Có Vương Gia Mới Dám Lớn Tiếng
Chương 5-3
Nhưng vấn đề ở đây là, đi du lịch trên người nhất định phải chuẩn bị tiền đầy đủ, hiện tại chuyện thứ nhất phải làm là trước hết nghĩ biện pháp kiếm tiền.
Đột nhiên, nàng nhìn đến cái lắc vàng trên tay phải, nàng trừng mắt nhìn nó khoảng 1 phút.
Không lâu sau, khi nàng từ trong tiệm cầm đồ đi ra, trong túi đã có một món tiền.
Không nghĩ tới cái lắc tay còn có thể bán được nhiều tiền như vậy, quả nhiên lúc trước mình đề phòng có có lý, ít nhất chống đỡ một tháng cũng không có vấn đề.
Bất quá tiền cũng giống như hoa tàn trong một ngày, nàng phải nghĩ biện pháp kiếm tiền mới được.
Vì không muốn nhiều người chú ý, nàng quyết định trước tiên đi mua một bộ quần áo đơn giản, không cần chọn màu trắng, cũng không phải diễn thiếu nữ bạch y cầm đàn cổ, hơn nữa lại dễ bị bẩn...
Đang tưởng tượng thì vừa vặn nàng chứng kiện ở cửa hiệu vải một cô bé bị đuổi ra, sau đó mấy bộ y phục bị ném trên mặt đất.
Wow! Như thế nào loại tiết mục phim Đài Loan này lại trình diễn rõ ràng ở trước mắt a?
“Lão bản, van cầu ngươi, nếu như không có số tiền kia, mẹ ta sẽ không có tiền chữa bệnh.” Tiểu cô nương đáng thương quỳ trên mặt đất đau khổ cầu xin.
Thật đáng thương nha! Quan Nghênh Hạ nhìn chung quanh một chút, phát hiện không có người nào nhìn đến một màn làm người ta khó chịu như vậy, nhưng thật ra có rất nhiều đăng đồ tử mê đắm nhìn nàng.
“Nhìn cái gì vậy? Nhìn nữa liền móc tròng mắt của ngươi xuống!” Nghênh Hạ cố ý giả giọng lưu manh, sau đó ở trong lòng đem những hành vi khác thường không giáo dục này tất cả đều quy tội cho Lý Lan Ngọc đã hại nàng như vậy.
Quả nhiên, mọi người sợ kẻ xấu, nàng tóc tai bù xù giống như là nữ nhân điên, nếu không phải dáng người cũng không tệ, khuôn mặt cũng rất đáng yêu, ai dám tới gần?
Cho nên nàng rống như vậy, liền dọa rất nhiều sắc lang không có can đảm chạy mất dạng.
Quan Nghênh Hạ đắc ý vì đã dọa được những tên đàn ông xấu xa cổ đại này chạy mất, lập tức chợt nghe đến một ông lão cổ đại khác mở miệng.
“Làm ơn, quần áo ngươi làm một chút đặc sắc đều không có, đặt ở tiệm của ta cũng bán không được, còn có thể hạ thấp danh tiếng cửa hiệu của ta. Lúc đầu là bởi vì đồng cảm vì ngươi đáng thương, cho nên đáp ứng cho ngươi để vài món.”
“Vậy bây giờ vì sao không được?”
“Thật xin lỗi, bởi vì có một đại sư từ hoàng cung ra thiết kế y phục muốn cửa hiệu chúng ta bán, người ta làm một bộ y phục, căn bản không cần đến một năm nửa tháng, đã có một đống quý phu nhân tranh nhau muốn mua, y phục của ngươi căn bản không có người muốn mua, ngươi vẫn là nên suy nghĩ lập gia đình đi! Xin một chút sính lễ cho nương ngươi chữa bệnh mới là thực tế nhất.”
“Lão bản, ô ô...” Tiểu cô nương đáng thương ngay cả nói đều nói không được.
Biết rõ không cần nhiều chuyện xen vào, nhất là tại địa phương xa lạ chưa quen thuộc này, nhưng nhìn thấy tiểu cô nương tuổi cũng gần bằng tiểu muội, ngay cả dáng người cũng giống nhau, trong lòng Quan Nghênh Hạ nảy sinh cảm giác nhớ nhà.
Không suy nghĩ nhiều.
Đi nhanh đến bên người tiểu cô nương, Quan Nghênh Hạ đem tiểu cô nương quỳ trên mặt đất kéo lên, tiểu cô nương khóc đến không còn khí lực, chỉ có thể giống bệnh nhân bại liệt tùy ý nàng lôi kéo.
Thiếu chút nữa liền kéo lên không được, nhưng mà không đến nỗi mềm nhũn.
“Lão bản, tôi khuyên ông tốt nhất nên thay đổi chủ ý, thu nhận y phục của tiểu cô nương này, nàng tương lai sẽ trở thành thần tài của ông, bởi vì y phục của nàng sẽ kiếm được tiền tài đến ba đời nhà ông đều ăn không hết.”
“Làm ơn đi, mụ điên từ đâu đến đây, mặc áo quần lố lăng như vậy, còn vọng tưởng hành hiệp trượng nghĩa sao? Ngươi cùng tiểu cô nương này có phải là cùng hội hay không? Ta sẽ không bị ngươi lừa, vài món y phục rách rưới kia có thể cho ta vinh hoa phú quý? Ngươi có phải suy nghĩ nhiều quá hay không?”
“Đúng vậy! Đại tỷ, ngươi có phải hay không lầm rồi?” Tiểu cô nương vẻ mặt vô tội nhìn thấy Nghênh Hạ vẻ mặt hung ác lạnh như băng, liền cứng đờ ngay tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Sát khí thật đáng sợ nha!
Tiểu nha đầu ngốc này, nàng đang giúp nàng ta, nàng ta lại còn giúp người ngoài ngáng chân mình, thật sự là hết chỗ nói.
“Em ngoan ngoãn để cho chị xử lý là được rồi.” Đem tiểu cô nương kéo đến phía sau mình, Quan Nghênh Hạ bày ra vẻ uy nghiêm của người giám hộ, vẻ mặt này vừa xuất hiện, không có ai lại không phục tùng.
“Lão bản, làm người không nên xem trọng lợi ích nhỏ, như vậy có thể sẽ mất cơ hội phát tài.”
“Làm ơn, tiểu cô nương này tùy tiện may y phục có chất liệu không tốt, kiểu dáng cũng không có gì đặc sắc, loại này để ven đường còn không có người muốn, làm sao có thể sẽ là cơ hội phát tài? ” Lão bản dùng giọng điệu cực độ khinh thị cộng thêm động tác vẫy vẫy tay, “Đi đi đi, không cần gây trở ngại việc buôn bán của ta, chờ chút nữa các tiểu thiếp Tam vương gia còn sang đây xem y phục, nếu để cho các nàng nhìn thấy các ngươi chắn ở cửa, tức giận không mua, ta đây mới tổn thất một cơ hội kiếm nhiều tiền.”
Cái gì? Tiểu thiếp của hắn... Không phải là một đám lúc trước vây xung quanh nàng chứ?
Có nên tránh né trước không?
Nàng không phải sợ, mà là không muốn bị tên thối kia tìm được.
Đáng tiếc đã không kịp, nàng vừa quay người lại, liền gặp một đám nữ nhân đi tới.
Quan Nghênh Hạ ngay lập tức lại xoay người, đem ngân phiếu cầm trong tay rút một nửa đưa cho tiểu cô nương, ” Này cho mẹ em chữa bệnh, còn có, em không nên bỏ qua tài năng của mình, có thể tự mình hoàn thành một bộ y phục nghiêm chỉnh là một việc rất lợi hại, nếu ở nơi của chị, em căn bản chính là thiên tài, cho nên không được dễ dàng bị vận mệnh làm gục ngã, trong tương lai, phụ nữ cũng sẽ có một bầu trời riêng. Lời cổ vũ chị đã nói xong rồi, chị đi trước, sau này còn gặp lại.” Nói giống như là đại bác bắn liên hồi, nàng vỗ vỗ bả vai tiểu cô nương, tiếp theo lấy tốc độ tên lửa hướng cái hẻm nhỏ bên người tiểu cô nương tháo chạy.
Cảm giác được chính mình giống như là vĩnh viễn không chạy ra khỏi hẻm nhỏ, Nghênh Hạ không quên quay đầu liếc mắt một cái, không nhìn thì thôi, nhìn một cái cư nhiên phát hiện phía sau một người đang ông đang đuổi theo mình.
“A!” Nàng thét chói tai, bước chân bắt đầu nhanh hơn.
Nàng nghĩ mình sắp vì chạy bộ mà té xỉu, trước lúc bệnh tim tái phát, lại thấy được đường cái.
Tốt lắm, địa phương nhiều người rất dễ thoát khỏi truy đuổi.
Phảng phất như nhìn thấu tâm tư của nàng, nàng còn chưa kịp trốn vào trong đám người, một vật nặng đã hung hăng bổ nhào về phía nàng.
“A!” Kèm theo tiếng thét của nàng, cả người nàng như bị bóng đè, gục trên mặt đất, bị đụng khiến bộ ngực rất đau.
Người xung quanh vốn đang đi lại bình thường, lại bị màn biểu diễn này của bọn họ làm cho sợ tới mức tất cả đều ngừng lại, trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người trên mặt đất nằm chồng lên nhau.
“Đau quá!” Quan Nghênh Hạ nhịn không được rên rỉ.
“Ngươi cho là ngươi có thể thoát khỏi lòng bàn tay bổn vương sao?” Lan Ngọc lạnh lùng nói.
“Ngươi đúng là âm hồn bất tán.”
“Đương nhiên, bổn vương hao hết thiên tân vạn khổ đem ngươi tới nơi này, tuyệt đối không thể để ngươi tùy tiện chạy loạn.”
Lời của hắn vừa nói xong, nàng đã bị hắn ôm lấy.
Bởi vì người bị đè là nàng, cho nên người đau đến không thể phản kháng cũng là nàng, chỉ có thể rên rỉ bị hắn ẵm lên xe ngựa.
Đột nhiên, nàng nhìn đến cái lắc vàng trên tay phải, nàng trừng mắt nhìn nó khoảng 1 phút.
Không lâu sau, khi nàng từ trong tiệm cầm đồ đi ra, trong túi đã có một món tiền.
Không nghĩ tới cái lắc tay còn có thể bán được nhiều tiền như vậy, quả nhiên lúc trước mình đề phòng có có lý, ít nhất chống đỡ một tháng cũng không có vấn đề.
Bất quá tiền cũng giống như hoa tàn trong một ngày, nàng phải nghĩ biện pháp kiếm tiền mới được.
Vì không muốn nhiều người chú ý, nàng quyết định trước tiên đi mua một bộ quần áo đơn giản, không cần chọn màu trắng, cũng không phải diễn thiếu nữ bạch y cầm đàn cổ, hơn nữa lại dễ bị bẩn...
Đang tưởng tượng thì vừa vặn nàng chứng kiện ở cửa hiệu vải một cô bé bị đuổi ra, sau đó mấy bộ y phục bị ném trên mặt đất.
Wow! Như thế nào loại tiết mục phim Đài Loan này lại trình diễn rõ ràng ở trước mắt a?
“Lão bản, van cầu ngươi, nếu như không có số tiền kia, mẹ ta sẽ không có tiền chữa bệnh.” Tiểu cô nương đáng thương quỳ trên mặt đất đau khổ cầu xin.
Thật đáng thương nha! Quan Nghênh Hạ nhìn chung quanh một chút, phát hiện không có người nào nhìn đến một màn làm người ta khó chịu như vậy, nhưng thật ra có rất nhiều đăng đồ tử mê đắm nhìn nàng.
“Nhìn cái gì vậy? Nhìn nữa liền móc tròng mắt của ngươi xuống!” Nghênh Hạ cố ý giả giọng lưu manh, sau đó ở trong lòng đem những hành vi khác thường không giáo dục này tất cả đều quy tội cho Lý Lan Ngọc đã hại nàng như vậy.
Quả nhiên, mọi người sợ kẻ xấu, nàng tóc tai bù xù giống như là nữ nhân điên, nếu không phải dáng người cũng không tệ, khuôn mặt cũng rất đáng yêu, ai dám tới gần?
Cho nên nàng rống như vậy, liền dọa rất nhiều sắc lang không có can đảm chạy mất dạng.
Quan Nghênh Hạ đắc ý vì đã dọa được những tên đàn ông xấu xa cổ đại này chạy mất, lập tức chợt nghe đến một ông lão cổ đại khác mở miệng.
“Làm ơn, quần áo ngươi làm một chút đặc sắc đều không có, đặt ở tiệm của ta cũng bán không được, còn có thể hạ thấp danh tiếng cửa hiệu của ta. Lúc đầu là bởi vì đồng cảm vì ngươi đáng thương, cho nên đáp ứng cho ngươi để vài món.”
“Vậy bây giờ vì sao không được?”
“Thật xin lỗi, bởi vì có một đại sư từ hoàng cung ra thiết kế y phục muốn cửa hiệu chúng ta bán, người ta làm một bộ y phục, căn bản không cần đến một năm nửa tháng, đã có một đống quý phu nhân tranh nhau muốn mua, y phục của ngươi căn bản không có người muốn mua, ngươi vẫn là nên suy nghĩ lập gia đình đi! Xin một chút sính lễ cho nương ngươi chữa bệnh mới là thực tế nhất.”
“Lão bản, ô ô...” Tiểu cô nương đáng thương ngay cả nói đều nói không được.
Biết rõ không cần nhiều chuyện xen vào, nhất là tại địa phương xa lạ chưa quen thuộc này, nhưng nhìn thấy tiểu cô nương tuổi cũng gần bằng tiểu muội, ngay cả dáng người cũng giống nhau, trong lòng Quan Nghênh Hạ nảy sinh cảm giác nhớ nhà.
Không suy nghĩ nhiều.
Đi nhanh đến bên người tiểu cô nương, Quan Nghênh Hạ đem tiểu cô nương quỳ trên mặt đất kéo lên, tiểu cô nương khóc đến không còn khí lực, chỉ có thể giống bệnh nhân bại liệt tùy ý nàng lôi kéo.
Thiếu chút nữa liền kéo lên không được, nhưng mà không đến nỗi mềm nhũn.
“Lão bản, tôi khuyên ông tốt nhất nên thay đổi chủ ý, thu nhận y phục của tiểu cô nương này, nàng tương lai sẽ trở thành thần tài của ông, bởi vì y phục của nàng sẽ kiếm được tiền tài đến ba đời nhà ông đều ăn không hết.”
“Làm ơn đi, mụ điên từ đâu đến đây, mặc áo quần lố lăng như vậy, còn vọng tưởng hành hiệp trượng nghĩa sao? Ngươi cùng tiểu cô nương này có phải là cùng hội hay không? Ta sẽ không bị ngươi lừa, vài món y phục rách rưới kia có thể cho ta vinh hoa phú quý? Ngươi có phải suy nghĩ nhiều quá hay không?”
“Đúng vậy! Đại tỷ, ngươi có phải hay không lầm rồi?” Tiểu cô nương vẻ mặt vô tội nhìn thấy Nghênh Hạ vẻ mặt hung ác lạnh như băng, liền cứng đờ ngay tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Sát khí thật đáng sợ nha!
Tiểu nha đầu ngốc này, nàng đang giúp nàng ta, nàng ta lại còn giúp người ngoài ngáng chân mình, thật sự là hết chỗ nói.
“Em ngoan ngoãn để cho chị xử lý là được rồi.” Đem tiểu cô nương kéo đến phía sau mình, Quan Nghênh Hạ bày ra vẻ uy nghiêm của người giám hộ, vẻ mặt này vừa xuất hiện, không có ai lại không phục tùng.
“Lão bản, làm người không nên xem trọng lợi ích nhỏ, như vậy có thể sẽ mất cơ hội phát tài.”
“Làm ơn, tiểu cô nương này tùy tiện may y phục có chất liệu không tốt, kiểu dáng cũng không có gì đặc sắc, loại này để ven đường còn không có người muốn, làm sao có thể sẽ là cơ hội phát tài? ” Lão bản dùng giọng điệu cực độ khinh thị cộng thêm động tác vẫy vẫy tay, “Đi đi đi, không cần gây trở ngại việc buôn bán của ta, chờ chút nữa các tiểu thiếp Tam vương gia còn sang đây xem y phục, nếu để cho các nàng nhìn thấy các ngươi chắn ở cửa, tức giận không mua, ta đây mới tổn thất một cơ hội kiếm nhiều tiền.”
Cái gì? Tiểu thiếp của hắn... Không phải là một đám lúc trước vây xung quanh nàng chứ?
Có nên tránh né trước không?
Nàng không phải sợ, mà là không muốn bị tên thối kia tìm được.
Đáng tiếc đã không kịp, nàng vừa quay người lại, liền gặp một đám nữ nhân đi tới.
Quan Nghênh Hạ ngay lập tức lại xoay người, đem ngân phiếu cầm trong tay rút một nửa đưa cho tiểu cô nương, ” Này cho mẹ em chữa bệnh, còn có, em không nên bỏ qua tài năng của mình, có thể tự mình hoàn thành một bộ y phục nghiêm chỉnh là một việc rất lợi hại, nếu ở nơi của chị, em căn bản chính là thiên tài, cho nên không được dễ dàng bị vận mệnh làm gục ngã, trong tương lai, phụ nữ cũng sẽ có một bầu trời riêng. Lời cổ vũ chị đã nói xong rồi, chị đi trước, sau này còn gặp lại.” Nói giống như là đại bác bắn liên hồi, nàng vỗ vỗ bả vai tiểu cô nương, tiếp theo lấy tốc độ tên lửa hướng cái hẻm nhỏ bên người tiểu cô nương tháo chạy.
Cảm giác được chính mình giống như là vĩnh viễn không chạy ra khỏi hẻm nhỏ, Nghênh Hạ không quên quay đầu liếc mắt một cái, không nhìn thì thôi, nhìn một cái cư nhiên phát hiện phía sau một người đang ông đang đuổi theo mình.
“A!” Nàng thét chói tai, bước chân bắt đầu nhanh hơn.
Nàng nghĩ mình sắp vì chạy bộ mà té xỉu, trước lúc bệnh tim tái phát, lại thấy được đường cái.
Tốt lắm, địa phương nhiều người rất dễ thoát khỏi truy đuổi.
Phảng phất như nhìn thấu tâm tư của nàng, nàng còn chưa kịp trốn vào trong đám người, một vật nặng đã hung hăng bổ nhào về phía nàng.
“A!” Kèm theo tiếng thét của nàng, cả người nàng như bị bóng đè, gục trên mặt đất, bị đụng khiến bộ ngực rất đau.
Người xung quanh vốn đang đi lại bình thường, lại bị màn biểu diễn này của bọn họ làm cho sợ tới mức tất cả đều ngừng lại, trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người trên mặt đất nằm chồng lên nhau.
“Đau quá!” Quan Nghênh Hạ nhịn không được rên rỉ.
“Ngươi cho là ngươi có thể thoát khỏi lòng bàn tay bổn vương sao?” Lan Ngọc lạnh lùng nói.
“Ngươi đúng là âm hồn bất tán.”
“Đương nhiên, bổn vương hao hết thiên tân vạn khổ đem ngươi tới nơi này, tuyệt đối không thể để ngươi tùy tiện chạy loạn.”
Lời của hắn vừa nói xong, nàng đã bị hắn ôm lấy.
Bởi vì người bị đè là nàng, cho nên người đau đến không thể phản kháng cũng là nàng, chỉ có thể rên rỉ bị hắn ẵm lên xe ngựa.
Tác giả :
Tứ Nguyệt