Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 235: Bù đắp thanh xuân
Dương Thần ôm chặt lấy cặp mông đẹp đầy đặn, Đường Uyển nhận được kích thích mãnh liệt dị thường, thân thể khó cưỡng lại không vặn vẹo, lại càng uốn éo, cơ thể tiếp xúc với Dương Thần gần đến rõ rệt.
Dương Thần cảm giác như bị một đống bông mềm mại êm ái bao lấy, thoải mái hít thở.
Đường Uyển cảm thấy bên dưới của cô ướt át, nhiều năm giữ gìn bảo vệ, ngẫu nhiên tự giải toả trống vắng, cô rõ nó là gì, cô thèm muốn, xuân triều khó có thể ngăn cản bắt đầu dâng tràn.
Giây phút ban đêm bốn phía vặng lặng này, cho dù là gã say cũng không nhàm chán đến độ chạy đến đậy mượn rượu làm càn, nhưng Đường Uyển vẫn sợ hãi, sợ hãi Dương Thần hoàng đường to gan sẽ cùng cô hoan lạc tại đây.
Tuy rằng đã thổ lộ tâm ý của bản thân, cùng biết thanh xuân của bản thân không còn nhiều, nhưng Đường Uyển cũng không có lớn gan đến độ “lấy trời làm chăn, đất làm giường”, không kiêng nể gì mà làm đại.
Dương … Dương Thần …
Đường Uyển van nài khiến cho nụ hôn bị động của cô, có chút khổ sở cầu khẩn:
Đừng như thế ở đây, tôi không muốn như thế…
Vậy cô muốn thế nào.
Dương Thần trêu ghẹo cười đáp.
Đường Uyển chỉ toà nhà bên bờ biển đèn đuốc sáng rực cách đó không xa.
Đến đó đi, khách sạn Phong Lâm của tôi, vì những lúc nhớ mẹ muốn đến ngắm biển, nên đặc biệt mua nó.
Dương Thần có chút kinh ngạc nhìn về phía toà nhà ở xa xa, có chút ganh tị, sao những người phụ nữ quanh hắn đều có tiền.
Đường Uyển dường như nhìn ra được tâm tư của Dương Thần.
Anh là người để ý đến tiền bạc sao?
Dương Thần ha hả cười.
Cũng có, có tiền cũng không biết tiêu.
Đúng lúc Dương Thần nắm lấy tay của Đường Uyển, lòng rạo rực tính đi bộ đến khách sạn bên bờ biển thì điện thoại của Đường Uyển reng lên.
Đường Uyển nhíu nhíu mày, lấy điện thoại ra xem, gương mặt lộ ra chút thần sắc bất đắc dĩ và kinh ngạc.
Sao vậy.
Dương Thần hỏi.
Đường Uyển rút tay ra khỏi tay của Dương Thần.
Xin lỗi, xem ra cuộc hẹn hôm nay phải dừng ở đây rồi.
Không phải …
Dương Thần trong lòng run lên, tính làm gì đây? Cơn tức giận của hắn bốc lên, người phụ nữ này phủi mông đi như vậy sao?
Đường Uyển miễn cưỡng cười nói:
Là tin nhắn của con gái tôi, con bé về nhà rồi, nói nếu tôi không về nhà với nó tối nay thì nó sẽ bỏ nhà đi.
Bỏ nhà đi?
Dương Thần dở khóc dở cười.
Dùng đến những chiêu cực đoan vậy sao?
Đường Uyển lắc lắc đầu.
Anh không biết đó thôi, con gái tôi rất bướng bỉnh, từ nhỏ đến lớn không khi nào khiến tôi bớt lo lắng về việc học hành, còn bỏ nhà đi một lần, những ngày này con bé ở nhà người khác, chăm sóc con của người bạn tôi, tôi cũng không biết rồi con bé đột ngột trở về, mới hẹn tôi ra ngoài, con bé chắc là mệt mỏi và có rất nhiều điều muốn nói với tôi nên mới nhắn như vậy, tôi không thể làm tổn thương tình cảm của con gái.
Cô sợ con bé tổn thương không sai, nhưng cô không thể như thế mà đi, không sợ tôi nghẹn chết sao …
Đường Uyển che miệng cười, ánh mắt tinh quái nhìn Dương Thần.
Chẳng lẽ anh không biết, phụ nữ rất mềm yếu, nhưng người mẹ thì có thể vì con cái mà bất chấp tất cả… Tuy rằng tôi thích anh, nhưng anh so với con gái tôi thì kém xa.
Đường Uyển nói xong, tự nhiên vẫy tay với Dương Thần, bước bước nhỏ rời khỏi bãi cát, trong chốc lát mở cửa chiếc Land Rover của cô lái đi cuốn bụi mù mịt.
Dương Thần thở dài, đang nghĩ đến có nên tìm người phụ nữ khác để xả cơn tức này không, điện thoại của hắn rung lên, là tin nhắn của Đường Uyển:
Nhịn đi, lần sau tôi sẽ thu cả vốn lần lãi.
Ở sau còn có ký hiệu hình trái tim.
Dương Thần thiếu chút nữa ói máu lên màn hình điện thoại, còn “vốn và lãi” toàn bộ thu hồi, hắn mà giữ lại cho đến lúc cô ta quay lại thì sớm nghẹn chết mất.
Còn chưa kịp đóng, điện thoại lại rung lên.
Dương Thần thấy số là của Lưu Minh Ngọc gọi tới.
Nhanh vậy đã nhớ tôi rồi à?
Dương Thần hỏi.
Giọng điệu nói chuyện của Lưu Minh Ngọc có chút lơi lả.
Dương Thần … có rảnh không.
Tôi không phải đã nói rồi sao, tuỳ ý gọi sẽ có mặt.
Dương Thần cười nói, hắn có cảm giác được Lưu Minh Ngọc đang ở quán rượu.
Thế thì đến quán rượu tìm tôi, tôi có chút chuyện cần anh giúp …
Nói cho tôi biết cô đang ở quán nào, tôi sẽ đến ngay.
Lúc này đây Dương Thần đang cần một người phụ nữ giúp hắn hạ hoả, hiển nhiên Lưu Minh Ngọc lâu rồi không động chạm trước mắt là người giúp đỡ thích hợp nhất.
Lưu Minh Ngọc nói địa chỉ, Dương Thần ngẫm nghĩ một lúc, không nhịn được cười lớn tiếng, quán rượu đó lại ở ngày trên con đường gần bãi biển này, hắn chỉ cần đi thì có thể tới rất nhanh.
Mười phút qua đi, Dương Thần bước vào quán rượu nhỏ có tiếng “Dòng sông Danube đỏ”, bước vào cửa có thể ngửi thấy mùi vị hoà lẫn của trầm và rượu.
Tìm kiếm một lúc, ở vị trí trong góc ngồi một mình, trên bàn bày ba bình Whiskey, một người phụ nữ đang cô đơn ngồi uống rượu, tối nay có lẽ uống cũng không ít.
Dương Thần bước tới trước mặt Lưu Minh Ngọc, giơ tay vuốt ve gương mặt hồng ửng vì rượu của cô.
Một mình uống nhiều như vậy làm gì.
Tôi là người làm ở Quan hệ xã hội, chút rượu này thì có nhằm nhò gì.
Lưu Minh Ngọc cười thản nhiên, lại uống cạn rượu màu hổ phách trong ly.
Kêu tôi đến không phải là muốn tôi cõng cô về đấy chứ?
Dương Thần không ngăn cản cô, bởi vì xem ra Lưu Minh Ngọc chưa say.
Gương mặt Lưu Minh Ngọc hiện lên thần sắc u ám và mờ mịt.
Anh biết không…trước đây tôi vì đợi người đó, chưa từng đến quán rượu uống rượu, chưa từng thực sự đi chơi với bạn bè, thậm chí tôi đến cái chỗ này cũng không dám, tôi sợ có người tiếp cận tôi, tôi sợ mấy tên khốn nạn sàm sỡ…Nếu thật như thế, sẽ không có ai giúp đỡ giải thoát cho tôi.
Lưu Minh Ngọc ngẩng đầu lên nhìn Dương Thần, hờn dỗi bảo:
Tôi không cam tâm, những người phụ nữ khác đều trải nghiệm qua, nhưng tôi thì cái gì cũng bỏ qua nên hôm nay đặc biệt muốn thử xem sao… Thật là mất hứng, có lẽ là tôi đã già, uống bao nhiêu là rượu cũng chẳng có ai muốn dụ dỗ cả, đến chút cơ hội lấy lại chút thanh xuân đã qua cũng không cho tôi.
Dương Thần mỉm cười, Lưu Minh Ngọc đúng là muốn hắn đến để diễn “anh hùng cứu mỹ nhân”, khiến cô ta trải nghiệm một lần một đoạn lãng mạng của thời thanh xuân đã qua.
Tuy rắng nói hắn và cô chưa đến ba mươi, có thể xem đều là người trẻ tuổi, nhưng làm như những cặp tình nhân ngây thơ kiểu học sinh, Dương Thần cảm thấy mặt ửng đỏ.
Thế làm thế nào, có cần mời người đến diễn tạm không, bảo người ta trêu ghẹo cô chút nhé, rồi tôi xuất hiện đánh nhau với bọn bọ?
Dương Thần cười đùa bảo.
Lưu Minh Ngọc lắc lắc đầu, bất ngờ gian xảo bảo:
Không cần đâu, tôi chuẩn bị màn kịch khác rồi.
Cái gì?
Anh có mang tiền không?
Lưu Minh Ngọc hỏi.
Dương Thần tất nhiên có mang theo rồi, rút từ trong túi ra thẻ và mấy tờ chi phiếu nhăn nheo.
Cô không mang theo tiền à?
Lưu Minh Ngọc cười gật gật đầu, đứng lên, chầm chậm bước đến bên cạnh Dương Thần, ôm lấy cổ của hắn, thì thầm bên tai hắn:
Đừng trả tiền… Chúng ta chạy trốn đi…
Nghe xong lời nói dịu dàng mà lưu manh của Lưu Minh Ngọc, Dương Thần cười đau khổ:
Cục cưng à, đây không giống việc mà cục cưng hay làm, sao lại giống như thiếu nữ thời kỳ nổi loạn vậy?
Anh nói đúng đấy, tôi chính là muốn nổi loạn, tôi muốn làm thử những việc mà tôi chưa từng làm, anh có thể làm với tôi chứ?
Lưu Minh Ngọc lòng đầy kỳ vọng nhìn Dương Thần.
Dương Thần cảm thấy người phụ nữ trước mặt hắn có chút gì đó đáng thương, thời kỳ tươi đẹp đáng quý nhất của cô, bởi vì chờ đợi không kết quả trở thành bong bóng, cô muốn bù đắp lại cảm giác thiếu hụt của thời kỳ đã qua, cô chỉ có thể chọn phương pháp ngốc nghếch này, có lẽ đối với cô, mặc kệ có điên loạn như thế nào cũng là một bài ca tiễn biệt tuổi thanh xuân mà thôi.
Nắm chặt tay tôi, đừng buông ra nhé.
Dương Thần không chút do dự bảo.
Mắt Lưu Minh Ngọc ánh lên chút trấn tĩnh, gật gật đầu.
Dương Thần túm lấy Lưu Minh Ngọc, đi ra cửa quán rượu, một nhân viên phục vụ quán rượu lập tức chặn lối cửa ra.
Thưa ông, thưa cô vẫn chưa thanh toán.
Nhân viên phục vụ nửa như cười nửa như không bảo.
Dương Thần quay đầu, nháy nháy mắt với Lưu Minh Ngọc, Lưu Minh Ngọc hiểu ý liền nắm chặt tay của Dương Thần.
Dương Thần vẻ mặt ôn hoà đưa tay vỗ vỗ vai của nhân viên phục vụ.
Cậu em, làm gì gắt gỏng vậy?
Nhân viên phục vụ nhìn cánh tay của Dương Thần đang ngoắc trên vai, bối rối đáp:
Không có ạ, thưa ông, xin đừng làm khó chúng tôi ạ.
Không khó xử đâu, chỉ là khiến cậu đau chút thôi.
Dương Thần mỉm cười, đầu ngón tay nhẹ nhàng dùng lực ở khớp vai của nhân viên phục vụ.
“Ặc——” cậu nhân viên phục vụ thở ra một hơi, cảm giác đau dữ dội khiến cậu ta bước lùi vài bước.
Đi mau.
Dương Thần nắm lấy cơ hội, kéo tay Lưu Minh Ngọc chạy ra ngoài quán rượu.
Cậu nhận viên phục vụ quay người lại thấy hai người đã chạy được một khoảng khá xa, liều mạng chạy đuổi theo mấy bước thì bị dòng người đi trên đường ngăn trở, một lúc thì mất dấu mục tiêu, chỉ còn cách hét lớn nhưng trên đường phố chẳng ai giúp cậu ta bắt người.
Việc chạy trốn này, Dương Thần quá quen, việc cắt đuôi nhân viên phục vụ chưa có kinh nghiệm bắt người thật quá dễ dàng, kéo Lưu Minh Ngọc thở hổn hển qua một con phố dài mới dừng bước.
Tiểu Ngọc thân yêu, đối với bữa thử nghiệm bá đạo này thế nào?
Dương Thần nhìn Lưu Minh Ngọc đang gập người thở không nhịn được cười hỏi.
Anh … Anh muốn … mệt chết người ta à…
Lưu Minh Ngọc lại nghe được Dương Thần lần nữa xưng hô vô cùng thân mật, gương mặt có chút ngượng ngùng, hơi trước không liền hơi sau.
Khụ khụ… Lần sau tôi chẳng ăn bữa cơm bá đạo này nữa đâu, mệt lắm, chạy trốn mà tim muốn nhảy ra ngoài.
Dương Thần thở dài.
Cho dù có muốn bù đắp thời thanh xuân đã qua, cô cần gì đánh đố thể lực của bản thân mình, ăn bữa cơm bá đạo này không liều mạng chạy, bị bắt là vào đồn cảnh sát đấy.
Tôi không phải là không nghĩ ra được phương pháp tốt hơn …
Lưu Minh Ngọc buồn bã đáp, nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện hai người chạy đến bờ biển, đột nhiên mắt ráng rực.
Dương Thần, tôi lại mới nghĩ ra cách khác.
Dương Thần cảm giác như bị một đống bông mềm mại êm ái bao lấy, thoải mái hít thở.
Đường Uyển cảm thấy bên dưới của cô ướt át, nhiều năm giữ gìn bảo vệ, ngẫu nhiên tự giải toả trống vắng, cô rõ nó là gì, cô thèm muốn, xuân triều khó có thể ngăn cản bắt đầu dâng tràn.
Giây phút ban đêm bốn phía vặng lặng này, cho dù là gã say cũng không nhàm chán đến độ chạy đến đậy mượn rượu làm càn, nhưng Đường Uyển vẫn sợ hãi, sợ hãi Dương Thần hoàng đường to gan sẽ cùng cô hoan lạc tại đây.
Tuy rằng đã thổ lộ tâm ý của bản thân, cùng biết thanh xuân của bản thân không còn nhiều, nhưng Đường Uyển cũng không có lớn gan đến độ “lấy trời làm chăn, đất làm giường”, không kiêng nể gì mà làm đại.
Dương … Dương Thần …
Đường Uyển van nài khiến cho nụ hôn bị động của cô, có chút khổ sở cầu khẩn:
Đừng như thế ở đây, tôi không muốn như thế…
Vậy cô muốn thế nào.
Dương Thần trêu ghẹo cười đáp.
Đường Uyển chỉ toà nhà bên bờ biển đèn đuốc sáng rực cách đó không xa.
Đến đó đi, khách sạn Phong Lâm của tôi, vì những lúc nhớ mẹ muốn đến ngắm biển, nên đặc biệt mua nó.
Dương Thần có chút kinh ngạc nhìn về phía toà nhà ở xa xa, có chút ganh tị, sao những người phụ nữ quanh hắn đều có tiền.
Đường Uyển dường như nhìn ra được tâm tư của Dương Thần.
Anh là người để ý đến tiền bạc sao?
Dương Thần ha hả cười.
Cũng có, có tiền cũng không biết tiêu.
Đúng lúc Dương Thần nắm lấy tay của Đường Uyển, lòng rạo rực tính đi bộ đến khách sạn bên bờ biển thì điện thoại của Đường Uyển reng lên.
Đường Uyển nhíu nhíu mày, lấy điện thoại ra xem, gương mặt lộ ra chút thần sắc bất đắc dĩ và kinh ngạc.
Sao vậy.
Dương Thần hỏi.
Đường Uyển rút tay ra khỏi tay của Dương Thần.
Xin lỗi, xem ra cuộc hẹn hôm nay phải dừng ở đây rồi.
Không phải …
Dương Thần trong lòng run lên, tính làm gì đây? Cơn tức giận của hắn bốc lên, người phụ nữ này phủi mông đi như vậy sao?
Đường Uyển miễn cưỡng cười nói:
Là tin nhắn của con gái tôi, con bé về nhà rồi, nói nếu tôi không về nhà với nó tối nay thì nó sẽ bỏ nhà đi.
Bỏ nhà đi?
Dương Thần dở khóc dở cười.
Dùng đến những chiêu cực đoan vậy sao?
Đường Uyển lắc lắc đầu.
Anh không biết đó thôi, con gái tôi rất bướng bỉnh, từ nhỏ đến lớn không khi nào khiến tôi bớt lo lắng về việc học hành, còn bỏ nhà đi một lần, những ngày này con bé ở nhà người khác, chăm sóc con của người bạn tôi, tôi cũng không biết rồi con bé đột ngột trở về, mới hẹn tôi ra ngoài, con bé chắc là mệt mỏi và có rất nhiều điều muốn nói với tôi nên mới nhắn như vậy, tôi không thể làm tổn thương tình cảm của con gái.
Cô sợ con bé tổn thương không sai, nhưng cô không thể như thế mà đi, không sợ tôi nghẹn chết sao …
Đường Uyển che miệng cười, ánh mắt tinh quái nhìn Dương Thần.
Chẳng lẽ anh không biết, phụ nữ rất mềm yếu, nhưng người mẹ thì có thể vì con cái mà bất chấp tất cả… Tuy rằng tôi thích anh, nhưng anh so với con gái tôi thì kém xa.
Đường Uyển nói xong, tự nhiên vẫy tay với Dương Thần, bước bước nhỏ rời khỏi bãi cát, trong chốc lát mở cửa chiếc Land Rover của cô lái đi cuốn bụi mù mịt.
Dương Thần thở dài, đang nghĩ đến có nên tìm người phụ nữ khác để xả cơn tức này không, điện thoại của hắn rung lên, là tin nhắn của Đường Uyển:
Nhịn đi, lần sau tôi sẽ thu cả vốn lần lãi.
Ở sau còn có ký hiệu hình trái tim.
Dương Thần thiếu chút nữa ói máu lên màn hình điện thoại, còn “vốn và lãi” toàn bộ thu hồi, hắn mà giữ lại cho đến lúc cô ta quay lại thì sớm nghẹn chết mất.
Còn chưa kịp đóng, điện thoại lại rung lên.
Dương Thần thấy số là của Lưu Minh Ngọc gọi tới.
Nhanh vậy đã nhớ tôi rồi à?
Dương Thần hỏi.
Giọng điệu nói chuyện của Lưu Minh Ngọc có chút lơi lả.
Dương Thần … có rảnh không.
Tôi không phải đã nói rồi sao, tuỳ ý gọi sẽ có mặt.
Dương Thần cười nói, hắn có cảm giác được Lưu Minh Ngọc đang ở quán rượu.
Thế thì đến quán rượu tìm tôi, tôi có chút chuyện cần anh giúp …
Nói cho tôi biết cô đang ở quán nào, tôi sẽ đến ngay.
Lúc này đây Dương Thần đang cần một người phụ nữ giúp hắn hạ hoả, hiển nhiên Lưu Minh Ngọc lâu rồi không động chạm trước mắt là người giúp đỡ thích hợp nhất.
Lưu Minh Ngọc nói địa chỉ, Dương Thần ngẫm nghĩ một lúc, không nhịn được cười lớn tiếng, quán rượu đó lại ở ngày trên con đường gần bãi biển này, hắn chỉ cần đi thì có thể tới rất nhanh.
Mười phút qua đi, Dương Thần bước vào quán rượu nhỏ có tiếng “Dòng sông Danube đỏ”, bước vào cửa có thể ngửi thấy mùi vị hoà lẫn của trầm và rượu.
Tìm kiếm một lúc, ở vị trí trong góc ngồi một mình, trên bàn bày ba bình Whiskey, một người phụ nữ đang cô đơn ngồi uống rượu, tối nay có lẽ uống cũng không ít.
Dương Thần bước tới trước mặt Lưu Minh Ngọc, giơ tay vuốt ve gương mặt hồng ửng vì rượu của cô.
Một mình uống nhiều như vậy làm gì.
Tôi là người làm ở Quan hệ xã hội, chút rượu này thì có nhằm nhò gì.
Lưu Minh Ngọc cười thản nhiên, lại uống cạn rượu màu hổ phách trong ly.
Kêu tôi đến không phải là muốn tôi cõng cô về đấy chứ?
Dương Thần không ngăn cản cô, bởi vì xem ra Lưu Minh Ngọc chưa say.
Gương mặt Lưu Minh Ngọc hiện lên thần sắc u ám và mờ mịt.
Anh biết không…trước đây tôi vì đợi người đó, chưa từng đến quán rượu uống rượu, chưa từng thực sự đi chơi với bạn bè, thậm chí tôi đến cái chỗ này cũng không dám, tôi sợ có người tiếp cận tôi, tôi sợ mấy tên khốn nạn sàm sỡ…Nếu thật như thế, sẽ không có ai giúp đỡ giải thoát cho tôi.
Lưu Minh Ngọc ngẩng đầu lên nhìn Dương Thần, hờn dỗi bảo:
Tôi không cam tâm, những người phụ nữ khác đều trải nghiệm qua, nhưng tôi thì cái gì cũng bỏ qua nên hôm nay đặc biệt muốn thử xem sao… Thật là mất hứng, có lẽ là tôi đã già, uống bao nhiêu là rượu cũng chẳng có ai muốn dụ dỗ cả, đến chút cơ hội lấy lại chút thanh xuân đã qua cũng không cho tôi.
Dương Thần mỉm cười, Lưu Minh Ngọc đúng là muốn hắn đến để diễn “anh hùng cứu mỹ nhân”, khiến cô ta trải nghiệm một lần một đoạn lãng mạng của thời thanh xuân đã qua.
Tuy rắng nói hắn và cô chưa đến ba mươi, có thể xem đều là người trẻ tuổi, nhưng làm như những cặp tình nhân ngây thơ kiểu học sinh, Dương Thần cảm thấy mặt ửng đỏ.
Thế làm thế nào, có cần mời người đến diễn tạm không, bảo người ta trêu ghẹo cô chút nhé, rồi tôi xuất hiện đánh nhau với bọn bọ?
Dương Thần cười đùa bảo.
Lưu Minh Ngọc lắc lắc đầu, bất ngờ gian xảo bảo:
Không cần đâu, tôi chuẩn bị màn kịch khác rồi.
Cái gì?
Anh có mang tiền không?
Lưu Minh Ngọc hỏi.
Dương Thần tất nhiên có mang theo rồi, rút từ trong túi ra thẻ và mấy tờ chi phiếu nhăn nheo.
Cô không mang theo tiền à?
Lưu Minh Ngọc cười gật gật đầu, đứng lên, chầm chậm bước đến bên cạnh Dương Thần, ôm lấy cổ của hắn, thì thầm bên tai hắn:
Đừng trả tiền… Chúng ta chạy trốn đi…
Nghe xong lời nói dịu dàng mà lưu manh của Lưu Minh Ngọc, Dương Thần cười đau khổ:
Cục cưng à, đây không giống việc mà cục cưng hay làm, sao lại giống như thiếu nữ thời kỳ nổi loạn vậy?
Anh nói đúng đấy, tôi chính là muốn nổi loạn, tôi muốn làm thử những việc mà tôi chưa từng làm, anh có thể làm với tôi chứ?
Lưu Minh Ngọc lòng đầy kỳ vọng nhìn Dương Thần.
Dương Thần cảm thấy người phụ nữ trước mặt hắn có chút gì đó đáng thương, thời kỳ tươi đẹp đáng quý nhất của cô, bởi vì chờ đợi không kết quả trở thành bong bóng, cô muốn bù đắp lại cảm giác thiếu hụt của thời kỳ đã qua, cô chỉ có thể chọn phương pháp ngốc nghếch này, có lẽ đối với cô, mặc kệ có điên loạn như thế nào cũng là một bài ca tiễn biệt tuổi thanh xuân mà thôi.
Nắm chặt tay tôi, đừng buông ra nhé.
Dương Thần không chút do dự bảo.
Mắt Lưu Minh Ngọc ánh lên chút trấn tĩnh, gật gật đầu.
Dương Thần túm lấy Lưu Minh Ngọc, đi ra cửa quán rượu, một nhân viên phục vụ quán rượu lập tức chặn lối cửa ra.
Thưa ông, thưa cô vẫn chưa thanh toán.
Nhân viên phục vụ nửa như cười nửa như không bảo.
Dương Thần quay đầu, nháy nháy mắt với Lưu Minh Ngọc, Lưu Minh Ngọc hiểu ý liền nắm chặt tay của Dương Thần.
Dương Thần vẻ mặt ôn hoà đưa tay vỗ vỗ vai của nhân viên phục vụ.
Cậu em, làm gì gắt gỏng vậy?
Nhân viên phục vụ nhìn cánh tay của Dương Thần đang ngoắc trên vai, bối rối đáp:
Không có ạ, thưa ông, xin đừng làm khó chúng tôi ạ.
Không khó xử đâu, chỉ là khiến cậu đau chút thôi.
Dương Thần mỉm cười, đầu ngón tay nhẹ nhàng dùng lực ở khớp vai của nhân viên phục vụ.
“Ặc——” cậu nhân viên phục vụ thở ra một hơi, cảm giác đau dữ dội khiến cậu ta bước lùi vài bước.
Đi mau.
Dương Thần nắm lấy cơ hội, kéo tay Lưu Minh Ngọc chạy ra ngoài quán rượu.
Cậu nhận viên phục vụ quay người lại thấy hai người đã chạy được một khoảng khá xa, liều mạng chạy đuổi theo mấy bước thì bị dòng người đi trên đường ngăn trở, một lúc thì mất dấu mục tiêu, chỉ còn cách hét lớn nhưng trên đường phố chẳng ai giúp cậu ta bắt người.
Việc chạy trốn này, Dương Thần quá quen, việc cắt đuôi nhân viên phục vụ chưa có kinh nghiệm bắt người thật quá dễ dàng, kéo Lưu Minh Ngọc thở hổn hển qua một con phố dài mới dừng bước.
Tiểu Ngọc thân yêu, đối với bữa thử nghiệm bá đạo này thế nào?
Dương Thần nhìn Lưu Minh Ngọc đang gập người thở không nhịn được cười hỏi.
Anh … Anh muốn … mệt chết người ta à…
Lưu Minh Ngọc lại nghe được Dương Thần lần nữa xưng hô vô cùng thân mật, gương mặt có chút ngượng ngùng, hơi trước không liền hơi sau.
Khụ khụ… Lần sau tôi chẳng ăn bữa cơm bá đạo này nữa đâu, mệt lắm, chạy trốn mà tim muốn nhảy ra ngoài.
Dương Thần thở dài.
Cho dù có muốn bù đắp thời thanh xuân đã qua, cô cần gì đánh đố thể lực của bản thân mình, ăn bữa cơm bá đạo này không liều mạng chạy, bị bắt là vào đồn cảnh sát đấy.
Tôi không phải là không nghĩ ra được phương pháp tốt hơn …
Lưu Minh Ngọc buồn bã đáp, nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện hai người chạy đến bờ biển, đột nhiên mắt ráng rực.
Dương Thần, tôi lại mới nghĩ ra cách khác.
Tác giả :
Mai Can Thái Thiếu Bính