Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
Chương 164: Lão lục là một thùng giấm
Thư ký Tống mở ipad ra, đọc tin tức bên kia đưa đến, "Chủ tịch Lục, hôm nay Cố thị nhìn có vẻ tương đối bình tĩnh, không hỗn loạn như mong đợi. Dường như Cố Trạm Vũ tìm được ngân hàng khác chịu cho anh ta vay, có lẽ anh ta sẽ vay một khoản mới, trước tiên sẽ trả ba mươi triệu. Bằng cách này, công ty con mới được thành lập có thể giữ được."Lục Mặc Trầm nghe xong, ánh mắt đen như mực chỉ hơi trùng xuống, vẻ mặt lạnh lẽo trong phút chốc, lại cất bước đi vào phòng làm việc.Cởi áo khoác vest ra ném lên ghế sofa, thân hình thon dài mới quay lại, "Hôm qua còn không có ngân hàng nào dám cho anh ta vay. Ba mươi triệu cũng không phải một con số nhỏ, vốn lưu động của Cố thị cũng đang kẹt trong công ty con, ngân hàng nào mà hào phóng vậy, tin tưởng anh ta có năng lực trả nợ, lại cho anh ta lấy vay nuôi vay?"Thư ký Tống ngẩng đầu, liếc nhìn sườn mặt của tổng giám đốc, cười như không cười, hàm dưới có chút lạnh lùng.Cô lập tức nói: "Tôi sẽ để người nằm vùng trong Cố thị, nghĩ cách tiếp cận với nòng cốt của bọn họ để thăm dò.""Không cần rút dây động rừng." Lục Mặc Trầm nói, gõ nhẹ mặt bàn, cơ thể cao ngất ngồi vào ghế chủ tịch, "Nhét người vào đó nằm vùng không dễ, Cố Trạm Vũ cũng không phải đồ ngu."Anh cầm ống nói điện thoại bàn lên, ra hiệu cho Thư ký Tống lui ra.Thư ký Tống cúi đầu bước ra ngoài, đóng cửa phòng làm việc lại.Lục Mặc Trầm thu suy nghĩ lại, gọi mấy cuộc điện thoại.Anh để ống nói xuống, dựa sát vào ghế, châm điếu thuốc, đôi mắt sắc lạnh âm u nheo lại.Sau khi cuộc họp lúc mười giờ kết thúc, A Quan bị gọi vào phòng làm việc.Lục Mặc Trầm đứng dậy, thắt lại cà vạt, đưa tay cầm lấy áo khoác vest lên, "Đi."...Quân khu đại viện, biệt thự nhà họ Lục.Trong phòng sách ở vườn hoa sau nhà tầng một, Ông cụ Lục liếc cái hộp trên bàn, lại nhìn chằm chằm vào đối diện, "Gì đây?""Ông ngoại, ngài mở ra xem thử đi." Cố Trạm Vũ ngồi thẳng trong bộ tây trang, mỉm cười.Ông cụ Lục đưa gậy chống cho nhân viên cần vụ, để viên ngọc đang cầm trong tay xuống, mở cái hộp kiểu cổ nặng trĩu ra, bên trong là một ấm trà tử sa, cũng không phải là loại mới, màu sắc xa xưa, khí chất cực kỳ cao, trên đó còn đặc biệt được khắc một bức thư pháp.Ông cụ Lục vuốt ve một chút, ánh mắt quắc thước bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn Cố Trạm Vũ.Cố Trạm Vũ đứng dậy, đi đến bên cạnh Ông cụ Lục, "Là nhà thư pháp Tiết Cương Ngọc tự tay viết, con hỏi thăm được từ chú quản gia, ngài để ý đến cái này đã lâu. Con biết bây giờ ngài thích làm vườn uống trà, cái này pha trà, đặc biệt lưu hương."Ông cụ Lục không nói gì, ngắm nghía ấm trà, bên nói với Quản gia, "Ông đi pha trà để tôi thử một chút."Quản gia cười cười, cẩn thận nhận lấy ấm trà.Trong phòng sách chỉ còn lại một nhân viên cần vụ, Cố Trạm Vũ đặt tay lên vai Ông cụ Lục, xoa bóp, "Ông ngoại, mẹ con nói ngài phải chú ý đến bệnh thấp khớp ở chân, sắp sang năm mới rồi."Ông cụ Lục thở dài một tiếng, lại nâng mắt liếc một cái, "Thằng nhóc con đúng là biết sở thích của người khác."Một lát sau lại nhắm mắt lại nói, "Khi làm việc thì phải suy nghĩ thấu đáo hơn, thành lập một công ty mới nào có dễ như vậy, đây là một bài học.""Vâng, con sẽ ghi nhớ."Nhân viên cần vụ nhận điện thoại, từ cửa bước vào, liếc nhìn người cháu lại nhìn ông cụ, vẻ mặt hơi do dự, nói, "Lão gia, xe cậu hai đỗ ở cửa, người đã đi vào."Bàn tay đang xoay viên ngọc của ông cụ Lục dừng lại.Cố Trạm Vũ cũng buông bàn tay đang đặt trên vai xuống, nhìn về phía ông cụ.Ông cụ không nói gì.Cố Trạm Vũ liếc ra ngoài cửa, láng máng có tiếng bước chân, anh ta nhìn về phía bên kia phòng sách có một tấm bình phong dày."Ông ngoại, con đến đó."