Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 98: Không phải đang đánh bóng
Cho dù những nhân vật cao cấp của công ty và giới quan chức nhà nước cố bình tĩnh, nhưng nghe nói đến tên “Dương Tây Tựu’’ này đều nhịn không được cười ra tiếng.
“ Đông Thành Tây Tựu’’ sức ảnh hưởng bộ phim này không tồi, bởi vậy nhóm người rất nhanh hiểu rõ của hàm ý của lời Dương Thần nói, sau khi cười, đột nhiên cảm thấy sự việc không đúng, đối mặt với người này lại là thiếu gia Đông Hưng Chu Đông Thành, vua con của thế giới ngầm khu Đông Trung Hải, thằng này có gan dám nói đùa, chắc không muốn sống?
Nhưng phản ứng kì lạ của Chu Đông Thành lại không tỏ ra tức giận, ngược lại híp mắt cười nói:
- Anh Dương thật biết nói đùa, nhưng tôi thích đàn ông hài hước.
Giọng nhu mềm, dường như có đôi chút ngượng ngùng vui mừng.
Dương Thần cảm thấy nổi da gà khắp người, từ túi quần móc ra điếu thuốc châm lửa, phà 1 hơi mới trấn tĩnh nói:
- Tôi không thích đàn ông thích tôi.
- Anh không thích bị thích, không có nghĩa là tôi không thể thích anh.
Chu Đông Thành so sánh nói.
Dương Thần 1 tay kẹp điếu thuốc sẵn vuốt mái tóc, cũng không sợ bị cháy tóc bởi tàn thuốc, tên thiếu gia Đông Hưng mềm nhũn ở trước mặt này phiền phức nhiều hơn so với hắn nghĩ, nếu là loại người hung tợn, lực lưỡng thì Dương Thần không sợ, nhưng thứ này mềm như bông gòn, thật khó đối phó.
Khách xung quanh cũng đã bắt đầu ai nấy hoạt động, trên sân tennis cũng có vài đội vợt banh qua lại từ từ.
Mặt trời ấm áp tỏa khắp sân banh, Dương Thần duỗi mình, không nói thêm gì nữa.
Chu Đông Thành nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhíu mày hút thuốc của Dương Thần 1 lúc, cười nói tiếp:
- Tôi biết anh Dương có thể hiểu lầm tôi, nhưng thật tình tôi muốn kết bạn với anh, không biết anh có cho tôi cơ hội?
- Bạn à?
Dương Thần ậm ờ nói:
- Cách kết bạn của anh, là cho xe truy đuổi?
Chu Đông Thành cũng không phủ nhận, thẳng thắn gật đầu:
- Đúng vậy, nhưng lần đó là ngoài ý muốn, tôi không ngờ anh Dương lại xử lý chớp choáng, nhưng tôi có thể bảo đảm sẽ không truy cứu, thật sự tôi chỉ thị bọn họ chỉ là điều tra những gì xung quanh của anh Dương mà thôi.
- Tôi không thích bị người ta điều tra.
Dương Thần thản nhiên nói.
Chu Đông Thành nhìn thẳng không sợ hãi:
- Tôi đảm bảo từ đây về sau, anh Dương, theo cái nhìn của tôi là con người lòng dạ bao la, tôi nghĩ anh cũng sẽ bỏ qua hành động thô lỗ lần trước.
Đã bị người ta nói bằng những lời kính trọng, Dương Thần thật sự không thể nói ra những lời khó nghe, đành phải gật đầu như thể chuyện không gì quan trọng:
- Được rồi, tôi cũng chẳng muốn nhiều chuyện.
- Như vậy, đã là bạn, có thể chơi tennis với tôi chứ?
Chu Đông Thành đột nhiên hỏi.
- Tôi chưa từng chơi.
- Không sao, quan trọng là chơi giao hữu, chứ không phải tính điểm.
Lời của Chu Đông Thành làm cho người ta không thể cãi lại, hơn nữa đối với sự chủ động làm thân của gã nên hắn đành chịu.
Dương Thần thở dài, đứng dậy trước, đi đến cạnh Đường Uyển nói:
- Đường tổng, cho mượn cây vợt.
Đường Uyển suốt nãy giờ vẫn để ý cuộc trò chuyện giữa Dương Thần và Chu Đông Thành, tuy không nghe được nhưng cũng nghĩ là có thể trước kia 2 người có sự liên quan, lúc này không nói gì, gật gật đầu, ra dấu cho 1 người phục vụ đưa cho Dương Thân 1 cây vợt tennis đúng chuẩn.
Chu Đông Thành cũng lấy ra 1 cây vợt màu hồng nhạt từ trong túi đựng đồ thể thao, màu cây vợt cùng màu với bộ đồ, sự lựa chọn quái đản này không gây nên sự chú ý đặc biệt của bao nhiêu người, vì trong giới này, Chu Đông Thành thích đàn ông, thích biến mình mình thành nữ tính hóa cũng không phải là điều bí mật, gặp nhiều sẽ cảm thấy bình thường.
Khi Dương Thần và Chu Đông Thành cùng ra sân, 2 cô gái đang chơi ngoan ngoãn đi ra nhường sân.
Không ít doanh nhân chính khách ở đây cũng bắt đầu ngờ vực sự phán đoán của chính mình, Dương Thần có khả năng trò chuyện cùng Chu Đông Thành, và cùng nhau đánh banh, chẳng lẽ thật sự là nhân vật dữ dằn? Nhưng những nhân vật nổi tiếng ở Trung Hải lại không thấy có ai như hắn, không ít người đoán rằng, có thể là thiếu gia của 1 đại tộc từ nơi khác.
- Kia gì….
Dương Thần đi đến bên sân, hỏi Mac Thiện Ny đang trò chuyện cùng vài người nam nữ:
- Mạc tiểu thư, tennis chơi làm sao?
Mạc Thiện Ny ngẩn người, mặc dù không biết người đàn ông này hỏi câu hỏi ngây ngốc này làm gì? Nhưng vẫn giải thích đơn giản:
- Là đối phương đánh trái banh đến, chờ chạm đất 1 cái rồi đánh trả về, đánh trái banh nằm trong phạm vi sân, còn đi ngoài sân là thua điểm.
- Ồ, rõ rồi.
Dương Thần nhớ lại trước kia nhìn thấy những hình ảnh trên ti vi. Đại khái hiểu được sơ sơ.
- Anh không biết chơi?
Mạc Thiện Ny phát hiện ra vấn đề nghi ngờ hỏi.
Dương Thần thành thật trả lời:
- Chưa từng chơi, nhưng hiểu sơ sơ cách chơi rồi.
Cơ bản những người chơi tennis cũng hiểu rõ, thoạt nhìn cây vợt tennis rất lớn, trái banh so với quả bóng ping pong gì đó lớn hơn nhiều, nhưng thực tế, trong cái sân xem ra cũng khá lớn này, mà anh phải trả trái banh đón được mà trả anh về gây khó thì càng khó khăn hơn.
Nhiều người mới học cảm giác lần đầu tiếp xúc tennis, rõ ràng nhìn thấy trái banh đến trước mặt, cứ một mực đánh không trúng, dù cho đánh trúng rồi đánh trả lại, cú đánh dứt điểm, càng là chuyện khó hơn.
Trước ánh mắt chuẩn bị xem màn kịch của đám người, Dương Thần nghênh ngang ngậm điếu thuốc vác cây vợt bước ra sân, nói với Chu Đông Thành đứng phía sân bên kia:
- Nào, chơi với anh vài ván.
Không ít người đứng bên sân nghe ra hàm ý trong lời, đều lộ vẻ kì lạ, Mạc Thiện Ny cũng hơi đỏ mặt, tên này nói chuyện sao luôn thô lỗ như vậy.
Chu Đông Thành cười dịu dàng, liền tung banh lên, giao banh, động tác của anh ta cũng chưa đúng lắm, tuy dáng vẻ uốn lượn này khiến cho anh ta thoạt nhìn điệu bộ trở nên tao nhã.
Trái banh nhanh đến theo cầu vòng, lướt qua lưới, tới phái bên đất của Duong Thần từ từ nảy lên.
Dương Thần đã đứng vào vị trí của trái banh nảy lên, vì tay phải đang kẹp điếu thuốc, đương nhiên tay trái cầm vợt nhẹ nhàng hướng về trái banh đánh trả.
- Băng!
Trái banh và vợt va chạm phát ra tiếng trầm đục.
Trái banh dưới ánh mắt sửng sốt của mọi người, bay vợt qua lưới chợt hướng ra ngoài bay đi.
Giống như 1 đạn đạo phóng lên không trung, xẹt qua 1 đường xéo, sau khi vượt qua ờ cự ly 20-30 mét, không ngờ tiếp tục bay vùn vụt lên trên vách ngăn bằng cao gần 10 mét hướng về bãi đỗ xe bên ngoài sân.
Không ít cô gái phát ra tiếng la hét, đây là trái banh đánh ra từ 1 người sử dụng tay trái sao?
Cho dù là không đánh trúng, đánh ra ngoài sân, đều có thể lý giải được, nhưng người đàn ông kia theo tay vung lên, mà còn dùng tay trái, vậy mà khiến cho trái banh bay ra ngăn lưới sắt cao mười mét.
Dù cho những người khác ở đây 1 tảng đá hình trùng trọng lượng vừa tầm, cũng không ai dám nói có thể dễ dàng ném tảng đá lên ra khỏi tấm ngăn lưới sắt.
Nhìn thấy mọi người xung quanh, gồm cả Chu Đông Thành đều lộ ra vẻ ngơ ngác, Dương Thần biết mình sơ ý dùng quá sức, thực ra cũng chưa dùng nhiều sức, chẳng qua đánh giá không đúng mức tính đàn hồi cảu sự va chạm giữa trái banh và cây vợt.
Ngượng ngạo cười cười, gạt tàn thuốc xong, tiếp tục ngậm lên miệng, Dương Thần nói:
- Xin lỗi, trái banh này tưng quá, đợi sau khi đánh xong tôi đi lượm về.
Mọi người đều cười cứng nhắc, nhìn bắp thịt cũng không nổi cuộn lắm trên cánh tay Dương Thần lộ ra vẻ mặt kỳ dị, nếu như bị cái tay kia đấm 1 cái đoán chừng chắc mất mạng.
- Anh Dương thật là mạnh mẽ.
Chu Đông Thành cũng là người hiểu đời, vả lại lúc trước cũng biết rõ võ của Dương Thần rất khá, cho nên rất nhanh trở lại bình tĩnh, từ chỗ phục vụ lấy ra 1 trái banh mới, và nói:
- Chúng ta tiếp tục đi.
Lần này Dương Thần không dùng nhiều lực, chỉ có điều phải tính toán dùng lực trả banh về đến đối phương, còn về góc độ, tốc độ, Dương Thần hầu như không để ý, đường banh sân của tennis dưới mắt Dương Thần tưởng chừng chậm như rùa, không hề có áp lực.
Những người ở bên sân, nhìn thấy Dương Thần giống như đi dạo trong sân, dường như mỗi lần chỗ dừng chân nơi ấy đầu là chỗ trái banh bay trở về nhẹ nhàng, điểm tiếp đất đều ngay chỗ Chu Đông Thành đang đứng, tuyệt nhiên không cần Chu Đông Thành di chuyển đều có thể tiếp trả.
Mọi người đã nhìn ra, Dương Thần không phải là đánh banh mà là chơi banh!
Tuy rằng cách cầm vợt và tư thế đánh banh của Dương Thần khó coi cực kỳ, nhưng cái này không ảnh hưởng chút nào đối với sự đánh giá thực lực của hắn.
Không ít cô gái trẻ mắt tòa sáng, với vẻ mặt khoan thai của Dương Thần vừa ngậm điếu thuốc, mồ hôi chảy đầy trán, mái tóc lay động theo chiều gió hiu hiu, mày hơi nhíu lại, thản nhiên tự đắc, đã làm các cô gái 2 mắt dính chặt.
Đường Uyển để ý Mạc Thiện Ny đứng ở 1 bên có đôi phần đờ đẫn mà nhìn Dương Thần, trong ánh mắt cũng tựa như những cô gái khác có đôi phần say mê khác thường, khẽ thở dài 1 cái.
Trong cái nhìn của Đường Uyển, không hề nghi ngờ Dương Thần đúng là 1 tay ăn chơi, lần đầu tiên từ khi với mình trải qua chuyện tình 1 đêm ở bờ sông, thì đã tỉnh ngộ, về sau tại trường học của con gái gặp Lý Tinh Tinh càng thêm chắc nịch, không ngờ lần này lại là Mạc Thiện Ny.
Lý Tinh Tinh thuộc loại con gái đơn thuần, bị Dương Thần lừa gạt cũng là chuyện bình thường, nhưng với Mạc Thiện Ny 1 cô gái quan hệ xã hội nổi tiếng của thương trường, người quản lý xuất sắc của công ty, mà lại lún sâu trong bùn, điều này làm cho Đường Uyển không khỏi hoài nghi Dương Thần dựa vào cái gì mà tóm được lòng 2 cô gái có phong cách rất khác biệt mà xuất sắc như nhau.
Giờ khắc này chứng kiến trên sân banh tùy ý phát huy kỹ thuật đánh banh vụng về của người đàn ông này lại đem tennis bỡn cợt trong tay, Đường Uyển có điều ngộ ra, xem ra đặc điểm lớn nhất của người đàn ông này chính là những điểm mà người đàn ông khác không thể có được.
Dương Thần không biết Mạc Thiện Ny đang nhìn mình với ánh mắt chưa từng có, càng không nghĩ tới Đường Uyển ở ngoài sân với vẻ mặt tươi cười chào đón mình mà trong lòng đã cho mình vào sổ đen, chỉ có điều dần dần ý thức được Chu Đông Thành ở đối diện đã sắp đuối sức khi trả banh về, dường như sau khi đánh trả liên tục mười mấy lần qua lại Chu Đông Thành đã sắp kiệt sức.
Đến lúc trái banh bay đến trước mắt mình, Dương Thần trực tiếp dùng tay bắt lấy trái banh chặt chẽ, phun ra điếu thuốc gần tàn trên miệng, hướng đến Chu Đông Thành hô to:
- Còn đánh nữa không?
Chu Đông Thành đổ mồ hôi đầy đầu, khom lưng thở hổn hển, hai tay chống trên đầu gối mới không ngồi bệt xuống đất, ném vợt xuống, khó khăn phất phất tay, buồn thảm nói:
- Không…..không đánh nữa….
- Vậy tôi đi đây.
Dương Thần thực sự không muốn ở nơi này thêm nữa, vốn bởi vì quan hệ với Sắc Vi, Chu Đông Thành tất nhiên là kẻ địch, nhưng kẻ thù này luôn cười quyến rũ với mình, làm sao chịu được?
Chu Đông Thành có phần vội, cũng bất chấp mệt mỏi, thở hổn hển hô:
- Dương….. anh Dương đợi 1 chút, không biết…..không biết có thể hân hạnh mời anh Dương cùng dùng bữa tối?
“ Đông Thành Tây Tựu’’ sức ảnh hưởng bộ phim này không tồi, bởi vậy nhóm người rất nhanh hiểu rõ của hàm ý của lời Dương Thần nói, sau khi cười, đột nhiên cảm thấy sự việc không đúng, đối mặt với người này lại là thiếu gia Đông Hưng Chu Đông Thành, vua con của thế giới ngầm khu Đông Trung Hải, thằng này có gan dám nói đùa, chắc không muốn sống?
Nhưng phản ứng kì lạ của Chu Đông Thành lại không tỏ ra tức giận, ngược lại híp mắt cười nói:
- Anh Dương thật biết nói đùa, nhưng tôi thích đàn ông hài hước.
Giọng nhu mềm, dường như có đôi chút ngượng ngùng vui mừng.
Dương Thần cảm thấy nổi da gà khắp người, từ túi quần móc ra điếu thuốc châm lửa, phà 1 hơi mới trấn tĩnh nói:
- Tôi không thích đàn ông thích tôi.
- Anh không thích bị thích, không có nghĩa là tôi không thể thích anh.
Chu Đông Thành so sánh nói.
Dương Thần 1 tay kẹp điếu thuốc sẵn vuốt mái tóc, cũng không sợ bị cháy tóc bởi tàn thuốc, tên thiếu gia Đông Hưng mềm nhũn ở trước mặt này phiền phức nhiều hơn so với hắn nghĩ, nếu là loại người hung tợn, lực lưỡng thì Dương Thần không sợ, nhưng thứ này mềm như bông gòn, thật khó đối phó.
Khách xung quanh cũng đã bắt đầu ai nấy hoạt động, trên sân tennis cũng có vài đội vợt banh qua lại từ từ.
Mặt trời ấm áp tỏa khắp sân banh, Dương Thần duỗi mình, không nói thêm gì nữa.
Chu Đông Thành nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhíu mày hút thuốc của Dương Thần 1 lúc, cười nói tiếp:
- Tôi biết anh Dương có thể hiểu lầm tôi, nhưng thật tình tôi muốn kết bạn với anh, không biết anh có cho tôi cơ hội?
- Bạn à?
Dương Thần ậm ờ nói:
- Cách kết bạn của anh, là cho xe truy đuổi?
Chu Đông Thành cũng không phủ nhận, thẳng thắn gật đầu:
- Đúng vậy, nhưng lần đó là ngoài ý muốn, tôi không ngờ anh Dương lại xử lý chớp choáng, nhưng tôi có thể bảo đảm sẽ không truy cứu, thật sự tôi chỉ thị bọn họ chỉ là điều tra những gì xung quanh của anh Dương mà thôi.
- Tôi không thích bị người ta điều tra.
Dương Thần thản nhiên nói.
Chu Đông Thành nhìn thẳng không sợ hãi:
- Tôi đảm bảo từ đây về sau, anh Dương, theo cái nhìn của tôi là con người lòng dạ bao la, tôi nghĩ anh cũng sẽ bỏ qua hành động thô lỗ lần trước.
Đã bị người ta nói bằng những lời kính trọng, Dương Thần thật sự không thể nói ra những lời khó nghe, đành phải gật đầu như thể chuyện không gì quan trọng:
- Được rồi, tôi cũng chẳng muốn nhiều chuyện.
- Như vậy, đã là bạn, có thể chơi tennis với tôi chứ?
Chu Đông Thành đột nhiên hỏi.
- Tôi chưa từng chơi.
- Không sao, quan trọng là chơi giao hữu, chứ không phải tính điểm.
Lời của Chu Đông Thành làm cho người ta không thể cãi lại, hơn nữa đối với sự chủ động làm thân của gã nên hắn đành chịu.
Dương Thần thở dài, đứng dậy trước, đi đến cạnh Đường Uyển nói:
- Đường tổng, cho mượn cây vợt.
Đường Uyển suốt nãy giờ vẫn để ý cuộc trò chuyện giữa Dương Thần và Chu Đông Thành, tuy không nghe được nhưng cũng nghĩ là có thể trước kia 2 người có sự liên quan, lúc này không nói gì, gật gật đầu, ra dấu cho 1 người phục vụ đưa cho Dương Thân 1 cây vợt tennis đúng chuẩn.
Chu Đông Thành cũng lấy ra 1 cây vợt màu hồng nhạt từ trong túi đựng đồ thể thao, màu cây vợt cùng màu với bộ đồ, sự lựa chọn quái đản này không gây nên sự chú ý đặc biệt của bao nhiêu người, vì trong giới này, Chu Đông Thành thích đàn ông, thích biến mình mình thành nữ tính hóa cũng không phải là điều bí mật, gặp nhiều sẽ cảm thấy bình thường.
Khi Dương Thần và Chu Đông Thành cùng ra sân, 2 cô gái đang chơi ngoan ngoãn đi ra nhường sân.
Không ít doanh nhân chính khách ở đây cũng bắt đầu ngờ vực sự phán đoán của chính mình, Dương Thần có khả năng trò chuyện cùng Chu Đông Thành, và cùng nhau đánh banh, chẳng lẽ thật sự là nhân vật dữ dằn? Nhưng những nhân vật nổi tiếng ở Trung Hải lại không thấy có ai như hắn, không ít người đoán rằng, có thể là thiếu gia của 1 đại tộc từ nơi khác.
- Kia gì….
Dương Thần đi đến bên sân, hỏi Mac Thiện Ny đang trò chuyện cùng vài người nam nữ:
- Mạc tiểu thư, tennis chơi làm sao?
Mạc Thiện Ny ngẩn người, mặc dù không biết người đàn ông này hỏi câu hỏi ngây ngốc này làm gì? Nhưng vẫn giải thích đơn giản:
- Là đối phương đánh trái banh đến, chờ chạm đất 1 cái rồi đánh trả về, đánh trái banh nằm trong phạm vi sân, còn đi ngoài sân là thua điểm.
- Ồ, rõ rồi.
Dương Thần nhớ lại trước kia nhìn thấy những hình ảnh trên ti vi. Đại khái hiểu được sơ sơ.
- Anh không biết chơi?
Mạc Thiện Ny phát hiện ra vấn đề nghi ngờ hỏi.
Dương Thần thành thật trả lời:
- Chưa từng chơi, nhưng hiểu sơ sơ cách chơi rồi.
Cơ bản những người chơi tennis cũng hiểu rõ, thoạt nhìn cây vợt tennis rất lớn, trái banh so với quả bóng ping pong gì đó lớn hơn nhiều, nhưng thực tế, trong cái sân xem ra cũng khá lớn này, mà anh phải trả trái banh đón được mà trả anh về gây khó thì càng khó khăn hơn.
Nhiều người mới học cảm giác lần đầu tiếp xúc tennis, rõ ràng nhìn thấy trái banh đến trước mặt, cứ một mực đánh không trúng, dù cho đánh trúng rồi đánh trả lại, cú đánh dứt điểm, càng là chuyện khó hơn.
Trước ánh mắt chuẩn bị xem màn kịch của đám người, Dương Thần nghênh ngang ngậm điếu thuốc vác cây vợt bước ra sân, nói với Chu Đông Thành đứng phía sân bên kia:
- Nào, chơi với anh vài ván.
Không ít người đứng bên sân nghe ra hàm ý trong lời, đều lộ vẻ kì lạ, Mạc Thiện Ny cũng hơi đỏ mặt, tên này nói chuyện sao luôn thô lỗ như vậy.
Chu Đông Thành cười dịu dàng, liền tung banh lên, giao banh, động tác của anh ta cũng chưa đúng lắm, tuy dáng vẻ uốn lượn này khiến cho anh ta thoạt nhìn điệu bộ trở nên tao nhã.
Trái banh nhanh đến theo cầu vòng, lướt qua lưới, tới phái bên đất của Duong Thần từ từ nảy lên.
Dương Thần đã đứng vào vị trí của trái banh nảy lên, vì tay phải đang kẹp điếu thuốc, đương nhiên tay trái cầm vợt nhẹ nhàng hướng về trái banh đánh trả.
- Băng!
Trái banh và vợt va chạm phát ra tiếng trầm đục.
Trái banh dưới ánh mắt sửng sốt của mọi người, bay vợt qua lưới chợt hướng ra ngoài bay đi.
Giống như 1 đạn đạo phóng lên không trung, xẹt qua 1 đường xéo, sau khi vượt qua ờ cự ly 20-30 mét, không ngờ tiếp tục bay vùn vụt lên trên vách ngăn bằng cao gần 10 mét hướng về bãi đỗ xe bên ngoài sân.
Không ít cô gái phát ra tiếng la hét, đây là trái banh đánh ra từ 1 người sử dụng tay trái sao?
Cho dù là không đánh trúng, đánh ra ngoài sân, đều có thể lý giải được, nhưng người đàn ông kia theo tay vung lên, mà còn dùng tay trái, vậy mà khiến cho trái banh bay ra ngăn lưới sắt cao mười mét.
Dù cho những người khác ở đây 1 tảng đá hình trùng trọng lượng vừa tầm, cũng không ai dám nói có thể dễ dàng ném tảng đá lên ra khỏi tấm ngăn lưới sắt.
Nhìn thấy mọi người xung quanh, gồm cả Chu Đông Thành đều lộ ra vẻ ngơ ngác, Dương Thần biết mình sơ ý dùng quá sức, thực ra cũng chưa dùng nhiều sức, chẳng qua đánh giá không đúng mức tính đàn hồi cảu sự va chạm giữa trái banh và cây vợt.
Ngượng ngạo cười cười, gạt tàn thuốc xong, tiếp tục ngậm lên miệng, Dương Thần nói:
- Xin lỗi, trái banh này tưng quá, đợi sau khi đánh xong tôi đi lượm về.
Mọi người đều cười cứng nhắc, nhìn bắp thịt cũng không nổi cuộn lắm trên cánh tay Dương Thần lộ ra vẻ mặt kỳ dị, nếu như bị cái tay kia đấm 1 cái đoán chừng chắc mất mạng.
- Anh Dương thật là mạnh mẽ.
Chu Đông Thành cũng là người hiểu đời, vả lại lúc trước cũng biết rõ võ của Dương Thần rất khá, cho nên rất nhanh trở lại bình tĩnh, từ chỗ phục vụ lấy ra 1 trái banh mới, và nói:
- Chúng ta tiếp tục đi.
Lần này Dương Thần không dùng nhiều lực, chỉ có điều phải tính toán dùng lực trả banh về đến đối phương, còn về góc độ, tốc độ, Dương Thần hầu như không để ý, đường banh sân của tennis dưới mắt Dương Thần tưởng chừng chậm như rùa, không hề có áp lực.
Những người ở bên sân, nhìn thấy Dương Thần giống như đi dạo trong sân, dường như mỗi lần chỗ dừng chân nơi ấy đầu là chỗ trái banh bay trở về nhẹ nhàng, điểm tiếp đất đều ngay chỗ Chu Đông Thành đang đứng, tuyệt nhiên không cần Chu Đông Thành di chuyển đều có thể tiếp trả.
Mọi người đã nhìn ra, Dương Thần không phải là đánh banh mà là chơi banh!
Tuy rằng cách cầm vợt và tư thế đánh banh của Dương Thần khó coi cực kỳ, nhưng cái này không ảnh hưởng chút nào đối với sự đánh giá thực lực của hắn.
Không ít cô gái trẻ mắt tòa sáng, với vẻ mặt khoan thai của Dương Thần vừa ngậm điếu thuốc, mồ hôi chảy đầy trán, mái tóc lay động theo chiều gió hiu hiu, mày hơi nhíu lại, thản nhiên tự đắc, đã làm các cô gái 2 mắt dính chặt.
Đường Uyển để ý Mạc Thiện Ny đứng ở 1 bên có đôi phần đờ đẫn mà nhìn Dương Thần, trong ánh mắt cũng tựa như những cô gái khác có đôi phần say mê khác thường, khẽ thở dài 1 cái.
Trong cái nhìn của Đường Uyển, không hề nghi ngờ Dương Thần đúng là 1 tay ăn chơi, lần đầu tiên từ khi với mình trải qua chuyện tình 1 đêm ở bờ sông, thì đã tỉnh ngộ, về sau tại trường học của con gái gặp Lý Tinh Tinh càng thêm chắc nịch, không ngờ lần này lại là Mạc Thiện Ny.
Lý Tinh Tinh thuộc loại con gái đơn thuần, bị Dương Thần lừa gạt cũng là chuyện bình thường, nhưng với Mạc Thiện Ny 1 cô gái quan hệ xã hội nổi tiếng của thương trường, người quản lý xuất sắc của công ty, mà lại lún sâu trong bùn, điều này làm cho Đường Uyển không khỏi hoài nghi Dương Thần dựa vào cái gì mà tóm được lòng 2 cô gái có phong cách rất khác biệt mà xuất sắc như nhau.
Giờ khắc này chứng kiến trên sân banh tùy ý phát huy kỹ thuật đánh banh vụng về của người đàn ông này lại đem tennis bỡn cợt trong tay, Đường Uyển có điều ngộ ra, xem ra đặc điểm lớn nhất của người đàn ông này chính là những điểm mà người đàn ông khác không thể có được.
Dương Thần không biết Mạc Thiện Ny đang nhìn mình với ánh mắt chưa từng có, càng không nghĩ tới Đường Uyển ở ngoài sân với vẻ mặt tươi cười chào đón mình mà trong lòng đã cho mình vào sổ đen, chỉ có điều dần dần ý thức được Chu Đông Thành ở đối diện đã sắp đuối sức khi trả banh về, dường như sau khi đánh trả liên tục mười mấy lần qua lại Chu Đông Thành đã sắp kiệt sức.
Đến lúc trái banh bay đến trước mắt mình, Dương Thần trực tiếp dùng tay bắt lấy trái banh chặt chẽ, phun ra điếu thuốc gần tàn trên miệng, hướng đến Chu Đông Thành hô to:
- Còn đánh nữa không?
Chu Đông Thành đổ mồ hôi đầy đầu, khom lưng thở hổn hển, hai tay chống trên đầu gối mới không ngồi bệt xuống đất, ném vợt xuống, khó khăn phất phất tay, buồn thảm nói:
- Không…..không đánh nữa….
- Vậy tôi đi đây.
Dương Thần thực sự không muốn ở nơi này thêm nữa, vốn bởi vì quan hệ với Sắc Vi, Chu Đông Thành tất nhiên là kẻ địch, nhưng kẻ thù này luôn cười quyến rũ với mình, làm sao chịu được?
Chu Đông Thành có phần vội, cũng bất chấp mệt mỏi, thở hổn hển hô:
- Dương….. anh Dương đợi 1 chút, không biết…..không biết có thể hân hạnh mời anh Dương cùng dùng bữa tối?
Tác giả :
Mai Can Thái Thiếu Bính