Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 311: Một trăm bốn mươi bảy
Điện thoại vừa kết nối, Đường Uyển ở bên kia cũng không có động tĩnh, Dương Thần không cho là điện thoại bị hư, nhưng thấp thoáng nghe được tiếng hít thở, biết Đường Uyển ở đầu dây bên kia không biết nói cái gì.
Dương Thần cười khẽ:
- Sao vậy, là đang thử thách khả năng nghe của tôi, có nghe được tiếng hít thở của cô không à?
Đường Uyển cuối cùng cũng mở miệng:
- Anh…có còn giận không?
- Giận? Tôi giận lúc nào?
Dương Thần hỏi.
- Lần trước trách nhầm anh, tôi…lúc ấy tôi sốt ruột quá, hôm qua tôi mới hiểu rõ chuyện gì…
Đường Uyển nói rất nhỏ, có chút sợ hãi, so với sự mạnh mẽ trước kia, đúng là dịu dàng hơn nhiều.
Dương Thần cười nói:
- Biết là tốt rồi, tôi thực sự không có giận.
- Vậy mai tôi mời anh ăn cơm có được không, vừa lúc là giáng sinh, cứ coi như là lời xin lỗi.
Đường Uyển trưng cầu nói.
- Ngày mai tôi có công việc, cô cũng không có lỗi, lúc trước tôi không biết Đường Đường là con gái của cô, nếu không cũng không có hiểu lầm như vậy rồi.
Dương Thần nói.
Đường Uyển dường như vẫn cảm thấy Dương Thần chưa tha lỗi cho cô:
- Có phải anh rất ghét tôi, tôi thô lỗ như vậy còn nói những lời khó nghe.
- Cô không thô lỗ chút nào, tôi có thể hiểu được tâm lý làm mẹ như cô, huống hồ con bé quả là khiến người ta lo lắng chỉ là hôm nay tôi quá là nhiều việc, tuần sau công ty nghỉ lễ đi Nhật Bản, tôi nghĩ tốt nhất là đợi khi về đón tết mới nói.
Dương Thần nói.
Đường Uyển có chút thất vọng:
- Vậy được rồi, đợi sau khi qua tết, tôi sẽ liên lạc sang năm tôi đã bốn mươi tuổi rồi, anh có chê tôi già không, không thèm để ý đến tôi?
- Cô nói nhảm nhí gì vậy, cô cảm thấy mình như phụ nữ bốn mươi tuổi sao? Nếu giữa chúng ta có sự ngăn cách, thì hẳn là Đường Đường, cô là mẹ của Đường Đường, nói thật, nếu tôi và cô có cái gì, tuy chúng ta đều đã là người trưởng thành rồi, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất kì.
Dương Thần thành thật nói.
- Đường Đường có thể khó chấp nhận.
Đường Uyển tự oán nói:
- Rất may là đêm hôm đó với anh thật sự không có chuyện xảy ra, nếu không tôi nghĩ sẽ chẳng không mặt mũi nào gặp Đường Đường nữa, trong thời gian này, tự mình bình tĩnh lại ngẫm nghĩ xem đối với anh là tình cảm là như thế nào, sang năm gặp lại.
Đường Uyển thẳng thắn nói ra làm cho Dương Thần cảm thấy không biết làm sao lại thoải mái, người phụ nữ này thẳng thắn nói muốn qua đêm với anh, bây giờ nói thẳng ra cô ấy lại do dự.
Ngược lại Dương Thần không có suy nghĩ nhiều như vậy, đối với Đường Uyển, nói yêu thì không yêu, chỉ có thể nói thích, thích dáng người phụ nữ thành thục của Đường Uyển, thích khí chất của cô ấy, hơn nữa lại là đối phương đề nghị quan hệ thân mật không cần sự trách nhiệm, Dương Thần phải thừa nhận là không có gì từ chối được.
Gác máy xong, Dương Thần nhìn hướng vào phòng ngủ của Mạc Thiện Ny.
Đi đến cửa phòng, gõ cửa.
- Tiểu Thiện, cô tắm thì sao có thể tắm trong phòng ngủ?
Cách rất lâu tiếng Mạc Thiện Ny mới vang ra:
- Tôi ngủ quên.
Dương Thần dở khóc dở cười, sao giống chú dê dụ dỗ bé gái vậy, cô gái còn rất dễ thương này mà nói dối không chớp mắt thẳng thừng.
- Cô không mở cửa thì tôi sẽ đá văng cửa đó, cô biết tôi mạnh thế nào mà.
Dương Thần nói.
- Anh…anh ở ngủ sô pha đi.
Mạc Thiện Ny sốt ruột nói.
- Đây là lời nên nói với người đàn ông sao?
Dương Thần oán giận nói.
Im lặng một lát, Mạc Thiện Ny cuối cùng cũng nhẹ nhàng mở cửa ra, trong lòng ôm cái cái gối ôm lớn màu hồng nhạt, có chút sợ sệt nhìn Dương Thần:
- Tôi rất hồi hộp, anh có thể ngủ thôi, không làm chuyện đó.
Đây chẳng phải là ép chết Dương Thần sao, bên cạnh là một cô gái kiều mị, chỉ có thể nhìn không thể chạm.
- Tại sao hồi hộp, lần trước ở trang trại không phải làm qua rồi sao?
Dương Thần buồn bực nói.
- Lần trước làm xong rất đau, sau ba ngày tôi vẫn còn rất đau…
Mạc Thiện Ny nghĩ lại sợ hãi nhỏ giọng nói.
Dương Thần bây giờ mới nhớ, lần trước ở trang trại, chính mình chịu không được, điên cuồng mà làm Mạc Thiện Ny hai lần, Mạc Thiện Ny đúng là lần đầu làm chuyện đó, như dưa vừa trồng đã bị mưa bão liên tục, e rằng tâm lý bị ảnh hưởng bởi di chứng để lại.
Dưới tình huống như vậy, càng không tiếp xúc, lần sau càng sợ, Dương Thần biết, cách tốt nhất là khiến cho Mạc Thiện Ny cảm nhận được sự thích thú, nhưng không được làm cho cô ấy đau nữa, như vậy mới có thể làm cho sự sợ hãi biến mất.
Dương Thần bước tới trước, duỗi tay ôm Mạc Thiện Ny:
- Kêu ông xã đi!
Mạc Thiện Ny cảm nhận được sự ấm áp của đàn ông, ngửi được mùi quen thuộc, trong lòng yên tâm, ngượng ngùng kêu “ông xã’’.
- Em yêu, thử một lần nữa được không, nếu em không thoải mái, sau này anh sẽ không làm nữa.
Dương Thần nhẹ nhàng nói.
Mạc Thiện Ny do dự một chút, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Dương Thần ôm cơ thể mềm mại trong lòng đến chiếc giường mềm như bông, tắt hết đèn trong phòng, chỉ để lại cái đèn ở đầu giường.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, Mạc Thiện Ny tóc dài như mực, yêu kiều như ngọc, cắn đôi môi màu hồng mỏng, đẹp không tả nổi.
Dương Thần dùng động tác nhẹ nhàng, chầm chậm đem cái tay đang ôm chặt của Mạc Thiện Ny kéo ra, ánh mắt làm cho cô ấy tin tưởng mình, mới bắt đầu, cởi ra sự trói buộc trên người phụ nữ….
Sau một phen dịu dàng triền miên, Mạc Thiện Ny mềm nhũn nằm sấp trong lòng Dương Thần, trên người không mảnh áo, mà đắp chăn dày, hai người dính sát vào nhau.
Dương Thần cúi đầu nhìn Mạc Thiện Ny cười chúm chím, mắt nhắm lại, hàng lông mi cong hơi run, vẻ mặt dường như rất là thỏa mãn.
- Sau này sẽ không sợ nữa.
Dương Thần hỏi.
Mạc Thiện Ny mơ màng ậm ừ:
- Mỗi lần phải làm như vậy, không được phép đối xử em như lần đầu tiên.
- Bảo đảm mỗi lần cho em khoan khoái.
Dương Thần miệng nói xong, nghĩ thầm, chỉ cần không sợ, làm như thế nào cũng do mình kiểm soát.
Cả một ngày, Dương Thần cũng cảm thấy tâm sức có chút mệt mỏi, ôm lấy Mạc Thiện Ny ngủ thiêm thiếp, vì bên mình có một thân thể thơm mát, Dương Thần ngủ cực kỳ ngon.
Chẳng mấy chốc một đêm đã qua.
Ngoài trời vẫn còn u ám, Dương Thần cảm thấy có cái gì, rơi nhè nhẹ liên tục như hạt mưa trên lông mày mình.
Dương Thần xê dịch cái đầu, mới mở mắt, trước mắt là Mạc Thiện Ny đã mặc áo ngủ, khuôn mặt không trang điểm, đang nhìn mình cười dịu dàng.
Dương Thần ngáp một cái, cười nhăn mặt nói:
- Lại làm sao vậy, dậy sớm thế, anh nhớ hôm nay là cuối tuần.
- Một trăm bốn mươi bảy, một trăm bốn mươi mốt.
Mạc Thiện Ny có chút hưng phấn nói.
- Cái gì một trăm bốn mươi bảy một trăm bốn mươi mốt?
Dương Thần dụi mắt hỏi.
Mạc Thiện Ny ngây thơ như đứa trẻ đã được ăn mật, vui vẻ nói:
- Lông mày trái của anh, một trăm bốn mươi bảy sợi, lông mày phải chưa đếm xong, còn vài cọng, nhưng đếm được một trăm bốn mươi mốt sợi.
Dương Thần tưởng mình nghe nhầm, hoảng hốt lại bất đắc dĩ hỏi:
- Vì sao đếm sợi lông mày của anh?
Mạc Thiện Ny si mê nhìn vào mắt Dương Thần:
- Em đọc qua một cuốn sách, trong đó người phụ nữ yêu người đàn ông, ngay cả ngươi đàn ông đó có bao nhiêu cọng lông mày đều rõ ràng, em không thể đếm mỗi ngày, cho nên phải tranh thủ.
Tươi cười trên khuôn mặt Dương Thần thu lại, ngơ ngác nhìn người phụ nữ có chút ngốc ở trước mặt, có cảm giác giờ phút này nói gì cũng là thừa.
- Sao em cứ khiến anh có cảm giác có lỗi, Tiểu Thiện Thiện à, hồ ly tinh thứ thiệt phải là như em vậy đó, những phụ nữ khác dùng thân thể quyến rũ đàn ông, còn em dùng trái tim khiến anh một cơ hội thở dốc cũng không có.
Dương Thần ôm chặt lấy Mạc Thiện Ny mỉm cười nói:
- Em muốn anh nghẹt thở hả?
- Đâu có nghiêm trọng vậy.
Mạc Thiện Ny hé miệng cười:
- Anh dậy rồi, em đi nấu món ăn sáng.
Mạc Thiện Ny nói xong đang muốn đi xuống giường, nhưng bị Dương Thần lôi trở lại giường.
- A, anh làm gì vậy.
Mạc Thiện Ny lòng run rẩy một cái, sợ Dương Thần lại muốn làm chuyện đó.
Dương Thần nghiêm chỉnh nói:
- Không công bằng, em đếm của anh, mà anh vẫn chưa đếm lại của em, ngoan đừng nhúc nhích, cho anh đếm lông mày của em.
Mạc Thiện Ny lúc này mới phản ứng lại, vừa giận vừa buồn cười, cuối cùng nhào vào lòng Dương Thần cười khanh khách.
Dương Thần cười khẽ:
- Sao vậy, là đang thử thách khả năng nghe của tôi, có nghe được tiếng hít thở của cô không à?
Đường Uyển cuối cùng cũng mở miệng:
- Anh…có còn giận không?
- Giận? Tôi giận lúc nào?
Dương Thần hỏi.
- Lần trước trách nhầm anh, tôi…lúc ấy tôi sốt ruột quá, hôm qua tôi mới hiểu rõ chuyện gì…
Đường Uyển nói rất nhỏ, có chút sợ hãi, so với sự mạnh mẽ trước kia, đúng là dịu dàng hơn nhiều.
Dương Thần cười nói:
- Biết là tốt rồi, tôi thực sự không có giận.
- Vậy mai tôi mời anh ăn cơm có được không, vừa lúc là giáng sinh, cứ coi như là lời xin lỗi.
Đường Uyển trưng cầu nói.
- Ngày mai tôi có công việc, cô cũng không có lỗi, lúc trước tôi không biết Đường Đường là con gái của cô, nếu không cũng không có hiểu lầm như vậy rồi.
Dương Thần nói.
Đường Uyển dường như vẫn cảm thấy Dương Thần chưa tha lỗi cho cô:
- Có phải anh rất ghét tôi, tôi thô lỗ như vậy còn nói những lời khó nghe.
- Cô không thô lỗ chút nào, tôi có thể hiểu được tâm lý làm mẹ như cô, huống hồ con bé quả là khiến người ta lo lắng chỉ là hôm nay tôi quá là nhiều việc, tuần sau công ty nghỉ lễ đi Nhật Bản, tôi nghĩ tốt nhất là đợi khi về đón tết mới nói.
Dương Thần nói.
Đường Uyển có chút thất vọng:
- Vậy được rồi, đợi sau khi qua tết, tôi sẽ liên lạc sang năm tôi đã bốn mươi tuổi rồi, anh có chê tôi già không, không thèm để ý đến tôi?
- Cô nói nhảm nhí gì vậy, cô cảm thấy mình như phụ nữ bốn mươi tuổi sao? Nếu giữa chúng ta có sự ngăn cách, thì hẳn là Đường Đường, cô là mẹ của Đường Đường, nói thật, nếu tôi và cô có cái gì, tuy chúng ta đều đã là người trưởng thành rồi, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất kì.
Dương Thần thành thật nói.
- Đường Đường có thể khó chấp nhận.
Đường Uyển tự oán nói:
- Rất may là đêm hôm đó với anh thật sự không có chuyện xảy ra, nếu không tôi nghĩ sẽ chẳng không mặt mũi nào gặp Đường Đường nữa, trong thời gian này, tự mình bình tĩnh lại ngẫm nghĩ xem đối với anh là tình cảm là như thế nào, sang năm gặp lại.
Đường Uyển thẳng thắn nói ra làm cho Dương Thần cảm thấy không biết làm sao lại thoải mái, người phụ nữ này thẳng thắn nói muốn qua đêm với anh, bây giờ nói thẳng ra cô ấy lại do dự.
Ngược lại Dương Thần không có suy nghĩ nhiều như vậy, đối với Đường Uyển, nói yêu thì không yêu, chỉ có thể nói thích, thích dáng người phụ nữ thành thục của Đường Uyển, thích khí chất của cô ấy, hơn nữa lại là đối phương đề nghị quan hệ thân mật không cần sự trách nhiệm, Dương Thần phải thừa nhận là không có gì từ chối được.
Gác máy xong, Dương Thần nhìn hướng vào phòng ngủ của Mạc Thiện Ny.
Đi đến cửa phòng, gõ cửa.
- Tiểu Thiện, cô tắm thì sao có thể tắm trong phòng ngủ?
Cách rất lâu tiếng Mạc Thiện Ny mới vang ra:
- Tôi ngủ quên.
Dương Thần dở khóc dở cười, sao giống chú dê dụ dỗ bé gái vậy, cô gái còn rất dễ thương này mà nói dối không chớp mắt thẳng thừng.
- Cô không mở cửa thì tôi sẽ đá văng cửa đó, cô biết tôi mạnh thế nào mà.
Dương Thần nói.
- Anh…anh ở ngủ sô pha đi.
Mạc Thiện Ny sốt ruột nói.
- Đây là lời nên nói với người đàn ông sao?
Dương Thần oán giận nói.
Im lặng một lát, Mạc Thiện Ny cuối cùng cũng nhẹ nhàng mở cửa ra, trong lòng ôm cái cái gối ôm lớn màu hồng nhạt, có chút sợ sệt nhìn Dương Thần:
- Tôi rất hồi hộp, anh có thể ngủ thôi, không làm chuyện đó.
Đây chẳng phải là ép chết Dương Thần sao, bên cạnh là một cô gái kiều mị, chỉ có thể nhìn không thể chạm.
- Tại sao hồi hộp, lần trước ở trang trại không phải làm qua rồi sao?
Dương Thần buồn bực nói.
- Lần trước làm xong rất đau, sau ba ngày tôi vẫn còn rất đau…
Mạc Thiện Ny nghĩ lại sợ hãi nhỏ giọng nói.
Dương Thần bây giờ mới nhớ, lần trước ở trang trại, chính mình chịu không được, điên cuồng mà làm Mạc Thiện Ny hai lần, Mạc Thiện Ny đúng là lần đầu làm chuyện đó, như dưa vừa trồng đã bị mưa bão liên tục, e rằng tâm lý bị ảnh hưởng bởi di chứng để lại.
Dưới tình huống như vậy, càng không tiếp xúc, lần sau càng sợ, Dương Thần biết, cách tốt nhất là khiến cho Mạc Thiện Ny cảm nhận được sự thích thú, nhưng không được làm cho cô ấy đau nữa, như vậy mới có thể làm cho sự sợ hãi biến mất.
Dương Thần bước tới trước, duỗi tay ôm Mạc Thiện Ny:
- Kêu ông xã đi!
Mạc Thiện Ny cảm nhận được sự ấm áp của đàn ông, ngửi được mùi quen thuộc, trong lòng yên tâm, ngượng ngùng kêu “ông xã’’.
- Em yêu, thử một lần nữa được không, nếu em không thoải mái, sau này anh sẽ không làm nữa.
Dương Thần nhẹ nhàng nói.
Mạc Thiện Ny do dự một chút, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Dương Thần ôm cơ thể mềm mại trong lòng đến chiếc giường mềm như bông, tắt hết đèn trong phòng, chỉ để lại cái đèn ở đầu giường.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, Mạc Thiện Ny tóc dài như mực, yêu kiều như ngọc, cắn đôi môi màu hồng mỏng, đẹp không tả nổi.
Dương Thần dùng động tác nhẹ nhàng, chầm chậm đem cái tay đang ôm chặt của Mạc Thiện Ny kéo ra, ánh mắt làm cho cô ấy tin tưởng mình, mới bắt đầu, cởi ra sự trói buộc trên người phụ nữ….
Sau một phen dịu dàng triền miên, Mạc Thiện Ny mềm nhũn nằm sấp trong lòng Dương Thần, trên người không mảnh áo, mà đắp chăn dày, hai người dính sát vào nhau.
Dương Thần cúi đầu nhìn Mạc Thiện Ny cười chúm chím, mắt nhắm lại, hàng lông mi cong hơi run, vẻ mặt dường như rất là thỏa mãn.
- Sau này sẽ không sợ nữa.
Dương Thần hỏi.
Mạc Thiện Ny mơ màng ậm ừ:
- Mỗi lần phải làm như vậy, không được phép đối xử em như lần đầu tiên.
- Bảo đảm mỗi lần cho em khoan khoái.
Dương Thần miệng nói xong, nghĩ thầm, chỉ cần không sợ, làm như thế nào cũng do mình kiểm soát.
Cả một ngày, Dương Thần cũng cảm thấy tâm sức có chút mệt mỏi, ôm lấy Mạc Thiện Ny ngủ thiêm thiếp, vì bên mình có một thân thể thơm mát, Dương Thần ngủ cực kỳ ngon.
Chẳng mấy chốc một đêm đã qua.
Ngoài trời vẫn còn u ám, Dương Thần cảm thấy có cái gì, rơi nhè nhẹ liên tục như hạt mưa trên lông mày mình.
Dương Thần xê dịch cái đầu, mới mở mắt, trước mắt là Mạc Thiện Ny đã mặc áo ngủ, khuôn mặt không trang điểm, đang nhìn mình cười dịu dàng.
Dương Thần ngáp một cái, cười nhăn mặt nói:
- Lại làm sao vậy, dậy sớm thế, anh nhớ hôm nay là cuối tuần.
- Một trăm bốn mươi bảy, một trăm bốn mươi mốt.
Mạc Thiện Ny có chút hưng phấn nói.
- Cái gì một trăm bốn mươi bảy một trăm bốn mươi mốt?
Dương Thần dụi mắt hỏi.
Mạc Thiện Ny ngây thơ như đứa trẻ đã được ăn mật, vui vẻ nói:
- Lông mày trái của anh, một trăm bốn mươi bảy sợi, lông mày phải chưa đếm xong, còn vài cọng, nhưng đếm được một trăm bốn mươi mốt sợi.
Dương Thần tưởng mình nghe nhầm, hoảng hốt lại bất đắc dĩ hỏi:
- Vì sao đếm sợi lông mày của anh?
Mạc Thiện Ny si mê nhìn vào mắt Dương Thần:
- Em đọc qua một cuốn sách, trong đó người phụ nữ yêu người đàn ông, ngay cả ngươi đàn ông đó có bao nhiêu cọng lông mày đều rõ ràng, em không thể đếm mỗi ngày, cho nên phải tranh thủ.
Tươi cười trên khuôn mặt Dương Thần thu lại, ngơ ngác nhìn người phụ nữ có chút ngốc ở trước mặt, có cảm giác giờ phút này nói gì cũng là thừa.
- Sao em cứ khiến anh có cảm giác có lỗi, Tiểu Thiện Thiện à, hồ ly tinh thứ thiệt phải là như em vậy đó, những phụ nữ khác dùng thân thể quyến rũ đàn ông, còn em dùng trái tim khiến anh một cơ hội thở dốc cũng không có.
Dương Thần ôm chặt lấy Mạc Thiện Ny mỉm cười nói:
- Em muốn anh nghẹt thở hả?
- Đâu có nghiêm trọng vậy.
Mạc Thiện Ny hé miệng cười:
- Anh dậy rồi, em đi nấu món ăn sáng.
Mạc Thiện Ny nói xong đang muốn đi xuống giường, nhưng bị Dương Thần lôi trở lại giường.
- A, anh làm gì vậy.
Mạc Thiện Ny lòng run rẩy một cái, sợ Dương Thần lại muốn làm chuyện đó.
Dương Thần nghiêm chỉnh nói:
- Không công bằng, em đếm của anh, mà anh vẫn chưa đếm lại của em, ngoan đừng nhúc nhích, cho anh đếm lông mày của em.
Mạc Thiện Ny lúc này mới phản ứng lại, vừa giận vừa buồn cười, cuối cùng nhào vào lòng Dương Thần cười khanh khách.
Tác giả :
Mai Can Thái Thiếu Bính