Cả đại điên lập tức im lặng, không khí áp bách vô cùng, hoàng đế nhìn hết thảy một vòng sau đó nhìn qua đứa con thứ ba của mình trao đổi cái ánh mắt, khụ một tiếng mới nói: “Công chúa xác định là Nam Cung khanh gia.”
“Cầu bệ hạ thành toàn.” Chu Minh Loan dập đầu một cái trước đại điện.
“Được, trẫm ban hôn 10 ngày sau Nam Cung Lân cùng trưởng công chúa Kha Lạp Chu Minh Loan thành thân.” Hoàng thượng tươi cười ra mặt, chúng đại thần nghe xong thánh chỉ liền nhao nhao chúc mừng.
“Bệ hạ, thần đã có…có ý trung nhân rồi, cầu bệ hạ thu hồi thánh mệnh.” Nam Cung Lân cả kinh, hắn không ngờ hoàng thượng lại hạ chỉ ban hôn, hắn vốn định để tiệc tàn sẽ cùng nàng nói rõ, không ngờ….
“Nam Cung khanh gia, công chúa là kim chi ngọc diệp đã hạ mình như thế khanh cũng nên chấp nhận.” Bạch Thiên trầm giọng nói, Nam Cung Lân hôm nay làm sao lại kích động như vậy, chẳng qua là lấy 1 cô công chúa, cũng đâu bắt hắn không thể cưới thêm thê thiếp, chẳng phải Nam Cung Lân luôn đặt xã tắc làm trọng sao, nếu thẳng thừng từ chối không chừng còn có một hồi chiến tranh xảy ra.
“Bệ hạ….” Nam Cung Lân hướng hoàng đế hô lên.
Không để hắn nói hết,hoàng đế phất tay nói: “Chuyện cứ quyết định như thế, trẫm trong người không khỏe các khanh cứ tiếp tục, bãi giá.”
“Bãi giá ~~~~~” Tiếng nói của công công cất lên nghe đặc biệt chói tai.
.
Nam đó là do Chu Minh Loan công chúa đích thân dẫn quân đánh trận, nàng tính tình kêu ngạo, ngang ngạnh, nhưng từ trên lưng ngựa bị Nam Cung Lân đạp văng xuống đã đem lòng yêu luôn, và thế là quyết cưới cho bằng được hắn mới thôi.
Các tỷ muội khoan hãy trách Nam Cung Lân không thương hoa tiếc ngọc nhá, lúc đó vị công chúa Minh Loan của chúng ta đã nói như thế này: “Ta nghe nói ngươi là do một kĩ nữ trong Mãn Nguyệt Lâu nuôi lớn, ta ghét nhất chính là nữ nhân dâm loạn như thế, việc đầu tiên khi ta đánh vào kinh thành chính là san bằng cái Mãn Nguyệt Lâu ấy, lăng trì những tiện nhân kia.”
Điều đó đã rất thành công trong việc khơi nguồn lửa giận cho Nam Cung Lân, bởi vì đối với hắn mà nói Kỳ Nhi cô cô là mẫu thân thứ hai của hắn, các a di, cô cô trong lâu là người thân của hắn, hắn không chấp nhận việc họ bị người khác sỉ nhục, hơn nữa không giống như nàng ta nói bọn họ dâm loạn vì đó, trong lòng hắn các nữ nhân trong Mãn Nguyệt Lâu luôn kiêu sa nhất, cao quý và thiện lương nhất.
Kết thúc như đã nói ở trên, Nam Cung Lân chiến thắng “thuận tiện” còn phi cho cô công chúa kia một cước ngã xuống ngựa, cũng từ đó mỹ nhân đem lòng yêu chàng trai đã cho nàng một “dấu vết tình yêu”.
…
“Thần Kha Lạp công chúa Chu Minh Loan, tham kiến hoàng thượng, vạn tuế vạn vạn tuế.” Chu Minh Loan đưa một tay đặt chéo trước ngực không quỳ mà cuối đầu hành lễ.
“Minh Loan công chúa vất vả rồi, mời thượng tọa.” Hoàng đế thùy thiên Bạch Thiên không trách nàng vô lễ, đưa tay làm cái thủ thế “mời”.
“Tạ ơn bệ hạ.” Minh Loan ngẩn đầu nhìn thoáng qua Nam cung Lân đang ngồi dưới tam vương gia Bạch Vân Phi.
Phụ thân của Nam Cung Lân hai năm trước đã cáo lão từ quan không còn làm tướng quân nữa, mặc dù ông chỉ mới hơn 40, nhưng bệ hạ cũng không phản đối vì ông đã có rất nhiều công lao cho đất nước, nên Nam Cung Lân thay thế phụ thân lên làm tướng quân, hắn cũng thể hiện được mình có tài đảm đương trọng trách này, mới không bị dị nghị và trở thành đại tướng quân trẻ tuổi nhất ở Thùy Thiên.
Nam Cung Lân hôm nay mặc thanh y đơn giản, bệ hạ đã nói hôm nay thiết yến không cần lễ tiết quần thần, hắn cũng không muốn mặc quân phục binh gia nặng nề kia, chỉ là không ngờ người đến hòa thân là Minh Loan công chúa kia, đáy mắt Nam Cung Lân xuất hiện một tia chán ghét.
Minh Loan ngồi vào chỗ của mình, bệ hạ ra lệnh, thức ăn được mang lên, ca vũ bắt đầu trình diễn, các quan lại cùng nhau hàn quyên nói nói cười cười, nhưng hắn biết trong nụ kia không có bao nhiêu phần là chân thật, chỉ toàn là lợi dụng nhau mà thôi.
Vẫn là Mãn Nguyệt Lâu tốt nhất mọi người thật ôn hòa, tuy giang hồ hay triều đình đều nói họ là thành phần nguy hiểm bật nhất, nhưng hắn không tin, sống ở nơi đó 10 năm hắn cảm nhận được tình cảm của các a di, cô cô, thúc thúc dành cho hắn, đặc biệt là Kỳ Nhi cô cô…còn có…Dật ….của hắn.
Nghĩ đến người kia Nam Cung Lân không tự chủ cong khóe miệng thành một nụ cười ôn nhu hiếm thấy, khiến cho các tiểu thư, công chúa, quận chúa được phụ thân dẫn theo tham dự tiệc đều ngây ngẩn nhìn.
Minh Loan nhìn người kia cười mà tâm thần đều thơ thẩn: hắn nghĩ gì mà lại cười ôn nhu như thế, là nghĩ đến người trong lòng sao?, nàng không cho phép, hắn chỉ có thể là của nàng mà thôi. Ánh mắt Minh Loan nheo lại hiện lên một tia sát khí nhưng rất nhanh liền biến mất.
Nếu như nàng biết người tranh phu quân với nàng là một nam nhân chắc có lẽ sẽ tức chết, mà tức đến chết đi sống lại hơn nữa nam nhân kia chính là con trai của nữ nhân trong Mãn Nguyệt Lâu.
“Lân nhi, nghĩ gì mà vui thế?” Tiểu Miêu lơ đãng nhìn thấy nụ cười kia, cười quay sang hỏi Nam Cung Lân.
“Bạch cô cô, không có gì.” Nam Cung Lân cuối đầu, đưa tay nâng lên một ly rượu uống vào, lãng tránh ánh mắt hiếu kì của Tiểu Miêu.
“Thật…kh…ưm.” Tiểu Miêu miệng bị nhét một cái bánh hoa huế không thể nói chuyện, khó hiểu nhìn phu quân của nàng, nhưng sự chú ý của nàng rất nhanh bị dời đi, vì một câu nói.
“Bệ hạ như người đã biết, Minh Loan đến đây là để hòa thân.” Chu Minh Loan tiếng nói thanh thúy khiến mọi người tập trung vào nàng.
“Chẳng hay công chúa năm nay đã bao nhiêu tuổi.” Bạch Thiên hỏi.
“Bẩm bệ hạ, Minh Loan năm nay 17 tuổi.” đây cũng là một nguyên do Nam cung Lân không giết nàng, vì nàng con quá nhỏ mà gánh vác việc nước, còn là thân nữ nhi, cảm phục nàng cũng có vài phần giống nữ nhân của Mãn Nguyệt Lâu nên hắn tha cho nàng một mạng.
Chu Minh Loan mà biết được lí do nàng thoát chết là nhờ cái thanh lâu mà nàng luôn chán ghét kia, chắc không chỉ là tức đến thổ huyết bình thường a~.
“Hiện tại trong hoàng cung không có ai cùng lứa mà độc thân để sánh duyên cùng công chúa cả.” Các vương gia thì đã trên 30 tuổi, các tiểu vương gia thì chưa đến 15.
“Minh Loan không cầu gả vào hoàng thất.” Chu Minh Loan đứng vậy chấp tay hướng hoàng đế.
“Vậy chẳng hay công chúa đã để ý ai?” lời hoàng đế vừa nói liền khiến cho các quan sôi nổi nghị luận, hy vọng người mà công chúa chọn là con trai của mình.
Ánh mắt của tam vương gia Bạch Vân Phi nhìn Chu Minh Loan một chút, rồi lại nhìn Nam cung Lân, hai mắt lóe lên một chút, hắn đã hiểu, công chúa kia là vì Nam Cung Lân mới lận lội từ xa đến đây hòa thân.
Chuyện của Nam Cung Lân và Hiên Viên Dật ngoài Kỳ Nhi ra, phụ thân, tỷ tỷ của Nam Cung Lân và người trong Mãn Nguyệt Lâu cũng không ai biết, nên Bạch Vân Phi trong lòng đang vui mừng cho Nam Cung Lân, tuy tính tình Chu Minh Loan kêu ngạo nhưng trước phu quân nàng cũng phải phục tùng thôi.
“Bệ hạ, cầu thành toàn cho Minh Loan.” Chu Minh Loan bước ra giữa điện quỳ xuống.
“Công chúa có gì cứ nói không cần hành đại lễ như vậy.” Bạch Thiên cười nói, ánh mắt lại âm trầm dò xét trên người Chu Minh Loan.
“Công chúa chẳng hay người được mắt phượng để ý là ai?” Bạch Vân Phi cười hỏi.
Chu Minh Loan e thẹn nhìn qua Nam Cung Lân, dùng tiếng nói nhỏ nhưng đủ cho mọi người trong điện nghe thấy, nói: “Là Bình Tây Đại Tướng Quân, Nam Cung Lân.”
“Ồ…” Nàng vừa nói xong trong đại điện vang dậy một trận, thì ra người được công chúa để ý là Nam Cung tướng quân, cũng đúng a giai nhân xứng anh hùng, Nam Cung tướng quân tuổi trẻ tài cao rất xưng đôi cùng công chúa.
Các đại thần vì lấy lòng hoàng thượng cùng công chúa mà khen hết lời về hai người, xứng đôi thế nào, tam sinh hữu hạnh ra sao…
Nhưng người bị chỉ đích danh lại thờ ơ không lên tiếng, căn bản xem như không nghe thấy công chúa nói cái gì, không khí nào nhiệt từ từ trầm xuống.
Cả đại điên lập tức im lặng, không khí áp bách vô cùng, hoàng đế nhìn hết thảy một vòng sau đó nhìn qua đứa con thứ ba của mình trao đổi cái ánh mắt, khụ một tiếng mới nói: “Công chúa xác định là Nam Cung khanh gia.”
“Cầu bệ hạ thành toàn.” Chu Minh Loan dập đầu một cái trước đại điện.
“Được, trẫm ban hôn 10 ngày sau Nam Cung Lân cùng trưởng công chúa Kha Lạp Chu Minh Loan thành thân.” Hoàng thượng tươi cười ra mặt, chúng đại thần nghe xong thánh chỉ liền nhao nhao chúc mừng.
“Bệ hạ, thần đã có…có ý trung nhân rồi, cầu bệ hạ thu hồi thánh mệnh.” Nam Cung Lân cả kinh, hắn không ngờ hoàng thượng lại hạ chỉ ban hôn, hắn vốn định để tiệc tàn sẽ cùng nàng nói rõ, không ngờ….
“Nam Cung khanh gia, công chúa là kim chi ngọc diệp đã hạ mình như thế khanh cũng nên chấp nhận.” Bạch Thiên trầm giọng nói, Nam Cung Lân hôm nay làm sao lại kích động như vậy, chẳng qua là lấy 1 cô công chúa, cũng đâu bắt hắn không thể cưới thêm thê thiếp, chẳng phải Nam Cung Lân luôn đặt xã tắc làm trọng sao, nếu thẳng thừng từ chối không chừng còn có một hồi chiến tranh xảy ra.
“Bệ hạ….” Nam Cung Lân hướng hoàng đế hô lên.
Không để hắn nói hết,hoàng đế phất tay nói: “Chuyện cứ quyết định như thế, trẫm trong người không khỏe các khanh cứ tiếp tục, bãi giá.”
“Bãi giá ~~~~~” Tiếng nói của công công cất lên nghe đặc biệt chói tai.
.
Tác giả :
Nguyệt Kỳ Nhi