Cô Vợ Quê Mùa Tổng Tài Thâm Sâu
Chương 120
Chương 120: Trốn tránh mới tốt sao?.
Vân Tử Diễm nghe tên này dĩ nhiên liền tức giận, dường như theo bản năng giơ tay lên.
“Nghe nói Hi Vân tính tình rất tốt…” Trong nhất thời, Vân Tử Lăng liền cười, ánh mắt nhìn thẳng về phía cô ta.
Tay của Vân Tử Diễm để trên không trung, dần dần lại hạ tay xuống.
Phải, tính tình của Hi Vân rất tốt.
Vân Tử Lăng thấy động tác của cô ta, nhẹ nhàng nói: “Nếu chị quan tâm Cố Di Nhân như vậy, lúc bà ấy chết, sao chị lại không đến viếng bà ấy một lần?” Vân Tử Diễm nhìn chằm chằm cô lại không nói gì.
“Thật ra…chị cũng không phải rất quan tâm, hoặc là ở trong lòng chị cũng không có thực sự quan tâm bà ấy, bà ấy là mẹ nuôi của chị, Cố Di Nhân!” Ánh mắt Vân Tử Diễm lạnh lùng, cô không phản bác, cũng không lên tiếng.
Vân Tử Lăng từ từ đứng lên, cô thấp giọng giễu cợt nói: “Người không có lòng, thật đáng sợ…” Nói xong liền đi vào trong nhà.
Vân Tử Diễm đi theo phía sau: “Cô có biết tôi ghét nhất ở cô chuyện gì không, cô luôn có bộ dạng thờ ơ, lạnh nhạt, tôi không có lòng? Tấm lòng của tôi đã bị cô tổn thương từ lâu rồi.” Vân Tử Lăng về phòng ngủ, cô tự rót cho mình ly nước trà, uông một hớp.
Mà cô không để ý tới hành động của Vân Tử Diễm, càng làm Vân Tử Diễm khó chịu hơn.
“Nếu cô không còn gì để nói, tôi cũng không muốn nói nhảm, cô hãy nhớ, lần này tôi trở về nhà chính là muốn để cô nếm trải một chút nỗi đau khoan tim là như thế nào!” Nói xong, Vân Tử Diễm đi ra cửa.
“Họ không phải cha mẹ ruột của cô, cô biết không?” Vân Tử Lăng không hề giấu giếm mà nói rõ ràng.
Vân Tử Diễm đứng lại một chút nhưng cũng không quay đầu lại.
Vân Tử Lăng nhìn cô ta: “Trên thế giới rộng lớn này, chỉ có hai chúng ta là ruột thịt, còn lại đã không còn người thân nào nữa, chị thật sự muốn trở mặt với tôi sao?” “A!” Vân Tử Diễm không quay đầu lại, nhưng cô ta lại cười giễu cợt một tiếng: “Cô đang sợ hãi, đúng không!” Vân Tử Lăng không nói gì, nhìn bóng lưng của cô, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Lúc này, Vân Tử Diễm quay người lại, ánh mắt cô ta lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô: “Cô từng nghe qua câu chuyện như vậy sao? Ở triều đại nào đó, nếu là có một cặp sinh đôi, nhất định phải giết chết một người, mới có thể làm người còn lại lớn lên khỏe mạnh, bởi vì, nếu cả hai đều sống, thì sẽ hút lấy sinh mạng của người khác, cho nên trên thế giới này, loại máu mủ ruột thịt này không cần phân thành hai!” Vân Tử Lăng không lên tiếng, trong ánh mắt có chút ảm đạm.
Cô ta hận sự tồn tại của cô như vậy sao? “Không phải ruột thịt thì sao, tôi muốn, cô cho không được, dựa vào cái gì lại muốn cướp của tôi.” Người cô ta nói mỉa mai chính là Bạch Hải Quỳnh “Cho nên, tôi ghét các người nhất, rõ ràng nghèo như thế, còn muốn trở thành người mẹ hiền lành sao? Trưng ra cho ai xem?” Ly nước Vân Tử Lăng cầm trong tay hơi chặc.
“Hóa ra, chị đã biết từ sớm rồi phải không?”
“Biết chuyện gì? Biết tôi không phải con gái ruột của họ? Vẫn là biết chuyện Bạch Hải Quỳnh bị người ta gian dâm?” Vân Tử Lăng kinh ngạc nhìn cô ta, người cô khẽ run lên.
“Lúc sinh nhật bảy tuổi của tôi, tôi đã biết được sự thật, như vậy thì sao? Tôi ở cùng họ có thể ăn sung mặc sướng, không lo ăn lo mặc, tại sao lại phải đi theo bà ấy? Bản thân bà ấy ngay cả bị ai làm nhục cũng không biết, tôi đi theo bà ta để trải qua cuộc sống nghèo khổ à?” “A!” Cô ta lại cười một tiếng giễu cợt: “Cho nên, khi đó tôi đặc biệt ghét bà ấy, đã nghèo, còn ngu ngốc, đã không còn trong sạch lại muốn trở nên thanh cao, đều đáng nghét giống như cô vậy!” Hôm sinh nhật bảy tuổi đó, cô bởi vì chơi điên rồi, nên không thể ăn được cái gì.
Cô ngủ tới nữa đêm thì bị đói tỉnh, liền muốn ra ngoài tìm đồ ăn.
Nhưng cô lại không nghĩ tới, cô lại nghe được cuộc nói chuyện của Cố Lương Cầm cùng Vân Hâm Bằng, biết được thân thế thực sự của bản thân.
Cô khiếp sợ, cô sợ hãi, cô thực sự sợ hãi.
Cô sợ những ngày tháng tốt đẹp của chính mình sẽ sớm kết thúc.
Cho nên, cô lựa chọn không biết gì.
Như vậy, cô vĩnh viễn là con gái của họ.
Cô vĩnh viễn đều có thể ăn ngon, mặc đẹp, có tiền.
“Chị thật tham phú quý!” Vân Tử Lăng lạnh lùng nói.
Vân Tử Diễm câu môi cười cợt: “Người chết vì tiền, chim chết vì ăn, cô không cần tỏ rõ chính mình thanh cao, cô thực sự cái gì cũng không quan tâm sao, nếu vậy cô gả cho anh ta làm gì? Còn không phải là nhìn trúng thân phận, tiền tài của anh ta sao? Tuy nhiên, Vân Tử Lăng, tôi nói cho cô biết, rất nhanh, rất nhanh, cô sẽ biết cái gì gọi …..mất đi.”
“Mất đi?”
“Phải, mất đi.”
“Cho nên, hiện tại không phải chị đang đấu với tôi?” Vân Tử Lăng nhìn cô, ánh mắt mang theo sự khó chịu.
Vân Tử Diễm cười nhạt nói: “Không sai, trận đấu này, hoặc là cô chết hoặc là tôi chết, nếu không không thể bỏ qua!.” Thời khắc này, trong mắt cô ta không chỉ có sự ác độc mà còn có máu của ma quỷ.
Vân Tử Lăng im lặng, đôi mắt cô vô cùng bình tĩnh.
“Tuy nhiên, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ không để cô chết thoải mái như vậy, tôi thích nhìn cô trải qua đau khổ, lúc trước tôi đã từng trải qua, hiện tại, tôi trả lại hết tất cả cho cô!” Cô trở về.
Cô không từ bất kỳ thủ đoạn nào, dù là chết.
Cô nhất định phải làm Vân Tử Lăng nếm trải cảm giác ruột đau từng khúc.
“Cô chờ đi.” Nói xong, Vân Tử Diễm phóng khoáng xoay người, lạnh lùng rời khỏi.
“Cạch.” một tiếng cửa phòng đóng lại.
Vân Tử Lăng nắm chặt ly nước, cô từ từ ngồi xuống.
Đôi mắt cô hơi cụp xuống, cô nhìn ly nước trong tay, thật lâu cũng không phục hồi lại tình thần…
*
Lúc Vân Tử Lăng tỉnh lại, cô đang ở trong ngực của Hoắc Ảnh Quân.
Bây giờ đã là năm giờ chiều.
Cô giật mình: “Ách… Em ngủ từ khi nào thế?”
Hoắc Ảnh Quân ôm cô, anh cười mỉm: “Em nói xem, sao em giống trẻ con vậy, xem sách cũng có thể ngủ được, còn không đắp chăn!” Chân mày Vân Tử Lăng hơi nhíu lại, cô có chút không hiểu: “Hai ngày này không biết xảy ra chuyện gì, cơ thể rất dễ dàng mệt mỏi…”
“Ách, em không sao chứ, hay chúng ta đi bệnh viện xem một chút?” Hoắc Ảnh Quân nghe vậy vội vàng hỏi.
Vân Tử Lăng lắc đầu nói: “Không sao đâu, chắc là mấy ngày trước chuẩn bị hôn lễ, ngủ không ngon giấc, qua hai ngày nữa là tốt….” Vừa nói, cô không nhịn được liền hắc hơi một cái.
Hoắc Ảnh Quân hôn một cái thật sâu lên trán cô: “Anh đi pha cho em ly nước ấm.” Vân Tử Lăng gật đầu một cái liền ngồi dậy.
Mới nhìn một chút, mày liễu của cô liền cau lại.
“Anh đây là…” Trong phòng ngủ, có hai vali hành lý thật lớn.
“Anh đây là muốn đi công tác à?” Vân Tử Lăng vén chăn đi xuống giường.
Hoắc Ảnh Quân cầm ly nước đi tới, đưa cho cô: “Uống nước xong, chúng ta phải lên đường, bên kia đã chuẩn bị xong bữa tối.”
“Lên đường? Đi đâu?”
“Tới nhà trọ ở vịnh.”
Vân Tử Lăng ngẩn người, lập tức hỏi: “Anh muốn dọn nhà?”
“Không phải, là chúng ta.”
Vân Tử Lăng không lên tiếng, cô cầm ly nước suy nghĩ một chút, lại nhìn về phía anh lần nữa: “Chị ấy, ở lại đây đúng không?” Hoắc Ảnh Quân im lặng nhìn cô.
Tại sao cô lại luôn thông minh như vậy? Biểu tình của anh, đã xác nhận suy đoán của cô.
Cô không biết làm sao cười một tiếng.
Thật ra thì, đối với kết quả này, cô cũng không có giật mình.
Cô ta khổ sở ở nước Mỹ giãy giụa một năm, trở về lần này, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Chẳng qua là, trốn tránh mới là lựa chọn tốt nhất sao?
“Tử Lăng.” Anh thấy cô không nói gì, Hoắc Ảnh Quân lại lên tiếng lần nữa.
Vân Tử Lăng nhìn anh, ánh mắt cô có chút mờ mịt.
“Tử Lăng…”
“Chúng ta không đi, có được hay không?” Đột nhiên cô lên tiếng nói.
Hoắc Ảnh Quân có chút giật mình hỏi: “Vì sao?”
Vân Tử Lăng cười nhạt nói: “Cơm tối xong chưa? Em thấy hơi đói.” Cô vừa nói vừa xoay người đi ra cửa.
Hoắc Ảnh Quân nắm lại cổ tay cô.
Vân Tử Lăng dừng bước, nhưng cô cũng không quay đầu lại.
“Chỉ có thế giới hai người chúng ta, không tốt sao?” Lông mi Vân Tử Lăng hơi rũ xuống, giọng cô nhàn nhạt vang lên: “Nếu anh không có biện pháp điều chỉnh tâm của chính mình rõ ràng, chúng ta đi đâu cũng không có gì khác biệt.” Câu nói của cô làm anh im lặng.
Vân Tử Lăng cũng không tiếp tục nói thêm, cô nhẹ nhàng rút tay về, mở cửa đi ra ngoài.
Nếu như, anh không thể buông xuống quá khứ.
Nếu như, anh không có cách nào biết chính xác tình cảm của chính mình.
Nếu như anh vẫn luôn sống ở trong cảm giác thiếu nợ.
Như vậy, cho dù là chân trời góc biển, cuộc sống của hai người họ cũng không bao giờ yên ổn.
Bởi vì người đó sẽ không cho họ có cơ hội để bình tĩnh.
Vân Tử Lăng đi xuống lầu, cô liền nhìn thấy Vân Tử Diễm đang cùng Khúc Tịnh Kỳ ngồi trên ghế sa lon vừa nói vừa cười.
Thấy cô lại giống như không thấy.
Vân Tử Lăng cũng không so đo, cô xoay người muốn đi phòng bếp.
“Tử Lăng!” Đột nhiên Vân Tử Diễm gọi tên cô.
Vân Tử Lăng chống lan can dừng lại.
Vân Tử Diễm vội vàng đi tới chỗ cô mỉm cười: “Nói cho em một tin tốt, bố sắp về rồi.” Vân Tử Lăng dừng lại, cô ngạc nhiên nhìn về phía Vân Tử Diễm.
“Ở trong điện thoại bố có nói nhớ em, a, chị nhìn thời gian một chút, có lẽ bố sẽ trở về ngay bữa ăn tối.” ánh mắt Vân Tử Diễm nhìn cô mang theo thâm ý.
Tay Vân Tử Lăng không khỏi siết chặt.
Ông ta, cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi sao?
“Vân Tử Lăng…” Vân Tử Diễm nhẹ nhàng kêu cô một tiếng, nhìn bộ dạng ngạc nhiên của cô, cười mỉm, lại ghé vào một bên tai cô nói nhỏ: “Đồ tôi muốn đòi ở cô, chúng ta, đều muốn có!”
“Em nhìn em đi, vừa mới rời khỏi giường, tóc cũng không chải lại.” Vân Tử Diễm cười một tiếng lại đứng thẳng người, sửa lại mái tóc cho cô.
Làm người giúp việc nhìn chính là hình ảnh chị gái dịu dàng.
Vân Tử Lăng nhìn người phụ nữ dối trá này không lên tiếng.
Nội tâm cô, khi nghe tin người kia trở về đã sợ hãi đến không thể hồi phục.
Trở về.
Cuối cùng cũng đã về!
“Cậu chủ!” Người giúp việc thấy Hoắc Ảnh Quân xuống lầu, liền vội vàng chào.
Người đàn ông đi thẳng đến trước mặt các cô, anh liền trực tiếp đỡ Vân Tử Lăng: “Em đói không, chúng ta đi xem phòng bếp một chút, xem có gì ăn không.” Vừa nói anh vừa đỡ Vân Tử Lăng đi về phía phòng bếp, toàn bộ quá trình, ngay cả một ánh mắt anh cũng không bố thí cho Vân Tử Diễm.
Khúc Tịnh Kỳ thấy vậy liền đi tới.
“Đừng vội, từ từ đi.” Khúc Tịnh Kỳ nhìn về phía cô ta cười dịu dàng.
Vân Tử Diễm thu hồi lại ánh mắt bi thương, cô ta cười có chút lùng túng: “Không vội, chúng cháu xa nhau một năm, không cần vội, thật…không vội…” Tuy lời nói là vậy, nhưng tay cô ta lại siết thật chặc, đã bán đứng toàn bộ tức giận của cô ta.
*
Bên trong phòng bếp, Vân Tử Lăng đúng là rất đói.
Nhưng mà, cô mới nghe được lời vừa rồi của Vân Tử Diễm liền không có khẩu vị.
Xa nhau một năm, mặc dù cô cố gắng hàn gắn.
Nhưng mà, cô chưa từng xử lý lỗi lầm của người đó hai ngươi năm trước.
Cô nên vì ông bà ngoại, vì mẹ, vì chú Mạnh lấy lại công đạo.
“Sao vậy?” Hoắc Ảnh Quân phát hiện cô hơi khác, anh liền hỏi: “Có phải hay không chỗ đó không thoải mái, hửm?”
“Không có, chẳng qua cảm thấy hiện tại ăn không hay lắm, chờ buổi tối ăn cùng mọi người đi.”
“Không phải em đang đói sao, em ăn trước một chút” vừa nói Hoắc Ảnh Quân liền để cho chú Lưu lấy chút đồ ăn tới.
Vân Tử Lăng không lên tiếng, cả người cô cũng không có sức sống.
Chú Thúc lập tức muc một chén canh, mang tới.
“Cậu chủ, canh vừa mới nấu xong, rất ngon!” Chú Lưu vội vàng cười nói.
Hoắc Ảnh Quân nhìn chén canh, vừa nhìn chén canh lại nhìn cô đang ngẩn người, không hiểu sao anh lại cười một tiếng, liền múc một muỗng canh nhẹ nhàng thổi.
Giây tiếp theo, đưa đến bên miệng cô, giọng nói mang theo sự cưng chiều: “Nào, uống chút canh, ấm bụng.” Vân Tử Lăng im lặng nhưng cô ngửi thấy mùi vị.
Ngay lập tức cô hồi phục lại tinh thần, cô lại nhìn về phía chiếc muỗng có canh, cô nhướng mày một cái: “Đây là canh gì?”
“Mợ, đây là canh cá nổi tiếng ở sông Hoài….”
“Ọe…” Chú Lưu còn chưa nói hết đã thấy cô nôn ra.
Dạ dày Vân Tử Lăng đột nhiên đau xót, cô trực tiếp nôn mửa.