Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo
Chương 254: Kết cục (05)
Sau khi kiểm tra cho Lục Khải Chính xong, xác định đại não không có gì đáng ngại, nhưng nằm trên giường bốn tháng, từng có rất nhiều bệnh biến chứng, thân thể còn cần từ từ trị liệu hồi phục, dần dần sẽ khỏe mạnh như xưa. Còn bây giờ, cổ họng của anh một lát sau vẫn không thốt nên lời.
Sau khi bác sĩ y tá rời đi, Lăng Bắc Hàn nhìn người anh em nằm trên giường với khuôn mặt tái nhợt, hai mắt đầy tơ máu. Môi khô rách, hai má lõm xuống, lòng tràn đầy xúc động.
"Yên tâm đi, những nhiệm vụ kia, tôi giúp cậu hoàn thành! Hang ổ của ông cụ Tư Đồ ngày hôm qua đã bị phá rồi, Tư Đồ Ngạn vừa mới bị bắt....” Lăng Bắc Hàn thẳng thắn nói với Lục Khải Chính, còn Lục Khải Chính thì nói không ra lời, chỉ có dùng nháy mắt để bày tỏ.
Nhưng Lục Khải Chính biết chắc, Lăng Bắc Hàn làm những việc này nhất định cũng chịu không ít cực khổ! Phải biết phá được hang ổ của lão già Tư Đồ này cực kỳ khó khăn....
"Anh cả, uống nước đi!” Lăng Bắc Sam khôi phục lại bình tĩnh, lúc này đi đến rót ly nước cho Lăng Bắc Hàn. Lăng Bắc Hàn liếc nhìn Lăng Bắc Sam, sắc mặt của em gái xem ra tiều tụy không ít, nhìn tình hình này chắc vẫn là kiên trì canh giữ bên cạnh lão Lục đây.
Lăng Bắc Hàn nhận lấy ly nước, nhìn Lăng Bắc Sam đi tới bên giường bệnh, anh đang cẩn thận quan sát thái độ của Lục Khải Chính đối với Lăng Bắc Sam.
"Uống nước đi!” Lăng Bắc Sam cầm cái muỗng múc nước, đưa tới bên khóe miệng của Lục Khải Chính, dịu dàng nói.
Đầu của Lục Khải Chính vẫn còn rất đau, trong mắt anh mặt của Lăng Bắc Sam đang chuyển động, sau đó lại hiện lên khuôn mặt của Nhan Tịch, anh quay đầu ra nơi khác, "Anh....” Lăng Bắc Sam nhìn Lục Khải Chính quay đầu ra chỗ khác, tức giận mở miệng, "Uống nước đi, bác sĩ nói nói cổ họng của anh rất khô!" .
Lăng Bắc Sam chịu đựng tính khí của anh, kiên nhẫn nói.
Lúc này Lục Khải Chính mới quay đầu lại nhìn Lăng Bắc Sam, đôi môi khô nứt mở ra, "Chúng ta từ hôn rồi, em không cần phải chăm sóc anh.” Anh im lặng dùng môi ngữ, chậm rãi nói, trong cổ họng phát ra tiếng hừ hừ.
Nhìn của anh, tay Lăng Bắc Sam run một cái, nước trong thìa rơi xuống trên đệm, ướt một mảng nhỏ. Chỉ thấy sắc mặt của cô cũng càng ngày càng khó nhìn, "Anh đang nói gì vậy?” Cô làm bộ nghe không hiểu hỏi lại, đầu óc on gong.
Lục Khải Chính cảm giác Lăng Bắc Sam đang giả bộ ngu, "Hừ hừ....” Anh dùng sức làm thanh cổ họng, lại mấp mày môi, nói từng chữ: "Chúng! ta! từ ! hôn rồi !” Dường như anh dùng hết hơi sức toàn thân mà gào thét.
Anh biết nói như vậy nhất định sẽ gây thương tổn cho Lăng Bắc Sam nhưng anh không muốn làm trái với con tim của mình, kết quả sẽ hại người hại mình!
Lăng Bắc Hàn cũng hiểu được ý tứ của Lục Khải Chính muốn nói, để ly nước xuống, đi tới trước.
"Bắc Sam, ý tứ của lão Lục là em không có quan hệ gì với cậu ta nữa rồi, hãy dừng tại đây...."
"Em không nghe! Lục Khải Chính! Anh biết em một mực chờ đợi anh sao? Anh biết! Anh vẫn biết! Anh từ hôn với em là vì vụ án đúng không? Hiện tại vụ án kết thúc, chúng ta có thể ở cùng một chỗ mà!” Lăng Bắc Sam cắt đứt lời nói của Lăng Bắc Hàn, sau đó tức giận quát lên với Lục Khải Chính.
"Bắc Sam! Bình tĩnh một chút!” Lăng Bắc Hàn nhìn em gái yêu đơn phương như vậy, lớn tiếng quát.
Lục Khải Chính nhắm chặt hai mắt lại, cố hết sức nâng đôi tay lên, khoa tay múa chân ngôn ngữ của người câm điếc với Lăng Bắc Hàn. Đối với ngôn ngữ của người câm điếc, bất cứ là người lính trinh sát nào như Lăng Bắc Hàn, hay là xuất thân từ cảnh sát như Lục Khải Chính, đều được huấn luyện qua.
"Anh giúp tôi nói với cô ấy, lần trước từ hôn, không sai chính là vì không muốn làm liên lụy đến nhà họ Lăng, nhưng cũng vì tôi yêu một người phụ nữ khác, là Nhan Tịch. Còn tôi với cô ấy là thanh mai trúc mã, kết hôn chính trị mà thôi, đối với tôi cô ấy như là em gái vậy, trước đó tôi đã từng nói với cô ấy rồi....” Lục Khải Chính đưa hai cánh tay cứng ngắc ra hiệu, nhưng đôi tay này vẫn còn rất linh hoạt, nói với Lăng Bắc Hàn.
Quả nhiên, anh ta thích Nhan Tịch.
"Bắc Sam, lão Lục muốn nói, lần trước từ hôn với em là lo lắng liên lụy đến nhà họ Lăng chúng ta, nhưng cũng vì anh ta thích....” Lăng Bắc Hàn phiên dịch lại cho Lăng Bắc Sam biết tất cả những gì Lục Khải Chính muốn nói.
Lời nói của Lăng Bắc Hàn khiến Lăng Bắc Sam càng không ngừng lắc đầu, đôi mắt phẫn hận nhìn chằm chằm người đang nằm trên giường bệnh, "Em không tin! Lục Khải Chính! Cô ta có gì tốt? Có gì tốt?” Từ nhỏ đến lớn cuộc sống của cô đủ loại hào quang, Lăng Bắc Sam tràn đầy tự tin chưa từng chịu đựng đả kích lớn như vậy, cô càng không ngừng lắc đầu, quát.
Giống như bị người khác tát một bạt tai thật mạnh! Lúc ở bệnh viện thủ đô, cô còn rất tự tin mà nói với Nhan Tịch, Lục Khải Chính chỉ đang lợi dụng cô ta.... Không ngờ, bây giờ anh lại nói thật sự thích cô Nhan Tịch đó!
"Lăng Bắc Sam! Em bình tĩnh lại cho anh! Nên cư xử đúng mực! Chuyện tình cảm, không thể miễn cưỡng!” Lăng Bắc Hàn nhìn chằm chằm Lăng Bắc Sam nghiêm nghị dạy dỗ. Anh cũng rất hiểu, cô công chúa kiêu ngạo này giờ đây đang chịu đả kích rất lớn.
Lục Khải Chính không ngờ Lăng Bắc Sam kích động như thế, ban đầu lúc từ hôn, không phải cô rất thông cảm hay sao? Lúc đó anh cũng cho là cô đã sớm hết tình cảm với mình rồi, dù sao sau khi đính hôn hai người đều ở riêng, cũng rất ít liên lạc với nhau.
Trước kia lúc chưa gặp Nhan Tịch, đối với tình yêu, đối với hôn nhân anh cũng không để ý nhiều như vậy, không ôm bất cứ ảo tưởng nào, việc anh quan tâm nhất chính là sự nghiệp. Nhà họ Lăng và nhà họ Lục có quan hệ rất tốt, kết thân là chuyện rất đỗi bình thường.
"Anh cả! Em....” Lăng Bắc Sam nhìn chằm chằm Lăng Bắc Hàn, tức giận quát, sau đó chạy thật nhanh ra khỏi phòng bệnh của Lục Khải Chính.
Sau khi Lăng Bắc Sam đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ, Lục Khải Chính bất đắc dĩ liếc nhìn Lăng Bắc Hàn, sau đó vươn tay. Lăng Bắc Hàn hiểu ý tứ của anh, đôi bàn tay mang bao da màu đen nắm lay bàn tay quấn đầy băng gạc của Lục Khải Chính!
"Còn phải cám ơn cậu đã cứu tôi một mạng!” Lăng Bắc Hàn nói.
Lục Khải Chính quét mắt về phía bao tay màu đen kia, "Vẫn chạy không khỏi đôi mắt hồ ly của cậu!” Lăng Bắc Hàn buông tay ra, tháo bao tay xuống, chỉ thấy trên mu bàn tay của anh có một vết sẹo to lớn xấu xí.
"Cháy đêm đó, mặt cũng bị thương, nhưng không nghiêm trọng, cũng nhờ vào đó mình mới xâm nhập vào hang ổ của lão già Tư Đồ, làm nằm vùng ở trong đó hơn một tháng, sau đó mới liên lạc với thủ đô, từng bước từng bước đánh sụp từng bộ phận thế lực của nhà Tư Đồ....” Lăng Bắc Hàn vuốt ve vết thương trên mu bàn tay, gằn từng chữ.
Hai tuần lễ trước mặt của anh mới được loại bỏ vết sẹo, mới vừa tiêu sưng không lâu.... cũng may là sau khi hành động của Tư Đồ Ngạn thất bại bị nhà Tư Đồ đuổi ra, nên không phát hiện anh.
Lục Khải Chính nghe Lăng Bắc Hàn bình tĩnh tự thuật, cũng chỉ có anh mới có thể đủ hiểu trong mấy tháng qua Lăng Bắc Hàn chịu khổ như thế nào.
"Cực khổ!” Lục Khải Chính cố gắng nói khích lệ với Lăng Bắc Hàn, nhưng cổ họng vẫn không thốt thành lời.
"So với ba năm mai phục của cậu, tôi đây tính là gì! Chỉ là khổ cho một nhà già trẻ....” Lăng Bắc Hàn đeo bao tay lên, nhìn Lục Khải Chính nói, nhớ tới Úc Tử Duyệt, trong lòng lại đau đớn. Anh lại khiến cô lo lắng, nhưng mà anh cũng tin tưởng, tin tưởng cô vẫn tin anh sẽ bình an vô sự .
Hai người ở cùng nhau lâu như vậy, phải có chút ăn ý, ở nhà Tư Đồ giống như ở đầm rồng hang hổ, thế lực đen trắng lẫn vào nhau, căn bản anh không có phương pháp liên lạc với cô, cũng không thể nào liên lạc!
Chỉ là, nhất định anh không thể tránh khỏi sự trừng phạt của cô, nhưng anh nguyện ý chấp nhận tất cả!
Lời nói của Lăng Bắc Hàn làm Lục Khải Chính cảm động vạn lần. Anh thật xin lỗi cha mẹ, hơn nữa thật xin lỗi.... Nhan Tịch. Hiện tại nhắc tới cái tên Nhan Tịch này, trái tim anh đau đớn, anh chưa từng cảm sự tồn tại của nó, nhưng lại xác thực đã bỏ qua một sinh mệnh nhỏ!
Anh không ngừng hỏi mình, đến tột cùng tất cả những điều này có đáng giá hay không?
Nhìn ra được nỗi khổ của Lục Khải Chính, Lăng Bắc Hàn thở ra một hơi, "An tâm dưỡng bệnh, sau khi bình phục hãy tìm cô ấy nói cho rõ ràng đi....” Lăng Bắc Hàn nói, "Trước tiên mình đi xử lý chuyện của Tư Đồ Ngạn đã, sáng mai còn phải lên máy bay trở về nước, nếu không trở về sẽ bị người sống sờ sờ ở nhà lột da mất!" .
Lục Khải Chính nhìn anh, gật đầu một cái.
Nhan Tịch.... Thật ra Lục Khải Chính không biết Nhan Tịch có thích mình hay không? Ít nhất trước lúc có đứa bé, cô ấy đều chưa từng thừa nhận qua, sau đó đứa bé bị mất, rồi sau nữa, bởi vì anh, cô bị xâm hại. Cô nói, hận anh. Rõ ràng anh vẫn nhớ!
Thậm chí Lục Khải Chính đang suy nghĩ, có thể đời này Nhan Tịch không muốn gặp lại anh không....
***
Lăng Bắc Hàn ra khỏi phòng bệnh, lại gặp phải Lăng Bắc Sam, "Được rồi, dù sao cũng nên như vậy, không phải của mình, cưỡng cầu cũng không được. Bắc Sam, em là cô gái thông minh!” Lăng Bắc Hàn cố gắng an ủi em gái.
"Anh cả! Em không cam lòng! Từ nhỏ đến lớn em chỉ thích một mình anh ấy! Em yêu anh ấy như vậy, còn Nhan Tịch thì sao? Anh ấy mới biết cô ta chưa được bao lâu? Cô ta có thể cho Lục Khải Chính cái gì? Cô ta có thể giống như em sao, một ngày một đêm chăm sóc anh ấy sao?” Lăng Bắc Sam tức giận quát.
"Bắc Sam! Em sai lầm rồi, yêu thì thời gian và thân phận địa vị không có quan hệ! Có người, theo đuổi cả đời cũng không thương mình, chính là không thương! Không cần lãng phí thời gian nữa, sẽ bỏ lỡ người thích em, hãy biết quý trọng bản thân em!” Lăng Bắc Hàn dạy dỗ cô, anh lo lắng Lăng Bắc Sam sẽ chưa gượng dậy nổi.
"Sảng khoái đồng ý lời ư từ hôn, chỉ là vì kiêu ngạo... Anh cả...” Lăng Bắc Sam vô lực dựa vào vách tường, nhắm mắt lại, khổ sở nói.
"Tích cách của lão Lục anh rất hiểu, nếu như hiện tại cậu ta không yêu Nhan Tịch, có lẽ, em còn có thể. Nhưng tráo tim của cậu ta đã trao cho Nhan Tịch rồi. Đời này cho dù em có thể lấy được người của cậu ấy thì cũng không giữ được tim của cậu ấy! Thông minh một chút! Không cần tự làm khổ mình! Anh cả cũng là vì tốt cho em!" Lăng Bắc Hàn lại khuyên nhủ.
Anh tin tưởng, Lăng Bắc Sam chỉ có sùng bái với Lục Khải Chính, cái loại đó chinh phục dục vọng đó giống vẻ yêu say đắm. Tính cách Bắc Sam vốn kiêu ngạo, không có được sẽ không chịu khuất phục. Điểm này, anh rất rõ.
Mà lúc này cô cũng không cam tâm Lục Khải Chính lại thích một cô gái có trình độ học vấn, gia thế không bằng mình....
Lăng Bắc Sam không lên tiếng, Lăng Bắc Hàn muốn kéo cô rời đi, nhưng cô lại cự tuyệt, lại đi về tới phòng bệnh của Lục Khải Chính.
Yêu đơn phương say đắm giống như là tự chúng ta vì mình xây dựng một tòa thành mỹ lệ, hưởng thụ trong đó, không muốn ra ngoài, cũng lừa mình dối người không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng rất hiểu, thật ra thì người mình yêu không ở nơi này.
***
Sáng sớm, Úc Tử Duyệt xuống lầu, còn chưa tới lầu một, liền nghe được bản tin lúc sáng sớm, mơ hồ, có nghe thấy mấy chữ gia tộc Tư Đồ làm cô cau mày, sau khi xuống lầu, chỉ thấy ba chồng mẹ chồng cũng đứng ở trước TV.
Dì Vương thấy cô bụng to phề phệ đi xuống, liền vội vàng tiến lên đỡ , "Duyệt Duyệt, cậu A Hàn không có việc gì! Cậu ấy không có việc gì! Hôm nay sẽ về đến rồi!” Dì Vương kích động nói với Úc Tử Duyệt, làm lòng Úc Tử Duyệt căng thẳng, đầu óc ong ong. Lúc này, Tiếu Dĩnh cũng bước lên trước.
"Duyệt Duyệt, Bắc Hàn không có việc gì, nó lại đi làm nằm vùng, tối hôm trước ở nước Mĩ cuối cùng cũng bắt được Tư Đồ Ngạn!” Tiếu Dĩnh vui mừng nói cới Úc Tử Duyệt, sắc mặt Lăng Chí Tiêu cứng đờ. Thật ra thì sau khi Lăng Bắc Hàn mất tích hơn một tháng sau ông đã biết được tung tích của con rồi....
Đầu óc của Úc Tử Duyệt vẫn ong ong, một lát sau vẫn không có cách nào suy nghĩ lại. Cô cố gắng để cho tâm tình bình phục, hít vào thở ra một lúc mới bình tĩnh lại.
Anh lại đi nằm vùng ....
Trong bụng tiểu bảo bảo đá đá đến mấy lần, cô đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng nhô ra của mình.
Thấy bộ dạng Úc Tử Duyệt thật bình tĩnh, Tiếu Dĩnh cau mày, "Duyệt Duyệt, con làm sao vậy?" .
"Không sao, không có việc gì, anh ấy bình an là tốt rồi.” Úc Tử Duyệt mỉm cười nói, tâm tình rất bình tĩnh, vuốt bụng to, đi đến phòng ăn. Tiếu Dĩnh và Lăng Chí Tiêu nhìn thoáng qua nhau, hai vợ chồng không cần nói cũng biết, chẳng lẽ Úc Tử Duyệt thật đã hết hi vọng đối với Lăng Bắc Hàn rồi sao?
Tiếu Dĩnh cùng Lăng Chí Tiêu vội vàng đi tới phòng ăn, "Duyệt Duyệt, nghe nói hành động lần này của Bắc Hàn nguy hiểm hơn, ở đầm rồng hang hổ làm nằm vùng đó...."
"Ăn cơm! Nói nhiều như vậy làm cái gì?” Lăng Chí Tiêu kịp thời cắt đứt lời nói của Tiếu Dĩnh, cho Úc Tử Duyệt biết Lăng Bắc Hàn từng gặp phải bao nhiêu nguy hiểm, sẽ chỉ làm con dâu càng thêm lo lắng cho Lăng Bắc Hàn!
Tiếu Dĩnh trợn mắt nhìn Lăng Chí Tiêu một cái, cúi đầu, không hề nữa lên tiếng.
"Duyệt Duyệt, Bắc Hàn có kỷ luật, con hãy cố gắng thông cảm cho nó!” Lăng Chí Tiêu nói với Úc Tử Duyệt, đại khái là bà cụ tới không hiểu tình huống lắm, mở miệng nói: " Mẹ biết ngay tiểu tử này sẽ không xảy ra chuyện mà!”
Úc Tử Duyệt ngẩng đầu lên nhìn bà cụ lễ phép gật đầu một cái, sau đó nhìn về phía Lăng Chí Tiêu, "Vâng....” Cô nhàn nhạt trả lời, không nói gì nhiều. Bữa ăn sáng cô ăn rất an tĩnh, sau khi ăn xong, đứng dậy, đi lên lầu.
Bụng càng lúc càng lớn rồi, đứng còn dễ dàng hơn ngồi, gần đây xương sống thắt lưng cũng rất đau, bởi vì thai nhi càng ngày càng nặng, đối nàng eo sinh ra gánh nặng.
Úc Tử Duyệt một tay đỡ eo, một tay vuốt ve bụng thật to, đi tới cầu thang, vừa đi tới cầu thang thì cảm thấy có nhiều bóng dáng ở cửa đang che khuất ánh sáng, phòng khách trở nên tối tăm....
"Cậu A Hàn!” chỉ nghe dì Vương kích động la lên.
Úc Tử Duyệt cũng không dừng bước chân, cũng không quay đầu, cắm đầu cắm cổ đi đến cầu thang....
Mặc một bộ quần áo lông màu trắng dành cho bà bầu, bụng bự tròn trịa, tóc buộc ở sau ót....
Lăng Bắc Hàn thấy Úc Tử Duyệt thì cổ họng run rẩy, nghẹn ngào, nhất là khi thấy bụng cô ấy là tròn tròn nhô cao.... Anh không ngờ, mang thai bảy tháng, bụng của cô sẽ lớn như vậy.... một dòng nước ấm áp bao bọc trái tim anh. Anh kích động bước nhanh chân muốn tiến lên, nhưng giống như cô không thấy anh, từng bước vịn cầu thang, tập tễnh đi lên lầu....
Dép dưới chân từng bước đạp lên tấm thảm len lông cừu thật dày ở trên cầu thang, cô đi rất chậm chạp, chờ chân trái bước lên xong thì chân phải cũng bước lên cùng bậc thang, sau đó cứ thế bước lên....
Cẩn thận để ý như vậy, là sợ té ngã sao....
"Bắc Hàn....” Tiếu Dĩnh tới, kích động gọi lớn. Lăng Bắc Hàn vẫn còn nhìn chằm chằm bóng dáng trên cầu thang kia, cho đến khi bóng dáng ấy biến mất ở khúc quanh, "Mau lên xem một chút đi, có thể là rất tức giận....” Lúc này Lăng Chí Tiêu mở miệng nói.
Bốn tháng biệt vô âm tín, không tức giận mới là lạ!
Lăng Bắc Hàn ngẩn người, gật đầu một cái, sau đó, bước nhanh chân lên lầu....
Sau khi bác sĩ y tá rời đi, Lăng Bắc Hàn nhìn người anh em nằm trên giường với khuôn mặt tái nhợt, hai mắt đầy tơ máu. Môi khô rách, hai má lõm xuống, lòng tràn đầy xúc động.
"Yên tâm đi, những nhiệm vụ kia, tôi giúp cậu hoàn thành! Hang ổ của ông cụ Tư Đồ ngày hôm qua đã bị phá rồi, Tư Đồ Ngạn vừa mới bị bắt....” Lăng Bắc Hàn thẳng thắn nói với Lục Khải Chính, còn Lục Khải Chính thì nói không ra lời, chỉ có dùng nháy mắt để bày tỏ.
Nhưng Lục Khải Chính biết chắc, Lăng Bắc Hàn làm những việc này nhất định cũng chịu không ít cực khổ! Phải biết phá được hang ổ của lão già Tư Đồ này cực kỳ khó khăn....
"Anh cả, uống nước đi!” Lăng Bắc Sam khôi phục lại bình tĩnh, lúc này đi đến rót ly nước cho Lăng Bắc Hàn. Lăng Bắc Hàn liếc nhìn Lăng Bắc Sam, sắc mặt của em gái xem ra tiều tụy không ít, nhìn tình hình này chắc vẫn là kiên trì canh giữ bên cạnh lão Lục đây.
Lăng Bắc Hàn nhận lấy ly nước, nhìn Lăng Bắc Sam đi tới bên giường bệnh, anh đang cẩn thận quan sát thái độ của Lục Khải Chính đối với Lăng Bắc Sam.
"Uống nước đi!” Lăng Bắc Sam cầm cái muỗng múc nước, đưa tới bên khóe miệng của Lục Khải Chính, dịu dàng nói.
Đầu của Lục Khải Chính vẫn còn rất đau, trong mắt anh mặt của Lăng Bắc Sam đang chuyển động, sau đó lại hiện lên khuôn mặt của Nhan Tịch, anh quay đầu ra nơi khác, "Anh....” Lăng Bắc Sam nhìn Lục Khải Chính quay đầu ra chỗ khác, tức giận mở miệng, "Uống nước đi, bác sĩ nói nói cổ họng của anh rất khô!" .
Lăng Bắc Sam chịu đựng tính khí của anh, kiên nhẫn nói.
Lúc này Lục Khải Chính mới quay đầu lại nhìn Lăng Bắc Sam, đôi môi khô nứt mở ra, "Chúng ta từ hôn rồi, em không cần phải chăm sóc anh.” Anh im lặng dùng môi ngữ, chậm rãi nói, trong cổ họng phát ra tiếng hừ hừ.
Nhìn của anh, tay Lăng Bắc Sam run một cái, nước trong thìa rơi xuống trên đệm, ướt một mảng nhỏ. Chỉ thấy sắc mặt của cô cũng càng ngày càng khó nhìn, "Anh đang nói gì vậy?” Cô làm bộ nghe không hiểu hỏi lại, đầu óc on gong.
Lục Khải Chính cảm giác Lăng Bắc Sam đang giả bộ ngu, "Hừ hừ....” Anh dùng sức làm thanh cổ họng, lại mấp mày môi, nói từng chữ: "Chúng! ta! từ ! hôn rồi !” Dường như anh dùng hết hơi sức toàn thân mà gào thét.
Anh biết nói như vậy nhất định sẽ gây thương tổn cho Lăng Bắc Sam nhưng anh không muốn làm trái với con tim của mình, kết quả sẽ hại người hại mình!
Lăng Bắc Hàn cũng hiểu được ý tứ của Lục Khải Chính muốn nói, để ly nước xuống, đi tới trước.
"Bắc Sam, ý tứ của lão Lục là em không có quan hệ gì với cậu ta nữa rồi, hãy dừng tại đây...."
"Em không nghe! Lục Khải Chính! Anh biết em một mực chờ đợi anh sao? Anh biết! Anh vẫn biết! Anh từ hôn với em là vì vụ án đúng không? Hiện tại vụ án kết thúc, chúng ta có thể ở cùng một chỗ mà!” Lăng Bắc Sam cắt đứt lời nói của Lăng Bắc Hàn, sau đó tức giận quát lên với Lục Khải Chính.
"Bắc Sam! Bình tĩnh một chút!” Lăng Bắc Hàn nhìn em gái yêu đơn phương như vậy, lớn tiếng quát.
Lục Khải Chính nhắm chặt hai mắt lại, cố hết sức nâng đôi tay lên, khoa tay múa chân ngôn ngữ của người câm điếc với Lăng Bắc Hàn. Đối với ngôn ngữ của người câm điếc, bất cứ là người lính trinh sát nào như Lăng Bắc Hàn, hay là xuất thân từ cảnh sát như Lục Khải Chính, đều được huấn luyện qua.
"Anh giúp tôi nói với cô ấy, lần trước từ hôn, không sai chính là vì không muốn làm liên lụy đến nhà họ Lăng, nhưng cũng vì tôi yêu một người phụ nữ khác, là Nhan Tịch. Còn tôi với cô ấy là thanh mai trúc mã, kết hôn chính trị mà thôi, đối với tôi cô ấy như là em gái vậy, trước đó tôi đã từng nói với cô ấy rồi....” Lục Khải Chính đưa hai cánh tay cứng ngắc ra hiệu, nhưng đôi tay này vẫn còn rất linh hoạt, nói với Lăng Bắc Hàn.
Quả nhiên, anh ta thích Nhan Tịch.
"Bắc Sam, lão Lục muốn nói, lần trước từ hôn với em là lo lắng liên lụy đến nhà họ Lăng chúng ta, nhưng cũng vì anh ta thích....” Lăng Bắc Hàn phiên dịch lại cho Lăng Bắc Sam biết tất cả những gì Lục Khải Chính muốn nói.
Lời nói của Lăng Bắc Hàn khiến Lăng Bắc Sam càng không ngừng lắc đầu, đôi mắt phẫn hận nhìn chằm chằm người đang nằm trên giường bệnh, "Em không tin! Lục Khải Chính! Cô ta có gì tốt? Có gì tốt?” Từ nhỏ đến lớn cuộc sống của cô đủ loại hào quang, Lăng Bắc Sam tràn đầy tự tin chưa từng chịu đựng đả kích lớn như vậy, cô càng không ngừng lắc đầu, quát.
Giống như bị người khác tát một bạt tai thật mạnh! Lúc ở bệnh viện thủ đô, cô còn rất tự tin mà nói với Nhan Tịch, Lục Khải Chính chỉ đang lợi dụng cô ta.... Không ngờ, bây giờ anh lại nói thật sự thích cô Nhan Tịch đó!
"Lăng Bắc Sam! Em bình tĩnh lại cho anh! Nên cư xử đúng mực! Chuyện tình cảm, không thể miễn cưỡng!” Lăng Bắc Hàn nhìn chằm chằm Lăng Bắc Sam nghiêm nghị dạy dỗ. Anh cũng rất hiểu, cô công chúa kiêu ngạo này giờ đây đang chịu đả kích rất lớn.
Lục Khải Chính không ngờ Lăng Bắc Sam kích động như thế, ban đầu lúc từ hôn, không phải cô rất thông cảm hay sao? Lúc đó anh cũng cho là cô đã sớm hết tình cảm với mình rồi, dù sao sau khi đính hôn hai người đều ở riêng, cũng rất ít liên lạc với nhau.
Trước kia lúc chưa gặp Nhan Tịch, đối với tình yêu, đối với hôn nhân anh cũng không để ý nhiều như vậy, không ôm bất cứ ảo tưởng nào, việc anh quan tâm nhất chính là sự nghiệp. Nhà họ Lăng và nhà họ Lục có quan hệ rất tốt, kết thân là chuyện rất đỗi bình thường.
"Anh cả! Em....” Lăng Bắc Sam nhìn chằm chằm Lăng Bắc Hàn, tức giận quát, sau đó chạy thật nhanh ra khỏi phòng bệnh của Lục Khải Chính.
Sau khi Lăng Bắc Sam đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ, Lục Khải Chính bất đắc dĩ liếc nhìn Lăng Bắc Hàn, sau đó vươn tay. Lăng Bắc Hàn hiểu ý tứ của anh, đôi bàn tay mang bao da màu đen nắm lay bàn tay quấn đầy băng gạc của Lục Khải Chính!
"Còn phải cám ơn cậu đã cứu tôi một mạng!” Lăng Bắc Hàn nói.
Lục Khải Chính quét mắt về phía bao tay màu đen kia, "Vẫn chạy không khỏi đôi mắt hồ ly của cậu!” Lăng Bắc Hàn buông tay ra, tháo bao tay xuống, chỉ thấy trên mu bàn tay của anh có một vết sẹo to lớn xấu xí.
"Cháy đêm đó, mặt cũng bị thương, nhưng không nghiêm trọng, cũng nhờ vào đó mình mới xâm nhập vào hang ổ của lão già Tư Đồ, làm nằm vùng ở trong đó hơn một tháng, sau đó mới liên lạc với thủ đô, từng bước từng bước đánh sụp từng bộ phận thế lực của nhà Tư Đồ....” Lăng Bắc Hàn vuốt ve vết thương trên mu bàn tay, gằn từng chữ.
Hai tuần lễ trước mặt của anh mới được loại bỏ vết sẹo, mới vừa tiêu sưng không lâu.... cũng may là sau khi hành động của Tư Đồ Ngạn thất bại bị nhà Tư Đồ đuổi ra, nên không phát hiện anh.
Lục Khải Chính nghe Lăng Bắc Hàn bình tĩnh tự thuật, cũng chỉ có anh mới có thể đủ hiểu trong mấy tháng qua Lăng Bắc Hàn chịu khổ như thế nào.
"Cực khổ!” Lục Khải Chính cố gắng nói khích lệ với Lăng Bắc Hàn, nhưng cổ họng vẫn không thốt thành lời.
"So với ba năm mai phục của cậu, tôi đây tính là gì! Chỉ là khổ cho một nhà già trẻ....” Lăng Bắc Hàn đeo bao tay lên, nhìn Lục Khải Chính nói, nhớ tới Úc Tử Duyệt, trong lòng lại đau đớn. Anh lại khiến cô lo lắng, nhưng mà anh cũng tin tưởng, tin tưởng cô vẫn tin anh sẽ bình an vô sự .
Hai người ở cùng nhau lâu như vậy, phải có chút ăn ý, ở nhà Tư Đồ giống như ở đầm rồng hang hổ, thế lực đen trắng lẫn vào nhau, căn bản anh không có phương pháp liên lạc với cô, cũng không thể nào liên lạc!
Chỉ là, nhất định anh không thể tránh khỏi sự trừng phạt của cô, nhưng anh nguyện ý chấp nhận tất cả!
Lời nói của Lăng Bắc Hàn làm Lục Khải Chính cảm động vạn lần. Anh thật xin lỗi cha mẹ, hơn nữa thật xin lỗi.... Nhan Tịch. Hiện tại nhắc tới cái tên Nhan Tịch này, trái tim anh đau đớn, anh chưa từng cảm sự tồn tại của nó, nhưng lại xác thực đã bỏ qua một sinh mệnh nhỏ!
Anh không ngừng hỏi mình, đến tột cùng tất cả những điều này có đáng giá hay không?
Nhìn ra được nỗi khổ của Lục Khải Chính, Lăng Bắc Hàn thở ra một hơi, "An tâm dưỡng bệnh, sau khi bình phục hãy tìm cô ấy nói cho rõ ràng đi....” Lăng Bắc Hàn nói, "Trước tiên mình đi xử lý chuyện của Tư Đồ Ngạn đã, sáng mai còn phải lên máy bay trở về nước, nếu không trở về sẽ bị người sống sờ sờ ở nhà lột da mất!" .
Lục Khải Chính nhìn anh, gật đầu một cái.
Nhan Tịch.... Thật ra Lục Khải Chính không biết Nhan Tịch có thích mình hay không? Ít nhất trước lúc có đứa bé, cô ấy đều chưa từng thừa nhận qua, sau đó đứa bé bị mất, rồi sau nữa, bởi vì anh, cô bị xâm hại. Cô nói, hận anh. Rõ ràng anh vẫn nhớ!
Thậm chí Lục Khải Chính đang suy nghĩ, có thể đời này Nhan Tịch không muốn gặp lại anh không....
***
Lăng Bắc Hàn ra khỏi phòng bệnh, lại gặp phải Lăng Bắc Sam, "Được rồi, dù sao cũng nên như vậy, không phải của mình, cưỡng cầu cũng không được. Bắc Sam, em là cô gái thông minh!” Lăng Bắc Hàn cố gắng an ủi em gái.
"Anh cả! Em không cam lòng! Từ nhỏ đến lớn em chỉ thích một mình anh ấy! Em yêu anh ấy như vậy, còn Nhan Tịch thì sao? Anh ấy mới biết cô ta chưa được bao lâu? Cô ta có thể cho Lục Khải Chính cái gì? Cô ta có thể giống như em sao, một ngày một đêm chăm sóc anh ấy sao?” Lăng Bắc Sam tức giận quát.
"Bắc Sam! Em sai lầm rồi, yêu thì thời gian và thân phận địa vị không có quan hệ! Có người, theo đuổi cả đời cũng không thương mình, chính là không thương! Không cần lãng phí thời gian nữa, sẽ bỏ lỡ người thích em, hãy biết quý trọng bản thân em!” Lăng Bắc Hàn dạy dỗ cô, anh lo lắng Lăng Bắc Sam sẽ chưa gượng dậy nổi.
"Sảng khoái đồng ý lời ư từ hôn, chỉ là vì kiêu ngạo... Anh cả...” Lăng Bắc Sam vô lực dựa vào vách tường, nhắm mắt lại, khổ sở nói.
"Tích cách của lão Lục anh rất hiểu, nếu như hiện tại cậu ta không yêu Nhan Tịch, có lẽ, em còn có thể. Nhưng tráo tim của cậu ta đã trao cho Nhan Tịch rồi. Đời này cho dù em có thể lấy được người của cậu ấy thì cũng không giữ được tim của cậu ấy! Thông minh một chút! Không cần tự làm khổ mình! Anh cả cũng là vì tốt cho em!" Lăng Bắc Hàn lại khuyên nhủ.
Anh tin tưởng, Lăng Bắc Sam chỉ có sùng bái với Lục Khải Chính, cái loại đó chinh phục dục vọng đó giống vẻ yêu say đắm. Tính cách Bắc Sam vốn kiêu ngạo, không có được sẽ không chịu khuất phục. Điểm này, anh rất rõ.
Mà lúc này cô cũng không cam tâm Lục Khải Chính lại thích một cô gái có trình độ học vấn, gia thế không bằng mình....
Lăng Bắc Sam không lên tiếng, Lăng Bắc Hàn muốn kéo cô rời đi, nhưng cô lại cự tuyệt, lại đi về tới phòng bệnh của Lục Khải Chính.
Yêu đơn phương say đắm giống như là tự chúng ta vì mình xây dựng một tòa thành mỹ lệ, hưởng thụ trong đó, không muốn ra ngoài, cũng lừa mình dối người không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng rất hiểu, thật ra thì người mình yêu không ở nơi này.
***
Sáng sớm, Úc Tử Duyệt xuống lầu, còn chưa tới lầu một, liền nghe được bản tin lúc sáng sớm, mơ hồ, có nghe thấy mấy chữ gia tộc Tư Đồ làm cô cau mày, sau khi xuống lầu, chỉ thấy ba chồng mẹ chồng cũng đứng ở trước TV.
Dì Vương thấy cô bụng to phề phệ đi xuống, liền vội vàng tiến lên đỡ , "Duyệt Duyệt, cậu A Hàn không có việc gì! Cậu ấy không có việc gì! Hôm nay sẽ về đến rồi!” Dì Vương kích động nói với Úc Tử Duyệt, làm lòng Úc Tử Duyệt căng thẳng, đầu óc ong ong. Lúc này, Tiếu Dĩnh cũng bước lên trước.
"Duyệt Duyệt, Bắc Hàn không có việc gì, nó lại đi làm nằm vùng, tối hôm trước ở nước Mĩ cuối cùng cũng bắt được Tư Đồ Ngạn!” Tiếu Dĩnh vui mừng nói cới Úc Tử Duyệt, sắc mặt Lăng Chí Tiêu cứng đờ. Thật ra thì sau khi Lăng Bắc Hàn mất tích hơn một tháng sau ông đã biết được tung tích của con rồi....
Đầu óc của Úc Tử Duyệt vẫn ong ong, một lát sau vẫn không có cách nào suy nghĩ lại. Cô cố gắng để cho tâm tình bình phục, hít vào thở ra một lúc mới bình tĩnh lại.
Anh lại đi nằm vùng ....
Trong bụng tiểu bảo bảo đá đá đến mấy lần, cô đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng nhô ra của mình.
Thấy bộ dạng Úc Tử Duyệt thật bình tĩnh, Tiếu Dĩnh cau mày, "Duyệt Duyệt, con làm sao vậy?" .
"Không sao, không có việc gì, anh ấy bình an là tốt rồi.” Úc Tử Duyệt mỉm cười nói, tâm tình rất bình tĩnh, vuốt bụng to, đi đến phòng ăn. Tiếu Dĩnh và Lăng Chí Tiêu nhìn thoáng qua nhau, hai vợ chồng không cần nói cũng biết, chẳng lẽ Úc Tử Duyệt thật đã hết hi vọng đối với Lăng Bắc Hàn rồi sao?
Tiếu Dĩnh cùng Lăng Chí Tiêu vội vàng đi tới phòng ăn, "Duyệt Duyệt, nghe nói hành động lần này của Bắc Hàn nguy hiểm hơn, ở đầm rồng hang hổ làm nằm vùng đó...."
"Ăn cơm! Nói nhiều như vậy làm cái gì?” Lăng Chí Tiêu kịp thời cắt đứt lời nói của Tiếu Dĩnh, cho Úc Tử Duyệt biết Lăng Bắc Hàn từng gặp phải bao nhiêu nguy hiểm, sẽ chỉ làm con dâu càng thêm lo lắng cho Lăng Bắc Hàn!
Tiếu Dĩnh trợn mắt nhìn Lăng Chí Tiêu một cái, cúi đầu, không hề nữa lên tiếng.
"Duyệt Duyệt, Bắc Hàn có kỷ luật, con hãy cố gắng thông cảm cho nó!” Lăng Chí Tiêu nói với Úc Tử Duyệt, đại khái là bà cụ tới không hiểu tình huống lắm, mở miệng nói: " Mẹ biết ngay tiểu tử này sẽ không xảy ra chuyện mà!”
Úc Tử Duyệt ngẩng đầu lên nhìn bà cụ lễ phép gật đầu một cái, sau đó nhìn về phía Lăng Chí Tiêu, "Vâng....” Cô nhàn nhạt trả lời, không nói gì nhiều. Bữa ăn sáng cô ăn rất an tĩnh, sau khi ăn xong, đứng dậy, đi lên lầu.
Bụng càng lúc càng lớn rồi, đứng còn dễ dàng hơn ngồi, gần đây xương sống thắt lưng cũng rất đau, bởi vì thai nhi càng ngày càng nặng, đối nàng eo sinh ra gánh nặng.
Úc Tử Duyệt một tay đỡ eo, một tay vuốt ve bụng thật to, đi tới cầu thang, vừa đi tới cầu thang thì cảm thấy có nhiều bóng dáng ở cửa đang che khuất ánh sáng, phòng khách trở nên tối tăm....
"Cậu A Hàn!” chỉ nghe dì Vương kích động la lên.
Úc Tử Duyệt cũng không dừng bước chân, cũng không quay đầu, cắm đầu cắm cổ đi đến cầu thang....
Mặc một bộ quần áo lông màu trắng dành cho bà bầu, bụng bự tròn trịa, tóc buộc ở sau ót....
Lăng Bắc Hàn thấy Úc Tử Duyệt thì cổ họng run rẩy, nghẹn ngào, nhất là khi thấy bụng cô ấy là tròn tròn nhô cao.... Anh không ngờ, mang thai bảy tháng, bụng của cô sẽ lớn như vậy.... một dòng nước ấm áp bao bọc trái tim anh. Anh kích động bước nhanh chân muốn tiến lên, nhưng giống như cô không thấy anh, từng bước vịn cầu thang, tập tễnh đi lên lầu....
Dép dưới chân từng bước đạp lên tấm thảm len lông cừu thật dày ở trên cầu thang, cô đi rất chậm chạp, chờ chân trái bước lên xong thì chân phải cũng bước lên cùng bậc thang, sau đó cứ thế bước lên....
Cẩn thận để ý như vậy, là sợ té ngã sao....
"Bắc Hàn....” Tiếu Dĩnh tới, kích động gọi lớn. Lăng Bắc Hàn vẫn còn nhìn chằm chằm bóng dáng trên cầu thang kia, cho đến khi bóng dáng ấy biến mất ở khúc quanh, "Mau lên xem một chút đi, có thể là rất tức giận....” Lúc này Lăng Chí Tiêu mở miệng nói.
Bốn tháng biệt vô âm tín, không tức giận mới là lạ!
Lăng Bắc Hàn ngẩn người, gật đầu một cái, sau đó, bước nhanh chân lên lầu....
Tác giả :
Ức Tích Nhan