Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 102: Em đối với anh mà nói
Hắn vội vàng lái xe tới quán Rose, trước cửa một tiếng phanh xe “két…………..”đã thu hút sự chú ý của người đi đường.
Hắn xuống xe, bước vào quán, trong quán chưa có một vị khách nào cả.
Trong quán dưới ánh sáng lập lờ, có không ít màu sắc quần áo khác nhau, nhưng người với vẻ mặt trang nghiêm đang ngồi, khi nhìn thấy Dương Thần tiến vào cửa, tất cả đều đứng dậy chào hắn.
Những người này đều tâm phúc của Sắc Vi trong hội Hồng Kinh, đều rõ quan hệ mật thiết giữa Dương Thần và Sắc Vi, cũng biết người đàn ông này là đại lão tiềm tàng của hội Hồng Kinh.
Khuôn mặt Tiểu Triệu đang đứng ở lối đi nhỏ, thấy Dương thần đi tới, sắc mặt tối lại:
- Anh Dương, chị cả vừa mới ngủ, không còn nguy hiểm nữa.
Sắc mặt của Dương Thần thật khó coi, biết tin Sắc Vi đã không còn nguy hiểm nữa, nhưng cũng không có vẻ gì là vui cả.:
- Tiểu Triệu, nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Sắc Vi tại sao lại bị trúng đạn.
Tiểu Triệu tự trách mình nói:
- Là do chúng tôi phòng vệ không tốt, chỉ là sơ suất …
Hóa ra, chính là đêm hôm qua, hội Hồng Kinh tiếp nhận sự quy thuận cứ điểm của hội Tây Minh, Sắc Vi thân làm hội trưởng, sẽ phải đi trước làm hình thức tiếp nhận sự trung thành của đối phương.
Nhưng không ngờ rằng, trong thời gian mấy tiếng đồng hồ, lúc đó đột nhiên có người trở mặt, từ trong túi rút ra một khẩu súng lục, nổ súng với Sắc Vi ở cự li gần.
Sắc Vi tuy là thân thủ vốn không tầm thường, nhưng cũng không thể giống như Dương Thần, nhìn thấy súng đạn mà không có chút sợ hãi nào cả, viên đạn đó vốn nhằm vào tim nhưng đã lệch xuống bụng.
Theo sau đó là một trận hỗn loạn, người của hội Hồng Kinh trong nháy mắt đã xử lí tên sát thủ kia, Sắc Vi cố nén đau rời khỏi hiện trường, nhưng vừa vào tới xe, vì mất quá nhiều máu mà đã lâm vào tình trạng hôn mê bất tỉnh.
- Thực ra với kinh nghiệm nhiều năm của chị cả, chắc chắn đoán ra ý đồ của gã trước khi hắn rút súng ra…
Tiểu Triệu đau khổ, mắt đỏ lên nói:
- Nhưng vì lúc đó chị cả đã quá mệt, mỗi ngày chỉ ngủ chưa đến bốn tiếng, họp hành không ngừng, lập kế hoạch, còn dẫn chúng tôi đi thu địa bàn…vì vậy sức khỏe mới suy kiệt như vậy, không phản ứng kịp thời…cũng trách chúng tôi vô dụng, chỉ biết đánh đánh giết giết, không thể giúp đỡ chị cả, việc gì cũng để chị cả phải lo…
Dương Thần hít sâu một hơi, vỗ vỗ vai Tiểu Triệu, không nói gì, rồi đi vào phòng Sắc Vi.
Dọc đường đi vệ sỹ bảo vệ nhiều hơn mấy lần, đương nhiên mọi người trong hội Hồng Kinh đều vô cùng lo lắng, nếu không có Sắc Vi hội Hồng Kinh giống như rắn mất đầu, trong nháy mắt sẽ sụp đổ.
Sau khi đi vào phòng, trong không khí toàn là mùi của dung dịch tiêu độc, lẫn với mùi hương ban đầu, có vẻ có chút quái dị.
Trong phòng lúc này một hình bóng nhỏ nhắn đang đứng, điều khiến Dương Thần ngạc nhiên là,lại là em gái của Trần Bác,cũng chính là Trần Dung người mà hắn tự lái xe đón tới.
Trần Dung mặc một chiếc áo sơ mi nữ màu trắng, ngực đầy đặn, chiếc váy liền thân màu đen, cùng lúc có được vẻ đẹp động lòng người, vì trang điểm nhẹ nhàng, khiến cho một cô sơn nữ lúc này có phong cách thời thượng, so với cô gái quê kệch mà mấy ngày trước đây gặp, căn bản là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, duy nhất chỉ có một điểm không thay đổi là đôi mắt trong veo.
Trong tay Trần Dung đang bưng một chậu nước, trong có một chiếc khăn mặt trắng, giống như vừa mới rửa mặt cho Sắc Vi. Nhìn thấy Dương Thần đi vào, khóe mắt đỏ lên:
- Dương đại ca…Sắc Vi chị ấy….
- Tôi biết rồi.
Dương Thần cười miễn cưỡng.
- Không cần lo lắng, bác sỹ không phải đã tới rồi sao.
Sắc Vi nằm giường lớn bên cạnh, được dựng lên để truyền dịch.
Suy cho cùng đối với Sắc Vi mà nói, chỉ có ở nhà mới là an toàn nhất, cho nên căn bản sẽ không đi bệnh viện, sẽ chỉ điều trị trong phòng của mình.
Trần Dung nghẹn lời nói:
- Viên đạn đã được lấy ra rồi, nhưng miệng vết thương thì phải một thời gian mới lành được, suýt chút nữa là mất mạng rồi…chị Sắc Vi là người tốt, tôi thật không muốn chị ấy có bất cứ chuyện gì.
- Cô đã tới chăm sóc chị ấy, có lẽ đã biết thân phận thật của chị ấy..
Dương Thần thở dài nói:
- Có trách tôi là đã đem cô tới đây?
- Không.
Trần Dung lắc đầu lia lịa.
- Tôi biết, tuy chị Sắc Vi là…là thân phận không thể nói ra được, nhưng chị ấy đối với tôi rất tốt, đối với mỗi người ở đây đều rất tốt, moi người rất quan tâm tôi…tôi đã rất mãn nguyện yên tâm, tôi sẽ không nói với anh trai tôi, tôi nghĩ anh ấy chắc sẽ hiểu.
Nhìn thấy sự thật lòng của Trần Dung, Dương Thần cũng có chút hài lòng. Xem ra Sắc Vi đã không nhìn nhầm người, có lẽ để cô gái này bên cạnh Sắc Vi, là lựa chọn không tồi, cô ấy cần một người bạn, cũng cần một trợ thủ đắc lực, thậm chí là người kế thừa.
- Đã có ta ở đây, cô có thể đi được rồi.
Dương Thần cười nói.
Trần Dung gật gật đầu, lặng lẽ đi ra khỏi phòng.
Đi đến bên cạnh giường, Dương Thần cúi người, nhìn Sắc Vi đã ngủ ngon trên giường.
Giai nhân giây phút này sắc mặt có chút nhợt nhạt, đôi môi thậm chí khô nứt, không còn khuôn mặt thanh tú mái tóc đen ngày trước, dường như gặp ác mộng, cũng giống như đang chịu đau đớn.
Dương Thần trong lòng có vài phần xót xa, chậm chậm đưa bàn tay vuốt nhẹ trên khuôn mặt kia, cảm giác lành lạnh khiến hắn lạnh tới thấu xương.
Bỗng nhiên, lông mi của Sắc Vi khẽ rung, chậm chậm mở mắt.
Đôi mắt Sắc Vi bây giờ có chút đục ngầu, nhưng ánh mắt lại rất thu hút, nhìn Dương thần, lộ ra một nụ cười lạnh, nhỏ giọng hỏi:
- Tôi bây giờ chắc rất xấu phải không?
Dương Thần ngồi bên, thản nhiên nói:
- Có người đã từng nói, nếu một nam nhân nhìn thấy bộ dạng một nữ nhân ốm nằm trên giường, sẽ vẫn thích nữ nhân đó, vậy thì, người nam nhân đó yêu nữ nhân đó thật lòng…Có điều bây giờ, tôi thấy những lời nói đó không xác thực lắm.
- Là rất xấu, đúng không?
Sắc Vi cười mà có vài phần thê lương.
Hắn lắc đầu.
- Bảo bối Sắc Vi của tôi kể cả là bộ dạng ốm nằm trên giường, cũng đẹp động lòng người, chỉ cần là đàn ông thì sẽ đều thích, không cần nhắc tới một tên háo sắc như tôi đây.
Sắc Vi từ buồn sang vui, không kìm được phì cười, nhưng vừa mới cười vì ảnh hưởng đến miệng vết thương nên có chút đau đớn.
- Đừng cử động, nếu miệng vết thương bị rách thì nguy to.
Dương Thần vội vàng khuyên.
Sắc Vi lạc giọng nói:
- Chỉ có thể trách tôi quá tự tin, vẫn nghĩ rằng có thể kiên cường, cho đến tối hôm qua, khi tên đó rút súng tôi mới phát hiện bản thân đã quá mệt mỏi…Không ngờ sức lực lại kém nhiều như vậy…nếu là trước đây, sẽ không dễ dàng bị thương như vậy.
- Không cần liều mạng như thế, nếu có khó khăn gì cứ nói với tôi, tôi không muốn nhìn thấy cô bị thương.
Dương Thần nghiêm mặt nói.
Sắc Vi cắn môi biện bạch:
- Tôi biết, tôi biết cho dù anh có đấu một mình, cũng có thể hoàn thành tất cả, nhưng tôi không muốn chỉ là một người phụ nữ luôn dựa dẫm vào anh, tôi không thích cảm thấy rằng mình chỉ là vật trang trí, tôi hi vọng tôi là người có giá trị với anh.
- Tư Đồ Sắc Vi!
Ánh mắt Dương Thần nhìn chằm chằm nữ nhân, trịnh trong gọi cả tên Sắc Vi.
Sắc Vi có hơi chấn động, nhìn bộ dạng ẩn chứa sự tức giận của Dương Thần, có chút sợ hãi, nói không ra lời.
- Cô đối với tôi mà nói không phải là vô giá trị mà là vô giá.
Cô đối với tôi mà nó là vô giá.
Ánh mắt Sắc Vi bỗng nhiên trào lệ, làm ướt cả gối, cô ấy cảm thấy máu trong người đều đang dâng trào lên, ngoài việc khóc nức nở ra, không còn cách nào để mở miệng nói.
Cô nỗ lực bỏ ra tất cả chẳng phải chỉ để nghe câu nói này sao?
Dương Thần khẽ cười, từ trong ngăn tủ đầu giường lấy ra hai cái khăn giấy, dịu dàng giúp Sắc Vi lau khô nước mắt.
- Khóc cái gì chứ, cũng chẳng phải tôi mắng cô hay đánh cô, tôi chỉ nói những lời từ tận đáy lòng mà thôi, cô có biết không, khi biết tin cô bị trúng đạn, bánh bao tôi đang ăn trong cũng giống như biến thành viên đạn, giống như chính mình đã nuốt viên đạn vậy…giây phút đó tôi mới phát hiện, người con gái quyến rũ này quan trọng với tôi như thế nào.
- Nói cho em biết, sau này không được để bị thương biết không, nếu như lại vì những việc cỏn con mà trúng đạn, ta đây sẽ bắt em đi nhốt vào lồng son mà không thương tiếc.
Dương Thần nói như đe dọa.
Sắc Vi bĩu môi:
- Không dám…..
Dương Thần tiếp tục lau nước mắt, không kìm được mà cười:
- Tôi nói phải chăng rất buồn cười, thực ra tôi chẳng nghĩ nhiều mà liền nói ra, bởi vì trong lòng tôi nghĩ như thế.
Sắc Vi cười mà lắc đầu:
- Em lại thích ngây ngây ngô ngô như thế.
- ….
Đợi sau khi lau khô nước mắt, Dương Thần lắng lại suy nghĩ một chút, hỏi:
- Sắc Vi, rốt cuộc là em bị thương ở đâu?
- Em cũng không rõ nữa, anh tự đi mà nhìn…
Sắc mặt tái nhợt của Sắc Vi có chút ửng đỏ, nói:
- Đã như vậy mà còn mê hoặc anh.
Dương thần cười, tự mình nhẹ nhàng lật tấm chăn trên người cô ấy.
Sau khi lật chăn lên, lộ ra cơ thể của Sắc Vi, mặc trên người bộ quần áo ngủ màu trắng rộng, thấp thoáng có thể nhìn thấy, phía dưới bộ áo ngủ, vị trí từ bụng trở lên, là một miếng băng vết thương, hẳn là đắp thuốc ở đó.
Sau một hồi quan sát tỉ mỉ, Dương Thần bắt đầu tự tay cởi chiếc cúc trên chiếc áo ra.
Sắc Vi đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nói một cách ngại ngùng:
- Em đã như thế này mà anh vẫn còn muốn à…đợi em bình phục sẽ lại cho anh được không….
- Em nghĩ cái gì trong đầu vậy? Tiểu cô nương!
Dương Thần không kìm được cười nói:
- Anh muốn trị vết thương cho em, nếu là cùng anh làm chuyện đó, chẳng phải muốn giết em sao?
- Chữa vết thương?
Sắc Vi tuy là tò mò ý gì đấy, nhưng biết đã hiểu sai suy nghĩ của Dương Thần, cảm thấy hai má nóng lên.
Tuy hai người đều là “cư xử một cách chân thành” đã mấy lần rồi, nhưng có thể khiến như thế mà cỏi từng nút tứng nút trên áo, lộ ra bên trong, nếu như bàn tay đó dừng lại ở trên ngực, Sắc Vi vẫn là cảm thấy có chút khác thường, xấu hổ cúi đầu mà không dám nhìn.
Dương Thần tuy rằng trong lòng có chút cảm giác kì lạ, nhưng biết đó không phải là đùa, cho nên không quá để tâm.
Sau khi cởi chiếc cúc trên áo, đập vào mắt là tren bụng không có một vết sẹo nào, nhìn lên trên, trước ngực Sắc Vi là hai gò bồng đào rất thu hút, lại không có bất kì vật cản nào, cứ như thể đỉnh anh đào hiện ra trước mắt Dương Thần.
Hắn xuống xe, bước vào quán, trong quán chưa có một vị khách nào cả.
Trong quán dưới ánh sáng lập lờ, có không ít màu sắc quần áo khác nhau, nhưng người với vẻ mặt trang nghiêm đang ngồi, khi nhìn thấy Dương Thần tiến vào cửa, tất cả đều đứng dậy chào hắn.
Những người này đều tâm phúc của Sắc Vi trong hội Hồng Kinh, đều rõ quan hệ mật thiết giữa Dương Thần và Sắc Vi, cũng biết người đàn ông này là đại lão tiềm tàng của hội Hồng Kinh.
Khuôn mặt Tiểu Triệu đang đứng ở lối đi nhỏ, thấy Dương thần đi tới, sắc mặt tối lại:
- Anh Dương, chị cả vừa mới ngủ, không còn nguy hiểm nữa.
Sắc mặt của Dương Thần thật khó coi, biết tin Sắc Vi đã không còn nguy hiểm nữa, nhưng cũng không có vẻ gì là vui cả.:
- Tiểu Triệu, nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Sắc Vi tại sao lại bị trúng đạn.
Tiểu Triệu tự trách mình nói:
- Là do chúng tôi phòng vệ không tốt, chỉ là sơ suất …
Hóa ra, chính là đêm hôm qua, hội Hồng Kinh tiếp nhận sự quy thuận cứ điểm của hội Tây Minh, Sắc Vi thân làm hội trưởng, sẽ phải đi trước làm hình thức tiếp nhận sự trung thành của đối phương.
Nhưng không ngờ rằng, trong thời gian mấy tiếng đồng hồ, lúc đó đột nhiên có người trở mặt, từ trong túi rút ra một khẩu súng lục, nổ súng với Sắc Vi ở cự li gần.
Sắc Vi tuy là thân thủ vốn không tầm thường, nhưng cũng không thể giống như Dương Thần, nhìn thấy súng đạn mà không có chút sợ hãi nào cả, viên đạn đó vốn nhằm vào tim nhưng đã lệch xuống bụng.
Theo sau đó là một trận hỗn loạn, người của hội Hồng Kinh trong nháy mắt đã xử lí tên sát thủ kia, Sắc Vi cố nén đau rời khỏi hiện trường, nhưng vừa vào tới xe, vì mất quá nhiều máu mà đã lâm vào tình trạng hôn mê bất tỉnh.
- Thực ra với kinh nghiệm nhiều năm của chị cả, chắc chắn đoán ra ý đồ của gã trước khi hắn rút súng ra…
Tiểu Triệu đau khổ, mắt đỏ lên nói:
- Nhưng vì lúc đó chị cả đã quá mệt, mỗi ngày chỉ ngủ chưa đến bốn tiếng, họp hành không ngừng, lập kế hoạch, còn dẫn chúng tôi đi thu địa bàn…vì vậy sức khỏe mới suy kiệt như vậy, không phản ứng kịp thời…cũng trách chúng tôi vô dụng, chỉ biết đánh đánh giết giết, không thể giúp đỡ chị cả, việc gì cũng để chị cả phải lo…
Dương Thần hít sâu một hơi, vỗ vỗ vai Tiểu Triệu, không nói gì, rồi đi vào phòng Sắc Vi.
Dọc đường đi vệ sỹ bảo vệ nhiều hơn mấy lần, đương nhiên mọi người trong hội Hồng Kinh đều vô cùng lo lắng, nếu không có Sắc Vi hội Hồng Kinh giống như rắn mất đầu, trong nháy mắt sẽ sụp đổ.
Sau khi đi vào phòng, trong không khí toàn là mùi của dung dịch tiêu độc, lẫn với mùi hương ban đầu, có vẻ có chút quái dị.
Trong phòng lúc này một hình bóng nhỏ nhắn đang đứng, điều khiến Dương Thần ngạc nhiên là,lại là em gái của Trần Bác,cũng chính là Trần Dung người mà hắn tự lái xe đón tới.
Trần Dung mặc một chiếc áo sơ mi nữ màu trắng, ngực đầy đặn, chiếc váy liền thân màu đen, cùng lúc có được vẻ đẹp động lòng người, vì trang điểm nhẹ nhàng, khiến cho một cô sơn nữ lúc này có phong cách thời thượng, so với cô gái quê kệch mà mấy ngày trước đây gặp, căn bản là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, duy nhất chỉ có một điểm không thay đổi là đôi mắt trong veo.
Trong tay Trần Dung đang bưng một chậu nước, trong có một chiếc khăn mặt trắng, giống như vừa mới rửa mặt cho Sắc Vi. Nhìn thấy Dương Thần đi vào, khóe mắt đỏ lên:
- Dương đại ca…Sắc Vi chị ấy….
- Tôi biết rồi.
Dương Thần cười miễn cưỡng.
- Không cần lo lắng, bác sỹ không phải đã tới rồi sao.
Sắc Vi nằm giường lớn bên cạnh, được dựng lên để truyền dịch.
Suy cho cùng đối với Sắc Vi mà nói, chỉ có ở nhà mới là an toàn nhất, cho nên căn bản sẽ không đi bệnh viện, sẽ chỉ điều trị trong phòng của mình.
Trần Dung nghẹn lời nói:
- Viên đạn đã được lấy ra rồi, nhưng miệng vết thương thì phải một thời gian mới lành được, suýt chút nữa là mất mạng rồi…chị Sắc Vi là người tốt, tôi thật không muốn chị ấy có bất cứ chuyện gì.
- Cô đã tới chăm sóc chị ấy, có lẽ đã biết thân phận thật của chị ấy..
Dương Thần thở dài nói:
- Có trách tôi là đã đem cô tới đây?
- Không.
Trần Dung lắc đầu lia lịa.
- Tôi biết, tuy chị Sắc Vi là…là thân phận không thể nói ra được, nhưng chị ấy đối với tôi rất tốt, đối với mỗi người ở đây đều rất tốt, moi người rất quan tâm tôi…tôi đã rất mãn nguyện yên tâm, tôi sẽ không nói với anh trai tôi, tôi nghĩ anh ấy chắc sẽ hiểu.
Nhìn thấy sự thật lòng của Trần Dung, Dương Thần cũng có chút hài lòng. Xem ra Sắc Vi đã không nhìn nhầm người, có lẽ để cô gái này bên cạnh Sắc Vi, là lựa chọn không tồi, cô ấy cần một người bạn, cũng cần một trợ thủ đắc lực, thậm chí là người kế thừa.
- Đã có ta ở đây, cô có thể đi được rồi.
Dương Thần cười nói.
Trần Dung gật gật đầu, lặng lẽ đi ra khỏi phòng.
Đi đến bên cạnh giường, Dương Thần cúi người, nhìn Sắc Vi đã ngủ ngon trên giường.
Giai nhân giây phút này sắc mặt có chút nhợt nhạt, đôi môi thậm chí khô nứt, không còn khuôn mặt thanh tú mái tóc đen ngày trước, dường như gặp ác mộng, cũng giống như đang chịu đau đớn.
Dương Thần trong lòng có vài phần xót xa, chậm chậm đưa bàn tay vuốt nhẹ trên khuôn mặt kia, cảm giác lành lạnh khiến hắn lạnh tới thấu xương.
Bỗng nhiên, lông mi của Sắc Vi khẽ rung, chậm chậm mở mắt.
Đôi mắt Sắc Vi bây giờ có chút đục ngầu, nhưng ánh mắt lại rất thu hút, nhìn Dương thần, lộ ra một nụ cười lạnh, nhỏ giọng hỏi:
- Tôi bây giờ chắc rất xấu phải không?
Dương Thần ngồi bên, thản nhiên nói:
- Có người đã từng nói, nếu một nam nhân nhìn thấy bộ dạng một nữ nhân ốm nằm trên giường, sẽ vẫn thích nữ nhân đó, vậy thì, người nam nhân đó yêu nữ nhân đó thật lòng…Có điều bây giờ, tôi thấy những lời nói đó không xác thực lắm.
- Là rất xấu, đúng không?
Sắc Vi cười mà có vài phần thê lương.
Hắn lắc đầu.
- Bảo bối Sắc Vi của tôi kể cả là bộ dạng ốm nằm trên giường, cũng đẹp động lòng người, chỉ cần là đàn ông thì sẽ đều thích, không cần nhắc tới một tên háo sắc như tôi đây.
Sắc Vi từ buồn sang vui, không kìm được phì cười, nhưng vừa mới cười vì ảnh hưởng đến miệng vết thương nên có chút đau đớn.
- Đừng cử động, nếu miệng vết thương bị rách thì nguy to.
Dương Thần vội vàng khuyên.
Sắc Vi lạc giọng nói:
- Chỉ có thể trách tôi quá tự tin, vẫn nghĩ rằng có thể kiên cường, cho đến tối hôm qua, khi tên đó rút súng tôi mới phát hiện bản thân đã quá mệt mỏi…Không ngờ sức lực lại kém nhiều như vậy…nếu là trước đây, sẽ không dễ dàng bị thương như vậy.
- Không cần liều mạng như thế, nếu có khó khăn gì cứ nói với tôi, tôi không muốn nhìn thấy cô bị thương.
Dương Thần nghiêm mặt nói.
Sắc Vi cắn môi biện bạch:
- Tôi biết, tôi biết cho dù anh có đấu một mình, cũng có thể hoàn thành tất cả, nhưng tôi không muốn chỉ là một người phụ nữ luôn dựa dẫm vào anh, tôi không thích cảm thấy rằng mình chỉ là vật trang trí, tôi hi vọng tôi là người có giá trị với anh.
- Tư Đồ Sắc Vi!
Ánh mắt Dương Thần nhìn chằm chằm nữ nhân, trịnh trong gọi cả tên Sắc Vi.
Sắc Vi có hơi chấn động, nhìn bộ dạng ẩn chứa sự tức giận của Dương Thần, có chút sợ hãi, nói không ra lời.
- Cô đối với tôi mà nói không phải là vô giá trị mà là vô giá.
Cô đối với tôi mà nó là vô giá.
Ánh mắt Sắc Vi bỗng nhiên trào lệ, làm ướt cả gối, cô ấy cảm thấy máu trong người đều đang dâng trào lên, ngoài việc khóc nức nở ra, không còn cách nào để mở miệng nói.
Cô nỗ lực bỏ ra tất cả chẳng phải chỉ để nghe câu nói này sao?
Dương Thần khẽ cười, từ trong ngăn tủ đầu giường lấy ra hai cái khăn giấy, dịu dàng giúp Sắc Vi lau khô nước mắt.
- Khóc cái gì chứ, cũng chẳng phải tôi mắng cô hay đánh cô, tôi chỉ nói những lời từ tận đáy lòng mà thôi, cô có biết không, khi biết tin cô bị trúng đạn, bánh bao tôi đang ăn trong cũng giống như biến thành viên đạn, giống như chính mình đã nuốt viên đạn vậy…giây phút đó tôi mới phát hiện, người con gái quyến rũ này quan trọng với tôi như thế nào.
- Nói cho em biết, sau này không được để bị thương biết không, nếu như lại vì những việc cỏn con mà trúng đạn, ta đây sẽ bắt em đi nhốt vào lồng son mà không thương tiếc.
Dương Thần nói như đe dọa.
Sắc Vi bĩu môi:
- Không dám…..
Dương Thần tiếp tục lau nước mắt, không kìm được mà cười:
- Tôi nói phải chăng rất buồn cười, thực ra tôi chẳng nghĩ nhiều mà liền nói ra, bởi vì trong lòng tôi nghĩ như thế.
Sắc Vi cười mà lắc đầu:
- Em lại thích ngây ngây ngô ngô như thế.
- ….
Đợi sau khi lau khô nước mắt, Dương Thần lắng lại suy nghĩ một chút, hỏi:
- Sắc Vi, rốt cuộc là em bị thương ở đâu?
- Em cũng không rõ nữa, anh tự đi mà nhìn…
Sắc mặt tái nhợt của Sắc Vi có chút ửng đỏ, nói:
- Đã như vậy mà còn mê hoặc anh.
Dương thần cười, tự mình nhẹ nhàng lật tấm chăn trên người cô ấy.
Sau khi lật chăn lên, lộ ra cơ thể của Sắc Vi, mặc trên người bộ quần áo ngủ màu trắng rộng, thấp thoáng có thể nhìn thấy, phía dưới bộ áo ngủ, vị trí từ bụng trở lên, là một miếng băng vết thương, hẳn là đắp thuốc ở đó.
Sau một hồi quan sát tỉ mỉ, Dương Thần bắt đầu tự tay cởi chiếc cúc trên chiếc áo ra.
Sắc Vi đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nói một cách ngại ngùng:
- Em đã như thế này mà anh vẫn còn muốn à…đợi em bình phục sẽ lại cho anh được không….
- Em nghĩ cái gì trong đầu vậy? Tiểu cô nương!
Dương Thần không kìm được cười nói:
- Anh muốn trị vết thương cho em, nếu là cùng anh làm chuyện đó, chẳng phải muốn giết em sao?
- Chữa vết thương?
Sắc Vi tuy là tò mò ý gì đấy, nhưng biết đã hiểu sai suy nghĩ của Dương Thần, cảm thấy hai má nóng lên.
Tuy hai người đều là “cư xử một cách chân thành” đã mấy lần rồi, nhưng có thể khiến như thế mà cỏi từng nút tứng nút trên áo, lộ ra bên trong, nếu như bàn tay đó dừng lại ở trên ngực, Sắc Vi vẫn là cảm thấy có chút khác thường, xấu hổ cúi đầu mà không dám nhìn.
Dương Thần tuy rằng trong lòng có chút cảm giác kì lạ, nhưng biết đó không phải là đùa, cho nên không quá để tâm.
Sau khi cởi chiếc cúc trên áo, đập vào mắt là tren bụng không có một vết sẹo nào, nhìn lên trên, trước ngực Sắc Vi là hai gò bồng đào rất thu hút, lại không có bất kì vật cản nào, cứ như thể đỉnh anh đào hiện ra trước mắt Dương Thần.
Tác giả :
Mai Can Thái Thiếu Bính