Cô Vợ Quyến Rũ Của Trùm Hắc Đạo
Chương 11: Liệt Dật tức giận .
Miệng còn hôi sữa?
Hừ, ông ta sai rồi, miệng còn hôi sữa là ông đó, chuẩn bị chết mà còn ra vẻ, đồ ngu.
Tay ông ta lén lén móc ra khẩu súng khi anh ko để ý.
Hạ Tâm nhìn qua súng nhắm, cái laptop đang nghe lén hai nguời đang nói chuyện. Thấy hạnh động ông ta, vội vàng nói với Hi Tuyết:
- Angel, Petty đang gọi, Petty gọi.
Cô bên kia nghe được giọng Hạ Tâm lo lắng, nhíu mày đẹp nói:
- Petty, có chuyện gì?
Hạ Tâm lo lắng, tức thì nói với cô:
- Chị Angel, ông ta muốn động thủ vs Liệt Thiếu Gia.
Cô nghe Hạ Tâm nói xong, khuôn mặt xinh đẹp trở nên u ám. Muốn động thủ vs người đàn ông của cô? Hừ, mơ tưởng.
Cô trầm giọng, khát máu nói vs Hạ Tâm:
- Thời cơ tới, bắn vào cổ ông ta. Lính của ông ta chắc chắn sẽ biết nên tìm cách chạy thoát, chị sẽ đem đầu ông ta về tổ chức. Nhớ, em phải cẩn thận, Petty.
Cô chỉ dẫn cho Hạ Tâm, lời nói có vài phần lo lắng. Hạ Tâm cảm động, cười hì hì nói vs cô:
- Em biết rồi, em sẽ cẩn thận.
Cô ' Ừm ' một cái cho có lệ.
Trong phòng của ông ta, Liệt Dật vẫn ngồi im một chỗ nên không biết chuẩn bị xảy ra chuyện này.
Thomas rút súng ra, đứng dậy giơ cây súng ngay tâm anh. Minh Trí phản ứng không kịp, chỉ la lên một tiếng:
- Lão Đại, cẩn thận.
Anh cũng giống như Minh Trí đều phản ứng không kịp chỉ biết mắng một câu thầm trong lòng.
Ông ta chuẩn bị nổ súng thì...
- Pằng.
Một cái gì đó xoẹt qua, trúng vào ngay cổ ông ta. Ông ta hả hốc mồm, từ từ khuỵ xuống dưới. Chết mà không nhắm mắt.
Anh ngạc nhiên, xoay về phía cửa sổ, nhìn chằm chằm vào sân thượng đang có bóng người đen chạy đi rồi biến mất.
Là ai đã làm? tay súng tỉa này chắc rất cao, nhắm trúng điểm đoạt mệnh của ông ta.
Bản thân ông ta nhiều kẻ thù, chắc đây là một trong số kẻ thù của ông ta.
Tiếng la hét của mấy ả nữ nhân thét chói tai, anh đang trong trạng thái suy nghĩ thì ai đã đạp cửa ra.
Người bước vào chính là cô. Cô phải che giấu thân phận, làm bộ như không quen biết anh.
- Đứng yên.
Cô trầm giọng để anh không nghe thấy giọng của cô, tay cầm cây súng lục, chỉa thẳng vào anh.
Minh Trí cũng giơ súng lên chỉa thẳng vào người cô, ánh mắt quan sát sắc bén.Anh nhìn vào cô, ánh mắt nghi ngờ.
Cô nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc xăm soi của hai người, bình tĩnh lạnh lùng lên tiếng:
- Ông ta là của tôi, hai người đừng hòng đem ông ta đi.
Anh nhìn cô, nhướng mày cao, lạnh nhạt nói:
- Được.
Anh quay nửa đầu nhìn Minh Trí, Minh Trí lặp tức hiểu, bỏ cây súng vào trong túi áo trong.
Cô cũng hạ súng xuống, chạy vội vàng lước qua hai người, cô không muốn bị anh phát hiện.
Khi cô lước qua, anh lại nghe mùi hoa Lanvender trên người cô, trên đầu lặp tức hiện ra ý nghĩ.
Chính là em! Hi Tuyết.
Mùi hương quen thuộc này không ai có, chỉ duy nhất là cô.
Ánh mắt xám khói hiện rõ vẻ u ám. Tại sao em lại ở đây? Anh không nói hai lời lặp tức đi lại cầm cổ tay cô kéo lên.
Cổ tay mảnh khảnh này, là cô.
Cô thấy anh cầm cổ tay mình, lặp tức dằng ra, sức mạnh của anh quá lớn, anh càng nắm chặt làm tay cô đau. Cô lạnh lùng thốt lên:
- Buông ra.
Anh vẩn không nghe, kéo cô vào lòng mình, ôm chặt lấy cô khi cô đang dãy dụa, cúi thấp đầu, thì thầm vào tay cô:
- Tuyết.
Đôi môi mỏng phun hơi thở nóng rực vào tay cô làm cho vành tay cô đỏ bừng. Chết tiệt lại bị anh phát hiện.
Cô thầm trong lòng, vội vàng đẩy anh ra, dùng giọng lạnh lẽo:
- Anh nhầm người rồi, tôi không phải là Tuyết gì đó của anh.
Cô nhíu mày lại, dưới lốp khẩu trang, cô cắn cắn môi đỏ mọng.
Minh Trí nghe cô nói, ánh mắt ngạc nhiên, ánh mắt của lão đại không bao giờ sai, anh tin điều đó.
Anh nhếch môi, vẫn tiếng lại chỗ cô, đẩy cằm cô đối diện vs khuôn mặt tà mị của anh, nhìn vào đôi mắt tím huyền của cô, giọng trầm thấp hỏi:
- Em chắc chứ?
- Chắc.
Cô khẳng định lên tiếng, mặc dù cô lừa anh, cô ko muốn nhưng vì nhiệm vụ, đành nói dối.
Phượng mâu của anh híp lại, hơi thở nguy hiểm, tay như con gió giựt phăng khẩu trang ra.
Khuôn mặt khuynh thành lộ ra, cô trợn tròn mắt, không thể nào. Anh nắm cằm mảnh khảnh của cô, tàn khốc nói:
- Em lừa tôi.
Trong giọng có vài phần tức giận. Phải, anh tức giận, giận vì cô mạo hiểm như thế? Tại sao không biết nghĩ cho bản thân chứ?
Không để cô trả lời, anh cầm tay cô kéo đi ra khỏi cửa, không quên nói vs Minh Trí:
- Cậu đem ông ta về bang, gọi cho một số người trong bang đem ông ta về.
- Vâng.
Minh trí đờ người nãy giờ mới lên tiếng, anh chưa thấy lão đại tức giận như thế này, lão đại thực sự đã yêu Hi Tuyết tiểu thư.
Anh nắm chặt cổ tay cô, lôi đi. Anh đi đường tắc tránh ko ai thấy. Đi về chiếc Lambor đen, lấy chìa khoá nháy xe.
Mở cửa xe ra, đẩy cô vào trong xe, ngồi vào ghế phụ, đóng cửa cái ' Rầm ' thật mạnh. Cô bỉu môi, xem ra, anh thực sự đã tức giận.
Anh mở cửa xe kia, ngồi vào ghế lái, chưa kịp cài dây an toàn thì nổ máy, chạy nhanh với tốc độ gió.
Hừ, ông ta sai rồi, miệng còn hôi sữa là ông đó, chuẩn bị chết mà còn ra vẻ, đồ ngu.
Tay ông ta lén lén móc ra khẩu súng khi anh ko để ý.
Hạ Tâm nhìn qua súng nhắm, cái laptop đang nghe lén hai nguời đang nói chuyện. Thấy hạnh động ông ta, vội vàng nói với Hi Tuyết:
- Angel, Petty đang gọi, Petty gọi.
Cô bên kia nghe được giọng Hạ Tâm lo lắng, nhíu mày đẹp nói:
- Petty, có chuyện gì?
Hạ Tâm lo lắng, tức thì nói với cô:
- Chị Angel, ông ta muốn động thủ vs Liệt Thiếu Gia.
Cô nghe Hạ Tâm nói xong, khuôn mặt xinh đẹp trở nên u ám. Muốn động thủ vs người đàn ông của cô? Hừ, mơ tưởng.
Cô trầm giọng, khát máu nói vs Hạ Tâm:
- Thời cơ tới, bắn vào cổ ông ta. Lính của ông ta chắc chắn sẽ biết nên tìm cách chạy thoát, chị sẽ đem đầu ông ta về tổ chức. Nhớ, em phải cẩn thận, Petty.
Cô chỉ dẫn cho Hạ Tâm, lời nói có vài phần lo lắng. Hạ Tâm cảm động, cười hì hì nói vs cô:
- Em biết rồi, em sẽ cẩn thận.
Cô ' Ừm ' một cái cho có lệ.
Trong phòng của ông ta, Liệt Dật vẫn ngồi im một chỗ nên không biết chuẩn bị xảy ra chuyện này.
Thomas rút súng ra, đứng dậy giơ cây súng ngay tâm anh. Minh Trí phản ứng không kịp, chỉ la lên một tiếng:
- Lão Đại, cẩn thận.
Anh cũng giống như Minh Trí đều phản ứng không kịp chỉ biết mắng một câu thầm trong lòng.
Ông ta chuẩn bị nổ súng thì...
- Pằng.
Một cái gì đó xoẹt qua, trúng vào ngay cổ ông ta. Ông ta hả hốc mồm, từ từ khuỵ xuống dưới. Chết mà không nhắm mắt.
Anh ngạc nhiên, xoay về phía cửa sổ, nhìn chằm chằm vào sân thượng đang có bóng người đen chạy đi rồi biến mất.
Là ai đã làm? tay súng tỉa này chắc rất cao, nhắm trúng điểm đoạt mệnh của ông ta.
Bản thân ông ta nhiều kẻ thù, chắc đây là một trong số kẻ thù của ông ta.
Tiếng la hét của mấy ả nữ nhân thét chói tai, anh đang trong trạng thái suy nghĩ thì ai đã đạp cửa ra.
Người bước vào chính là cô. Cô phải che giấu thân phận, làm bộ như không quen biết anh.
- Đứng yên.
Cô trầm giọng để anh không nghe thấy giọng của cô, tay cầm cây súng lục, chỉa thẳng vào anh.
Minh Trí cũng giơ súng lên chỉa thẳng vào người cô, ánh mắt quan sát sắc bén.Anh nhìn vào cô, ánh mắt nghi ngờ.
Cô nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc xăm soi của hai người, bình tĩnh lạnh lùng lên tiếng:
- Ông ta là của tôi, hai người đừng hòng đem ông ta đi.
Anh nhìn cô, nhướng mày cao, lạnh nhạt nói:
- Được.
Anh quay nửa đầu nhìn Minh Trí, Minh Trí lặp tức hiểu, bỏ cây súng vào trong túi áo trong.
Cô cũng hạ súng xuống, chạy vội vàng lước qua hai người, cô không muốn bị anh phát hiện.
Khi cô lước qua, anh lại nghe mùi hoa Lanvender trên người cô, trên đầu lặp tức hiện ra ý nghĩ.
Chính là em! Hi Tuyết.
Mùi hương quen thuộc này không ai có, chỉ duy nhất là cô.
Ánh mắt xám khói hiện rõ vẻ u ám. Tại sao em lại ở đây? Anh không nói hai lời lặp tức đi lại cầm cổ tay cô kéo lên.
Cổ tay mảnh khảnh này, là cô.
Cô thấy anh cầm cổ tay mình, lặp tức dằng ra, sức mạnh của anh quá lớn, anh càng nắm chặt làm tay cô đau. Cô lạnh lùng thốt lên:
- Buông ra.
Anh vẩn không nghe, kéo cô vào lòng mình, ôm chặt lấy cô khi cô đang dãy dụa, cúi thấp đầu, thì thầm vào tay cô:
- Tuyết.
Đôi môi mỏng phun hơi thở nóng rực vào tay cô làm cho vành tay cô đỏ bừng. Chết tiệt lại bị anh phát hiện.
Cô thầm trong lòng, vội vàng đẩy anh ra, dùng giọng lạnh lẽo:
- Anh nhầm người rồi, tôi không phải là Tuyết gì đó của anh.
Cô nhíu mày lại, dưới lốp khẩu trang, cô cắn cắn môi đỏ mọng.
Minh Trí nghe cô nói, ánh mắt ngạc nhiên, ánh mắt của lão đại không bao giờ sai, anh tin điều đó.
Anh nhếch môi, vẫn tiếng lại chỗ cô, đẩy cằm cô đối diện vs khuôn mặt tà mị của anh, nhìn vào đôi mắt tím huyền của cô, giọng trầm thấp hỏi:
- Em chắc chứ?
- Chắc.
Cô khẳng định lên tiếng, mặc dù cô lừa anh, cô ko muốn nhưng vì nhiệm vụ, đành nói dối.
Phượng mâu của anh híp lại, hơi thở nguy hiểm, tay như con gió giựt phăng khẩu trang ra.
Khuôn mặt khuynh thành lộ ra, cô trợn tròn mắt, không thể nào. Anh nắm cằm mảnh khảnh của cô, tàn khốc nói:
- Em lừa tôi.
Trong giọng có vài phần tức giận. Phải, anh tức giận, giận vì cô mạo hiểm như thế? Tại sao không biết nghĩ cho bản thân chứ?
Không để cô trả lời, anh cầm tay cô kéo đi ra khỏi cửa, không quên nói vs Minh Trí:
- Cậu đem ông ta về bang, gọi cho một số người trong bang đem ông ta về.
- Vâng.
Minh trí đờ người nãy giờ mới lên tiếng, anh chưa thấy lão đại tức giận như thế này, lão đại thực sự đã yêu Hi Tuyết tiểu thư.
Anh nắm chặt cổ tay cô, lôi đi. Anh đi đường tắc tránh ko ai thấy. Đi về chiếc Lambor đen, lấy chìa khoá nháy xe.
Mở cửa xe ra, đẩy cô vào trong xe, ngồi vào ghế phụ, đóng cửa cái ' Rầm ' thật mạnh. Cô bỉu môi, xem ra, anh thực sự đã tức giận.
Anh mở cửa xe kia, ngồi vào ghế lái, chưa kịp cài dây an toàn thì nổ máy, chạy nhanh với tốc độ gió.
Tác giả :
~ Cherry Trương ~