Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 190: Tìm đàn ông
Câu hỏi của Mạc Thiện Ny, khiến Lâm Nhược Khê nhất thời không biết nói gì.
Im lặng rất lâu, Lâm Nhược Khê lắc đầu:
- Tớ cũng không biết nữa.
- Cậu không biết sao?
- Đúng vậy, hôm đó bác gái có hỏi tớ, tớ đã suy nghĩ rất lâu, nhưng mà tớ thực sự không biết nói về anh ấy thế nào, cho nên, tớ để bác gái tự mình đi gặp.
Lâm Nhược Khê mệt mỏi nói.
Trong mắt của Mạc Thiện Ny ẩn chứa nhiều suy tư:
- Cũng phải, thực ra thì tớ cũng không biết nên hình dung nó như thế nào. Chuyện tình cảm nói chung là như vậy, tớ không biết người đàn ông đó tốt ở điểm nào, khuyết điểm lớn tới mức nào, tuy nhiên, tớ lại không có cách nào để buộc bản thân chán ghét những khuyết điểm đó, nhưng nếu con người đó thay đổi, chắc chắn là sẽ không quen.Nhưng nếu anh ta không thay đổi gì, lại làm cho người khác cảm thấy lo lắng, phiền chết đi được.
Lâm Nhược Khê nửa như cười nhìn Mạc Thiện Ny trầm tư:
- Thiện Ny, dường như cậu rất hiểu anh ấy.
- A!
Mạc Thiện Ny ý thức được mình đang nói chuyện Dương Thần với ai, đỏ mặt nói:
- Tớ… tớ thuận miệng mà nói linh tinh rồi, cậu không thích thì liên quan gì tới tớ chứ! Tớ… tớ tuyệt đối không phải là người vì sắc quên nghĩa! Hơn nữa con người kia cũng không tốt đẹp gì, đau đầu chết mất.
Nói xong, Mạc Thiện Ny lập tức quay người lại, làm như đang chăm chú lái xe, bắt đầu đến công ty.
Lâm Nhược Khê ngoái nhìn chỗ Dương Thần rời đi, khẽ thở dài.
Lúc xuống xe, Dương Thần ngậm thuốc dạo bước trên đường dành cho người đi bộ, trong lòng vẫn không tốt hơn chút nào, thấy trong lòng có chút bế tắc.
Nhìn bốn phía, không biết là mình đang ở khu thương nghiệp nổi tiếng của Trung Hải, các biển quảng cáo rực rỡ muôn màu, đinh tai nhức óc với đủ thứ âm thanh, tất cả là để thu hút khách hàng mua đồ của cửa hàng và công ty tổng hợp.
Giữa đại lộ là giải phân cách có trồng cây xanh, bên cạnh các bồn hoa có rất nhiều ghế gỗ sơn đỏ dành cho người đi bộ ngồi nghỉ ngơi.
Dương Thần không có hứng thú mua gì cả, chỉ định sẽ ngồi một lát suy nghĩ, không ngờ, vừa định ngồi xuống chiếc ghế màu hồng, một khuôn mặt thanh tú đang nhìn sang.
- Chú!
Cô bé trên người mặc một bộ màu vàng có dây đai, áo khoác sơ mi màu trắng, mặc quần Jean, tựa như búp bê xinh xinh, nhào tới ôm Dương Thần, hai tay ôm lấy cổ Dương Thần, cả người như treo trên người Dương Thần.
Nhìn gần mới thấy cô bé thật xinh xắn, Dương Thần không khỏi ngạc nhiên nhìn, còn tưởng mình đã nhìn nhầm:
- Đường Đường?
Cô bé gật gật đầu, buông hai cánh tay trắng trẻo xuống, đánh Dương Thần mấy cái vào ngực:
- Đáng ghét, chú thật nhẫn tâm, lâu như vậy mà không đến chơi với cháu, nếu không phải là hôm nay cháu gặp chú, có phải là cả đời này chú sẽ không liên lạc với cháu không?
- Đâu có, không phải là cháu học cấp 3 thì học hành rất vất vả sao, chú thấy cháu bận, không muốn làm phiền cháu học, cũng là muốn tốt cho cháu thôi!
Dương Thần nói.
- Ngụy biện!
Đường Đương thè lưỡi:
- Đều là chú kiếm cớ, có phải là chú chán ghét cháu, không xem cháu là bạn chú?
Dương Thần cười khổ sở, cô bé này lại bắt đầu làm loạn lên rồi:
- Cháu đừng nghĩ nhiều như thế có được không, chỉ là chú cũng có bận công việc, biết là mẹ quản cháu rất nghiêm, nên mới không liên lạc với cháu. Hơn nữa, chú cũng không phải là người quá nổi bật, làm sao mà ghét bỏ cháu được chứ.
- Nhưng cũng không thể lâu như vậy mà không tới gặp cháu…
Đường Đường buồn bã như bông hoa héo.
Dương Thần tiện tay vứt mẩu thuốc lá đi, bấm ngón tay tính toán:
- Cũng đâu có lâu lắm đâu, còn chưa đến một tháng.
- Một tháng mà chưa lâu sao? Chú có biết mỗi người một năm có được mấy tháng, cả đời có được bao nhiêu tháng không? Cho dù là sống đến một trăm tuổi, cũng chỉ có 1200 tháng, chú lại làm tổn thương tâm hồn trẻ con mỏng manh của cháu nghiêm trọng như vậy…
Đường Đường tức giận nói.
- Dừng lại!
Dương Thần khua tay bảo dừng lại:
- Suy cho cùng, kiếp trước chú đã nợ gì cháu, mà kiếp này vẫn chưa hết, bà cô nhỏ, cháu nói xem, rốt cuộc thì cháu muốn chú phải làm sao?
Dương Thần không thể đoán được, cô bé kia đang nghĩ gì, muốn mình đi làm cái gì.
Đừơng Đường cười hì hì:
- Chỉ có chú mới hiểu cháu thôi, thực ra cũng không có gì, hôm nay cháu ra ngoài mà không mang theo tiền, chú mời cháu ăn cơm nhé, cháu đói rồi…
Dương Thần không nhịn nổi cười, xoa xoa đầu Đường Đường:
- Cháu nói nhiều như vậy chỉ là muốn đi ăn cùng chú thôi sao, nói sớm có phải xong rồi không?
- Thực sự là cháu rất nhớ chú, nhưng mà làm con gái thì phải kiêu một chút, ai biết được chú lại như vậy, không chủ động liên lạc với người khác…
Đường Đường buồn bã nói.
- Được rồi, được rồi, chú đã phụ lòng ai đó, đi ăn thôi, cháu muốn ăn gì cứ nói, chú cũng chưa ăn gì cả.
Dương Thần không muốn nghe thêm gì nữa.
Đường Đường suy nghĩ một chút nói:
- Đi ăn đồ MacDonald đi.
- Ăn cái khác đi, như bánh kẹp thịt chẳng hạn, chú thấy bánh đó rất ngon.
Dương Thần nói.
Đường Đường nhìn Dương Thần một cách kì quái:
- Nếu chú có thể tìm được cửa hàng bánh kẹp thịt nào ở gần đây chúng ta sẽ đi ăn.
- Vậy thì đi ăn MacDonald..
Hai người đi tìm cửa hàng MacDonald, Dương Thần gọi 4 cái đùi gà, Đường Đường chỉ gọi một suất thịt gà với một ly nước, hai người ngồi gần góc tường cạnh cửa sổ, thong thả ăn.
Dương Thần nhìn Đường Đường gặm miếng thịt gà, tò mò hỏi:
- Sao cháu không gọi nhiều một chút, trông cháu có vẻ rất đói.
- Dù đói cũng phải giữ eo chứ chú, không thì sau này còn ai muốn lấy chứ.
Đường Đường thản nhiên nói.
- Cháu bao nhiêu tuổi rồi mà trong đầu đã có ý nghĩ đó.
Dương Thần bất đắc dĩ lắc đầu.
Đường Đường đúng dậy, kiêu ngạo khoe dáng dấp thiếu nữ, hoàn toàn không để ý xung quanh đang có rất nhiều người đang nhìn mình, nói:
- Tuổi nhỏ gì chứ, cái gì nên có đều có rồi, có nhiều người lớn tuổi mà vẫn chưa có đủ như cháu đấy.
Thực ra, có thể là cô bé này sống trong gia đình sung túc, ăn uống cũng tốt hơn bọn trẻ con khác, thân hình có vẻ đầy đặn hơn, nhanh nhẹn hoạt bát, ra dáng một cô thiếu nữ xinh đẹp.
Dương Thần dường như không chịu nổi cô bé này, dở khóc dở cười bảo cô bé ngồi xuống:
- Cháu đừng như thế có được không, hay là cháu nói xem rốt cuộc là cháu đi đâu mà lại không mang theo cả tiền.
Hỏi việc này, Đường Đường tựa như trái bóng xì hơi, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế:
- Còn chuyện gì nữa, cháu cãi nhau với chị, ví tiền bị chị thu, nhưng cháu vẫn trốn ra khỏi nhà.
Dương Thần nghĩ rất lâu mới nhớ ra, “chị” của Đường Đường chính là mẹ của con bé.
- Sao cháu lại cãi nhau với mẹ, hơn nữa, không tiền mà dám ra ngoài, nếu như không gặp được chú, không chừng cháu sẽ đi ăn xin?
Dương Thần nhíu mày.
Đường Đường bĩu môi.
- Sợ gì chứ, bản tiểu thư xinh đẹp trời sinh, còn sợ không có người bao nuôi sao?
- Nói bậy bạ gì vậy!
Dương Thần không kìm được, đập bàn, nói:
- Cháu bao nhiêu tuổi mà dám nói linh tinh như thế hả? Cháu có biết bao nuôi là ý gì không hả, để người khác nghe thấy những lời này, họ sẽ nghĩ cháu là người như thế nào chứ! Những lời này có thể tùy tiện nói ra sao?
Đường Đường buồn bã cúi đầu:
- Chú à, chú đừng giận, cháu chỉ nói lung tung vậy thôi, chứ cháu không có nghĩ gì đâu…
Dương Thần thấy cô bé như sắp khóc tới nơi, cũng không nói thêm nữa.
- Cháu nói cho chú nghe xem, có chuyện gì mà cháu lại cãi nhau với mẹ?
- Cháu không muốn nói…
Đường Đường vân vê vạt áo, ngập ngừng.
Thôi được rồi, nói chuyện lâu như vậy, hỏi vào chuyện chính cô bé lại không nói!
Dương Thần buồn rầu ngồi ăn hết cái hamburger cuối cùng, vừa định rút điếu thuốc ra, chợt nhận ra là ở đây không cho hút thuốc, không biết nên nói gì nữa, cô bé kia vừa mới bỏ nhà, lại cãi cọ với mẹ nữa.
Theo những kinh nghiệm mà mình đã từng trải qua, Đường Đường đang rất không an toàn, sẽ bị những người xấu biết được, không thể bỏ mặc con bé như thế này được.
- Chú à.
Đường Đường thấy Dương Thần không nói gì, hỏi nhỏ:
- Có phải cháu đã gây phiền phức cho chú không? Nếu như chú bận gì thì cứ đi, cháu có thể đến ở nhà bạn.
- Bạn cháu có thể đối phó với mấy người muốn bắt cóc cháu không?
Dương Thần cười hỏi.
Đường Đường nghe thấy “bắt cóc”, mặt tái nhợt:
- Gần đây không xảy ra chuyện gì, chắc là họ sẽ không quay lại đâu.
- Đó là vì gần đây cháu rất ngoan, không đi chơi linh tinh, nhưng không có nghĩa là chuyện đã qua.
Dương Thần thở dài:
- Theo chú thấy, hay là chú đưa cháu về nhà, hai mẹ con có gì mà lại không nói được chứ? Khẽ bảo nhau, sau này sẽ không có chuyện đó nữa, hai người muốn trở thành kẻ thù của nhau sao?
Đường Đường nhíu mày, vẻ mặt không đồng ý:
- Cháu không muốn gặp bà ấy, mẹ đáng ghét lắm.
- Mẹ cháu đáng ghét như thế nào?
Dương Thần thắc mắc.
- Bà ấy có người đàn ông khác!
Đường Đường bất dắc dĩ nói ra, khóc nức nở:
- Bây giờ bà ấy suốt ngày chỉ biết ăn mặc trang điểm, trẻ ra như thanh niên mười mấy tuổi, hôm qua lại còn hỏi cháu, nếu như tìm cho cháu một người bố mới, cháu có thích không..
- Thế cháu trả lời như thế nào?
- Lúc đó cháu đã nói, trừ phi là bố ruột của cháu, bằng không cháu sẽ kiên quyết phản đối!
Đường Đường tức giận nói:
- Bố cháu theo đuổi bà ấy hơn 20 năm rồi, mà bà ấy không chịu đồng ý, dựa vào cái gì mà bà ấy đối xử với ông như thế, đi tìm một người đàn ông khác!?
Dương Thần giật mình, cười hỏi:
- Như vậy, cháu vẫn chưa nhìn thấy mẹ ở cùng với người đàn ông khác?
- Dù là chưa thấy, nhưng có thể hỏi cháu như vậy sao? Cháu đã lớn từng này rồi, lần đầu tiên hỏi cháu có muốn có một người bố hay không, chắc chắn là bà ấy đã nuôi người đàn ông ở bên ngoài rồi.
- Cái gì mà nuôi người đàn ông ở bên ngoài, cháu nói khó nghe quá, không thể nói mẹ cháu như vậy được, bất kể là vì lí do gì, một người phụ nữ như bà ấy đã phải chịu bao tủi nhục để sinh ra cháu, nuôi lớn cháu, có dễ dàng hay không?
Đường Đường không phục:
- Lại còn không phải sao! Nếu không có bà ấy, cháu vẫn còn có bố, bố vì hai mẹ con cháu mà đến giờ vẫn chưa lấy ai, bố đã nỗ lực nhiều như vậy, sao lại phải nhận một kết cục như vậy chứ?
- Nói như vậy là cháu đang kêu oan cho bố à?
Dương Thần cảm thấy mối quan hệ này hơi phức tạp.
Đường Đường suy tư, khẽ lắc đầu:
- Thực ra không phải là như vậy, chú à, chú đừng nghĩ là cháu còn nhỏ, nhưng cháu cũng biết tình cảm là chuyện không thể miễn cưỡng, chỉ có điều, đột nhiên mẹ lại thay đổi như vậy, còn không chịu nói cho cháu biết là bà ấy có người đàn ông bên ngoài hay không, cháu cảm thấy mẹ không thương cháu.
- Cho nên cháu mang chuyện của bố ra để chống đối mẹ?
- Vâng…cháu thuận miệng nói hai câu, kết quả là ầm ĩ cả lên…
Đường Đường ngại ngùng nói.
Dương Thần mỉm cười, chuyện này cũng không có gì quá đáng:
- Chuyện nhỏ như thế này mà cháu cũng bỏ nhà đi sao?
- Cũng không phải…
Đường Đường do dự một lát, nói:
- Chủ yếu là mấy hôm nay cháu thấy mệt mỏi, ngoại trừ đến trường, tan học thì không được phép ra ngoài, cháu thấy mình bị quản như phạm nhân ấy, cho nên không thể vui vẻ được.
Dương Thần hơi thâm ý nhìn Đường Đường:
- Như vậy là trong lòng cháu cảm thấy bất mãn.
Đường Đường im lặng, ngoan ngoãn gật gật đầu.
Im lặng rất lâu, Lâm Nhược Khê lắc đầu:
- Tớ cũng không biết nữa.
- Cậu không biết sao?
- Đúng vậy, hôm đó bác gái có hỏi tớ, tớ đã suy nghĩ rất lâu, nhưng mà tớ thực sự không biết nói về anh ấy thế nào, cho nên, tớ để bác gái tự mình đi gặp.
Lâm Nhược Khê mệt mỏi nói.
Trong mắt của Mạc Thiện Ny ẩn chứa nhiều suy tư:
- Cũng phải, thực ra thì tớ cũng không biết nên hình dung nó như thế nào. Chuyện tình cảm nói chung là như vậy, tớ không biết người đàn ông đó tốt ở điểm nào, khuyết điểm lớn tới mức nào, tuy nhiên, tớ lại không có cách nào để buộc bản thân chán ghét những khuyết điểm đó, nhưng nếu con người đó thay đổi, chắc chắn là sẽ không quen.Nhưng nếu anh ta không thay đổi gì, lại làm cho người khác cảm thấy lo lắng, phiền chết đi được.
Lâm Nhược Khê nửa như cười nhìn Mạc Thiện Ny trầm tư:
- Thiện Ny, dường như cậu rất hiểu anh ấy.
- A!
Mạc Thiện Ny ý thức được mình đang nói chuyện Dương Thần với ai, đỏ mặt nói:
- Tớ… tớ thuận miệng mà nói linh tinh rồi, cậu không thích thì liên quan gì tới tớ chứ! Tớ… tớ tuyệt đối không phải là người vì sắc quên nghĩa! Hơn nữa con người kia cũng không tốt đẹp gì, đau đầu chết mất.
Nói xong, Mạc Thiện Ny lập tức quay người lại, làm như đang chăm chú lái xe, bắt đầu đến công ty.
Lâm Nhược Khê ngoái nhìn chỗ Dương Thần rời đi, khẽ thở dài.
Lúc xuống xe, Dương Thần ngậm thuốc dạo bước trên đường dành cho người đi bộ, trong lòng vẫn không tốt hơn chút nào, thấy trong lòng có chút bế tắc.
Nhìn bốn phía, không biết là mình đang ở khu thương nghiệp nổi tiếng của Trung Hải, các biển quảng cáo rực rỡ muôn màu, đinh tai nhức óc với đủ thứ âm thanh, tất cả là để thu hút khách hàng mua đồ của cửa hàng và công ty tổng hợp.
Giữa đại lộ là giải phân cách có trồng cây xanh, bên cạnh các bồn hoa có rất nhiều ghế gỗ sơn đỏ dành cho người đi bộ ngồi nghỉ ngơi.
Dương Thần không có hứng thú mua gì cả, chỉ định sẽ ngồi một lát suy nghĩ, không ngờ, vừa định ngồi xuống chiếc ghế màu hồng, một khuôn mặt thanh tú đang nhìn sang.
- Chú!
Cô bé trên người mặc một bộ màu vàng có dây đai, áo khoác sơ mi màu trắng, mặc quần Jean, tựa như búp bê xinh xinh, nhào tới ôm Dương Thần, hai tay ôm lấy cổ Dương Thần, cả người như treo trên người Dương Thần.
Nhìn gần mới thấy cô bé thật xinh xắn, Dương Thần không khỏi ngạc nhiên nhìn, còn tưởng mình đã nhìn nhầm:
- Đường Đường?
Cô bé gật gật đầu, buông hai cánh tay trắng trẻo xuống, đánh Dương Thần mấy cái vào ngực:
- Đáng ghét, chú thật nhẫn tâm, lâu như vậy mà không đến chơi với cháu, nếu không phải là hôm nay cháu gặp chú, có phải là cả đời này chú sẽ không liên lạc với cháu không?
- Đâu có, không phải là cháu học cấp 3 thì học hành rất vất vả sao, chú thấy cháu bận, không muốn làm phiền cháu học, cũng là muốn tốt cho cháu thôi!
Dương Thần nói.
- Ngụy biện!
Đường Đương thè lưỡi:
- Đều là chú kiếm cớ, có phải là chú chán ghét cháu, không xem cháu là bạn chú?
Dương Thần cười khổ sở, cô bé này lại bắt đầu làm loạn lên rồi:
- Cháu đừng nghĩ nhiều như thế có được không, chỉ là chú cũng có bận công việc, biết là mẹ quản cháu rất nghiêm, nên mới không liên lạc với cháu. Hơn nữa, chú cũng không phải là người quá nổi bật, làm sao mà ghét bỏ cháu được chứ.
- Nhưng cũng không thể lâu như vậy mà không tới gặp cháu…
Đường Đường buồn bã như bông hoa héo.
Dương Thần tiện tay vứt mẩu thuốc lá đi, bấm ngón tay tính toán:
- Cũng đâu có lâu lắm đâu, còn chưa đến một tháng.
- Một tháng mà chưa lâu sao? Chú có biết mỗi người một năm có được mấy tháng, cả đời có được bao nhiêu tháng không? Cho dù là sống đến một trăm tuổi, cũng chỉ có 1200 tháng, chú lại làm tổn thương tâm hồn trẻ con mỏng manh của cháu nghiêm trọng như vậy…
Đường Đường tức giận nói.
- Dừng lại!
Dương Thần khua tay bảo dừng lại:
- Suy cho cùng, kiếp trước chú đã nợ gì cháu, mà kiếp này vẫn chưa hết, bà cô nhỏ, cháu nói xem, rốt cuộc thì cháu muốn chú phải làm sao?
Dương Thần không thể đoán được, cô bé kia đang nghĩ gì, muốn mình đi làm cái gì.
Đừơng Đường cười hì hì:
- Chỉ có chú mới hiểu cháu thôi, thực ra cũng không có gì, hôm nay cháu ra ngoài mà không mang theo tiền, chú mời cháu ăn cơm nhé, cháu đói rồi…
Dương Thần không nhịn nổi cười, xoa xoa đầu Đường Đường:
- Cháu nói nhiều như vậy chỉ là muốn đi ăn cùng chú thôi sao, nói sớm có phải xong rồi không?
- Thực sự là cháu rất nhớ chú, nhưng mà làm con gái thì phải kiêu một chút, ai biết được chú lại như vậy, không chủ động liên lạc với người khác…
Đường Đường buồn bã nói.
- Được rồi, được rồi, chú đã phụ lòng ai đó, đi ăn thôi, cháu muốn ăn gì cứ nói, chú cũng chưa ăn gì cả.
Dương Thần không muốn nghe thêm gì nữa.
Đường Đường suy nghĩ một chút nói:
- Đi ăn đồ MacDonald đi.
- Ăn cái khác đi, như bánh kẹp thịt chẳng hạn, chú thấy bánh đó rất ngon.
Dương Thần nói.
Đường Đường nhìn Dương Thần một cách kì quái:
- Nếu chú có thể tìm được cửa hàng bánh kẹp thịt nào ở gần đây chúng ta sẽ đi ăn.
- Vậy thì đi ăn MacDonald..
Hai người đi tìm cửa hàng MacDonald, Dương Thần gọi 4 cái đùi gà, Đường Đường chỉ gọi một suất thịt gà với một ly nước, hai người ngồi gần góc tường cạnh cửa sổ, thong thả ăn.
Dương Thần nhìn Đường Đường gặm miếng thịt gà, tò mò hỏi:
- Sao cháu không gọi nhiều một chút, trông cháu có vẻ rất đói.
- Dù đói cũng phải giữ eo chứ chú, không thì sau này còn ai muốn lấy chứ.
Đường Đường thản nhiên nói.
- Cháu bao nhiêu tuổi rồi mà trong đầu đã có ý nghĩ đó.
Dương Thần bất đắc dĩ lắc đầu.
Đường Đường đúng dậy, kiêu ngạo khoe dáng dấp thiếu nữ, hoàn toàn không để ý xung quanh đang có rất nhiều người đang nhìn mình, nói:
- Tuổi nhỏ gì chứ, cái gì nên có đều có rồi, có nhiều người lớn tuổi mà vẫn chưa có đủ như cháu đấy.
Thực ra, có thể là cô bé này sống trong gia đình sung túc, ăn uống cũng tốt hơn bọn trẻ con khác, thân hình có vẻ đầy đặn hơn, nhanh nhẹn hoạt bát, ra dáng một cô thiếu nữ xinh đẹp.
Dương Thần dường như không chịu nổi cô bé này, dở khóc dở cười bảo cô bé ngồi xuống:
- Cháu đừng như thế có được không, hay là cháu nói xem rốt cuộc là cháu đi đâu mà lại không mang theo cả tiền.
Hỏi việc này, Đường Đường tựa như trái bóng xì hơi, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế:
- Còn chuyện gì nữa, cháu cãi nhau với chị, ví tiền bị chị thu, nhưng cháu vẫn trốn ra khỏi nhà.
Dương Thần nghĩ rất lâu mới nhớ ra, “chị” của Đường Đường chính là mẹ của con bé.
- Sao cháu lại cãi nhau với mẹ, hơn nữa, không tiền mà dám ra ngoài, nếu như không gặp được chú, không chừng cháu sẽ đi ăn xin?
Dương Thần nhíu mày.
Đường Đường bĩu môi.
- Sợ gì chứ, bản tiểu thư xinh đẹp trời sinh, còn sợ không có người bao nuôi sao?
- Nói bậy bạ gì vậy!
Dương Thần không kìm được, đập bàn, nói:
- Cháu bao nhiêu tuổi mà dám nói linh tinh như thế hả? Cháu có biết bao nuôi là ý gì không hả, để người khác nghe thấy những lời này, họ sẽ nghĩ cháu là người như thế nào chứ! Những lời này có thể tùy tiện nói ra sao?
Đường Đường buồn bã cúi đầu:
- Chú à, chú đừng giận, cháu chỉ nói lung tung vậy thôi, chứ cháu không có nghĩ gì đâu…
Dương Thần thấy cô bé như sắp khóc tới nơi, cũng không nói thêm nữa.
- Cháu nói cho chú nghe xem, có chuyện gì mà cháu lại cãi nhau với mẹ?
- Cháu không muốn nói…
Đường Đường vân vê vạt áo, ngập ngừng.
Thôi được rồi, nói chuyện lâu như vậy, hỏi vào chuyện chính cô bé lại không nói!
Dương Thần buồn rầu ngồi ăn hết cái hamburger cuối cùng, vừa định rút điếu thuốc ra, chợt nhận ra là ở đây không cho hút thuốc, không biết nên nói gì nữa, cô bé kia vừa mới bỏ nhà, lại cãi cọ với mẹ nữa.
Theo những kinh nghiệm mà mình đã từng trải qua, Đường Đường đang rất không an toàn, sẽ bị những người xấu biết được, không thể bỏ mặc con bé như thế này được.
- Chú à.
Đường Đường thấy Dương Thần không nói gì, hỏi nhỏ:
- Có phải cháu đã gây phiền phức cho chú không? Nếu như chú bận gì thì cứ đi, cháu có thể đến ở nhà bạn.
- Bạn cháu có thể đối phó với mấy người muốn bắt cóc cháu không?
Dương Thần cười hỏi.
Đường Đường nghe thấy “bắt cóc”, mặt tái nhợt:
- Gần đây không xảy ra chuyện gì, chắc là họ sẽ không quay lại đâu.
- Đó là vì gần đây cháu rất ngoan, không đi chơi linh tinh, nhưng không có nghĩa là chuyện đã qua.
Dương Thần thở dài:
- Theo chú thấy, hay là chú đưa cháu về nhà, hai mẹ con có gì mà lại không nói được chứ? Khẽ bảo nhau, sau này sẽ không có chuyện đó nữa, hai người muốn trở thành kẻ thù của nhau sao?
Đường Đường nhíu mày, vẻ mặt không đồng ý:
- Cháu không muốn gặp bà ấy, mẹ đáng ghét lắm.
- Mẹ cháu đáng ghét như thế nào?
Dương Thần thắc mắc.
- Bà ấy có người đàn ông khác!
Đường Đường bất dắc dĩ nói ra, khóc nức nở:
- Bây giờ bà ấy suốt ngày chỉ biết ăn mặc trang điểm, trẻ ra như thanh niên mười mấy tuổi, hôm qua lại còn hỏi cháu, nếu như tìm cho cháu một người bố mới, cháu có thích không..
- Thế cháu trả lời như thế nào?
- Lúc đó cháu đã nói, trừ phi là bố ruột của cháu, bằng không cháu sẽ kiên quyết phản đối!
Đường Đường tức giận nói:
- Bố cháu theo đuổi bà ấy hơn 20 năm rồi, mà bà ấy không chịu đồng ý, dựa vào cái gì mà bà ấy đối xử với ông như thế, đi tìm một người đàn ông khác!?
Dương Thần giật mình, cười hỏi:
- Như vậy, cháu vẫn chưa nhìn thấy mẹ ở cùng với người đàn ông khác?
- Dù là chưa thấy, nhưng có thể hỏi cháu như vậy sao? Cháu đã lớn từng này rồi, lần đầu tiên hỏi cháu có muốn có một người bố hay không, chắc chắn là bà ấy đã nuôi người đàn ông ở bên ngoài rồi.
- Cái gì mà nuôi người đàn ông ở bên ngoài, cháu nói khó nghe quá, không thể nói mẹ cháu như vậy được, bất kể là vì lí do gì, một người phụ nữ như bà ấy đã phải chịu bao tủi nhục để sinh ra cháu, nuôi lớn cháu, có dễ dàng hay không?
Đường Đường không phục:
- Lại còn không phải sao! Nếu không có bà ấy, cháu vẫn còn có bố, bố vì hai mẹ con cháu mà đến giờ vẫn chưa lấy ai, bố đã nỗ lực nhiều như vậy, sao lại phải nhận một kết cục như vậy chứ?
- Nói như vậy là cháu đang kêu oan cho bố à?
Dương Thần cảm thấy mối quan hệ này hơi phức tạp.
Đường Đường suy tư, khẽ lắc đầu:
- Thực ra không phải là như vậy, chú à, chú đừng nghĩ là cháu còn nhỏ, nhưng cháu cũng biết tình cảm là chuyện không thể miễn cưỡng, chỉ có điều, đột nhiên mẹ lại thay đổi như vậy, còn không chịu nói cho cháu biết là bà ấy có người đàn ông bên ngoài hay không, cháu cảm thấy mẹ không thương cháu.
- Cho nên cháu mang chuyện của bố ra để chống đối mẹ?
- Vâng…cháu thuận miệng nói hai câu, kết quả là ầm ĩ cả lên…
Đường Đường ngại ngùng nói.
Dương Thần mỉm cười, chuyện này cũng không có gì quá đáng:
- Chuyện nhỏ như thế này mà cháu cũng bỏ nhà đi sao?
- Cũng không phải…
Đường Đường do dự một lát, nói:
- Chủ yếu là mấy hôm nay cháu thấy mệt mỏi, ngoại trừ đến trường, tan học thì không được phép ra ngoài, cháu thấy mình bị quản như phạm nhân ấy, cho nên không thể vui vẻ được.
Dương Thần hơi thâm ý nhìn Đường Đường:
- Như vậy là trong lòng cháu cảm thấy bất mãn.
Đường Đường im lặng, ngoan ngoãn gật gật đầu.
Tác giả :
Mai Can Thái Thiếu Bính