Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 305: Thật sự rất ngây thơ
Lâm Nhược Khê giống như trước kia chuẩn bị lên lầu quay về phòng sách làm việc chần chừ quay người lại, nhìn Dương Thần không giống như đang đùa, sắc mặt lãnh đạm gật gật đầu.
- Vào phòng sách của tôi nói chuyện.
Nói xong, Lâm Nhược Khê một mình đi lên cầu thang.
Dương Thần cũng không hề gì, đi theo cô lên lầu, đi vào phòng sách của Lâm Nhược Khê.
Căn phòng này giống như thời điểm trước kia đã vào, tràn ngập mùi thơm chỉ cótrên người của Lâm Nhược Khê, khiến Dương Thần có chút tham lam hít sâu hai cái.
Lâm Nhược Khê cũng không chú ý đến động tác nhỏ này của Dương Thần, trong lòng có chút áp lực, đi đến trước cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài, bóng đêm tĩnh mịch của khu biệt thự, dường như xuất thần, dường như chờ đợi Dương Thần nói cái gì đó.
Dương Thần cũng không vội vã mở lời, mà là nhìn đống sách báo bày la liệt xung quanh, và trên bàn làm việc rất nhiều văn kiện nặng nề, có chút hoài niệm nói:
- Nhớ rõ lần đó đi mua sách với em, dáng vẻ em mua sách, còn thích thú hơn những người phụ nữ khác đi mua quần áo, lúc đó tôi liền nghĩ, người phụ nữ như thế này, nên là tiến sĩ giống như con mọt sách, hoặc là giáo sư trong trường đại học, tại sao có thể là một Chủ tịch quản lý một tập đoàn xuyên quốc gia chứ, bây giờ hình như tôi đã hiểu rồi, có vài việc, khi đã lọt vào trong đầu em, cho dù em không muốn làm, cũng có thể vô tình làm ra những thứ có thành tích, đó là do trời sinh, mà có những thứ, bù đắp thế nào đều sẽ không hoàn chỉnh.
Thần sắc trong mắt Lâm Nhược Khê có chút suy tư, từ tấm kính cửa sổ màu đen trước mặt, có thể nhìn thấy, bóng ngược sau lưng của người đàn ông kia, hắn đang đứng mỉm cười, hình như đang tự nói chuyện gì đó.
Dương Thần trầm mặc một lát, hỏi:
- Sách mua lần trước, em xem xong rồi sao?
- Xem xong rồi.
Lâm Nhược Khê thản nhiên nói.
Dương Thần gật đầu, thở dài nói:
- Mấy quyển sách kia…dạy phụ nữ làm sao xử lý mối quan hệ vợ chồng.
- Đọc xong rồi, nhưng quên rồi.
Lâm Nhược Khê nói.
- Hẳn là không thấy một chút công dụng nào, theo logic bình thường, quan hệ của chúng ta như thế này làm sao có thể dùng đến chứ.
Dương Thần tự chế giễu mình nói:
- Một bắt đầu ngoài ý muốn, một cuộc hôn nhân từ lúc bắt đầu đã đi vào ngõ cụt, dù vùng vẫy thế nào, cũng chẳng qua là sa vào cát lún mà thôi, hoạt động càng mạnh, chìm nghỉm càng nhanh.
Lâm Nhược Khê vai hơi rung, cắn môi.
- Anh muốn nói chính là những lời vô nghĩa như thế này sao?
Dương Thần lắc đầu.
- Tôi chỉ là có chút biểu cảm nhàm chán, việc tôi muốn nói chính là việc nghiêm chỉnh, em có thể thử tiếp nhận tôi, trước đây em cố gắng để hôn nhân của chúng ta tiếp tục, để tôi đi công tác, đưa tôi đi tham gia bữa tiệc của xã hội thượng lưu, bây giờ còn để tôi làm Giám đốc của công ty, mặc dù có không ít phiền phức không nhỏ, nhưng tôi biết em nghĩ cho tôi, tôi muốn cảm ơn em.
- Thì ra anh cũng biết nói cảm ơn.
Lâm Nhược Khê cười lạnh hỏi.
- Biết nói, nhưng không thường xuyên nói.
Dương Thần nói.
- Vậy bây giờ anh muốn cảm ơn tôi, báo đáp tôi sao?
Lâm Nhược Khê hỏi.
Dương Thần nhìn bóng dáng người phụ nữ vấn không quay người lại.
- Mặc dù tôi muốn, nhưng ngoài việc không để cho em chịu bất cứ tổn hại nào ra, tôi phát hiện tôi không có gì có thể làm cho em, cho nên tôi cảm thấy không nên làm ảnh hưởng đến sự phát triển của công ty em, bây giờ tôi ngồi ở vị trí Giám đốc giải trí Ngọc Lôi, vừa bắt đầu một số hạng mục, hơn nữa một vài công việc quan trọng do tôi phụ trách, tôi đang nghĩ nếu sau nửa năm nữa, tôi và em ly hôn, tôi nên rời khỏi công ty, hay vẫn tiếp tục ngồi ở vị trí đó, nên nghe ý kiến của em.
- Nếu em cảm thấy không sao cả, vậy tôi vẫn sẽ giữ vị trí đó, mặc dù không thể bảo đảm kiếm nhiều tiền, nhưng tôi sẽ để công ty tiếp tục phát triển, nếu đến lúc đó em không muốn nhìn thấy tôi, vậy tôi sẽ rời đi, và sẽ bàn giao công tác tốt đây chính là việc tôi uốn thương lượng với em.
Lâm Nhược Khê xoay mạnh người lại, không biết từ lúc nào, trên mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, đã chảy hai hàng lệ.
- Nếu anh biết tôi đã cố gắng, tôi cũng không coi thường anh như lúc đầu, vậy mà cách anh báo đáp và cảm ơn tôi, chính là ly hôn với tôi sao?
Dương Thần không nghĩ tới nói xong những lời này, Lâm Nhược Khê sẽ khóc, đồng thời trong lòng mơ hồ chua xót, lại không biết trả lời như thế nào.
Nặng nề thở dài một cái, Dương Thần mới nói:
- Hôm đó, lúc Tăng Tâm Lâm và Hứa Trí Hoành tìm tới, em đã thấy qua, tôi là người như thế nào, mặc dù Hứa Trí Hoành nói, em mới là đầu sỏ gây ra mọi chuyện, nhưng, nói thật cho em biết, sở dĩ Hứa gia hoàn toàn không đi lên được, là tôi dùng chút thủ đoạn, khiến hắn ta và Liên minh Đông Hưng của bọn họ bị loại trừ tận gốc, mới khiến Hứa Trí Hoành không có chỗ dựa nên mới có lần trước, em với Vú Vương bị trói lại, cũng là do có tôi ở bên cạnh em.
- Tôi về nước chưa được một năm, những ngày ở bên em, cũng mới nửa năm nhưng em vì sự xuất hiện của tôi, đã hơn một lần phải đối mặt với cái chết rồi, tôi không muốn lại có lần sau, bởi vì tôi với em đi quá gần, khiến em phải chịu những bất trắc này, tôi sợ…có một ngày, tôi sẽ không kịp cứu em.
- Không có anh, chẳng lẽ tôi không có kẻ thù sao?
- Ít nhất, kẻ thù của em, em có thể đối phó được, trong khi đó người tôi dẫn đến, lại có thể lấy mạng em.
Dương Thần nói.
Đôi mắt đẹp của Lâm Nhược Khê tràn ngập rất nhiều oán giận, cuối cùng giận dữ cười:
- Dương Thần, anh biết không, những lời anh nói bây giờ, những việc mà anh
nghĩ, quả thật rất ngây thơ.
Dương Thần lẳng lặng nhìn âm điệu của Lâm Nhược Khê đột nhiên cao vút lên, không nói được lời nào.
- Anh căn bản là đang sợ hãi, đang trốn tránh, không muốn gánh vác trách nhiệm, lý do muốn ly hôn với tôi anh đang dùng căn bản không phải lý do.
Lâm Nhược Khê lạnh lùng nói:
- Nếu anh nói với tôi, Lâm Nhược Khê, tôi không thích em, tôi không có chút hứng thú gì với em, không cần anh nói ly hôn, tôi sẽ chủ động rời ra anh, không nghĩ việc đó là sai lầm. Nhưng anh bây giờ, tất cả những việc anh làm đang nói cho tôi biết, anh căn bản không muốn ly hôn, vì sao nhất định phải dùng lý do lấy làm lệ này với tôi? Chẳng lẽ tất cả những gì tôi bỏ ra rẻ mạt như vậy sao?
Dương Thần đau khổ nhắm mắt lại.
- Không phải giống như em nghĩ …
Hốc mắt Lâm Nhược Khê hơi đỏ, lạnh lùng nói:
- Vậy thì như thế nào, anh dám nói với tôi. Sau khi ly hôn với tôi, anh cũng đồng thời vứt bỏ những người phụ nữ bên cạnh không? Đừng cho rằng tôi mù, anh bên ngoài có mấy người phụ nữ khác tôi không biết, nhưng tôi nghĩ nhất định không chỉ một Thiện Ny, tôi không phải đồ ngốc, tôi không nói, là bởi vì tôi đã từng nói, không can thiệp đến đời sống riêng tư của đối phương, tôi biết tôi đối xử với anh không tốt, anh ngoại tình, tôi không có tư cách nói anh, nhưng, anh bây giờ muốn nói với tôi, bởi vì sợ tôi ở bên cạnh anh, sẽ bị thương tổn mới rời bỏ tôi, chẳng lẽ anh sẽ rời bỏ tất cả những người phụ nữ khác như vậy sao?
Đến cuối cùng, Lâm Nhược Khê gần như dùng phương thức kêu gào hỏi xong câu cuối cùng, cảm xúc dâng trào khiến lồng ngực cô phập phồng không ngừng, trên khuôn mặt kiều diễm như một cánh hoa lê gặp mưa, tràn đầy phẫn uất và không cam lòng.
Dương Thần thẫn thờ ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Lâm Nhược Khê, không hề có ý rút lui.
- Tôi sẽ không rời khỏi bọn họ, nhưng, tôi sẽ rời khỏi em, bởi vì, em không giốngvới bọn họ.
Dương Thần nói.
- Không giống?
Lâm Nhược Khê cười nhạo nói.
- Bởi vì anh thích bọn họ, nhưng ghét tôi, anh muốn nói là cái này sao?
Hai bàn tay của Dương Thần nắm chặt thành nắm đấm, sau đó chậm rãi buông ra, cười bi thảm.
- Bởi vì, nếu bọn họ bị tổn thương, tôi sẽ rơi lệ, sẽ đau lòng, sẽ phẫn nộ…Nhưng, nếu em bị tổn thương, tôi sẽ không có những cảm xúc này…Tôi nghĩ, tôi sẽ điên luôn mất.
Giọt nước mắt cuối cùng của Lâm Nhược Khê rơi xuống trên thảm, biểu cảm trên khuôn mặt trong nháy mắt cứng lại, kinh ngạc nhìn Dương Thần.
- Tôi đã từng mất em một lần, tôi không thể lại mất em lần thứ hai, cho dù chỉ là có khả năng, tôi cũng sẽ không cho phép.
Nói xong, Dương Thần im lặng xoay người, bước chân nặng nề, ra khỏi phòng sách.
- Lại mất đi? Tại sao là “lại”.
Lâm Nhược Khê thất thần đứng ở trước cửa sổ, nhìn cửa chậm rãi đóng lại, buồn bã không biết làm sao.
- Vào phòng sách của tôi nói chuyện.
Nói xong, Lâm Nhược Khê một mình đi lên cầu thang.
Dương Thần cũng không hề gì, đi theo cô lên lầu, đi vào phòng sách của Lâm Nhược Khê.
Căn phòng này giống như thời điểm trước kia đã vào, tràn ngập mùi thơm chỉ cótrên người của Lâm Nhược Khê, khiến Dương Thần có chút tham lam hít sâu hai cái.
Lâm Nhược Khê cũng không chú ý đến động tác nhỏ này của Dương Thần, trong lòng có chút áp lực, đi đến trước cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài, bóng đêm tĩnh mịch của khu biệt thự, dường như xuất thần, dường như chờ đợi Dương Thần nói cái gì đó.
Dương Thần cũng không vội vã mở lời, mà là nhìn đống sách báo bày la liệt xung quanh, và trên bàn làm việc rất nhiều văn kiện nặng nề, có chút hoài niệm nói:
- Nhớ rõ lần đó đi mua sách với em, dáng vẻ em mua sách, còn thích thú hơn những người phụ nữ khác đi mua quần áo, lúc đó tôi liền nghĩ, người phụ nữ như thế này, nên là tiến sĩ giống như con mọt sách, hoặc là giáo sư trong trường đại học, tại sao có thể là một Chủ tịch quản lý một tập đoàn xuyên quốc gia chứ, bây giờ hình như tôi đã hiểu rồi, có vài việc, khi đã lọt vào trong đầu em, cho dù em không muốn làm, cũng có thể vô tình làm ra những thứ có thành tích, đó là do trời sinh, mà có những thứ, bù đắp thế nào đều sẽ không hoàn chỉnh.
Thần sắc trong mắt Lâm Nhược Khê có chút suy tư, từ tấm kính cửa sổ màu đen trước mặt, có thể nhìn thấy, bóng ngược sau lưng của người đàn ông kia, hắn đang đứng mỉm cười, hình như đang tự nói chuyện gì đó.
Dương Thần trầm mặc một lát, hỏi:
- Sách mua lần trước, em xem xong rồi sao?
- Xem xong rồi.
Lâm Nhược Khê thản nhiên nói.
Dương Thần gật đầu, thở dài nói:
- Mấy quyển sách kia…dạy phụ nữ làm sao xử lý mối quan hệ vợ chồng.
- Đọc xong rồi, nhưng quên rồi.
Lâm Nhược Khê nói.
- Hẳn là không thấy một chút công dụng nào, theo logic bình thường, quan hệ của chúng ta như thế này làm sao có thể dùng đến chứ.
Dương Thần tự chế giễu mình nói:
- Một bắt đầu ngoài ý muốn, một cuộc hôn nhân từ lúc bắt đầu đã đi vào ngõ cụt, dù vùng vẫy thế nào, cũng chẳng qua là sa vào cát lún mà thôi, hoạt động càng mạnh, chìm nghỉm càng nhanh.
Lâm Nhược Khê vai hơi rung, cắn môi.
- Anh muốn nói chính là những lời vô nghĩa như thế này sao?
Dương Thần lắc đầu.
- Tôi chỉ là có chút biểu cảm nhàm chán, việc tôi muốn nói chính là việc nghiêm chỉnh, em có thể thử tiếp nhận tôi, trước đây em cố gắng để hôn nhân của chúng ta tiếp tục, để tôi đi công tác, đưa tôi đi tham gia bữa tiệc của xã hội thượng lưu, bây giờ còn để tôi làm Giám đốc của công ty, mặc dù có không ít phiền phức không nhỏ, nhưng tôi biết em nghĩ cho tôi, tôi muốn cảm ơn em.
- Thì ra anh cũng biết nói cảm ơn.
Lâm Nhược Khê cười lạnh hỏi.
- Biết nói, nhưng không thường xuyên nói.
Dương Thần nói.
- Vậy bây giờ anh muốn cảm ơn tôi, báo đáp tôi sao?
Lâm Nhược Khê hỏi.
Dương Thần nhìn bóng dáng người phụ nữ vấn không quay người lại.
- Mặc dù tôi muốn, nhưng ngoài việc không để cho em chịu bất cứ tổn hại nào ra, tôi phát hiện tôi không có gì có thể làm cho em, cho nên tôi cảm thấy không nên làm ảnh hưởng đến sự phát triển của công ty em, bây giờ tôi ngồi ở vị trí Giám đốc giải trí Ngọc Lôi, vừa bắt đầu một số hạng mục, hơn nữa một vài công việc quan trọng do tôi phụ trách, tôi đang nghĩ nếu sau nửa năm nữa, tôi và em ly hôn, tôi nên rời khỏi công ty, hay vẫn tiếp tục ngồi ở vị trí đó, nên nghe ý kiến của em.
- Nếu em cảm thấy không sao cả, vậy tôi vẫn sẽ giữ vị trí đó, mặc dù không thể bảo đảm kiếm nhiều tiền, nhưng tôi sẽ để công ty tiếp tục phát triển, nếu đến lúc đó em không muốn nhìn thấy tôi, vậy tôi sẽ rời đi, và sẽ bàn giao công tác tốt đây chính là việc tôi uốn thương lượng với em.
Lâm Nhược Khê xoay mạnh người lại, không biết từ lúc nào, trên mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, đã chảy hai hàng lệ.
- Nếu anh biết tôi đã cố gắng, tôi cũng không coi thường anh như lúc đầu, vậy mà cách anh báo đáp và cảm ơn tôi, chính là ly hôn với tôi sao?
Dương Thần không nghĩ tới nói xong những lời này, Lâm Nhược Khê sẽ khóc, đồng thời trong lòng mơ hồ chua xót, lại không biết trả lời như thế nào.
Nặng nề thở dài một cái, Dương Thần mới nói:
- Hôm đó, lúc Tăng Tâm Lâm và Hứa Trí Hoành tìm tới, em đã thấy qua, tôi là người như thế nào, mặc dù Hứa Trí Hoành nói, em mới là đầu sỏ gây ra mọi chuyện, nhưng, nói thật cho em biết, sở dĩ Hứa gia hoàn toàn không đi lên được, là tôi dùng chút thủ đoạn, khiến hắn ta và Liên minh Đông Hưng của bọn họ bị loại trừ tận gốc, mới khiến Hứa Trí Hoành không có chỗ dựa nên mới có lần trước, em với Vú Vương bị trói lại, cũng là do có tôi ở bên cạnh em.
- Tôi về nước chưa được một năm, những ngày ở bên em, cũng mới nửa năm nhưng em vì sự xuất hiện của tôi, đã hơn một lần phải đối mặt với cái chết rồi, tôi không muốn lại có lần sau, bởi vì tôi với em đi quá gần, khiến em phải chịu những bất trắc này, tôi sợ…có một ngày, tôi sẽ không kịp cứu em.
- Không có anh, chẳng lẽ tôi không có kẻ thù sao?
- Ít nhất, kẻ thù của em, em có thể đối phó được, trong khi đó người tôi dẫn đến, lại có thể lấy mạng em.
Dương Thần nói.
Đôi mắt đẹp của Lâm Nhược Khê tràn ngập rất nhiều oán giận, cuối cùng giận dữ cười:
- Dương Thần, anh biết không, những lời anh nói bây giờ, những việc mà anh
nghĩ, quả thật rất ngây thơ.
Dương Thần lẳng lặng nhìn âm điệu của Lâm Nhược Khê đột nhiên cao vút lên, không nói được lời nào.
- Anh căn bản là đang sợ hãi, đang trốn tránh, không muốn gánh vác trách nhiệm, lý do muốn ly hôn với tôi anh đang dùng căn bản không phải lý do.
Lâm Nhược Khê lạnh lùng nói:
- Nếu anh nói với tôi, Lâm Nhược Khê, tôi không thích em, tôi không có chút hứng thú gì với em, không cần anh nói ly hôn, tôi sẽ chủ động rời ra anh, không nghĩ việc đó là sai lầm. Nhưng anh bây giờ, tất cả những việc anh làm đang nói cho tôi biết, anh căn bản không muốn ly hôn, vì sao nhất định phải dùng lý do lấy làm lệ này với tôi? Chẳng lẽ tất cả những gì tôi bỏ ra rẻ mạt như vậy sao?
Dương Thần đau khổ nhắm mắt lại.
- Không phải giống như em nghĩ …
Hốc mắt Lâm Nhược Khê hơi đỏ, lạnh lùng nói:
- Vậy thì như thế nào, anh dám nói với tôi. Sau khi ly hôn với tôi, anh cũng đồng thời vứt bỏ những người phụ nữ bên cạnh không? Đừng cho rằng tôi mù, anh bên ngoài có mấy người phụ nữ khác tôi không biết, nhưng tôi nghĩ nhất định không chỉ một Thiện Ny, tôi không phải đồ ngốc, tôi không nói, là bởi vì tôi đã từng nói, không can thiệp đến đời sống riêng tư của đối phương, tôi biết tôi đối xử với anh không tốt, anh ngoại tình, tôi không có tư cách nói anh, nhưng, anh bây giờ muốn nói với tôi, bởi vì sợ tôi ở bên cạnh anh, sẽ bị thương tổn mới rời bỏ tôi, chẳng lẽ anh sẽ rời bỏ tất cả những người phụ nữ khác như vậy sao?
Đến cuối cùng, Lâm Nhược Khê gần như dùng phương thức kêu gào hỏi xong câu cuối cùng, cảm xúc dâng trào khiến lồng ngực cô phập phồng không ngừng, trên khuôn mặt kiều diễm như một cánh hoa lê gặp mưa, tràn đầy phẫn uất và không cam lòng.
Dương Thần thẫn thờ ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Lâm Nhược Khê, không hề có ý rút lui.
- Tôi sẽ không rời khỏi bọn họ, nhưng, tôi sẽ rời khỏi em, bởi vì, em không giốngvới bọn họ.
Dương Thần nói.
- Không giống?
Lâm Nhược Khê cười nhạo nói.
- Bởi vì anh thích bọn họ, nhưng ghét tôi, anh muốn nói là cái này sao?
Hai bàn tay của Dương Thần nắm chặt thành nắm đấm, sau đó chậm rãi buông ra, cười bi thảm.
- Bởi vì, nếu bọn họ bị tổn thương, tôi sẽ rơi lệ, sẽ đau lòng, sẽ phẫn nộ…Nhưng, nếu em bị tổn thương, tôi sẽ không có những cảm xúc này…Tôi nghĩ, tôi sẽ điên luôn mất.
Giọt nước mắt cuối cùng của Lâm Nhược Khê rơi xuống trên thảm, biểu cảm trên khuôn mặt trong nháy mắt cứng lại, kinh ngạc nhìn Dương Thần.
- Tôi đã từng mất em một lần, tôi không thể lại mất em lần thứ hai, cho dù chỉ là có khả năng, tôi cũng sẽ không cho phép.
Nói xong, Dương Thần im lặng xoay người, bước chân nặng nề, ra khỏi phòng sách.
- Lại mất đi? Tại sao là “lại”.
Lâm Nhược Khê thất thần đứng ở trước cửa sổ, nhìn cửa chậm rãi đóng lại, buồn bã không biết làm sao.
Tác giả :
Mai Can Thái Thiếu Bính