Cơ Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu
Chương 1113: Nữ thần tức giận, hậu quả rất khủng khiếp, người nào đó thật đáng đời (1)
“Vậy thì để sau này tôi từ từ hiểu chân thật về em.” Tư Đồ Không nhìn cô, đôi mắt anh lúc này vô cùng chân thành, vô cùng nghiêm túc.
Liễu Ảnh lại bật cười, có lẽ là bị chọc tức đến cười.
“Tư Đồ Không, tôi bán mình cho anh năm năm, chỉ có năm năm, không hơn một ngày, bây giờ tới hạn rồi, tôi phải rời đi, không ai có thể cản được tôi.” Bình thường cô chỉ giả bộ dịu dàng trước mặt anh, không phải dịu dàng thật sự, nếu không thì lần trước trong buổi tiệc ở nhà họ Đường, cô cũng sẽ không cầm bình rượu muốn đi đập đầu cậu ba Dương.
“Vậy từ nay về sau, chúng ta bắt đầu lại...” Tư Đồ Không nghe thấy cô nói bán mình cho anh thì đôi mắt rõ ràng trâm xuống, nếu có thể, anh thật sự hi vọng cô có thể quên chuyện đó, quên chuyện trước đây, sau này họ bắt đầu lại lần nữa.
Anh hi vọng cô có thể cho mình một cơ hội.
“Cút.” Liễu Ảnh không cần ra vẻ dịu hiền nữa, cũng không cần giả bộ nữa, trực tiếp bộc lộ bản tính, cô trực tiếp cắt ngang lời anh, lời này có thể nói là trực tiếp mà thô bạo.
Anh sững sờ, anh biết cô luôn giả bộ hiền lành trước mặt mình, cũng biết cô bình thường ở trước mặt mình không phải dáng vẻ thật sự của cô.
Nhưng anh thế nào cũng không nghĩ tới, cô chân thật lại sẽ như vậy.
“Tư Đồ Không, nếu anh còn không buông tôi ra, anh có tin tôi báo cảnh sát không.” Liễu Ảnh thật sự không muốn lãng phí thời gian với anh, nếu anh còn như vậy, cô sẽ không để ý mà báo cảnh sát.
Trước đây giữa anh và cô có hiệp nghị, bản thân cô đồng ý theo anh năm năm, cho nên cô nhất định phải tuân thủ, nhưng bây giờ đã đến hạn rồi, hiệp nghị giữa họ đã kết thúc, hiệp nghị giữa họ đã hết hiệu lực, cô bây giờ tự do.
Cho nên, cô hoàn toàn có thể tố cáo anh.
“Em có thể thử xem, xem có người quản hay không.” Anh thấy dáng vẻ cô thì không nhịn được cười, cô báo cảnh sát? Tố cáo anh?
Vậy cũng phải có người dám quản mới được!
“Tôi có thể kêu Thanh Thanh báo cảnh sát giúp tôi, Thanh Thanh rất thân với cục trưởng Tào, tôi nghĩ cô ấy ra mặt thì cục trưởng Tào nhất định sẽ quản.” Liễu Ảnh thấy nụ cười trên mặt anh, nghe thấy lời của anh thì hận đến cắn răng nghiến lợi, đương nhiên, cô tuyệt đối không phải người ai cũng có thể bắt nạt.
Trước đây vì cô bán mình cho anh nên cần tuân thủ quy định anh đặt ra, nhưng bây giờ tất cả đều đã kết thúc rồi, cô đương nhiên không cần khiến bản thân tủi thân nữa.
Mắt anh nhanh chóng lóe lên, đúng, có lẽ người khác đều không dám quản, nhưng Hàn Nhã Thanh tuyệt đối dám quản.
Cô ấy không chỉ dám quản, mà nếu cô ấy biết chuyện này, thì còn không biết sẽ làm loạn ra tới mức nào.
Liễu Ảnh cũng không chỉ là nói miệng, cô thật sự lấy điện thoại ra, định gọi cho Hàn Nhã Thanh.
Có báo cảnh sát hay không chỉ là phụ, quan trọng nhất là cô phải nghĩ cách rời đi.
Tư Đồ Không thấy cô đã tìm thấy số của Hàn Nhã Thanh, đang muốn bấm gọi.
Anh không chút nghĩ ngợi, bất giác vươn tay, nhanh chóng cướp điện thoại của cô.
“Tư Đồ Không, anh làm gì?” Cô trực tiếp sững sờ, anh giành điện thoại của cô là có ý gì?
Không cho cô gọi điện thoại?
Sau đó thì sao?
Anh không phải muốn ép nhốt cô ở đây chứ?
“Chúng ta nói chuyện.” Một tay anh giữ cánh tay cô, tay khác cầm điện thoại của cô, sắc mặt anh lúc này rất nghiêm túc, thậm chí có thể nói là trịnh trọng.
“Không.” Cô lại trực tiếp cự tuyệt, nói chuyện, có gì để nói, kỳ hạn năm năm giữa họ đã kết thúc rồi, anh cũng sắp kết hôn rồi, cô không cảm thấy giữa họ có gì để nói.
“Liễu Ảnh...” Tư Đồ Không thấy dáng vẻ không chút thương lượng của cô, có chút bất đắc dĩ, có chút đau đầu.
“Không muốn nói, cũng không có gì để nói.” Cô lại trực tiếp cắt ngang lời anh: “Trả điện thoại cho tôi.”
“Đừng làm loạn, nghe lời, chúng ta bình tĩnh nói chuyện.” Anh thâm thở ra một hơi, mặc dù trước đây vẻ dịu dàng ở trước mặt anh của cô đều là giả bộ, nhưng vào lúc này, anh thật sự hi vọng cô có thể dịu dàng lần nữa, ít nhất có thể để anh bình tĩnh nói rõ.
“Tư Đồ Không, anh cảm thấy giữa chúng ta có gì để nói sao? Năm năm trước, anh bỏ tiền, tôi bỏ thân thể, anh giúp tôi giải
quyết chuyện trong nhà, thứ tôi nên cho cũng đã cho rồi, chúng ta bây giờ đã sạch sẽ rồi, anh bây giờ còn muốn nói gì?” Cô trước nay đều là người ân oán rõ ràng, cô cũng luôn nhớ rõ quan hệ giữa mình và anh.
Bây giờ đã kết thúc rồi, thật sự không cần nói nữa, nói nữa chỉ càng tổn thương người ta.
“Tôi biết, năm năm trước là tôi sai, tôi không nên...” Anh nhớ tới chuyện năm năm trước, ruột cũng hối hận đến xanh rồi, nếu có thể lặp lại lần nữa, anh nhất định sẽ không đặt ra hiệp nghị đáng chết đó.
“Không, anh không sai, anh làm điều mình nên làm, tôi cũng cho điều mình nên cho, anh thật sự không sai.” Cô lại cắt ngang lời anh, chuyện năm năm trước là bản thân cô đồng ý.
Bất kể vì nguyên nhân gì, bất kể đó là hiệp nghị thế nào, đã là tự cô đồng ý thì cô tuyệt đối sẽ không trách người khác.
“Tư Đồ Không, thực ra tôi nên cảm ơn anh, dù sao lúc đó anh đã giúp nhà chúng tôi giải quyết phiền phức, anh cứu mẹ và em trai tôi.” Mặc dù hiệp nghị Tư Đồ Không đặt ra lúc đầu đối với cô mà nói là một loại sỉ nhục, mặc dù anh ban đầu nhiều lần khiến có khó xử, nhưng cô biết, cô vẫn phải cảm ơn anh.
Lúc đó, nhà cô xảy ra chuyện như vậy, ba cô bị ép chết, nếu không phải anh giúp cô, mẹ cô, em trai cô, còn có cô, đều sẽ không thể kiên trì tiếp.
Lúc đó, không ai chịu giúp họ, lúc đó, cô và mẹ đã bị ép tới bước đường cùng, sau đó anh xuất hiện...
Cô nhớ giây phút anh xuất hiện, trong lòng cô bỗng được thắp lên ngọn lửa hi vọng.
Nghe thấy lời của cô, sắc mặt anh nhanh chóng biến đổi, con người anh bỗng trâm xuống, tay giữ cánh tay cô cũng bất giác siết chặt.
Cô nói, anh đã cứu cô, anh đã cứu người nhà cô!!
Cô nói, cô cảm ơn anh.
Chuyện đã qua năm năm, trong năm năm, cô luôn ở bên anh, từ ban đầu anh hoàn toàn chỉ là báo thù cô, không biết từ lúc nào lại dân dân thay đổi.
Thấy cô không vui, anh cũng sẽ không vui, anh muốn cô vui vẻ, anh không nhẫn tâm hành hạ cô nữa.
Cho nên, dần dần, anh thậm chí đã dần quên mất ban đầu tại sao mình làm vậy.
Anh đã cứu người nhà cô?!
Trái tim anh bỗng co thắt, giây phút này, anh bỗng cảm thấy sợ hãi, anh sợ...
Không, chuyện đã qua rồi, quá khứ thì để nó vĩnh viễn đi qua đi, năm năm trước cô không biết, bây giờ càng sẽ không biết.
Liễu Ảnh lại bật cười, có lẽ là bị chọc tức đến cười.
“Tư Đồ Không, tôi bán mình cho anh năm năm, chỉ có năm năm, không hơn một ngày, bây giờ tới hạn rồi, tôi phải rời đi, không ai có thể cản được tôi.” Bình thường cô chỉ giả bộ dịu dàng trước mặt anh, không phải dịu dàng thật sự, nếu không thì lần trước trong buổi tiệc ở nhà họ Đường, cô cũng sẽ không cầm bình rượu muốn đi đập đầu cậu ba Dương.
“Vậy từ nay về sau, chúng ta bắt đầu lại...” Tư Đồ Không nghe thấy cô nói bán mình cho anh thì đôi mắt rõ ràng trâm xuống, nếu có thể, anh thật sự hi vọng cô có thể quên chuyện đó, quên chuyện trước đây, sau này họ bắt đầu lại lần nữa.
Anh hi vọng cô có thể cho mình một cơ hội.
“Cút.” Liễu Ảnh không cần ra vẻ dịu hiền nữa, cũng không cần giả bộ nữa, trực tiếp bộc lộ bản tính, cô trực tiếp cắt ngang lời anh, lời này có thể nói là trực tiếp mà thô bạo.
Anh sững sờ, anh biết cô luôn giả bộ hiền lành trước mặt mình, cũng biết cô bình thường ở trước mặt mình không phải dáng vẻ thật sự của cô.
Nhưng anh thế nào cũng không nghĩ tới, cô chân thật lại sẽ như vậy.
“Tư Đồ Không, nếu anh còn không buông tôi ra, anh có tin tôi báo cảnh sát không.” Liễu Ảnh thật sự không muốn lãng phí thời gian với anh, nếu anh còn như vậy, cô sẽ không để ý mà báo cảnh sát.
Trước đây giữa anh và cô có hiệp nghị, bản thân cô đồng ý theo anh năm năm, cho nên cô nhất định phải tuân thủ, nhưng bây giờ đã đến hạn rồi, hiệp nghị giữa họ đã kết thúc, hiệp nghị giữa họ đã hết hiệu lực, cô bây giờ tự do.
Cho nên, cô hoàn toàn có thể tố cáo anh.
“Em có thể thử xem, xem có người quản hay không.” Anh thấy dáng vẻ cô thì không nhịn được cười, cô báo cảnh sát? Tố cáo anh?
Vậy cũng phải có người dám quản mới được!
“Tôi có thể kêu Thanh Thanh báo cảnh sát giúp tôi, Thanh Thanh rất thân với cục trưởng Tào, tôi nghĩ cô ấy ra mặt thì cục trưởng Tào nhất định sẽ quản.” Liễu Ảnh thấy nụ cười trên mặt anh, nghe thấy lời của anh thì hận đến cắn răng nghiến lợi, đương nhiên, cô tuyệt đối không phải người ai cũng có thể bắt nạt.
Trước đây vì cô bán mình cho anh nên cần tuân thủ quy định anh đặt ra, nhưng bây giờ tất cả đều đã kết thúc rồi, cô đương nhiên không cần khiến bản thân tủi thân nữa.
Mắt anh nhanh chóng lóe lên, đúng, có lẽ người khác đều không dám quản, nhưng Hàn Nhã Thanh tuyệt đối dám quản.
Cô ấy không chỉ dám quản, mà nếu cô ấy biết chuyện này, thì còn không biết sẽ làm loạn ra tới mức nào.
Liễu Ảnh cũng không chỉ là nói miệng, cô thật sự lấy điện thoại ra, định gọi cho Hàn Nhã Thanh.
Có báo cảnh sát hay không chỉ là phụ, quan trọng nhất là cô phải nghĩ cách rời đi.
Tư Đồ Không thấy cô đã tìm thấy số của Hàn Nhã Thanh, đang muốn bấm gọi.
Anh không chút nghĩ ngợi, bất giác vươn tay, nhanh chóng cướp điện thoại của cô.
“Tư Đồ Không, anh làm gì?” Cô trực tiếp sững sờ, anh giành điện thoại của cô là có ý gì?
Không cho cô gọi điện thoại?
Sau đó thì sao?
Anh không phải muốn ép nhốt cô ở đây chứ?
“Chúng ta nói chuyện.” Một tay anh giữ cánh tay cô, tay khác cầm điện thoại của cô, sắc mặt anh lúc này rất nghiêm túc, thậm chí có thể nói là trịnh trọng.
“Không.” Cô lại trực tiếp cự tuyệt, nói chuyện, có gì để nói, kỳ hạn năm năm giữa họ đã kết thúc rồi, anh cũng sắp kết hôn rồi, cô không cảm thấy giữa họ có gì để nói.
“Liễu Ảnh...” Tư Đồ Không thấy dáng vẻ không chút thương lượng của cô, có chút bất đắc dĩ, có chút đau đầu.
“Không muốn nói, cũng không có gì để nói.” Cô lại trực tiếp cắt ngang lời anh: “Trả điện thoại cho tôi.”
“Đừng làm loạn, nghe lời, chúng ta bình tĩnh nói chuyện.” Anh thâm thở ra một hơi, mặc dù trước đây vẻ dịu dàng ở trước mặt anh của cô đều là giả bộ, nhưng vào lúc này, anh thật sự hi vọng cô có thể dịu dàng lần nữa, ít nhất có thể để anh bình tĩnh nói rõ.
“Tư Đồ Không, anh cảm thấy giữa chúng ta có gì để nói sao? Năm năm trước, anh bỏ tiền, tôi bỏ thân thể, anh giúp tôi giải
quyết chuyện trong nhà, thứ tôi nên cho cũng đã cho rồi, chúng ta bây giờ đã sạch sẽ rồi, anh bây giờ còn muốn nói gì?” Cô trước nay đều là người ân oán rõ ràng, cô cũng luôn nhớ rõ quan hệ giữa mình và anh.
Bây giờ đã kết thúc rồi, thật sự không cần nói nữa, nói nữa chỉ càng tổn thương người ta.
“Tôi biết, năm năm trước là tôi sai, tôi không nên...” Anh nhớ tới chuyện năm năm trước, ruột cũng hối hận đến xanh rồi, nếu có thể lặp lại lần nữa, anh nhất định sẽ không đặt ra hiệp nghị đáng chết đó.
“Không, anh không sai, anh làm điều mình nên làm, tôi cũng cho điều mình nên cho, anh thật sự không sai.” Cô lại cắt ngang lời anh, chuyện năm năm trước là bản thân cô đồng ý.
Bất kể vì nguyên nhân gì, bất kể đó là hiệp nghị thế nào, đã là tự cô đồng ý thì cô tuyệt đối sẽ không trách người khác.
“Tư Đồ Không, thực ra tôi nên cảm ơn anh, dù sao lúc đó anh đã giúp nhà chúng tôi giải quyết phiền phức, anh cứu mẹ và em trai tôi.” Mặc dù hiệp nghị Tư Đồ Không đặt ra lúc đầu đối với cô mà nói là một loại sỉ nhục, mặc dù anh ban đầu nhiều lần khiến có khó xử, nhưng cô biết, cô vẫn phải cảm ơn anh.
Lúc đó, nhà cô xảy ra chuyện như vậy, ba cô bị ép chết, nếu không phải anh giúp cô, mẹ cô, em trai cô, còn có cô, đều sẽ không thể kiên trì tiếp.
Lúc đó, không ai chịu giúp họ, lúc đó, cô và mẹ đã bị ép tới bước đường cùng, sau đó anh xuất hiện...
Cô nhớ giây phút anh xuất hiện, trong lòng cô bỗng được thắp lên ngọn lửa hi vọng.
Nghe thấy lời của cô, sắc mặt anh nhanh chóng biến đổi, con người anh bỗng trâm xuống, tay giữ cánh tay cô cũng bất giác siết chặt.
Cô nói, anh đã cứu cô, anh đã cứu người nhà cô!!
Cô nói, cô cảm ơn anh.
Chuyện đã qua năm năm, trong năm năm, cô luôn ở bên anh, từ ban đầu anh hoàn toàn chỉ là báo thù cô, không biết từ lúc nào lại dân dân thay đổi.
Thấy cô không vui, anh cũng sẽ không vui, anh muốn cô vui vẻ, anh không nhẫn tâm hành hạ cô nữa.
Cho nên, dần dần, anh thậm chí đã dần quên mất ban đầu tại sao mình làm vậy.
Anh đã cứu người nhà cô?!
Trái tim anh bỗng co thắt, giây phút này, anh bỗng cảm thấy sợ hãi, anh sợ...
Không, chuyện đã qua rồi, quá khứ thì để nó vĩnh viễn đi qua đi, năm năm trước cô không biết, bây giờ càng sẽ không biết.
Tác giả :
Mạch Hạ Du Trúc