Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 304: Không thể phủ nhận
Dẫn Tuệ Lâm đến khu phòng đợi ở tầng 1, để tiếp đãi các vị khách khác nhau, ở tầng 1 ngoài bàn tiếp tân ra, chính là các phòng chờ to nhỏ khác nhau, dùng chất liệu tường cách âm hiện đại, thoạt nhìn rất đẹp lại đơn giản.
Đi đến sau phòng nhân viên tiếp tân đã nói, quả nhiên là người Dương Thần đã đoán.
Lâm Chí Quốc mặc chiếc áo khoác màu đen có vẻ rất dày, trong tay đang cầm chén trà nóng nhân viên đưa cho, trên khuôn mặt tỏ ra tương đối trẻ, không có nhiều dấu vết của năm tháng, lẳng lặng ngồi ở trên ghế, một câu cũng không nói, cũng có khí thế không giận mà uy nghiêm.
Vẫn giống như trước đây mặc chiếc áo khoác màu xám, yên lặng đứng một góc, cúi đầu, dường như đang buồn ngủ.
Nhìn thấy Dương Thần với Tuệ Lâm đi vào, Lâm Tuệ Quốc trên mặt vừa mới nghiêm túc mỉm cười nhã nhặn, đương nhiên, chỉ là đối với Tuệ Lâm.
- Tuệ nhi, đến bên cạnh ông nội.
Lâm Chí Quốc vẫy vẫy tay với Tuệ Lâm.
Tuệ Lâm nhìn thấy Lâm Chí Quốc, trên mặt tỏ ra rất vui mừng, nhưng sau đó lại có bộ dạng hơi mẫu thuẫn, do dự một lúc, mới dịu dàng ngồi bên Lâm Chí Quốc.
Dương Thần tự mình kéo ghế ngồi, chân bắt chéo, ngáp một cái, cũng không nói gì.
Lâm Chí Quốc cũng không quan tâm đến Dương Thần, kéo tay cháu gái mình, cườiha ha hỏi han:
- Đến Trung Hải hai ngày nay có quen không? Có cần gì không, muốn cái gì ông đều mua cho cháu, nghe nói cháu ở trong đây học hát khiêu vũ, muốn làm ngôi sao ca nhạc sao?
Tuệ Lâm dịu dàng nói:
- Ông nội, vẫn chưa chắc đã làm được, kỳ thực cháu chỉ muốn tìm công việc cháu thích.
- Ha ha, Tuệ nhi của ông thông minh như vậy, nhất định có thể làm được, nếu đến đây làm việc, để ông mua cho cháu một chiếc xe nhé?
Lâm Chí Quốc đề nghị nói.
Tuệ Lâm vội lắc đầu.
- Không cần không cần, ông nội, cháu không biết lái xe, hơn nữa…hơn nữa chị Nhược Khê nói sẽ đưa đón cháu.
Sắc mặt Lâm Chí Quốc vui vẻ.
- Tuệ nhi, cháu nói…cháu nói cháu, gọi chị Nhược Khê? Cháu không hận cô ấy?
Dương Thần ở bên cũng nhìn Liễu Tuệ Lâm, hắn cũng có chút hiếu kỳ, Tuệ Lâm đối đãi thế nào với Lâm Nhược Khê, từ nhỏ sống bên cạnh Vân Miểu sư thái, nên căm giận Lâm Nhược Khê mới đúng, dù sao cũng là cháu gái của kẻ thứ ba.
- Tại sao phải hận chứ…
Tuệ Lâm yếu ớt nói:
- Chị cũng rất đáng thương, chị không phạm lỗi gì cho dù bà nội ghét, cũng chỉ nên ghét bà nội của chị, đó là việc của ông bà, cháu chỉ cảm thấy trong cơ thể cháu, với trong cơ thể chị, chảy chung một dòng máu, chỉ cần chị đối xử tốt với cháu, cháu sẽ thích chị ấy.
Hốc mắt Lâm Chí Quốc có chút đỏ, mặc dù trải qua trăm trận chiến, là người ở vị trí cao, cũng không thể không cảm thấy xúc động khi nghe cháu gái nói như vậy.
- Nhược Khê…Cô ấy biết cháu là ai không?
Lâm Chí Quốc hỏi.
Tuệ Lâm lắc đầu.
- Cháu không dám nói, ông nội, cháu sợ chị ghét cháu.
- Xin lỗi, Tuệ nhi, vì sai lầm còn trẻ của ông, khiến hai cháu đều lớn lên vất vả như vậy.
Lâm Chí Quốc vô cùng đau đớn nói.
Tuệ Lâm trầm mặc không nói, dường như cũng không biết nên trả lời như thế nào, dù sao từ nhỏ ở cùng Vân Miểu sư thái, trong lòng nhất định có chút oán giận Lâm Chí Quốc, dù sao cũng là Lâm Chí Quốc có lỗi với Vân Miểu sư thái, lại để bố mẹ mình chết ở nước ngoài.
Ngươi áo xám vẫn đứng ở trong góc đột nhiên lên tiếng nói:
- Lão gia, Tuệ nhi tiểu thư có thể ở cùng Nhược Khê tiểu thư, sẽ có một ngày, có thể hóa giải nghiệt duyên kia, tin rằng không bao lâu sau, lão gia liền có thể nghe thấy Nhược Khê tiểu thư gọi ông nội rồi.
Trong mắt Lâm Chí Quốc hiện lên chút thèm muốn, nhưng ngay sau đó cúi đầu xuống, quay đầu nói với Tuệ Lâm:
- Tuệ nhi, cháu rất đơn thuần, rất lương thiện, rất thông tình đạt lý, khiến ông rất vui mừng nhưng chị cháu, cố chấp hơn cháu, cứng cỏi hơn cháu, thậm chí có thể làm những chuyện không từ thủ đoạn, nhưng chị cháu có chút giống cháu, bản chất của cô ấy là người lương thiện, chỉ vì ông mang thương tổn cho cô ấy, khiến cô ấy từ bé đã phải gánh vác những áp lực của thế giới bên ngoài, quật cường mà trưởng thành, cho nên nếu có một ngày, cô ấy phát hiện thân phận thật sự của cháu, nổi giận với cháu, thì không nên
cố chấp với chị cháu, bởi vì người cô ấy hận không phải cháu, mà là ông.
Tuệ Lâm lo lắng gật đâu, mím môi không nói gì.
Trong mắt Dương Thần lóe lên chút xúc động, mặc dù Lâm Chí Quốc không thấy Lâm Nhược Khê lớn lên, thậm chí từ nhỏ đến lớn chưa mấy lần gặp mặt, nhưng ông ta lại thấu hiểu hết cô cháu gái này của mình, giữa người thân với nhau, quả nhiên sẽ nhận thức sâu nhất.
Sau khi nói một lát chuyện trong nhà, Lâm Chí Quốc mới nói với Dương Thần bị bỏ sang một bên rất lâu.
- Anh gần đây, dường như có chút phiền toái không nhỏ.
Dương Thần biết Lâm Chí Quốc nhất định là nói đến việc giết Tăng Tâm Lâm và Hứa Trí Hoành hôm đó, mỉm cười nói:
- Đó không phải phiền phức, chỉ là phiền não nhỏ, nếu như ông muốn nói là phiền phức, vậy tôi cảm thấy đi Yến Kinh giết sạch tất cả người nhà họ Tăng mới thấy rất phiền phức.
- Hừ.
Lâm Chí Quốc hừ lạnh nói:
- Anh hẳn rất rõ, đó căn bản không phải thực tế, mặc dù anh có bản lĩnh như vậy, nhưng trên thế giới này, người hận anh, thù anh nghìn nghìn vạn vạn, anh có thể giết hết bọn họ không? Anh không phải là máy móc không có tình cảm, anh đồng ý quay về cuộc sống của người Hoa Hạ bình thường, chứng minh anh vẫn là người có tình cảm, những kẻ giết người đều biết, giết người khác, bản thân cũng sẽ đau khổ, người bên cạnh mình cũng đau khổ, anh không nên làm việc ngu xuẩn như vậy.
Tuệ Lâm nghe được Lâm Chí Quốc và Dương Thần nói chuyện, mở to đôi mắt, hoàn toàn không hiểu là chuyện gì, khôn ngoan không nói chen vào.
Dương Thần giơ tay lên cào cào mặt mình.
- Vậy có thể làm thế nào, bọn họ đều muốn giết cháu gái ông, mặc dù nói tôi có thể bảo vệ cho cô ấy, nhưng những người tôi quan tâm khác làm thế nào, tôi cũng không phải ba đầu sáu tay, ngoài việc đi tiêu diệt chúng ra, tôi không có sự lựa chọn nào khác.
- Yên tâm, việc anh lo lắng, sẽ không xảy ra.
Khóe miệng Lâm Chí Quốc nở một nụ cười thâm thúy.
Dương Thần nhíu mày.
- Có ý gì?
- Tối thiểu, vào năm tới trước khi chấm dứt tuyển cử nhiệm kỳ mới ở Hoa Hạ, Tăng gia tuyệt đối không dám hành động thiếu suy nghĩ, trừ khi bọn họ không muốn sống yên ở giới chính trị Hoa Hạ.
Dương Thần ngẫm nghĩ một chút.
- Chẳng lẽ ông gây áp lực.
- Lâm gia chúng tôi mặc dù có chút thực lực, nhưng chưa bao giờ can thiệp vào chính trị, tóm lại sẽ có người đủ mạnh giúp anh ra mặt, hơn nữa, người đó ra mặt, có lợi hơn tôi rất nhiều.
Lâm Chí Quốc nói.
Nhìn bộ dạng kín như bưng của Lâm Chí Quốc, trong đầu Dương Thần trong nháy mắt có rất nhiều khả năng, cuối cùng, chỉ có một lí do khả thi —— Nhưng, chỉ cần vừa nghĩ tới nguyên nhân đó, Dương Thần liền cảm thấy trong lòng bực bội.
- Tôi không những người thích xen vào chuyện của người khác.
Dương Thần hô hấp trở nên khó khăn.
- Mình tôi có thể giải quyết tất cả.
- Dương Thần.
Lâm Chí Quốc đột nhiên lên cao giọng, sắc mặt trang trọng nói:
- Tôi vẫn nghĩ anh là người đàn ông có tư tưởng trưởng thành hơn những ngườicùng tuổi nhiều, bây giờ xem ra lại hoàn toàn như vậy, trên thế giới này, không phải tất cả mọi việc đều phải dựa vào giết người để giải quyết, đó là thủ đoạn hạ đẳng nhất, cái này anh hiểu rõ hơn ai hết hơn nữa, trên thế giới này, có vài chuyện, không phải anh không muốn thừa nhận, anh liền có thể phủ nhận sự tồn tại của nó, là anh, chính là anh, muốn trốn, cũng không trốn được.
Dương Thần hấp hé mắt, trong mắt hiện lên một ánh mắt lạnh lùng:
- Nếu ông chỉ muốn nói với tôi những lời vô nghĩa như vậy, thì tôi không có hứng thú nghe tiếp.
Lâm Chí Quốc thở phào một hơi, uống một ngụm trà, mới nói:
- Được, vậy tôi nói với anh chuyện khác.
- Nói nhanh, tôi sắp hết giờ rồi.
Dương Thần có chút không kiên nhẫn.
- Anh cũng nên biết, khoảng thời gian này, bộ đội Long Tổ cùng Giao Long chúng tôi đều thiếu lượng lớn nhân sự, cho nên bắt đầu từ cuối tháng này, chúng tôi sẽ tuyển chọn một đám tinh nhuệ ở Hoa Hạ, làm quân dự bị của Viêm Hoàng Thiết Lữ chúng tôi, tiếp nhận sự huấn luyện và khảo hạch nghiêm khắc, tôi hi vọng trong căn cứ huấn luyện ở Trung Hải, anh có thể làm tổng huấn luyện viên, cho bọn họ những chỉ đạo thực chiến…
Lâm Chí Quốc nói.
Dương Thần chau mày, không nhịn được cười nói:
- Ông đây không phải tìm phiền phức cho tôi chứ, nếu tôi đi làm Tổng huấn luyện viên, không phải tôi sẽ trở thành người cùng một nhà với mấy người sao? Cái này không có lợi gì cho tôi.
- Đầu tiên, anh chỉ làm Tổng huấn luyện viên trên danh nghĩa, anh hoàn toàn có thể để người khác phụ trách những buổi học bình thường, đừng cho rằng tôi không biết, đám người lần trước anh dẫn vào trong nước, là lính đánh thuê “ Hải Ưng” đã gây sóng gió ở Địa Trung Hải và khu Vịnh Ba Tư, trong huấn luyện của chúng tôi, chính là thiếu quan niệm chiến thuật của những tổ chức dùng lính đánh thuê loại quốc tế này, sau đó tôi có thể đồng ý với anh, sau này tôi có thể cho anh những viện trợ gần nhất, bảo vệ những người anh quan tâm, tối thiểu, không đến mức bị đối thủ Tăng gia làm như vậy, đánh cho trở tay không kịp.
Lâm Chí Quốc nói xong, mân mê cốc trà, kiên nhẫn chờ Dương Thần trả lời.
Dương Thần trầm mặc, điều kiện của Lâm Chí Quốc quả thực có chỗ mê người, đặc biệt là điểm đồng ý cung cấp bảo vệ, đúng là vấn đề mình đau đầu, dù sao, cũng không thể phái lực lượng lính đánh thuê đến Hoa Hạ bảo vệ người bên cạnh mình mặc dù những người đó đồng ý, nhưng mình làm chậm trễ công việc bình thường của bọn họ, cũng là có chút ích kỷ, cho nên lúc đầu chỉ kêu Solon đưa một tiểu đội Hải Ưng qua đây.
Lại nghĩ đến, sau nửa năm mình phải ly hôn với Lâm Nhược Khê, đến lúc đó thiếu mất tầng quan hệ thân thích này, vẫn là kết thân với Lâm Chí Quốc khá tốt.
Nghĩ đến đây, Dương Thần gật đầu.
- Không vấn đề, tuy nhiên chuyện này công tác bảo mật phải làm đến nơi đến chốn, hết khả năng, không được để người ngoài phát giác tôi có tham dự.
Trên mặt Lâm Chí Quốc giãn ra, cười:
- Yên tâm, tôi hiển nhiên hiểu được chỗ hiểm trong đó, đợi đến khi cần anh tham gia, lại liên hệ sau.
Sự việc nói xong, Lâm Chí Quốc cũng không nán lại lâu, sau khi nói với Tuệ Lâm vài câu dặn cô chú ý sức khỏe, liền cùng người áo xám yên lặng rời khỏi công ty.
Không lâu sau, Tuệ Lâm liền nhận được điện thoại của Lâm Nhược Khê, bảo Tuệ Lâm xuống lầu, cùng về nhà.
Tuệ Lâm có vẻ khá tung tăng, dường như có không ít lời muốn nói với Lâm Nhược Khê ở trên xe, về phần việc của Lâm Nhược Khê, cô đương nhiên nửa chữ cũng sẽ không nhắc đến.
Dương Thần nhìn thời gian, cũng đã sắp đến giờ rồi, liền xuống lầu lái xe về nhà.
Ở trong xe, trong đầu Dương Thần không ngừng nghĩ lại những lời vừa mới nói, người tạo áp lực cho Tăng gia giúp mình, mặc dù không thể xác định là người nào, cái khả năng mơ hồ kia, khiến đáy lòng Dương Thần chôn dấu chuỗi tháng ngày bao nhiêu năm đó, nhẹ nhàng mà chấn động gợi lên.
Mang theo tâm trạng nặng nề, Dương Thần quay về đến nhà, Lâm Nhược Khê và Tuệ Lâm cũng vừa đến.
Lâm Nhược Khê từ trên xe Bentley đi xuống, hai người phụ nữ vừa cười vừa nói, dường như nói chuyện không tồi, chỉ là nhìn thấy Dương Thần theo sát sau về nhà, cũng đều không chào hỏi.
Dương Thần cười khổ, Lâm Nhược Khê thì không nói làm gì, Tuệ Lâm cũng như vậy, hiển nhiên là học theo chị, cái tốt không học, bản lĩnh làm bộ mặt lạnh lùng không để ý đến người khác ngược lại học rất nhanh.
Vừa mới đi vào cửa, Dương Thần liền nói với Lâm Nhược Khê không dự định để ý tới mình:
- Nhược Khê, có thể nói chuyện với tôi không, có chút chuyện muốn thương lượng với em sớm một chút.
Đi đến sau phòng nhân viên tiếp tân đã nói, quả nhiên là người Dương Thần đã đoán.
Lâm Chí Quốc mặc chiếc áo khoác màu đen có vẻ rất dày, trong tay đang cầm chén trà nóng nhân viên đưa cho, trên khuôn mặt tỏ ra tương đối trẻ, không có nhiều dấu vết của năm tháng, lẳng lặng ngồi ở trên ghế, một câu cũng không nói, cũng có khí thế không giận mà uy nghiêm.
Vẫn giống như trước đây mặc chiếc áo khoác màu xám, yên lặng đứng một góc, cúi đầu, dường như đang buồn ngủ.
Nhìn thấy Dương Thần với Tuệ Lâm đi vào, Lâm Tuệ Quốc trên mặt vừa mới nghiêm túc mỉm cười nhã nhặn, đương nhiên, chỉ là đối với Tuệ Lâm.
- Tuệ nhi, đến bên cạnh ông nội.
Lâm Chí Quốc vẫy vẫy tay với Tuệ Lâm.
Tuệ Lâm nhìn thấy Lâm Chí Quốc, trên mặt tỏ ra rất vui mừng, nhưng sau đó lại có bộ dạng hơi mẫu thuẫn, do dự một lúc, mới dịu dàng ngồi bên Lâm Chí Quốc.
Dương Thần tự mình kéo ghế ngồi, chân bắt chéo, ngáp một cái, cũng không nói gì.
Lâm Chí Quốc cũng không quan tâm đến Dương Thần, kéo tay cháu gái mình, cườiha ha hỏi han:
- Đến Trung Hải hai ngày nay có quen không? Có cần gì không, muốn cái gì ông đều mua cho cháu, nghe nói cháu ở trong đây học hát khiêu vũ, muốn làm ngôi sao ca nhạc sao?
Tuệ Lâm dịu dàng nói:
- Ông nội, vẫn chưa chắc đã làm được, kỳ thực cháu chỉ muốn tìm công việc cháu thích.
- Ha ha, Tuệ nhi của ông thông minh như vậy, nhất định có thể làm được, nếu đến đây làm việc, để ông mua cho cháu một chiếc xe nhé?
Lâm Chí Quốc đề nghị nói.
Tuệ Lâm vội lắc đầu.
- Không cần không cần, ông nội, cháu không biết lái xe, hơn nữa…hơn nữa chị Nhược Khê nói sẽ đưa đón cháu.
Sắc mặt Lâm Chí Quốc vui vẻ.
- Tuệ nhi, cháu nói…cháu nói cháu, gọi chị Nhược Khê? Cháu không hận cô ấy?
Dương Thần ở bên cũng nhìn Liễu Tuệ Lâm, hắn cũng có chút hiếu kỳ, Tuệ Lâm đối đãi thế nào với Lâm Nhược Khê, từ nhỏ sống bên cạnh Vân Miểu sư thái, nên căm giận Lâm Nhược Khê mới đúng, dù sao cũng là cháu gái của kẻ thứ ba.
- Tại sao phải hận chứ…
Tuệ Lâm yếu ớt nói:
- Chị cũng rất đáng thương, chị không phạm lỗi gì cho dù bà nội ghét, cũng chỉ nên ghét bà nội của chị, đó là việc của ông bà, cháu chỉ cảm thấy trong cơ thể cháu, với trong cơ thể chị, chảy chung một dòng máu, chỉ cần chị đối xử tốt với cháu, cháu sẽ thích chị ấy.
Hốc mắt Lâm Chí Quốc có chút đỏ, mặc dù trải qua trăm trận chiến, là người ở vị trí cao, cũng không thể không cảm thấy xúc động khi nghe cháu gái nói như vậy.
- Nhược Khê…Cô ấy biết cháu là ai không?
Lâm Chí Quốc hỏi.
Tuệ Lâm lắc đầu.
- Cháu không dám nói, ông nội, cháu sợ chị ghét cháu.
- Xin lỗi, Tuệ nhi, vì sai lầm còn trẻ của ông, khiến hai cháu đều lớn lên vất vả như vậy.
Lâm Chí Quốc vô cùng đau đớn nói.
Tuệ Lâm trầm mặc không nói, dường như cũng không biết nên trả lời như thế nào, dù sao từ nhỏ ở cùng Vân Miểu sư thái, trong lòng nhất định có chút oán giận Lâm Chí Quốc, dù sao cũng là Lâm Chí Quốc có lỗi với Vân Miểu sư thái, lại để bố mẹ mình chết ở nước ngoài.
Ngươi áo xám vẫn đứng ở trong góc đột nhiên lên tiếng nói:
- Lão gia, Tuệ nhi tiểu thư có thể ở cùng Nhược Khê tiểu thư, sẽ có một ngày, có thể hóa giải nghiệt duyên kia, tin rằng không bao lâu sau, lão gia liền có thể nghe thấy Nhược Khê tiểu thư gọi ông nội rồi.
Trong mắt Lâm Chí Quốc hiện lên chút thèm muốn, nhưng ngay sau đó cúi đầu xuống, quay đầu nói với Tuệ Lâm:
- Tuệ nhi, cháu rất đơn thuần, rất lương thiện, rất thông tình đạt lý, khiến ông rất vui mừng nhưng chị cháu, cố chấp hơn cháu, cứng cỏi hơn cháu, thậm chí có thể làm những chuyện không từ thủ đoạn, nhưng chị cháu có chút giống cháu, bản chất của cô ấy là người lương thiện, chỉ vì ông mang thương tổn cho cô ấy, khiến cô ấy từ bé đã phải gánh vác những áp lực của thế giới bên ngoài, quật cường mà trưởng thành, cho nên nếu có một ngày, cô ấy phát hiện thân phận thật sự của cháu, nổi giận với cháu, thì không nên
cố chấp với chị cháu, bởi vì người cô ấy hận không phải cháu, mà là ông.
Tuệ Lâm lo lắng gật đâu, mím môi không nói gì.
Trong mắt Dương Thần lóe lên chút xúc động, mặc dù Lâm Chí Quốc không thấy Lâm Nhược Khê lớn lên, thậm chí từ nhỏ đến lớn chưa mấy lần gặp mặt, nhưng ông ta lại thấu hiểu hết cô cháu gái này của mình, giữa người thân với nhau, quả nhiên sẽ nhận thức sâu nhất.
Sau khi nói một lát chuyện trong nhà, Lâm Chí Quốc mới nói với Dương Thần bị bỏ sang một bên rất lâu.
- Anh gần đây, dường như có chút phiền toái không nhỏ.
Dương Thần biết Lâm Chí Quốc nhất định là nói đến việc giết Tăng Tâm Lâm và Hứa Trí Hoành hôm đó, mỉm cười nói:
- Đó không phải phiền phức, chỉ là phiền não nhỏ, nếu như ông muốn nói là phiền phức, vậy tôi cảm thấy đi Yến Kinh giết sạch tất cả người nhà họ Tăng mới thấy rất phiền phức.
- Hừ.
Lâm Chí Quốc hừ lạnh nói:
- Anh hẳn rất rõ, đó căn bản không phải thực tế, mặc dù anh có bản lĩnh như vậy, nhưng trên thế giới này, người hận anh, thù anh nghìn nghìn vạn vạn, anh có thể giết hết bọn họ không? Anh không phải là máy móc không có tình cảm, anh đồng ý quay về cuộc sống của người Hoa Hạ bình thường, chứng minh anh vẫn là người có tình cảm, những kẻ giết người đều biết, giết người khác, bản thân cũng sẽ đau khổ, người bên cạnh mình cũng đau khổ, anh không nên làm việc ngu xuẩn như vậy.
Tuệ Lâm nghe được Lâm Chí Quốc và Dương Thần nói chuyện, mở to đôi mắt, hoàn toàn không hiểu là chuyện gì, khôn ngoan không nói chen vào.
Dương Thần giơ tay lên cào cào mặt mình.
- Vậy có thể làm thế nào, bọn họ đều muốn giết cháu gái ông, mặc dù nói tôi có thể bảo vệ cho cô ấy, nhưng những người tôi quan tâm khác làm thế nào, tôi cũng không phải ba đầu sáu tay, ngoài việc đi tiêu diệt chúng ra, tôi không có sự lựa chọn nào khác.
- Yên tâm, việc anh lo lắng, sẽ không xảy ra.
Khóe miệng Lâm Chí Quốc nở một nụ cười thâm thúy.
Dương Thần nhíu mày.
- Có ý gì?
- Tối thiểu, vào năm tới trước khi chấm dứt tuyển cử nhiệm kỳ mới ở Hoa Hạ, Tăng gia tuyệt đối không dám hành động thiếu suy nghĩ, trừ khi bọn họ không muốn sống yên ở giới chính trị Hoa Hạ.
Dương Thần ngẫm nghĩ một chút.
- Chẳng lẽ ông gây áp lực.
- Lâm gia chúng tôi mặc dù có chút thực lực, nhưng chưa bao giờ can thiệp vào chính trị, tóm lại sẽ có người đủ mạnh giúp anh ra mặt, hơn nữa, người đó ra mặt, có lợi hơn tôi rất nhiều.
Lâm Chí Quốc nói.
Nhìn bộ dạng kín như bưng của Lâm Chí Quốc, trong đầu Dương Thần trong nháy mắt có rất nhiều khả năng, cuối cùng, chỉ có một lí do khả thi —— Nhưng, chỉ cần vừa nghĩ tới nguyên nhân đó, Dương Thần liền cảm thấy trong lòng bực bội.
- Tôi không những người thích xen vào chuyện của người khác.
Dương Thần hô hấp trở nên khó khăn.
- Mình tôi có thể giải quyết tất cả.
- Dương Thần.
Lâm Chí Quốc đột nhiên lên cao giọng, sắc mặt trang trọng nói:
- Tôi vẫn nghĩ anh là người đàn ông có tư tưởng trưởng thành hơn những ngườicùng tuổi nhiều, bây giờ xem ra lại hoàn toàn như vậy, trên thế giới này, không phải tất cả mọi việc đều phải dựa vào giết người để giải quyết, đó là thủ đoạn hạ đẳng nhất, cái này anh hiểu rõ hơn ai hết hơn nữa, trên thế giới này, có vài chuyện, không phải anh không muốn thừa nhận, anh liền có thể phủ nhận sự tồn tại của nó, là anh, chính là anh, muốn trốn, cũng không trốn được.
Dương Thần hấp hé mắt, trong mắt hiện lên một ánh mắt lạnh lùng:
- Nếu ông chỉ muốn nói với tôi những lời vô nghĩa như vậy, thì tôi không có hứng thú nghe tiếp.
Lâm Chí Quốc thở phào một hơi, uống một ngụm trà, mới nói:
- Được, vậy tôi nói với anh chuyện khác.
- Nói nhanh, tôi sắp hết giờ rồi.
Dương Thần có chút không kiên nhẫn.
- Anh cũng nên biết, khoảng thời gian này, bộ đội Long Tổ cùng Giao Long chúng tôi đều thiếu lượng lớn nhân sự, cho nên bắt đầu từ cuối tháng này, chúng tôi sẽ tuyển chọn một đám tinh nhuệ ở Hoa Hạ, làm quân dự bị của Viêm Hoàng Thiết Lữ chúng tôi, tiếp nhận sự huấn luyện và khảo hạch nghiêm khắc, tôi hi vọng trong căn cứ huấn luyện ở Trung Hải, anh có thể làm tổng huấn luyện viên, cho bọn họ những chỉ đạo thực chiến…
Lâm Chí Quốc nói.
Dương Thần chau mày, không nhịn được cười nói:
- Ông đây không phải tìm phiền phức cho tôi chứ, nếu tôi đi làm Tổng huấn luyện viên, không phải tôi sẽ trở thành người cùng một nhà với mấy người sao? Cái này không có lợi gì cho tôi.
- Đầu tiên, anh chỉ làm Tổng huấn luyện viên trên danh nghĩa, anh hoàn toàn có thể để người khác phụ trách những buổi học bình thường, đừng cho rằng tôi không biết, đám người lần trước anh dẫn vào trong nước, là lính đánh thuê “ Hải Ưng” đã gây sóng gió ở Địa Trung Hải và khu Vịnh Ba Tư, trong huấn luyện của chúng tôi, chính là thiếu quan niệm chiến thuật của những tổ chức dùng lính đánh thuê loại quốc tế này, sau đó tôi có thể đồng ý với anh, sau này tôi có thể cho anh những viện trợ gần nhất, bảo vệ những người anh quan tâm, tối thiểu, không đến mức bị đối thủ Tăng gia làm như vậy, đánh cho trở tay không kịp.
Lâm Chí Quốc nói xong, mân mê cốc trà, kiên nhẫn chờ Dương Thần trả lời.
Dương Thần trầm mặc, điều kiện của Lâm Chí Quốc quả thực có chỗ mê người, đặc biệt là điểm đồng ý cung cấp bảo vệ, đúng là vấn đề mình đau đầu, dù sao, cũng không thể phái lực lượng lính đánh thuê đến Hoa Hạ bảo vệ người bên cạnh mình mặc dù những người đó đồng ý, nhưng mình làm chậm trễ công việc bình thường của bọn họ, cũng là có chút ích kỷ, cho nên lúc đầu chỉ kêu Solon đưa một tiểu đội Hải Ưng qua đây.
Lại nghĩ đến, sau nửa năm mình phải ly hôn với Lâm Nhược Khê, đến lúc đó thiếu mất tầng quan hệ thân thích này, vẫn là kết thân với Lâm Chí Quốc khá tốt.
Nghĩ đến đây, Dương Thần gật đầu.
- Không vấn đề, tuy nhiên chuyện này công tác bảo mật phải làm đến nơi đến chốn, hết khả năng, không được để người ngoài phát giác tôi có tham dự.
Trên mặt Lâm Chí Quốc giãn ra, cười:
- Yên tâm, tôi hiển nhiên hiểu được chỗ hiểm trong đó, đợi đến khi cần anh tham gia, lại liên hệ sau.
Sự việc nói xong, Lâm Chí Quốc cũng không nán lại lâu, sau khi nói với Tuệ Lâm vài câu dặn cô chú ý sức khỏe, liền cùng người áo xám yên lặng rời khỏi công ty.
Không lâu sau, Tuệ Lâm liền nhận được điện thoại của Lâm Nhược Khê, bảo Tuệ Lâm xuống lầu, cùng về nhà.
Tuệ Lâm có vẻ khá tung tăng, dường như có không ít lời muốn nói với Lâm Nhược Khê ở trên xe, về phần việc của Lâm Nhược Khê, cô đương nhiên nửa chữ cũng sẽ không nhắc đến.
Dương Thần nhìn thời gian, cũng đã sắp đến giờ rồi, liền xuống lầu lái xe về nhà.
Ở trong xe, trong đầu Dương Thần không ngừng nghĩ lại những lời vừa mới nói, người tạo áp lực cho Tăng gia giúp mình, mặc dù không thể xác định là người nào, cái khả năng mơ hồ kia, khiến đáy lòng Dương Thần chôn dấu chuỗi tháng ngày bao nhiêu năm đó, nhẹ nhàng mà chấn động gợi lên.
Mang theo tâm trạng nặng nề, Dương Thần quay về đến nhà, Lâm Nhược Khê và Tuệ Lâm cũng vừa đến.
Lâm Nhược Khê từ trên xe Bentley đi xuống, hai người phụ nữ vừa cười vừa nói, dường như nói chuyện không tồi, chỉ là nhìn thấy Dương Thần theo sát sau về nhà, cũng đều không chào hỏi.
Dương Thần cười khổ, Lâm Nhược Khê thì không nói làm gì, Tuệ Lâm cũng như vậy, hiển nhiên là học theo chị, cái tốt không học, bản lĩnh làm bộ mặt lạnh lùng không để ý đến người khác ngược lại học rất nhanh.
Vừa mới đi vào cửa, Dương Thần liền nói với Lâm Nhược Khê không dự định để ý tới mình:
- Nhược Khê, có thể nói chuyện với tôi không, có chút chuyện muốn thương lượng với em sớm một chút.
Tác giả :
Mai Can Thái Thiếu Bính