Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo
Chương 49: Tôi muốn ly hôn
Editor : GàÝ của Lăng trung tá chúng ta là: Úc Tử Duyệt, cô còn biết mình là vợ của tôi àh, vậy sao trong lòng còn băn khoăn cái người tên Lệ Mộ Phàm kia? Còn muốn ly hôn với tôi? Vi phạm hiệp nghị điều thứ nhất, điều thứ ba.Úc Tử Duyệt bị một câu nói của anh chận lại không có cách nào trả lời, vẫn trừng mắt nhìn anh."Đứng ở cạnh tường, bây giờ là chín giờ rưỡi, đúng mười giờ rưỡi mới được đi ngủ", Lăng Bắc Hàn đi tới bên cạnh bàn, cầm lên một cái chén trắng bằng sứ lại đi tới bên người cô.Úc Tử Duyệt còn muốn phản kháng, bị nét mặt hù dọa như muốn ăn thịt người của Lăng Bắc Hàn hù dọa, ngoan ngoãn đứng ở bên tường, vùng lưng mềm mại dán lên vách tường."Không cho phép dựa vào tường", Lăng Bắc Hàn hét xong, đem lấy cô hướng ra ngoài kéo xa một mét, còn đá đá khuỷu chân của cô. Úc Tử Duyệt hai mắt nhìn anh chằm chằm, thất bại đứng thẳng người, đôi tay đặt ở hai bên đùi, sau đó trên đầu có thêm một cái chén."Không được cử động, không được làm rơi chén", anh lại quát.Úc Tử Duyệt không dám động, thế nhưng cái miệng nhỏ hồng hồng lại không ngừng ngọa nguậy, dùng khẩu ngữ mắng anh.Lăng Bắc Hàn trở lại bên cạnh bàn, ngồi xuống, cắm đầu cắm cổ vừa ăn bữa tối, vừa giám thị cô.Biến thái! Úc Tử Duyệt bất mãn nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi ở bên cạnh bàn, ở trong lòng hung hăng mắng! Chỉ chốc lát sau, Lăng Bắc Hàn đã nhanh chóng ăn xong bữa ăn tối, nhìn đồng hồ đeo tay, mới có mười phút, "Chớ có biếng nhác ......", anh nói xong, liền đi vào phòng ngủ.Úc Tử Duyệt thấy cửa phòng ngủ đóng lại, lập tức đưa tay lấy cái chén trên đỉnh đầu xuống, "Lão Biến Thái! Anh cho rằng tôi ngu à", cô nho nhỏ nói thầm, bắt đầu xoa bóp những nơi đau nhức.Lăng Bắc Hàn nhìn cô lười biếng qua khe cửa, khóe miệng không tự giác mỉm cười.Đợi anh tắm xong đi ra cửa, Úc Tử Duyệt vội vàng đứng thẳng người, đem cái chén sứ đặt lại ở đỉnh đầu.Sao Lão Biến Thái tắm nhanh như vậy? Cô vẫn còn chưa nghỉ ngơi đủ! Úc Tử Duyệt ở trong lòng lại nói thầm, rủ lông mi, không nhìn anh. Ở trong lòng buồn bực, toàn thân lại rất đau nhức.Càng nghĩ trong lòng càng uất ức, rất muốn cầm cái chén trên đầu ném vào gương mặt của anh.Hôm nay là một ngày cô cực kỳ xui xẻo! Không ngờ còn mấy tiếng cuối cùng còn bị cái “Tên lính xấu xa” này phạt đứng...... Một cỗ ướt át xông lên hốc mắt, nhớ tới Lệ Mộ Phàm, nhớ tới lời ba trách mắng, nhớ tới mình gả ột người không thích, nhớ tới không thể ly hôn......Các loại uất ức xông lên, nước mắt mãnh liệt chảy ra."Anh......", Lăng Bắc Hàn nghe được tiếng nức nở, sững sờ, nhìn về phía cô, lại thấy cô đang khóc, bước nhanh đến phía cô, đưa tay lấy cái chén trên đỉnh đầu của cô xuống.Cuối cùng anh lại mềm lòng trước cô."Khóc cái gì", anh tức giận nói, nhìn nước mắt óng ánh trong suốt theo gương mặt của cô chảy xuống, cảm giác lòng của mình lần nữa mềm mại."Không cần anh lo! Hic hic ......", cô gào xong, lại khóc lên, giống như đang làm nũng. Cô cũng chỉ là đứa con gái mới mười chín tuổi, cho dù cô có mạnh mẽ quật cường, sau những chuyện xảy ra hôm nay, trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy uất ức.Thấy cô khóc, lòng của Lăng Bắc Hàn càng mềm mại, anh phát hiện mình đối với nước mắt của cô không có sức miễn dịch.Anh vươn cánh tay, không tự chủ giữ lại eo nhỏ của cô, ôm cô ngồi xuống, "Anh đừng đụng tôi ...... Ô...... “cái tên lính xấu xa” này tôi hối hận...... Tôi muốn ly hôn...... không muốn gả cho anh......", Úc Tử Duyệtvừa đấm lung tung vào trong ngực của anh, vừa khóc nức nở nói.Toàn bộ nước mắt đều rơi vào trong ngực anh.Những lời cô nói đều là thật lòng,ngay thời khắcLệ Mộ Phàm tỏ tình cô đã hối hận, vì mặt mũi của nhà họ Úc nên mới quay trở về.Anh không nói gì, vẻ mặt nghiêm túc trầm xuống, đặt cô nằm xuống giường lớn, mình cũng lên giường. Úc Tử Duyệt hình như là rất mệt mỏi, sau khi lên giường không có giãy giụa, vô lực cuộn tròn thân mình, Lăng Bắc Hàn cũng lên giường, kéo cô vào trong ngực......"Đừng đụng tôi......", cô nửa tỉnh ngủ gật mơ hồ nói, lại không đẩy anh ra, Lăng Bắc Hàn lấy chăn mỏng, đắp lên người cả hai.Cúi đầu nhìn thì thấy cô vùi ở trong ngực của mình hình như là ngủ thiếp đi, trên gương mặt còn lưu lại nước mắt óng ánh trong suốt, làm người thương yêu...... Ngón tay dài êm ái lau chùi hết những thứ ướt át kia, cẩn thận, chỉ sợ hơi dùng sức liền đụng hư da thịt mềm mại của cô.Cô chỉ là cô gái chưa tới hai mươi tuổi, ước chừng so với mình nhỏ hơn mười tuổi đấy......Lăng Bắc Hàn nhìn người con gái nào đó trong ngực, con mắt sắc trong suốt nhuốm đầy tình cảm mềm mại như nước, đưa tay tắt đèn trong phòng, ôm lấy cô chìm vào giấc ngủ......
Tác giả :
Ức Tích Nhan