Cô vợ xấu xí Hạ Tịch Nghiên
Chương 167 Tin tức trang đầu 1
Mà bên Hạ Tịch Nghiên. Cô và LEO ngồi ở trong xe, rất yên tĩnh, cho dù không nói lời nào cũng sẽ không cảm thấy xấu hổ.
Ánh mắt Hạ Tịch Nghiên vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Cuối cùng LEO phá vỡ sự yên lặng: “Sao vậy? Tối nay không vui sao?” LEO hỏi.
Hạ Tịch Nghiên nghe vậy thì quay đầu lại nhìn LEO cười cười: “Không có!”
“Biểu cảm của em nói với anh rằng tối nay em không vui vẻ!” LEO vô cùng chắc chắn.
“Chỉ là người không nên xuất hiện lại xuất hiện mà thôi!” Hạ Tịch Nghiên mở miệng nói cũng không giấu giếm LEO.
LEO nghe Hạ Tịch Nghiên thì xoay đầu nhìn Hạ Tịch Nghiên: “Xem ra em và bọn họ chung đụng không tốt lắm!”
Hạ Tịch Nghiên cười cười: “Không có, không phải là người cùng một thế giới mà thôi!”
LEO nhìn vẻ mặt của Hạ Tịch Nghiên thì cười cười, cũng không hỏi tiếp mà tập trung lái xe.
Rất nhanh đã đến chung cư của Hạ Tịch Nghiên.
Hạ Tịch Nghiên tháo dây an toàn, xoay đầu nhìn LEO: “Hôm nay đáng lẽ em sẽ mời anh đi ăn cơm với tư cách là chủ nhà, không nghĩ tới anh lại thanh toán!”
LEO nghe Hạ Tịch Nghiên thì cười cười, anh quen biết cô hai năm, còn không biết cô là người thế nào sao?
“Hôm nay anh nịnh nọt chủ nhà, hôm nào em lại mời anh!” LEO cười nói.
Hạ Tịch Nghiên nghe những lời này thì bật cười, cô gật đầu: “Được, hôm nào em mời anh!”
“Ừ!” LEO lịch sự gật đầu, khóe miệng mỉm cười, ánh mắt nhìn Hạ Tịch Nghiên rất dịu dàng.
“Vậy, em đi lên trước!” Hạ Tịch Nghiên mở miệng nói.
LEO vẫn gật đầu: “Ngủ ngon!”
“Ngủ ngon!” Hạ Tịch Nghiên cười cười đẩy cửa xe đi xuống.
Cô đứng ngoài cửa sổ xe nói: “Anh lái xe cẩn thận!”
“Ừ!” LEO gật đầu, sau đó lái xe rời đi. Hạ Tịch Nghiên đứng ở đó nhìn xe LEO rời đi thì lúc này mới đi lên.
Mười một giờ đêm, Hạ Tịch Nghiên về nhà, đổi giày rồi tắm rửa,tẩy trang..
Cô nhìn mình trong gương, trong đầu không khỏi hiện ra hình ảnh Mục Chính Hi ở nhà hàng.
Hạ Tịch Nghiên nghĩ nghĩ rồi lắc đầu, đúng là điên rồi!
Suýt nữa Lăng Tiêu Tường đã nhìn thấy, nếu cô ta thấy thì không chừng sẽ nổi điên thế nào nữa!
Hạ Tịch Nghiên thay đồ rồi đi ra ngoài. Lúc này điện thoại ở trên giường vang lên.
Cô đang tắm rửa nên không nghe được, sau khi cô nghe thấy thì lập tức đi ra ngoài, lúc cô cầm điện thoại thì tiếng chuông biến mất, mà trên điện thoại hiển thị mười mấy cuộc gọi nhỡ. Hạ Tịch Nghiên mở điện thoại ra, tất cả cuộc gọi nhỡ đều cùng một người! Mục Chính Hi!
Hạ Tịch Nghiên nhíu mày, đúng lúc này điện thoại lại vang lên. Cuối cùng Hạ Tịch Nghiên vẫn nhấn nút nghe máy.
“Hạ Tịch Nghiên... Cuối cùng cô cũng nghe điện thoại?” Điện thoại vừa được kết nối, tiếng hét của Mục Chính Hi truyền tới.
Hạ Tịch Nghiên nhíu mày, hỏi lại: “Sao vậy?”
“Vừa rồi tôi gọi cho cô mười mấy cuộc không được, tôi cho rằng cô đã xảy ra chuyện gì!” Giọng của Mục Chính Hi mang theo sự lo lắng làm cho trái tim của Hạ Tịch Nghiên co lại.
Hạ Tịch Nghiên ngây người mở miệng: “Tôi không sao, lúc nãy tôi đang tắm!”
Hạ Tịch Nghiên có thể cảm nhận được sau khi Mục Chính Hi nghe xong thì có tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này trong lòng Hạ Tịch Nghiên có cảm giác không nói nên lời.
Ánh mắt Hạ Tịch Nghiên vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Cuối cùng LEO phá vỡ sự yên lặng: “Sao vậy? Tối nay không vui sao?” LEO hỏi.
Hạ Tịch Nghiên nghe vậy thì quay đầu lại nhìn LEO cười cười: “Không có!”
“Biểu cảm của em nói với anh rằng tối nay em không vui vẻ!” LEO vô cùng chắc chắn.
“Chỉ là người không nên xuất hiện lại xuất hiện mà thôi!” Hạ Tịch Nghiên mở miệng nói cũng không giấu giếm LEO.
LEO nghe Hạ Tịch Nghiên thì xoay đầu nhìn Hạ Tịch Nghiên: “Xem ra em và bọn họ chung đụng không tốt lắm!”
Hạ Tịch Nghiên cười cười: “Không có, không phải là người cùng một thế giới mà thôi!”
LEO nhìn vẻ mặt của Hạ Tịch Nghiên thì cười cười, cũng không hỏi tiếp mà tập trung lái xe.
Rất nhanh đã đến chung cư của Hạ Tịch Nghiên.
Hạ Tịch Nghiên tháo dây an toàn, xoay đầu nhìn LEO: “Hôm nay đáng lẽ em sẽ mời anh đi ăn cơm với tư cách là chủ nhà, không nghĩ tới anh lại thanh toán!”
LEO nghe Hạ Tịch Nghiên thì cười cười, anh quen biết cô hai năm, còn không biết cô là người thế nào sao?
“Hôm nay anh nịnh nọt chủ nhà, hôm nào em lại mời anh!” LEO cười nói.
Hạ Tịch Nghiên nghe những lời này thì bật cười, cô gật đầu: “Được, hôm nào em mời anh!”
“Ừ!” LEO lịch sự gật đầu, khóe miệng mỉm cười, ánh mắt nhìn Hạ Tịch Nghiên rất dịu dàng.
“Vậy, em đi lên trước!” Hạ Tịch Nghiên mở miệng nói.
LEO vẫn gật đầu: “Ngủ ngon!”
“Ngủ ngon!” Hạ Tịch Nghiên cười cười đẩy cửa xe đi xuống.
Cô đứng ngoài cửa sổ xe nói: “Anh lái xe cẩn thận!”
“Ừ!” LEO gật đầu, sau đó lái xe rời đi. Hạ Tịch Nghiên đứng ở đó nhìn xe LEO rời đi thì lúc này mới đi lên.
Mười một giờ đêm, Hạ Tịch Nghiên về nhà, đổi giày rồi tắm rửa,tẩy trang..
Cô nhìn mình trong gương, trong đầu không khỏi hiện ra hình ảnh Mục Chính Hi ở nhà hàng.
Hạ Tịch Nghiên nghĩ nghĩ rồi lắc đầu, đúng là điên rồi!
Suýt nữa Lăng Tiêu Tường đã nhìn thấy, nếu cô ta thấy thì không chừng sẽ nổi điên thế nào nữa!
Hạ Tịch Nghiên thay đồ rồi đi ra ngoài. Lúc này điện thoại ở trên giường vang lên.
Cô đang tắm rửa nên không nghe được, sau khi cô nghe thấy thì lập tức đi ra ngoài, lúc cô cầm điện thoại thì tiếng chuông biến mất, mà trên điện thoại hiển thị mười mấy cuộc gọi nhỡ. Hạ Tịch Nghiên mở điện thoại ra, tất cả cuộc gọi nhỡ đều cùng một người! Mục Chính Hi!
Hạ Tịch Nghiên nhíu mày, đúng lúc này điện thoại lại vang lên. Cuối cùng Hạ Tịch Nghiên vẫn nhấn nút nghe máy.
“Hạ Tịch Nghiên... Cuối cùng cô cũng nghe điện thoại?” Điện thoại vừa được kết nối, tiếng hét của Mục Chính Hi truyền tới.
Hạ Tịch Nghiên nhíu mày, hỏi lại: “Sao vậy?”
“Vừa rồi tôi gọi cho cô mười mấy cuộc không được, tôi cho rằng cô đã xảy ra chuyện gì!” Giọng của Mục Chính Hi mang theo sự lo lắng làm cho trái tim của Hạ Tịch Nghiên co lại.
Hạ Tịch Nghiên ngây người mở miệng: “Tôi không sao, lúc nãy tôi đang tắm!”
Hạ Tịch Nghiên có thể cảm nhận được sau khi Mục Chính Hi nghe xong thì có tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này trong lòng Hạ Tịch Nghiên có cảm giác không nói nên lời.
Tác giả :
Nam An