Cô Vợ Quê Mùa Tổng Tài Thâm Sâu
Chương 221
Chương 221 Cút đi
“,”Thời gian luôn luôn trôi qua rất nhanh.
Tới gần chạng vạng tối.
Hôm nay người tới thật đặc biệt nhiều, không chỉ là một lớp đồng học của cô.
Tất cả các thầy cô ở Học viện Hải Châu đều tới, cho nên, mới có rất nhiều người
Về phần Hoắc Vũ Hạo bên này, người tới cũng không ít.
Đồng thời, cơ hồ là đều mang theo người nhà.
Đương nhiên, mang nhiều nhất vẫn là con gái nhà mình.
Bây giờ, Hoắc Vũ Hạo tổ chức sinh nhật cho Tô Nhã Kỳ, cũng không có tuyên bố với bên ngoài cô đến cùng là ai.
Cho nên, phần lớn đều coi là là em gái của anh, thân thích các kiểu.
Cũng là bởi vì lí do như vậy, hôm nay có rất nhiêu Cô chủ khuê các đến đây, mỗi người đều bỏ hết vốn liếm, chỉ vì mong chiếm được ưu ái của Hoắc Vũ Hạo.
Cho nên……
“Nhã Kỳ, em với tổng giám đốc Hoắc có quan hệ như thế nào a?
“Nhã Kỳ a, em thích cái gì, có rảnh tìm chị chơi, chị biết rất nhiều nơi thú vị, chị còn có thể dẫn em đi làm đẹp đó!”
“Ai, Nhã Kỳ, cái kia chị là XXX, chị hôm qua mới từ nước Pháp trở về, chị mang theo thật nhiều đồ tốt, ngày mai em muốn đến nhà chị nhìn xem không?”
“Ai, Tô Nhã Kỳ, người đó là chú của cậu sao a? Chú ruột sao?”
“Ai, Tô Nhã Kỳ, chú cậu vừa đẹp trai lại vừa có tiền a!”
Tô Nhã Kỳ cả người đều có chút mộng bức.
Sinh nhật của cô, làm sao lại thành chỗ để cho những người này hơn thua rồi vậy?
“Thật xin lỗi, các cô chủ, vũ hội sắp bắt đầu, mọi người không qua đó sao?” Tịch Hạ đi tới, trong nháy mắt giải vây cho Tô Nhã Kỳ.
Nghe vậy, tất cả họ hai mắt nhìn nhau trong mắt, mỗi người đều toát ra một ánh nhìn xảo trá.
Lập tức, những người này nhanh chóng tản ra.
“Oa, mệt mỏi quá a……”
Tô Nhã Kỳ lập tức ngồi xuống ghế, cả người giống như là bị tê liệt.
“Mới qua được có một nửa thôi, cậu đã mệt mỏi rồi?” Tịch Hạ nhìn chung quanh một chút “Cậu có thấy không, hôm nay đến đều là con gái nhà quyền quý, còn có bạn cùng lớp, thậm chí còn có các cô giáo trường chúng mình, ai cũng ánh mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm chú của cậu đó.”
Tô Nhã Kỳ không nói chuyện, cô nhìn thấy rồi.
Tịch Hạ thấy cô không nói chuyện, không khỏi nhíu mày “Cậu không phải nên lo lắng sao? Biểu tình này của cậu là sao hả?”
Tô Nhã Kỳ ngước mắt nhìn về phía cô, ánh mắt có chút khổ sở “ Mình vẫn luôn không nghĩ ra được mình tốt chỗ nào, nhưng mình cũng không nghĩ mình quá kém cỏi, thế nhưng, hôm nay nhìn những người đó, mình cảm thấy rất xa với, thậm chí…. Rất thất bại…”
Đúng thế, hôm nay những người đến đây, đều rất loá mắt.
Cô mới phát hiện mình, tựa hồ có chút không hợp với họ……
“Cậu chả kém hơn họ chút nào có được hay không” Tịch Hạ lôi kéo tay của cô “Cậu có thấy không đó, tiếp đến chính là vũ hội quan trọng của cậu, mình nghxi mọi người nhất định sẽ khiến chính mình càng thêm xinh đẹp, cho nên, cậu hãy vực dậy tinh thần, đây chính là tiệc sinh nhật của cậu đó.”
Tô Nhã Kỳ nhẹ gật đầu, cô hiểu,
Chỉ là, khiến cô không ngờ tới là, những thiên kim kia sẽ điên cuồng như thế……
Vào lúc mở màn vũ hội, thời gian là sáu giờ đúng.
Lúc này mới hơn năm giờ, các loại xe sang trọng liền tiến vào bên trong tòa thành.
Vừa bước xuống xe, đều là tài xế của nhóm Cô chủ này, người hầu mang đến toàn là lễ phục là lễ phục.
Mỗi người đều là bao lớn bao nhỏ, cứ như là dọn nhà vậy, chiến trận thật là khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Hoắc Vũ Hạo cả ngày tại xã giao, thời gian giao lưu với cô cũng không nhiều.
Đương nhiên, mỗi một lần chỉ cần Hoắc Vũ Hạo khẽ dựa tới, những quý cô kia đều vây sát quanh anh.
Căn bản là không cho cô cơ hội tới gần.
“Còn có hai mươi phút là tới vũ hội rồi, đến đây.” Tịch Hạ lôi kéo cô đi về phòng,
Tô Nhã Kỳ vừa về tới gian phòng, liền hướng trên giường nằm lăn xuống “Tĩnh tInh mình không muốn động đậy đâu.”
Những quý cô kia thật đáng sợ.
Cô không phải lần đầu Cậu chủ nhật, cũng không phải lần thứ nhất tham gia sinh nhật của người khác
Thế nhưng, cô thật đúng là chưa từng nhìn thấy, khách đến dự còn thay quần áo……
Quả thực là quá khoa trương.
“Không được, tiếp đến chính là màn mở đầu, chú Hoắc của cậu sẽ cùng cậu nhảy bài hát đầu tiên cho tuổi sự trưởng thành của cậu, cậu nhất định phải ở trong trạng thái hoàn mỹ nhất.”
Tô Nhã Kỳ bất đắc dĩ nâng trán, cô thật mệt mỏi quá a!
‘Phanh’ Một tiếng, cửa phòng đột nhiên được mở ra.
“Nhã Kỳ” đột ngột, một thanh âm quen thuộc vang lên.
Tô Nhã Kỳ cùng Tịch Hạ nghe tiếng nhìn lại, hai người nhíu mày.
“Nhã Kỳ a, chúc cậu sinh nhật vui vẻ.” Tô Nhã Kỳ mặc một bộ váy đỏ chói sexy xuất hiện, bộ ngực được bao lấy chặt chẽ, tựa như sắp sửa bật ra đến nơi vậy
“Nhã Kỳ, sinh nhật vui vẻ” Tôn Lan cũng xuất hiện với một thân quần áo quý phái màu lam.
Tô Nhã Kỳ nhíu mày, hoàn toàn quên là các cô sẽ đến.
“Ầy, đây là quà sinh nhật chúng tôi chuẩn bị cho cô đấy.” Tôn Lan từ trong hộp quà lấy ra một cái túi sách LV.
Tô Nhã Kỳ nhìn chằm chằm họ, nhíu mày hỏi thăm “Mấy người sao lại ở đây, tôi nhớ lúc mình viết thiệp mời, không hề viết là mời tô hồng!”
“A?” Tịch Hạ sửng sốt một chút, lập tức nở nụ cười “Đúng vậy, mình nói rồi mà, cậu làm sao có thể mời một đứa bạch liên hoa như thế này chứ.”
“Nhã Kỳ cô nói chuyện kiểu gì vậy?” Tô Nhã Kỳ rất tức tối, ngữ khí cũng không vui còn có “Tịch Hạ cô nữa, thật sự là một diễn viên nhỉ, chỗ nào cũng có cô.”
“Nhã Kỳ a, A Lam mà dù sao cũng là chị cô, sinh nhật cô mời toàn lớp, chỉ không mời chị của cô, cô muốn chị cô phải khó xử sao?” Tôn Lan ngữ khí trách cứ.
Tô Nhã Kỳ cười lạnh một tiếng “Không mời thì làm sao, các người vẫn bò đến dấy thôi.”
“A.” Tôn Lan cười một tiếng “ Đương nhiên rồi, cô mời là toàn thể ba bớp nhất đại, bỏ sót một hai người cũng bình thường, chúng tôi cầm thẻ học sinh Tô Nhã Kỳcho gác cổng nhìn, liền có thể vào trong rồi.”
Nghe vậy, Tịch Hạ quả thực không hiểu nổi, trên thế giới làm sao có người mặt dày như vậy?
“Nhã Kỳ, cậu không thích, mình đi tìm người đuổi họ ra ngoài, mười tám năm qua, lần đầu tiên mình nhìn thấy người không biết xấu hổ như này.”
“Cô chủ……” Đột nhiên, A Hoan chạy tới đánh gãy cuộc nói chuyện của họ “Cậu chủ bảo em nhanh xuống lầu, vũ hội lập tức bắt đầu rồi.”
Thấy thế, Tôn Lan cùng Tô Nhã Kỳ nhìn nhau một chút, vội hướng về phía cửa, căn bản cũng không cho các cô cơ hội mở miệng.
“Ai, các người đi đâu?” Tịch Hạ đang muốn nói cái gì, liền bị Tô Nhã Kỳ cho kéo tay “Thôi, đừng quản họ, tiệc sinh nhật cũng sắp kết thúc rồi, lần sau mình đưa ảnh cho bảo vệ xem, họ sẽ không còn cơ hội vào đây nữa.”
Thấy thế, Tịch Hạ thì cũng bỏ qua, tiệc sinh nhật, náo lên sẽ mất vui.
“Được, kệ họ, nhìn mình chuẩn bị kinh hỉ gì cho cậu này.”
――――――
“Chú Hoắc……”
Lúc này Hoắc Vũ Hạo nhìn quanh, muốn nhìn xem Tô Nhã Kỳ đang ở đâu, lại không nghĩ rằng, đụng phải đối diện tô hồng.
Người đàn ông nhướng mày, thấy được cô có chút không vui.
“Chú Hoắc, chú đang tìm ai a?” Tô Nhã Kỳ vội càng yếu ớt cười lên tiếng, còn không ngừng vẩy lấy mái tóc bên tai, muốn khiến cho mình nhìn qua càng thêm gợi cảm.
“Nhã Kỳ mời cô?”
“Vâng, bọn cháu là chị em tốt, cậu ấy tất nhiên mời cháu, cậu ấy còn nói, mấy ngày nữa, bảo cháu đến ở cùng với cô ấy mà.” Tô Nhã Kỳ vội vàng cười nói.
Mà bên này.
“Đúng rồi, đem cái này bưng cho Tổng giám đốc Hoắc đi, là tổng giám đốc Hoắc muốn uống.” Tôn Lan cầm hai chén rượu đỏ nói với nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ vội vàng gật đầu, liền bưng rượu đi tới.
“Cậu chủ.” Nhân viên phục vụ gọi một tiếng.
Thấy thế, Tô Nhã Kỳ vội vàng bưng lên hai ly rượu đỏ, lại đưa một ly cho anh.
“Chú Hoắc, cháu mời chú một ly, cảm ơn chú đã chăm sóc tận tình cho em gái cháu như vậy.” liền uống một ngụm.
Hoắc Vũ Hạo nhìn rượu đỏ cô đưa qua, toàn bộ biểu lộ tựa hồ cũng không có gì thay đổi.
“Chú Hoắc……”
Hoắc Vũ Hạo môi từ từ giương lên.
Một giây sau, chậm rãi cúi người tới gần cô.
Động tác đột nhiên này, khiến trái tim nhỏ của Tô Nhã Kỳ bắt đầu bịch bịch nhảy, cả người cũng bắt đầu khẩn trương lên “Chú, chú Hoắc……”
Người đàn ông đến gần bên tai cô thì dừng lại
Tô Nhã Kỳphảng phất đều quên hô hấp, cả người kích động nắm lấy chén rượu đang run run trong tay.
Anh, anh, anh muốn làm gì sao?
Muốn, muốn hẹn hò với cô sao?
“Cô cũng xứng gọi tôi là chú Hoắc sao, hả?”
Tô Nhã Kỳ khẽ giật mình, ánh mắt trừng lớn, tựa hồ có chút không tin tưởng thứ mình vừa nghe được.
“Hoắc, chú Hoắc chú nói…… Nói cái gì?”
“Hiện tại, lập tức, cút đi!”
Người đàn ông đứng thẳng người, ánh mắt lạnh như hầm băng.
Tim Tô Nhã Kỳ lập tức chìm xuống đáy cốc.
Hoắc Vũ Hạo lại không nhìn cô, quay người, lạnh lùng đi đến trong đại sảnh.
Tôn Lan vội vàng nhanh chóng chạy tới “Thế nào thế nào, anh ta có phải là hẹn cậu không?”
Tô Nhã Kỳ không nói chuyện, hai tay nắm thật chặt, sắc mặt tái xanh một mảnh……
――――――
Yến hội sảnh đèn bắt đầu dần dần dập tắt.
Chung quanh nguyên bản thanh âm huyên náo, dừng lại theo thanh âm dương cầm trong đại sảnh kia.
Bên trên sân khấu, người đang đàn tấu chính là nhân vật lợi hại sốt một trong vòng giải trí, Hoắc Anh Vũ.
Các cô gái đều sợ đến ngây cả người.
Abel đến lúc nào vậy?
Vì cái gì họ cũng không biết a?
Lúc này, cự tinh Hoắc Anh Vũ đanh đàn tấu đơn khúc mới nhất của anh, đồng dạng sử dụng giọng hát hoàn mỹ nhất kia bắt đầu biểu diễn.
Lập tức, chung quanh phảng phất như dừng lại.
Một khúc hoàn tất, ánh đèn loá mắt kia lập tức từ tay giác dương cầm bên trên đi đến chính giữa sân khấu.
Thế nhưng, để đám người kinh ngạc chính là, chính giữa sân khấu cũng không có người.
A, Tô Nhã Kỳ đâu?
Mọi người bắt đầu tìm kiếm.
Mà ngay lúc mọi người tìm kiếm thời điểm, thang máy bên kia truyền đến một tiếng đinh thanh âm.
Một giây sau, cửa thang máy chậm rãi mở ra.
Ánh mắt mọi người không khỏi nhìn sang.
Cái này xem xét, tất cả mọi người hít vào một hơi.
Lúc này Tô Nhã Kỳ một bộ váy dài thuần bạch sắc hở vai, xương quai xanh mỹ lệ như ẩn như hiện, váy vải áo phảng phất trong suốt, có chút phản quang, tựa như cánh thiên sứ, lại rất kín kẽ.
Váy vạt áo là từ cao tới thấp là đường vòng cung, ưu nhã hơi bồng, lộ ra cặp đùi đẹp thon dài trắng noãn như ngọc thiếu nữ.
Lại thêm một đôi giày xăng đan mang viền vàng cao, bao bọc một trong lớp trắng bạc, mang đến một loại thanh thuần thanh nhã cảm giác.
Mà cô nguyên bản liền có một khuôn mặt thanh thuần cực hạn, da thịt trắng hơn tuyết, mũi cao, môi trắng nhạt cánh hoa anh đào đồng dạng, ướt mọng mê người, khóe miệng hơi ngượng ngùng câu lên, để cô càng giống là một bức họa bên trong đi tới đồng dạng.
Bộ trang phục này, quả thực kinh động như gặp thiên nhân.
Người đàn ông trong lúc mọi người đang ngẩn người, trực tiếp nhanh chân đi tới.
Cho đến khi bước đến trước mặt cô, mới dừng lại chân.
Tô Nhã Kỳ có chút khẩn trương ngước mắt nhìn về phía người đàn ông trước mặt cô.
Lúc này mới phát hiện, tròng mắt người đàn ông đen nhánh thành ám sắc hỏa diễm, nhìn chằm chằm cô, giống như là dã thú nhìn chằm chằm con mồi.
“Chú Hoắc……”
Lời nói, còn chưa nói ra, người đàn ông chụp lấy cằm của cô trực tiếp hôn lên môi của cô……”