Cô Vợ Thẹn Thùng Mời Qua Đây
Chương 17: Chương 5.1
Ngày hôm sau, ánh nắng len lỏi qua khe cửa chiếu vào phòng.
Thần Bảo Nhi bị dằn vặt cả một đêm mệt mỏi mở mắt, nhìn Long Hạo nằm ngủ bên cạnh, khóe miệng không khỏi vẽ lên nụ cười ngọt ngào, trong đầu nhớ lại câu anh nói tối hôm qua, Bảo Nhi, anh yêu em, trái tim cô liền ngập tràn hạnh phúc.
Mà giờ phút này Thần Bảo Nhi căn bản không phát hiện ra tiếng bước chân càng ngày càng gần "Bảo Nhi, con đã dậy chưa?"
Vừa nói chuyện, người đó vừa mở cửa phòng Thần Bảo Nhi, khi thấy Long Hạo cùng Thần Bảo Nhi trần trụi ngủ cùng nhau, cả người ông vô cùng tức giận "Các người đang làm gì thế?"
Câu nói này khiến Thần Bảo Nhi cả người căng thẳng, quay đầu nhìn thấy ba ba đang phẫn nộ, cô cảm giác mình đã làm sai.
Mà Long Hạo lập tức kéo chăn bao bọc thân thể Thần Bảo Nhi, nhìn về bác thần, "Bác Thần, để chúng cháu mặc quần áo xong rồi nói chuyện có được không?"
Trong giọng nói của Long Hạo, ba thần cảm giác được Long Hạo không biết mình sai, thái độ như vậy làm ông vô cùng phẫn nộ, nhưng cũng chỉ có thể lui ra đóng cửa lại, cho bọn họ mặc quần áo tử tế rồi nói.
Mà ở trong phòng, Thần Bảo Nhi cả người vô cùng mệt mỏi, nhưng nghĩ tới ba ba khuôn mặt phẫn nộ liền rất sợ, nhìn Long Hạo không phản đối, trái tim cô không đập mạnh hơn "Hạo, anh định làm như thế nào?"
"Mọi chuyện đã sảy ra, đương nhiên chỉ có thể như vậy làm." Long Hạo không có chú ý tới vẻ mặt Thần Bảo Nhi, kỳ thực nội tâm đã có chuẩn bị, nhưng mà lời nói của anh lại làm cho Thần Bảo Nhi lo lắng.
Thần Bảo Nhi đột nhiên bật khóc "Em biết rồi." Mặc quần áo tử tế xong, cô cũng không có chờ Long Hạo, tự đi ra ngoài trước.
Long Hạo hơi nhíu mày, cô gái này đến cùng đang suy nghĩ gì? Tại sao giọng điệu trở nên lạnh nhạt như vậy?
Trước bàn ăn cơm, ba Thần đang thiếu kiên nhẫn ngồi chờ, không nghĩ tới Long Hạo sẽ đối với con gái của mình như vậy, lẽ nào anh ta muốn bắt nạt họ sao? Nghĩ tới đây, ba thần tàn nhẫn gõ bàn, vừa vặn lúc Thần Bảo Nhi đi ra nhìn thấy cảnh này, trong lòng cô rấy lên cảm giác sợ sệt, từ trước tới nay Thần Bảo Nhi chưa có nhìn thấy baba như vậy.
"Ba ba, xin lỗi." Thần Bảo Nhi đi tới trước mặt ba ba, nước mắt lăn dài trên má, ba ba tức giận như thế, cô mới ý thức được mình thật sự đã sai rồi.
"Bảo Nhi, con, sao con có thể không có lòng tự trọng như vậy?" Nhìn con gái dáng, ba Thần muốn mạnh mẽ trách cứ cô, nhưng hiện tại cái gì cũng không nói ra được, "Nói cho ba ba, có phải là Long Hạo ép con không?"
"Con, con..." Thần Bảo Nhi khó nói, cô không thể nói là do mình tự nguyện. Mà khi Long Hạo đi tới, vô cùng chân thành quay về ba thần hơi cúi đầu, "Bác Thần, xin bác đừng trách Bảo Nhi, tất cả lỗi lầm đều do cháu."
Long Hạo khiến bầu không khí trở nên lạnh, ba thần nhìn anh tức giận đến run người, ông đứng lên tức giận nắm chặt tay "Thiếu gia, tôi tôn xưng cháu một tiếng thiếu gia, là bởi vì cha cùng mẹ cháu từng là lão gia của ta, nhưng tại sao cháu có thể làm vậy với Bảo Nhi? Sau này nó lấy đâu ra mặt mũi lập gia đình!"
"Vì vậy cháu muốn bác đem Bảo Nhi giao cho cháu, gả Bảo Nhi cho cháu, được không?" Lần này Long Hạo rất chân thành quỳ xuống, nghiêm túc thỉnh cầu.
Lời nói của anh làm ba thần cùng Thần Bảo Nhi sửng sốt, ba thần không nghĩ anh nghiêm túc quỳ xuống như vậy, đột nhiên có chút khó xử "Thiếu gia... Phu nhân cho phép sao?"
Hắn là sẽ không quên, Long phu nhân vẫn luôn xem thường tư cách của bọn họ, muốn cho Long Hạo tìm một cùng hắn môn đăng hộ đối nữ nhân cùng nhau.
"Cháu sẽ thuyết phục mẹ, mong bác yên tâm, chỉ cần bác chịu đáp ứng cho cháu cùng Bảo Nhi bên nhau." Long Hạo hoàn toàn chắc chắn mẹ sẽ đồng ý.
"Tôi không hy vọng Bảo Nhi nhà tôi có oan ức, hiểu không? Chờ phu nhân tự mình đến hỏi cưới, tôi sẽ đồng ý." Ba thần nhìn Long Hạo, cuối cùng thở dài một tiếng.
"Được." Long Hạo vô cùng chắc chắn đứng lên, sau đó kéo tay Thần Bảo Nhi, rất kiên định nói: "Bảo Nhi, cháu nhất định sẽ chịu trách nghiệm."
"Hạo..." Thần Bảo Nhi không nghĩ tới anh sẽ nói vậy, nhìn con ngươi anh thâm tình như vậy, cô mừng đến phát khóc, dùng sức mà gật gù "Ừm, em tin anh, em tin anh."
Nghe Thần Bảo Nhi nói thế, Long Hạo vui vẻ ôm cô, chỉ cần chờ về đến nhà nói chuyện với mẹ. Mà ba thần đứng đó nhìn bọn họ, cũng không khỏi nở nụ cười vui mừng, kỳ thực thời gian rời Long gia, ông thật sự cảm thấy được con gái không vui vẻ, hiện tại có thể nhìn con gái cười hạnh phúc, ông lẳng lặng đi ra ngoài, trả không gian riêng cho hai người.
Long gia.
Long phu nhân ngồi bên trong phòng khách, nhìn con trai nói chuyện, kỳ thực đáy lòng bà có chút thấu hiểu, biết con trai cùng Vũ Văn Tĩnh không thể lấy nhau, nhưng mà Thần Bảo Nhi... Nghĩ tới chuyện này làm bà nhức đầu "Hạo, con nghĩ kĩ chưa?"
"Mẹ , con nghĩ kĩ rồi hơn nữa con và Bảo Nhi đã cùng nhau." Long Hạo khẳng định nói cho bà biết, nhìn mẹ không chấp nhận Thần Bảo Nhi, anh cắn răng nói ra chuyện này.
"Cái gì, con..." Long phu nhân vô cùng hoảng sợ, lập tức đứng lên, nhìn ánh mắt kiên định của con trai, không khỏi thở dài.
"Trong bụng của Bảo Nhi đã có cháu của mẹ." Một đòn đánh chúng trọng tâm, Long Hạo không tin mẹ không muốn bế cháu.
Câu nói này làm Long phu nhân ngây người, không nghĩ tới bọn họ đã phát triển đến bước này, có điều nghĩ tới bà sắp làm bà nội, bà thật cao hứng "Là thật sự? Bảo Nhi mang thai thật sao?"
"Đương nhiên." Tuy rằng hiện tại chưa có mang thai, thế nhưng chẳng mấy chốc sẽ có, anh nhất định sẽ nỗ lực ngày đêm làm Thần Bảo Nhi mang thai.
"Không thể để Bảo Nhi ở ngoài, mau đưa nó về chăm sóc a." Long phu nhân vô cùng căng thẳng, kích động không thôi.
"Bác Thần không chịu a, nếu như chúng con kết hôn, Bảo Nhi liền theo con về nhà không phải sao?" Long Hạo biết chiêu này đối phó với mẹ khẳng định được lợi, ngược lại con trai của bọn họ sớm muộn sẽ có.
Long phu nhân vừa nghe cũng cảm thấy có lý, không khỏi gật gù, bắt đầu gọi người giúp việc kia đi chuẩn bị, muốn đích thân đi tới nông thôn đón con dâu cùng cháu trai tương lai.
Nhìn mẹ bận rộn như vậy, Long Hạo đứng một bên, tâm trạng cũng hết sức kích động, bắt đầu từ hôm nay, Thần Bảo Nhi đã thuộc về anh.
Trên đường đi đón Thần Bảo Nhi, Long Hạo hết lần này đến lần khác nhắc nhở Long phu nhân "Mẹ, Bác Thần không biết Bảo Nhi mang thai, vì thế đến nơi tuyệt đối không nên nói ra,mẹ cũng biết bác Thần tư tưởng có bao nhiêu bảo thủ, bác sẽ cảm thấy không còn mặt mũi, sẽ cho là chúng ta là bởi vì con trai..."
"Mẹ biết rồi, con cứ như bà già lải nhải, yên tâm đi, mẹ sẽ có chừng mực." Long phu nhân không khỏi nguýt nguýt, đứa con trai này từ nhỏ nhìn thấy lớn, chưa thấy lúc nào sốt sắng như vậy, thật đúng, nghĩ tới đây, cô không khỏi cười cười.
"Con sợ mẹ trí nhớ kém, sau đó thật là vui, lập tức bật thốt lên." Long Hạo cũng không khỏi nguýt nguýt, kỳ thực anh cũng không muốn lải nhải như thế, chỉ vì lo lắng nếu...
Khi hai người nói chuyện, xe đã dừng trước ngôi nhà cũ, Long phu nhân cùng Long Hạo xuống xe, để tài xế đi gõ cửa, mà ba thần cùng Thần Bảo Nhi đã sớm nhận được điện thoại, ở trong nhà chờ.
Thần Bảo Nhi đi mở cửa, nhìn thấy Long Hạo cùng Long phu nhân, nở nụ cười "Phu nhân, mời vào."
"Bảo Nhi, cháu mặc quần áo mỏng vậy, sẽ cảm lạnh, đi vào nhanh một chút, kêu ba cháu đem quần áo ra cho." Long phu nhân vừa nói, bà vừa lo lắng đỡ Thần Bảo Nhi, như che chở bảo bối đi vào.
Thần Bảo Nhi không hiểu, nhìn Long Hạo vẻ mặt vô tội, chuyện này rốt cuộc là sao đây? Mà không chỉ Thần Bảo Nhi kinh ngạc, ngay cả ba thần cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, tại sao có thể chuyện này có thể thay đổi nhanh như vậy?
"Phu nhân, ngài ngồi đi." Đi vào trong phòng, ba thần mời Long phu nhân ngồi xuống, sau đó kêu con gái đi pha trà.
Nhưng mà khi Thần Bảo Nhi chuẩn bị đứng lên đến, Long phu nhân một cái ngăn cô cử động, làm cho cô cũng ngồi xuống cạnh mình "Cháu ngồi xuống đi, không cần pha trà, không cần làm việc,cháu cần phải nghỉ ngơi nhiều, biết không?"
"A, cháu biết rồi, phu nhân."
Thần Bảo Nhi sững sờ, theo phản xạ gật đầu, nhìn Long Hạo đứng đó cười cười, hi vọng anh cho cô một cái giải thích, Long phu nhân làm sao vậy, đột nhiên quan tâm mình, coi như là chấp nhânh mình, cũng không thay đổi nhiều như vậy a, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
"Còn có ông Thần, tôi dự tính làm một hôn lễ đơn giản trước, chờ Bảo Nhi sinh ra..."
Thần Bảo Nhi bị dằn vặt cả một đêm mệt mỏi mở mắt, nhìn Long Hạo nằm ngủ bên cạnh, khóe miệng không khỏi vẽ lên nụ cười ngọt ngào, trong đầu nhớ lại câu anh nói tối hôm qua, Bảo Nhi, anh yêu em, trái tim cô liền ngập tràn hạnh phúc.
Mà giờ phút này Thần Bảo Nhi căn bản không phát hiện ra tiếng bước chân càng ngày càng gần "Bảo Nhi, con đã dậy chưa?"
Vừa nói chuyện, người đó vừa mở cửa phòng Thần Bảo Nhi, khi thấy Long Hạo cùng Thần Bảo Nhi trần trụi ngủ cùng nhau, cả người ông vô cùng tức giận "Các người đang làm gì thế?"
Câu nói này khiến Thần Bảo Nhi cả người căng thẳng, quay đầu nhìn thấy ba ba đang phẫn nộ, cô cảm giác mình đã làm sai.
Mà Long Hạo lập tức kéo chăn bao bọc thân thể Thần Bảo Nhi, nhìn về bác thần, "Bác Thần, để chúng cháu mặc quần áo xong rồi nói chuyện có được không?"
Trong giọng nói của Long Hạo, ba thần cảm giác được Long Hạo không biết mình sai, thái độ như vậy làm ông vô cùng phẫn nộ, nhưng cũng chỉ có thể lui ra đóng cửa lại, cho bọn họ mặc quần áo tử tế rồi nói.
Mà ở trong phòng, Thần Bảo Nhi cả người vô cùng mệt mỏi, nhưng nghĩ tới ba ba khuôn mặt phẫn nộ liền rất sợ, nhìn Long Hạo không phản đối, trái tim cô không đập mạnh hơn "Hạo, anh định làm như thế nào?"
"Mọi chuyện đã sảy ra, đương nhiên chỉ có thể như vậy làm." Long Hạo không có chú ý tới vẻ mặt Thần Bảo Nhi, kỳ thực nội tâm đã có chuẩn bị, nhưng mà lời nói của anh lại làm cho Thần Bảo Nhi lo lắng.
Thần Bảo Nhi đột nhiên bật khóc "Em biết rồi." Mặc quần áo tử tế xong, cô cũng không có chờ Long Hạo, tự đi ra ngoài trước.
Long Hạo hơi nhíu mày, cô gái này đến cùng đang suy nghĩ gì? Tại sao giọng điệu trở nên lạnh nhạt như vậy?
Trước bàn ăn cơm, ba Thần đang thiếu kiên nhẫn ngồi chờ, không nghĩ tới Long Hạo sẽ đối với con gái của mình như vậy, lẽ nào anh ta muốn bắt nạt họ sao? Nghĩ tới đây, ba thần tàn nhẫn gõ bàn, vừa vặn lúc Thần Bảo Nhi đi ra nhìn thấy cảnh này, trong lòng cô rấy lên cảm giác sợ sệt, từ trước tới nay Thần Bảo Nhi chưa có nhìn thấy baba như vậy.
"Ba ba, xin lỗi." Thần Bảo Nhi đi tới trước mặt ba ba, nước mắt lăn dài trên má, ba ba tức giận như thế, cô mới ý thức được mình thật sự đã sai rồi.
"Bảo Nhi, con, sao con có thể không có lòng tự trọng như vậy?" Nhìn con gái dáng, ba Thần muốn mạnh mẽ trách cứ cô, nhưng hiện tại cái gì cũng không nói ra được, "Nói cho ba ba, có phải là Long Hạo ép con không?"
"Con, con..." Thần Bảo Nhi khó nói, cô không thể nói là do mình tự nguyện. Mà khi Long Hạo đi tới, vô cùng chân thành quay về ba thần hơi cúi đầu, "Bác Thần, xin bác đừng trách Bảo Nhi, tất cả lỗi lầm đều do cháu."
Long Hạo khiến bầu không khí trở nên lạnh, ba thần nhìn anh tức giận đến run người, ông đứng lên tức giận nắm chặt tay "Thiếu gia, tôi tôn xưng cháu một tiếng thiếu gia, là bởi vì cha cùng mẹ cháu từng là lão gia của ta, nhưng tại sao cháu có thể làm vậy với Bảo Nhi? Sau này nó lấy đâu ra mặt mũi lập gia đình!"
"Vì vậy cháu muốn bác đem Bảo Nhi giao cho cháu, gả Bảo Nhi cho cháu, được không?" Lần này Long Hạo rất chân thành quỳ xuống, nghiêm túc thỉnh cầu.
Lời nói của anh làm ba thần cùng Thần Bảo Nhi sửng sốt, ba thần không nghĩ anh nghiêm túc quỳ xuống như vậy, đột nhiên có chút khó xử "Thiếu gia... Phu nhân cho phép sao?"
Hắn là sẽ không quên, Long phu nhân vẫn luôn xem thường tư cách của bọn họ, muốn cho Long Hạo tìm một cùng hắn môn đăng hộ đối nữ nhân cùng nhau.
"Cháu sẽ thuyết phục mẹ, mong bác yên tâm, chỉ cần bác chịu đáp ứng cho cháu cùng Bảo Nhi bên nhau." Long Hạo hoàn toàn chắc chắn mẹ sẽ đồng ý.
"Tôi không hy vọng Bảo Nhi nhà tôi có oan ức, hiểu không? Chờ phu nhân tự mình đến hỏi cưới, tôi sẽ đồng ý." Ba thần nhìn Long Hạo, cuối cùng thở dài một tiếng.
"Được." Long Hạo vô cùng chắc chắn đứng lên, sau đó kéo tay Thần Bảo Nhi, rất kiên định nói: "Bảo Nhi, cháu nhất định sẽ chịu trách nghiệm."
"Hạo..." Thần Bảo Nhi không nghĩ tới anh sẽ nói vậy, nhìn con ngươi anh thâm tình như vậy, cô mừng đến phát khóc, dùng sức mà gật gù "Ừm, em tin anh, em tin anh."
Nghe Thần Bảo Nhi nói thế, Long Hạo vui vẻ ôm cô, chỉ cần chờ về đến nhà nói chuyện với mẹ. Mà ba thần đứng đó nhìn bọn họ, cũng không khỏi nở nụ cười vui mừng, kỳ thực thời gian rời Long gia, ông thật sự cảm thấy được con gái không vui vẻ, hiện tại có thể nhìn con gái cười hạnh phúc, ông lẳng lặng đi ra ngoài, trả không gian riêng cho hai người.
Long gia.
Long phu nhân ngồi bên trong phòng khách, nhìn con trai nói chuyện, kỳ thực đáy lòng bà có chút thấu hiểu, biết con trai cùng Vũ Văn Tĩnh không thể lấy nhau, nhưng mà Thần Bảo Nhi... Nghĩ tới chuyện này làm bà nhức đầu "Hạo, con nghĩ kĩ chưa?"
"Mẹ , con nghĩ kĩ rồi hơn nữa con và Bảo Nhi đã cùng nhau." Long Hạo khẳng định nói cho bà biết, nhìn mẹ không chấp nhận Thần Bảo Nhi, anh cắn răng nói ra chuyện này.
"Cái gì, con..." Long phu nhân vô cùng hoảng sợ, lập tức đứng lên, nhìn ánh mắt kiên định của con trai, không khỏi thở dài.
"Trong bụng của Bảo Nhi đã có cháu của mẹ." Một đòn đánh chúng trọng tâm, Long Hạo không tin mẹ không muốn bế cháu.
Câu nói này làm Long phu nhân ngây người, không nghĩ tới bọn họ đã phát triển đến bước này, có điều nghĩ tới bà sắp làm bà nội, bà thật cao hứng "Là thật sự? Bảo Nhi mang thai thật sao?"
"Đương nhiên." Tuy rằng hiện tại chưa có mang thai, thế nhưng chẳng mấy chốc sẽ có, anh nhất định sẽ nỗ lực ngày đêm làm Thần Bảo Nhi mang thai.
"Không thể để Bảo Nhi ở ngoài, mau đưa nó về chăm sóc a." Long phu nhân vô cùng căng thẳng, kích động không thôi.
"Bác Thần không chịu a, nếu như chúng con kết hôn, Bảo Nhi liền theo con về nhà không phải sao?" Long Hạo biết chiêu này đối phó với mẹ khẳng định được lợi, ngược lại con trai của bọn họ sớm muộn sẽ có.
Long phu nhân vừa nghe cũng cảm thấy có lý, không khỏi gật gù, bắt đầu gọi người giúp việc kia đi chuẩn bị, muốn đích thân đi tới nông thôn đón con dâu cùng cháu trai tương lai.
Nhìn mẹ bận rộn như vậy, Long Hạo đứng một bên, tâm trạng cũng hết sức kích động, bắt đầu từ hôm nay, Thần Bảo Nhi đã thuộc về anh.
Trên đường đi đón Thần Bảo Nhi, Long Hạo hết lần này đến lần khác nhắc nhở Long phu nhân "Mẹ, Bác Thần không biết Bảo Nhi mang thai, vì thế đến nơi tuyệt đối không nên nói ra,mẹ cũng biết bác Thần tư tưởng có bao nhiêu bảo thủ, bác sẽ cảm thấy không còn mặt mũi, sẽ cho là chúng ta là bởi vì con trai..."
"Mẹ biết rồi, con cứ như bà già lải nhải, yên tâm đi, mẹ sẽ có chừng mực." Long phu nhân không khỏi nguýt nguýt, đứa con trai này từ nhỏ nhìn thấy lớn, chưa thấy lúc nào sốt sắng như vậy, thật đúng, nghĩ tới đây, cô không khỏi cười cười.
"Con sợ mẹ trí nhớ kém, sau đó thật là vui, lập tức bật thốt lên." Long Hạo cũng không khỏi nguýt nguýt, kỳ thực anh cũng không muốn lải nhải như thế, chỉ vì lo lắng nếu...
Khi hai người nói chuyện, xe đã dừng trước ngôi nhà cũ, Long phu nhân cùng Long Hạo xuống xe, để tài xế đi gõ cửa, mà ba thần cùng Thần Bảo Nhi đã sớm nhận được điện thoại, ở trong nhà chờ.
Thần Bảo Nhi đi mở cửa, nhìn thấy Long Hạo cùng Long phu nhân, nở nụ cười "Phu nhân, mời vào."
"Bảo Nhi, cháu mặc quần áo mỏng vậy, sẽ cảm lạnh, đi vào nhanh một chút, kêu ba cháu đem quần áo ra cho." Long phu nhân vừa nói, bà vừa lo lắng đỡ Thần Bảo Nhi, như che chở bảo bối đi vào.
Thần Bảo Nhi không hiểu, nhìn Long Hạo vẻ mặt vô tội, chuyện này rốt cuộc là sao đây? Mà không chỉ Thần Bảo Nhi kinh ngạc, ngay cả ba thần cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, tại sao có thể chuyện này có thể thay đổi nhanh như vậy?
"Phu nhân, ngài ngồi đi." Đi vào trong phòng, ba thần mời Long phu nhân ngồi xuống, sau đó kêu con gái đi pha trà.
Nhưng mà khi Thần Bảo Nhi chuẩn bị đứng lên đến, Long phu nhân một cái ngăn cô cử động, làm cho cô cũng ngồi xuống cạnh mình "Cháu ngồi xuống đi, không cần pha trà, không cần làm việc,cháu cần phải nghỉ ngơi nhiều, biết không?"
"A, cháu biết rồi, phu nhân."
Thần Bảo Nhi sững sờ, theo phản xạ gật đầu, nhìn Long Hạo đứng đó cười cười, hi vọng anh cho cô một cái giải thích, Long phu nhân làm sao vậy, đột nhiên quan tâm mình, coi như là chấp nhânh mình, cũng không thay đổi nhiều như vậy a, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
"Còn có ông Thần, tôi dự tính làm một hôn lễ đơn giản trước, chờ Bảo Nhi sinh ra..."
Tác giả :
Hoa Đoá Đoá