Cô Vợ Thay Thế
Chương 16: Cậu chủ đang ở phòng đọc sách chờ cô
Hạ Diệp Chi không ngờ người đứng đầu thế gia đại tộc giàu có như thế lại là người hòa nhã vui vẻ thế này.
Cô ngơ ngác mất một lúc rồi mới nói: “Cháu, cháu là Hạ Diệp Chi.”
Sự ngơ ngác lần này không phải là đang giả vờ mà thật sự ông khiến cô cảm thấy bất ngờ.
“Không cần quá câu nệ tiểu tiết, con gả vào Nhà họ Mạc rồi thì chính là một phần của Nhà họ Mạc, cũng là một nửa con gái của ta rồi.”
Mạc Đình Phong vừa nói vừa cầm bình nước bên cạnh lên rót cho cô một ly nước.
Khi ở nhà họ Hạ, Hạ Lập Nguyên hoàn toàn chẳng thèm để ý đến cô, sự chú ý của Tiêu Thanh Hà cũng đều đặt trên người chị em Hạ Hương Thảo.
Từ trước đến nay cô chưa từng được vị trưởng bối nào đối xử dịu dàng như vậy, nhất thời cảm thấy vừa mừng vừa lo vì được yêu thương.
Hạ Diệp Chi cầm lấy ly nước: “Cảm ơn chú.”
“Con có thể gọi ta là bố như Đình Kiên vậy.” Mạc Đình Phong vừa nói vừa lặng lẽ đánh giá cô.
Khuông mặt cô có hơi xấu xí, phản ứng cũng hơi chậm chạp. Mặc dù hơi nhút nhát nhưng lại rất lễ phép, là một cô bé chất phác lương thiện.
“... Bố.” Hạ Diệp Chi do dự gọi một tiếng.
Mạc Đình Phong mỉm cười, áy náy nói: “Con và Đình Kiên kết hôn mà lại không tổ chức hôn lễ, thiệt thòi cho con quá rồi. Đáng lẽ hôm nay cũng là con và Đình Kiên cùng nhau về nhà ăn cơm, nhưng đứa nhỏ Đình Kiên có chút vướng mắc trong lòng vì chuyện của mẹ thằng bé, thằng bé vẫn mãi không chịu về nhà, sau này con khuyên nhủ nó nhiều hơn nhé.”
Nhà họ Mạc là đại gia tộc truyền đời suốt mấy trăm năm, có truyền thống cả đại gia đình ba đời đều sống chung với nhau.
Nghe nói căn biệt thự lâu đời của Nhà họ Mạc là vô giá, từng có người thử ra giá cả trăm nghìn tỷ để mua căn nhà của Nhà họ Mạc, cuối cùng người đó còn trở thành chuyện cười của giới thượng lưu.
Mà Mạc Đình Phong lại nhắc đến chuyện có liên quan đến mẹ của Mạc Đình Kiên, Hạ Diệp Chi cũng biết một chút chuyện.
Chuyện bắt cóc mười mấy năm trước, bọn bắt cóc không chỉ bắt Mạc Đình Kiên đi mà còn bắt luôn cả mẹ của Mạc Đình Kiên.
Nhưng cuối cùng chỉ cứu được mỗi Mạc Đình Kiên.
Còn về mẹ của Mạc Đình Kiên, có rất nhiều tin đồn.
Có người nói bà chết rồi, có người nói bà chưa chết, lại có người nói bà bị bọn cướp cưỡng hiếp...
Hạ Diệp Chi ngẩng đầu liếc mắt nhìn Mạc Đình Phong, do dự một lát rồi nói: “Nhưng... đến bây giờ con vẫn chưa... gặp anh ấy nữa.”
Nửa câu sau cô nói rất nhỏ.
Cô để ý thấy sau khi nghe thấy cô nói câu này, sắc mặt Mạc Đình Phong hơi thay đổi.
Trước đây, Mạc Đình Phong không hề hỏi lại Mạc Đình Kiên vấn đề này, mà chỉ quan tâm hỏi một vài chuyện trong cuộc sống của Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi thành thật trả lời từng câu một, tốc độ nói chậm rì rì, có vẻ hơi chậm chạp nhưng lại rất chân thành.
Lúc rời đi, Mạc Đình Phong vẫn bảo Lãnh Tuấn đưa cô về biệt thự của Mạc Đình Kiên.
...
Lãnh Tuấn đưa cô đến cổng chính biệt thự, nhìn Hạ Diệp Chi đi vào rồi ông mới rời đi.
Hạ Diệp Chi lúc bấy giờ mới hiểu ra, ban nãy hình như Mạc Đình Phong đang thăm dò cô thì phải?
Nghĩ lại liền cảm thấy không đúng.
Ông ấy càng giống như đang thăm dò Mạc Đình Kiên hơn.
Mặc dù cô vẫn chưa gặp Mạc Đình Kiên, nhưng cô lại có thể cảm nhận được, mối quan hệ của hai cha con này không hề tốt, đồng thời còn có rất nhiều mâu thuẫn.
Mạc Đình Phong nói Mạc Đình Kiên có chút vướng mắc trong lòng vì chuyện của mẹ anh, nhưng lúc bị bắt cóc mười mấy năm trước, mẹ anh đã không còn nữa, chẳng lẽ vì chuyện bắt cóc này nên anh mới có hiềm khích với Mạc Đình Phong sao?
“Cô chủ.”
Hạ Diệp Chi bị tiếng của vệ sĩ làm cho sực tỉnh. Cô ngước đầu nhìn anh vệ sĩ đang nói chuyện.
Người vệ sĩ này nhìn rất quen, chính là người đến nhà họ Hạ đón cô lần trước.
Người vệ sĩ hơi gật đầu, giọng nói khô khan: “Cậu chủ muốn gặp cô.”
Hạ Diệp Chi nghi ngờ có phải mình nghe nhầm rồi không. Cô ngây người mất ba giây rồi mới nói: “Cậu chủ ư? Mạc Đình Kiên sao?”
“Đúng vậy. Cậu chủ ở phòng đọc sách đợi cô.”
Cô ngơ ngác mất một lúc rồi mới nói: “Cháu, cháu là Hạ Diệp Chi.”
Sự ngơ ngác lần này không phải là đang giả vờ mà thật sự ông khiến cô cảm thấy bất ngờ.
“Không cần quá câu nệ tiểu tiết, con gả vào Nhà họ Mạc rồi thì chính là một phần của Nhà họ Mạc, cũng là một nửa con gái của ta rồi.”
Mạc Đình Phong vừa nói vừa cầm bình nước bên cạnh lên rót cho cô một ly nước.
Khi ở nhà họ Hạ, Hạ Lập Nguyên hoàn toàn chẳng thèm để ý đến cô, sự chú ý của Tiêu Thanh Hà cũng đều đặt trên người chị em Hạ Hương Thảo.
Từ trước đến nay cô chưa từng được vị trưởng bối nào đối xử dịu dàng như vậy, nhất thời cảm thấy vừa mừng vừa lo vì được yêu thương.
Hạ Diệp Chi cầm lấy ly nước: “Cảm ơn chú.”
“Con có thể gọi ta là bố như Đình Kiên vậy.” Mạc Đình Phong vừa nói vừa lặng lẽ đánh giá cô.
Khuông mặt cô có hơi xấu xí, phản ứng cũng hơi chậm chạp. Mặc dù hơi nhút nhát nhưng lại rất lễ phép, là một cô bé chất phác lương thiện.
“... Bố.” Hạ Diệp Chi do dự gọi một tiếng.
Mạc Đình Phong mỉm cười, áy náy nói: “Con và Đình Kiên kết hôn mà lại không tổ chức hôn lễ, thiệt thòi cho con quá rồi. Đáng lẽ hôm nay cũng là con và Đình Kiên cùng nhau về nhà ăn cơm, nhưng đứa nhỏ Đình Kiên có chút vướng mắc trong lòng vì chuyện của mẹ thằng bé, thằng bé vẫn mãi không chịu về nhà, sau này con khuyên nhủ nó nhiều hơn nhé.”
Nhà họ Mạc là đại gia tộc truyền đời suốt mấy trăm năm, có truyền thống cả đại gia đình ba đời đều sống chung với nhau.
Nghe nói căn biệt thự lâu đời của Nhà họ Mạc là vô giá, từng có người thử ra giá cả trăm nghìn tỷ để mua căn nhà của Nhà họ Mạc, cuối cùng người đó còn trở thành chuyện cười của giới thượng lưu.
Mà Mạc Đình Phong lại nhắc đến chuyện có liên quan đến mẹ của Mạc Đình Kiên, Hạ Diệp Chi cũng biết một chút chuyện.
Chuyện bắt cóc mười mấy năm trước, bọn bắt cóc không chỉ bắt Mạc Đình Kiên đi mà còn bắt luôn cả mẹ của Mạc Đình Kiên.
Nhưng cuối cùng chỉ cứu được mỗi Mạc Đình Kiên.
Còn về mẹ của Mạc Đình Kiên, có rất nhiều tin đồn.
Có người nói bà chết rồi, có người nói bà chưa chết, lại có người nói bà bị bọn cướp cưỡng hiếp...
Hạ Diệp Chi ngẩng đầu liếc mắt nhìn Mạc Đình Phong, do dự một lát rồi nói: “Nhưng... đến bây giờ con vẫn chưa... gặp anh ấy nữa.”
Nửa câu sau cô nói rất nhỏ.
Cô để ý thấy sau khi nghe thấy cô nói câu này, sắc mặt Mạc Đình Phong hơi thay đổi.
Trước đây, Mạc Đình Phong không hề hỏi lại Mạc Đình Kiên vấn đề này, mà chỉ quan tâm hỏi một vài chuyện trong cuộc sống của Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi thành thật trả lời từng câu một, tốc độ nói chậm rì rì, có vẻ hơi chậm chạp nhưng lại rất chân thành.
Lúc rời đi, Mạc Đình Phong vẫn bảo Lãnh Tuấn đưa cô về biệt thự của Mạc Đình Kiên.
...
Lãnh Tuấn đưa cô đến cổng chính biệt thự, nhìn Hạ Diệp Chi đi vào rồi ông mới rời đi.
Hạ Diệp Chi lúc bấy giờ mới hiểu ra, ban nãy hình như Mạc Đình Phong đang thăm dò cô thì phải?
Nghĩ lại liền cảm thấy không đúng.
Ông ấy càng giống như đang thăm dò Mạc Đình Kiên hơn.
Mặc dù cô vẫn chưa gặp Mạc Đình Kiên, nhưng cô lại có thể cảm nhận được, mối quan hệ của hai cha con này không hề tốt, đồng thời còn có rất nhiều mâu thuẫn.
Mạc Đình Phong nói Mạc Đình Kiên có chút vướng mắc trong lòng vì chuyện của mẹ anh, nhưng lúc bị bắt cóc mười mấy năm trước, mẹ anh đã không còn nữa, chẳng lẽ vì chuyện bắt cóc này nên anh mới có hiềm khích với Mạc Đình Phong sao?
“Cô chủ.”
Hạ Diệp Chi bị tiếng của vệ sĩ làm cho sực tỉnh. Cô ngước đầu nhìn anh vệ sĩ đang nói chuyện.
Người vệ sĩ này nhìn rất quen, chính là người đến nhà họ Hạ đón cô lần trước.
Người vệ sĩ hơi gật đầu, giọng nói khô khan: “Cậu chủ muốn gặp cô.”
Hạ Diệp Chi nghi ngờ có phải mình nghe nhầm rồi không. Cô ngây người mất ba giây rồi mới nói: “Cậu chủ ư? Mạc Đình Kiên sao?”
“Đúng vậy. Cậu chủ ở phòng đọc sách đợi cô.”
Tác giả :
Lạt Tiêu