Cơ Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu
Chương 75: Cô trong sạch
“Không có gì để nói sao?” Dương Tâm Chiêu lại một lần nữa lên tiếng, âm thanh anh vẫn nhẹ nhàng như cũ,nhẹ nhàng giống như cành liễu quét qua ***, không nhận ra nửa điểm cứng ngắc, nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy khó chịu.Cơ thể Hàn Nhã Thanh cứng đờ, môi cô hơi mím lại, không nói một lời nào. Chuyện hai đứa nhỏ không thể nói ra,nhưng Hàn Nhã Thanh cũng không muốn dối anh, cho nên lúc này cô lựa chọn im lặng.
“Đi đâu?” Lúc này, độ nhẫn nại của Dương Tâm Chiêu xem ra cực kỳ tốt, nhìn thấy cô khong nói gì, anh lại hỏi thêm một lần nữa, chỉ là giọng anh lúc này giống như hơi nâng cao lên một chút.
Đáy lòng Hàn Nhã Thanh hơi run lên, Dương Tâm Chiêu hôm nay sẽ không dễ dàng bỏ qua, nhưng cô thực sự không muốn lừa dối anh, Hàn Nhã Thanh vẫn không mở lời.
“Để em tự nói? Hay là để tôi đi điều tra?” Miệng Dương Tầm Chiêu hơi cong lên, từ từ lắc ly rượu trong tay, âm thanh trâm thấp dường như không mang ngữ khí uy hiếp, nhưng khí tức nguy hiểm đó lại khiến người ta sợ hãi.
“Em cảm thấy giữa hai ta đều nên có bí mật.” Hàn Nhã Thanh thở một hơi, nhẹ nhàng mở miệng, cô thực sự sợ rằng Dương Tâm Chiêu sẽ tra ra chuyện của cô.
Nếu như anh đến nước M điều tra thì cô không sợ, bởi vì đã có học trưởng, anh chắc sẽ không dễ dàng điều tra ra được điều gì. Nhưng hiện tại hai đứa trẻ đã đến thành phố A, cô sợ rằng Dương Tầm Chiêu sẽ điều tra đến hai đứa trẻ. Hai đứa nhóc chính là điểm yếu của cô. Cô tuyệt đối không thể để các con chịu bất cứ tổn thương nào.
“Bí mật?” hai con mắt thâm thúy của Dương Tâm Chiêu từ từ nheo lại, nhìn chằm chằm vào cô: “Em nói bí mật? Bí mật của em là buổi sang giả vờ ngủ, chờ tôi vừa đi ra ngoài liên vội vàng đi theo? ”
“Sự riêng tư của em chính là mỗi ngày gọi điện cho tôi hỏi lúc nào trở về, sau đó về nhà sớm hơn tôi nửa tiếng? Sau đó lại giả vờ ngủ?” Lúc này, trong giọng Dương Tâm Chiêu mang theo sự tức giận. Đợi cô hơn ba tiếng đồng hồ, anh đã đè nén tất cả sự tức giận trong lòng xuống, nhưng lúc này chỉ vì một lời nói của cô, sự tức giận lại một lần nữa bừng lên. Anh hiện tại ý thức rất rõ một chuyện, rằng anh cưới người phụ nữ này để chính là để chọc tức bản thân. Anh liệt kê ra từng lỗi một khiến Hàn Nhã Thanh không thể phản bác được, bởi vì đây là sự thật.
“Cho tôi một lý do.” Âm thanh của Dương Tầm Chiêu trầm đi vài phần, cố gắng đè nén sự giận giữ trong lòng. Anh muốn biết rằng tại sao cô lại làm như vậy?
“Chuyện này là lỗi của em, em không nên nói dối anh, em...” Hàn Nhã Thanh biết chuyện này là cô không đúng, nếu đã làm sai thì cô nên chủ động nhận lỗi.
“Tôi cần một lý do.” Dương Tâm Chiêu cắt ngang lời nói của cô. Anh đưa mắt nhìn cô, trong ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lùng, anh muốn biết lý do tại sao cô làm vậy.
Anh đặt ly rượu vang trên tay xuống bàn, cơ thể hơi nghiêng về phía trước.Hàn Nhã Thanh nhìn động tác của anh, cho rằng anh định đứng lên, cơ thể theo bản năng lùi về phía sau. Nhưng mà đẳng sau cô chính là sô pha, cô vừa lùi liền ngã xuống ghế.
Hàn Nhã Thanh tuy rằng không dám nói không sợ trời không sợ đất, nhưng xử lý công việc vô cùng bình tĩnh, cũng coi như gặp nguy không loạn. Nhưng lúc này lại bị động tác đặt ly rượu của Dương Tầm Chiêu làm cho hoảng loạn mà ngã xuống ghế.
Phản ứng đầu tiên của Hàn Nhã Thanh đó là lập tức muốn thẳng người dậy, nhưng Dương Tâm Chiêu đã nhanh hơn một bước giữ lấy cô, cơ thể anh đột nhiên nghiêng về hướng cô đang ngồi. Hàn Nhã Thanh theo bản năng định tránh đi, nhưng cô lúc này đang ngồi trên ghế sô pha, hơn nữa còn bị anh giữ chặt, cơ bản không thể trốn tránh, sau đó bị anh dùng lực ép xuống ghế sô pha. Tư thế này thật ám muội. Hàn Nhã Thanh đột ngột cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn. Tình huống khó xử như vậy càng khiến trong lòng côcảm thấy hoảng loạn.
“Nói ra xem, em hao tổn tâm sức giấu tôi như vậy, rốt cuộc vì điều gì?” Cơ thể anh gắt gao đè lên cô, không để lại
một kẽ hở nào, ngay cả đôi tay cô cũng bị giữ chặt, khiến cô không thể nhúc nhích. Anh như vậy càng khiến cho người ta cảm thấy bị áp bức.
Trong nháy mắt, Hàn Nhã Thanh cảm thấy sắp thở không ra hơi, tình thế này vô cùng bất lợi đối với cô.
“Em đảm bảo, em tuyệt đối không làm bất cứ chuyện gì có lỗi trong cuộc hôn nhân của chúng ta.” Hàn Nhã Thanh biết trong trường hợp như vậy, đàn ông đêu thường nghỉ ngờ về phương diện này cho nên mới tức giận, vì thế điều cô cần làm sáng tỏ chính là điểm này.
Tuy rằng sự liên kết giữa bọn họ chỉ là một bản hợp đồng hôn nhân, không hề liên quan đến tình yêu, nhưng người kiêu ngạo như Dương Tầm Chiêu sẽ không dễ dàng để chuyện như vậy xảy ra.
“Lời của em, tôi tin.” Khóe môi Dương Tâm Chiêu nhếch lên, âm thanh dường như mang theo ý cười.
Thực ra suy nghĩ đầu tiên của anh lúc đó chỉ là muốn biết cô có cùng người đàn ông khác hẹn hò bên ngoài hay không, dù sao người đi sớm vê muộn giống cô thực sự khiến cho người khác hoài nghi vê phương diện này. Nhưng mà hiện tại nghe cô nói như vậy, anh liên tin ngay.
Anh biết, người ít nói như cô, lời nói ra nhất định sẽ là thật, cho nên anh tin cô.
Bởi vì câu nói này của cô mà sự tức giận trong lòng anh vơi đi một nửa.
Mắt Hàn Nhã Thanh chớp chớp, cô không hiểu tại sao anh lại tin như vậy. Có phải anh cảm thấy cô quá xấu, không có lực quyến rũ hay không?
Đương nhiên Hàn Nhã Thanh có thể cảm nhận được thái độ của anh lúc này dịu dàng hơn nhiều. Cô vừa nãy dường như còn nghe được ý cười che giấu trong lời nói của anh.
Anh như vậy là không tức giận nữa?
Anh nếu như không giận nữa, có phải nên bỏ cô ra rồi hay không? Cô bị ép như vậy thực sự rất không thoải mái. Chỉ là rõ ràng Dương Tầm Chiêu không hề có ý định buông ra. Cơ thể cô mềm mại, anh đè lên người cô như vậy liền có thể cảm nhận rõ sự mềm mại của cô, cảm giác đó vô cùng dễ chịu, khiến anh không muốn đứng dậy.
Đó là loại cảm giác mà trước đây anh chưa từng có.
Cơ thể Dương Tầm Chiêu lại một lần nữa mặc ý kề sát lên người cô. Không biết anh nghĩ đến điều gì, đột nhiên mở miệng hỏi: “Chúng ta kết hôn bao lâu rồi?”
“Mười mấy ngày rồi.” Lời nói này của anh thay đổi quá nhanh. Trong lòng Hàn Nhã Thanh thất kinh, mí mắt giật giật, không hiểu anh đột nhiên hỏi câu này là có dụng ý gì.
Cùng anh so chiêu, cô nhất định phải cẩn thận từng ly từng tí mới được.
“Đã mười mấy ngày rồi!” Lông mày Dương Tâm Chiêu hơi nhíu lại: “Có một chuyện, chắc em đã quên rồi?”
“Chuyện gì?” Hàn Nhã Thanh trong phút chốc liên cảm thấy thấp thỏm. Anh đang nói chuyện gì vậy?
Tuy rằng cùng anh kết hôn không lâu, nhưng lại xảy ra rất nhiều chuyện, cô không biết anh đang nhắc đến chuyện
nào.
Chuyện anh phát hiện ở cục cảnh sát, hay là...
“Đi đâu?” Lúc này, độ nhẫn nại của Dương Tâm Chiêu xem ra cực kỳ tốt, nhìn thấy cô khong nói gì, anh lại hỏi thêm một lần nữa, chỉ là giọng anh lúc này giống như hơi nâng cao lên một chút.
Đáy lòng Hàn Nhã Thanh hơi run lên, Dương Tâm Chiêu hôm nay sẽ không dễ dàng bỏ qua, nhưng cô thực sự không muốn lừa dối anh, Hàn Nhã Thanh vẫn không mở lời.
“Để em tự nói? Hay là để tôi đi điều tra?” Miệng Dương Tầm Chiêu hơi cong lên, từ từ lắc ly rượu trong tay, âm thanh trâm thấp dường như không mang ngữ khí uy hiếp, nhưng khí tức nguy hiểm đó lại khiến người ta sợ hãi.
“Em cảm thấy giữa hai ta đều nên có bí mật.” Hàn Nhã Thanh thở một hơi, nhẹ nhàng mở miệng, cô thực sự sợ rằng Dương Tâm Chiêu sẽ tra ra chuyện của cô.
Nếu như anh đến nước M điều tra thì cô không sợ, bởi vì đã có học trưởng, anh chắc sẽ không dễ dàng điều tra ra được điều gì. Nhưng hiện tại hai đứa trẻ đã đến thành phố A, cô sợ rằng Dương Tầm Chiêu sẽ điều tra đến hai đứa trẻ. Hai đứa nhóc chính là điểm yếu của cô. Cô tuyệt đối không thể để các con chịu bất cứ tổn thương nào.
“Bí mật?” hai con mắt thâm thúy của Dương Tâm Chiêu từ từ nheo lại, nhìn chằm chằm vào cô: “Em nói bí mật? Bí mật của em là buổi sang giả vờ ngủ, chờ tôi vừa đi ra ngoài liên vội vàng đi theo? ”
“Sự riêng tư của em chính là mỗi ngày gọi điện cho tôi hỏi lúc nào trở về, sau đó về nhà sớm hơn tôi nửa tiếng? Sau đó lại giả vờ ngủ?” Lúc này, trong giọng Dương Tâm Chiêu mang theo sự tức giận. Đợi cô hơn ba tiếng đồng hồ, anh đã đè nén tất cả sự tức giận trong lòng xuống, nhưng lúc này chỉ vì một lời nói của cô, sự tức giận lại một lần nữa bừng lên. Anh hiện tại ý thức rất rõ một chuyện, rằng anh cưới người phụ nữ này để chính là để chọc tức bản thân. Anh liệt kê ra từng lỗi một khiến Hàn Nhã Thanh không thể phản bác được, bởi vì đây là sự thật.
“Cho tôi một lý do.” Âm thanh của Dương Tầm Chiêu trầm đi vài phần, cố gắng đè nén sự giận giữ trong lòng. Anh muốn biết rằng tại sao cô lại làm như vậy?
“Chuyện này là lỗi của em, em không nên nói dối anh, em...” Hàn Nhã Thanh biết chuyện này là cô không đúng, nếu đã làm sai thì cô nên chủ động nhận lỗi.
“Tôi cần một lý do.” Dương Tâm Chiêu cắt ngang lời nói của cô. Anh đưa mắt nhìn cô, trong ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lùng, anh muốn biết lý do tại sao cô làm vậy.
Anh đặt ly rượu vang trên tay xuống bàn, cơ thể hơi nghiêng về phía trước.Hàn Nhã Thanh nhìn động tác của anh, cho rằng anh định đứng lên, cơ thể theo bản năng lùi về phía sau. Nhưng mà đẳng sau cô chính là sô pha, cô vừa lùi liền ngã xuống ghế.
Hàn Nhã Thanh tuy rằng không dám nói không sợ trời không sợ đất, nhưng xử lý công việc vô cùng bình tĩnh, cũng coi như gặp nguy không loạn. Nhưng lúc này lại bị động tác đặt ly rượu của Dương Tầm Chiêu làm cho hoảng loạn mà ngã xuống ghế.
Phản ứng đầu tiên của Hàn Nhã Thanh đó là lập tức muốn thẳng người dậy, nhưng Dương Tâm Chiêu đã nhanh hơn một bước giữ lấy cô, cơ thể anh đột nhiên nghiêng về hướng cô đang ngồi. Hàn Nhã Thanh theo bản năng định tránh đi, nhưng cô lúc này đang ngồi trên ghế sô pha, hơn nữa còn bị anh giữ chặt, cơ bản không thể trốn tránh, sau đó bị anh dùng lực ép xuống ghế sô pha. Tư thế này thật ám muội. Hàn Nhã Thanh đột ngột cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn. Tình huống khó xử như vậy càng khiến trong lòng côcảm thấy hoảng loạn.
“Nói ra xem, em hao tổn tâm sức giấu tôi như vậy, rốt cuộc vì điều gì?” Cơ thể anh gắt gao đè lên cô, không để lại
một kẽ hở nào, ngay cả đôi tay cô cũng bị giữ chặt, khiến cô không thể nhúc nhích. Anh như vậy càng khiến cho người ta cảm thấy bị áp bức.
Trong nháy mắt, Hàn Nhã Thanh cảm thấy sắp thở không ra hơi, tình thế này vô cùng bất lợi đối với cô.
“Em đảm bảo, em tuyệt đối không làm bất cứ chuyện gì có lỗi trong cuộc hôn nhân của chúng ta.” Hàn Nhã Thanh biết trong trường hợp như vậy, đàn ông đêu thường nghỉ ngờ về phương diện này cho nên mới tức giận, vì thế điều cô cần làm sáng tỏ chính là điểm này.
Tuy rằng sự liên kết giữa bọn họ chỉ là một bản hợp đồng hôn nhân, không hề liên quan đến tình yêu, nhưng người kiêu ngạo như Dương Tầm Chiêu sẽ không dễ dàng để chuyện như vậy xảy ra.
“Lời của em, tôi tin.” Khóe môi Dương Tâm Chiêu nhếch lên, âm thanh dường như mang theo ý cười.
Thực ra suy nghĩ đầu tiên của anh lúc đó chỉ là muốn biết cô có cùng người đàn ông khác hẹn hò bên ngoài hay không, dù sao người đi sớm vê muộn giống cô thực sự khiến cho người khác hoài nghi vê phương diện này. Nhưng mà hiện tại nghe cô nói như vậy, anh liên tin ngay.
Anh biết, người ít nói như cô, lời nói ra nhất định sẽ là thật, cho nên anh tin cô.
Bởi vì câu nói này của cô mà sự tức giận trong lòng anh vơi đi một nửa.
Mắt Hàn Nhã Thanh chớp chớp, cô không hiểu tại sao anh lại tin như vậy. Có phải anh cảm thấy cô quá xấu, không có lực quyến rũ hay không?
Đương nhiên Hàn Nhã Thanh có thể cảm nhận được thái độ của anh lúc này dịu dàng hơn nhiều. Cô vừa nãy dường như còn nghe được ý cười che giấu trong lời nói của anh.
Anh như vậy là không tức giận nữa?
Anh nếu như không giận nữa, có phải nên bỏ cô ra rồi hay không? Cô bị ép như vậy thực sự rất không thoải mái. Chỉ là rõ ràng Dương Tầm Chiêu không hề có ý định buông ra. Cơ thể cô mềm mại, anh đè lên người cô như vậy liền có thể cảm nhận rõ sự mềm mại của cô, cảm giác đó vô cùng dễ chịu, khiến anh không muốn đứng dậy.
Đó là loại cảm giác mà trước đây anh chưa từng có.
Cơ thể Dương Tầm Chiêu lại một lần nữa mặc ý kề sát lên người cô. Không biết anh nghĩ đến điều gì, đột nhiên mở miệng hỏi: “Chúng ta kết hôn bao lâu rồi?”
“Mười mấy ngày rồi.” Lời nói này của anh thay đổi quá nhanh. Trong lòng Hàn Nhã Thanh thất kinh, mí mắt giật giật, không hiểu anh đột nhiên hỏi câu này là có dụng ý gì.
Cùng anh so chiêu, cô nhất định phải cẩn thận từng ly từng tí mới được.
“Đã mười mấy ngày rồi!” Lông mày Dương Tâm Chiêu hơi nhíu lại: “Có một chuyện, chắc em đã quên rồi?”
“Chuyện gì?” Hàn Nhã Thanh trong phút chốc liên cảm thấy thấp thỏm. Anh đang nói chuyện gì vậy?
Tuy rằng cùng anh kết hôn không lâu, nhưng lại xảy ra rất nhiều chuyện, cô không biết anh đang nhắc đến chuyện
nào.
Chuyện anh phát hiện ở cục cảnh sát, hay là...
Tác giả :
Mạch Hạ Du Trúc