Cơ Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu
Chương 82: Kế hoạch của cậu ba dương
Những kí hiệu này anh đã từng thấy! Là thấy ở chỗ anh cả.
Mối quan hệ giữa cô và anh ấy là gì?
Chỉ là những biểu tượng này cực kỳ đơn giản nhưng có thể nhìn thấy sự tương đồng với chữ viết của Hàn Nhã Thanh.
"Anh ba, có chuyện gì vậy? Anh có phát hiện gì không?" Đôi mắt của Tào Du lóe lên, phản ứng của Anh ba hình như đã phát hiện ra điêu gì đó vô cùng lớn.
Dương Tầm Chiêu không trả lời câu hỏi của anh ta, mà đặt tờ giấy xuống, sau đó hỏi có vẻ tùy ý: "Cậu có biết khi nào anh cả sẽ trở lại?"
"Làm sao em biết điều này? Anh cũng biết danh tính của anh cả rất đặc biệt, nơi ở của anh ấy luôn được giữ bí mật." Tào Du giật mình, Anh ba hỏi câu hỏi này thật sự có chút...
Tào Du đã không tiếp tục hỏi tiếp vấn đề này nữa, bởi vì anh ta biết răng ngay cả khi anh ta hỏi, Anh ba cũng sẽ không trả lời.
"Sau khi anh cả trở về, hẹn anh ấy ra ngoài uống nước." Đôi môi của Dương Tâm Chiêu nhếch lên, lời nói nhẹ nhàng không thể nghe ra quá nhiều cảm xúc.
"Anh ba, anh không phải muốn gài bẫy anh cả chứ?" Tuy nhiên, Tào Du là cảnh sát trưởng, và trực giác của cảnh sát vô cùng nhạy bén, đặc biệt là về mặt này.
Cô gái được anh cả phái đến, lại là người mà Anh ba đã tìm kiếm rất nhiều năm, tâm trạng của Anh ba, anh có thể hiểu rõ được.
"Anh ba, đừng lo lắng, ngay khi anh cả trở về, tôi sẽ hẹn anh cả ra ngoài." Khuôn mặt của Tào Du ngay lập tức trở nên phấn khích hơn một chút. Cả anh cả và Anh ba đều là những hồ ly nghìn năm, đều nham hiểm như nhau.
Chỉ là, không biết Anh ba muốn làm gì?
Nhưng anh ta biết phim này nhất định xem hay! Làm sao có thể bỏ lỡ tiết mục tốt ngàn năm có một vậy chứ?
Do đó, anh nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa.
Dương Tâm Chiêu liếc nhìn anh ta một cái, không nói gì, quay người và rời đi.
Khi Dương Tâm Chiêu trở về biệt thự, Hàn Nhã Thanh đã ngủ say. Dương Tâm Chiêu đứng trước giường, nhìn người dường như đang ngủ rất say kia, khóe môi anh từ từ cong lên. Cô thực sự ngủ rồi?
Anh đã biết được khả năng giả vờ ngủ của cô, mấy ngày này, cô luôn giả vờ với anh là đang ngủ.
Muốn biết cô ấy giả vờ ngủ hay không? Anh có một cách tốt.
Vòng cung hình thành từ khóe môi sâu của Dương Tâm Chiêu từ từ giương cao, sau đó anh ngã thẳng xuống giường...
Hàn Nhã Thanh không ngủ, cô chỉ giả vờ ngủ khi nghe thấy tiếng anh quay lại. Cô cứ nghĩ anh sẽ như mọi khi, nhìn cô ngủ và rời đi như thường lệ, nhưng cô không ngờ rằng anh sẽ... thậm chí ngủ trên giường của cô.
Hàn Nhã Thanh run rẩy trong lòng, nhưng cô không thể cử động cũng không dám cử động. Cô không biết anh muốn làm gì?
Hàn Nhã Thanh đang suy nghĩ, và đột nhiên cảm thấy một hơi thở ấm áp lan tỏa trên khuôn mặt cô, hơi thở ngày càng gần hơn.
Lúc này, ngay cả khi Hàn Nhã Thanh nhắm mắt lại, cô cũng có thể đoán được chuyện gì đang xảy ra, anh? Anh ấy định hôn cô à?
Trong một khoảnh khắc, Hàn Nhã Thanh cảm thấy nhịp tim của cô dường như tăng tốc đột ngột, cô nghĩ chắc là do bị anh dọa sợ rồi.
Và giây tiếp theo, anh với tay đặt lên eo cô, Hàn Nhã Thanh hít một hơi, cô biết anh đang nhìn chằm chằm vào mặt cô ở khoảng cách chưa đến mười cm.
Do đó, cô không thể thoát khỏi mắt anh.
Cô cố nhịn không nhúc nhích, không dám thể hiện bất kỳ sự khác thường nào trên khuôn mặt, ngay cả hơi thở của cô cũng cố gắng hết sức để duy trì bình ổn.
Cô nghĩ, anh vẫn muốn thăm dò cô, anh chắc không làm gì cô đâu.
Nhưng, sau đó, tay anh trực tiếp dán lên da cô và ngón tay cọ qua cọ lại. Chuyển động của anh rất nhẹ và dịu dàng, nhưng những cú chạm ma sát như vậy dường như là tạo ra điện, nó kích thích làn da của cô từng chút một, và thậm chí cả dây thần kinh của cô.
Cảm giác đó thật kỳ lạ, rất...
Hàn Nhã Thanh biết rằng anh đã cố tình làm điều đó và cô nghĩ nếu cô tiếp tục giả vờ ngủ, không biết, anh sẽ làm gì tiếp theo.
Hàn Nhã Thanh bí mật thở dài, chỉ có thể mở mắt ra. Khoảnh khắc cô mở mắt ra, khuôn mặt gần gũi của anh lấp đầy đôi mắt cô, hoàn hảo, rất vừa mắt.
Nhưng lúc này, Hàn Nhã Thanh không có tâm trạng để thưởng thức chúng, cô chỉ muốn biết anh muốn làm gì?
"Sao rồi? Không giả vờ ngủ nữa?" Khi cô mở mắt ra, khóe môi của Dương Tâm Chiêu càng cong thêm nữa.
Cuối cùng không thể giả vờ được nữa? Rất tốt.
Hàn Nhã Thanh nhìn anh, đôi mắt lim dim với vẻ buồn ngủ, gương mặt có chút mờ mịt, ngay cả khi mở mắt ra, vẫn phải giả vờ đúng chỗ.
Cô quá hiểu sự nguy hiểm của anh, nên trước mặt anh, cô phải cẩn thận vô cùng.
Dương Tầm Chiêu nhìn thấy cô như thế, anh đột nhiên mỉm cười. Anh vốn bị cô chọc tức nhưng sau đó bàn tay đang di chuyển trên người cô dừng lại, chạm vào nơi nào đó.
Giả vờ, anh xem cô còn dám giả vờ nữa không.
Anh muốn xem cô có thể giả vờ đến bao giờ.
Cô là do anh cưới về, anh vậy mà đã cưới cô rồi, vậy thì cả đời này cô đều phải làm vợ anh, cho nên chuyện vợ chồng với nhau, bọn họ đương nhiên cũng phải làm.
Do đó, những gì Dương Tầm Chiêu đã làm tất cả điều này đều rất tự nhiên.
Hàn Nhã Thanh tức thì cứng người, vì những hành động bừa bãi của anh, cô cảm thấy cơ thể mình run rẩy không thể kiểm soát.
Cô nghĩ khi tỉnh dậy và không giả vờ ngủ nữa. Anh sẽ dừng lại, không ngờ anh không chỉ không dừng lại mà còn vô đạo đức hơn, anh vậy mà...
Lại nói họ bây giờ là vợ chông hợp pháp đã có được giấy chứng nhận, vì vậy nếu anh thực sự làm bất cứ điều gì với cô, đó cũng là hợp pháp.
Thỏa thuận của họ có viết không thể ép buộc nhau thực hiện nghĩa vụ của vợ chồng, nhưng chỉ là không thể ép buộc, không phải tuyệt đối không thể.
Nếu cuộc hôn nhân của họ chỉ là vì lý do trước đó, cô còn có thể từ chối nó. Tuy nhiên, bây giờ cô nghi ngờ rằng Dương Tâm Chiêu có thể là người đàn ông vào cái đêm năm năm trước. Nếu là vậy, rất có thể anh cưới cô để tìm hiểu chuyện cách đây năm năm.
Hàn Nhã Thanh không chắc chăn liệu anh ta có làm gì đó vào lúc này để thăm dò điều gì không?
Nhưng, Hàn Nhã Thanh biết rằng nếu anh ta thực sự là người đàn ông của năm năm trước, và nếu anh đã phát hiện, cô thật không dám nghĩ đến hậu quả.
Và hai đứa bé của cô! Nếu hai em bé được phát hiện, không biết nó sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
"Tối nay tôi sẽ bù lại cho đêm tân hôn của chúng ta... Hàn Nhã Thanh đang suy nghĩ, giọng anh đột nhiên vang lên, giọng anh rất hay và đầy từ tính, lúc này gắn xuống lại càng thêm mê hoặc.
Hàn Nhã Thanh nhìn anh, thấy khuôn mặt anh đang tiếp cận mình, và đôi môi mỏng gợi cảm của anh ngày càng gần hơn với đôi môi của cô...
Mối quan hệ giữa cô và anh ấy là gì?
Chỉ là những biểu tượng này cực kỳ đơn giản nhưng có thể nhìn thấy sự tương đồng với chữ viết của Hàn Nhã Thanh.
"Anh ba, có chuyện gì vậy? Anh có phát hiện gì không?" Đôi mắt của Tào Du lóe lên, phản ứng của Anh ba hình như đã phát hiện ra điêu gì đó vô cùng lớn.
Dương Tầm Chiêu không trả lời câu hỏi của anh ta, mà đặt tờ giấy xuống, sau đó hỏi có vẻ tùy ý: "Cậu có biết khi nào anh cả sẽ trở lại?"
"Làm sao em biết điều này? Anh cũng biết danh tính của anh cả rất đặc biệt, nơi ở của anh ấy luôn được giữ bí mật." Tào Du giật mình, Anh ba hỏi câu hỏi này thật sự có chút...
Tào Du đã không tiếp tục hỏi tiếp vấn đề này nữa, bởi vì anh ta biết răng ngay cả khi anh ta hỏi, Anh ba cũng sẽ không trả lời.
"Sau khi anh cả trở về, hẹn anh ấy ra ngoài uống nước." Đôi môi của Dương Tâm Chiêu nhếch lên, lời nói nhẹ nhàng không thể nghe ra quá nhiều cảm xúc.
"Anh ba, anh không phải muốn gài bẫy anh cả chứ?" Tuy nhiên, Tào Du là cảnh sát trưởng, và trực giác của cảnh sát vô cùng nhạy bén, đặc biệt là về mặt này.
Cô gái được anh cả phái đến, lại là người mà Anh ba đã tìm kiếm rất nhiều năm, tâm trạng của Anh ba, anh có thể hiểu rõ được.
"Anh ba, đừng lo lắng, ngay khi anh cả trở về, tôi sẽ hẹn anh cả ra ngoài." Khuôn mặt của Tào Du ngay lập tức trở nên phấn khích hơn một chút. Cả anh cả và Anh ba đều là những hồ ly nghìn năm, đều nham hiểm như nhau.
Chỉ là, không biết Anh ba muốn làm gì?
Nhưng anh ta biết phim này nhất định xem hay! Làm sao có thể bỏ lỡ tiết mục tốt ngàn năm có một vậy chứ?
Do đó, anh nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa.
Dương Tâm Chiêu liếc nhìn anh ta một cái, không nói gì, quay người và rời đi.
Khi Dương Tâm Chiêu trở về biệt thự, Hàn Nhã Thanh đã ngủ say. Dương Tâm Chiêu đứng trước giường, nhìn người dường như đang ngủ rất say kia, khóe môi anh từ từ cong lên. Cô thực sự ngủ rồi?
Anh đã biết được khả năng giả vờ ngủ của cô, mấy ngày này, cô luôn giả vờ với anh là đang ngủ.
Muốn biết cô ấy giả vờ ngủ hay không? Anh có một cách tốt.
Vòng cung hình thành từ khóe môi sâu của Dương Tâm Chiêu từ từ giương cao, sau đó anh ngã thẳng xuống giường...
Hàn Nhã Thanh không ngủ, cô chỉ giả vờ ngủ khi nghe thấy tiếng anh quay lại. Cô cứ nghĩ anh sẽ như mọi khi, nhìn cô ngủ và rời đi như thường lệ, nhưng cô không ngờ rằng anh sẽ... thậm chí ngủ trên giường của cô.
Hàn Nhã Thanh run rẩy trong lòng, nhưng cô không thể cử động cũng không dám cử động. Cô không biết anh muốn làm gì?
Hàn Nhã Thanh đang suy nghĩ, và đột nhiên cảm thấy một hơi thở ấm áp lan tỏa trên khuôn mặt cô, hơi thở ngày càng gần hơn.
Lúc này, ngay cả khi Hàn Nhã Thanh nhắm mắt lại, cô cũng có thể đoán được chuyện gì đang xảy ra, anh? Anh ấy định hôn cô à?
Trong một khoảnh khắc, Hàn Nhã Thanh cảm thấy nhịp tim của cô dường như tăng tốc đột ngột, cô nghĩ chắc là do bị anh dọa sợ rồi.
Và giây tiếp theo, anh với tay đặt lên eo cô, Hàn Nhã Thanh hít một hơi, cô biết anh đang nhìn chằm chằm vào mặt cô ở khoảng cách chưa đến mười cm.
Do đó, cô không thể thoát khỏi mắt anh.
Cô cố nhịn không nhúc nhích, không dám thể hiện bất kỳ sự khác thường nào trên khuôn mặt, ngay cả hơi thở của cô cũng cố gắng hết sức để duy trì bình ổn.
Cô nghĩ, anh vẫn muốn thăm dò cô, anh chắc không làm gì cô đâu.
Nhưng, sau đó, tay anh trực tiếp dán lên da cô và ngón tay cọ qua cọ lại. Chuyển động của anh rất nhẹ và dịu dàng, nhưng những cú chạm ma sát như vậy dường như là tạo ra điện, nó kích thích làn da của cô từng chút một, và thậm chí cả dây thần kinh của cô.
Cảm giác đó thật kỳ lạ, rất...
Hàn Nhã Thanh biết rằng anh đã cố tình làm điều đó và cô nghĩ nếu cô tiếp tục giả vờ ngủ, không biết, anh sẽ làm gì tiếp theo.
Hàn Nhã Thanh bí mật thở dài, chỉ có thể mở mắt ra. Khoảnh khắc cô mở mắt ra, khuôn mặt gần gũi của anh lấp đầy đôi mắt cô, hoàn hảo, rất vừa mắt.
Nhưng lúc này, Hàn Nhã Thanh không có tâm trạng để thưởng thức chúng, cô chỉ muốn biết anh muốn làm gì?
"Sao rồi? Không giả vờ ngủ nữa?" Khi cô mở mắt ra, khóe môi của Dương Tâm Chiêu càng cong thêm nữa.
Cuối cùng không thể giả vờ được nữa? Rất tốt.
Hàn Nhã Thanh nhìn anh, đôi mắt lim dim với vẻ buồn ngủ, gương mặt có chút mờ mịt, ngay cả khi mở mắt ra, vẫn phải giả vờ đúng chỗ.
Cô quá hiểu sự nguy hiểm của anh, nên trước mặt anh, cô phải cẩn thận vô cùng.
Dương Tầm Chiêu nhìn thấy cô như thế, anh đột nhiên mỉm cười. Anh vốn bị cô chọc tức nhưng sau đó bàn tay đang di chuyển trên người cô dừng lại, chạm vào nơi nào đó.
Giả vờ, anh xem cô còn dám giả vờ nữa không.
Anh muốn xem cô có thể giả vờ đến bao giờ.
Cô là do anh cưới về, anh vậy mà đã cưới cô rồi, vậy thì cả đời này cô đều phải làm vợ anh, cho nên chuyện vợ chồng với nhau, bọn họ đương nhiên cũng phải làm.
Do đó, những gì Dương Tầm Chiêu đã làm tất cả điều này đều rất tự nhiên.
Hàn Nhã Thanh tức thì cứng người, vì những hành động bừa bãi của anh, cô cảm thấy cơ thể mình run rẩy không thể kiểm soát.
Cô nghĩ khi tỉnh dậy và không giả vờ ngủ nữa. Anh sẽ dừng lại, không ngờ anh không chỉ không dừng lại mà còn vô đạo đức hơn, anh vậy mà...
Lại nói họ bây giờ là vợ chông hợp pháp đã có được giấy chứng nhận, vì vậy nếu anh thực sự làm bất cứ điều gì với cô, đó cũng là hợp pháp.
Thỏa thuận của họ có viết không thể ép buộc nhau thực hiện nghĩa vụ của vợ chồng, nhưng chỉ là không thể ép buộc, không phải tuyệt đối không thể.
Nếu cuộc hôn nhân của họ chỉ là vì lý do trước đó, cô còn có thể từ chối nó. Tuy nhiên, bây giờ cô nghi ngờ rằng Dương Tâm Chiêu có thể là người đàn ông vào cái đêm năm năm trước. Nếu là vậy, rất có thể anh cưới cô để tìm hiểu chuyện cách đây năm năm.
Hàn Nhã Thanh không chắc chăn liệu anh ta có làm gì đó vào lúc này để thăm dò điều gì không?
Nhưng, Hàn Nhã Thanh biết rằng nếu anh ta thực sự là người đàn ông của năm năm trước, và nếu anh đã phát hiện, cô thật không dám nghĩ đến hậu quả.
Và hai đứa bé của cô! Nếu hai em bé được phát hiện, không biết nó sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
"Tối nay tôi sẽ bù lại cho đêm tân hôn của chúng ta... Hàn Nhã Thanh đang suy nghĩ, giọng anh đột nhiên vang lên, giọng anh rất hay và đầy từ tính, lúc này gắn xuống lại càng thêm mê hoặc.
Hàn Nhã Thanh nhìn anh, thấy khuôn mặt anh đang tiếp cận mình, và đôi môi mỏng gợi cảm của anh ngày càng gần hơn với đôi môi của cô...
Tác giả :
Mạch Hạ Du Trúc