Cô Vợ Thay Thế
Chương 11: Khuôn mặt thật sự
Hạ Diệp Chi chưa bao giờ mộng du.
Mặt cô đỏ bừng quay đầu nhìn anh: “Anh...”
“Tôi là người bị thương.” Mạc Đình Kiên quay đầu nhìn cô, giọng nói hờ hững.
Hạ Diệp Chi chưa bao giờ ngủ cùng giường với đàn ông. Mùi hương lạnh lẽo trên người anh quá nồng, khí chất mạnh mẽ khiến sự ngạo mạn của cô hoàn toàn biến mất.
Cô hơi căng thẳng mím môi, kéo chăn ra định đứng dậy xuống giường, nhưng không ngờ lại bị người đàn ông bên cạnh túm chặt cổ tay.
Mạc Đình Kiên nhìn khuôn mặt cô, đôi mắt anh mang theo sự tìm tòi soi xét: “Sao tay cô lại trắng quá vậy, sắc mặt vàng vọt quá vậy?”
Hạ Diệp Chi kinh ngạc rút tay về, nhỏ giọng nói: “Bẩm sinh.”
Sau đó, cô nhảy xuống giường như một con thỏ, chạy tót vào nhà vệ sinh.
Sau lưng cô, sự thích thú trong mắt Mạc Đình Kiên càng đậm thêm.
...
Trong nhà vệ sinh.
Hạ Diệp Chi nhìn khuôn mặt vàng như nến của mình trong gương, đôi mắt ánh lên sự tự giễu.
Cô lấy một chai nước tẩy trang từ trong tủ dưới bệ rửa tay, bắt đầu tẩy trang.
Mấy phút sau, trong gương xuất hiện một người phụ nữ xinh đẹp có khuôn mặt trắng ngần, hàm răng trắng đôi mắt sáng ngời.
Nếu không phải sau khi tốt nghiệp, cô tự thuê nhà ở bên ngoài, mỗi ngày đều phải tẩy trang thì cô sắp quên khuôn mặt thật sự của mình rồi.
Con gái mình xinh đẹp, mẹ đáng lẽ phải cảm thấy vui mừng mới phải.
Nhưng từ nhỏ, Tiêu Sở Hà luôn trách mắng cô cướp hết ánh hào quang của Hạ Hương Thảo, không mua quần áo đẹp cho cô.
Cô của lúc ấy có thể nói là đã vắt óc suy nghĩ để khiến Tiêu Thanh Hà vui vẻ.
Từ học sinh giỏi nhất khối trở thành học sinh hạng bét, từ hotgirl trường trở thành cô gái xấu xí ngay cả bạn bè cũng không có...
Nhưng từ đầu đến cuối, Tiêu Thanh Hà không hề vui vẻ và để ý đến cô hơn chút nào.
Cô vẫn luôn không muốn tin rằng Tiêu Thanh Hà chẳng hề yêu cô.
Nửa tiếng đồng hồ sau, cô lại ngụy trang mình xong, bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Mạc Đình Kiên dựa vào đầu giường, cầm điện thoại nghiêng đầu không biết đang xem cái gì, mặt mũi vô cảm còn mang thêm chút cảm giác cấm dục.
Cô nghĩ ngợi một lát rồi cất tiếng nói: “Tôi muốn đi ra ngoài, tự anh gọi điện sai người đến đón anh về nhà họ Mạc đi.”
Mạc Đình Kiên không đáp lời.
Hạ Diệp Chi cũng chẳng quan tâm, cô cầm túi xách đi ra cửa.
Công việc lần trước đã vội vàng kết thúc vì Tiêu Thanh Hà ra lệnh cho cô phải về nhà để đợi gả đi rồi.
Cô muốn nuôi sống chính mình, cô phải tìm một công việc mới.
...
Chẵng mấy chốc đã hết buổi sáng.
Cô đứng ở trạm xe bus đợi xe.
Đột nhiên, một chiếc xe hơi màu đen đỗ lại trước mặt cô.
Cửa xe hạ xuống để lộ khuôn mặt tươi cười của một cậu thanh niên dịu dàng: “Diệp Chi, muốn đi đâu thế?”
Ánh mắt Hạ Diệp Chi phút chốc vụt sáng, giọng nói cô mang niềm vui mừng không thể che giấu: “Thẩm Sơ Hoàng? Sao anh lại ở đây?”
“Lên xe trước đã, ở đây không được dừng xe quá lâu.” Thẩm Sơ Hoàng nói rồi mở cửa xe giúp cô.
Hạ Diệp Chi lên xe, vừa đóng cửa xe đã nghe thấy Thẩm Sơ Hoàng nói: “Anh vừa hẹn chị em đi ăn cơm, cùng nhau đi ăn đi.”
Anh ấy hẹn Hạ Hương Thảo sao?
Đáng lẽ cô nên nghĩ đến điều đó sớm hơn.
Rất lâu trước kia đã có người nói Hạ Hương Thảo và Thẩm Sơ Hoàng là đôi kim đồng ngọc nữ.
Nhưng hai người vẫn mãi chẳng yêu nhau, vì vậy cô mới che giấu suy nghĩ của mình, tiếp tục làm bạn với Thẩm Sơ Hoàng.
Cô mím môi một cách cứng nhắc: “Em còn có chút việc, không đi ăn với...”
“Lâu lắm chưa đi ăn với nhau rồi, cứ nghe anh đi.” Thái độ của Thẩm Sơ Hoàng rất cứng rắn, hoàn toàn không cho cô cơ hội để từ chối.
Hai người nhanh chóng đến nhà hàng.
Hạ Hương Thảo đã tới rồi. Cô ta vừa trông thấy Hạ Diệp Chi và Thẩm Sơ Hoàng cùng nhau đến thì khuôn mặt phút chốc trở nên lạnh lùng.
Thẩm Sơ Hoàng lại hoàn toàn không nhận ra: “Hương Thảo, anh gặp Diệp Chi trên đường nên đưa cô ấy đến đây ăn với chúng ta luôn, em không để bụng chứ?”
Khuôn mặt Hạ Hương Thảo nở một nụ cười, dịu dàng nói: “Đương nhiên là không để bụng rồi.”
“Anh vào nhà vệ sinh một lát, hai người cứ nói chuyện trước đi.” Thẩm Sơ Hoàng cười nói xong thì xoay người rời đi.
Anh ấy vừa đi, nụ cười trên mặt Hạ Hương Thảo liền vụt tắt: “Sao? Cái tên phế vật nhà họ Mạc kia không thể thỏa mãn mày nên mày chạy đến đây quyến rũ Sơ Hoàng ư?”
Mặt cô đỏ bừng quay đầu nhìn anh: “Anh...”
“Tôi là người bị thương.” Mạc Đình Kiên quay đầu nhìn cô, giọng nói hờ hững.
Hạ Diệp Chi chưa bao giờ ngủ cùng giường với đàn ông. Mùi hương lạnh lẽo trên người anh quá nồng, khí chất mạnh mẽ khiến sự ngạo mạn của cô hoàn toàn biến mất.
Cô hơi căng thẳng mím môi, kéo chăn ra định đứng dậy xuống giường, nhưng không ngờ lại bị người đàn ông bên cạnh túm chặt cổ tay.
Mạc Đình Kiên nhìn khuôn mặt cô, đôi mắt anh mang theo sự tìm tòi soi xét: “Sao tay cô lại trắng quá vậy, sắc mặt vàng vọt quá vậy?”
Hạ Diệp Chi kinh ngạc rút tay về, nhỏ giọng nói: “Bẩm sinh.”
Sau đó, cô nhảy xuống giường như một con thỏ, chạy tót vào nhà vệ sinh.
Sau lưng cô, sự thích thú trong mắt Mạc Đình Kiên càng đậm thêm.
...
Trong nhà vệ sinh.
Hạ Diệp Chi nhìn khuôn mặt vàng như nến của mình trong gương, đôi mắt ánh lên sự tự giễu.
Cô lấy một chai nước tẩy trang từ trong tủ dưới bệ rửa tay, bắt đầu tẩy trang.
Mấy phút sau, trong gương xuất hiện một người phụ nữ xinh đẹp có khuôn mặt trắng ngần, hàm răng trắng đôi mắt sáng ngời.
Nếu không phải sau khi tốt nghiệp, cô tự thuê nhà ở bên ngoài, mỗi ngày đều phải tẩy trang thì cô sắp quên khuôn mặt thật sự của mình rồi.
Con gái mình xinh đẹp, mẹ đáng lẽ phải cảm thấy vui mừng mới phải.
Nhưng từ nhỏ, Tiêu Sở Hà luôn trách mắng cô cướp hết ánh hào quang của Hạ Hương Thảo, không mua quần áo đẹp cho cô.
Cô của lúc ấy có thể nói là đã vắt óc suy nghĩ để khiến Tiêu Thanh Hà vui vẻ.
Từ học sinh giỏi nhất khối trở thành học sinh hạng bét, từ hotgirl trường trở thành cô gái xấu xí ngay cả bạn bè cũng không có...
Nhưng từ đầu đến cuối, Tiêu Thanh Hà không hề vui vẻ và để ý đến cô hơn chút nào.
Cô vẫn luôn không muốn tin rằng Tiêu Thanh Hà chẳng hề yêu cô.
Nửa tiếng đồng hồ sau, cô lại ngụy trang mình xong, bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Mạc Đình Kiên dựa vào đầu giường, cầm điện thoại nghiêng đầu không biết đang xem cái gì, mặt mũi vô cảm còn mang thêm chút cảm giác cấm dục.
Cô nghĩ ngợi một lát rồi cất tiếng nói: “Tôi muốn đi ra ngoài, tự anh gọi điện sai người đến đón anh về nhà họ Mạc đi.”
Mạc Đình Kiên không đáp lời.
Hạ Diệp Chi cũng chẳng quan tâm, cô cầm túi xách đi ra cửa.
Công việc lần trước đã vội vàng kết thúc vì Tiêu Thanh Hà ra lệnh cho cô phải về nhà để đợi gả đi rồi.
Cô muốn nuôi sống chính mình, cô phải tìm một công việc mới.
...
Chẵng mấy chốc đã hết buổi sáng.
Cô đứng ở trạm xe bus đợi xe.
Đột nhiên, một chiếc xe hơi màu đen đỗ lại trước mặt cô.
Cửa xe hạ xuống để lộ khuôn mặt tươi cười của một cậu thanh niên dịu dàng: “Diệp Chi, muốn đi đâu thế?”
Ánh mắt Hạ Diệp Chi phút chốc vụt sáng, giọng nói cô mang niềm vui mừng không thể che giấu: “Thẩm Sơ Hoàng? Sao anh lại ở đây?”
“Lên xe trước đã, ở đây không được dừng xe quá lâu.” Thẩm Sơ Hoàng nói rồi mở cửa xe giúp cô.
Hạ Diệp Chi lên xe, vừa đóng cửa xe đã nghe thấy Thẩm Sơ Hoàng nói: “Anh vừa hẹn chị em đi ăn cơm, cùng nhau đi ăn đi.”
Anh ấy hẹn Hạ Hương Thảo sao?
Đáng lẽ cô nên nghĩ đến điều đó sớm hơn.
Rất lâu trước kia đã có người nói Hạ Hương Thảo và Thẩm Sơ Hoàng là đôi kim đồng ngọc nữ.
Nhưng hai người vẫn mãi chẳng yêu nhau, vì vậy cô mới che giấu suy nghĩ của mình, tiếp tục làm bạn với Thẩm Sơ Hoàng.
Cô mím môi một cách cứng nhắc: “Em còn có chút việc, không đi ăn với...”
“Lâu lắm chưa đi ăn với nhau rồi, cứ nghe anh đi.” Thái độ của Thẩm Sơ Hoàng rất cứng rắn, hoàn toàn không cho cô cơ hội để từ chối.
Hai người nhanh chóng đến nhà hàng.
Hạ Hương Thảo đã tới rồi. Cô ta vừa trông thấy Hạ Diệp Chi và Thẩm Sơ Hoàng cùng nhau đến thì khuôn mặt phút chốc trở nên lạnh lùng.
Thẩm Sơ Hoàng lại hoàn toàn không nhận ra: “Hương Thảo, anh gặp Diệp Chi trên đường nên đưa cô ấy đến đây ăn với chúng ta luôn, em không để bụng chứ?”
Khuôn mặt Hạ Hương Thảo nở một nụ cười, dịu dàng nói: “Đương nhiên là không để bụng rồi.”
“Anh vào nhà vệ sinh một lát, hai người cứ nói chuyện trước đi.” Thẩm Sơ Hoàng cười nói xong thì xoay người rời đi.
Anh ấy vừa đi, nụ cười trên mặt Hạ Hương Thảo liền vụt tắt: “Sao? Cái tên phế vật nhà họ Mạc kia không thể thỏa mãn mày nên mày chạy đến đây quyến rũ Sơ Hoàng ư?”
Tác giả :
Lạt Tiêu