Cô Vợ Trọng Sinh
Chương 472: Không thể bỏ qua cho cô
“Cái này….Tiểu Cầm à, bây giờ cô chính là người nổi bật nhất của công ty! Sự nghiệp vừa mới bắt đầu, đang tốt đẹp tại sao lại muốn từ chức chứ?” Ông ta lập đề phòng nói: “Có phải là….công ty khác trả lương cao hơn muốn cướp cô về không? Aiyo, Tiểu Cầm à, cô phải có kiên định, lúc này không thể để bị mê hoặc! Phải biết là, cô là nhân tài mà Tưởng thị của chúng tôi bồi dưỡng, hơn nữa đây cũng là công ty do chính ba cô thành lập nên, cô phải nghĩ suy nghĩ kỹ càng!”
Tưởng Cầm cười: “Trưởng bộ phận, không phải là tôi muốn nhảy việc.”
“Vậy tại sao?” Trưởng bộ phận Tiêu càng không hiểu.
Tưởng Cầm lắc đầu không giải thích nguyên nhân, chỉ vào đơn xin nghỉ việc trên bàn: “Trưởng bộ phận, cái này làm phiền anh rồi.”
Nói xong, không quan tâm đến sự níu giữ của trưởng bộ phận Tiêu, cô quay người lại, rời khỏi phòng thiết kế.
Mọi người vẫn đang tranh nhau đọc tờ báo kia, sôi nổi suy đoán về mối quan hệ giữa Tưởng Cầm và tổng giám đốc, cộng thêm những bức ảnh được đăng trên diễn đàn trước đó, bây giờ xem ra chuyện hai người ở bên nhau cũng là tám chín mươi phần trăm rồi.
“Làm phiền cho tôi mượn xem một chút.” Tưởng Cầm lịch sự hỏi.
Trong phòng làm việc lại trở nên yên tĩnh, chị Lâm nhìn cô, miễn cưỡng đưa tờ báo trong tay cho cô.
Nếu là trước đây, chị Lâm sẽ mỉa mai vài câu, nhưng bây giờ Tưởng Cầm không còn giống như trước kia nữa, cô đang nắm giữ huy chương vàng trong cuộc thi thiết kế, không lâu nữa sẽ ngồi lên vị trí thiết kế trưởng, cô ta không đắc tội được.
Nhìn thấy bài báo đó, Tưởng Cầm đột nhiên bật cười.
Trong văn phòng yên tĩnh này, tiếng cười của cô càng trở nên rõ ràng.
Sau khi cười xong, cô hờ hững nói: “Báo nói cũng khá chi tiết đó.”
Vưu Thiên Ái nheo mắt lại, khóe miệng hơi cong lên, lộ ra sự khinh thường.
Tầng 29, trong phòng tổng giám đốc.
Trên bàn của Mộ Dung Hoành Nghị cũng có một tờ báo như vậy.
Nhìn thấy nội dung bên trên, anh bóp tờ báo thành một cục, ném sang bên cạnh, xoay ghế lại, ánh mắt liếc nhìn về phía xa bên ngoài cửa sổ giống như một con dao.
Cao Dương ở bên cạnh lên tiếng hỏi: “Tổng giám đốc, có muốn liên hệ với tòa soạn báo không?”
Mộ Dung Hoành Nghị từ đầu đến cuối vẫn luôn im lặng, một lúc lâu sau anh giơ tay lên vẫy vẫy, Cao Dương hiểu ý, ý của tổng giám đốc là không định truy cứu.
Lúc này, có người đẩy cửa đi vào, tiếng giày cao gót vô cùng rõ ràng.
“Nghị, em muốn anh cho em một lời giải thích!”
Dương Vịnh Hi bước lên trước mấy bước, ném tờ báo “bộp” một tiếng lên bàn, mặt mũi cau có, ngực phập phồng.
Cao Dương rất biết điều, lập tức đi ra người, nhường không gian lại cho hai người họ.
Mộ Dung Hoành Nghị từ từ quay người lại, ánh mắt liếc nhìn tờ báo trên bàn, sau đó ngước mắt lên liếc nhìn cô ta, khuôn mặt hoàn mỹ được một vài tia nắng chiếu lên.
“Chính như em đọc được.” Giọng nói anh trầm thấp, có chút gợi cảm.
“Anh….” Dương Vịnh Hi tức giận đến mức khuôn mặt tái nhợt: “Anh định không giải thích với em sao?”
Thấy anh không nói gì, cô ta tức giận nói: “Em tự cho mình là một người rộng lượng, chuyện của anh và Tưởng Cầm em cũng đã mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng bây giờ, báo chí cũng đã đăng, chỉ thiếu viết rõ cô ta là nhân tình của anh! Anh nói xem người vợ chưa cưới như em phải làm sao? Giả câm giả điếc sao? Nghị, anh quá ích kỷ rồi, anh có từng nghĩ đến những người xung quanh sẽ nhìn em như thế nào không? Chúng ta sắp kết hôn rồi, em nên giải thích với gia đình như thế nào đây?”
Mộ Dung Hoành Nghị vẫn không nói gì, mắt Dương Vịnh Hi đỏ hoe, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào: “Đôi giày anh tặng em, anh có biết em trân trọng nó như thế nào không? Em cứ nghĩ nó là duy nhất…..không ngờ, anh còn đích thân làm cho cô ta…..”
Dương Vịnh Hi hít một hơi thật sâu, trên cổ nổi lên gân xanh. Nhìn chằm chằm vào anh, nói từng chữ từng chữ một: “Cô ta là kẻ thù giết mẹ của anh, anh quên rồi sao?”
Mộ Dung Hoành Nghị nheo đôi mắt đen láy lại, sự phức tạp trong ánh mắt, bị sự lạnh lùng đang dần dần lan ra chôn vùi, ánh mắt nhìn cô ta vẫn sắc như dao.
“Anh và cô ta sẽ không có kết quả, hà tất phải vì cô ta mà làm tổn hại thanh danh của mình chứ?”
“Đủ rồi.”
Giọng nói của anh không lớn, nhưng tràn đầy sự uy hiếp, Dương Vịnh Hi dừng lại, mím chặt môi, ánh mắt tràn đầy sự ai oán: “Anh đang bảo vệ cô ta sao?”
Mộ Dung Hoành Nghị không trả lời câu hỏi của cô ta mà khẽ nói: “Anh đã nói, chuyện chúng ta kết hôn sẽ không thay đổi.”
Dương Vịnh Hi cắn môi, nước mắt rơi xuống, dáng vẻ ủy khuất ở trong mắt Mộ Dung Hoành Nghị, anh không khỏi cau mày.
“Điều em muốn không chỉ là kết hôn với anh, anh nghĩ là em muốn dùng cách này để trói buộc anh cả đời sao, vậy thì anh sai rồi….không ai muốn anh có thể vui vẻ hơn em, cho dù…. dù muốn em giải trừ hôn ước, phải chịu đựng sự chế nhạo, em đều không quan tâm.” Ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn anh: “Từ ngày quen biết anh có lẽ anh cũng hiểu.”
Mộ Dung Hoành Nghị rủ mắt xuống, môi mím chặt, lộ ra một chút xúc động.
Anh không quên việc Dương Vịnh Hi đối xử rất tốt với anh, vì báo thù anh không quan tâm đến thứ gì, cuối cùng rơi vào tuyệt vọng, là cô ta liều mình đi cầu xin người nhà giúp anh, thậm chí nghe nói cô ta còn quỳ một ngày bên ngoài phòng sách của ba mình. Cuối cùng, cô còn giấu kín chuyện này, chỉ là không muốn anh có một chút áp lực nào.
Những điều tốt đẹp này vô cùng rõ ràng. So với Tưởng Cầm ngươi đã gây ra vết thương chí mạng cho anh, anh quả thật không có lý do gì để phụ lòng Dương Vịnh Hi.
Nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau đó lại mở mắt ra, anh đứng dậy đi về phía cô ta, ôm Dương Vịnh Hi đang khóc vào lòng, khẽ vỗ nhẹ vào lưng cô ta: “Anh hiểu.”
Lại nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh, Dương Vịnh Hi siết chặt eo anh, khóc nói: “Nghị, cứ xem như là vì em, đừng qua lại người người phụ nữ kia nữa, cô ta chỉ đang lợi dụng anh thôi….”
Mộ Dung Hoành Nghị không nói gì, chỉ khẽ vuốt ve lưng cô, ánh mắt lại sâu và xa xăm.
Ngẩng đầu lên, đôi mắt cô ta vẫn còn ngấn lên, giọng nói run rẩy hỏi: “Chúng ta sẽ kết hôn đúng không?”
Mộ Dung Hoành Nghị nhìn cô ta, chậm rãi gật đầu.
Dương Vịnh Hi lại tựa vào ngực anh, đôi mắt kích động ngày càng sâu. Cô ta nói: “Nghị, trên thế giới này không có ai yêu anh bằng em….”
Bộ phận thiết kế, sau khi nghe điện thoại Vưu Thiên Ái đi đến một quán café ở dưới công ty.
Vừa đi vào đã nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, cô ta nhếch khóe môi, đi đến sau đó trực tiếp ngồi xuống phía đối diện: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Một tờ báo được ném qua.
“Đây là cô làm?” Dương Vịnh Hi tức giận hỏi.
Vưu Thiên Ái lười biếng liếc nhìn cô ta: “Cô làm chuyện của cô, tôi làm việc của tôi, tôi làm bất kỳ chuyện gì cũng không cần phải báo cáo với cô.”
Dương Vịnh Hi tức giận đến mức hai vai run rẩy: “Tưởng Cầm là cái thá gì? Căn bản không có tư cách lôi kéo quan hệ với Nghị!”
Vưu Thiên Ái cười, nhìn chằm chằm vào cô ta, nói: “Hủy hoại danh tiếng của cô ta không phải chính là điều mà cô muốn sao? Nếu không, sao cô có thể đưa cho tôi mấy bức ảnh chụp trộm đó? Bây gờ, đúng theo ý cô, cô nên vui mừng mới phải?”
“Đó không bao gồm việc kêu cô lôi cả tên của Nghị vào!” Khóe miệng Dương Vịnh Hi giật giật, khuôn mặt run rẩy, giọng nói lạnh lùng: “Cô ta không xứng vơ đũa cả nắm với anh ấy! Cô ta nên ở trong tù, tốt nhất vĩnh viễn đừng bao giờ ra ngoài!”
Sự thù hận của cô ta với Tưởng Cầm cũng khiến Vưu Thiên Ái kinh ngạc.
Cho dù, cô ta cũng hận Tưởng Cầm.
Vưu Thiên Ái rủ mắt xuống, lạnh lùng cười một tiếng: “Hai chúng ta sớm đã không còn trên cùng một con thuyền nữa, vì vậy mỗi người tự dựa vào bản lĩnh của mình. Tôi làm như thế nào không cần cô phải khoa chân múa tay!” Cô ta đứng dậy muốn rời đi, lại quay đầu lại nói: “Đúng rồi, sau này đừng vì một chuyện nhỏ như vậy mà làm phiền tôi, tôi sẽ rất khó chịu.”
Nói xong, cô ta liền rời đi.
Phía sau là tiếng cười lạnh nham hiểm của Dương Vịnh Hi.
“Vưu Thiên Ái, cô nên cảm thấy may mắn vì chúng ta có cùng một kẻ thù, nếu không….haha….”
Tiếng cười của cô ta khiến trong lòng Vưu Thiên Ái run lên, sắc mặt dần dần trở nên u ám.
Sau khi đưa đơn xin nghỉ việc, Tưởng Cầm vẫn chưa cảm thấy nhẹ nhõm, trong lòng vẫn nặng trĩu, giống như đeo một thứ gì đó, có có thể tháo xuống được.”
Lúc Mộ Dung Hoành Nghị tức giận xông vào bộ phận thiết kế, ngược lại cô rất bình tĩnh.
“Theo tôi đi ra ngoài!” Anh cố gắng kìm nén cơn tức giận, nhìn cô.
Trong bộ phận thiết kế, không có một âm thanh nào.
Hành động này của tổng giám đốc đủ để cho thấy mối quan hệ của hai người không bình thường!
Vưu Thiên Ái nhìn, lông mày không khỏi cau lại.
Anh đứng ở trên hành lang, Tưởng Cầm lại đi thẳng về phía thang máy, giọng nói vẫn thờ ơ: “Đi đến phòng làm việc của anh đi.”
Trước khi rời đi, quả thật cô không ho vọng xảy ra nhiều chuyện rắc rối. Mệt mỏi lâu như vậy, dù sao cũng phải bình tĩnh một lúc.
Mộ Dung Hoành Nghị nhìn chằm chằm vào cô, kiềm chế cơn tức giận, đi theo.
Trong thang máy, hai người đều không có ý định lên tiếng, ánh mắt của Tưởng Cầm vẫn không thay đổi. Cô biết Mộ Dung Hoành Nghị ở phía sau đang nhìn cô chằm chằm, cô không quay người lại, không quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào những con số không ngừng tăng lên ở trên đỉnh đầu, ánh mắt vô cùng bĩnh tĩnh.
Đến phòng làm việc của anh, Mộ Dung Hoành Nghị đi thẳng đến trước bàn làm việc của anh, lấy thứ ở trên bàn, giơ lên, ném về phía cô: “Chuyện gì đây?”
Nhìn tờ đơn xin nghỉ việc được ném xuống chân, Tưởng Cầm nhún vai: “Chính là như vậy.”
Mộ Dung Hoành Nghị đột nhiên lạnh lùng bật cười, nhìn chằm chằm vào cô nói: “Có phải cô đã quên thỏa thuận của chúng ta? Không muốn giữ lại UT? Hay là muốn tôi đá Tưởng Mạc Hoài ra khỏi công ty?”
Tưởng Cầm rủ mắt xuống, khóe miệng nhếch lên, mỉm cười nhưng lại không rõ ràng.
Ánh mắt của Mộ Dung Hoành Nghị đột nhiên thay đổi, anh ghét nụ cười trên mặt của cô, khiến anh không thể nhìn thấu được, không đoán được. Anh ghét tất cả mọi thứ không thể kiểm soát được!
Nhưng, anh vẫn đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt đột nhiên thay đổi.
“Mộ Dung Hoành Nghị, thừa nhận thất bại với anh thực sự rất khó.” Tưởng Cầm chậm rãi nói, khóe miệng từ đầu đến cuối vẫn mang theo sự chế giễu: “Nhưng phải thừa nhận thất bại với chính mình càng khó.”
Cô nhặt tờ đơn xin nghỉ việc lên, vuốt phẳng chỗ đã bị nhăn nhúm, từ từ bình tĩnh đi qua, lại đặt nó lên bàn
Ngẩng đầu lên, cô nói: “Tôi cũng không biết, tôi tranh giành những thứ này là vì ba mình hay là vì muốn bù đắp điều gì. Bây giờ nghĩ lại, thực ra không còn quan trọng nữa, bởi vì, anh sẽ không bỏ qua cho tôi.” Mặc dù đang nói một sự thật rất phũ phàng nhưng nụ cười trên mặt vẫn không biến mất.
Đối với chuyện này, Mộ Dung Hoành Nghị cũng không phủ nhận. Anh cười chế nhạo, hai tay đúi vào túi quần: “Không tồi, đi theo tôi lâu như vậy, cũng xem như có chút giác ngộ. Nhưng….” Anh nhếch khóe miệng, một nụ cười lạnh lùng, sự lạnh lùng vừa phải: “Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô!”
Tưởng Cầm cười: “Trưởng bộ phận, không phải là tôi muốn nhảy việc.”
“Vậy tại sao?” Trưởng bộ phận Tiêu càng không hiểu.
Tưởng Cầm lắc đầu không giải thích nguyên nhân, chỉ vào đơn xin nghỉ việc trên bàn: “Trưởng bộ phận, cái này làm phiền anh rồi.”
Nói xong, không quan tâm đến sự níu giữ của trưởng bộ phận Tiêu, cô quay người lại, rời khỏi phòng thiết kế.
Mọi người vẫn đang tranh nhau đọc tờ báo kia, sôi nổi suy đoán về mối quan hệ giữa Tưởng Cầm và tổng giám đốc, cộng thêm những bức ảnh được đăng trên diễn đàn trước đó, bây giờ xem ra chuyện hai người ở bên nhau cũng là tám chín mươi phần trăm rồi.
“Làm phiền cho tôi mượn xem một chút.” Tưởng Cầm lịch sự hỏi.
Trong phòng làm việc lại trở nên yên tĩnh, chị Lâm nhìn cô, miễn cưỡng đưa tờ báo trong tay cho cô.
Nếu là trước đây, chị Lâm sẽ mỉa mai vài câu, nhưng bây giờ Tưởng Cầm không còn giống như trước kia nữa, cô đang nắm giữ huy chương vàng trong cuộc thi thiết kế, không lâu nữa sẽ ngồi lên vị trí thiết kế trưởng, cô ta không đắc tội được.
Nhìn thấy bài báo đó, Tưởng Cầm đột nhiên bật cười.
Trong văn phòng yên tĩnh này, tiếng cười của cô càng trở nên rõ ràng.
Sau khi cười xong, cô hờ hững nói: “Báo nói cũng khá chi tiết đó.”
Vưu Thiên Ái nheo mắt lại, khóe miệng hơi cong lên, lộ ra sự khinh thường.
Tầng 29, trong phòng tổng giám đốc.
Trên bàn của Mộ Dung Hoành Nghị cũng có một tờ báo như vậy.
Nhìn thấy nội dung bên trên, anh bóp tờ báo thành một cục, ném sang bên cạnh, xoay ghế lại, ánh mắt liếc nhìn về phía xa bên ngoài cửa sổ giống như một con dao.
Cao Dương ở bên cạnh lên tiếng hỏi: “Tổng giám đốc, có muốn liên hệ với tòa soạn báo không?”
Mộ Dung Hoành Nghị từ đầu đến cuối vẫn luôn im lặng, một lúc lâu sau anh giơ tay lên vẫy vẫy, Cao Dương hiểu ý, ý của tổng giám đốc là không định truy cứu.
Lúc này, có người đẩy cửa đi vào, tiếng giày cao gót vô cùng rõ ràng.
“Nghị, em muốn anh cho em một lời giải thích!”
Dương Vịnh Hi bước lên trước mấy bước, ném tờ báo “bộp” một tiếng lên bàn, mặt mũi cau có, ngực phập phồng.
Cao Dương rất biết điều, lập tức đi ra người, nhường không gian lại cho hai người họ.
Mộ Dung Hoành Nghị từ từ quay người lại, ánh mắt liếc nhìn tờ báo trên bàn, sau đó ngước mắt lên liếc nhìn cô ta, khuôn mặt hoàn mỹ được một vài tia nắng chiếu lên.
“Chính như em đọc được.” Giọng nói anh trầm thấp, có chút gợi cảm.
“Anh….” Dương Vịnh Hi tức giận đến mức khuôn mặt tái nhợt: “Anh định không giải thích với em sao?”
Thấy anh không nói gì, cô ta tức giận nói: “Em tự cho mình là một người rộng lượng, chuyện của anh và Tưởng Cầm em cũng đã mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng bây giờ, báo chí cũng đã đăng, chỉ thiếu viết rõ cô ta là nhân tình của anh! Anh nói xem người vợ chưa cưới như em phải làm sao? Giả câm giả điếc sao? Nghị, anh quá ích kỷ rồi, anh có từng nghĩ đến những người xung quanh sẽ nhìn em như thế nào không? Chúng ta sắp kết hôn rồi, em nên giải thích với gia đình như thế nào đây?”
Mộ Dung Hoành Nghị vẫn không nói gì, mắt Dương Vịnh Hi đỏ hoe, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào: “Đôi giày anh tặng em, anh có biết em trân trọng nó như thế nào không? Em cứ nghĩ nó là duy nhất…..không ngờ, anh còn đích thân làm cho cô ta…..”
Dương Vịnh Hi hít một hơi thật sâu, trên cổ nổi lên gân xanh. Nhìn chằm chằm vào anh, nói từng chữ từng chữ một: “Cô ta là kẻ thù giết mẹ của anh, anh quên rồi sao?”
Mộ Dung Hoành Nghị nheo đôi mắt đen láy lại, sự phức tạp trong ánh mắt, bị sự lạnh lùng đang dần dần lan ra chôn vùi, ánh mắt nhìn cô ta vẫn sắc như dao.
“Anh và cô ta sẽ không có kết quả, hà tất phải vì cô ta mà làm tổn hại thanh danh của mình chứ?”
“Đủ rồi.”
Giọng nói của anh không lớn, nhưng tràn đầy sự uy hiếp, Dương Vịnh Hi dừng lại, mím chặt môi, ánh mắt tràn đầy sự ai oán: “Anh đang bảo vệ cô ta sao?”
Mộ Dung Hoành Nghị không trả lời câu hỏi của cô ta mà khẽ nói: “Anh đã nói, chuyện chúng ta kết hôn sẽ không thay đổi.”
Dương Vịnh Hi cắn môi, nước mắt rơi xuống, dáng vẻ ủy khuất ở trong mắt Mộ Dung Hoành Nghị, anh không khỏi cau mày.
“Điều em muốn không chỉ là kết hôn với anh, anh nghĩ là em muốn dùng cách này để trói buộc anh cả đời sao, vậy thì anh sai rồi….không ai muốn anh có thể vui vẻ hơn em, cho dù…. dù muốn em giải trừ hôn ước, phải chịu đựng sự chế nhạo, em đều không quan tâm.” Ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn anh: “Từ ngày quen biết anh có lẽ anh cũng hiểu.”
Mộ Dung Hoành Nghị rủ mắt xuống, môi mím chặt, lộ ra một chút xúc động.
Anh không quên việc Dương Vịnh Hi đối xử rất tốt với anh, vì báo thù anh không quan tâm đến thứ gì, cuối cùng rơi vào tuyệt vọng, là cô ta liều mình đi cầu xin người nhà giúp anh, thậm chí nghe nói cô ta còn quỳ một ngày bên ngoài phòng sách của ba mình. Cuối cùng, cô còn giấu kín chuyện này, chỉ là không muốn anh có một chút áp lực nào.
Những điều tốt đẹp này vô cùng rõ ràng. So với Tưởng Cầm ngươi đã gây ra vết thương chí mạng cho anh, anh quả thật không có lý do gì để phụ lòng Dương Vịnh Hi.
Nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau đó lại mở mắt ra, anh đứng dậy đi về phía cô ta, ôm Dương Vịnh Hi đang khóc vào lòng, khẽ vỗ nhẹ vào lưng cô ta: “Anh hiểu.”
Lại nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh, Dương Vịnh Hi siết chặt eo anh, khóc nói: “Nghị, cứ xem như là vì em, đừng qua lại người người phụ nữ kia nữa, cô ta chỉ đang lợi dụng anh thôi….”
Mộ Dung Hoành Nghị không nói gì, chỉ khẽ vuốt ve lưng cô, ánh mắt lại sâu và xa xăm.
Ngẩng đầu lên, đôi mắt cô ta vẫn còn ngấn lên, giọng nói run rẩy hỏi: “Chúng ta sẽ kết hôn đúng không?”
Mộ Dung Hoành Nghị nhìn cô ta, chậm rãi gật đầu.
Dương Vịnh Hi lại tựa vào ngực anh, đôi mắt kích động ngày càng sâu. Cô ta nói: “Nghị, trên thế giới này không có ai yêu anh bằng em….”
Bộ phận thiết kế, sau khi nghe điện thoại Vưu Thiên Ái đi đến một quán café ở dưới công ty.
Vừa đi vào đã nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, cô ta nhếch khóe môi, đi đến sau đó trực tiếp ngồi xuống phía đối diện: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Một tờ báo được ném qua.
“Đây là cô làm?” Dương Vịnh Hi tức giận hỏi.
Vưu Thiên Ái lười biếng liếc nhìn cô ta: “Cô làm chuyện của cô, tôi làm việc của tôi, tôi làm bất kỳ chuyện gì cũng không cần phải báo cáo với cô.”
Dương Vịnh Hi tức giận đến mức hai vai run rẩy: “Tưởng Cầm là cái thá gì? Căn bản không có tư cách lôi kéo quan hệ với Nghị!”
Vưu Thiên Ái cười, nhìn chằm chằm vào cô ta, nói: “Hủy hoại danh tiếng của cô ta không phải chính là điều mà cô muốn sao? Nếu không, sao cô có thể đưa cho tôi mấy bức ảnh chụp trộm đó? Bây gờ, đúng theo ý cô, cô nên vui mừng mới phải?”
“Đó không bao gồm việc kêu cô lôi cả tên của Nghị vào!” Khóe miệng Dương Vịnh Hi giật giật, khuôn mặt run rẩy, giọng nói lạnh lùng: “Cô ta không xứng vơ đũa cả nắm với anh ấy! Cô ta nên ở trong tù, tốt nhất vĩnh viễn đừng bao giờ ra ngoài!”
Sự thù hận của cô ta với Tưởng Cầm cũng khiến Vưu Thiên Ái kinh ngạc.
Cho dù, cô ta cũng hận Tưởng Cầm.
Vưu Thiên Ái rủ mắt xuống, lạnh lùng cười một tiếng: “Hai chúng ta sớm đã không còn trên cùng một con thuyền nữa, vì vậy mỗi người tự dựa vào bản lĩnh của mình. Tôi làm như thế nào không cần cô phải khoa chân múa tay!” Cô ta đứng dậy muốn rời đi, lại quay đầu lại nói: “Đúng rồi, sau này đừng vì một chuyện nhỏ như vậy mà làm phiền tôi, tôi sẽ rất khó chịu.”
Nói xong, cô ta liền rời đi.
Phía sau là tiếng cười lạnh nham hiểm của Dương Vịnh Hi.
“Vưu Thiên Ái, cô nên cảm thấy may mắn vì chúng ta có cùng một kẻ thù, nếu không….haha….”
Tiếng cười của cô ta khiến trong lòng Vưu Thiên Ái run lên, sắc mặt dần dần trở nên u ám.
Sau khi đưa đơn xin nghỉ việc, Tưởng Cầm vẫn chưa cảm thấy nhẹ nhõm, trong lòng vẫn nặng trĩu, giống như đeo một thứ gì đó, có có thể tháo xuống được.”
Lúc Mộ Dung Hoành Nghị tức giận xông vào bộ phận thiết kế, ngược lại cô rất bình tĩnh.
“Theo tôi đi ra ngoài!” Anh cố gắng kìm nén cơn tức giận, nhìn cô.
Trong bộ phận thiết kế, không có một âm thanh nào.
Hành động này của tổng giám đốc đủ để cho thấy mối quan hệ của hai người không bình thường!
Vưu Thiên Ái nhìn, lông mày không khỏi cau lại.
Anh đứng ở trên hành lang, Tưởng Cầm lại đi thẳng về phía thang máy, giọng nói vẫn thờ ơ: “Đi đến phòng làm việc của anh đi.”
Trước khi rời đi, quả thật cô không ho vọng xảy ra nhiều chuyện rắc rối. Mệt mỏi lâu như vậy, dù sao cũng phải bình tĩnh một lúc.
Mộ Dung Hoành Nghị nhìn chằm chằm vào cô, kiềm chế cơn tức giận, đi theo.
Trong thang máy, hai người đều không có ý định lên tiếng, ánh mắt của Tưởng Cầm vẫn không thay đổi. Cô biết Mộ Dung Hoành Nghị ở phía sau đang nhìn cô chằm chằm, cô không quay người lại, không quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào những con số không ngừng tăng lên ở trên đỉnh đầu, ánh mắt vô cùng bĩnh tĩnh.
Đến phòng làm việc của anh, Mộ Dung Hoành Nghị đi thẳng đến trước bàn làm việc của anh, lấy thứ ở trên bàn, giơ lên, ném về phía cô: “Chuyện gì đây?”
Nhìn tờ đơn xin nghỉ việc được ném xuống chân, Tưởng Cầm nhún vai: “Chính là như vậy.”
Mộ Dung Hoành Nghị đột nhiên lạnh lùng bật cười, nhìn chằm chằm vào cô nói: “Có phải cô đã quên thỏa thuận của chúng ta? Không muốn giữ lại UT? Hay là muốn tôi đá Tưởng Mạc Hoài ra khỏi công ty?”
Tưởng Cầm rủ mắt xuống, khóe miệng nhếch lên, mỉm cười nhưng lại không rõ ràng.
Ánh mắt của Mộ Dung Hoành Nghị đột nhiên thay đổi, anh ghét nụ cười trên mặt của cô, khiến anh không thể nhìn thấu được, không đoán được. Anh ghét tất cả mọi thứ không thể kiểm soát được!
Nhưng, anh vẫn đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt đột nhiên thay đổi.
“Mộ Dung Hoành Nghị, thừa nhận thất bại với anh thực sự rất khó.” Tưởng Cầm chậm rãi nói, khóe miệng từ đầu đến cuối vẫn mang theo sự chế giễu: “Nhưng phải thừa nhận thất bại với chính mình càng khó.”
Cô nhặt tờ đơn xin nghỉ việc lên, vuốt phẳng chỗ đã bị nhăn nhúm, từ từ bình tĩnh đi qua, lại đặt nó lên bàn
Ngẩng đầu lên, cô nói: “Tôi cũng không biết, tôi tranh giành những thứ này là vì ba mình hay là vì muốn bù đắp điều gì. Bây giờ nghĩ lại, thực ra không còn quan trọng nữa, bởi vì, anh sẽ không bỏ qua cho tôi.” Mặc dù đang nói một sự thật rất phũ phàng nhưng nụ cười trên mặt vẫn không biến mất.
Đối với chuyện này, Mộ Dung Hoành Nghị cũng không phủ nhận. Anh cười chế nhạo, hai tay đúi vào túi quần: “Không tồi, đi theo tôi lâu như vậy, cũng xem như có chút giác ngộ. Nhưng….” Anh nhếch khóe miệng, một nụ cười lạnh lùng, sự lạnh lùng vừa phải: “Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô!”
Tác giả :
Tô Tử